Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
"Đang nói chuyện gì?" Một giọng nữ cực kỳ cao vút đột nhiên ở sau lưng vang lên, vẫn còn dùng sức vỗ bả vai của cô.
"A ——"
"A ——"
Tưởng niệm và Tiểu Linh bất ngờ, sợ hãi tới mức hét lên, sợ hãi ôm lẫn nhau, thân mình run run, chưa từng nghe qua có người dọa chết người sao?
"Là tôi," Mari Mai Kasi giơ tay đung đưa dưới con mắt trợn to thẫn thờ của hai người kia, nén cười nhìn vẻ mặt của họ giống như gặp phải quỷ.
Tưởng Niệm và Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Mari Mai Kasi toàn thân mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc dù khuôn mặt mộc nhưng vẫn nhìn ra được là một sắc đẹp khuynh thành.
Tưởng Niệm bình ổn hơi thở trong lòng sợ hãi, hung hăng nuốt nước bọt "Cô làm gì mà đứng sau lưng chúng tôi vậy? Thật dọa người."
Tiểu Linh đần độn gật đầu.
Mari Mai Kasi xem thường họ, sau đó thảnh thơi đi tới phòng khách, Tưởng Niệm dí dỏm lè lưỡi đi theo phía sau cũng tiến tới phòng khách.
"Tôi đi gọi thiếu gia xuống dùng cơm." Tiểu Linh cung kính gật đầu, sau đó cúi người lui ra.
Tưởng niệm ngồi trên ghế sofa, nhàm chán cầm tạp chí trên khay trà tùy ý lật từng trang, nghĩ tới cho đến giờ anh ấy vẫn chưa ăn cơm, nguyên lai là đợi cô, trong lòng không nói ra được cảm động, khóe miệng tự nhiên cười ngọt ngào.
Mari Mai Kasi nhìn bộ dạng hoa si của cô, không nhịn được trêu chọc cô "cười cái gì mà cười? Nước miếng đều chảy xuống kìa, coi như anh ta có tốt đến mấy cũng không cần ở trước mặt tôi rêu rao à, xem bộ dạng cô như vậy, các người đã làm gì?"
Nói xong, cùng ngồi bên cạnh Tưởng Niệm, cả thân thể còn dán trên người Tưởng Niệm, dùng ánh mắt ái muội nhìn Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm nháy mắt khẩn trương, hô hấp cũng biến thành dồn dập, nói không có rõ ràng "Không có, không có việc gì à liền... liền" nên cái gì?
Mari Mai Kasi cau mày nhìn cô, đợi cô tiếp tục nói, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng khó nói nên lời, buộc Mari Mai Kasi mở lời "Nên cái gì à? Cô ngủ thẳng đến giờ mới dậy, có phải các người làm yêu hay không? Như thế nào, sao rồi? Tuyệt có phải không?
Khuôn mặt Tưởng Niệm đỏ ửng tươi cười, lúc này, cô hận tìm không ra một chỗ để chui vào, đây là vấn đề gì à? Muốn cô một cô gái trả lời như thế nào à?
Con gái? Dường như đã không phải!
Tưởng niệm bất đắc dĩ đẩy cô ấy ra, nhưng mà rõ ràng sức lực của cô không mạnh hơn cô ấy, nhất thời có vẻ mặt đưa đám "Cô có thể không cần nhàm chán như vậy có được không?"
"Bất kể, cô không nói cho tôi biết, tôi liền không cho cô đứng lên" Mari Mai Kasi tiểu tính tình đùa giỡn, đối với Tưởng Niệm truy hỏi cho bằng được "Nói đi, nói nha, anh ấy có phải rất mạnh hay không? Nếu không tại sao có người lại mệt mỏi như vậy? Các người làm bao lâu? Làm bao nhiêu lần? Lần thứ nhất mất bao nhiêu thời gian?"
Tưởng Niệm há hốc miệng, mặt bất tri bất giác nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mari Mai Kasi, quẫn bách không biết như thế nào cho phải, Mari Mai Kasi thấy cô không nói một lời nào, lại đặt tay ở nách cô làm chuyện xấu, uy hiếp nói, "Nói hay không? Nói hay không? Không nói tôi liền chọc cho cô ngứa ngáy"
"Ha ha ~ Không muốn không ha ha ha, không nên ồn ào, ha ha ~" Tưởng Niệm dùng giằng, vừa cười nước mắt cũng chảy ra, nhưng mà Mari Mai Kasi không buông tha cho cô, ấn cô ở trên ghế sofa, mình lại lấn người lên "Nói mau nói mau"
"Đừng làm rộn, van cầu cô" Tưởng Niệm cười mau rút gân, đáng thương cầu xin tha thứ, cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa. "Được rồi, được rồi, tôi nói cho cô biết"
Mari Mai Kasi rốt cuộc dừng lại động tác, đắc ý nhướng mày "Nói mau!"
Tưởng Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có ai liền hắng giọng "Ừ, anh ấy rất lợi hại, chúng tôi làm bốn giờ, sau đó sau đó" Mặc dù cuối cùng không chịu nổi "khốc hình" nhưng đối với chuyện tư mật như vậy, cô vẫn cảm thấy khó mở miệng.
"Sau đó thể nào?" Mari Mai Kasi hăng hái tựa đầu dán chặt cô, trong con mắt lóe sáng.
Tưởng niệm bày ra bộ dạng gấp gáp điên rồi "Sau đó sau đó tôi"
"Cô tự mình hỏi tôi không phải tốt hơn sao?" Đang lúc nói chuyện, Diêm Thương Tuyệt một tay cầm tờ báo, bừa bãi lười biếng bỏ xuống, nhìn thấy thời điểm Tưởng Niệm bị đè ép, tròng mắt hơi híp lại.
Mari Mai Kasi thấy anh đi tới, sợ hãi đứng lên, ngượng ngùng cười "Ngài đã tới? À, tôi đói bụng, mau đi ăn thôi."
Nói qua bỏ chạy vào phòng ăn, Tưởng Niệm đỏ mặt đứng lên, không dám nhìn Diêm Thương Tuyệt, anh ấy nghe hết chuyện họ nói rồi sao?
Ai nha! Mắc cỡ chết được, mắc cỡ chết được!
"Tới đây" Diêm Thương Tuyệt nhìn cô, có một loại cảm giác rèn sắt không thành thép, giọng ra lệnh.
Tưởng Niệm chần chờ đến gần anh, không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.
Diêm Thương Tuyệt cười ngất cũng không có làm khó cô, dắt đôi tay nhỏ bé không xương của cô đi về phía phòng ăn, lịch sự kéo ghế ra cho cô, sau đó mới ưu nhã ngồi bên cạnh cô, Mari Mai Kasi chu môi, có chút ghen tị nhìn anh "Tôi và anh biết nhau cũng được ba năm, chưa bao giờ thấy anh đối với người nào tốt như vậy?"
Diêm Thương Tuyệt nghe nói, xem thường cười một tiếng, sau đó nhìn tờ báo trong tay, người hầu đặt thức ăn trong khay lên bàn có thứ tự, Tưởng Niệm cảm thấy bụng trống rỗng, rất đói, không biết vì sao gần đây luôn cảm thấy đặc biệt đói bụng, cô nuốt nước miếng, trừng to mắt nhìn các món sơn trân hải vị bày trên bàn.
"Em nhất định là đói bụng lắm rồi? Ăn cái này đi" Diêm Thương Tuyệt gắp một khối sườn cho Tưởng Niệm, giọng nói dịu dàng nói với cô.
