Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Làm lại từ đầu
Hôm nay Tô Phương Nghi rủ Hạ Vy đi dạo phố, tiện thể đi mua sắm. Lục Tử Minh không an tâm về cô liền mặt dày đi theo, mặc cho mẹ anh mắng mỏ..
“Con phải đi làm sao. Cả ngày chỉ biết bám lấy con bé. Cứ làm như nó mong manh dễ vỡ lắm không bằng.”
“Mẹ cứ coi con là vệ sĩ kiêm giá treo đồ của hai người. Hai người đi mua sắm, con đi theo xách đồ. Hợp lý quá còn gì.”
Tô Phương Nghi hừ lạnh không nói gì. Hai người tiến vào trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, nhìn cái gì bà cũng muốn mua cho con dâu. Lúc đi qua tiệm quần áo dành cho trẻ sơ sinh, Lục Tử Minh không nhịn được kéo Hạ Vy vào chọn đồ. Tô Phương Nghi thắc mắc.
“Hai đứa đã biết đứa trẻ là trai hay gái chưa?”
“Con không quan tâm. Dù là trai hay gái bọn con đều quý như nhau.”
Tô Phương Nghi gật gù đồng ý, bà quay sang nói với Hạ Vy.
“Gia đình chúng ta không quan trọng về việc phải sinh con trai để nối dõi. Nên con không cần áp lực. Với mẹ thì cháu nào cũng là cháu, chỉ cần hai đứa sinh ra mẹ đều quý hết.”
Hạ Vy đỏ mặt ôm cánh tay Tô Phương Nghi, ngại ngùng lên tiếng.
“Mẹ, chúng con còn chưa kết hôn. Biết đâu sau này anh ấy lấy người khác thì sao..”
“Nó dám lấy người khác, mẹ sẽ chặt chân nó..”
Lục Tử Minh nằm yên cũng bị dính đạn, anh vội ôm Hạ Vy dỗ dành..
“Bé ơi, em nghĩ gì vậy. Cuộc đời này chỉ có em mới xứng đáng làm vợ anh. Em đừng suy nghĩ linh tinh. Con nghe thấy sẽ không vui đâu..”
Hạ Vy được yêu thương mỉm cười hạnh phúc, cô nhìn Lục Tử Minh gật đầu thật mạnh. Được anh và cả gia đình yêu thương là phúc phần cô tu mấy kiếp mới được.
Khi mua sắm đã mệt, Tô Phương Nghi kéo Hạ Vy vào một quán ăn gần đó.
“Quán này mới khai trương, nghe nói đồ ăn ở đây ngon lắm..”
Hạ Vy không nhịn được ngước lên nhìn. Ước mơ của cô vẫn là được đứng bếp. Chỉ là bây giờ cô vẫn chưa đủ can đảm làm điều đó. Lục Tử Minh hiểu rõ cô đang nghĩ gì. Anh thở dài ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lên tay cô, cho cô thêm sức mạnh.
Đêm đó, Hạ Vy nằm trong lòng Lục Tử Minh, cô nhớ đến chuyện lúc chiều, không nhịn được hỏi..
“Anh thích con trai hay con gái..”
“Chỉ cần do em sinh ra. Con trai hay con gái anh đều thích..”
Nói đến đây mắt Lục Tử Minh sáng ngời, bàn tay anh vuốt ve bụng cô, thì thầm bên tai cô.
“Nhưng mà anh thích con gái hơn một chút..”
Hạ Vy ngước lên nhìn anh, cô cảm thấy bên tai mình ngứa ngáy..
“Nếu em sinh ra con trai thì sao..”
“Vậy thì sinh tiếp. Bao giờ sinh được con gái thì thôi..”
Hạ Vy không vui đá vào mông anh. . Ra chương nhanh nhất tại -- TRUМtru yen.VЛ --
“Anh xem em là máy đẻ hả. Anh thích con gái thì tự đi mà đẻ. Em tự nuôi con trai em..”
Lục Tử Minh biết mình lỡ miệng, anh vội dụi mặt vào cổ cô làm nũng..
“Đừng mà... chẳng phải do anh lo con trai sẽ tranh giành em với anh sao..”
Sau đó anh cúi xuống hôn lên bụng cô.
“Con gái à, sau này đừng giành mẹ với bố nhé..”
Hạ Vy phì cười, còn chưa biết giới tính của con mà anh đã gọi con gái rồi. Anh không sợ nếu là con trai thì thằng bé sẽ tủi thân như thế nào hay sao.
Lục Tử Minh nghĩ đến chuyện gì đó, anh ngồi bật dậy gặng hỏi..
“Bé à, em vẫn muốn làm đầu bếp đúng không?”
Tâm trạng đang vui của Hạ Vy bỗng nhiên trầm xuống, cô cúi gằm xuống nhìn chăn, không nói gì. Lục Tử Minh nhíu mày, hai tay ôm lấy mắt cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình..
