Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222 - Chương 222NẾN MỠ NGƯỜI
Nghe Hoàng đế nói vậy, trong lòng Hoàng hậu tức khắc vang ầm một tiếng, tuyệt vọng ngã ngồi dưới đất, đôi mắt nhìn đăm đăm vô định về trước, đến nước mắt cũng quên chảy.
“Đồ lừa đảo, lừa đảo, còn nói ta là mệnh sang quý, bói toán cái kiểu gì vậy chứ! Lừa đảo!” Hoàng hậu giận dữ hét to, sau đó liền đó òa khóc nức nở, bật người dậy định đập đầu vào cột trụ tự sát.
Song Ninh Vương đã đoán trước ả sẽ có chiêu này, bèn nhanh tay kéo người lại, trước hết nhanh tay tháo khớp cằm, liền đó bẻ gãy hết tứ chi rồi ném luôn cho người đứng phía sau.
Hoàng hậu kêu la đau đớn, nước mắt nước mũi lẫn cả vào nhau, bởi không thể khép miệng nên nước miếng đã nhễu cả lên vạt áo.
Ninh Vương cười nói với Hoàng đế: “Hoàng huynh, thời gian đã không còn sớm. Người có muốn đi theo thần đệ ra ngoài xem thử dân chúng đang làm gì không?”
Hoàng đế vốn đã không dám đối mặt với Ninh Vương, lúc này lại càng vừa sợ vừa tức. Trông thảm trạng của Hoàng hậu, lại không biết Ninh Vương sẽ xử trí ả thế nào, nước mắt Hoàng đế cũng tràn đê.
Thấy lão không nói, Ninh Vương chỉ coi như người Hoàng huynh này không tồn tại, quay gót lệnh: “Dẫn đi, nhét vải dù vào tất cả các lỗ trên người ả, lại dùng dây thừng quấn quanh người ả hai lớp thật dầy sau đó đem ngâm trong ao mỡ. Tuyên cáo toàn thành, hôm nay bản vương sẽ cho mọi người xem trò hay. Giờ Tuất, ngay trước cổng thành, “châm lửa đốt nến mỡ người”, hẳn ai nấy đều sẽ muốn xem thôi! Ha ha!”
Nói dứt chữ cuối cùng, Ninh Vương liền há miệng cười to, nhân thể ra lệnh: “Đi báo cho những nhà bị thứ dâm tiện này hãm hại, hôm nay bản vương sẽ bắt yêu hậu đốt nến mỡ người, chừa cho họ khoảnh đất trống có tầm nhìn tới, bảo họ nhớ tới sớm, quá giờ không đợi!”
“Vâng!” Các binh lính đã thù ghét yêu hậu họa quốc từ lâu, thế nên chẳng ai cảm thấy hình phạt tàn khốc như vậy có chỗ không ổn, trái lại còn mong đợi vô cùng.
Mà yêu hậu, từ chớm nghe được câu “châm lửa đốt nến mỡ người” đã sợ tới hôn mê bất tỉnh.
Hoàng đế tóm chặt Ninh Vương: “Ninh Vương! Giết người chớ nên làm quá đáng. Nếu người còn nhớ tình cảm giữa chúng ta, vậy hãy cho nàng được chết thống khoái đi! Nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối thôi!”
“Nữ tử yếu đuối? Lúc ả đem người sống đi chưng nấu, ném người ta xuống chảo dầu đâu có yếu đuối gì, cũng đâu có thấy ả từng cảm thông cho ai. Hoàng thượng, theo thần đệ thấy, người vẫn nên nghĩ kĩ xem sau này nên tính sổ với thần đệ thế nào để báo thù cho Hoàng hậu của người thì hơn.”
Dứt lời, Ninh Vương chắp tay qua loa, đoạn phẩy áo bỏ đi thẳng.
Hoàng đế giận đau hết ruột gan, ngón tay run run chỉ Ninh Vương hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi ngã ầm ra đất ngất xỉu.
