Marvellous
Moderator
-
Chương-10
Chương 10: Trang điểm lộng lẫy (3)
Mỗi đêm di nương đều chỉ giáo cho nàng thi thư, nàng nhớ rõ nhất chính là cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù là trong tương lai, nàng đều phải tự mình tìm ra một con đường cho riêng mình.
Những tiền bạc tích cóp này, chính là nền tảng cho con đường mà An Yến sẽ đi.
Dung thị nghĩ An Yến không nỡ mặc đồ mới, vì vậy cũng không truy vấn thêm, phân phó nha đầu Tử Y bên người.
"Đi giúp Tam tiểu chọn một bộ quần áo thích hợp." Nha đầu Tử Y bên người nhận lệnh, Dung thị lại quay đầu nói với An Yến, "Di nương nghĩ tới nghĩ lui, ngày hôm nay dù ai nói gì cũng muốn mang Yến nhi đi xem một chút. Lát nữa để nha đầu Tử Y trang điểm cho Yến nhi, xem ai còn dám chế nhạo Yến nhi!"
"Nhưng, lời đồn trong phủ......"
An Yến cực kỳ vui mừng, nàng cũng muốn đi xem náo nhiệt, không muốn vắng vẻ một mình, nhưng, những lời đồn đãi về nàng đã được lưu truyền trong phủ mười mấy năm nay, sao có thể tiêu tan dễ dàng như vậy?
"Có di nương ở đây, ai dám nói!" Giọng nói của Dung thị vẫn luôn nhẹ nhàng bỗng hơi cao lên một chút, dường như cũng có chút tức giận. An Yến vừa nghe thấy, lập tức không chút nghi ngờ, cười cười, ngoan ngoãn đi theo Tử Y vào buồng trong.
Dung thị mỉm cười khi thấy nàng đi vào buồng trong, chờ sau khi An Yến vào nhà, mặt mày lập tức thu liễm, nhấp một ngụm trà ấm, thản nhiên nói với Phương ma ma bên cạnh.
"Lát nữa hãy chú ý tới Yến nhi, đừng để Yến nhi bị bắt nạt."
"Vâng, lão nô chắc chắn sẽ chú ý tới Tam tiểu thư!"
..............
An Yến hít sâu một hơi, nhìn chính mình trong gương, hơi nheo mắt phượng có chút lạnh lùng nhưng quyến rũ lại, lông mi cong cong, chiếc mũi tinh xảo, con ngươi đen nhánh phảng phất như có thể nhìn sâu trong trái tim người.
Trâm trên đầu chính là ngọc trâm hình bướm độc đáo nhất, một bên sườn còn lại là kim trâm hình quạt, những chiếc tua dài trải xuống dưới, đung đưa theo những ngọn tóc đen, rực rỡ lóa mắt. Tử Y búi búi tóc nàng lên, trang trí phụ kiện trên tóc đều là những vật đang được lưu hành, nhìn thấy không khác lắm so với các tỷ muội trong phủ.
Trên người nàng mặc một chiếc váy trắng cẩm tú, chỗ tà váy cũng được thêu hoa lan thanh nhã, nhìn lại thấy động lòng người không thôi. Chiếc váy không quá phức tạp, nhưng rất thanh lịch và đẹp mắt.
Cổ váy cao hơi dựng thẳng lên, khiến cho chiếc cổ thon dài mỹ lệ thêm ưu nhã thần bí.
An Yến chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của mình, ngay bản thân nàng đều nhận không ra. Nàng nhìn chằm chằm chính mình trong gương và bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhíu mày xoay đầu hỏi Tử Y.
"Tử Y, hôm nay ta trang điểm như vậy có chút không ổn, đúng không?"
Tử Y bên cạnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy An Yến thế này, chưa từng biết Tam tiểu thư luôn mặc một thân áo xám váy rách, không ngờ sẽ bắt mắt như vậy. Quả thực đúng là, Phật sáng vì vàng người sáng vì váy. Tam tiểu thư trang điểm như thế, khi nói chuyện, cũng giống như đã thay đổi thành một người khác.
"Hôm nay là một ngày quan trọng, Nhị phu nhân sai nô tỳ trang điểm cho tiểu thư như thế, nhất định là có ý. Hôm nay, những người tới đây đều là quý tiểu thư công tử."
Tử Y trang điểm cho An Yến xong, lập tức đi tới bên cạnh nàng.
"Nhị phu nhân đã đi tới tiền viện, phân phó nô tỳ mang Tam tiểu thư trực tiếp qua đó."
An Yến ngẫm nghĩ một lúc, lại nhìn mình trong gương một cái, nhướng mày với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Không có gì không ổn, nàng là đích Tam tiểu thư! Đích Tam tiểu thư Tướng phủ! Trang điểm như thế, có thể có gì không ổn? Ai dám nói không ổn?
Nàng đứng lên, quay người lại, làn váy xoay tròn thành một độ cong hoa lệ.
Tử Y đi theo phía sau, An Yến ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước. Đại tiểu thư nên có lễ nghi, nàng đã học những gì cần thiết. Hôm nay, dường như cuối cùng cũng có thể phát huy công dụng.
Thời điểm đi ra khỏi Tú Lương viện, An Yến cảm thấy, bông tuyết bên ngoài dường như lại rơi dày hơn một chút.
