Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1094
Một thanh quan nhân chưa từng tiếp khách thì có thể có được bao nhiêu kiến thức, bị hù dọa như vậy chắc chắn sẽ vô cùng bối rối.
Không ai ngờ tuy rằng Đỗ Mỹ nhu nhược yếu ớt lại ẩn giấu vẻ quật cường bên trong, giờ phút này bị chúng cẩm y quan giáo hung thần ác sát chất vấn, nàng cảm thấy dường như mình đã trở lại trên Phong Lăng độ ngày trước, đối mặt bọn ác nô Thiếu Sư phủ như lang như hổ, chỉ cần có Tần Lâm ở bên cạnh, nàng không sợ gì cả.
- Các vị lão gia hỏi như vậy, nô gia ngủ mê man trên giường một mạch, quả thật bất tỉnh nhân sự, ngay cả chuyện Quốc Công gia chết ở trong phòng cũng là sau đó mới biết. Về phần tại sao lại như vậy, hẳn Cát mụ mụ biết nguyên nhân đại khái.
Đỗ Mỹ tỏ vẻ hết sức nghiêm nghị, ra sức ưỡn ngực thật thẳng, giống như cỏ xanh nơi đồng nội, bên dưới vẻ ngoài mềm mại ẩn giấu dẻo dai không muốn người ta biết.
Chỉ có khi chạm ánh mắt cùng Tần Lâm, ánh mắt của nàng mới có vẻ dịu dàng đôi chút.
- Con nỡm này!
Tú bà Cát mụ mụ muốn đánh, mới vừa giơ tay lên đã nhìn thấy ánh mắt Tần Lâm khẽ híp một cái, toát ra vẻ lạnh lùng vô kể, lập tức bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, tát một cái vào mặt mình, tỏ vẻ lúng túng nói:
- Đánh lão bà không biết tốt xấu này, đánh kẻ có mắt không tròng này… Có Tần Đốc Chủ ở đây, nào có chỗ cho lão thân nói chuyện…
Mới vừa rồi Cát mụ mụ bị Đỗ Mỹ vạch trần, nhất thời tình thế cấp bách, sau khi giơ tay lên mới nhớ ra quan hệ giữa Đỗ Mỹ và Tần Đốc Chủ rõ ràng rất thân. Nếu như đánh nàng tát tai này, e rằng chưa đánh trúng mình đã mất mạng già.
Mụ không thể làm gì khác hơn là gân bản mặt già nua lên chịu đựng. Cũng may làm tú bà da mặt còn dày hơn da trâu, lãnh hai tát tai vẫn không có gì đáng ngại.
Lưu Thủ Hữu khẽ nhướng mày.
Y làm cẩm y Đô Đốc không phải chỉ có hư danh, giờ phút này hai bên giao phong gần như cháy nhà ra mặt chuột, tất nhiên phải phấn chấn mười phần, sắc bén lão luyện gấp bội bình thời.
Phen đối đáp vừa rồi Tần Lâm không có gì để nói, nhưng thần sắc giọng điệu của Đỗ Mỹ và Cát mụ mụ lọt vào mắt Lưu Thủ Hữu, y đã nhìn ra vài phần.
Lưu Thủ Hữu nhẹ nhàng bước lên phía trước, dường như muốn chất vấn tú bà. Bất thình lình y quay đầu lại, ngoài cười mà trong không cười nhìn Đỗ Mỹ, làm bộ quan tâm hỏi:
- Tiểu nương tử và Tần Đốc Chủ là chỗ quen biết cũ ư, chớ nên phiền não, Tần Đốc Chủ mắt thần như điện, đã nhiều lần phá đại án kỳ án, tất có thể biện minh oan uổng giúp nàng.
Đôi mắt trong suốt của Đỗ Mỹ khẽ chớp, yêu kiều khom người chúc câu vạn phúc:
- Lưu, Lưu Đô Đốc phải không? Thì ra ngài cũng biết nô gia là oan uổng, kính xin ngài chủ trì công đạo.
