Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Hoa phấn trong vườn bị người ta nhổ tận gốc, đâu đâu cũng là bùn đất cùng hoa phấn rãi rác, mọi người giật mình đứng trong sân.
Tưởng Niệm sợ hãi che cánh môi khẽ mấp máy của mình, nhìn chăm chú, sao có thể như vậy?
Lúc chiều vẫn còn tốt mà?
Cưỡng ép bản thân bỉnh tĩnh, mới bước nhanh xuống lầu, đến vườn hoa đã thấy thím Doãn ở đó, đang ngồi dưới đất thương tâm muốn chết: "Trời ơi! Đây là xảy ra chuyện gì? là ai? là ai làm?!"
Bà hét lớn, tất cả mọi người rụt cổ, không dám lên tiếng.
"Đây là xảy ra chuyện gì? Sao...." Tưởng Niệm do dự một chút rồi ngồi xổm xuống trước mặt thím Doãn, lại bị một lực lớn đẩy ra, cô không hề phòng bị té ngã trên đất, bàn tay lập tức bị xướt da, đau đến cô rên lên.
"Là cô, là cô! đúng không? Có phải là cô làm không?" thím Doãn như nổi điên chỉ vào cô, dáng vẻ hung ác rất đáng sợ, đoán chừng nếu không phải bà không thể đi, bà đã sớm ăn tươi nuốt sống Tưởng Niệm rồi.
Tưởng Niệm nghe bà vu oan mình như vậy, cũng mặc kệ vết thương, vội vàng đứng dậy, kịch liệt xua hai tay, ra sức lắc đầu: "Không phải, không phải tôi, thật sự không phải tôi!"
Cô sợ bị người ta vu oan!
Nước mắt, vội vã trào ra, Tưởng Niệm khủng hoảng nhìn về phía mọi người, run rẩy giải thích: "Mọi người hãy tin tôi, không phải tôi, thật sự không phải tôi làm!"
Nhưng mọi người vẫn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, thậm chí có vài người còn nhướng mày khinh thường trừng mắt cô.
Tưởng Niệm nhìn biểu cảm trên mặt mọi gười, biết họ không tin, tuyệt vọng lắc đầu, thật sự không phải cô!
"Thím Doãn, không phải con làm, thật sự không phải!." Tưởng Niệm tuyệt vọng, bản thân bị cô lập đứng đó, hai mắt đẫm lệ nhìn thím Doãn cũng đang thống khổ.
"Là cô! nhất định là cô! Chẳng phải cô đã nói muốn cắt hết chúng nó sao? Cô đã từng nói những lời này chưa?" Thím Doãn nổi điên nhặt nắm bùn đất lớn trên đất ném về phía Tưởng Niệm, nước mắt giàn giụa.
Sao bà ấy biết minh từng nói qua?
Dù cô từng nói thế cũng không có nghĩa là do cô làm! Lúc đó nói thế là do cô dỗi mà thôi, cô không có làm!
"Tôi từng nói, nhưng cũng không có nghĩa là tôi làm!" Tưởng Niệm vừa lấy tay ngăn trở những bùn đất mà thím Doãn ném tới vừa sốt ruột giải thích.
Vì trời khô nóng nên những bùn đất này đặc biệt sắc, ném vào người rất đau, rất đau.
TRên người Tưởng Niệm bị bùn đất làm dơ, nhiều chỗ đã cục xanh cục tím, đau đến cô nhe răng nhếch miệng.
"Bốp---" một tiếng, một bạt tai không chút nương tình đánh vao trên mặt nhợt nhạt của Tưởng Niệm, rất nhanh, trên mặt Tưởng Niệm liền sưng đỏ lên.
Tưởng Niệm không thể tin được nghiêng đầu, nhin người đánh cô, chính là anh??
Hắn đánh cô?
