Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 27
Tằng Trạm dắt tay Uý Lam đi xuống cửa hàng băng đĩa dưới lầu, tìm thật lâu mới thấy đĩa phim gấu xui xẻo, Uý Lam vui mừng hớn hở, ôm trong lòng không nỡ buông ra. Đứng ở quầy tính tiền là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, thân hình đầy đặn, quan sát Uý Lam một lúc, nhịn không được lên tiếng khen ngợi.
“ Cháu gái của cậu thật xinh đẹp “
Tằng Trạm kéo kéo tay Uý Lam, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên, tươi cười nói “ Chào dì “, người phụ nữ cao hứng mỉm cười nói “ Thật ngoan”
Tằng Trạm mang Uý Lam trở về, cúi đầu chăm chú nhìn cô, khuôn mặt này quả thật rất đẹp, đường nét hài hoà, nhất là đôi mắt, to tròn đen láy. Mới tới đây ở mấy ngày, làn da hơi vàng dần trở nên trắng hồng, càng ngày càng ra dáng thiếu nữ thanh xuân. Vừa vào nhà, Uý Lam đã làm nũng bắt anh mở đĩa phim, hai người ngồi trên ghế sô pha cùng xem, Tằng Trạm đứng dậy đi toilet, lúc đi ngang qua phòng ngủ nhìn thấy trên bàn đặt một quyển album, anh tiến lại gần, cầm lên xem.
Bên trong là ảnh chụp hồi nhỏ của Uý Lam, nhà cửa khi đó cũng không rách nát như bây giờ, nhìn bé gái nhỏ xíu trong hình, không ngờ hồi nhỏ Uý Lam xấu như vậy...trên tấm hình còn có một đôi nam nữ, chắc là ba và mẹ của cô, anh cầm theo cuốn album đi vào phòng khách. Uý Lam xoay đầu liền nhìn thấy quyển album trên tay anh, xụ mặt hỏi.
“ Sao chú lấy đồ của tôi?”
Tằng Trạm cười cười, lấy đồ của em sao? Ngay cả cơ thể em cũng là của tôi huống chi là mấy thứ vật dụng ngoài thân này, anh bước tới ngồi bên cạnh Uý Lam, giơ tay xoa xoa đầu cô hỏi “ Đây là ba mẹ của em phải không?”
Uý Lam “ Ừ “ một tiếng đáp lời, nhanh chóng nhảy vào lòng anh muốn đem tập ảnh cướp về. Tằng Trạm tránh né không cho cô đoạt được, hai mắt Uý Lam thoáng chốc đỏ hồng, cái mũi nhỏ nhắn hít hít kiềm nén, Tằng Trạm liếc nhìn, nhéo nhéo mặt cô, bình thản nói “ Em có khóc chết tôi cũng không trả “ Nói xong đem tập ảnh ôm vào trong ngực.
Uý Lam nhìn tập album có chút bất lực, biết không thể dùng sức mạnh cướp về đành ngoan ngoãn chui đầu vào trong lồng ngực rộng lớn của anh, đem nước mắt nước mũi toàn bộ hướng áo anh bôi lên. Tằng Trạm trừng mắt nhìn chỗ áo ươn ướt nước mũi và nước mắt, vươn tay bóp mạnh mông cô nói “ Đừng lau lên người tôi “
Uý Lam khóc càng thêm lợi hại, nước mũi chảy ra thật nhiều, nghèn nghẹt khó chịu giống như khi bị cảm, chú đã nói sẽ lo cho cô, lúc cô thương tâm như vậy không ở bên chú thì ở bên ai.
“ Không “ Uý Lam trả lời dứt khoát, hai tay ôm anh thật chặt, há miệng ô ô, nước miếng theo đó chảy xuống. Cô bé vốn sạch sẽ gọn gàng bỗng chốc lôi thôi lếch thếch, chỉ là anh lại không chán ghét, còn cảm thấy...cực kỳ đáng yêu, anh ôm đầu cô dựa vào ngực mình hỏi “ Ba mẹ em đâu?”
Uý Lam vô cùng thương tâm nấc lên từng hồi, đè xuống tiếng khóc nỉ non nức nở, Tằng Trạm loay hoay không biết làm sao dỗ cô, vội vàng lấy giấy lau chùi khuôn mặt lấm lem, Uý Lam tự nhiên ngẩng đầu để anh chùi sạch, còn tri kỷ đưa mũi vào xì xì mấy tiếng hỉ ra, vào giây phút này anh cảm thấy giống như mình có con nhỏ. Khuôn mặt Uý Lam được lau chùi sạch sẽ, lại ghét bỏ tránh khỏi chỗ áo bẩn củaTằng Trạm, lập tức đứng dậy nói.
