Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 15
Edit: TrangQA830810
Úy Lam đã đồng ý đi cùng Tằng Trạm về thành phố, anh cũng gặp trưởng thôn nói qua chuyện này, ông gật gật đầu, vẻ mặt vui mừng, còn nói trong thành phố rất tốt, biết đâu lại trị hết bệnh ngốc cho Úy Lam.
Mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nên không chút dè chừng, nhưng anh đối với cô bé vẫn ân cần như thường lệ.
Nhận thấy ngày mai có thể lên xe rời đi, anh rất mong đợi đem cô về sống cùng nhà với mình, buổi sáng sau khi cho đám gà vịt ăn xong, nhìn thấy Úy Lam đang thu dọn quần áo, nhìn đống đồ cũ nát, Tằng Trạm ghét bỏ nói " Đi vào thành phố, tôi sẽ mua đồ mới cho em "
Úy Lam chớp mắt, nghe lời đáp " Vâng "
Tằng Trạm mỉm cười hài lòng, không khỏi thầm nghĩ, may mắn mà mình dẫn cô bé đi, nếu không qua hai năm nữa, sẽ có người khác cưới cô, lúc đó thân thể còn bị kẻ đó chạm vào...anh thích cô sạch sẽ như vậy, nuôi nhốt từ từ dùng.
Tằng Trạm tâm tình cực tốt, vẻ mặt luôn mỉm cười vui vẻ, Úy Lam cũng rất ngoan ngoãn nghe lời anh, không mang theo bất kỳ vật gì.
Ngày hôm sau, Tằng Trạm đăm chiêu nhìn đống 'đồ cưới' của Úy Lam, cả một bầy thật nhiều nha, vậy mà cô không ăn một con. Suy Nghĩ hồi lâu, anh thấp giọng hỏi cô
" Úy Lam, về sau em định xử lý đám gà vịt này thế nào?"
Úy Lam ngây ngô cười nói " Chờ tôi lấy chồng sẽ đem chúng theo "
Còn mang theo, Tằng Trạm có chút đau đầu sờ sờ chóp mũi, chưa kể còn..mẹ nó, muốn lấy thằng nào làm chồng hả? Cái gì lưu lại làm đồ cưới...có nước đem cả nhà thúi không chịu nổi thì có. Úy Lam cũng đột nhiên nghĩ ra
" Đúng vậy, tôi đi thì ai nuôi chúng nó "
Úy Lam lúng túng, bắt lấy tay Tằng Trạm gấp gáp nói " Chú, tôi không đi nữa "
Không đi...mơ tưởng, Tằng Trạm dứt khoát trả lời " Không được "
Úy Lam bật khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống, tha thiết hỏi " Nhưng còn chúng nó phải làm sao?"
Tằng Trạm mỉm cười, cúi sát bên tai Úy Lam thì thầm " Ăn chúng "
Đây chính là đồ cưới của cô, giống như mạng sống vậy, cô nguyện để chúng chết già cũng chưa từng dám ăn một miếng, Úy Lam liếc nhìn anh, giọng cương quyết
" Không được "
Sợ anh chưa rõ, cô còn đặc biệt nhấn mạnh " Chú muốn ăn, trừ phi ăn tôi trước "
Tằng Trạm thật thích nghe câu này thốt ra từ cái miệng xinh đẹp nhỏ nhắn, hơn nữa còn hy vọng cô lập lại nhiều nhiều một chút, ăn cô là chuyện sớm muộn gì cũng làm, tới lúc đó...thật không biết có bao nhiêu ngon ngọt, nghĩ tới đây anh nhếch miệng cười thật tươi.
Buổi chiều Úy Lam đi đến nhà trưởng thôn nhờ ông nuôi dùm đám 'đồ cưới', trước khi về trưởng thôn còn đưa cho cô ly sữa nhờ bưng về cho Tằng Trạm, chờ Úy Lam trở về.
Úy Lam đưa ly sữa cho Tằng Trạm, anh phất tay bảo cô cứ uống. Úy Lam ngồi một bên từng từng ngụm nhấm nháp ly sữa, Tằng Trạm phút chốc lại liếc nhìn cô một cái,đợi tới khi thời cơ tới, mới nhịn không nổi, tiến về phía cô nói
" Cho tôi uống thử "
Úy Lam miệng há to, kinh ngạc nhìn anh nói " Hết rồi, sao chú không nói sớm "
Úy Lam còn giơ ly sữa trống không lắc qua lắc lại trước mặt anh.