Lưu Thủ Hữu chỉ cho Đỗ Mỹ là một thanh quan nhân chưa từng ra các, chưa từng trải chuyện đời, giả bộ làm người tốt khen Tần Lâm đôi câu ắt có thể moi ra trong miệng nàng chút gì đó. Y không ngờ rằng Đỗ Mỹ trải qua bao nhiêu năm cực khổ đã học được rất nhiều, cũng không phải chỉ vài ba lời là có thể dụ dỗ được.
- Giỏi cho phạm phụ điêu ngoa xảo trá!
Trong lòng Lưu Thủ Hữu nhẫn nhịn vô cùng khó chịu, ngoài mặt mây đen giăng đầy.
- Lưu Đô Đốc, xin hãy bớt nôn nóng…
Giọng Tần Lâm lộ vẻ giễu cợt, dễ dàng làm cho lửa giận trong lòng Lưu Đô Đốc bốc cao. Nhưng kế tiếp Tần Lâm liền nói thẳng không kiêng kỵ, trả lời nghi vấn của y:
- Không sai, bản quan là chỗ quen biết cũ với vị cô nương Đỗ Mỹ này, Lưu Đô Đốc không cần lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cho dù là bản quan muốn bênh vực nàng cũng phải tìm được bằng chứng cụ thể, tra rõ toàn án. Bằng không hành vi vì tư tình mà làm trái pháp luật, bao che người quen, làm sao có thể bịt miệng cả thiên hạ?!
Lưu Thủ Hữu cười khan hai tiếng:
- Là bản đốc lo nghĩ quá xa, nếu là như vậy, xin Đốc Chủ thi triển diệu thủ.
Vừa đối mặt giao phong, Tần Lâm thản nhiên như thường, thừa nhận là chỗ quen biết cũ với Đỗ Mỹ, lộ ra vẻ quang minh lỗi lạc, Ngược lại Lưu Thủ Hữu đường đường cẩm y Đô Đốc lại tìm cách dụ dỗ một tiểu cô nương nói lỡ lời, không khỏi rơi xuống hạ thừa.
Lục mập ngáp dài một cái:
- Ôi, có câu gì ấy nhỉ… Quân tử thản đản đản, tiểu nhân tàng kê kê.
- Là quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân thường thích thích! (Người quân tử thường bình thản thư thái, kẻ tiểu nhân hay buồn bực lo âu. Luận Ngữ)
Ngưu Đại Lực nghiêm nghị sửa lại cho đúng.
Lưu Thủ Hữu đỏ bừng mặt, không tiện cãi vã với hai tên hậu sinh tiểu bối, Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân dưới trướng lập tức bảo vệ chủ, trợn mắt nhìn:
- Các ngươi nói nhảm gì đó?
- Nói cái gì hẳn trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng…
Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực đáp một câu không mặn không lạt, lập tức quay đầu sang chỗ khác, làm cho đối phương như vừa nện một quyền vào túi bông không chịu lực, ngược lại lồng ngực tức tối khó chịu.
Đôi mắt Đỗ Mỹ đẫm lệ chan hòa, Tần Lâm thẳng thắn thừa nhận là chỗ quen biết cũ với nàng, còn nói thẳng không kiêng kỵ phải bảo vệ nàng, sắc mặt tiểu cô nương lập tức đỏ lên, mắt cay cay lệ lăn dài. Uất ức những năm qua cũng theo nước mắt lăn xuống, qua màn nước mắt dường như loáng thoáng thấy cảnh tượng năm xưa trên Phong Lăng độ.
Tỷ muội và bọn nha hoàn tỏ vẻ hâm mộ ghen tỵ:
- Hay cho Tần Đốc Chủ có tình có nghĩa!
- Vì sao trẻ tuổi anh tuấn như vậy?!
- Thập Nương muội muội may mắn thật!
