Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1109
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Cảnh Định Hướng đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học, trên mặt xanh gầy lộ vẻ vô cùng mong đợi.
Thiên Thai tiên sinh muốn cái gì, trong lòng Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học hết sức rõ ràng.
Bước lên trước một bước có lẽ sẽ lưu danh sử xanh, trở thành công thần duy trì cương thường lễ nghĩa, danh sĩ trong thanh lưu. Nhưng cũng có lẽ từ nay sẽ bước vào vực sâu, rơi vào kết quả giống như Dương Thận triều Gia Tĩnh, lưu đày chung thân không được về triều. Lui về phía sau một bước, tự nhiên bảo vệ được vinh hoa phú quý trước mắt, bảo vệ được quyền vị trong triều đình, nhưng cũng sẽ bị người trong đồng đạo coi là hèn nhát, thanh danh hơn mười năm bị hủy trong chốc lát, đeo trên lưng nỗi nhục hôm nay cho đến suốt đời.
Trong nháy mắt trong lòng bọn họ xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, cuối cùng bị ánh mắt nóng bỏng của Cảnh Định Hướng cảm nhiễm, Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học liếc mắt nhìn nhau, khẳng khái tiến lên phía trước:
- Thiên Thai tiên sinh bất kể danh dự vinh nhục, hai người chúng ta há tiếc thân này, xin được theo ngài!
Dù sao tập đoàn quan văn cũng chống đỡ thành công hơn hai trăm năm trước khi triều Đại Minh hoàn toàn sụp đổ. Ngoại trừ đảng tranh vì ích lợi ra, quả thật bọn họ cũng có duy trì bảo vệ đạo nghĩa, vào giờ phút này Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học thật sự đang xả thân giữ nghĩa.
Chỉ bất quá những đạo nghĩa cương thường này có thật sự vĩnh hằng bất biến, mãi mãi không thay đổi hay không?! Tỷ như năm cuối triều Minh giặc nổi lên bốn phía, còn có sĩ đại phu đau lòng ôm đầu chất vấn những nông dân sống không nổi nữa đứng lên khởi nghĩa kia: vì sao các ngươi không ngoan ngoãn chết đói để bảo toàn trung hiếu nhân nghĩa, lại làm phản tặc bất trung bất hiếu như vậy?!
Sau khi Cảnh Định Hướng được bằng hữu đáp lại bèn chắp tay một cái từ biệt ba vị Các Thần, sau đó xoay người đi ra ngoài. Dáng lão gầy gò nhưng bước đi đầu ngẩng thật cao, dáng vẻ như tráng sĩ ra đi không bao giờ trở lại bên bờ sông Dịch.
Mà hai vị Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học cũng giống như Cao Tiệm Ly và Phàn Vu Kỳ, theo sát phía sau Cảnh Định Hướng.
Hứa Quốc tính tình kịch liệt, Vương Tích Tước trầm ổn hào phóng, lúc này đều trợn mắt há mồm, không biết nên làm thế nào cho phải.
Năm xưa Hứa Quốc có quan hệ rất tốt với Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành, sau khi hai vị này bởi vì đạn hặc Trương Cư Chính mà bị đình trượng đã từng lấy chén ngọc chén sừng tê giác tặng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn xích mích. Vương Tích Tước cũng từng trở mặt với Giang Lăng đảng, cho nên những năm trước đây được Giang Đông Chi, Lý Thực tiến cử nhập các. Nhưng hiện tại y gần với Thân Thời Hành hơn, ngược lại cùng chỉ biết há miệng nói loạn.
Lại thấy Thân lão tiên sinh nhìn bóng lưng Cảnh Định Hướng tay áo phất phơ, hồi lâu mới vuốt chòm râu dê bạc nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Sóng gợn lăn tăn, kinh động chim trên bờ vỗ cánh bay lên.
Thanh âm Thân Thời Hành không lớn, nhưng lọt vào trong tai Hứa Quốc cùng Vương Tích Tước lại giống như tiếng hồng chung ầm ầm vang dội, hai người cả kinh liếc mắt nhìn nhau: chẳng lẽ vị Thân lão tiên sinh này...
-----------
Ngự thư phòng, Vạn Lịch đang phê hồng một đống tấu chương trên bàn, khoảng thời gian gần đây triều cục hỗn loạn, y cũng chuyên cần hơn thường ngày một chút.
Chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám Trương Thành cầm phất trần trong tay đứng ở bên cạnh, số lượng tấu chương đưa tới ngự thư phòng tăng nhiều cũng có liên quan với tình cảnh của y. Liên tục hai vị quyền yêm Phùng Bảo, Trương Kình rơi đài làm cho trong lòng Trương Thành hết mực đề phòng, biết bệ hạ cũng không hy vọng xuất hiện quyền yêm mới có thể tạo thành uy hiếp đối với hoàng quyền, cho nên y làm việc cẩn thận, hết thảy mọi chuyện không dám tự tiện chuyên quyền. Tấu chương hơi quan trọng một chút bên Ty Lễ Giám cũng không động bút, mang thẳng tới ngự thư phòng mời Vạn Lịch đích thân phê hồng.
