Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212 - Chương 212HUYẾT QUANG (1)
Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Từ lúc quản lý việc trong nhà, tình hình trong triều lại căng thẳng, Tần Nghi Ninh đều bố trí người gác đêm ở mỗi viện trống là phòng ngừa loại biến cố này.
Hôm nay trời đã khuya, chẳng lẽ bà vú trực đêm không để ý?
Tần Nghi Ninh trở về phòng, ăn mặc ổn thỏa rồi nói: “Ta xuống xem sao.”
“Nô tỳ đi với.” Ký Vân cũng đã mặc quần áo xong.
Tần Nghi Ninh liền gật đầu, dặn Thu Lộ và Tùng Lan giữ nhà, liền cùng Ký Vân đi ra ngoài.
Các tỷ muội khác vì không quản lý việc nhà, lúc này mặc dù phát hiện hỏa hoạn, cũng chỉ hiếu kỳ xem náo nhiệt, cũng không để tâm lắm. Thấy Tần Nghi Ninh dẫn người đi xuống, các tỷ muội đều cười nhắc nhở nàng phải cẩn thận.
“Không có chuyện gì, mọi người đi nghỉ ngơi đi, coi chừng bên ngoài có muỗi.” Tần Nghi Ninh cũng cười dặn các nàng.
Tam đường tỷ, người lớn tuổi nhất trong các cô nương đã đi lấy chồng, Tần Nghi Ninh hàng thứ tư, thường ngày lại quản lý bếp núp, công việc vặt trong nhà, do đó các đường muội đều rất kính phục nàng, đều nghe lời, ai nấy quay về phòng.
Nào ngờ, Tần Nghi Ninh vừa đi vào trong viện, trong đêm tối bỗng truyền tới tiếng hét thảm.
“A!”
“Ký Vân, ngươi có nghe thấy không?” Lòng bàn tay Tần Nghi Ninh lạnh lẽo.
“Tình hình không ổn rồi.” Mặt Ký Vân ngưng trọng: “Cô nương, chúng ta nên…”
Nàng còn chưa dứt lời, lại có tiếng hét thảm truyền đến, hơn nữa âm thanh cách đó không xa, lập tức có tiếng binh khí bằng kim loại va chạm nhau.
Tần Nghi Ninh ôm chặt tay Ký Vân: “Chỉ sợ là kẻ gian xông vào rồi!”
Các tỷ muội vẫn đang ở trong khuê phòng cũng đều nghe thấy tiếng hét kia, ai nấy đều mặc quần áo đi xuống lầu.
Các ma ma gan dạ hơn một chút đã tới cửa viện, chụp lấy gậy gỗ canh giữ ở đó.
Lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng hét to: “Có cường đạo xông vào trong phủ, hãy đóng cửa lại!”
Mặt khác, còn có người hô to: “Các ngươi là ai? Dám cả gan xông vào phủ!”
“Chúng ta đã báo quan phủ rồi, người của Ngũ Thành Binh Mã ty sẽ nhanh chóng tới nơi!”
…
Tiếng kêu la đều là của hộ viện Tần gia, đối phương lại không thốt ra tiếng nào, chỉ nghe tiếng binh khí va chạm và tiếng quát to của hộ viện nhà mình, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết của nha hoàn và vú già, hơn nữa phát ra ngay ngoài cửa viện.
“Cô nương, phải làm sao đây?” Thu Lộ và Tùng Lan đều căng thẳng, mặt mày tái nhợt.
Mấy tiểu thư đều sợ đến mặt không còn chút máu, ôm nhau thành một đoàn.
Tần Nghi Ninh hơi ngẩn ra.
Là ai tự tiện xông vào phủ Hầu?
Là Tào gia? Hay là kẻ thù khác của Tần Hòe Viễn?
Nhà sau có mấy viện bị cháy, nhất định là đám kẻ cướp không thể xác định bọn họ ở viện nào, đã phóng hỏa lung tung.
Theo tiếng bên ngoài, cho thấy bọn họ đến tiêu diệt toàn bộ Tần gia!