“Chuyện đã qua hai năm rồi, em đừng bận tâm nữa. Anh sẽ cùng em làm lại từ đầu. Em thích làm đầu bếp, anh sẽ mở cửa hàng cho em. Được không?”
“Con phải đi làm sao. Cả ngày chỉ biết bám lấy con bé. Cứ làm như nó mong manh dễ vỡ lắm không bằng.”
“Mẹ cứ coi con là vệ sĩ kiêm giá treo đồ của hai người. Hai người đi mua sắm, con đi theo xách đồ. Hợp lý quá còn gì.”
Tô Phương Nghi hừ lạnh không nói gì. Hai người tiến vào trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, nhìn cái gì bà cũng muốn mua cho con dâu. Lúc đi qua tiệm quần áo dành cho trẻ sơ sinh, Lục Tử Minh không nhịn được kéo Hạ Vy vào chọn đồ. Tô Phương Nghi thắc mắc.
“Hai đứa đã biết đứa trẻ là trai hay gái chưa?”
“Con không quan tâm. Dù là trai hay gái bọn con đều quý như nhau.”
Tô Phương Nghi gật gù đồng ý, bà quay sang nói với Hạ Vy.
“Gia đình chúng ta không quan trọng về việc phải sinh con trai để nối dõi. Nên con không cần áp lực. Với mẹ thì cháu nào cũng là cháu, chỉ cần hai đứa sinh ra mẹ đều quý hết.”
Hạ Vy đỏ mặt ôm cánh tay Tô Phương Nghi, ngại ngùng lên tiếng.
“Mẹ, chúng con còn chưa kết hôn. Biết đâu sau này anh ấy lấy người khác thì sao..”
“Nó dám lấy người khác, mẹ sẽ chặt chân nó..”
Lục Tử Minh nằm yên cũng bị dính đạn, anh vội ôm Hạ Vy dỗ dành..
“Bé ơi, em nghĩ gì vậy. Cuộc đời này chỉ có em mới xứng đáng làm vợ anh. Em đừng suy nghĩ linh tinh. Con nghe thấy sẽ không vui đâu..”
Hạ Vy được yêu thương mỉm cười hạnh phúc, cô nhìn Lục Tử Minh gật đầu thật mạnh. Được anh và cả gia đình yêu thương là phúc phần cô tu mấy kiếp mới được.
Khi mua sắm đã mệt, Tô Phương Nghi kéo Hạ Vy vào một quán ăn gần đó.
“Quán này mới khai trương, nghe nói đồ ăn ở đây ngon lắm..”
Hạ Vy không nhịn được ngước lên nhìn. Ước mơ của cô vẫn là được đứng bếp. Chỉ là bây giờ cô vẫn chưa đủ can đảm làm điều đó. Lục Tử Minh hiểu rõ cô đang nghĩ gì. Anh thở dài ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lên tay cô, cho cô thêm sức mạnh.
Đêm đó, Hạ Vy nằm trong lòng Lục Tử Minh, cô nhớ đến chuyện lúc chiều, không nhịn được hỏi..
“Anh thích con trai hay con gái..”
“Chỉ cần do em sinh ra. Con trai hay con gái anh đều thích..”
Nói đến đây mắt Lục Tử Minh sáng ngời, bàn tay anh vuốt ve bụng cô, thì thầm bên tai cô.
“Nhưng mà anh thích con gái hơn một chút..”
Hạ Vy ngước lên nhìn anh, cô cảm thấy bên tai mình ngứa ngáy..
“Nếu em sinh ra con trai thì sao..”
“Vậy thì sinh tiếp. Bao giờ sinh được con gái thì thôi..”
Hạ Vy không vui đá vào mông anh. . Ra chương nhanh nhất tại -- TRUМtru yen.VЛ --
“Anh xem em là máy đẻ hả. Anh thích con gái thì tự đi mà đẻ. Em tự nuôi con trai em..”
Lục Tử Minh biết mình lỡ miệng, anh vội dụi mặt vào cổ cô làm nũng..
“Đừng mà... chẳng phải do anh lo con trai sẽ tranh giành em với anh sao..”
Sau đó anh cúi xuống hôn lên bụng cô.
“Con gái à, sau này đừng giành mẹ với bố nhé..”
Hạ Vy phì cười, còn chưa biết giới tính của con mà anh đã gọi con gái rồi. Anh không sợ nếu là con trai thì thằng bé sẽ tủi thân như thế nào hay sao.
Lục Tử Minh nghĩ đến chuyện gì đó, anh ngồi bật dậy gặng hỏi..
“Bé à, em vẫn muốn làm đầu bếp đúng không?”
Tâm trạng đang vui của Hạ Vy bỗng nhiên trầm xuống, cô cúi gằm xuống nhìn chăn, không nói gì. Lục Tử Minh nhíu mày, hai tay ôm lấy mắt cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình..
“Chuyện đã qua hai năm rồi, em đừng bận tâm nữa. Anh sẽ cùng em làm lại từ đầu. Em thích làm đầu bếp, anh sẽ mở cửa hàng cho em. Được không?”