“ Cha mẹ tôi đã chết khi tôi còn nhỏ, không một ai muốn nuôi tôi “
Đáy lòng Tằng Trạm ẩn dấu sự đau nhói, chăm chú nhìn cô. Uý Lam cắn môi, nhe răng trợn mắt hung dữ nói “ Hừ, tôi cũng không cần ai chăm sóc “
“ Chú, thật sự tôi sống đến giờ cũng không dễ dàng gì “ Âm thanh cô trở nên nhẹ nhàng, gióng nói mang theo chút thương cảm, vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là ngu ngốc. Tằng Trạm đặt tập ảnh xuống, giang tay ôm lấy cô, dịu dàng nói “ Về sau, tôi sẽ nuôi em “
“ Cháu gái của cậu thật xinh đẹp “
Tằng Trạm kéo kéo tay Uý Lam, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên, tươi cười nói “ Chào dì “, người phụ nữ cao hứng mỉm cười nói “ Thật ngoan”
Tằng Trạm mang Uý Lam trở về, cúi đầu chăm chú nhìn cô, khuôn mặt này quả thật rất đẹp, đường nét hài hoà, nhất là đôi mắt, to tròn đen láy. Mới tới đây ở mấy ngày, làn da hơi vàng dần trở nên trắng hồng, càng ngày càng ra dáng thiếu nữ thanh xuân. Vừa vào nhà, Uý Lam đã làm nũng bắt anh mở đĩa phim, hai người ngồi trên ghế sô pha cùng xem, Tằng Trạm đứng dậy đi toilet, lúc đi ngang qua phòng ngủ nhìn thấy trên bàn đặt một quyển album, anh tiến lại gần, cầm lên xem.
Bên trong là ảnh chụp hồi nhỏ của Uý Lam, nhà cửa khi đó cũng không rách nát như bây giờ, nhìn bé gái nhỏ xíu trong hình, không ngờ hồi nhỏ Uý Lam xấu như vậy...trên tấm hình còn có một đôi nam nữ, chắc là ba và mẹ của cô, anh cầm theo cuốn album đi vào phòng khách. Uý Lam xoay đầu liền nhìn thấy quyển album trên tay anh, xụ mặt hỏi.
“ Sao chú lấy đồ của tôi?”
Tằng Trạm cười cười, lấy đồ của em sao? Ngay cả cơ thể em cũng là của tôi huống chi là mấy thứ vật dụng ngoài thân này, anh bước tới ngồi bên cạnh Uý Lam, giơ tay xoa xoa đầu cô hỏi “ Đây là ba mẹ của em phải không?”
Uý Lam “ Ừ “ một tiếng đáp lời, nhanh chóng nhảy vào lòng anh muốn đem tập ảnh cướp về. Tằng Trạm tránh né không cho cô đoạt được, hai mắt Uý Lam thoáng chốc đỏ hồng, cái mũi nhỏ nhắn hít hít kiềm nén, Tằng Trạm liếc nhìn, nhéo nhéo mặt cô, bình thản nói “ Em có khóc chết tôi cũng không trả “ Nói xong đem tập ảnh ôm vào trong ngực.
Uý Lam nhìn tập album có chút bất lực, biết không thể dùng sức mạnh cướp về đành ngoan ngoãn chui đầu vào trong lồng ngực rộng lớn của anh, đem nước mắt nước mũi toàn bộ hướng áo anh bôi lên. Tằng Trạm trừng mắt nhìn chỗ áo ươn ướt nước mũi và nước mắt, vươn tay bóp mạnh mông cô nói “ Đừng lau lên người tôi “
Uý Lam khóc càng thêm lợi hại, nước mũi chảy ra thật nhiều, nghèn nghẹt khó chịu giống như khi bị cảm, chú đã nói sẽ lo cho cô, lúc cô thương tâm như vậy không ở bên chú thì ở bên ai.
“ Không “ Uý Lam trả lời dứt khoát, hai tay ôm anh thật chặt, há miệng ô ô, nước miếng theo đó chảy xuống. Cô bé vốn sạch sẽ gọn gàng bỗng chốc lôi thôi lếch thếch, chỉ là anh lại không chán ghét, còn cảm thấy...cực kỳ đáng yêu, anh ôm đầu cô dựa vào ngực mình hỏi “ Ba mẹ em đâu?”
Uý Lam vô cùng thương tâm nấc lên từng hồi, đè xuống tiếng khóc nỉ non nức nở, Tằng Trạm loay hoay không biết làm sao dỗ cô, vội vàng lấy giấy lau chùi khuôn mặt lấm lem, Uý Lam tự nhiên ngẩng đầu để anh chùi sạch, còn tri kỷ đưa mũi vào xì xì mấy tiếng hỉ ra, vào giây phút này anh cảm thấy giống như mình có con nhỏ. Khuôn mặt Uý Lam được lau chùi sạch sẽ, lại ghét bỏ tránh khỏi chỗ áo bẩn củaTằng Trạm, lập tức đứng dậy nói.
“ Cha mẹ tôi đã chết khi tôi còn nhỏ, không một ai muốn nuôi tôi “
Đáy lòng Tằng Trạm ẩn dấu sự đau nhói, chăm chú nhìn cô. Uý Lam cắn môi, nhe răng trợn mắt hung dữ nói “ Hừ, tôi cũng không cần ai chăm sóc “
“ Chú, thật sự tôi sống đến giờ cũng không dễ dàng gì “ Âm thanh cô trở nên nhẹ nhàng, gióng nói mang theo chút thương cảm, vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là ngu ngốc. Tằng Trạm đặt tập ảnh xuống, giang tay ôm lấy cô, dịu dàng nói “ Về sau, tôi sẽ nuôi em “