Khi ngoại viện đầy ánh lửa, tiếng kêu la thảm thiết và tiếng binh khí va chạm đan xen nhau, cửa Thạc Nhân Trai bị va vào đánh “Ầm” một tiếng, mọi người trong viện không kìm được tiếng kêu kinh sợ.
Bát tiểu thư òa khóc: “Mẫu thân!”
Lục tiểu thư bụm miệng nàng: “Đừng lên tiếng!”
Ngoài cửa lập tức vang lên giọng nói thô lỗ của nam giới: “Đám đàn bà kia đều ở chỗ này!”
Cửa viện bị va vào âm ầm, hai bà người hầu lớn tuổi sợ đến mức không cầm nổi gậy gộc, liên tục lui về phía sau.
Tần Nghi Ninh vội thấp giọng nói: “Mọi người đừng lên tiếng, chạy mau!”
Vừa dứt tiếng, cửa viện lung lay chợt “Ầm” một tiếng rồi đổ ập xuống đất, một đám người bịt mặt tay cầm cương đao xông vào, một đao đã chém đứt người hai bà người hầu ngã trên mặt đất, máu tươi văng khắp nơi.
Con ngươi Tần Nghi Ninh đột ngột co rút, nàng kéo tay Bát tiểu thư ở gần nàng nhất, bỏ chạy.
Đám người kia thật sự đến để diệt môn rồi!
Ký Vân, Thu Lộ và Tùng Lan đều theo sát phía sau.
Lục tiểu thư, Thất tiểu thư và Tần Tuệ Ninh nắm tay nhau chạy trối chết.
Thế nhưng đám cường đạo kia người đông thế mạnh, cho dù có hộ viện ngăn cản, nhưng vẫn có mấy tên đuổi theo.
Nha hoàn và vú già còn đỡ một chút, thường ngày họ vận động nhiều, lại không bó chân, nên chạy nhanh một chút.
Nhưng các cô nương đều bó chân!
Các tỳ nữ trung thành che cho tiểu thư nhà mình, bị rớt lại phía sau, bị đám cường đạo đuổi kịp chém một đao, liên tiếp có mấy nha hoàn bị chém chết tại chỗ.
Thấy vậy, Ký Vân rút nhuyễn kiếm trên lưng xuống, không quan tâm tới người khác, nắm tay Tần Nghi Ninh chạy về phía sau lầu của Thạc Nhân Trai.
“Ký Vân!”
“Cô nương, ta đánh không lại nhiều người như thế!”
Thích khách rất đông, nàng song quyền khó địch bốn tay, Vương gia dặn bảo nàng bảo vệ chu toàn cho Tần Nghi Ninh, nàng đành phải tàn nhẫn không lo cho người khác.
Một tay bị Ký Vân nắm lấy kéo đi, tay còn lại Tần Nghi Ninh vẫn nắm chặt tay Bát tiểu thư ở gần mình nhất, vừa chạy, vừa không ngừng quay đầu lại.
Nàng thấy Thất tiểu thư rơi lại ở phía sau, bị một đao cắm vào bụng, khi lưỡi đao sắc bén rút ra, lấp lánh phản chiếu ánh lửa rọi vào đôi mắt trợn tròn của Thất tiểu thư.
Nàng còn nhìn thấy Tần Tuệ Ninh cũng bị đuổi theo, liền đẩy Lục tiểu thư đang chạy phía trước mình ra ngoài.
Lưỡi đao chém vào cổ Lục tiểu thư, máu phun ra cao vài xích.
Nước mắt nhòa hai mắt, Tần Nghi Ninh tưởng rằng tiếng thét chói tai kinh sợ của mình rất lớn, thế nhưng trên thực tế chỉ là một tiếng hừ nhẹ phát ra từ miệng nàng. Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, Tần Nghi Ninh cảm thấy dường như mình đang rơi vào một cơn ác mộng.
Ánh lửa đầy trời, thi thể phơi đầy đất, trong viện thực sự trở thành Tu La địa ngục.