Tưởng Niệm ngượng ngùng nhìn anh, nhớ tới lúc này anh mới ăn cơm, trong lòng có chút áy náy "Thật ra thì anh không cần chờ em, đói bụng có thể ăn trước." Pxxxf.
"Không có gì, anh thích chờ em" Diêm Thương Tuyệt nâng đôi môi cong lên, lời lẽ yêu thương chiều chuộng.
"Vậy anh có thể gọi em mà" Tưởng Niệm nhếch khóe miệng, đỏ bừng mặt.
"Anh làm em mệt mỏi như vậy, làm sao nhẫn tâm đánh thức em dậy" Lời nói của Diêm Thương Tuyệt rất ái muội, còn khiêu khích liếc mắt nhìn Mari Mai Kasi.
Tưởng Niệm đang gắp rau, dừng lại một chút, mà Mari Mai Kasi xem thường anh, nghiến lợi cắn răng nắm chặt chiếc đũa.
"Nếu về sau có người nhàn chán hỏi em, có liên quan đến chuyện phòng the của chúng ta, em có thể nói họ trực tiếp đi hỏi anh, tin tưởng anh đưa ra đáp án còn chính xác hơn cả em, bởi vì" nói xong anh tà ác đến gần Tưởng Niệm. Tuy nhiên lại khiêu khích nhìn Mari Mai Kasi đang vểnh tai nghe lén, đề cao âm lượng "Chúng ta làm chuyện phần lớn em đều ngất đi trước, cho nên chi tiết về phương diện đó anh tương đối rõ ràng hơn em."
Lời nói của anh khiến Tưởng Niệm càng thêm không có đất dung thân, đầu cúi xuống thật thấp, gương mặt hồng đến nóng bỏng, gắt gao cắn đôi môi, chịu đựng, chịu đựng.
Mari Mai Kasi cũng không ngờ anh ta sẽ nói ra, hơn nữa còn nói trực tiếp như vậy!
Môi mím đỏ mọng, quẫn bách nháy mắt "Thật ra thì hắc hắc ~ tôi chỉ cùng cô ấy nói giỡn, đối với chuyện làm yêu của các người, tôi một chút cũng không hiếu kỳ, thật!"
"Vậy sao? Tôi nghĩ cô rất tò mò, tôi tìm chút thời gian, cẩn thận nói cho cô nghe đầu đuôi, thế nào? 'Đột nhiên' không có hứng thứ?" Diêm Thương Tuyệt cười, trong con ngươi cũng mất đi sự lạnh lùng thường có.
Tưởng Niệm lúng túng cầm thìa lên, ngượng ngùng uống canh, nghĩ tới chuyện triền miên lúc trước, cô lại cười ngây ngô.
Diêm Thương Tuyệt nhìn hài lòng, vẫn không quên nhắc nhở cô "cẩn thận một chút, chớ sặc" bộ dạng người đàn ông mẫu mực, khiến Tưởng Niệm không khỏi cảm động, anh vốn là như vậy, chỉ cần cho cô một cái ánh mắt đơn giản, dịu dàng mỉm cười một cái, cô cũng có thể cảm giác thật thoải mái, thật thỏa mãn.
Mari Mai Kasi không nói thêm gì nữa, ngồi ở đối diện Diêm Thương Tuyệt u oán nhìn anh, cô hiểu anh cố ý dùng loại phương pháp này để cho cô buông tha cho anh, để cho cô hiểu, anh chỉ yêu cô gái tên Tưởng Niệm này.
Mari Mai Kasi khổ sở nhếch khóe miệng, cầm rượu đỏ trên bàn nhấp một chút, khẽ mím môi, "Ngày mai tôi sẽ phải đi về, ngắn hạn sẽ không tới Trung Quốc nữa, tôi chúc phúc cho các người."
Diêm Thương Tuyệt gắp thức ăn, dừng lại một chút, lập tức khôi phục tự nhiên, anh không biến sắc nói "Tốt, ngày mai để Cảnh tiễn cô, tôi rảnh sẽ mang Tưởng Niệm đi Ireland thăm cô"
Tưởng Niệm nhìn Mari Mai Kasi có chút không bỏ được, mặc dù cùng cô ấy sống một thời gian ngắn ngủi nhưng cô biết các cô là người đơn thuần tốt bụng, cho nên, họ sẽ là bạn rất thân.
Nghĩ tới hôm nay cô ấy che chở mình, trong lòng Tưởng Niệm càng cảm động, vành mắt cô đỏ lên "Không thể nán lại một thời gian nữa sao? Tôi.... không nỡ xa cô"
Mari Mai Kasi đối với lời nói của Tưởng Niệm hiển nhiên có chút khiếp sợ, cô ấy chỉ ngây ngốc suy nghĩ trong mắt hiện lên đầy hơi nước, mắt cô cũng đỏ "Ai nha, không nên như vậy, cũng không phải là không gặp lại? Cô nghĩ đến tôi thì cho Tuyệt dẫn cô đến Ireland, nơi đó rất xinh đẹp, cũng không thua gì Trung Quốc đâu."
Một bữa cơm, khiến cho tình cảm của Tưởng Niệm và Mari Mai Kasi càng gần thêm, hai người càng nói càng thổ lộ tình cảm, cuối cùng Diêm Thương Tuyệt chỉ có thể đợi liếc mắt nhìn hai người nói chuyện với nhau thân mật, phát hiện mình căn bản không thể xen vào nói chuyện.
Cứ như vậy không khí dung hòa, ba người ăn xong bữa trưa, Diêm Thương Tuyệt cùng với Tưởng Niệm và Mari Mai Kasi trở về khách sạn, sau đó vượt qua một buổi chiều tốt đẹp tại khách sạn.
. . . . . . . . . .
Tưởng Niệm ngồi ở vị trí bên cạnh lái xe, ánh mắt nhu hòa nhìn Diêm Thương Tuyệt đang chuyên tâm lái xe, nhìn gò má anh tuấn hoàn mỹ của anh đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc!
Tưởng Niệm sửng sốt, làm sao đột nhiên lại nghĩ như vậy? Đột nhiên lại có cảm giác hạnh phúc?
"Đang suy nghĩ gì?" Diêm Thương Tuyệt mặc dù lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn nghiêng mắt nhìn Tưởng Niệm, cảm giác cô không yên lòng không nhịn được nên hỏi.
Tưởng Niệm từ trong kinh ngạc khôi phục lại tinh thần, giật mình thân thể cứng nhắc "không có"
"Không có? Anh rõ ràng cảm giác có người hoa si nhìn chằm chằm xem anh thật lâu, chẳng lẽ có người mở mắt nói mò?" Diêm Thương Tuyệt mị hoặc cười một tiếng, vươn tay nắm tay Tưởng Niệm để trên đầu gối, dùng sức bóp một cái.
Tưởng Niệm đột nhiên cảm thấy da mặt của anh có lúc rất dày, nhẹ nhàng cười một tiếng, lúng túng liếm cánh môi "Em chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc, bên cạnh có người thật lòng tốt với em, lúc em thương tâm, khổ sở, vẫn còn có anh cho em tất cả, em cũng không hy vọng xa vời có cuộc sống giàu có, chỉ cần mùa xuân có người ở cùng em cùng nhau nghe tiếng mưa rơi nhỏ xuống trên mái hiên, ở mùa hạ sau giữa trưa cùng em nghe tiếng ve kêu, vào mùa thu cùng nhau ngắm lá phóng, mùa đông cùng em nhìn bông tuyết, em muốn không nhiều, chỉ cần trong sinh mệnh của mình xuất hiện người như vậy, em liền cảm thấy hạnh phúc."