Bị thật nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, Tần Đốc Chủ cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu một cái. Lúc hắn gặp nàng lần đầu tiên chỉ có mười một mười hai tuổi, còn khóc nhè như con mèo ướt, không hề có suy nghĩ gì khác. Cho dù là bây giờ cũng là vì nhớ lại mình chưa từng bảo vệ chu toàn cho nàng, quá nửa là Trương Doãn Linh trả thù mới bán nàng vào thanh lâu Đại Đồng phủ. Vì giải khai áy náy trong lòng nên hắn phải ra sức rửa sạch hiềm nghi cho nàng, ngoài ra không còn có ý gì khác.
Tú bà cất tiếng kêu khổ, Thành Quốc Công bỏ mình là đại án kinh thiên, lại là ngay trước mặt văn võ bá quan, thái độ Tần Lâm lại bảo vệ Đỗ Mỹ hết sức rõ ràng. E rằng những gì mụ làm vừa rồi đã chạm vào vảy nghịch của Tần Đốc Chủ, lát nữa chỉ cần sơ suất một chút, nói không chừng sẽ phải đi thiên lao Đông Xưởng một lần.
Quả nhiên, Tần Lâm cười híp mắt liếc tú bà một cái, nhàn nhạt nói:
- Sở dĩ Đỗ Mỹ hôn mê bất tỉnh, duyên cớ là vì bình Mê Xuân Tửu trên bàn kia phải không?
Cát mụ mụ lập tức quỳ xuống, dập đầu lia lịa như gà mổ:
- Lão thân hồ đồ, lão thân hồ đồ, chỉ vì Thập Nương nàng, nàng... Có chút hồ đồ, lão thân lo lắng làm giảm hứng thú của Quốc Công gia, vì vậy chuẩn bị một bầu Mê Xuân Tửu, bọn tỷ muội đưa Thập Nương vào động phòng, để đến lúc cho nàng uống hai chén.
Nhất thời có mấy tỷ muội thần sắc lúng túng, không được tự nhiên, loại chuyện như vậy nói ra thật là xấu hổ.
Cát mụ mụ vẫn không bỏ qua, kéo các nàng ra từng người một giao cho Tần Lâm.
Không ai ngờ tuy rằng Đỗ Mỹ nhu nhược yếu ớt lại ẩn giấu vẻ quật cường bên trong, giờ phút này bị chúng cẩm y quan giáo hung thần ác sát chất vấn, nàng cảm thấy dường như mình đã trở lại trên Phong Lăng độ ngày trước, đối mặt bọn ác nô Thiếu Sư phủ như lang như hổ, chỉ cần có Tần Lâm ở bên cạnh, nàng không sợ gì cả.
- Các vị lão gia hỏi như vậy, nô gia ngủ mê man trên giường một mạch, quả thật bất tỉnh nhân sự, ngay cả chuyện Quốc Công gia chết ở trong phòng cũng là sau đó mới biết. Về phần tại sao lại như vậy, hẳn Cát mụ mụ biết nguyên nhân đại khái.
Đỗ Mỹ tỏ vẻ hết sức nghiêm nghị, ra sức ưỡn ngực thật thẳng, giống như cỏ xanh nơi đồng nội, bên dưới vẻ ngoài mềm mại ẩn giấu dẻo dai không muốn người ta biết.
Chỉ có khi chạm ánh mắt cùng Tần Lâm, ánh mắt của nàng mới có vẻ dịu dàng đôi chút.
- Con nỡm này!
Tú bà Cát mụ mụ muốn đánh, mới vừa giơ tay lên đã nhìn thấy ánh mắt Tần Lâm khẽ híp một cái, toát ra vẻ lạnh lùng vô kể, lập tức bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, tát một cái vào mặt mình, tỏ vẻ lúng túng nói:
- Đánh lão bà không biết tốt xấu này, đánh kẻ có mắt không tròng này… Có Tần Đốc Chủ ở đây, nào có chỗ cho lão thân nói chuyện…
Mới vừa rồi Cát mụ mụ bị Đỗ Mỹ vạch trần, nhất thời tình thế cấp bách, sau khi giơ tay lên mới nhớ ra quan hệ giữa Đỗ Mỹ và Tần Đốc Chủ rõ ràng rất thân. Nếu như đánh nàng tát tai này, e rằng chưa đánh trúng mình đã mất mạng già.
