Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210: 210: Ngoại Truyện 7 Đàn Ông Không Được Để Đói Quá Lâu!
Buổi tối nào đó, Lăng Kỳ nằm trên giường đợi mãi vẫn không thấy Cơ Tuyết trở về phòng đi ngủ, hắn liền xách mông đi tìm nàng.
Đẩy cửa phòng làm việc của nàng ra, thấy nàng đang đeo headphone cắm cúi vào màn hình máy tính, hắn không khỏi tức tối trong lòng.
Đã hơn một tuần hắn bị nàng bỏ bê không đoái hoài, bây giờ đi tìm nàng khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng của nàng, cả phòng làm việc cũng không thấy, hắn bỗng có dự cảm không lành.
Quả nhiên khi mở cửa phòng của Lăng Thi Thi, nàng đang nằm giữa hai đứa nhỏ, lại bị bọn chúng ôm chặt cứng.
Hai mắt hắn nheo lại nhìn thân ảnh mềm mại thuộc sở hữu của mình bị hai tiểu tổ tông chiếm lấy, đáy lòng cuộn trào tức tối nhưng chẳng có nơi phát tiết, đành phải vác xác trở về phòng tắm nước lạnh.
Đúng một tuần hắn đều phải phòng không chiếc bóng, chờ mãi mới đến cuối tuần hai tiểu tổ tông sang nhà ngoại, vậy mà nàng lại cắm cúi làm việc, hắn không bực bội mới là lạ.
Dứt khoát tiến đến kéo headphone của nàng xuống, sau đó xoay ghế để nàng đối diện mình, hắn nghiến răng nói: "Tuyết nhi, em còn muốn bỏ mặc anh đến khi nào?"
Nàng cười trừ: "Tuần sau em có cuộc thi rồi, không chuẩn bị từ bây giờ là không kịp đâu."
Hắn tỏ ra thập phần kiên nhẫn: "Nhưng bây giờ trễ rồi, ngày mai làm tiếp không được à?"
Nàng cười gượng, khẽ lắc đầu: "Nhưng mà hiện tại em đang có ý tưởng, không làm ngay sẽ quên mất!"
Khoé miệng hắn bỗng chốc co rút.
Hắn biết nguyên tắc làm việc của nàng cho nên không bao giờ buộc nàng phải bỏ dở giữa chừng.
Thở dài một cái, hắn nhẹ giọng nói: "Vậy khi nào thì xong?"
Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời: "Chắc khoảng hai tiếng nữa."
Lăng Kỳ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mi tâm khẽ nhíu lại.
Bây giờ đã gần chín giờ rồi, hai tiếng nữa là nửa đêm...!
Thở dài một cái nữa, hắn buông tay khỏi chiếc ghế nàng đang ngồi, đứng thẳng người, lên tiếng: "Được rồi, em làm việc đi, anh về phòng đợi."
Nàng cười ngọt ngào: "Vậy anh về phòng ngủ trước đi, không cần đợi em đâu."
"Hai tiếng nữa em không về phòng, anh sẽ trở lại đưa em về." Hắn kiên định nói.
Nàng gật đầu: "Được."
Hơn một tiếng sau, Lăng Kỳ đang ngồi trên giường xem tài liệu thì thấy Cơ Tuyết mở cửa phòng ngủ đi vào, hai mắt hắn sáng lên thấy rõ, khoé miệng cũng cong lên.
Những tưởng nàng xong việc sớm hơn dự định, hắn liền có thể cùng nàng ân ái rồi.
Thế nhưng niềm vui chỉ mới vừa dấy lên, nụ cười trên môi liền vụt tắt khi thấy nàng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Hắn bất giác có dự cảm không lành.
Quả nhiên mười lăm phút sau, nàng mở cửa bước ra, mang một thân uể oải trèo lên giường nằm ôm bụng, đắp chăn kín người, sau đó thều thào nói: "Ông xã, anh sang phòng làm việc lưu lại dữ liệu rồi tắt máy giúp em đi."
