Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Edit: V.O
"Không nghĩ tới các ngươi cũng tin lời nói vô căn cứ của Nhân tộc? Thần tộc đã chấm hết, nào có cái gì luân hồi?"
"Nếu như chỉ là Nhân Tộc nói, tất nhiên ta không tin, nhưng hắn không phải là người bình thường, hơn nữa còn nhớ Chúc Cửu Âm không? Nếu không nhờ lực lượng huyết mạch ẩn bên trong cơ thể ngươi, chỉ dựa vào ngươi sao có thể giết Thần thú Thượng cổ?"
Lời của Cửu Tư khiến cho Lê Dịch Minh trầm tư, chẳng lẽ trên người mình có gì đó không đúng, thật sự là bởi vì huyết mạch sao? Nhưng cha mẹ hắn cũng chỉ là Nhân tộc bình thường, huyết mạch Thần tộc của hắn lại truyền thừa từ đâu? Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế? Lời này thật khó có thể khiến người tin phục.
"Ngươi biết Đại Tinh Quan của Bắc Địch chứ?"
"Ha ha, hắn là một bằng hữu quan trọng của ta, không có hắn, cũng không có ta ngày hôm nay ."
Thì ra là như vậy, thì ra tất cả những chuyện này đều là âm mưu kế hoạch, từ khi Lê Dịch Minh vừa mới ra đời, hắn đã được định phải bị những người này lợi dụng.
"Thân thể của ta là hắn giở trò quỷ?"
Cửu Tư ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Lê Dịch Minh:
"Đáng tiếc, ngươi không có hứng thú với quyền lợi, nếu không với thông minh và tài trí của ngươi, ngôi vị hoàng đế Bắc Địch cũng dễ như trở bàn tay."
"Không biết ta có thể gặp vị Đại Tinh Quan kia một lần không."
Lê Dịch Minh mơ hồ cảm thấy Đại Tinh Quan đó sẽ là người mình quen:
"Ngươi sẽ gặp được hắn, nhưng trước đó, ta cần máu của ngươi."
Lời của Cửu Tư khiến cho Cửu Phượng hưng phấn dị thường chạy tới bên cạnh Lê Dịch Minh, cầm dao khoa tay múa chân trước mặt Lê Dịch Minh, dường như đang tìm vị trí thích hợp cắt xuống, Lê Dịch Minh bị thay đổi bất thình lình dọa đến sắc mặt có hơi trắng bệch:
"Ngươi yên tâm, dao của ta rất nhanh, chỉ cần ngươi không giãy giụa, sẽ không đau."
Cửu Phượng "an ủi" khiến cho Lê Dịch Minh căng thẳng hơn, người ta là dao thớt, ta là cá thịt, Lê Dịch Minh thề nếu lần này có thể còn sống sót rời đi, hắn không bao giờ ... ăn cá nữa.
Công phu múa dao của Cửu Phượng quả thật rất cao, không biết mấy người may mắn được hắn lóc xương róc thịt, Lê Dịch Minh quả thật không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, nhưng hắn lại cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ:
"Quả nhiên máu này không giống bình thường, ta cũng có thể cảm nhận được nguyên khí không ngừng bên trong."
"Thôi rồi, hắn đã chết, uổng công rồi."
"Không sao, có Ngàn Thương, hắn muốn chết cũng không xong."
Dường như trước khi Lê Dịch Minh hôn mê đã bị đút viên thuốc gì đó, tiếp đó đột nhiên hắn tỉnh táo lại, bởi vì cơn đau đục khoét xương cốt trải khắp toàn thân, khiến mỗi một giây thần kinh hắn đều gào thét, huyết dịch trong cơ thể cũng giống như sôi trào, đốt cháy lục phủ ngũ tạng và da thịt bên ngoài của hắn.
Cửu Phượng nhìn "kiệt tác" của mình hết sức thỏa mãn, nếu không vì huyết mạch Lê Dịch Minh đặc biệt, hắn sẽ vạn vạn không chịu nổi Ngàn Thương này, mặc dù hiện giờ hắn đau đớn, nhưng tóm lại là không chết được, dieendaanleequuydoon – V.O, Lê Dịch Minh không thấy thân thể mình, nếu không hắn nhất định sẽ bị hù chết, người hắn, bị Cửu Phượng lóc xương róc thịt, những vết dao vốn máu chảy đầm đìa có quy tắc kia, trong lúc bất chợt bị căng lớn, loáng thoáng có thể thấy được gân cốt bên trong, sau đó sẽ khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, tuần hoàn như thế không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu Lê Dịch Minh thật sự nhẫn nhịn, gào thét đến cuối hắn đã cắn nát môi dưới của mình, Cửu Phượng có chút không nhìn nổi, tiện tay xé vạt áo của mình nhét vào trong miệng của hắn, đề phòng hắn tiếp tục cắn. Tuy nói gương mặt này đã đủ đáng sợ, nhưng Cửu Phượng cố ý giữ lại cho hắn đôi môi đẹp, nếu sau này đeo mặt nạ cũng không tệ, không biết sau này Lê Dịch Minh có cảm kích lúc này Cửu Phượng "tri kỷ" không.