Mụ không thể làm gì khác hơn là gân bản mặt già nua lên chịu đựng. Cũng may làm tú bà da mặt còn dày hơn da trâu, lãnh hai tát tai vẫn không có gì đáng ngại.
Lưu Thủ Hữu khẽ nhướng mày.
Y làm cẩm y Đô Đốc không phải chỉ có hư danh, giờ phút này hai bên giao phong gần như cháy nhà ra mặt chuột, tất nhiên phải phấn chấn mười phần, sắc bén lão luyện gấp bội bình thời.
Phen đối đáp vừa rồi Tần Lâm không có gì để nói, nhưng thần sắc giọng điệu của Đỗ Mỹ và Cát mụ mụ lọt vào mắt Lưu Thủ Hữu, y đã nhìn ra vài phần.
Lưu Thủ Hữu nhẹ nhàng bước lên phía trước, dường như muốn chất vấn tú bà. Bất thình lình y quay đầu lại, ngoài cười mà trong không cười nhìn Đỗ Mỹ, làm bộ quan tâm hỏi:
- Tiểu nương tử và Tần Đốc Chủ là chỗ quen biết cũ ư, chớ nên phiền não, Tần Đốc Chủ mắt thần như điện, đã nhiều lần phá đại án kỳ án, tất có thể biện minh oan uổng giúp nàng.
Đôi mắt trong suốt của Đỗ Mỹ khẽ chớp, yêu kiều khom người chúc câu vạn phúc:
- Lưu, Lưu Đô Đốc phải không? Thì ra ngài cũng biết nô gia là oan uổng, kính xin ngài chủ trì công đạo.
Lưu Thủ Hữu chỉ cho Đỗ Mỹ là một thanh quan nhân chưa từng ra các, chưa từng trải chuyện đời, giả bộ làm người tốt khen Tần Lâm đôi câu ắt có thể moi ra trong miệng nàng chút gì đó. Y không ngờ rằng Đỗ Mỹ trải qua bao nhiêu năm cực khổ đã học được rất nhiều, cũng không phải chỉ vài ba lời là có thể dụ dỗ được.
- Giỏi cho phạm phụ điêu ngoa xảo trá!
Trong lòng Lưu Thủ Hữu nhẫn nhịn vô cùng khó chịu, ngoài mặt mây đen giăng đầy.
- Lưu Đô Đốc, xin hãy bớt nôn nóng…
Giọng Tần Lâm lộ vẻ giễu cợt, dễ dàng làm cho lửa giận trong lòng Lưu Đô Đốc bốc cao. Nhưng kế tiếp Tần Lâm liền nói thẳng không kiêng kỵ, trả lời nghi vấn của y:
- Không sai, bản quan là chỗ quen biết cũ với vị cô nương Đỗ Mỹ này, Lưu Đô Đốc không cần lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cho dù là bản quan muốn bênh vực nàng cũng phải tìm được bằng chứng cụ thể, tra rõ toàn án. Bằng không hành vi vì tư tình mà làm trái pháp luật, bao che người quen, làm sao có thể bịt miệng cả thiên hạ?!
Lưu Thủ Hữu cười khan hai tiếng:
- Là bản đốc lo nghĩ quá xa, nếu là như vậy, xin Đốc Chủ thi triển diệu thủ.
Vừa đối mặt giao phong, Tần Lâm thản nhiên như thường, thừa nhận là chỗ quen biết cũ với Đỗ Mỹ, lộ ra vẻ quang minh lỗi lạc, Ngược lại Lưu Thủ Hữu đường đường cẩm y Đô Đốc lại tìm cách dụ dỗ một tiểu cô nương nói lỡ lời, không khỏi rơi xuống hạ thừa.