Buông tài liệu trong tay xuống đặt trên tủ đầu giường, hắn trườn người đến bên cạnh nàng, gạt tóc trên trán nàng ra, lên tiếng hỏi han: "Em thế nào rồi?"
Nàng nhăn nhó trả lời: "Em ổn, không sao.
Bà dì cả ghé thăm mà thôi."
Trên trán Lăng Kỳ chợt xẹt qua ba vạch đen.
Quả nhiên dự cảm của hắn không sai chút nào, hắn lại phải làm hoà thượng thêm một tuần.
Được rồi, làm hoà thượng thì làm hoà thượng, dù sao sức khỏe của nàng vẫn quan trọng hơn.
"Vậy em đợi anh một lát, đừng vội ngủ."
Dứt lời, hắn bò xuống giường đi sang phòng làm việc giúp nàng lưu tài liệu rồi tắt máy, sau đó đi vào phòng bếp giúp nàng làm một ly nước đường đỏ.
Trước đây mỗi tháng nàng bị hành như thế này hắn đều vô cùng lo lắng, sau mới mạnh dạn hỏi Tiêu Nguyệt Mẫn cùng vú Trương, hai người nói cho hắn biết vào những ngày này nên chăm sóc nàng như thế nào, hắn đều nhớ nằm lòng, cũng học cách làm nước đường đỏ cho nàng để giảm bớt sự đau đớn.
Khẽ lay nàng dậy, hắn ôn nhu nói: "Tuyết nhi, chịu khó ngồi dậy một chút uống nước đường đỏ đi."
Nàng nghe vậy thì mở mắt ngồi dậy, sau đó một hơi uống cạn, cười vô cùng khó coi nói: "Cảm ơn anh, ông xã!"
Thu lại chiếc ly rỗng, hắn đỡ nàng nằm lại xuống giường, sau đó cũng trèo lên ôm nàng vào lòng, một bàn tay xoa nhẹ vào bụng dưới của nàng tạo độ ấm, cất giọng: "Như vậy có đỡ chút nào không?"
Nàng trúc trắc gật đầu: "Ừm, rất dễ chịu."
"Vậy em ngủ đi.
Nếu cảm thấy khó chịu thì phải nói anh đấy!"
"Vâng." Gật đầu thêm một cái, nàng nhắm mắt ngủ mê man.
Một tuần sau bà dì cả của nàng cũng vẫy tay chào tạm biệt nhưng nàng vẫn như một tuần trước đó cắm cúi vào máy tính chỉ để nghe đi nghe lại đoạn nhạc nền đã soạn xong để chuẩn bị cho cuộc thi hàng năm.
Chín giờ vẫn chưa thấy nàng trở về phòng, Lăng Kỳ lại mò sang tìm nàng.
Hôm nay hắn chắc chắc nàng hoàn toàn không có vướng bận nên mang theo tâm trạng vô cùng vui vẻ đi tìm người.
Đáng tiếc người mà hắn muốn tìm vẫn chẳng quan tâm gì đến hắn.
Gọi nàng rồi lay nàng hai ba lần, thế mà nàng vẫn chỉ ậm ừ đáp lại, hắn đích thực là có chút không cam tâm.
Nhớ lại cảnh ngày nào đó nàng quyến rũ hắn, hai mắt hắn khẽ nheo lại, lặng lẽ phanh áo choàng ngủ ra để lộ cơ ngực cùng cơ bụng săn chắc của mình, sau đó dứt khoát ném headphone của nàng sang một bên, lại xoay cả chiếc ghế chín mươi độ để nàng đối mặt cùng hắn.
Hai tay gác trên hai thành ghế giam nàng ở trong ngực, hắn cất giọng: "Tuyết nhi, rốt cuộc em muốn bỏ mặc anh đến khi nào?"
Khuôn ngực ai đó lồ lộ trước mắt khiến nàng không khỏi co rút khoé miệng mà nuốt nước miếng ừng ực.
Cố ý, hắn chắc chắn là cố ý muốn quyến rũ nàng đây mà.
