Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235
Đại sự không tốt, sứ thần Minh quốc nôn mửa công kích!
May là Y Hạ Quỷ Khanh thân thủ bén nhạy, cũng dính không ít bãi nôn, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn còn thảm hơn nhiều, mặt đầy uế vật, khó chịu tới mức suýt chút nữa hôn mê.
Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn giận đến nỗi rút Nhật Bản đao ra, chỉ trên thuyền oa oa kêu to:
- Giỏi cho sứ thần Minh quốc, lại dám vũ nhục võ sĩ Hòa tộc ta, tuy Nhật Bản ta nước nhỏ lực yếu, cũng không sợ thượng bang thiên triều ngươi! Tới đây nào, chúng ta quyết đấu sống chết!
Nhật Bản từ lúc Đường triều bắt đầu học tập Trung Quốc, tuy trải qua triều đại Tống, Nguyên Hoa Hạ suy sụp, vẫn cảm giác Trung Hoa bao la rộng lớn, văn hóa tiên tiến. Cho đến khi Minh Trị Duy Tân thành công, sau trận hải chiến Giáp Ngọ bọn họ mới thành lập cảm giác ưu việt đối với Trung Quốc trên cơ sở thắng lợi.
Cái gọi là giặc Oa, ban đầu lấy Ngũ Phong hải thương Uông Trực cầm đầu, về sau Trịnh thị tập đoàn Trịnh Chi Long phát triển lớn mạnh, thủ lĩnh đều là người Trung Quốc, người Nhật Bản chỉ có thể làm thủ hạ.
Dựa theo quan phương quy định mua bán khám hợp (văn thư khế ước xé làm đôi, giao cho hai bên đương sự mỗi bên một nửa), Nhật Bản lấy danh nghĩa thuộc quốc với triều Minh tiến hành triều cống mua bán, tướng quân Thất Đinh Mạc Phủ Chân Lợi Nghĩa Mãn (Ashikaga Yoshimitsu) dâng biểu chương cho triều Minh cũng tự xưng Nhật Bản quốc vương, thần nguyên Nghĩa Mãn.
Cho nên võ sĩ Nhật Bản ở phía sau cánh cửa quốc nội đóng kín tự cao tự đại, lúc đối mặt sứ thần triều Minh tự nhiên trong lòng cảm thấy thấp hơn một đoạn, không giống ở trước mặt Ngũ Phong hải thương có thể hò hét làm mưa làm gió.
Vì vậy Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn khiêu chiến, lộ ra vẻ có hơi ngoài mạnh trong yếu.
Đáng tiếc bất kể y nói gì đối với Lục mập đều là đàn gảy tai trâu. Y căn bản không hiểu người này nói gì, chỉ nhìn thấy một con khỉ lùn giơ Oa đao gọi tới gọi lui, mặt mũi đầy uế vật bẩn thỉu, rõ ràng cho thấy mình làm chuyện tốt.
Nếu như là lúc khác, Lục mập đã sớm nói lời xin lỗi, nhưng y càng nhìn càng cảm thấy Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn không vừa mắt, bèn cười hăng hắc:
- Tên ngốc kia, mập gia thưởng cho ngươi thứ tốt của thiên triều, sao không thè lưỡi ra liếm sạch?
Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cũng không hiểu tiếng Hán, thấy Lục Viễn Chí cười hì hì còn tưởng rằng y nói xin lỗi, cảm thấy có thể khiến cho sứ thần Minh quốc nói xin lỗi chính là uy phong lẫm lẫm, ngược lại dương dương đắc ý.
Y Hạ Quỷ Khanh nghe hiểu được tiếng Hán, ở bên cạnh lắc đầu liên tục. Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng bạn giống như heo, hợp tác cùng loại người ngu ngốc như Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn thật là xui xẻo tám đời.