Còn về Ninh Vương, sau khi ra cửa cung và lệnh người dưới trói chặt Hoàng hậu ném vào ao mỡ, lại lệnh cho ba ngàn người bao vây mấy tầng dày trước cổng thành, đoạn dẫn theo gần bảy ngàn người còn lại xông tới Tào phủ.
Khi Ninh Vương chạy tới, Tào gia đã rối loạn bát nháo. Bọn hạ nhân xách tay nải chạy trốn bạt mạng, vừa chạy vừa bê hết những trang sức bạc vàng bình hoa đồ gốm của chủ nhân. Cả Tào gia đã không khác gì mớ bòng bong.
Ninh Vương dẫn người xách kiếm xông vào, cũng không nói nhiều, chỉ cần thấy là người Tào gia, bất kể chủ tử hay hạ nhân đều thấy ai giết sạch, nhất thời cả Tào gia chìm sâu trong bể máu.
Cũng có người nói mình chưa từng làm chuyện xấu, mình chỉ là một người hầu hạ ở Tào gia.
Ninh Vương cười lạnh ghim kiếm vào ngay ngực người đấy: “Trong nhà Tào Bỉnh Trung không một người tốt, những chuyện ỷ thế hiếp người các ngươi làm hàng ngày còn ít hả? Hôm nay bản vương thay trời hành đạo, nhất định phải dọn sạch hết lũ bại hoại này!” Đoạn ngoái đầu thét, “Giết cho bản vương, một kẻ cũng không được phép bỏ qua!”
“Vâng.” Những binh tướng theo tới đều giết tới đỏ mắt. Thi thoảng thấy có người gom vài vật đáng tiền giấu vào trong ngực, Ninh Vương cũng mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ.
Làm như vậy, các tướng sĩ lại càng thêm sĩ khí giết chóc, cả phủ họ Tào đã bị cướp giết không còn gì.
Lần này, cả số chủ tử và hạ nhân bị giết tổng cộng sáu trăm người.
Ninh Vương cẩn thận kiểm tra thi thể, khi thấy con trai, cháu trai, dâu rể của Tào Quốc trượng, phàm những người mang họ Tào đều chém thêm mấy nhát.
Song tiếc nuối duy nhất lại là, Tào Quốc trượng không ở nhà!
Ninh Vương liền sai người kiểm tra kỹ càng tất cả phòng ngách trong Tào gia.
Cuối cùng, sau kệ sách trong thư phòng ở nội viện, phát hiện có một cánh cửa ngầm.
Mở cửa ngầm, Ninh Vương dẫn người giơ đuốc đuổi theo. Khi lại trông thấy mặt trời, đã là ở một phòng chứa củi ở hậu viện của một trang viên ở ngoại thành.
Ninh Vương và những thân binh đi theo ra khỏi mật đạo, quan sát chung quanh một hồi, đoạn vòng về trang viên.
“Vương gia, chừng hai canh giờ trước ở đây từng có ẩu đả. Trên đất có dấu chân và vết máu, nhưng không thấy một ai.”
Ninh Vương hừ lạnh một tiếng, cắn răng cắn lợi gằn giọng: “Lão khốn kiếp đó, sợ ngay từ khi nhận tin đã gom bạc trốn luôn rồi, thế mà đến cả người nhà cũng mặc kệ, đúng là nực cười!”
Các tướng sĩ cũng vô cùng khinh bỉ cách làm của Tào Quốc trượng. Mọi người phê phán một hồi, chợt một người hỏi: “Vương gia, giờ chúng ta làm sao đây?”
“Quay về.” Ninh Vương đáp: “Chắc cũng gần tới giờ rồi. Chúng ta ra ngoài tìm mấy thớt ngựa, chạy về còn có thể xem trò hay.”
Mọi người nghe vậy, đều hưng phấn đáp dạ đồng thanh.
***
Giờ Tuất.
Sắc trời đã mờ dần, tia nắng chiều cuối cùng cũng sắp khuất bóng sau triền núi.
Phía ngoài cổng thành đã dựng sẵn một đài cao, bên trên đóng một giá gỗ hình chữ thập.