Nhưng là nàng hiện tại còn chưa hài lòng lắm với đoạn nhạc nền vừa hoàn thành, cần phải tập trung chỉnh sửa thêm một chút cho hoàn thiện, bởi vì nàng chỉ còn ba ngày nữa mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn người nào đó đang lộ rõ vẻ mặt ai oán, nàng cười gượng: "Ông xã, cho em thêm mấy ngày nữa đi mà.
Sau khi cuộc thi kết thúc liền tùy anh xử trí, được không?"
Lăng Kỳ sắc mặt lại đen thêm vài phần.
Hắn đã cố tình bày ra dáng vẻ này rồi mà nàng vẫn không mảy may có động thái khác thường, hắn làm sao lại không tức tối cho được, đúng hơn là cảm thấy cơ thể của chính mình đối với nàng thật sự không đủ khơi dậy ham muốn của nàng.
Nàng quyến rũ hắn, hắn không kiềm chế được.
Đến khi đổi lại vị trí, tại sao lại không như những gì hắn muốn cơ chứ?
Nếu như hắn biết suy nghĩ của nàng hiện giờ, có lẽ hắn sẽ cười ba ngày ba đêm không khép miệng lại được mất.
Đối với trai có mặt đẹp, lại có cơ thể đẹp, nàng hoàn toàn không có sức chống cự.
Nàng thực sự đang kiềm chế dữ lắm mới không bổ nhào vào hắn đấy.
Hắn kiên định phủ nhận: "Không được, anh đợi không được!"
Hai mắt nàng trợn tròn.
Cái gì mà không đợi được? Hắn rốt cuộc đang nghĩ đến chuyện gì vậy trời?
Hai tay nàng vươn đến vòng qua cổ hắn, nở nụ cười ngọt ngào: "Ông xã à, em thật sự không thể dứt ra lúc này được.
Xin anh đấy, được không?"
"Rốt cuộc anh quan trọng hay cuộc thi của em quan trọng?"
Nàng cứng họng, trân trân nhìn hắn không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Hai phạm trù, hai vấn đề chẳng liên quan, làm sao lại đánh đồng rồi còn đem ra so sánh là thế nào?
Nhưng mà hắn đã nói đến mức này, nếu nàng mà không khiến hắn hài lòng, nàng thật sự sẽ không xong mất.
Lả giả cười, nàng ra sức vuốt mông ngựa: "Dĩ nhiên ông xã quan trọng hơn rồi!"
Lăng Kỳ dường như chỉ đợi nàng nói ra câu này.
Cho nên một khi nàng mở miệng, hắn xem như đã đạt được ý đồ.
Không nói thêm lời dư thừa, hắn liền bế bổng nàng rời khỏi ghế, một mạch đi về phòng ngủ.
Cơ Tuyết bị hành động bất thình lình của hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ hắn chặt hơn, hét lên: "Tiêu Kỳ, anh làm gì vậy? Mau thả em xuống, em còn chưa xong việc mà! Anh mau..."
Nàng còn chưa hét xong, hắn gằn giọng: "Câm miệng!"
Đạp cửa phòng ra, sau đó lại một cước đạp ngược trở lại, hắn nhanh chóng đi về phía giường mặc cho nàng giãy dụa.
Ném nàng lên giường xong, hắn cũng theo đó phủ lên người nàng, cúi xuống gặm cắn môi nàng một cách mạnh bạo nhưng vẫn giữ chừng mực nhất định để không làm nàng đau đớn.
Bị hắn hôn đến nghẹt thở, lại đến ý loạn tình mê, hoàn toàn không còn sức chống cự, cuối cùng cũng phải thuận theo ý hắn cùng hắn lăn giường.
Qua hôm nay, nàng sâu sắc hiểu được một vấn đề: tuyệt đối không được để người đàn ông của mình nhịn đói quá lâu, bởi vì một khi hắn ăn được rồi, thì hắn sẽ ăn cho sạch sẽ, không để lại bất cứ một mảnh vụn nào.