"Anh đáp ứng với em, về sau cùng em nghe mưa rơi, nghe tiếng ve kêu, ngắm lá phong, nhìn bông tuyết, cho đến tận cuối sinh mạng" Diêm Thương Tuyệt nói sinh động như vậy, làm cho người ta không động lòng cũng khó khăn, nhất là Tưởng Niệm, lúc này nước mắt như mưa rơi.
"Có anh thật là tốt, Tuyệt" Tưởng Niệm hít chóp mũi, cầm ngược lại tay của anh, nghẹn ngào nói.
"Cần phải" Diêm Thương Tuyệt liếc mắt nhìn phía trước đường, sau đó mượn cơ hội nhìn Tưởng Niệm, xoa bóp cái tay bé nhỏ của cô "Đúng rồi, anh cùng với Cảnh gọi điện thoại, anh ta và An Nguyệt Lê đang trên đường đến biệt thự, đại khái về sớm hơn chúng ta, nếu em mệt mỏi thì nằm ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em."
"Không cần, em không ngủ được, cảm ơn anh, để cho em thấy anh ấy" Tưởng Niệm chân thành nói lời cảm ơn, cô vẫn cho rằng anh không thích Nguyệt Lê, dù sao mình cùng anh ta từng có một đoạn quá khứ, nhưng hiện tại....cô đột nhiên không hiểu anh!
Đèn pha lóa mắt chiếu sáng cửa chính biệt thự, nhấp nháy đèn pha, cửa chính bị mở ra, Diêm Thương Tuyệt mặt lạnh lái xe đi vào, xe hơi tiến vào biệt thự một chút, thì Tưởng Niệm liền khẩn trương một chút, được nhìn thấy Nguyệt Lê, tâm tình cô lúc này kích động không cách nào bình tĩnh được.
Ngón tay đan xen vào nhau, có chút khẩn cấp nhìn vào trong biệt thự được thắp đèn sáng trưng kia, Diêm Thương Tuyệt mới vừa dừng xe xong, Tưởng Niệm liền không kịp chờ đợi mà tiến vào, cô gần như là chạy đi vào, nhìn thấy người con trai đưa lưng về phía cô ngồi trên ghé sofa, anh ta mặc áo T-shirt màu trắng, yên tĩnh ngồi ở đó.
Nhìn bóng lưng của anh ta hình như là rất gầy và tiều tụy...
Bước chân của Tưởng Niệm đột nhiên thay đổi nặng nề, lệ rơi đầy mặt, đi tới gần, cô không dám lên tiếng, chỉ sợ, trước mắt là mộng, ảo tưởng, chỉ sợ giống như cô lên tiếng, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không thấy anh ấy!
Tô Thước Cảnh ngồi đối diện An Nguyệt Lê, vừa lúc có thể nhìn thấy Tưởng Niệm, anh nặng nề nhìn An Nguyệt Lê tinh thần sa sút, có chút đồng tình, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở An Nguyệt Lê, người trong lòng anh ấy tới.
An Nguyệt Lê chợt ngẩng đầu nhìn Tô Thước Cảnh, tiếp xúc được ánh mắt của Tô Thước Cảnh thì anh ta đã hiểu! Tưởng Niệm tới rồi!
Anh ta kích động đứng lên, xoay người lại, nhìn Tưởng Niệm mặt đầy nước mắt đi về phía anh, trong lòng anh đau nhói, nước mắt đàn ông, xâm nhập vào hốc mắt không cố kỵ chút nào.
Hai người đều không lên tiếng, chỉ dừng bước lại, lẳng lặng nhìn đối phương, cho dù không nói lời nào, bọn họ cũng có thể sử dụng ánh mắt để biểu đạt, làm cho đối phương biết, có một phần tình cảm nhớ nhung, nó ở trong lòng, chưa bao giờ rời đi.
Diêm Thương Tuyệt đi theo sau lưng Tưởng Niệm, tự nhiên không bỏ sót thấy vẻ mặt của bọn họ, nắm chặt bàn tay, trong lòng buồn buồn, nếu không phải sợ cô tự mình đi thấy An Nguyệt Lê sẽ có phiền toái, anh cũng sẽ không để An Nguyệt Lê tới đây.
Để cho yên ổn. Hơn nữa, ai biết bọn họ gặp mặt sẽ nói gì cho nhau, tâm sự gì? Anh không yên lòng, nhưng anh cũng không thể để Tưởng Niệm đi cái địa phương kia, nếu bị truyền ra sẽ có rất nhiều lời khó nghe.
Thay vì để cho cô đi trại giam nhìn An Nguyệt Lê, hai người thừa dịp anh không có mặt tình nồng ý mật, không bằng để cho An Nguyệt Lê tới đây, anh sẽ "càng yên tâm"!
Diêm Thương Tuyệt rõ ràng thấy trong đáy mắt của An Nguyệt Lê có thương yêu, tưởng niệm, vui mừng, kích động, ánh mắt phức tạp như thế, như vậy ôn hòa nhìn Tưởng Niệm, trong lòng anh có chút ê ẩm, cố tình người con gái kia bộ dạng cũng như vậy.
Anh ghen ghét đi gần cô, bá đạo ôm hông cô, nhìn chằm chằm An Nguyệt Lê, tựa như đang khiêu khích "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện"
Đối với cừ chỉ thân mặt của anh, Tưởng Niệm tuyệt không bài xích, ngược lại cảm động đối với anh cười một tiếng, sau đó để cho anh ôm đến ngồi gần An Nguyệt Lê, ngồi bên cạnh ghế sofa.
Lòng của An Nguyệt Lê hung hăng đau đớn, cô yêu anh ta sao? Nếu không tại sao lại không bài xích anh ấy, trong ánh mắt của cô có sự lệ thuộc, có thương yêu!
Lúc này thời gian mới có bao lâu, cô liền yêu anh ta?
Mình và cô ấy biết nhau gần vài chục năm coi là cái gì? Cô ấy đối với mình như thế nào đây? Dùng nhiều thời gian hơn mới yêu? Hay còn theo lời nói của cô, đó không phải là yêu!
Nhưng mà anh yêu cô như vậy, cho nên hạnh phúc đi, chỉ cần cô hạnh phúc là được.
"Anh Nguyệt Lê" đang lúc An Nguyệt Lê hoảng hốt hết sức, Tưởng Niệm đứng ở trước người anh, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Anh ấy thật gầy quá, tiều tụy rất nhiều.
Ánh mắt An Nguyệt Lê lưu luyến tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ khuynh thành của cô, tình yêu sâu nặng như vậy, hạnh phúc nhìn cô "Em có khỏe không?" Vẫn trước sau như một ôn hòa.
"Rất tốt, em rất khỏe, nhưng nhìn anh một chút cũng không tốt?" Nước mắt Tưởng Niệm rơi như vỡ đê, cô nhào vào trong ngực An Nguyệt Lê, khóc rống "Đều là em không tốt, em đem anh hại thành thế này, đều tại em"
Nước mắt nóng hổi của An Nguyệt Lê cũng rơi xuống, ôm chặt cô, tham lam chuyên tâm ngửi mùi hương thuộc về cô, giờ khắc này, có thể thấy được cô là đủ rồi "Không trách em, thật không trách em đâu, không nên đem mọi chuyện đều đẩy hết trách nhiệm của mình? Anh sẽ đau lòng"
Nói mấy chữ nhẹ nhàng như vậy, nhưng đối với Tưởng Niệm mà nói lại nặng như tảng đá ngàn cân, ép cô tới không thể hít thở, anh vẫn như vậy, cô cười, anh vui vẻ, cô rơi lệ, anh hội đau lòng.