Từ trong cái hố lớn phía dưới đài, có người mò ra một nữ tử toàn thân quấn chặt những sợi thừng đã bết dính toàn dầu là dầu, tóc tai bù xù, miệng bị nhét vải.
Ninh Vương đặt tay vào bội kiếm bên hông đứng trên đài cao, đối mặt với rừng người đông nghìn nghịt trước mắt, cao giọng nói: “Hôm nay, Uất Trì Kim Minh ta dẫn binh ta bắt được yêu hậu họa quốc, diệt cả nhà mẹ đẻ của yêu hậu. Từ nay về sau, bên cạnh Hoàng thượng sẽ không còn yêu nhân họa quốc!”
“Hay, hay, hay lắm!”
Binh lính dưới đài cất cao giọng ngợi ca.
Dân chúng cũng hoan hô hùa theo.
Đang lúc nói chuyện, đã có người nâng Hoàng hậu người quấn kín dây, trói vào giá gỗ trong tư thế đầu dưới chân trên.
Ninh Vương nhận cây đuốc do gã thân binh đứng cạnh đưa tới, chậm rãi đi về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu đã sắp chết ngộp về mùi dầu. Bấy giờ đầu chúc xuống đất, tuyệt vọng nhìn Ninh Vương bước từng bước đến gần, cái miệng nhét kín vải rách phát ra tiếng ư ử xin tha.
Ninh Vương lạnh lùng nói: “Yêu hậu họa quốc ương dân, giết hại trung thần, chẳng những thổi gió bên gối mê hoặc quân vương mà còn hãm hại cả nhà Đường thái y, lại hại Hoàng thượng tin lời gièm pha, gây ra họa diệt môn của Tôn gia phủ Định Quốc công, lại vì trừ khử kẻ thù mà nghĩ cách mang thân thể còn sống của hai vị Thục phi nương nương và Hương tần nương nương đi chiên nấu ăn thịt… Tội lỗi của yêu hậu chất chồng không kể xiết, bản vương sẽ không nói rõ từng điều. Hôm nay mọi người hãy mở to mắt ra xem kết quả của loại yêu nhân này!”
Nói xong, không cho ai kịp chuẩn bị đã dí sát cây đuốc vào hai chân bết dính dây dầu của Hoàng hậu.
Sợi thừng đẫm dầu “phừng” lên ngọn lửa, không ngừng nhảy múa bập bùng. Nhìn từ xa, quả có phần trông như đang đốt đèn cầy.
Hoàng hậu đau đớn la lên oai oái, cơ thể không ngừng ngọ nguậy, vùng giãy. Hiềm nỗi toàn thân đã bị trói chặt, có giãy mấy cũng chẳng ích gì, chỉ đành cắn răng cố chịu cơn đau thấu từ ngọn lửa trên chân và nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Nguồn : Vietwriter.vn
Chốc lát, ả đã đau đến gnất.
Ninh Vương tốt bụng trút một gáo nước khiến ả tỉnh lại.
Lửa trên chân cứ lúc cháy lúc tắt, nhưng chẳng sao, Ninh Vương sẽ tự tay châm cho nó cháy lại.
Cứ hành hạ ba lần bốn lượt như vậy, song mới chỉ đốt tới bắp chân. Từ đó, yêu hậu không còn tỉnh lại nữa, đoán chừng đã đau đến chết luôn tại chỗ.
Nhưng động tác của Ninh Vương vẫn không dừng lại, chỉ lệnh cho đám thân binh: “Đốt, tiếp tục đốt! Vì những người đã bị ả hại chết, mau đốt ả đàn bà này thành tro bụi cho bản vương, không được phép giữ lại dù chỉ một mảnh vụn!”
“Dạ!”
Ánh lửa trên “nến mỡ người” lúc sáng lúc tối, soi rọi bóng đen trước cổng thành.
Đầu tiên, dân chúng có vẻ sợ hãi, tiếp sau đó là những tiếng khen ngợi.
Mà trong đám người, Mục Tĩnh Hồ đánh thức Tào Quốc trượng đã ngất đi vì sợ đến lần thứ bảy.
Tần Nghi Ninh và Tôn thị thì một trái một phải cùng đỡ Định Quốc công phu nhân.