Có lẽ là giết một đám phụ nữ và trẻ em quá dễ dàng? Đám cường đạo vừa chém giết, vừa cười ha hả.
“Chẳng phải nói còn Tần Tứ thì không diệt được triều Đại Yên sao? Sao nhà của ngươi vẫn bị diệt?”
“Giao Tần Tứ ra đây, ông đây liền cho các ngươi được thống khoái!”
…
Tần Nghi Ninh tròn mắt, đúng là nhằm vào nàng mà tới?
Có thể vì lời đồn kia mà đến, vậy thì những tên này là người Đại Chu!
Nghe vậy, Tần Tuệ Ninh cũng đang bị đuổi theo, chỉ về phía Tần Nghi Ninh: “Đó chính là Tứ tiểu thư!”
Quả nhiên, khi đuổi tới gần, đám thích khách lướt qua Tần Tuệ Ninh và Thu Lộ bên cạnh nàng ta, lao thẳng tới chỗ Tần Nghi Ninh.
Ký Vân nghiến răng nghiến lợi che cho Tần Nghi Ninh ở phía sau, vung nhuyễn kiếm xông lên trước ngăn cản, kêu to: “Cô nương chạy mau!”
Tần Nghi Ninh lui về phía sau, nhìn Ký Vân ngăn cản thích khách, nàng vô cùng căm giận vì bản thân bất lực, nhưng lúc này nàng không còn lựa chọn nào khác.
Thích khách người đông thế mạnh, trong chớp mắt có người vòng qua Ký Vân, đối mắt liền cho Tần Nghi Ninh một đao.
Tần Nghi Ninh kêu lên hoảng sợ, nghiêng người tránh né, nhưng động tác của nàng hơi chậm, nàng chỉ cảm thấy vai phải nóng lên, máu tươi tuôn ra, thân hình cũng ngã quỵ về phía trước.
Bát tiểu thư và Tùng Lan đi theo bên cạnh nàng hoảng sợ kêu to.
Tùng Lan cắn răng lao tới, ôm lấy Tần Nghi Ninh che cho nàng.
Tên thích khách kia liền vung đao đâm vào lưng Tùng Lan.
“Tùng Lan!”
Cảm nhận được trọng lượng thân thể của Tùng Lan đập vào người mình và độ nóng của máu tươi rơi trên người mình, rốt cuộc Tần Nghi Ninh bật khóc thành tiếng.
Tên thích khách kia rút đao ra, mặc kệ máu tươi bắn trên mặt, vung chân đá Tùng Lan văng ra, lại vung đao chém xuống Tần Nghi Ninh.
Lúc này Ký Vân đã nhanh chóng đuổi theo, nhưng rốt cuộc không kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn, mí mắt như sắp nứt ra, kêu lên sợ hãi: “Cô nương!”
Trong lúc như chỉ mành treo chuông kia, đột nhiên một đao bay tới, chém vào giữa cánh tay thích khách kia.
Vietwriter.vn
Thích khách đau đớn buông đao, Tần Nghi Ninh nhân cơ hội lăn mình né tránh.
Khi đứng dậy, nàng thấy năm người mặc đồ đen mang mặt nạ bạc từ trên không trung rơi xuống, che cho những người sống sót ở phía sau lưng.
Là mật thám mặt nạ bạc!
Năm người này rõ ràng là có võ công cao cường, bảy tám tên cường đạo bị họ chặn trước mặt.
Một người trong số đó cao giọng nói: “Ngũ Thành Binh Mã ty sẽ nhanh chóng đến nơi! Mau bảo vệ cô nương rời đi!”
Lập tức có một người mặc đồ đen bước tới, kéo tay Tần Nghi Ninh vẫn còn ôm Tùng Lan: “Đi mau!”
Ký Vân cũng bảo vệ bên cạnh Tần Nghi Ninh, vừa đánh vừa lui.
Bát tiểu thư, Tần Tuệ Ninh, Thu Lộ… may mắn sống sót đều vội vàng đuổi theo mấy người mặt nạ bạc.