Tưởng Niệm nhất thời thật bi thương, nước mắt sớm đã ướt đẫm gương mặt, không phải cô làm, hắn dựa vào đâu đánh cô? Dựa vào đâu? Mười năm qua cô được An Nguyệt Lê nâng niu trong tay, không nỡ nói nặng một câu, huống chi là tát cô như vậy!
Hắn dựa vào cái gì?
Tưởng Niệm tức giận đứng thẳng người, cương quyết bướng bỉnh nhìn vào cặp mắt đỏ tươi kia của Diêm Thương Tuyệt, chậm rãi lau vết máu nơi khóe miệng, đứng thẳng nhìn hắn, sau đó nhanh chóng nâng tay dùng hết sức mình, 'chát' một tiếng cũng cho hắn một bạt tạt, mọi người ở đây chấn động.
Tất cả mọi người hoảng hốt nhìn cô, cô ấy dám đánh thiếu gia!!?
"Không phải tôi làm, anh không có tư cách đánh tôi!" Hung hăng trừng mắt Diêm Thương Tuyệt, nhìn hắn nghiêng dầu, sắc mặt âm u, cô vẫn không hề sợ hãi.
Không ai được phép không phân trắng đen mà đánh cô!
Nàng là người An Nguyệt Lê che chở hơn nửa đời, vì người đàn ông là sinh mạng của cô kia, ai cũng không được phép tổn thương cô!
Diêm Thương Tuyệt một tay vuốt nơi bị đánh, híp mắt nguy hiểm, con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, tới gần cô một chút: "Cô dám đánh tôi?" (Editor: Đệch!! mắc gì không dám!!!)
Sau đó đưa tay bóp chặt cổ cô, lại dùng thêm sức. Sắc mặt Tưởng Niệm trắng bệch, hô hấp khó khăn, vô lực phe phẩy bàn tay to của hắn, lòng dạ hắn thật độc ác mà! thật sự muốn giết cô chết sao?
Mọi người không dám ngăn cản, đều cúi đầu, sợ hãi nhút nhát.
Diêm Thương Tuyệt tên tàn bạo này, thủ đoạn của hắn khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, cho nên mọi người rất sợ hãi, chỉ có thím Doãn, nhìn một màn này, khóe nhếch lên một nụ cười âm trầm.
Diêm Thương Tuyệt rất tức giận, hung hăng túm cô, thật ra cô không cần phải bướng như thế, chỉ cần ngoan ngoãn nhận lỗi là được rồi, hắn cũng chỉ muốn giả vờ ở trước mặt thím Doãn chứ không tranh cãi với cô.
Bởi vì thím Doãn là người thân duy nhất của hắn, là người mà ba mẹ nhắn nhủ phải chăm sóc cẩn thận, là người nhìn hắn lớn lên, là người cho hắn ấm áp, cho nên hắn bận tâm bà, mới nhẫn tâm đánh cô.
Nhưng cô chẳng những không biết điều còn dám ra tay đánh lại hắn?
Hắn không so đo chuyện cô ấy hủy đi hoa phấn ba thích nhất thì thôi, cô ấy lại còn làm càn.
Tưởng Niệm khó chịu nhíu mày, cảm thấy sắp không thở nổi nữa, hận! vì thế mà sinh.
Nhưng cô không muốn chết. Hắn dựa vào cái gì muốn cô chết?
Vì thế cô đưa chân đá mạnh vào đầu gối hắn, cô vốn không còn sức lực, nên độ mạnh rất nhỏ, Diêm Thương Tuyệt lại vẫn buông cô ra, tức giận trừng mắt cô, đáng chết! Nàng còn dám đá hắn, có tin hắn sẽ bóp chết cô không, thật sự sẽ đấy!
"Không phải tôi, đó không phải tôi làm, mặc kệ anh có tin hay không!" Đau đớn ôm cổ, hét lớn, sau đó lại ngây ngốc nói: "Mười năm, tôi là được anh Nguyệt Lê che chở mà lớn lên, anh ấy trước giờ chưa từng đánh tôi, nhưng mà anh..." nói rồi cô tức giận chỉ vào Diêm Thương Tuyệt: "Anh không chỉ đánh tôi, còn muốn bóp chết tôi? dựa vào cái gì?"