Lần đầu cũng như lần cuối, từ nay cho dù nàng có bận rộn cỡ nào cũng nhất định không được để hắn đói, nếu không hậu quả sẽ chỉ là thịt nát xương tan!.
Đẩy cửa phòng làm việc của nàng ra, thấy nàng đang đeo headphone cắm cúi vào màn hình máy tính, hắn không khỏi tức tối trong lòng.
Đã hơn một tuần hắn bị nàng bỏ bê không đoái hoài, bây giờ đi tìm nàng khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng của nàng, cả phòng làm việc cũng không thấy, hắn bỗng có dự cảm không lành.
Quả nhiên khi mở cửa phòng của Lăng Thi Thi, nàng đang nằm giữa hai đứa nhỏ, lại bị bọn chúng ôm chặt cứng.
Hai mắt hắn nheo lại nhìn thân ảnh mềm mại thuộc sở hữu của mình bị hai tiểu tổ tông chiếm lấy, đáy lòng cuộn trào tức tối nhưng chẳng có nơi phát tiết, đành phải vác xác trở về phòng tắm nước lạnh.
Đúng một tuần hắn đều phải phòng không chiếc bóng, chờ mãi mới đến cuối tuần hai tiểu tổ tông sang nhà ngoại, vậy mà nàng lại cắm cúi làm việc, hắn không bực bội mới là lạ.
Dứt khoát tiến đến kéo headphone của nàng xuống, sau đó xoay ghế để nàng đối diện mình, hắn nghiến răng nói: "Tuyết nhi, em còn muốn bỏ mặc anh đến khi nào?"
Nàng cười trừ: "Tuần sau em có cuộc thi rồi, không chuẩn bị từ bây giờ là không kịp đâu."
Hắn tỏ ra thập phần kiên nhẫn: "Nhưng bây giờ trễ rồi, ngày mai làm tiếp không được à?"
Nàng cười gượng, khẽ lắc đầu: "Nhưng mà hiện tại em đang có ý tưởng, không làm ngay sẽ quên mất!"
Khoé miệng hắn bỗng chốc co rút.
Hắn biết nguyên tắc làm việc của nàng cho nên không bao giờ buộc nàng phải bỏ dở giữa chừng.
Thở dài một cái, hắn nhẹ giọng nói: "Vậy khi nào thì xong?"
Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời: "Chắc khoảng hai tiếng nữa."
Lăng Kỳ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mi tâm khẽ nhíu lại.
Bây giờ đã gần chín giờ rồi, hai tiếng nữa là nửa đêm...!
Thở dài một cái nữa, hắn buông tay khỏi chiếc ghế nàng đang ngồi, đứng thẳng người, lên tiếng: "Được rồi, em làm việc đi, anh về phòng đợi."
Nàng cười ngọt ngào: "Vậy anh về phòng ngủ trước đi, không cần đợi em đâu."
"Hai tiếng nữa em không về phòng, anh sẽ trở lại đưa em về." Hắn kiên định nói.
Nàng gật đầu: "Được."
Hơn một tiếng sau, Lăng Kỳ đang ngồi trên giường xem tài liệu thì thấy Cơ Tuyết mở cửa phòng ngủ đi vào, hai mắt hắn sáng lên thấy rõ, khoé miệng cũng cong lên.
Những tưởng nàng xong việc sớm hơn dự định, hắn liền có thể cùng nàng ân ái rồi.
Thế nhưng niềm vui chỉ mới vừa dấy lên, nụ cười trên môi liền vụt tắt khi thấy nàng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Hắn bất giác có dự cảm không lành.
Quả nhiên mười lăm phút sau, nàng mở cửa bước ra, mang một thân uể oải trèo lên giường nằm ôm bụng, đắp chăn kín người, sau đó thều thào nói: "Ông xã, anh sang phòng làm việc lưu lại dữ liệu rồi tắt máy giúp em đi."
Buông tài liệu trong tay xuống đặt trên tủ đầu giường, hắn trườn người đến bên cạnh nàng, gạt tóc trên trán nàng ra, lên tiếng hỏi han: "Em thế nào rồi?"