Lục mập ngáp dài một cái:
- Ôi, có câu gì ấy nhỉ… Quân tử thản đản đản, tiểu nhân tàng kê kê.
- Là quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân thường thích thích! (Người quân tử thường bình thản thư thái, kẻ tiểu nhân hay buồn bực lo âu. Luận Ngữ)
Ngưu Đại Lực nghiêm nghị sửa lại cho đúng.
Lưu Thủ Hữu đỏ bừng mặt, không tiện cãi vã với hai tên hậu sinh tiểu bối, Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân dưới trướng lập tức bảo vệ chủ, trợn mắt nhìn:
- Các ngươi nói nhảm gì đó?
- Nói cái gì hẳn trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng…
Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực đáp một câu không mặn không lạt, lập tức quay đầu sang chỗ khác, làm cho đối phương như vừa nện một quyền vào túi bông không chịu lực, ngược lại lồng ngực tức tối khó chịu.
Đôi mắt Đỗ Mỹ đẫm lệ chan hòa, Tần Lâm thẳng thắn thừa nhận là chỗ quen biết cũ với nàng, còn nói thẳng không kiêng kỵ phải bảo vệ nàng, sắc mặt tiểu cô nương lập tức đỏ lên, mắt cay cay lệ lăn dài. Uất ức những năm qua cũng theo nước mắt lăn xuống, qua màn nước mắt dường như loáng thoáng thấy cảnh tượng năm xưa trên Phong Lăng độ.
Tỷ muội và bọn nha hoàn tỏ vẻ hâm mộ ghen tỵ:
- Hay cho Tần Đốc Chủ có tình có nghĩa!
- Vì sao trẻ tuổi anh tuấn như vậy?!
- Thập Nương muội muội may mắn thật!
Bị thật nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, Tần Đốc Chủ cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu một cái. Lúc hắn gặp nàng lần đầu tiên chỉ có mười một mười hai tuổi, còn khóc nhè như con mèo ướt, không hề có suy nghĩ gì khác. Cho dù là bây giờ cũng là vì nhớ lại mình chưa từng bảo vệ chu toàn cho nàng, quá nửa là Trương Doãn Linh trả thù mới bán nàng vào thanh lâu Đại Đồng phủ. Vì giải khai áy náy trong lòng nên hắn phải ra sức rửa sạch hiềm nghi cho nàng, ngoài ra không còn có ý gì khác.
Tú bà cất tiếng kêu khổ, Thành Quốc Công bỏ mình là đại án kinh thiên, lại là ngay trước mặt văn võ bá quan, thái độ Tần Lâm lại bảo vệ Đỗ Mỹ hết sức rõ ràng. E rằng những gì mụ làm vừa rồi đã chạm vào vảy nghịch của Tần Đốc Chủ, lát nữa chỉ cần sơ suất một chút, nói không chừng sẽ phải đi thiên lao Đông Xưởng một lần.
Quả nhiên, Tần Lâm cười híp mắt liếc tú bà một cái, nhàn nhạt nói:
- Sở dĩ Đỗ Mỹ hôn mê bất tỉnh, duyên cớ là vì bình Mê Xuân Tửu trên bàn kia phải không?
Cát mụ mụ lập tức quỳ xuống, dập đầu lia lịa như gà mổ:
- Lão thân hồ đồ, lão thân hồ đồ, chỉ vì Thập Nương nàng, nàng... Có chút hồ đồ, lão thân lo lắng làm giảm hứng thú của Quốc Công gia, vì vậy chuẩn bị một bầu Mê Xuân Tửu, bọn tỷ muội đưa Thập Nương vào động phòng, để đến lúc cho nàng uống hai chén.
Nhất thời có mấy tỷ muội thần sắc lúng túng, không được tự nhiên, loại chuyện như vậy nói ra thật là xấu hổ.
Cát mụ mụ vẫn không bỏ qua, kéo các nàng ra từng người một giao cho Tần Lâm.