An Nguyệt Lê? Cô ấy còn dám nhắc đến tên đó ở trước mặt hắn?
Bây giờ còn nhớ hắn chứ gì? Vẫn không quên được tên đó sao?
Diêm Thương Tuyệt lại nắm tóc cô(editor: lật bàn!!!), sau đó dùng kéo một cái, nghe được tiếng cô đau đớn kêu lên, nhưng rốt cuộc cũng không buông tay, mày đẹp nhíu chặt, quát rất lớn tiếng: "An Nguyệt Lê? Đến giờ cô vẫn còn nhớ nó phải không, vẫn không quên được nó chứ gì? đúng không?"
"Đúng! đúng! đúng! Tôi không quên được anh ấy, tôi vẫn nhớ anh ấy, cho dù chúng tôi không ở chung với nhau, nhưng cảm giác hiểu nhau yêu nhau này cũng sẽ ở lại trong lòng cả đời, anh ấy mãi mãi ở nơi này của tôi, mãi mãi!" Tưởng Niệm cũng không yếu thế quát, nâng mắt khiêu khích nhìn Diêm Thương Tuyệt, hung hăng chỉ vào trái tim mình.
Lời của cô khiến Diêm Thương Tuyệt tức giận, nắm chặt tóc cô lôi ra khỏi vườn hoa.
Tưởng Niệm cảm thấy mái tóc sắp đứt, đau đớn liên tiếp nhắc nhở cô, giờ phút này, người đàn ông này dùng cách thô bạo biết bao để đối xử với cô.
Diêm Thương Tuyệt lạnh mặt, kéo tóc Tưởng Niệm bước từng bước một lên lầu, dáng vẻ lạnh băng này khiến người ta rất sợ hãi, dọc đường đi không biết Tưởng Niệm bị vấp té bao lần, nhưng sau mỗi lần vấp té, Diêm Thương Tuyệt cũng không hề mềm lòng túm cô lên, tiếp tục lôi cô về phía phòng ngủ.
Tưởng Niệm đã đau đến chết lặng, sau đó cũng không giãy giụa, chỉ lảo đảo đi theo hắn, trên người có rất nhiều chỗ bị đụng đau, đau đến tận xương tủy.
Tiến vào phòng ngủ, Diêm Thương Tuyệt kéo thân thể vô lực suy yếu của cô ngã nằm xuống giường, vội vàng cởi dây nịt ở eo ra, cay độc nói: "Nói cho tôi biết, trong lòng em có phải còn nhớ An Nguyệt Lê không? có phải còn mơ tưởng có một ngày được cùng hắn 'bỉ dực song phi'(chim liền cách, cây liền cành) không? nói!"
Tưởng Niệm cười bi thương, chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn dây nịt trong tay hắn, lạnh lùng hỏi: "Sao? Anh sẽ đánh tôi sao?"
Diêm Thương Tuyệt không ngờ cô sẽ nói vậy, bỗng nghẹn lời, nhìn gương mặt nhỏ nhắn có chút tuyệt vọng kia của cô, lòng, bị đâm một nhát, không phải! hắn chỉ muốn hù cô, để cô phủ nhận lời nói vừa rồi, hắn không muốn trong lòng cô nhớ An NGuyệt Lê, không muốn!
Thấy hắn không nói chuyện, Tưởng Niệm nhìn hắn cau mày, ngửa đầu cười bi thương, lại nhẹ giọng hờ hững nói: "Tôi nhớ anh ấy, tôi yêu anh ấy, đến chết mới thôi!"
Cô đang cược, cược hắn không phải tàn ác, thật sự ra tay với cô như thế.