Lúc Lê Dịch Minh cho là mình sẽ kết thúc ở trong vực sâu thống khổ không thể tự kiềm chế ngừng hành hạ này, cả người hắn ướt đẫm co rúc dưới đất, nếu là người không biết nội tình lần này, nhất định đã không nhận ra người cả người đẫm máu này, người đầy sẹo mệt mỏi đã từng là hoàng tử Bắc Địch phong lưu phóng khoáng, mày kiếm mắt sáng.
Luân Hồi Ngàn Thương, người bình thường cũng sẽ cho cái chữ Ngàn này là một con số xấp xỉ, thật ra thì Ngàn Thương, là thật sẽ khiến người chết hơn ngàn lần. Trong hai năm sau đó, có lẽ Lê Dịch Minh đã trải qua loại đau khổ đó một ngàn lần, không nhiều không ít, nếu như nói 500 lần trước hắn sẽ cho là mình sẽ chết như vậy, vậy 500 lần sau hắn sẽ mong mình sẽ chết như vậy.
Có lẽ thật như lời bọn Cửu Tư, huyết mạch Lê Dịch Minh đặc biệt, cho nên hắn vẫn sống, vẫn luôn hoàn thành Luân Hồi Thiên Thương đến hôm nay, hắn gặp được người đã từng là Đại Tinh Quan Bắc Địch, Tế Ti đại nhân của Ma tộc, cũng chính là Chưởng môn đương nhiệm của Tây Cảnh Tiên Môn hiện giờ, Khương Linh Vũ.
"Ta đã biết ngươi sẽ thành công."
Trong giọng nói Khương Linh Vũ có hưng phấn không thể kiềm chế:
Lê Dịch Minh nhìn người trước mắt, những năm ở Tây Cảnh Tiên Môn, số lần hắn gặp Chưởng môn có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì sư phụ của hắn không có danh tiếng gì ở trong tiên môn, mặc dù nhập môn sớm, nhưng tu vi không cao, là một nhân vật nhỏ. Những chuyện có liên quan đến Chưởng môn mà hắn biết đều là nghe Cẩm Tịch nói, chuyện này đối với Cẩm Tịch mà nói, giống như trời đất, Chưởng môn giống như phụ thân, lúc này ở trong mắt Lê Dịch Minh không khác gì những Ma tộc tàn nhẫn kia, có lẽ còn đáng sợ hơn bọn họ.
Ở trong câu chuyện của Khương Linh Vũ, Lê Dịch Minh mới biết được toàn bộ chân tướng mọi chuyện, ngay từ trăm năm trước, ông ta cũng đã bắt đầu nghiên cứu huyết mạch Nhân tộc, hi vọng thông qua phương pháp nhất định có thể khiến thân thể Nhân tộc trở nên giống hai tộc Yêu Ma, trường sinh bất lão, đợi đến lúc tu vi mạnh lên có thể sánh vai với Thần tộc, thế gian này sẽ biến thành Côn Luân trong lý tưởng của ông ta.
Vì hoàn thành ý tưởng kỳ lạ điên cuồng của ông ta, Khương Linh Vũ đã thử rất nhiều, nhưng cũng thất bại, vì thế cũng có rất nhiều người đã chết, nhưng không ai nghi ngờ Chưởng môn tiên môn đức cao vọng trọng, cũng lại cho là hai tộc Yêu Ma gây nên. Sau đó Khương Linh Vũ có một ý tưởng càng thêm lớn gan, ông ta bắt đầu không tiếc mượn dùng máu hai tộc Yêu Ma, ông ta cảm thấy nhiều năm qua mình thất bại cũng là bởi vì huyết mạch đời sau thay đổi cuối cùng sẽ làm thân thể phàm thai bài xích, nếu là trời sinh thì sao? Dĩ nhiên chuyện này cần một số lượng lớn phụ nữ có thai, nhưng dù vậy cũng rất ít thành công, không phải là thai chết thì chính là chết yểu.
Lê Dịch Minh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất thành công sống sót, thậm chí Khương Linh Vũ không tiếc mượn thiên mệnh xếp cho hắn một thân phận Thần, đáng tiếc cái gì mà Cửu Thiên Huyền Nữ, cái gì huyết mạch của Thần đều là giả, hắn chỉ là một người thừa kế huyết mạch Ma tộc.