Tằng Trạm cười cười trả lời " Vẫn còn " Nói xong anh ôm lấy eo cô, hé miệng đem đôi môi anh đào thấm ướt vị sữa ngậm lấy, đầu lưỡi vươn ra liếm một vòng quanh khóe môi ướt át, thật ngọt, lại còn có vị tươi ngon, mềm mịm.
" A..." Úy Lam một mảnh mơ hồ, đôi mắt to trừng lớn " Chú..chú .."
Tằng Trạm cũng chỉ liếm liếm, không làm gì thêm, nhưng Úy Lam không thích chút nào, chờ chiếc lưỡi ẩm ướt dừng lại, trở vào trong miệng, thấy anh còn muốn hé miệng liếm tiếp, Úy Lam bỗng tức giận nhe răng ra cắn vào môi anh, phút chốc tình cảnh lại đảo ngược buồn cười...cô bé ăn lại miệng anh, không, phải nói là cắn mới đúng.
Còn đem miệng mình mở to hết mức, để môi anh nằm gọn trong đó, dùng hàm răng trắng sáng giữ chặt lấy, không chút thương tiếc...làm cho một người đàn ông trưởng thành như anh đau muốn rơi lệ!
Vẻ mặt Tằng Trạm hơi tái, trên miệng còn hiện rõ một vết thương, hình dấu răng! Tằng Trạm cho rằng do mình vô lễ với cô, mới bị cô cắn lại trừng phạt, nhưng không phải, vì sau đó cô còn dùng giọng điệu vô cùng ngay thẳng nói
" Chú dám liếm tôi, tôi dám cắn chú "
Tằng Trạm cuối cùng đã thông suốt, cô bé này ngốc thật, ngốc đến tận xương tủy luôn. Tằng Trạm tức giận khó thở, đôi môi khiêu gợi của anh nha, nếu để lại sẹo thì sao...
Anh buồn bực quay về phòng, đóng cửa nhốt mình trong đó, chờ tới đêm tối anh sẽ cho côbiết thế nào là khi dễ, đúng vậy, cứ đợi đó!
Úy Lam đã đồng ý đi cùng Tằng Trạm về thành phố, anh cũng gặp trưởng thôn nói qua chuyện này, ông gật gật đầu, vẻ mặt vui mừng, còn nói trong thành phố rất tốt, biết đâu lại trị hết bệnh ngốc cho Úy Lam.
Mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nên không chút dè chừng, nhưng anh đối với cô bé vẫn ân cần như thường lệ.
Nhận thấy ngày mai có thể lên xe rời đi, anh rất mong đợi đem cô về sống cùng nhà với mình, buổi sáng sau khi cho đám gà vịt ăn xong, nhìn thấy Úy Lam đang thu dọn quần áo, nhìn đống đồ cũ nát, Tằng Trạm ghét bỏ nói " Đi vào thành phố, tôi sẽ mua đồ mới cho em "
Úy Lam chớp mắt, nghe lời đáp " Vâng "
Tằng Trạm mỉm cười hài lòng, không khỏi thầm nghĩ, may mắn mà mình dẫn cô bé đi, nếu không qua hai năm nữa, sẽ có người khác cưới cô, lúc đó thân thể còn bị kẻ đó chạm vào...anh thích cô sạch sẽ như vậy, nuôi nhốt từ từ dùng.
Tằng Trạm tâm tình cực tốt, vẻ mặt luôn mỉm cười vui vẻ, Úy Lam cũng rất ngoan ngoãn nghe lời anh, không mang theo bất kỳ vật gì.
Ngày hôm sau, Tằng Trạm đăm chiêu nhìn đống 'đồ cưới' của Úy Lam, cả một bầy thật nhiều nha, vậy mà cô không ăn một con. Suy Nghĩ hồi lâu, anh thấp giọng hỏi cô
" Úy Lam, về sau em định xử lý đám gà vịt này thế nào?"