Có lẽ nên trở về vái lạy Bát Phiên Đại Bồ Tát (còn gọi là Bát Phiên thần, thuộc thần thoại Nhật Bản), thay đổi vận khí? Y Hạ Quỷ Khanh sờ cằm âm thầm suy nghĩ, dù sao y cũng sẽ không nói thật cho Tiểu Điểu Hoàn, tránh cho người này gây chuyện, thành sự chưa đủ bại sự có thừa.
Ở một mặt khác, Tần Lâm đã tìm hiểu đại khái tình huống trước mắt từ miệng Kim Anh Cơ.
Đầu tiên là lĩnh chủ Tùng Phổ Gia Bình Hộ cảng thần phục với Đại Hữu Gia từ rất sớm, không hề coi là một thế lực chính trị độc lập nữa, Ngũ Phong hải thương ở Bình Hộ trên căn bản là trạng thái tự trị, từ hai mươi năm trước thời Uông Trực chính là như vậy.
Bây giờ Đảo Tân thị quật khởi Nam bộ Cửu Châu, đánh bại Đại Hữu Gia, có khí thế quét ngang Cửu Châu đảo, cho nên sai phái sứ giả tới dụ hàng, hy vọng thu nạp Ngũ Phong hải thương vào dưới trướng.
Hơn nữa có đồng ý triều Đại Minh chiêu an hay không, nội bộ tập đoàn hải thương tồn tại ba loại ý kiến bất đồng đối với chuyện này:
Hệ chính Kim Anh Cơ đương nhiên là vui lòng tiếp nhận chiêu an, nàng cũng không chân chính tin tưởng triều đình, nhưng vì giải oan cho Uông Trực, giải trừ hải cấm, mở ra thông thương cảng khẩu phù hợp ích lợi tập đoàn hải thương. Hơn nữa cảm giác được áp lực của các phe Nhật Bản, Bồ Đào Nha, dựa lưng vào mẫu bang mới có thể chống đỡ, tương lai sẽ phát triển thuận lợi hơn.
Người phe Diệp Ma lại cảm thấy đã đặt chân ở Bình Hộ hơn hai mươi năm, tồn tại vô số quan hệ lợi ích với Nhật Bản, quyết không thể từ bỏ một cách nhẹ nhàng như vậy. Nếu mấy chục năm qua triều đình coi ta là giặc Oa, động một chút là đòi giết, như vậy hàng Đảo Tân Gia có gì là không được?
Lão đệ huynh do Mao Hải Phong cầm đầu thì bị triều đình nói lời rồi lại ăn lời khiến cho trong lòng chán nản. Nhưng thời Uông Trực áp chế ba mươi sáu đảo, uy chấn Đông Doanh huy hoàng lại khiến cho bọn họ tuyệt không bằng lòng quy hàng Oa Nô, cho nên vừa không đồng ý quy thuận triều đình, lại cự tuyệt đầu hàng Đảo Tân Gia.
Gặp phải cục diện này Kim Anh Cơ cũng rơi vào tình thế khó xử.
Đoạn thời gian trước cấu kết cùng Bạch Liên giáo lấy trộm bạc ngân khố, trải qua đàm phán lại trả bạc trở về. Trải qua quá trình đàm phán với triều đình toàn là do nàng dẫn quân tiến hành thương thuyết ở Bạch Thủy Dương và Trường Giang. Thân là Ngũ Phong thuyền chủ đời thứ hai, nàng cũng không cần thiết trưng cầu ý kiến đám người Mao Hải Phong cùng Diệp Ma ở lại Bình Hộ.
Nàng lại không nghĩ rằng Mao Hải Phong sẽ phản ứng kịch liệt như thế. Tuy Kim Anh Cơ là con ruột Uông Trực, cũng là di nữ ra đời sau khi Uông Trực chết, thật ra thì ấn tượng cũng không khắc sâu đối với chuyện phụ thân bị giết. Mà năm xưa bọn Mao Hải Phong bị triều đình lừa gạt lại là hết sức rõ ràng chân thật.
Phải có chữ tín mới có thể tin được, đã có bài học bằng máu lần trước, còn ai có thể tin tưởng lần thứ hai?