Từ lúc quản lý việc trong nhà, tình hình trong triều lại căng thẳng, Tần Nghi Ninh đều bố trí người gác đêm ở mỗi viện trống là phòng ngừa loại biến cố này.
Hôm nay trời đã khuya, chẳng lẽ bà vú trực đêm không để ý?
Tần Nghi Ninh trở về phòng, ăn mặc ổn thỏa rồi nói: “Ta xuống xem sao.”
“Nô tỳ đi với.” Ký Vân cũng đã mặc quần áo xong.
Tần Nghi Ninh liền gật đầu, dặn Thu Lộ và Tùng Lan giữ nhà, liền cùng Ký Vân đi ra ngoài.
Các tỷ muội khác vì không quản lý việc nhà, lúc này mặc dù phát hiện hỏa hoạn, cũng chỉ hiếu kỳ xem náo nhiệt, cũng không để tâm lắm. Thấy Tần Nghi Ninh dẫn người đi xuống, các tỷ muội đều cười nhắc nhở nàng phải cẩn thận.
“Không có chuyện gì, mọi người đi nghỉ ngơi đi, coi chừng bên ngoài có muỗi.” Tần Nghi Ninh cũng cười dặn các nàng.
Tam đường tỷ, người lớn tuổi nhất trong các cô nương đã đi lấy chồng, Tần Nghi Ninh hàng thứ tư, thường ngày lại quản lý bếp núp, công việc vặt trong nhà, do đó các đường muội đều rất kính phục nàng, đều nghe lời, ai nấy quay về phòng.
Nào ngờ, Tần Nghi Ninh vừa đi vào trong viện, trong đêm tối bỗng truyền tới tiếng hét thảm.
“A!”
“Ký Vân, ngươi có nghe thấy không?” Lòng bàn tay Tần Nghi Ninh lạnh lẽo.
“Tình hình không ổn rồi.” Mặt Ký Vân ngưng trọng: “Cô nương, chúng ta nên…”
Nàng còn chưa dứt lời, lại có tiếng hét thảm truyền đến, hơn nữa âm thanh cách đó không xa, lập tức có tiếng binh khí bằng kim loại va chạm nhau.
Tần Nghi Ninh ôm chặt tay Ký Vân: “Chỉ sợ là kẻ gian xông vào rồi!”
Các tỷ muội vẫn đang ở trong khuê phòng cũng đều nghe thấy tiếng hét kia, ai nấy đều mặc quần áo đi xuống lầu.
Các ma ma gan dạ hơn một chút đã tới cửa viện, chụp lấy gậy gỗ canh giữ ở đó.
Lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng hét to: “Có cường đạo xông vào trong phủ, hãy đóng cửa lại!”
Mặt khác, còn có người hô to: “Các ngươi là ai? Dám cả gan xông vào phủ!”
“Chúng ta đã báo quan phủ rồi, người của Ngũ Thành Binh Mã ty sẽ nhanh chóng tới nơi!”
…
Tiếng kêu la đều là của hộ viện Tần gia, đối phương lại không thốt ra tiếng nào, chỉ nghe tiếng binh khí va chạm và tiếng quát to của hộ viện nhà mình, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết của nha hoàn và vú già, hơn nữa phát ra ngay ngoài cửa viện.
“Cô nương, phải làm sao đây?” Thu Lộ và Tùng Lan đều căng thẳng, mặt mày tái nhợt.
Mấy tiểu thư đều sợ đến mặt không còn chút máu, ôm nhau thành một đoàn.
Tần Nghi Ninh hơi ngẩn ra.
Là ai tự tiện xông vào phủ Hầu?
Là Tào gia? Hay là kẻ thù khác của Tần Hòe Viễn?
Nhà sau có mấy viện bị cháy, nhất định là đám kẻ cướp không thể xác định bọn họ ở viện nào, đã phóng hỏa lung tung.
Theo tiếng bên ngoài, cho thấy bọn họ đến tiêu diệt toàn bộ Tần gia!