Trong sinh mệnh của anh từng câu từng chữ, giống như tất cả đều vì mình!
Diêm Thương Tuyệt nhìn hai người ôm nhau cùng một chỗ thì giận tím mặt, vừa định đứng dậy tách hai người ra thì lại bị Tô Thước Cảnh kéo lại, còn dùng ánh mắt nhắc nhở anh, không nên manh động.
Vì vậy anh đè nén cơn tức giận trong lòng, người giúp việc đem trà bánh đặt trên khay trà, liền tự giác lui xuống, đại sảnh trống trải chỉ có bốn người bọn họ.
Xem ra Tô Thước Cảnh ngược lại đi trước anh một bước đã sắp xếp xong xuôi.
"Các người nói chuyện nha, đừng khóc nữa, gặp mặt là chuyện tốt nha" Tô Thước Cảnh khổ sở nhìn Diêm Thương Tuyệt, chứng kiến anh nghiêm mặt không nhịn được lên tiếng, ai biết được, nếu hai người này cứ tiếp tục ôm nhau, người khác còn có thể áp chế tính tình hay không?
Tưởng Niệm ngượng ngùng cười cười, sau đó lau sạch nước mắt, lại ngồi bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, thận trọng liếc trộm vẻ mặt của anh, cũng may, hình như không có tức giận?
Lúc cô ngồi lại bên cạnh, một cái chớp mắt bàn tay Diêm Thương Tuyệt lập tức vòng qua hông cô, vẻ mặt ấy sao mà lạnh lùng.
Tưởng Niệm vốn buông lỏng tâm tình nhưng bởi vì bàn tay bên hông, lại trở nên thận trọng, anh ấy ghen sao? Nhìn thấy mình và Nguyệt Lê thân mật ôm nhau như vậy, cho nên tâm lý để ý của đại nam nhân quấy phá rồi hả? Thật ra thì mới vừa rồi Tô Thước Cảnh đối với cô nháy mắt ra hiệu, cô đã biết, nhưng thấy Nguyệt Lê cô thật kích động.
Hơn nữa bây giờ là ghen thời điểm sao?
"Anh Nguyệt Lê, anh gặp qua chú An chưa? Ông ấy có khỏe không? Lúc anh xảy ra chuyện, em không có đến thăm chú ấy, chú ây chắc là hận chết em, phải không?" Tưởng Niệm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của Dương Thương Tuyệt, lại quay đầu nhìn An Nguyệt Lê.
"Sẽ không, sẽ không, ông ấy thích em, làm sao mà hận em được? Cha nói sự kiện kia không có liên quan đến em, bảo em đừng để trong lòng, ông ấy biết ngày hôm qua tâm tình Tiểu Miểu không tốt nên mới tổn thương đến em, em đừng để trong lòng" Cảm xúc của An Nguyệt Lê bỗng nhiên trở nên xuống thấp "Chuyện đứa nhỏ anh cũng biết rồi."
Tưởng Niệm cắn khóe miệng, trong mắt lại dâng lên nước mắt, nghẹn ngào "Chú An không hận em sao? Thật không hận em à? Ông ấy có biết em đi đến bệnh viện? Nhưng đứa bé của Tiểu Miểu thật ra là vì em, nếu không phải anh vì em mà xảy ra chuyện này, cô ấy làm sao mà thương tâm để lưu rớt đứa bé?"
"Không trách em, thật, chuyện này không liên quan đến em, thật ra buổi sáng hôm đó Tiểu Miểu cũng cảm thấy bụng không được thoải mái, nhưng bởi vì chuyện của nhà xưởng, vẫn chịu đựng chưa nói, sau lại không chịu nổi mới đi đến bệnh viện, nhưng khi đó đứa bé đã không giữ được" An Nguyệt Lê tránh nặng tìm nhẹ mà nói, anh không có nói vì chính mình vội vàng cứu cô cho nên mới trì hoãn đưa Tiểu Miểu đi bệnh viện.
Anh không muốn làm cho cô tự trách đau lòng, tin tưởng đâycũng là nguyên nhân tại sao Diêm Thương Tuyệt để cho anh tới nơi này thấy Tưởng Niệm! Anh ta yêu cô nên không cần cô sống trong tự trách.
"Nhưng mà..." Tưởng Niệm còn muốn nói điều gì lại bị An Nguyệt Lê cắt đứt.
"Không nhưng nhị gì hết, nói đến không dậy nổi là anh thật xin lỗi em mới đúng, là anh không có bảo vệ em thật tốt, mới để cho em bị uất ức, để cho em bị đau" An Nguyệt Lê đau lòng nhìn cô.
Tưởng Niệm không nói, nước mắt vẫn chảy xuống, anh vốn là như vậy, chỉ cần cô tốt, liền đem chuyện gì thậm chí đã quên đều đặt trên người mình, anh ấy rốt cuộc có thể chịu đựng bao nhiêu?
"Anh Nguyệt Lê, anh đừng nói như vậy, em từ nhỏ cùng anh lớn lên, anh cho em vui vẻ, không có bi thương, anh giúp em như vậy, em làm sao uất ức được? Em không uất ức, em rất khỏe, bởi vì có anh nên em mới rất khỏe mạnh, rất vui vẻ, rất hạnh phúc" Tưởng Niệm nắm tay Nguyệt Lê, than thở khóc lóc.
Tô Thước Cảnh rất kính nể An Nguyệt Lê, bởi vì anh có thể yêu Tưởng Niệm nhiều như vậy, vài chục năm rồi vẫn chưa bao giờ thay đổi, đối với anh ta, ấn tượng tốt vô cùng.
Chỉ có Diêm Thương Tuyệt giống như người không có việc gì, lạnh lùng nhìn, không nói lời nào, không cảm động.
Âm trầm nhìn Tưởng Niệm khóc đến chết đi sống lại, tim của anh cũng bị níu chặt lấy, nhưng biết nước mắt rơi bởi vì người đàn ông kia, anh rất tức giận, tại sao nữ nhân của anh lại vì người đàn ông khác mà rơi lệ?
An Nguyệt Lê có cái gì tốt? Rốt cuộc có cái gì tốt?
Để cho cô khóc đến như vậy? Con gái trời sinh chính là làm bằng nước, làm sao các cô ấy cũng có thể bị đen biến thành một mảnh mênh mông.
Rốt cuộc, anh không nhịn được, khẽ mở miệng, miễn cưỡng nói "Tôi cho anh ra ngoài không phải để cho các người khóc chết đi sống lại, có lời gì, nhanh nói đi, nói xong thì nhanh đi về!"
Tưởng Niệm tức giận nhìn anh, sao lại nói lời như vậy? Thật quá đả thương người!
"Ai nha, Tuyệt, đừng như vậy nha chỉ cần một câu nói của anh, An Nguyệt Lê có thể không cần đi về, anh cứ nói đi? Dù sao người ta vì vị hôn thê của anh mới phạm tội, anh cũng không thể thờ ơ à" Tô Thước Cảnh cợt nhã lấy lòng Diêm Thương Tuyệt, còn nháy mắt không ngừng với Tưởng Niệm, để cho cô ở bên cạnh quạt thêm.