Nếu hắn không xuống tay, chứng tỏ trong lòng hắn còn thương xót cô, vậy sau này cô ngoan ngoãn theo hắn, chuyện vừa rồi coi như hiểu lầm, sau này cũng sẽ dần yêu hắn.
Nếu hắn thật sự ra tay, chứng tỏ trong lòng hắn không có cô, mình cũng có lý do để hết hi vọng, có trời biết! Mới vài ngày ngắn ngủi mà thôi, cô có chút thiện cảm với hắn, mấy ngày nay hắn đối xử với cô dịu dàng như nước, cô làm sao không cảm động?
Hai con ngươi của Diêm Thương Tuyệt phủ đầy tơ máu, vẻ mặt hung dữ nhìn cô, cái nhìn như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, nhưng thấy dáng vẻ quật cường kia của cô, hắn lại nghĩ đến mỗi một câu cô nói, cô ấy nói cô ấy vẫn yêu An Nguyệt Lê! đến chết mới thôi!
Tay nắm dây nịt, siết chặc một chút, có thể thấy rõ ràng gân xanh trên tay, đầu ngón cũng trở nên trắng.
Anh sẽ không đánh! sẽ không đánh cô!
Cô cười nhẹ, nhưng ma Diêm Thương Tuyệt nhìn nụ cười của cô, lại cho rằng đó là châm chọc, là khinh thường! Tức giận lại cắn nuốt hắn, lòng tàn nhẫn, vung dây nịt, ra sức đánh vào trên người Tưởng Niệm.
"A---" Tưởng Niệm không kịp đề phòng nhận một roi, liều mạng cắn môi, không thể tin được nhìn hắn, hắn thật sự ra tay rồi? Uổng cho mình tin tưởng hắn như thế, vì sao, hắn không thể tin lời cô sao? Vì sao không tin hoa kia không phải do cô nhổ?
Tưởng Niệm bị đau kêu lên, rồi ngã xuống giường, tóc rối phủ trên gương mặt tiều tụy, khóe môi đã bị cô cắn đến chảy máu, nhưng nơi đau nhất không phải khóe môi, cũng không phải trên người, mà là trong lòng, nơi mềm yếu nhất.
"Nói! Hoa kia có phải do cô làm?" Diêm Thương Tuyệt nhìn dấu hồng trên người cô tim như bị dao cắt, nếu cô nhận sai, hắn tạm tha cho cô, lời vừa rồi, hắn cũng coi như chưa từng nghe.
Thật ra hắn không muốn dây dưa chuyện An Nguyệt Lê với cô, vì sợ rằng không chịu được câu trả lời của cô nên cố ý nói lãng sang chuyện khác.
Tưởng Niệm cười đến thê lương, nước mắt tuôn không ngớt, cứ mạnh mẽ trào ra, cô đau đớn đứng dậy, hung hăng trừng mắt Diêm Thương Tuyệt: "Tôi nói rồi, không phải tôi, không phải tôi!"
Nghe thấy cô bác bỏ, Diêm Thương Tuyệt căn bản không tin, bởi vì khắp biệt thự này, không ai dám động đến hoa đó, thím Doãn coi nó như mạng, cảng không thể, mà cô chính là tình nghi lớn nhất, sáng nay hắn vì hoa đó hung dữ với cô, cho nên cô hủy hoại hoa đó để hả giận.
Quan trọng nhất là cô chính miệng thừa nhận, thừa nhận cô từng nói muốn cắt nó.
Cô chính là tình nghi lớn nhất không phải sao? đó là hoa ba yêu nhất!
Đáng giận nhất nhất là, cô chính miệng thừa nhận tầm quan trọng của An Nguyệt Lê trong lòng cô!
Cô ấy thật sự không hề cảm nhận được mình đối xử tối với cô ấy sao?
"Vậy cô nói cho tôi biết, tôi quan trọng hay An Nguyệt Lê quan trọng?" Diêm Thương Tuyệt nhìn cô, thật đau lòng, chậm rãi nói.