Mắt thấy yêu hậu đã bị đốt hết nửa người, đoàn người mới chen ra khỏi đám đông, đi tới một căn nhà khá gần nơi này.
Đây là căn nhà Tần Nghi Ninh mới mua gần đây. Người nhà cũ đã dọn đi từ trước, chỉ để lại một căn nhà rỗng tuếch chẳng còn gì.
Sau khi vào nhà, đã thấy cữu mẫu, biểu tẩu và các nữ quyến Tôn gia, ngoài ra trong sân còn có bốn nam nhân xa lạ.
Trông thấy cảnh tượng bực này, Tôn thị liền có chút thấp thỏm.
Tần Nghi Ninh vỗ tay Tôn thị một cái trấn an, đoạn lệnh Ký Vân cẩn thận đi theo Tôn thị, mình thì đỡ phu nhân Định Quốc công ra ngồi giữa khoảnh đất trống ngay giữa sân.
Mà Mục Tĩnh Hồ thì lại vứt Tào Quốc trượng đã bị điểm huyệt, người cứng đơ như khúc gỗ ra mặt đất.
Định Quốc công phu nhân mỉm cười với Tần Nghi Ninh: “Nghi tỷ nhi, lần này phải cám ơn cháu rồi. Nếu không nhờ cháu thông báo kịp thời, bọn ta đã không thể bắt được lão thất phu này.”
“Ngoại tổ mẫu chớ nên nói như vậy.”
Tần Nghi Ninh ngượng ngùng cười một tiếng: “Khi trước là cháu gái vô năng, không thể giúp gì được cho người. Nay có cơ hội có thể báo thù cho người nhà, sao cháu có thể bỏ qua cơ hội tốt nhường ấy?”
Định Quốc công phu nhân gật đầu xúc động, thở dài than: “Khi đó ta ép cháu trở thành Minh chủ Thanh Thiên Minh, âu cũng là ta không phải.”
“Không, ý của người, cháu đã hiểu hết, cháu cũng không bị tổn hại gì. Huống hồ, chuyện đã qua, không cần nhắc lại nữa.”
Lời tuy nói thế, nhưng vừa nghĩ mình đã từng có ý đồ đó với Tần Nghi Ninh, ấy vậy mà vào lúc nguy cấp, Tần Nghi Ninh lại đích thân sai người hộ tống mình bỏ chạy, Định Quốc công phu nhân vẫn cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm người bà.
Lúc này, Ngũ biểu tẩu và Đại cữu mẫu đã xông lên tay đấm chân đá Tào Quốc trượng, Nhị cữu mẫu thì căm hận há miệng cắn, cắn tới miệng đầy máu vẫn nức nở không chịu nhả răng.
Mối thù chết oan của nam nhi Tôn gia cuối cùng cũng báo được rồi!
Tào Quốc trượng tuy đau song cũng chỉ có thể ư ử mấy tiếng rên rỉ trong cổ họng, cơ thể vì đã bị điểm huyệt nên cũng không thể cử động, chỉ có thể cắn răng chịu đựng suông.
Định Quốc công phu nhân đứng lên.
Bốn gã đàn ông bên cạnh lập tức bước theo, trợn mắt trừng Tào Quốc trượng đầy giận dữ, hỏi: “Minh chủ, người nói phải xử trí lão thất phu này thế nào?”
Định Quốc công phu nhân khẽ mỉm cười, một chân giẫm lên mặt Tào Quốc công, chà mạnh mấy cái, đoạn quay sang nhìn Tần Nghi Ninh, hỏi: “Nghi tỷ nhi, con nói xem ta nên xử trí lão thế nào mới tốt?”
Tần Nghi Ninh nhìn Tào Quốc trượng, đáp: “Ngoại tổ mẫu, khi đó bởi lão và yêu hậu buông lời gièm pha, Hoàng thượng mới nổi ý đồ với Đại biểu ca, tiếp sau mới có tai họa của Tôn gia. Người này là kẻ thù lớn nhất của chúng ta, hôm nay nếu đã bị chúng ta bắt được, vậy đương nhiên người thấy thế nào ổn thì cứ xử trí thế đó. Dù thế nào cháu gái cũng ủng hộ người.”