Nàng nhăn nhó trả lời: "Em ổn, không sao.
Bà dì cả ghé thăm mà thôi."
Trên trán Lăng Kỳ chợt xẹt qua ba vạch đen.
Quả nhiên dự cảm của hắn không sai chút nào, hắn lại phải làm hoà thượng thêm một tuần.
Được rồi, làm hoà thượng thì làm hoà thượng, dù sao sức khỏe của nàng vẫn quan trọng hơn.
"Vậy em đợi anh một lát, đừng vội ngủ."
Dứt lời, hắn bò xuống giường đi sang phòng làm việc giúp nàng lưu tài liệu rồi tắt máy, sau đó đi vào phòng bếp giúp nàng làm một ly nước đường đỏ.
Trước đây mỗi tháng nàng bị hành như thế này hắn đều vô cùng lo lắng, sau mới mạnh dạn hỏi Tiêu Nguyệt Mẫn cùng vú Trương, hai người nói cho hắn biết vào những ngày này nên chăm sóc nàng như thế nào, hắn đều nhớ nằm lòng, cũng học cách làm nước đường đỏ cho nàng để giảm bớt sự đau đớn.
Khẽ lay nàng dậy, hắn ôn nhu nói: "Tuyết nhi, chịu khó ngồi dậy một chút uống nước đường đỏ đi."
Nàng nghe vậy thì mở mắt ngồi dậy, sau đó một hơi uống cạn, cười vô cùng khó coi nói: "Cảm ơn anh, ông xã!"
Thu lại chiếc ly rỗng, hắn đỡ nàng nằm lại xuống giường, sau đó cũng trèo lên ôm nàng vào lòng, một bàn tay xoa nhẹ vào bụng dưới của nàng tạo độ ấm, cất giọng: "Như vậy có đỡ chút nào không?"
Nàng trúc trắc gật đầu: "Ừm, rất dễ chịu."
"Vậy em ngủ đi.
Nếu cảm thấy khó chịu thì phải nói anh đấy!"
"Vâng." Gật đầu thêm một cái, nàng nhắm mắt ngủ mê man.
Một tuần sau bà dì cả của nàng cũng vẫy tay chào tạm biệt nhưng nàng vẫn như một tuần trước đó cắm cúi vào máy tính chỉ để nghe đi nghe lại đoạn nhạc nền đã soạn xong để chuẩn bị cho cuộc thi hàng năm.
Chín giờ vẫn chưa thấy nàng trở về phòng, Lăng Kỳ lại mò sang tìm nàng.
Hôm nay hắn chắc chắc nàng hoàn toàn không có vướng bận nên mang theo tâm trạng vô cùng vui vẻ đi tìm người.
Đáng tiếc người mà hắn muốn tìm vẫn chẳng quan tâm gì đến hắn.
Gọi nàng rồi lay nàng hai ba lần, thế mà nàng vẫn chỉ ậm ừ đáp lại, hắn đích thực là có chút không cam tâm.
Nhớ lại cảnh ngày nào đó nàng quyến rũ hắn, hai mắt hắn khẽ nheo lại, lặng lẽ phanh áo choàng ngủ ra để lộ cơ ngực cùng cơ bụng săn chắc của mình, sau đó dứt khoát ném headphone của nàng sang một bên, lại xoay cả chiếc ghế chín mươi độ để nàng đối mặt cùng hắn.
Hai tay gác trên hai thành ghế giam nàng ở trong ngực, hắn cất giọng: "Tuyết nhi, rốt cuộc em muốn bỏ mặc anh đến khi nào?"
Khuôn ngực ai đó lồ lộ trước mắt khiến nàng không khỏi co rút khoé miệng mà nuốt nước miếng ừng ực.
Cố ý, hắn chắc chắn là cố ý muốn quyến rũ nàng đây mà.