Khi ngoại viện đầy ánh lửa, tiếng kêu la thảm thiết và tiếng binh khí va chạm đan xen nhau, cửa Thạc Nhân Trai bị va vào đánh “Ầm” một tiếng, mọi người trong viện không kìm được tiếng kêu kinh sợ.
Bát tiểu thư òa khóc: “Mẫu thân!”
Lục tiểu thư bụm miệng nàng: “Đừng lên tiếng!”
Ngoài cửa lập tức vang lên giọng nói thô lỗ của nam giới: “Đám đàn bà kia đều ở chỗ này!”
Cửa viện bị va vào âm ầm, hai bà người hầu lớn tuổi sợ đến mức không cầm nổi gậy gộc, liên tục lui về phía sau.
Tần Nghi Ninh vội thấp giọng nói: “Mọi người đừng lên tiếng, chạy mau!”
Vừa dứt tiếng, cửa viện lung lay chợt “Ầm” một tiếng rồi đổ ập xuống đất, một đám người bịt mặt tay cầm cương đao xông vào, một đao đã chém đứt người hai bà người hầu ngã trên mặt đất, máu tươi văng khắp nơi.
Con ngươi Tần Nghi Ninh đột ngột co rút, nàng kéo tay Bát tiểu thư ở gần nàng nhất, bỏ chạy.
Đám người kia thật sự đến để diệt môn rồi!
Ký Vân, Thu Lộ và Tùng Lan đều theo sát phía sau.
Lục tiểu thư, Thất tiểu thư và Tần Tuệ Ninh nắm tay nhau chạy trối chết.
Thế nhưng đám cường đạo kia người đông thế mạnh, cho dù có hộ viện ngăn cản, nhưng vẫn có mấy tên đuổi theo.
Nha hoàn và vú già còn đỡ một chút, thường ngày họ vận động nhiều, lại không bó chân, nên chạy nhanh một chút.
Nhưng các cô nương đều bó chân!
Các tỳ nữ trung thành che cho tiểu thư nhà mình, bị rớt lại phía sau, bị đám cường đạo đuổi kịp chém một đao, liên tiếp có mấy nha hoàn bị chém chết tại chỗ.
Thấy vậy, Ký Vân rút nhuyễn kiếm trên lưng xuống, không quan tâm tới người khác, nắm tay Tần Nghi Ninh chạy về phía sau lầu của Thạc Nhân Trai.
“Ký Vân!”
“Cô nương, ta đánh không lại nhiều người như thế!”
Thích khách rất đông, nàng song quyền khó địch bốn tay, Vương gia dặn bảo nàng bảo vệ chu toàn cho Tần Nghi Ninh, nàng đành phải tàn nhẫn không lo cho người khác.
Một tay bị Ký Vân nắm lấy kéo đi, tay còn lại Tần Nghi Ninh vẫn nắm chặt tay Bát tiểu thư ở gần mình nhất, vừa chạy, vừa không ngừng quay đầu lại.
Nàng thấy Thất tiểu thư rơi lại ở phía sau, bị một đao cắm vào bụng, khi lưỡi đao sắc bén rút ra, lấp lánh phản chiếu ánh lửa rọi vào đôi mắt trợn tròn của Thất tiểu thư.
Nàng còn nhìn thấy Tần Tuệ Ninh cũng bị đuổi theo, liền đẩy Lục tiểu thư đang chạy phía trước mình ra ngoài.
Lưỡi đao chém vào cổ Lục tiểu thư, máu phun ra cao vài xích.
Nước mắt nhòa hai mắt, Tần Nghi Ninh tưởng rằng tiếng thét chói tai kinh sợ của mình rất lớn, thế nhưng trên thực tế chỉ là một tiếng hừ nhẹ phát ra từ miệng nàng. Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, Tần Nghi Ninh cảm thấy dường như mình đang rơi vào một cơn ác mộng.
Ánh lửa đầy trời, thi thể phơi đầy đất, trong viện thực sự trở thành Tu La địa ngục.