"A ——"
"A ——"
Tưởng niệm và Tiểu Linh bất ngờ, sợ hãi tới mức hét lên, sợ hãi ôm lẫn nhau, thân mình run run, chưa từng nghe qua có người dọa chết người sao?
"Là tôi," Mari Mai Kasi giơ tay đung đưa dưới con mắt trợn to thẫn thờ của hai người kia, nén cười nhìn vẻ mặt của họ giống như gặp phải quỷ.
Tưởng Niệm và Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Mari Mai Kasi toàn thân mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc dù khuôn mặt mộc nhưng vẫn nhìn ra được là một sắc đẹp khuynh thành.
Tưởng Niệm bình ổn hơi thở trong lòng sợ hãi, hung hăng nuốt nước bọt "Cô làm gì mà đứng sau lưng chúng tôi vậy? Thật dọa người."
Tiểu Linh đần độn gật đầu.
Mari Mai Kasi xem thường họ, sau đó thảnh thơi đi tới phòng khách, Tưởng Niệm dí dỏm lè lưỡi đi theo phía sau cũng tiến tới phòng khách.
"Tôi đi gọi thiếu gia xuống dùng cơm." Tiểu Linh cung kính gật đầu, sau đó cúi người lui ra.
Tưởng niệm ngồi trên ghế sofa, nhàm chán cầm tạp chí trên khay trà tùy ý lật từng trang, nghĩ tới cho đến giờ anh ấy vẫn chưa ăn cơm, nguyên lai là đợi cô, trong lòng không nói ra được cảm động, khóe miệng tự nhiên cười ngọt ngào.
Mari Mai Kasi nhìn bộ dạng hoa si của cô, không nhịn được trêu chọc cô "cười cái gì mà cười? Nước miếng đều chảy xuống kìa, coi như anh ta có tốt đến mấy cũng không cần ở trước mặt tôi rêu rao à, xem bộ dạng cô như vậy, các người đã làm gì?"
Nói xong, cùng ngồi bên cạnh Tưởng Niệm, cả thân thể còn dán trên người Tưởng Niệm, dùng ánh mắt ái muội nhìn Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm nháy mắt khẩn trương, hô hấp cũng biến thành dồn dập, nói không có rõ ràng "Không có, không có việc gì à liền... liền" nên cái gì?
Mari Mai Kasi cau mày nhìn cô, đợi cô tiếp tục nói, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng khó nói nên lời, buộc Mari Mai Kasi mở lời "Nên cái gì à? Cô ngủ thẳng đến giờ mới dậy, có phải các người làm yêu hay không? Như thế nào, sao rồi? Tuyệt có phải không?
Khuôn mặt Tưởng Niệm đỏ ửng tươi cười, lúc này, cô hận tìm không ra một chỗ để chui vào, đây là vấn đề gì à? Muốn cô một cô gái trả lời như thế nào à?
Con gái? Dường như đã không phải!
Tưởng niệm bất đắc dĩ đẩy cô ấy ra, nhưng mà rõ ràng sức lực của cô không mạnh hơn cô ấy, nhất thời có vẻ mặt đưa đám "Cô có thể không cần nhàm chán như vậy có được không?"
"Bất kể, cô không nói cho tôi biết, tôi liền không cho cô đứng lên" Mari Mai Kasi tiểu tính tình đùa giỡn, đối với Tưởng Niệm truy hỏi cho bằng được "Nói đi, nói nha, anh ấy có phải rất mạnh hay không? Nếu không tại sao có người lại mệt mỏi như vậy? Các người làm bao lâu? Làm bao nhiêu lần? Lần thứ nhất mất bao nhiêu thời gian?"
Tưởng Niệm há hốc miệng, mặt bất tri bất giác nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mari Mai Kasi, quẫn bách không biết như thế nào cho phải, Mari Mai Kasi thấy cô không nói một lời nào, lại đặt tay ở nách cô làm chuyện xấu, uy hiếp nói, "Nói hay không? Nói hay không? Không nói tôi liền chọc cho cô ngứa ngáy"
"Ha ha ~ Không muốn không ha ha ha, không nên ồn ào, ha ha ~" Tưởng Niệm dùng giằng, vừa cười nước mắt cũng chảy ra, nhưng mà Mari Mai Kasi không buông tha cho cô, ấn cô ở trên ghế sofa, mình lại lấn người lên "Nói mau nói mau"
"Đừng làm rộn, van cầu cô" Tưởng Niệm cười mau rút gân, đáng thương cầu xin tha thứ, cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa. "Được rồi, được rồi, tôi nói cho cô biết"
Mari Mai Kasi rốt cuộc dừng lại động tác, đắc ý nhướng mày "Nói mau!"
Tưởng Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có ai liền hắng giọng "Ừ, anh ấy rất lợi hại, chúng tôi làm bốn giờ, sau đó sau đó" Mặc dù cuối cùng không chịu nổi "khốc hình" nhưng đối với chuyện tư mật như vậy, cô vẫn cảm thấy khó mở miệng.
"Sau đó thể nào?" Mari Mai Kasi hăng hái tựa đầu dán chặt cô, trong con mắt lóe sáng.
Tưởng niệm bày ra bộ dạng gấp gáp điên rồi "Sau đó sau đó tôi"
"Cô tự mình hỏi tôi không phải tốt hơn sao?" Đang lúc nói chuyện, Diêm Thương Tuyệt một tay cầm tờ báo, bừa bãi lười biếng bỏ xuống, nhìn thấy thời điểm Tưởng Niệm bị đè ép, tròng mắt hơi híp lại.
Mari Mai Kasi thấy anh đi tới, sợ hãi đứng lên, ngượng ngùng cười "Ngài đã tới? À, tôi đói bụng, mau đi ăn thôi."
Nói qua bỏ chạy vào phòng ăn, Tưởng Niệm đỏ mặt đứng lên, không dám nhìn Diêm Thương Tuyệt, anh ấy nghe hết chuyện họ nói rồi sao?
Ai nha! Mắc cỡ chết được, mắc cỡ chết được!
"Tới đây" Diêm Thương Tuyệt nhìn cô, có một loại cảm giác rèn sắt không thành thép, giọng ra lệnh.
Tưởng Niệm chần chờ đến gần anh, không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.
Diêm Thương Tuyệt cười ngất cũng không có làm khó cô, dắt đôi tay nhỏ bé không xương của cô đi về phía phòng ăn, lịch sự kéo ghế ra cho cô, sau đó mới ưu nhã ngồi bên cạnh cô, Mari Mai Kasi chu môi, có chút ghen tị nhìn anh "Tôi và anh biết nhau cũng được ba năm, chưa bao giờ thấy anh đối với người nào tốt như vậy?"
Diêm Thương Tuyệt nghe nói, xem thường cười một tiếng, sau đó nhìn tờ báo trong tay, người hầu đặt thức ăn trong khay lên bàn có thứ tự, Tưởng Niệm cảm thấy bụng trống rỗng, rất đói, không biết vì sao gần đây luôn cảm thấy đặc biệt đói bụng, cô nuốt nước miếng, trừng to mắt nhìn các món sơn trân hải vị bày trên bàn.
"Em nhất định là đói bụng lắm rồi? Ăn cái này đi" Diêm Thương Tuyệt gắp một khối sườn cho Tưởng Niệm, giọng nói dịu dàng nói với cô.