“Đồ lừa đảo, lừa đảo, còn nói ta là mệnh sang quý, bói toán cái kiểu gì vậy chứ! Lừa đảo!” Hoàng hậu giận dữ hét to, sau đó liền đó òa khóc nức nở, bật người dậy định đập đầu vào cột trụ tự sát.
Song Ninh Vương đã đoán trước ả sẽ có chiêu này, bèn nhanh tay kéo người lại, trước hết nhanh tay tháo khớp cằm, liền đó bẻ gãy hết tứ chi rồi ném luôn cho người đứng phía sau.
Hoàng hậu kêu la đau đớn, nước mắt nước mũi lẫn cả vào nhau, bởi không thể khép miệng nên nước miếng đã nhễu cả lên vạt áo.
Ninh Vương cười nói với Hoàng đế: “Hoàng huynh, thời gian đã không còn sớm. Người có muốn đi theo thần đệ ra ngoài xem thử dân chúng đang làm gì không?”
Hoàng đế vốn đã không dám đối mặt với Ninh Vương, lúc này lại càng vừa sợ vừa tức. Trông thảm trạng của Hoàng hậu, lại không biết Ninh Vương sẽ xử trí ả thế nào, nước mắt Hoàng đế cũng tràn đê.
Thấy lão không nói, Ninh Vương chỉ coi như người Hoàng huynh này không tồn tại, quay gót lệnh: “Dẫn đi, nhét vải dù vào tất cả các lỗ trên người ả, lại dùng dây thừng quấn quanh người ả hai lớp thật dầy sau đó đem ngâm trong ao mỡ. Tuyên cáo toàn thành, hôm nay bản vương sẽ cho mọi người xem trò hay. Giờ Tuất, ngay trước cổng thành, “châm lửa đốt nến mỡ người”, hẳn ai nấy đều sẽ muốn xem thôi! Ha ha!”
Nói dứt chữ cuối cùng, Ninh Vương liền há miệng cười to, nhân thể ra lệnh: “Đi báo cho những nhà bị thứ dâm tiện này hãm hại, hôm nay bản vương sẽ bắt yêu hậu đốt nến mỡ người, chừa cho họ khoảnh đất trống có tầm nhìn tới, bảo họ nhớ tới sớm, quá giờ không đợi!”
“Vâng!” Các binh lính đã thù ghét yêu hậu họa quốc từ lâu, thế nên chẳng ai cảm thấy hình phạt tàn khốc như vậy có chỗ không ổn, trái lại còn mong đợi vô cùng.
Mà yêu hậu, từ chớm nghe được câu “châm lửa đốt nến mỡ người” đã sợ tới hôn mê bất tỉnh.
Hoàng đế tóm chặt Ninh Vương: “Ninh Vương! Giết người chớ nên làm quá đáng. Nếu người còn nhớ tình cảm giữa chúng ta, vậy hãy cho nàng được chết thống khoái đi! Nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối thôi!”
“Nữ tử yếu đuối? Lúc ả đem người sống đi chưng nấu, ném người ta xuống chảo dầu đâu có yếu đuối gì, cũng đâu có thấy ả từng cảm thông cho ai. Hoàng thượng, theo thần đệ thấy, người vẫn nên nghĩ kĩ xem sau này nên tính sổ với thần đệ thế nào để báo thù cho Hoàng hậu của người thì hơn.”
Dứt lời, Ninh Vương chắp tay qua loa, đoạn phẩy áo bỏ đi thẳng.
Hoàng đế giận đau hết ruột gan, ngón tay run run chỉ Ninh Vương hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi ngã ầm ra đất ngất xỉu.
Còn về Ninh Vương, sau khi ra cửa cung và lệnh người dưới trói chặt Hoàng hậu ném vào ao mỡ, lại lệnh cho ba ngàn người bao vây mấy tầng dày trước cổng thành, đoạn dẫn theo gần bảy ngàn người còn lại xông tới Tào phủ.