Hắn chỉ muốn xác định ở trong lòng cô minh có chút trọng lượng nào không---
Tưởng Niệm sợ hãi che cánh môi khẽ mấp máy của mình, nhìn chăm chú, sao có thể như vậy?
Lúc chiều vẫn còn tốt mà?
Cưỡng ép bản thân bỉnh tĩnh, mới bước nhanh xuống lầu, đến vườn hoa đã thấy thím Doãn ở đó, đang ngồi dưới đất thương tâm muốn chết: "Trời ơi! Đây là xảy ra chuyện gì? là ai? là ai làm?!"
Bà hét lớn, tất cả mọi người rụt cổ, không dám lên tiếng.
"Đây là xảy ra chuyện gì? Sao...." Tưởng Niệm do dự một chút rồi ngồi xổm xuống trước mặt thím Doãn, lại bị một lực lớn đẩy ra, cô không hề phòng bị té ngã trên đất, bàn tay lập tức bị xướt da, đau đến cô rên lên.
"Là cô, là cô! đúng không? Có phải là cô làm không?" thím Doãn như nổi điên chỉ vào cô, dáng vẻ hung ác rất đáng sợ, đoán chừng nếu không phải bà không thể đi, bà đã sớm ăn tươi nuốt sống Tưởng Niệm rồi.
Tưởng Niệm nghe bà vu oan mình như vậy, cũng mặc kệ vết thương, vội vàng đứng dậy, kịch liệt xua hai tay, ra sức lắc đầu: "Không phải, không phải tôi, thật sự không phải tôi!"
Cô sợ bị người ta vu oan!
Nước mắt, vội vã trào ra, Tưởng Niệm khủng hoảng nhìn về phía mọi người, run rẩy giải thích: "Mọi người hãy tin tôi, không phải tôi, thật sự không phải tôi làm!"
Nhưng mọi người vẫn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, thậm chí có vài người còn nhướng mày khinh thường trừng mắt cô.
Tưởng Niệm nhìn biểu cảm trên mặt mọi gười, biết họ không tin, tuyệt vọng lắc đầu, thật sự không phải cô!
"Thím Doãn, không phải con làm, thật sự không phải!." Tưởng Niệm tuyệt vọng, bản thân bị cô lập đứng đó, hai mắt đẫm lệ nhìn thím Doãn cũng đang thống khổ.
"Là cô! nhất định là cô! Chẳng phải cô đã nói muốn cắt hết chúng nó sao? Cô đã từng nói những lời này chưa?" Thím Doãn nổi điên nhặt nắm bùn đất lớn trên đất ném về phía Tưởng Niệm, nước mắt giàn giụa.
Sao bà ấy biết minh từng nói qua?
Dù cô từng nói thế cũng không có nghĩa là do cô làm! Lúc đó nói thế là do cô dỗi mà thôi, cô không có làm!
"Tôi từng nói, nhưng cũng không có nghĩa là tôi làm!" Tưởng Niệm vừa lấy tay ngăn trở những bùn đất mà thím Doãn ném tới vừa sốt ruột giải thích.
Vì trời khô nóng nên những bùn đất này đặc biệt sắc, ném vào người rất đau, rất đau.
TRên người Tưởng Niệm bị bùn đất làm dơ, nhiều chỗ đã cục xanh cục tím, đau đến cô nhe răng nhếch miệng.
"Bốp---" một tiếng, một bạt tai không chút nương tình đánh vao trên mặt nhợt nhạt của Tưởng Niệm, rất nhanh, trên mặt Tưởng Niệm liền sưng đỏ lên.
Tưởng Niệm không thể tin được nghiêng đầu, nhin người đánh cô, chính là anh??
Hắn đánh cô?
Tưởng Niệm nhất thời thật bi thương, nước mắt sớm đã ướt đẫm gương mặt, không phải cô làm, hắn dựa vào đâu đánh cô? Dựa vào đâu? Mười năm qua cô được An Nguyệt Lê nâng niu trong tay, không nỡ nói nặng một câu, huống chi là tát cô như vậy!