Mỗi đêm di nương đều chỉ giáo cho nàng thi thư, nàng nhớ rõ nhất chính là cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù là trong tương lai, nàng đều phải tự mình tìm ra một con đường cho riêng mình.
Những tiền bạc tích cóp này, chính là nền tảng cho con đường mà An Yến sẽ đi.
Dung thị nghĩ An Yến không nỡ mặc đồ mới, vì vậy cũng không truy vấn thêm, phân phó nha đầu Tử Y bên người.
"Đi giúp Tam tiểu chọn một bộ quần áo thích hợp." Nha đầu Tử Y bên người nhận lệnh, Dung thị lại quay đầu nói với An Yến, "Di nương nghĩ tới nghĩ lui, ngày hôm nay dù ai nói gì cũng muốn mang Yến nhi đi xem một chút. Lát nữa để nha đầu Tử Y trang điểm cho Yến nhi, xem ai còn dám chế nhạo Yến nhi!"
"Nhưng, lời đồn trong phủ......"
An Yến cực kỳ vui mừng, nàng cũng muốn đi xem náo nhiệt, không muốn vắng vẻ một mình, nhưng, những lời đồn đãi về nàng đã được lưu truyền trong phủ mười mấy năm nay, sao có thể tiêu tan dễ dàng như vậy?
"Có di nương ở đây, ai dám nói!" Giọng nói của Dung thị vẫn luôn nhẹ nhàng bỗng hơi cao lên một chút, dường như cũng có chút tức giận. An Yến vừa nghe thấy, lập tức không chút nghi ngờ, cười cười, ngoan ngoãn đi theo Tử Y vào buồng trong.
Dung thị mỉm cười khi thấy nàng đi vào buồng trong, chờ sau khi An Yến vào nhà, mặt mày lập tức thu liễm, nhấp một ngụm trà ấm, thản nhiên nói với Phương ma ma bên cạnh.
"Lát nữa hãy chú ý tới Yến nhi, đừng để Yến nhi bị bắt nạt."
"Vâng, lão nô chắc chắn sẽ chú ý tới Tam tiểu thư!"
..............
An Yến hít sâu một hơi, nhìn chính mình trong gương, hơi nheo mắt phượng có chút lạnh lùng nhưng quyến rũ lại, lông mi cong cong, chiếc mũi tinh xảo, con ngươi đen nhánh phảng phất như có thể nhìn sâu trong trái tim người.
Trâm trên đầu chính là ngọc trâm hình bướm độc đáo nhất, một bên sườn còn lại là kim trâm hình quạt, những chiếc tua dài trải xuống dưới, đung đưa theo những ngọn tóc đen, rực rỡ lóa mắt. Tử Y búi búi tóc nàng lên, trang trí phụ kiện trên tóc đều là những vật đang được lưu hành, nhìn thấy không khác lắm so với các tỷ muội trong phủ.
Trên người nàng mặc một chiếc váy trắng cẩm tú, chỗ tà váy cũng được thêu hoa lan thanh nhã, nhìn lại thấy động lòng người không thôi. Chiếc váy không quá phức tạp, nhưng rất thanh lịch và đẹp mắt.
Cổ váy cao hơi dựng thẳng lên, khiến cho chiếc cổ thon dài mỹ lệ thêm ưu nhã thần bí.
An Yến chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của mình, ngay bản thân nàng đều nhận không ra. Nàng nhìn chằm chằm chính mình trong gương và bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhíu mày xoay đầu hỏi Tử Y.
"Tử Y, hôm nay ta trang điểm như vậy có chút không ổn, đúng không?"
Tử Y bên cạnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy An Yến thế này, chưa từng biết Tam tiểu thư luôn mặc một thân áo xám váy rách, không ngờ sẽ bắt mắt như vậy. Quả thực đúng là, Phật sáng vì vàng người sáng vì váy. Tam tiểu thư trang điểm như thế, khi nói chuyện, cũng giống như đã thay đổi thành một người khác.
"Hôm nay là một ngày quan trọng, Nhị phu nhân sai nô tỳ trang điểm cho tiểu thư như thế, nhất định là có ý. Hôm nay, những người tới đây đều là quý tiểu thư công tử."
Tử Y trang điểm cho An Yến xong, lập tức đi tới bên cạnh nàng.
"Nhị phu nhân đã đi tới tiền viện, phân phó nô tỳ mang Tam tiểu thư trực tiếp qua đó."
An Yến ngẫm nghĩ một lúc, lại nhìn mình trong gương một cái, nhướng mày với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Không có gì không ổn, nàng là đích Tam tiểu thư! Đích Tam tiểu thư Tướng phủ! Trang điểm như thế, có thể có gì không ổn? Ai dám nói không ổn?
Nàng đứng lên, quay người lại, làn váy xoay tròn thành một độ cong hoa lệ.
Tử Y đi theo phía sau, An Yến ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước. Đại tiểu thư nên có lễ nghi, nàng đã học những gì cần thiết. Hôm nay, dường như cuối cùng cũng có thể phát huy công dụng.
Thời điểm đi ra khỏi Tú Lương viện, An Yến cảm thấy, bông tuyết bên ngoài dường như lại rơi dày hơn một chút.