Khi Ninh Vương chạy tới, Tào gia đã rối loạn bát nháo. Bọn hạ nhân xách tay nải chạy trốn bạt mạng, vừa chạy vừa bê hết những trang sức bạc vàng bình hoa đồ gốm của chủ nhân. Cả Tào gia đã không khác gì mớ bòng bong.
Ninh Vương dẫn người xách kiếm xông vào, cũng không nói nhiều, chỉ cần thấy là người Tào gia, bất kể chủ tử hay hạ nhân đều thấy ai giết sạch, nhất thời cả Tào gia chìm sâu trong bể máu.
Cũng có người nói mình chưa từng làm chuyện xấu, mình chỉ là một người hầu hạ ở Tào gia.
Ninh Vương cười lạnh ghim kiếm vào ngay ngực người đấy: “Trong nhà Tào Bỉnh Trung không một người tốt, những chuyện ỷ thế hiếp người các ngươi làm hàng ngày còn ít hả? Hôm nay bản vương thay trời hành đạo, nhất định phải dọn sạch hết lũ bại hoại này!” Đoạn ngoái đầu thét, “Giết cho bản vương, một kẻ cũng không được phép bỏ qua!”
“Vâng.” Những binh tướng theo tới đều giết tới đỏ mắt. Thi thoảng thấy có người gom vài vật đáng tiền giấu vào trong ngực, Ninh Vương cũng mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ.
Làm như vậy, các tướng sĩ lại càng thêm sĩ khí giết chóc, cả phủ họ Tào đã bị cướp giết không còn gì.
Lần này, cả số chủ tử và hạ nhân bị giết tổng cộng sáu trăm người.
Ninh Vương cẩn thận kiểm tra thi thể, khi thấy con trai, cháu trai, dâu rể của Tào Quốc trượng, phàm những người mang họ Tào đều chém thêm mấy nhát.
Song tiếc nuối duy nhất lại là, Tào Quốc trượng không ở nhà!
Ninh Vương liền sai người kiểm tra kỹ càng tất cả phòng ngách trong Tào gia.
Cuối cùng, sau kệ sách trong thư phòng ở nội viện, phát hiện có một cánh cửa ngầm.
Mở cửa ngầm, Ninh Vương dẫn người giơ đuốc đuổi theo. Khi lại trông thấy mặt trời, đã là ở một phòng chứa củi ở hậu viện của một trang viên ở ngoại thành.
Ninh Vương và những thân binh đi theo ra khỏi mật đạo, quan sát chung quanh một hồi, đoạn vòng về trang viên.
“Vương gia, chừng hai canh giờ trước ở đây từng có ẩu đả. Trên đất có dấu chân và vết máu, nhưng không thấy một ai.”
Ninh Vương hừ lạnh một tiếng, cắn răng cắn lợi gằn giọng: “Lão khốn kiếp đó, sợ ngay từ khi nhận tin đã gom bạc trốn luôn rồi, thế mà đến cả người nhà cũng mặc kệ, đúng là nực cười!”
Các tướng sĩ cũng vô cùng khinh bỉ cách làm của Tào Quốc trượng. Mọi người phê phán một hồi, chợt một người hỏi: “Vương gia, giờ chúng ta làm sao đây?”
“Quay về.” Ninh Vương đáp: “Chắc cũng gần tới giờ rồi. Chúng ta ra ngoài tìm mấy thớt ngựa, chạy về còn có thể xem trò hay.”
Mọi người nghe vậy, đều hưng phấn đáp dạ đồng thanh.
***
Giờ Tuất.
Sắc trời đã mờ dần, tia nắng chiều cuối cùng cũng sắp khuất bóng sau triền núi.
Phía ngoài cổng thành đã dựng sẵn một đài cao, bên trên đóng một giá gỗ hình chữ thập.
Từ trong cái hố lớn phía dưới đài, có người mò ra một nữ tử toàn thân quấn chặt những sợi thừng đã bết dính toàn dầu là dầu, tóc tai bù xù, miệng bị nhét vải.