Hắn dựa vào cái gì?
Tưởng Niệm tức giận đứng thẳng người, cương quyết bướng bỉnh nhìn vào cặp mắt đỏ tươi kia của Diêm Thương Tuyệt, chậm rãi lau vết máu nơi khóe miệng, đứng thẳng nhìn hắn, sau đó nhanh chóng nâng tay dùng hết sức mình, 'chát' một tiếng cũng cho hắn một bạt tạt, mọi người ở đây chấn động.
Tất cả mọi người hoảng hốt nhìn cô, cô ấy dám đánh thiếu gia!!?
"Không phải tôi làm, anh không có tư cách đánh tôi!" Hung hăng trừng mắt Diêm Thương Tuyệt, nhìn hắn nghiêng dầu, sắc mặt âm u, cô vẫn không hề sợ hãi.
Không ai được phép không phân trắng đen mà đánh cô!
Nàng là người An Nguyệt Lê che chở hơn nửa đời, vì người đàn ông là sinh mạng của cô kia, ai cũng không được phép tổn thương cô!
Diêm Thương Tuyệt một tay vuốt nơi bị đánh, híp mắt nguy hiểm, con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, tới gần cô một chút: "Cô dám đánh tôi?" (Editor: Đệch!! mắc gì không dám!!!)
Sau đó đưa tay bóp chặt cổ cô, lại dùng thêm sức. Sắc mặt Tưởng Niệm trắng bệch, hô hấp khó khăn, vô lực phe phẩy bàn tay to của hắn, lòng dạ hắn thật độc ác mà! thật sự muốn giết cô chết sao?
Mọi người không dám ngăn cản, đều cúi đầu, sợ hãi nhút nhát.
Diêm Thương Tuyệt tên tàn bạo này, thủ đoạn của hắn khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, cho nên mọi người rất sợ hãi, chỉ có thím Doãn, nhìn một màn này, khóe nhếch lên một nụ cười âm trầm.
Diêm Thương Tuyệt rất tức giận, hung hăng túm cô, thật ra cô không cần phải bướng như thế, chỉ cần ngoan ngoãn nhận lỗi là được rồi, hắn cũng chỉ muốn giả vờ ở trước mặt thím Doãn chứ không tranh cãi với cô.
Bởi vì thím Doãn là người thân duy nhất của hắn, là người mà ba mẹ nhắn nhủ phải chăm sóc cẩn thận, là người nhìn hắn lớn lên, là người cho hắn ấm áp, cho nên hắn bận tâm bà, mới nhẫn tâm đánh cô.
Nhưng cô chẳng những không biết điều còn dám ra tay đánh lại hắn?
Hắn không so đo chuyện cô ấy hủy đi hoa phấn ba thích nhất thì thôi, cô ấy lại còn làm càn.
Tưởng Niệm khó chịu nhíu mày, cảm thấy sắp không thở nổi nữa, hận! vì thế mà sinh.
Nhưng cô không muốn chết. Hắn dựa vào cái gì muốn cô chết?
Vì thế cô đưa chân đá mạnh vào đầu gối hắn, cô vốn không còn sức lực, nên độ mạnh rất nhỏ, Diêm Thương Tuyệt lại vẫn buông cô ra, tức giận trừng mắt cô, đáng chết! Nàng còn dám đá hắn, có tin hắn sẽ bóp chết cô không, thật sự sẽ đấy!
"Không phải tôi, đó không phải tôi làm, mặc kệ anh có tin hay không!" Đau đớn ôm cổ, hét lớn, sau đó lại ngây ngốc nói: "Mười năm, tôi là được anh Nguyệt Lê che chở mà lớn lên, anh ấy trước giờ chưa từng đánh tôi, nhưng mà anh..." nói rồi cô tức giận chỉ vào Diêm Thương Tuyệt: "Anh không chỉ đánh tôi, còn muốn bóp chết tôi? dựa vào cái gì?"