Tưởng Niệm ngượng ngùng nhìn anh, nhớ tới lúc này anh mới ăn cơm, trong lòng có chút áy náy "Thật ra thì anh không cần chờ em, đói bụng có thể ăn trước." Pxxxf.
"Không có gì, anh thích chờ em" Diêm Thương Tuyệt nâng đôi môi cong lên, lời lẽ yêu thương chiều chuộng.
"Vậy anh có thể gọi em mà" Tưởng Niệm nhếch khóe miệng, đỏ bừng mặt.
"Anh làm em mệt mỏi như vậy, làm sao nhẫn tâm đánh thức em dậy" Lời nói của Diêm Thương Tuyệt rất ái muội, còn khiêu khích liếc mắt nhìn Mari Mai Kasi.
Tưởng Niệm đang gắp rau, dừng lại một chút, mà Mari Mai Kasi xem thường anh, nghiến lợi cắn răng nắm chặt chiếc đũa.
"Nếu về sau có người nhàn chán hỏi em, có liên quan đến chuyện phòng the của chúng ta, em có thể nói họ trực tiếp đi hỏi anh, tin tưởng anh đưa ra đáp án còn chính xác hơn cả em, bởi vì" nói xong anh tà ác đến gần Tưởng Niệm. Tuy nhiên lại khiêu khích nhìn Mari Mai Kasi đang vểnh tai nghe lén, đề cao âm lượng "Chúng ta làm chuyện phần lớn em đều ngất đi trước, cho nên chi tiết về phương diện đó anh tương đối rõ ràng hơn em."
Lời nói của anh khiến Tưởng Niệm càng thêm không có đất dung thân, đầu cúi xuống thật thấp, gương mặt hồng đến nóng bỏng, gắt gao cắn đôi môi, chịu đựng, chịu đựng.
Mari Mai Kasi cũng không ngờ anh ta sẽ nói ra, hơn nữa còn nói trực tiếp như vậy!
Môi mím đỏ mọng, quẫn bách nháy mắt "Thật ra thì hắc hắc ~ tôi chỉ cùng cô ấy nói giỡn, đối với chuyện làm yêu của các người, tôi một chút cũng không hiếu kỳ, thật!"
"Vậy sao? Tôi nghĩ cô rất tò mò, tôi tìm chút thời gian, cẩn thận nói cho cô nghe đầu đuôi, thế nào? 'Đột nhiên' không có hứng thứ?" Diêm Thương Tuyệt cười, trong con ngươi cũng mất đi sự lạnh lùng thường có.
Tưởng Niệm lúng túng cầm thìa lên, ngượng ngùng uống canh, nghĩ tới chuyện triền miên lúc trước, cô lại cười ngây ngô.
Diêm Thương Tuyệt nhìn hài lòng, vẫn không quên nhắc nhở cô "cẩn thận một chút, chớ sặc" bộ dạng người đàn ông mẫu mực, khiến Tưởng Niệm không khỏi cảm động, anh vốn là như vậy, chỉ cần cho cô một cái ánh mắt đơn giản, dịu dàng mỉm cười một cái, cô cũng có thể cảm giác thật thoải mái, thật thỏa mãn.
Mari Mai Kasi không nói thêm gì nữa, ngồi ở đối diện Diêm Thương Tuyệt u oán nhìn anh, cô hiểu anh cố ý dùng loại phương pháp này để cho cô buông tha cho anh, để cho cô hiểu, anh chỉ yêu cô gái tên Tưởng Niệm này.
Mari Mai Kasi khổ sở nhếch khóe miệng, cầm rượu đỏ trên bàn nhấp một chút, khẽ mím môi, "Ngày mai tôi sẽ phải đi về, ngắn hạn sẽ không tới Trung Quốc nữa, tôi chúc phúc cho các người."
Diêm Thương Tuyệt gắp thức ăn, dừng lại một chút, lập tức khôi phục tự nhiên, anh không biến sắc nói "Tốt, ngày mai để Cảnh tiễn cô, tôi rảnh sẽ mang Tưởng Niệm đi Ireland thăm cô"
Tưởng Niệm nhìn Mari Mai Kasi có chút không bỏ được, mặc dù cùng cô ấy sống một thời gian ngắn ngủi nhưng cô biết các cô là người đơn thuần tốt bụng, cho nên, họ sẽ là bạn rất thân.
Nghĩ tới hôm nay cô ấy che chở mình, trong lòng Tưởng Niệm càng cảm động, vành mắt cô đỏ lên "Không thể nán lại một thời gian nữa sao? Tôi.... không nỡ xa cô"
Mari Mai Kasi đối với lời nói của Tưởng Niệm hiển nhiên có chút khiếp sợ, cô ấy chỉ ngây ngốc suy nghĩ trong mắt hiện lên đầy hơi nước, mắt cô cũng đỏ "Ai nha, không nên như vậy, cũng không phải là không gặp lại? Cô nghĩ đến tôi thì cho Tuyệt dẫn cô đến Ireland, nơi đó rất xinh đẹp, cũng không thua gì Trung Quốc đâu."
Một bữa cơm, khiến cho tình cảm của Tưởng Niệm và Mari Mai Kasi càng gần thêm, hai người càng nói càng thổ lộ tình cảm, cuối cùng Diêm Thương Tuyệt chỉ có thể đợi liếc mắt nhìn hai người nói chuyện với nhau thân mật, phát hiện mình căn bản không thể xen vào nói chuyện.
Cứ như vậy không khí dung hòa, ba người ăn xong bữa trưa, Diêm Thương Tuyệt cùng với Tưởng Niệm và Mari Mai Kasi trở về khách sạn, sau đó vượt qua một buổi chiều tốt đẹp tại khách sạn.
. . . . . . . . . .
Tưởng Niệm ngồi ở vị trí bên cạnh lái xe, ánh mắt nhu hòa nhìn Diêm Thương Tuyệt đang chuyên tâm lái xe, nhìn gò má anh tuấn hoàn mỹ của anh đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc!
Tưởng Niệm sửng sốt, làm sao đột nhiên lại nghĩ như vậy? Đột nhiên lại có cảm giác hạnh phúc?
"Đang suy nghĩ gì?" Diêm Thương Tuyệt mặc dù lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn nghiêng mắt nhìn Tưởng Niệm, cảm giác cô không yên lòng không nhịn được nên hỏi.
Tưởng Niệm từ trong kinh ngạc khôi phục lại tinh thần, giật mình thân thể cứng nhắc "không có"
"Không có? Anh rõ ràng cảm giác có người hoa si nhìn chằm chằm xem anh thật lâu, chẳng lẽ có người mở mắt nói mò?" Diêm Thương Tuyệt mị hoặc cười một tiếng, vươn tay nắm tay Tưởng Niệm để trên đầu gối, dùng sức bóp một cái.
Tưởng Niệm đột nhiên cảm thấy da mặt của anh có lúc rất dày, nhẹ nhàng cười một tiếng, lúng túng liếm cánh môi "Em chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc, bên cạnh có người thật lòng tốt với em, lúc em thương tâm, khổ sở, vẫn còn có anh cho em tất cả, em cũng không hy vọng xa vời có cuộc sống giàu có, chỉ cần mùa xuân có người ở cùng em cùng nhau nghe tiếng mưa rơi nhỏ xuống trên mái hiên, ở mùa hạ sau giữa trưa cùng em nghe tiếng ve kêu, vào mùa thu cùng nhau ngắm lá phóng, mùa đông cùng em nhìn bông tuyết, em muốn không nhiều, chỉ cần trong sinh mệnh của mình xuất hiện người như vậy, em liền cảm thấy hạnh phúc."