- Oan gia, ai bảo ngươi lâu như vậy không có tin tức?
Kim Anh Cơ chu cái miệng nhỏ nhắn, lần thu ba yêu mị quét qua Tần Lâm một vòng, nửa thật nửa giả nói:
- Người ta chờ ngươi ngươi vô cùng gấp gáp, nếu ngươi tới muộn chút nữa, hừ chuyện chiêu an khó lòng êm xuôi, các vị huynh đệ không tin được quan phủ lão gia các ngươi.
Chân mày Tần Lâm vốn đang cau lại, lúc này chợt giãn ra, hắn cười xấu xa liếc ngang qua eo thon nhỏ uốn éo như rắn nước của Kim Anh Cơ, nhìn chằm chằm ánh mắt óng ánh như ánh sáng đại dương của nàng, cất lời trêu chọc:
- Như vậy nàng có tin bản quan hay không?
Nụ cười yêu mị của Kim Anh Cơ chững lại chốc lát, sau đó lại cười duyên nhẹ nhàng đẩy Tần Lâm ra, mặt trái xoan trắng nõn hơi có chút đỏ lên, đưa ngón tay ra nghịch ngợm điểm vào trán Tần Lâm một cái:
- Đáng ghét, người ta không tin được tên lừa gạt ngươi. Hì hì, có ưng khuyển Đông Xưởng kia nhìn chằm chằm, Tần trưởng quan còn dám liếc mắt đưa tình với hải tặc như ta sao?
Hoắc Trọng Lâu ho khan hai tiếng, vội vàng dời ánh mắt sang nơi khác, nhìn lên trời lẩm bẩm:
- Tiết trời hôm nay thật tốt, ha ha ha…
Từ trước tới nay ưng khuyển Đông Xưởng vẫn ngông cuồng kiêu ngạo, Kim Anh Cơ thấy vậy không khỏi thầm giật mình, kỳ quái không hiểu vì sao Hoắc Trọng Lâu lại đặc biệt nể mặt Tần Lâm như vậy.
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, da mặt lão nhân gia rất dày, lại tiến tới bên tai Kim Anh Cơ nói nhỏ:
- Kim lão bản, ở Thiên Hương các nàng cũng không xa lạ như hôm nay kia mà, hắc hắc…
Lỗ tai bị nhiệt khí trong miệng Tần Lâm thổi vào làm cho ngứa ngáy, tâm thần Kim Anh Cơ hơi phân tán, tiếp theo giật mình che miệng lại, trợn to hai mắt nhìn Tần Lâm. Chẳng lẽ tên này còn chưa biết chuyện Từ Đại tiểu thư thay chỗ mình sao?
Khóe miệng khẽ nhếch, mày liễu khẽ nhướng lên, nữ hải tặc vương cười hăng hắc như tiểu hồ ly, eo nhỏ nhắn gập lại gần sát Tần Lâm, thanh âm nũng nịu như sắp chảy ra nước:
- Tần tướng quân thật là phụ tình bạc nghĩa, nhưng không hiểu vì sao vừa gặp ngươi, vốn ta không tin cũng tin ngay tức khắc, vốn đã tin càng tin hơn mười lần, oan gia, thật là một tiểu oan gia!
Tần Lâm cười to, lấy quan bằng ấn tín triều đình ban cho ra:
- Nếu Kim lão bản tin được bản quan, bản quan quyết sẽ không dối gạt, xem thử đây là cái gì?
- Tần tướng quân đã sớm ‘Khi phụ’ ta rồi…
Kim Anh Cơ vừa cười xấu xa đùa giỡn với Tần Lâm, trong lòng vui vẻ vô cùng, vừa đưa tay nhận lấy quan bằng ấn tín.
Chỉ liếc mắt nhìn, Kim Anh Cơ liền giật mình há to miệng, tim đập thình thịch, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc không còn vẻ đùa cợt như trước. Vẻ mặt nàng tỏ ra trân trọng, giống như cầm trong tay món đồ nặng ngàn cân, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm cũng biến thành cảm kích chân chính.
Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng thành viên tập đoàn hải thương trước sau chạy tới đều nhón chân nhìn lên, muốn xem thử rốt cuộc triều đình phong cho cái gì. Thế nhưng Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ đứng trên boong thuyền, cách khá xa, không thấy rõ chữ.
- Hừ, Thiếu chủ cũng không nên bị đám cẩm y ưng khuyển này lừa!
Mao Hải Phong giận dữ phun một bãi nước bọt xuống đất.
Diệp Ma cũng có cùng nhận thức với y về điểm này, cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành:
- Triều đình nói lời rồi lại ăn lời, lão chủ nhân chính là chết oan chết uổng, chúng ta cũng không thể mắc bẫy. Nếu xét ra vẫn là người Nhật Bản nói một không hai, Đảo Tân thị…
Mao Hải Phong phun một bãi nước bọt vào mặt Diệp Ma, thóa mạ lão là Hán gian, Diệp Ma cũng không chịu nhường nhịn, hai bên cơ hồ lại muốn đánh nhau.
May là lúc này Kim Anh Cơ mặt đầy gió Xuân cùng Tần Lâm sóng vai đi xuống phúc thuyền, tất cả mọi người quan tâm văn kiện nàng cầm trên tay rốt cục là cái gì, cũng quên tranh chấp với nhau.
- Thấy chưa, thấy chưa…
Lục mập vô cùng cao hứng chỉ cho Ngưu Đại Lực nhìn, đưa ra hai ngón tay cái khép lại:
- Kim Anh Cơ kia, ha ha, cùng chúng ta trưởng quan là như vầy! Nhớ lần ở Thiên Hương các không? Tần ca được nàng mời đi, chúng ta ăn uống xong đi về trước, hắn là sáng sớm hôm sau mới trở về...
Ngưu Đại Lực thật thà gật đầu, tỏ vẻ đã hoàn toàn hiểu.
Trở lại Tụ Nghĩa sảnh trước mặt miếu Mụ Tổ, Kim Anh Cơ bèn ra lệnh bày hương án tiếp chỉ.
- Chậm đã!
Mao Hải Phong gằn giọng gọi mọi người lại, ôm quyền với Kim Anh Cơ:
- Thứ cho Mao mỗ vô lễ, xin hỏi Thiếu chủ, lần này triều đình lại nói cái rắm gì đó? Chiêu an hay không quan hệ đến cơ nghiệp nghĩa phụ cùng tài sản tánh mạng chúng huynh đệ, cũng không thể hành sự hồ đồ được!
- Bát dát!
Quy Bản Vũ Phu trợn mắt nhìn Mao Hải Phong, Quyền Chính Ngân cùng những thủ hạ tâm phúc người Hán khác của Kim Anh Cơ cũng rối rít lên tiếng thóa mạ.
Diệp Ma cùng Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cười gian trá, tam đại hệ phái Ngũ Phong hải thương trừ hệ chính Kim Anh Cơ ra, hai phái Mao Hải Phong cùng Diệp Ma đều phản đối chiêu an, nếu Mao Hải Phong đã đứng ra phản đối, bọn họ cũng không cần nóng lòng lên tiếng.
Y Hạ Quỷ Khanh hoàn toàn không nhẹ nhõm như đồng bạn, giữa đôi mày y toát ra vẻ lo lắng mơ hồ, tựa hồ từ thần thái Kim Anh Cơ đã phát giác đại sự không ổn.
Kim Anh Cơ cười nhàn nhạt lại hết sức trấn định, nàng giơ quan bằng Tần Lâm đưa cho lên thật cao:
- Các vị có biết lần này triều đình cho chúng ta điều kiện gì không?
- Cho dù là phong chức Đô Đốc, Tổng Binh, cũng không phải là muốn dụ dỗ chúng ta lên bờ, đưa cổ ra cho chúng làm thịt sao?!