Có lẽ là giết một đám phụ nữ và trẻ em quá dễ dàng? Đám cường đạo vừa chém giết, vừa cười ha hả.
“Chẳng phải nói còn Tần Tứ thì không diệt được triều Đại Yên sao? Sao nhà của ngươi vẫn bị diệt?”
“Giao Tần Tứ ra đây, ông đây liền cho các ngươi được thống khoái!”
…
Tần Nghi Ninh tròn mắt, đúng là nhằm vào nàng mà tới?
Có thể vì lời đồn kia mà đến, vậy thì những tên này là người Đại Chu!
Nghe vậy, Tần Tuệ Ninh cũng đang bị đuổi theo, chỉ về phía Tần Nghi Ninh: “Đó chính là Tứ tiểu thư!”
Quả nhiên, khi đuổi tới gần, đám thích khách lướt qua Tần Tuệ Ninh và Thu Lộ bên cạnh nàng ta, lao thẳng tới chỗ Tần Nghi Ninh.
Ký Vân nghiến răng nghiến lợi che cho Tần Nghi Ninh ở phía sau, vung nhuyễn kiếm xông lên trước ngăn cản, kêu to: “Cô nương chạy mau!”
Tần Nghi Ninh lui về phía sau, nhìn Ký Vân ngăn cản thích khách, nàng vô cùng căm giận vì bản thân bất lực, nhưng lúc này nàng không còn lựa chọn nào khác.
Thích khách người đông thế mạnh, trong chớp mắt có người vòng qua Ký Vân, đối mắt liền cho Tần Nghi Ninh một đao.
Tần Nghi Ninh kêu lên hoảng sợ, nghiêng người tránh né, nhưng động tác của nàng hơi chậm, nàng chỉ cảm thấy vai phải nóng lên, máu tươi tuôn ra, thân hình cũng ngã quỵ về phía trước.
Bát tiểu thư và Tùng Lan đi theo bên cạnh nàng hoảng sợ kêu to.
Tùng Lan cắn răng lao tới, ôm lấy Tần Nghi Ninh che cho nàng.
Tên thích khách kia liền vung đao đâm vào lưng Tùng Lan.
“Tùng Lan!”
Cảm nhận được trọng lượng thân thể của Tùng Lan đập vào người mình và độ nóng của máu tươi rơi trên người mình, rốt cuộc Tần Nghi Ninh bật khóc thành tiếng.
Tên thích khách kia rút đao ra, mặc kệ máu tươi bắn trên mặt, vung chân đá Tùng Lan văng ra, lại vung đao chém xuống Tần Nghi Ninh.
Lúc này Ký Vân đã nhanh chóng đuổi theo, nhưng rốt cuộc không kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn, mí mắt như sắp nứt ra, kêu lên sợ hãi: “Cô nương!”
Trong lúc như chỉ mành treo chuông kia, đột nhiên một đao bay tới, chém vào giữa cánh tay thích khách kia.
Vietwriter.vn
Thích khách đau đớn buông đao, Tần Nghi Ninh nhân cơ hội lăn mình né tránh.
Khi đứng dậy, nàng thấy năm người mặc đồ đen mang mặt nạ bạc từ trên không trung rơi xuống, che cho những người sống sót ở phía sau lưng.
Là mật thám mặt nạ bạc!
Năm người này rõ ràng là có võ công cao cường, bảy tám tên cường đạo bị họ chặn trước mặt.
Một người trong số đó cao giọng nói: “Ngũ Thành Binh Mã ty sẽ nhanh chóng đến nơi! Mau bảo vệ cô nương rời đi!”
Lập tức có một người mặc đồ đen bước tới, kéo tay Tần Nghi Ninh vẫn còn ôm Tùng Lan: “Đi mau!”
Ký Vân cũng bảo vệ bên cạnh Tần Nghi Ninh, vừa đánh vừa lui.
Bát tiểu thư, Tần Tuệ Ninh, Thu Lộ… may mắn sống sót đều vội vàng đuổi theo mấy người mặt nạ bạc.