"Anh đáp ứng với em, về sau cùng em nghe mưa rơi, nghe tiếng ve kêu, ngắm lá phong, nhìn bông tuyết, cho đến tận cuối sinh mạng" Diêm Thương Tuyệt nói sinh động như vậy, làm cho người ta không động lòng cũng khó khăn, nhất là Tưởng Niệm, lúc này nước mắt như mưa rơi.
"Có anh thật là tốt, Tuyệt" Tưởng Niệm hít chóp mũi, cầm ngược lại tay của anh, nghẹn ngào nói.
"Cần phải" Diêm Thương Tuyệt liếc mắt nhìn phía trước đường, sau đó mượn cơ hội nhìn Tưởng Niệm, xoa bóp cái tay bé nhỏ của cô "Đúng rồi, anh cùng với Cảnh gọi điện thoại, anh ta và An Nguyệt Lê đang trên đường đến biệt thự, đại khái về sớm hơn chúng ta, nếu em mệt mỏi thì nằm ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em."
"Không cần, em không ngủ được, cảm ơn anh, để cho em thấy anh ấy" Tưởng Niệm chân thành nói lời cảm ơn, cô vẫn cho rằng anh không thích Nguyệt Lê, dù sao mình cùng anh ta từng có một đoạn quá khứ, nhưng hiện tại....cô đột nhiên không hiểu anh!
Đèn pha lóa mắt chiếu sáng cửa chính biệt thự, nhấp nháy đèn pha, cửa chính bị mở ra, Diêm Thương Tuyệt mặt lạnh lái xe đi vào, xe hơi tiến vào biệt thự một chút, thì Tưởng Niệm liền khẩn trương một chút, được nhìn thấy Nguyệt Lê, tâm tình cô lúc này kích động không cách nào bình tĩnh được.
Ngón tay đan xen vào nhau, có chút khẩn cấp nhìn vào trong biệt thự được thắp đèn sáng trưng kia, Diêm Thương Tuyệt mới vừa dừng xe xong, Tưởng Niệm liền không kịp chờ đợi mà tiến vào, cô gần như là chạy đi vào, nhìn thấy người con trai đưa lưng về phía cô ngồi trên ghé sofa, anh ta mặc áo T-shirt màu trắng, yên tĩnh ngồi ở đó.
Nhìn bóng lưng của anh ta hình như là rất gầy và tiều tụy...
Bước chân của Tưởng Niệm đột nhiên thay đổi nặng nề, lệ rơi đầy mặt, đi tới gần, cô không dám lên tiếng, chỉ sợ, trước mắt là mộng, ảo tưởng, chỉ sợ giống như cô lên tiếng, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không thấy anh ấy!
Tô Thước Cảnh ngồi đối diện An Nguyệt Lê, vừa lúc có thể nhìn thấy Tưởng Niệm, anh nặng nề nhìn An Nguyệt Lê tinh thần sa sút, có chút đồng tình, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở An Nguyệt Lê, người trong lòng anh ấy tới.
An Nguyệt Lê chợt ngẩng đầu nhìn Tô Thước Cảnh, tiếp xúc được ánh mắt của Tô Thước Cảnh thì anh ta đã hiểu! Tưởng Niệm tới rồi!
Anh ta kích động đứng lên, xoay người lại, nhìn Tưởng Niệm mặt đầy nước mắt đi về phía anh, trong lòng anh đau nhói, nước mắt đàn ông, xâm nhập vào hốc mắt không cố kỵ chút nào.
Hai người đều không lên tiếng, chỉ dừng bước lại, lẳng lặng nhìn đối phương, cho dù không nói lời nào, bọn họ cũng có thể sử dụng ánh mắt để biểu đạt, làm cho đối phương biết, có một phần tình cảm nhớ nhung, nó ở trong lòng, chưa bao giờ rời đi.
Diêm Thương Tuyệt đi theo sau lưng Tưởng Niệm, tự nhiên không bỏ sót thấy vẻ mặt của bọn họ, nắm chặt bàn tay, trong lòng buồn buồn, nếu không phải sợ cô tự mình đi thấy An Nguyệt Lê sẽ có phiền toái, anh cũng sẽ không để An Nguyệt Lê tới đây.
Để cho yên ổn. Hơn nữa, ai biết bọn họ gặp mặt sẽ nói gì cho nhau, tâm sự gì? Anh không yên lòng, nhưng anh cũng không thể để Tưởng Niệm đi cái địa phương kia, nếu bị truyền ra sẽ có rất nhiều lời khó nghe.
Thay vì để cho cô đi trại giam nhìn An Nguyệt Lê, hai người thừa dịp anh không có mặt tình nồng ý mật, không bằng để cho An Nguyệt Lê tới đây, anh sẽ "càng yên tâm"!
Diêm Thương Tuyệt rõ ràng thấy trong đáy mắt của An Nguyệt Lê có thương yêu, tưởng niệm, vui mừng, kích động, ánh mắt phức tạp như thế, như vậy ôn hòa nhìn Tưởng Niệm, trong lòng anh có chút ê ẩm, cố tình người con gái kia bộ dạng cũng như vậy.
Anh ghen ghét đi gần cô, bá đạo ôm hông cô, nhìn chằm chằm An Nguyệt Lê, tựa như đang khiêu khích "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện"
Đối với cừ chỉ thân mặt của anh, Tưởng Niệm tuyệt không bài xích, ngược lại cảm động đối với anh cười một tiếng, sau đó để cho anh ôm đến ngồi gần An Nguyệt Lê, ngồi bên cạnh ghế sofa.
Lòng của An Nguyệt Lê hung hăng đau đớn, cô yêu anh ta sao? Nếu không tại sao lại không bài xích anh ấy, trong ánh mắt của cô có sự lệ thuộc, có thương yêu!
Lúc này thời gian mới có bao lâu, cô liền yêu anh ta?
Mình và cô ấy biết nhau gần vài chục năm coi là cái gì? Cô ấy đối với mình như thế nào đây? Dùng nhiều thời gian hơn mới yêu? Hay còn theo lời nói của cô, đó không phải là yêu!
Nhưng mà anh yêu cô như vậy, cho nên hạnh phúc đi, chỉ cần cô hạnh phúc là được.
"Anh Nguyệt Lê" đang lúc An Nguyệt Lê hoảng hốt hết sức, Tưởng Niệm đứng ở trước người anh, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Anh ấy thật gầy quá, tiều tụy rất nhiều.
Ánh mắt An Nguyệt Lê lưu luyến tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ khuynh thành của cô, tình yêu sâu nặng như vậy, hạnh phúc nhìn cô "Em có khỏe không?" Vẫn trước sau như một ôn hòa.
"Rất tốt, em rất khỏe, nhưng nhìn anh một chút cũng không tốt?" Nước mắt Tưởng Niệm rơi như vỡ đê, cô nhào vào trong ngực An Nguyệt Lê, khóc rống "Đều là em không tốt, em đem anh hại thành thế này, đều tại em"
Nước mắt nóng hổi của An Nguyệt Lê cũng rơi xuống, ôm chặt cô, tham lam chuyên tâm ngửi mùi hương thuộc về cô, giờ khắc này, có thể thấy được cô là đủ rồi "Không trách em, thật không trách em đâu, không nên đem mọi chuyện đều đẩy hết trách nhiệm của mình? Anh sẽ đau lòng"
Nói mấy chữ nhẹ nhàng như vậy, nhưng đối với Tưởng Niệm mà nói lại nặng như tảng đá ngàn cân, ép cô tới không thể hít thở, anh vẫn như vậy, cô cười, anh vui vẻ, cô rơi lệ, anh hội đau lòng.