An Nguyệt Lê? Cô ấy còn dám nhắc đến tên đó ở trước mặt hắn?
Bây giờ còn nhớ hắn chứ gì? Vẫn không quên được tên đó sao?
Diêm Thương Tuyệt lại nắm tóc cô(editor: lật bàn!!!), sau đó dùng kéo một cái, nghe được tiếng cô đau đớn kêu lên, nhưng rốt cuộc cũng không buông tay, mày đẹp nhíu chặt, quát rất lớn tiếng: "An Nguyệt Lê? Đến giờ cô vẫn còn nhớ nó phải không, vẫn không quên được nó chứ gì? đúng không?"
"Đúng! đúng! đúng! Tôi không quên được anh ấy, tôi vẫn nhớ anh ấy, cho dù chúng tôi không ở chung với nhau, nhưng cảm giác hiểu nhau yêu nhau này cũng sẽ ở lại trong lòng cả đời, anh ấy mãi mãi ở nơi này của tôi, mãi mãi!" Tưởng Niệm cũng không yếu thế quát, nâng mắt khiêu khích nhìn Diêm Thương Tuyệt, hung hăng chỉ vào trái tim mình.
Lời của cô khiến Diêm Thương Tuyệt tức giận, nắm chặt tóc cô lôi ra khỏi vườn hoa.
Tưởng Niệm cảm thấy mái tóc sắp đứt, đau đớn liên tiếp nhắc nhở cô, giờ phút này, người đàn ông này dùng cách thô bạo biết bao để đối xử với cô.
Diêm Thương Tuyệt lạnh mặt, kéo tóc Tưởng Niệm bước từng bước một lên lầu, dáng vẻ lạnh băng này khiến người ta rất sợ hãi, dọc đường đi không biết Tưởng Niệm bị vấp té bao lần, nhưng sau mỗi lần vấp té, Diêm Thương Tuyệt cũng không hề mềm lòng túm cô lên, tiếp tục lôi cô về phía phòng ngủ.
Tưởng Niệm đã đau đến chết lặng, sau đó cũng không giãy giụa, chỉ lảo đảo đi theo hắn, trên người có rất nhiều chỗ bị đụng đau, đau đến tận xương tủy.
Tiến vào phòng ngủ, Diêm Thương Tuyệt kéo thân thể vô lực suy yếu của cô ngã nằm xuống giường, vội vàng cởi dây nịt ở eo ra, cay độc nói: "Nói cho tôi biết, trong lòng em có phải còn nhớ An Nguyệt Lê không? có phải còn mơ tưởng có một ngày được cùng hắn 'bỉ dực song phi'(chim liền cách, cây liền cành) không? nói!"
Tưởng Niệm cười bi thương, chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn dây nịt trong tay hắn, lạnh lùng hỏi: "Sao? Anh sẽ đánh tôi sao?"
Diêm Thương Tuyệt không ngờ cô sẽ nói vậy, bỗng nghẹn lời, nhìn gương mặt nhỏ nhắn có chút tuyệt vọng kia của cô, lòng, bị đâm một nhát, không phải! hắn chỉ muốn hù cô, để cô phủ nhận lời nói vừa rồi, hắn không muốn trong lòng cô nhớ An NGuyệt Lê, không muốn!
Thấy hắn không nói chuyện, Tưởng Niệm nhìn hắn cau mày, ngửa đầu cười bi thương, lại nhẹ giọng hờ hững nói: "Tôi nhớ anh ấy, tôi yêu anh ấy, đến chết mới thôi!"
Cô đang cược, cược hắn không phải tàn ác, thật sự ra tay với cô như thế.
Nếu hắn không xuống tay, chứng tỏ trong lòng hắn còn thương xót cô, vậy sau này cô ngoan ngoãn theo hắn, chuyện vừa rồi coi như hiểu lầm, sau này cũng sẽ dần yêu hắn.