Ninh Vương đặt tay vào bội kiếm bên hông đứng trên đài cao, đối mặt với rừng người đông nghìn nghịt trước mắt, cao giọng nói: “Hôm nay, Uất Trì Kim Minh ta dẫn binh ta bắt được yêu hậu họa quốc, diệt cả nhà mẹ đẻ của yêu hậu. Từ nay về sau, bên cạnh Hoàng thượng sẽ không còn yêu nhân họa quốc!”
“Hay, hay, hay lắm!”
Binh lính dưới đài cất cao giọng ngợi ca.
Dân chúng cũng hoan hô hùa theo.
Đang lúc nói chuyện, đã có người nâng Hoàng hậu người quấn kín dây, trói vào giá gỗ trong tư thế đầu dưới chân trên.
Ninh Vương nhận cây đuốc do gã thân binh đứng cạnh đưa tới, chậm rãi đi về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu đã sắp chết ngộp về mùi dầu. Bấy giờ đầu chúc xuống đất, tuyệt vọng nhìn Ninh Vương bước từng bước đến gần, cái miệng nhét kín vải rách phát ra tiếng ư ử xin tha.
Ninh Vương lạnh lùng nói: “Yêu hậu họa quốc ương dân, giết hại trung thần, chẳng những thổi gió bên gối mê hoặc quân vương mà còn hãm hại cả nhà Đường thái y, lại hại Hoàng thượng tin lời gièm pha, gây ra họa diệt môn của Tôn gia phủ Định Quốc công, lại vì trừ khử kẻ thù mà nghĩ cách mang thân thể còn sống của hai vị Thục phi nương nương và Hương tần nương nương đi chiên nấu ăn thịt… Tội lỗi của yêu hậu chất chồng không kể xiết, bản vương sẽ không nói rõ từng điều. Hôm nay mọi người hãy mở to mắt ra xem kết quả của loại yêu nhân này!”
Nói xong, không cho ai kịp chuẩn bị đã dí sát cây đuốc vào hai chân bết dính dây dầu của Hoàng hậu.
Sợi thừng đẫm dầu “phừng” lên ngọn lửa, không ngừng nhảy múa bập bùng. Nhìn từ xa, quả có phần trông như đang đốt đèn cầy.
Hoàng hậu đau đớn la lên oai oái, cơ thể không ngừng ngọ nguậy, vùng giãy. Hiềm nỗi toàn thân đã bị trói chặt, có giãy mấy cũng chẳng ích gì, chỉ đành cắn răng cố chịu cơn đau thấu từ ngọn lửa trên chân và nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Nguồn : Vietwriter.vn
Chốc lát, ả đã đau đến gnất.
Ninh Vương tốt bụng trút một gáo nước khiến ả tỉnh lại.
Lửa trên chân cứ lúc cháy lúc tắt, nhưng chẳng sao, Ninh Vương sẽ tự tay châm cho nó cháy lại.
Cứ hành hạ ba lần bốn lượt như vậy, song mới chỉ đốt tới bắp chân. Từ đó, yêu hậu không còn tỉnh lại nữa, đoán chừng đã đau đến chết luôn tại chỗ.
Nhưng động tác của Ninh Vương vẫn không dừng lại, chỉ lệnh cho đám thân binh: “Đốt, tiếp tục đốt! Vì những người đã bị ả hại chết, mau đốt ả đàn bà này thành tro bụi cho bản vương, không được phép giữ lại dù chỉ một mảnh vụn!”
“Dạ!”
Ánh lửa trên “nến mỡ người” lúc sáng lúc tối, soi rọi bóng đen trước cổng thành.
Đầu tiên, dân chúng có vẻ sợ hãi, tiếp sau đó là những tiếng khen ngợi.
Mà trong đám người, Mục Tĩnh Hồ đánh thức Tào Quốc trượng đã ngất đi vì sợ đến lần thứ bảy.
Tần Nghi Ninh và Tôn thị thì một trái một phải cùng đỡ Định Quốc công phu nhân.
Mắt thấy yêu hậu đã bị đốt hết nửa người, đoàn người mới chen ra khỏi đám đông, đi tới một căn nhà khá gần nơi này.