"Không nghĩ tới các ngươi cũng tin lời nói vô căn cứ của Nhân tộc? Thần tộc đã chấm hết, nào có cái gì luân hồi?"
"Nếu như chỉ là Nhân Tộc nói, tất nhiên ta không tin, nhưng hắn không phải là người bình thường, hơn nữa còn nhớ Chúc Cửu Âm không? Nếu không nhờ lực lượng huyết mạch ẩn bên trong cơ thể ngươi, chỉ dựa vào ngươi sao có thể giết Thần thú Thượng cổ?"
Lời của Cửu Tư khiến cho Lê Dịch Minh trầm tư, chẳng lẽ trên người mình có gì đó không đúng, thật sự là bởi vì huyết mạch sao? Nhưng cha mẹ hắn cũng chỉ là Nhân tộc bình thường, huyết mạch Thần tộc của hắn lại truyền thừa từ đâu? Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế? Lời này thật khó có thể khiến người tin phục.
"Ngươi biết Đại Tinh Quan của Bắc Địch chứ?"
"Ha ha, hắn là một bằng hữu quan trọng của ta, không có hắn, cũng không có ta ngày hôm nay ."
Thì ra là như vậy, thì ra tất cả những chuyện này đều là âm mưu kế hoạch, từ khi Lê Dịch Minh vừa mới ra đời, hắn đã được định phải bị những người này lợi dụng.
"Thân thể của ta là hắn giở trò quỷ?"
Cửu Tư ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Lê Dịch Minh:
"Đáng tiếc, ngươi không có hứng thú với quyền lợi, nếu không với thông minh và tài trí của ngươi, ngôi vị hoàng đế Bắc Địch cũng dễ như trở bàn tay."
"Không biết ta có thể gặp vị Đại Tinh Quan kia một lần không."
Lê Dịch Minh mơ hồ cảm thấy Đại Tinh Quan đó sẽ là người mình quen:
"Ngươi sẽ gặp được hắn, nhưng trước đó, ta cần máu của ngươi."
Lời của Cửu Tư khiến cho Cửu Phượng hưng phấn dị thường chạy tới bên cạnh Lê Dịch Minh, cầm dao khoa tay múa chân trước mặt Lê Dịch Minh, dường như đang tìm vị trí thích hợp cắt xuống, Lê Dịch Minh bị thay đổi bất thình lình dọa đến sắc mặt có hơi trắng bệch:
"Ngươi yên tâm, dao của ta rất nhanh, chỉ cần ngươi không giãy giụa, sẽ không đau."
Cửu Phượng "an ủi" khiến cho Lê Dịch Minh căng thẳng hơn, người ta là dao thớt, ta là cá thịt, Lê Dịch Minh thề nếu lần này có thể còn sống sót rời đi, hắn không bao giờ ... ăn cá nữa.
Công phu múa dao của Cửu Phượng quả thật rất cao, không biết mấy người may mắn được hắn lóc xương róc thịt, Lê Dịch Minh quả thật không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, nhưng hắn lại cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ:
"Quả nhiên máu này không giống bình thường, ta cũng có thể cảm nhận được nguyên khí không ngừng bên trong."
"Thôi rồi, hắn đã chết, uổng công rồi."
"Không sao, có Ngàn Thương, hắn muốn chết cũng không xong."
Dường như trước khi Lê Dịch Minh hôn mê đã bị đút viên thuốc gì đó, tiếp đó đột nhiên hắn tỉnh táo lại, bởi vì cơn đau đục khoét xương cốt trải khắp toàn thân, khiến mỗi một giây thần kinh hắn đều gào thét, huyết dịch trong cơ thể cũng giống như sôi trào, đốt cháy lục phủ ngũ tạng và da thịt bên ngoài của hắn.
Cửu Phượng nhìn "kiệt tác" của mình hết sức thỏa mãn, nếu không vì huyết mạch Lê Dịch Minh đặc biệt, hắn sẽ vạn vạn không chịu nổi Ngàn Thương này, mặc dù hiện giờ hắn đau đớn, nhưng tóm lại là không chết được, dieendaanleequuydoon – V.O, Lê Dịch Minh không thấy thân thể mình, nếu không hắn nhất định sẽ bị hù chết, người hắn, bị Cửu Phượng lóc xương róc thịt, những vết dao vốn máu chảy đầm đìa có quy tắc kia, trong lúc bất chợt bị căng lớn, loáng thoáng có thể thấy được gân cốt bên trong, sau đó sẽ khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, tuần hoàn như thế không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu Lê Dịch Minh thật sự nhẫn nhịn, gào thét đến cuối hắn đã cắn nát môi dưới của mình, Cửu Phượng có chút không nhìn nổi, tiện tay xé vạt áo của mình nhét vào trong miệng của hắn, đề phòng hắn tiếp tục cắn. Tuy nói gương mặt này đã đủ đáng sợ, nhưng Cửu Phượng cố ý giữ lại cho hắn đôi môi đẹp, nếu sau này đeo mặt nạ cũng không tệ, không biết sau này Lê Dịch Minh có cảm kích lúc này Cửu Phượng "tri kỷ" không.