Mao Hải Phong tức giận lớn tiếng nói, hung hăng nhìn Tần Lâm, dường như muốn nuốt chửng hắn.
Ngưu Đại Lực sau lưng Tần Lâm mở mắt to như chuông đồng trợn trừng trở lại, Mao Hải Phong cũng là một đại hán khôi ngô, hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau như vậy, nhìn qua chẳng khác nào hai vị thần giữ cửa Úy Trì Cung, Từ Kính Nghiệp.
Tần Lâm khoát khoát tay, bảo Ngưu Đại Lực không cần như vậy, chính hắn cười nhìn các vị hải thương chắp tay một cái:
- Đô Đốc, Tổng Binh còn chưa tới phiên bản quan tới chiêu an, quan chức Kim thuyền chủ không cao, lục phẩm quan nho nhỏ mà thôi... trưởng quan Trưởng Quan Ty Doanh Châu, đời đời trấn Đông Hải!
Phía dưới ồ lên một tiếng, tất cả đám hải thương đều vui mừng hớn hở, mà Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng Diệp Ma lập tức lộ vẻ kinh hoàng, há to miệng có thể nhét vào một chiếc bánh trôi. Chỉ có sắc mặt Y Hạ Quỷ Khanh vẫn như người chết, trong đôi mắt chợt lóe hung quang rồi biến mất.
Triều Minh thực hành chế độ ràng buộc đối với biên cương cùng địa khu man di ở xa, cũng tức là sách phong Thổ Ty đời đời thế tập quản lý địa phương, giống như Tuyên Úy Ty, Tuyên Phủ Ty, Trấn An Ty, Chiêu Thảo Ty gì đó đều là Thổ Ty. Trưởng Quan Ty chính là Thổ Ty nhất đẳng thấp nhất trong các cấp bậc Thổ Ty, hàm chính lục phẩm.
Nhưng bên trong khung sườn của triều Đại Minh, rất nhiều địa phương không thể lý giải theo mặt chữ. Tỷ như đối với Ngũ Phong hải thương, cho dù là phong Tổng Binh, Đô Đốc cũng không có lợi ích thiết thực bằng Thổ Ty nhỏ nhất này, chỉ vì Thổ Ty có thể đời đời có đất, đời đời cai trị dân, đời đời cầm binh, đời đời thế tập. Nói cách khác trên phương diện độc lập cơ hồ tương đương với một tiểu vương quốc, các loại chuyện đều là tự mình giải quyết, không sợ bị quan phủ cản trở tay chân.
Chế độ Thổ Ty thực hành nhiều ở địa khu Tây Nam, trên biển cũng ít khi thấy. Từ khi đánh Tam Bảo thái giám xuống Tây Dương, cựu cảng Thi Tiến Khanh được phong Tuyên Úy Sứ cho tới nay, không còn thế lực trên biển nào khác được phong Thổ Ty, từ đó có thể thấy được thành ý của triều đình.
Trong lúc nhất thời, dưới quyền Mao Hải Phong có một số ít người xảy ra dao động, len lén bàn tán cảm thấy thụ phong Thổ Ty cũng không tệ, không quá bị triều đình câu thúc, trên thực tế duy trì tính độc lập, lại có danh phận chính thức. Từ giặc Oa biến thành thổ quan được triều đình thừa nhận, trở về quê quán kết hôn gặp bạn, tế bái phần mộ cũng không cần lén lén lút lút.
Thấy phản ứng của thủ hạ, Kim Anh Cơ nhìn về phía Tần Lâm cảm kích cười một tiếng. Không trách hắn tới trễ như thế, với điều kiện ưu đãi như vậy mà nói, nhất định triều đình sẽ tranh chấp trong thời gian tương đối dài. Dù sao bắt đầu từ Thi Tiến Khanh, hơn một trăm năm chưa từng phong qua Thổ Ty ở trên biển.