Nhưng là nàng hiện tại còn chưa hài lòng lắm với đoạn nhạc nền vừa hoàn thành, cần phải tập trung chỉnh sửa thêm một chút cho hoàn thiện, bởi vì nàng chỉ còn ba ngày nữa mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn người nào đó đang lộ rõ vẻ mặt ai oán, nàng cười gượng: "Ông xã, cho em thêm mấy ngày nữa đi mà.
Sau khi cuộc thi kết thúc liền tùy anh xử trí, được không?"
Lăng Kỳ sắc mặt lại đen thêm vài phần.
Hắn đã cố tình bày ra dáng vẻ này rồi mà nàng vẫn không mảy may có động thái khác thường, hắn làm sao lại không tức tối cho được, đúng hơn là cảm thấy cơ thể của chính mình đối với nàng thật sự không đủ khơi dậy ham muốn của nàng.
Nàng quyến rũ hắn, hắn không kiềm chế được.
Đến khi đổi lại vị trí, tại sao lại không như những gì hắn muốn cơ chứ?
Nếu như hắn biết suy nghĩ của nàng hiện giờ, có lẽ hắn sẽ cười ba ngày ba đêm không khép miệng lại được mất.
Đối với trai có mặt đẹp, lại có cơ thể đẹp, nàng hoàn toàn không có sức chống cự.
Nàng thực sự đang kiềm chế dữ lắm mới không bổ nhào vào hắn đấy.
Hắn kiên định phủ nhận: "Không được, anh đợi không được!"
Hai mắt nàng trợn tròn.
Cái gì mà không đợi được? Hắn rốt cuộc đang nghĩ đến chuyện gì vậy trời?
Hai tay nàng vươn đến vòng qua cổ hắn, nở nụ cười ngọt ngào: "Ông xã à, em thật sự không thể dứt ra lúc này được.
Xin anh đấy, được không?"
"Rốt cuộc anh quan trọng hay cuộc thi của em quan trọng?"
Nàng cứng họng, trân trân nhìn hắn không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Hai phạm trù, hai vấn đề chẳng liên quan, làm sao lại đánh đồng rồi còn đem ra so sánh là thế nào?
Nhưng mà hắn đã nói đến mức này, nếu nàng mà không khiến hắn hài lòng, nàng thật sự sẽ không xong mất.
Lả giả cười, nàng ra sức vuốt mông ngựa: "Dĩ nhiên ông xã quan trọng hơn rồi!"
Lăng Kỳ dường như chỉ đợi nàng nói ra câu này.
Cho nên một khi nàng mở miệng, hắn xem như đã đạt được ý đồ.
Không nói thêm lời dư thừa, hắn liền bế bổng nàng rời khỏi ghế, một mạch đi về phòng ngủ.
Cơ Tuyết bị hành động bất thình lình của hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ hắn chặt hơn, hét lên: "Tiêu Kỳ, anh làm gì vậy? Mau thả em xuống, em còn chưa xong việc mà! Anh mau..."
Nàng còn chưa hét xong, hắn gằn giọng: "Câm miệng!"
Đạp cửa phòng ra, sau đó lại một cước đạp ngược trở lại, hắn nhanh chóng đi về phía giường mặc cho nàng giãy dụa.
Ném nàng lên giường xong, hắn cũng theo đó phủ lên người nàng, cúi xuống gặm cắn môi nàng một cách mạnh bạo nhưng vẫn giữ chừng mực nhất định để không làm nàng đau đớn.
Bị hắn hôn đến nghẹt thở, lại đến ý loạn tình mê, hoàn toàn không còn sức chống cự, cuối cùng cũng phải thuận theo ý hắn cùng hắn lăn giường.
Qua hôm nay, nàng sâu sắc hiểu được một vấn đề: tuyệt đối không được để người đàn ông của mình nhịn đói quá lâu, bởi vì một khi hắn ăn được rồi, thì hắn sẽ ăn cho sạch sẽ, không để lại bất cứ một mảnh vụn nào.
Lần đầu cũng như lần cuối, từ nay cho dù nàng có bận rộn cỡ nào cũng nhất định không được để hắn đói, nếu không hậu quả sẽ chỉ là thịt nát xương tan!.