Đây là căn nhà Tần Nghi Ninh mới mua gần đây. Người nhà cũ đã dọn đi từ trước, chỉ để lại một căn nhà rỗng tuếch chẳng còn gì.
Sau khi vào nhà, đã thấy cữu mẫu, biểu tẩu và các nữ quyến Tôn gia, ngoài ra trong sân còn có bốn nam nhân xa lạ.
Trông thấy cảnh tượng bực này, Tôn thị liền có chút thấp thỏm.
Tần Nghi Ninh vỗ tay Tôn thị một cái trấn an, đoạn lệnh Ký Vân cẩn thận đi theo Tôn thị, mình thì đỡ phu nhân Định Quốc công ra ngồi giữa khoảnh đất trống ngay giữa sân.
Mà Mục Tĩnh Hồ thì lại vứt Tào Quốc trượng đã bị điểm huyệt, người cứng đơ như khúc gỗ ra mặt đất.
Định Quốc công phu nhân mỉm cười với Tần Nghi Ninh: “Nghi tỷ nhi, lần này phải cám ơn cháu rồi. Nếu không nhờ cháu thông báo kịp thời, bọn ta đã không thể bắt được lão thất phu này.”
“Ngoại tổ mẫu chớ nên nói như vậy.”
Tần Nghi Ninh ngượng ngùng cười một tiếng: “Khi trước là cháu gái vô năng, không thể giúp gì được cho người. Nay có cơ hội có thể báo thù cho người nhà, sao cháu có thể bỏ qua cơ hội tốt nhường ấy?”
Định Quốc công phu nhân gật đầu xúc động, thở dài than: “Khi đó ta ép cháu trở thành Minh chủ Thanh Thiên Minh, âu cũng là ta không phải.”
“Không, ý của người, cháu đã hiểu hết, cháu cũng không bị tổn hại gì. Huống hồ, chuyện đã qua, không cần nhắc lại nữa.”
Lời tuy nói thế, nhưng vừa nghĩ mình đã từng có ý đồ đó với Tần Nghi Ninh, ấy vậy mà vào lúc nguy cấp, Tần Nghi Ninh lại đích thân sai người hộ tống mình bỏ chạy, Định Quốc công phu nhân vẫn cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm người bà.
Lúc này, Ngũ biểu tẩu và Đại cữu mẫu đã xông lên tay đấm chân đá Tào Quốc trượng, Nhị cữu mẫu thì căm hận há miệng cắn, cắn tới miệng đầy máu vẫn nức nở không chịu nhả răng.
Mối thù chết oan của nam nhi Tôn gia cuối cùng cũng báo được rồi!
Tào Quốc trượng tuy đau song cũng chỉ có thể ư ử mấy tiếng rên rỉ trong cổ họng, cơ thể vì đã bị điểm huyệt nên cũng không thể cử động, chỉ có thể cắn răng chịu đựng suông.
Định Quốc công phu nhân đứng lên.
Bốn gã đàn ông bên cạnh lập tức bước theo, trợn mắt trừng Tào Quốc trượng đầy giận dữ, hỏi: “Minh chủ, người nói phải xử trí lão thất phu này thế nào?”
Định Quốc công phu nhân khẽ mỉm cười, một chân giẫm lên mặt Tào Quốc công, chà mạnh mấy cái, đoạn quay sang nhìn Tần Nghi Ninh, hỏi: “Nghi tỷ nhi, con nói xem ta nên xử trí lão thế nào mới tốt?”
Tần Nghi Ninh nhìn Tào Quốc trượng, đáp: “Ngoại tổ mẫu, khi đó bởi lão và yêu hậu buông lời gièm pha, Hoàng thượng mới nổi ý đồ với Đại biểu ca, tiếp sau mới có tai họa của Tôn gia. Người này là kẻ thù lớn nhất của chúng ta, hôm nay nếu đã bị chúng ta bắt được, vậy đương nhiên người thấy thế nào ổn thì cứ xử trí thế đó. Dù thế nào cháu gái cũng ủng hộ người.”