Trong sinh mệnh của anh từng câu từng chữ, giống như tất cả đều vì mình!
Diêm Thương Tuyệt nhìn hai người ôm nhau cùng một chỗ thì giận tím mặt, vừa định đứng dậy tách hai người ra thì lại bị Tô Thước Cảnh kéo lại, còn dùng ánh mắt nhắc nhở anh, không nên manh động.
Vì vậy anh đè nén cơn tức giận trong lòng, người giúp việc đem trà bánh đặt trên khay trà, liền tự giác lui xuống, đại sảnh trống trải chỉ có bốn người bọn họ.
Xem ra Tô Thước Cảnh ngược lại đi trước anh một bước đã sắp xếp xong xuôi.
"Các người nói chuyện nha, đừng khóc nữa, gặp mặt là chuyện tốt nha" Tô Thước Cảnh khổ sở nhìn Diêm Thương Tuyệt, chứng kiến anh nghiêm mặt không nhịn được lên tiếng, ai biết được, nếu hai người này cứ tiếp tục ôm nhau, người khác còn có thể áp chế tính tình hay không?
Tưởng Niệm ngượng ngùng cười cười, sau đó lau sạch nước mắt, lại ngồi bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, thận trọng liếc trộm vẻ mặt của anh, cũng may, hình như không có tức giận?
Lúc cô ngồi lại bên cạnh, một cái chớp mắt bàn tay Diêm Thương Tuyệt lập tức vòng qua hông cô, vẻ mặt ấy sao mà lạnh lùng.
Tưởng Niệm vốn buông lỏng tâm tình nhưng bởi vì bàn tay bên hông, lại trở nên thận trọng, anh ấy ghen sao? Nhìn thấy mình và Nguyệt Lê thân mật ôm nhau như vậy, cho nên tâm lý để ý của đại nam nhân quấy phá rồi hả? Thật ra thì mới vừa rồi Tô Thước Cảnh đối với cô nháy mắt ra hiệu, cô đã biết, nhưng thấy Nguyệt Lê cô thật kích động.
Hơn nữa bây giờ là ghen thời điểm sao?
"Anh Nguyệt Lê, anh gặp qua chú An chưa? Ông ấy có khỏe không? Lúc anh xảy ra chuyện, em không có đến thăm chú ấy, chú ây chắc là hận chết em, phải không?" Tưởng Niệm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của Dương Thương Tuyệt, lại quay đầu nhìn An Nguyệt Lê.
"Sẽ không, sẽ không, ông ấy thích em, làm sao mà hận em được? Cha nói sự kiện kia không có liên quan đến em, bảo em đừng để trong lòng, ông ấy biết ngày hôm qua tâm tình Tiểu Miểu không tốt nên mới tổn thương đến em, em đừng để trong lòng" Cảm xúc của An Nguyệt Lê bỗng nhiên trở nên xuống thấp "Chuyện đứa nhỏ anh cũng biết rồi."
Tưởng Niệm cắn khóe miệng, trong mắt lại dâng lên nước mắt, nghẹn ngào "Chú An không hận em sao? Thật không hận em à? Ông ấy có biết em đi đến bệnh viện? Nhưng đứa bé của Tiểu Miểu thật ra là vì em, nếu không phải anh vì em mà xảy ra chuyện này, cô ấy làm sao mà thương tâm để lưu rớt đứa bé?"
"Không trách em, thật, chuyện này không liên quan đến em, thật ra buổi sáng hôm đó Tiểu Miểu cũng cảm thấy bụng không được thoải mái, nhưng bởi vì chuyện của nhà xưởng, vẫn chịu đựng chưa nói, sau lại không chịu nổi mới đi đến bệnh viện, nhưng khi đó đứa bé đã không giữ được" An Nguyệt Lê tránh nặng tìm nhẹ mà nói, anh không có nói vì chính mình vội vàng cứu cô cho nên mới trì hoãn đưa Tiểu Miểu đi bệnh viện.
Anh không muốn làm cho cô tự trách đau lòng, tin tưởng đâycũng là nguyên nhân tại sao Diêm Thương Tuyệt để cho anh tới nơi này thấy Tưởng Niệm! Anh ta yêu cô nên không cần cô sống trong tự trách.
"Nhưng mà..." Tưởng Niệm còn muốn nói điều gì lại bị An Nguyệt Lê cắt đứt.
"Không nhưng nhị gì hết, nói đến không dậy nổi là anh thật xin lỗi em mới đúng, là anh không có bảo vệ em thật tốt, mới để cho em bị uất ức, để cho em bị đau" An Nguyệt Lê đau lòng nhìn cô.
Tưởng Niệm không nói, nước mắt vẫn chảy xuống, anh vốn là như vậy, chỉ cần cô tốt, liền đem chuyện gì thậm chí đã quên đều đặt trên người mình, anh ấy rốt cuộc có thể chịu đựng bao nhiêu?
"Anh Nguyệt Lê, anh đừng nói như vậy, em từ nhỏ cùng anh lớn lên, anh cho em vui vẻ, không có bi thương, anh giúp em như vậy, em làm sao uất ức được? Em không uất ức, em rất khỏe, bởi vì có anh nên em mới rất khỏe mạnh, rất vui vẻ, rất hạnh phúc" Tưởng Niệm nắm tay Nguyệt Lê, than thở khóc lóc.
Tô Thước Cảnh rất kính nể An Nguyệt Lê, bởi vì anh có thể yêu Tưởng Niệm nhiều như vậy, vài chục năm rồi vẫn chưa bao giờ thay đổi, đối với anh ta, ấn tượng tốt vô cùng.
Chỉ có Diêm Thương Tuyệt giống như người không có việc gì, lạnh lùng nhìn, không nói lời nào, không cảm động.
Âm trầm nhìn Tưởng Niệm khóc đến chết đi sống lại, tim của anh cũng bị níu chặt lấy, nhưng biết nước mắt rơi bởi vì người đàn ông kia, anh rất tức giận, tại sao nữ nhân của anh lại vì người đàn ông khác mà rơi lệ?
An Nguyệt Lê có cái gì tốt? Rốt cuộc có cái gì tốt?
Để cho cô khóc đến như vậy? Con gái trời sinh chính là làm bằng nước, làm sao các cô ấy cũng có thể bị đen biến thành một mảnh mênh mông.
Rốt cuộc, anh không nhịn được, khẽ mở miệng, miễn cưỡng nói "Tôi cho anh ra ngoài không phải để cho các người khóc chết đi sống lại, có lời gì, nhanh nói đi, nói xong thì nhanh đi về!"
Tưởng Niệm tức giận nhìn anh, sao lại nói lời như vậy? Thật quá đả thương người!
"Ai nha, Tuyệt, đừng như vậy nha chỉ cần một câu nói của anh, An Nguyệt Lê có thể không cần đi về, anh cứ nói đi? Dù sao người ta vì vị hôn thê của anh mới phạm tội, anh cũng không thể thờ ơ à" Tô Thước Cảnh cợt nhã lấy lòng Diêm Thương Tuyệt, còn nháy mắt không ngừng với Tưởng Niệm, để cho cô ở bên cạnh quạt thêm.