Lúc Lê Dịch Minh cho là mình sẽ kết thúc ở trong vực sâu thống khổ không thể tự kiềm chế ngừng hành hạ này, cả người hắn ướt đẫm co rúc dưới đất, nếu là người không biết nội tình lần này, nhất định đã không nhận ra người cả người đẫm máu này, người đầy sẹo mệt mỏi đã từng là hoàng tử Bắc Địch phong lưu phóng khoáng, mày kiếm mắt sáng.
Luân Hồi Ngàn Thương, người bình thường cũng sẽ cho cái chữ Ngàn này là một con số xấp xỉ, thật ra thì Ngàn Thương, là thật sẽ khiến người chết hơn ngàn lần. Trong hai năm sau đó, có lẽ Lê Dịch Minh đã trải qua loại đau khổ đó một ngàn lần, không nhiều không ít, nếu như nói 500 lần trước hắn sẽ cho là mình sẽ chết như vậy, vậy 500 lần sau hắn sẽ mong mình sẽ chết như vậy.
Có lẽ thật như lời bọn Cửu Tư, huyết mạch Lê Dịch Minh đặc biệt, cho nên hắn vẫn sống, vẫn luôn hoàn thành Luân Hồi Thiên Thương đến hôm nay, hắn gặp được người đã từng là Đại Tinh Quan Bắc Địch, Tế Ti đại nhân của Ma tộc, cũng chính là Chưởng môn đương nhiệm của Tây Cảnh Tiên Môn hiện giờ, Khương Linh Vũ.
"Ta đã biết ngươi sẽ thành công."
Trong giọng nói Khương Linh Vũ có hưng phấn không thể kiềm chế:
Lê Dịch Minh nhìn người trước mắt, những năm ở Tây Cảnh Tiên Môn, số lần hắn gặp Chưởng môn có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì sư phụ của hắn không có danh tiếng gì ở trong tiên môn, mặc dù nhập môn sớm, nhưng tu vi không cao, là một nhân vật nhỏ. Những chuyện có liên quan đến Chưởng môn mà hắn biết đều là nghe Cẩm Tịch nói, chuyện này đối với Cẩm Tịch mà nói, giống như trời đất, Chưởng môn giống như phụ thân, lúc này ở trong mắt Lê Dịch Minh không khác gì những Ma tộc tàn nhẫn kia, có lẽ còn đáng sợ hơn bọn họ.
Ở trong câu chuyện của Khương Linh Vũ, Lê Dịch Minh mới biết được toàn bộ chân tướng mọi chuyện, ngay từ trăm năm trước, ông ta cũng đã bắt đầu nghiên cứu huyết mạch Nhân tộc, hi vọng thông qua phương pháp nhất định có thể khiến thân thể Nhân tộc trở nên giống hai tộc Yêu Ma, trường sinh bất lão, đợi đến lúc tu vi mạnh lên có thể sánh vai với Thần tộc, thế gian này sẽ biến thành Côn Luân trong lý tưởng của ông ta.
Vì hoàn thành ý tưởng kỳ lạ điên cuồng của ông ta, Khương Linh Vũ đã thử rất nhiều, nhưng cũng thất bại, vì thế cũng có rất nhiều người đã chết, nhưng không ai nghi ngờ Chưởng môn tiên môn đức cao vọng trọng, cũng lại cho là hai tộc Yêu Ma gây nên. Sau đó Khương Linh Vũ có một ý tưởng càng thêm lớn gan, ông ta bắt đầu không tiếc mượn dùng máu hai tộc Yêu Ma, ông ta cảm thấy nhiều năm qua mình thất bại cũng là bởi vì huyết mạch đời sau thay đổi cuối cùng sẽ làm thân thể phàm thai bài xích, nếu là trời sinh thì sao? Dĩ nhiên chuyện này cần một số lượng lớn phụ nữ có thai, nhưng dù vậy cũng rất ít thành công, không phải là thai chết thì chính là chết yểu.
Lê Dịch Minh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất thành công sống sót, thậm chí Khương Linh Vũ không tiếc mượn thiên mệnh xếp cho hắn một thân phận Thần, đáng tiếc cái gì mà Cửu Thiên Huyền Nữ, cái gì huyết mạch của Thần đều là giả, hắn chỉ là một người thừa kế huyết mạch Ma tộc.