Nếu hắn thật sự ra tay, chứng tỏ trong lòng hắn không có cô, mình cũng có lý do để hết hi vọng, có trời biết! Mới vài ngày ngắn ngủi mà thôi, cô có chút thiện cảm với hắn, mấy ngày nay hắn đối xử với cô dịu dàng như nước, cô làm sao không cảm động?
Hai con ngươi của Diêm Thương Tuyệt phủ đầy tơ máu, vẻ mặt hung dữ nhìn cô, cái nhìn như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, nhưng thấy dáng vẻ quật cường kia của cô, hắn lại nghĩ đến mỗi một câu cô nói, cô ấy nói cô ấy vẫn yêu An Nguyệt Lê! đến chết mới thôi!
Tay nắm dây nịt, siết chặc một chút, có thể thấy rõ ràng gân xanh trên tay, đầu ngón cũng trở nên trắng.
Anh sẽ không đánh! sẽ không đánh cô!
Cô cười nhẹ, nhưng ma Diêm Thương Tuyệt nhìn nụ cười của cô, lại cho rằng đó là châm chọc, là khinh thường! Tức giận lại cắn nuốt hắn, lòng tàn nhẫn, vung dây nịt, ra sức đánh vào trên người Tưởng Niệm.
"A---" Tưởng Niệm không kịp đề phòng nhận một roi, liều mạng cắn môi, không thể tin được nhìn hắn, hắn thật sự ra tay rồi? Uổng cho mình tin tưởng hắn như thế, vì sao, hắn không thể tin lời cô sao? Vì sao không tin hoa kia không phải do cô nhổ?
Tưởng Niệm bị đau kêu lên, rồi ngã xuống giường, tóc rối phủ trên gương mặt tiều tụy, khóe môi đã bị cô cắn đến chảy máu, nhưng nơi đau nhất không phải khóe môi, cũng không phải trên người, mà là trong lòng, nơi mềm yếu nhất.
"Nói! Hoa kia có phải do cô làm?" Diêm Thương Tuyệt nhìn dấu hồng trên người cô tim như bị dao cắt, nếu cô nhận sai, hắn tạm tha cho cô, lời vừa rồi, hắn cũng coi như chưa từng nghe.
Thật ra hắn không muốn dây dưa chuyện An Nguyệt Lê với cô, vì sợ rằng không chịu được câu trả lời của cô nên cố ý nói lãng sang chuyện khác.
Tưởng Niệm cười đến thê lương, nước mắt tuôn không ngớt, cứ mạnh mẽ trào ra, cô đau đớn đứng dậy, hung hăng trừng mắt Diêm Thương Tuyệt: "Tôi nói rồi, không phải tôi, không phải tôi!"
Nghe thấy cô bác bỏ, Diêm Thương Tuyệt căn bản không tin, bởi vì khắp biệt thự này, không ai dám động đến hoa đó, thím Doãn coi nó như mạng, cảng không thể, mà cô chính là tình nghi lớn nhất, sáng nay hắn vì hoa đó hung dữ với cô, cho nên cô hủy hoại hoa đó để hả giận.
Quan trọng nhất là cô chính miệng thừa nhận, thừa nhận cô từng nói muốn cắt nó.
Cô chính là tình nghi lớn nhất không phải sao? đó là hoa ba yêu nhất!
Đáng giận nhất nhất là, cô chính miệng thừa nhận tầm quan trọng của An Nguyệt Lê trong lòng cô!
Cô ấy thật sự không hề cảm nhận được mình đối xử tối với cô ấy sao?
"Vậy cô nói cho tôi biết, tôi quan trọng hay An Nguyệt Lê quan trọng?" Diêm Thương Tuyệt nhìn cô, thật đau lòng, chậm rãi nói.
Hắn chỉ muốn xác định ở trong lòng cô minh có chút trọng lượng nào không---