Úy Lam ngây ngô cười nói " Chờ tôi lấy chồng sẽ đem chúng theo "
Còn mang theo, Tằng Trạm có chút đau đầu sờ sờ chóp mũi, chưa kể còn..mẹ nó, muốn lấy thằng nào làm chồng hả? Cái gì lưu lại làm đồ cưới...có nước đem cả nhà thúi không chịu nổi thì có. Úy Lam cũng đột nhiên nghĩ ra
" Đúng vậy, tôi đi thì ai nuôi chúng nó "
Úy Lam lúng túng, bắt lấy tay Tằng Trạm gấp gáp nói " Chú, tôi không đi nữa "
Không đi...mơ tưởng, Tằng Trạm dứt khoát trả lời " Không được "
Úy Lam bật khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống, tha thiết hỏi " Nhưng còn chúng nó phải làm sao?"
Tằng Trạm mỉm cười, cúi sát bên tai Úy Lam thì thầm " Ăn chúng "
Đây chính là đồ cưới của cô, giống như mạng sống vậy, cô nguyện để chúng chết già cũng chưa từng dám ăn một miếng, Úy Lam liếc nhìn anh, giọng cương quyết
" Không được "
Sợ anh chưa rõ, cô còn đặc biệt nhấn mạnh " Chú muốn ăn, trừ phi ăn tôi trước "
Tằng Trạm thật thích nghe câu này thốt ra từ cái miệng xinh đẹp nhỏ nhắn, hơn nữa còn hy vọng cô lập lại nhiều nhiều một chút, ăn cô là chuyện sớm muộn gì cũng làm, tới lúc đó...thật không biết có bao nhiêu ngon ngọt, nghĩ tới đây anh nhếch miệng cười thật tươi.
Buổi chiều Úy Lam đi đến nhà trưởng thôn nhờ ông nuôi dùm đám 'đồ cưới', trước khi về trưởng thôn còn đưa cho cô ly sữa nhờ bưng về cho Tằng Trạm, chờ Úy Lam trở về.
Úy Lam đưa ly sữa cho Tằng Trạm, anh phất tay bảo cô cứ uống. Úy Lam ngồi một bên từng từng ngụm nhấm nháp ly sữa, Tằng Trạm phút chốc lại liếc nhìn cô một cái,đợi tới khi thời cơ tới, mới nhịn không nổi, tiến về phía cô nói
" Cho tôi uống thử "
Úy Lam miệng há to, kinh ngạc nhìn anh nói " Hết rồi, sao chú không nói sớm "
Úy Lam còn giơ ly sữa trống không lắc qua lắc lại trước mặt anh.
Tằng Trạm cười cười trả lời " Vẫn còn " Nói xong anh ôm lấy eo cô, hé miệng đem đôi môi anh đào thấm ướt vị sữa ngậm lấy, đầu lưỡi vươn ra liếm một vòng quanh khóe môi ướt át, thật ngọt, lại còn có vị tươi ngon, mềm mịm.
" A..." Úy Lam một mảnh mơ hồ, đôi mắt to trừng lớn " Chú..chú .."
Tằng Trạm cũng chỉ liếm liếm, không làm gì thêm, nhưng Úy Lam không thích chút nào, chờ chiếc lưỡi ẩm ướt dừng lại, trở vào trong miệng, thấy anh còn muốn hé miệng liếm tiếp, Úy Lam bỗng tức giận nhe răng ra cắn vào môi anh, phút chốc tình cảnh lại đảo ngược buồn cười...cô bé ăn lại miệng anh, không, phải nói là cắn mới đúng.
Còn đem miệng mình mở to hết mức, để môi anh nằm gọn trong đó, dùng hàm răng trắng sáng giữ chặt lấy, không chút thương tiếc...làm cho một người đàn ông trưởng thành như anh đau muốn rơi lệ!
Vẻ mặt Tằng Trạm hơi tái, trên miệng còn hiện rõ một vết thương, hình dấu răng! Tằng Trạm cho rằng do mình vô lễ với cô, mới bị cô cắn lại trừng phạt, nhưng không phải, vì sau đó cô còn dùng giọng điệu vô cùng ngay thẳng nói
" Chú dám liếm tôi, tôi dám cắn chú "
Tằng Trạm cuối cùng đã thông suốt, cô bé này ngốc thật, ngốc đến tận xương tủy luôn. Tằng Trạm tức giận khó thở, đôi môi khiêu gợi của anh nha, nếu để lại sẹo thì sao...
Anh buồn bực quay về phòng, đóng cửa nhốt mình trong đó, chờ tới đêm tối anh sẽ cho côbiết thế nào là khi dễ, đúng vậy, cứ đợi đó!