Cố nhiên Trương Thành đã đạt tới cực điểm quyền lực thái giám có thể đạt tới, ngồi lên ghế chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, thậm chí thế cục nội đình còn có lợi hơn cả Trương Kình. Bởi vì Trương Kình còn có một người có lực cạnh tranh mạnh mẽ là Trương Thành, đến khi y trở thành chưởng ấn thái giám, ít nhất trong mấy năm sẽ không xuất hiện người thật sự có tính uy hiếp thách thức.
Nhưng bây giờ thanh lưu ngôn quan gây chuyện còn lợi hại hơn cả mấy chục năm trước, mọi người đều biết thanh lưu và quyền yêm không đội trời chung với nhau, thấy thảm trạng Trương Kình là tiền nhiệm bị các quan văn cùng nhau công kích, Trương Thành càng thêm cẩn thận, không dám vượt qua giới hạn nửa bước, cho nên y làm chưởng ấn thái giám cũng không uy phong lẫm lẫm như mấy vị tiền nhiệm.
Bất quá rõ ràng Vạn Lịch rất hài lòng, theo Trương Kình rơi đài, thế cân bằng giữa hai Trương trong nội đình bị phá vỡ. Nếu như Trương Thành trở nên hoành hành ngang ngược, Vạn Lịch dù giỏi đế vương tâm thuật cũng không biết nên làm gì.
Sau khi phê tấu chương thêm một lúc, Vạn Lịch bỏ bút xuống giơ tay đấm lưng, nhìn sang Trương Thành có dáng vẻ kính cẩn hơn ngày xưa cười hỏi:
- Trẫm từng đuổi đi hết thảy đám đại thần Giang Lăng đảng này, nhớ tựa hồ minh phát thánh chỉ nói qua vĩnh viễn không dùng nữa. Bây giờ lại hạ chiếu phục chức cho bọn họ, Trương bạn bạn, ngươi nói ngoại nhân có thể cho là trẫm nuốt lời, khinh thị trẫm hay không?
Tiểu Trương bạn bạn Vạn Lịch hay gọi trước kia rốt cục đã bỏ đi chữ tiểu, bởi vì bây giờ chỉ có một Trương bạn bạn, không cần dùng đại tiểu phân biệt nữa.
Trương Thành đầu tiên là vui mừng, tiếp theo trong lòng khẽ giật mình, vội vàng bày ra khuôn mặt nịnh hót tươi cười:
- Phế truất bọn họ là bệ hạ, phục chức bọn họ cũng là bệ hạ, đây gọi là thưởng phạt hết thảy đều nằm trong tay bệ hạ, ai dám coi rẻ? Vả lại lão nô nghe nói sấm sét hay mưa móc cũng là ân trời ban, cho dù là bọn Vương Thượng Thư, Tằng Thượng Thư cũng sẽ không có nửa câu oán hận nào, chỉ biết cảm niệm bệ hạ bất kể hiềm khích lúc trước, từ nay tận trung để đáp đền hoàng ân.
Nếu bệ hạ phục chức Giang Lăng đảng để áp chế thanh lưu là đại thế phải theo, vậy Trương Thành cũng chỉ có thể vuốt đuôi, tránh cho Vạn Lịch nghi kỵ.
Vạn Lịch nhìn nhìn y, đột nhiên thở dài:
- Trương Bạn Bạn trước kia từng va chạm với bọn lão tiên sinh này, lần này coi như khiến cho ngươi phải chịu uất ức…
- Lão nô không dám!
Trương Thành vội vàng quỳ hai gối xuống đất, không ngừng cất tiếng thề thốt:
- Tuy rằng lão nô bất hòa với bọn họ, nhưng hôm nay bệ hạ phải dùng tới bọn họ, chẳng lẽ lão nô còn dám ngấm ngầm cản trở?!
- Trẫm chưa từng nghi ngươi, đứng lên đi!
Vạn Lịch cười ha hả, tự tay đỡ Trương Thành từ dưới đất dậy.
Có thể nhìn ra tâm trạng Vạn Lịch hơi tệ, mới vừa rồi rõ ràng Trương Thành nghĩ một đằng nói một nẻo, chính là hiệu quả mà Vạn Lịch cố ý muốn tạo thành, cài sẵn một cây đinh giữa Trương Thành và chư trọng thần Giang Lăng đảng
Năm đó lật đổ Giang Lăng đảng, Trương Tứ Duy là công thần số một, Trương Kình và Trương Thành cũng xuất lực không nhỏ, giữa Trương Thành với Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô vẫn có ngăn cách. Hiện tại thế cân bằng giữa hai Trương trong nội đình bị phá vỡ, vừa đúng lúc Vạn Lịch mượn cơ hội xây dựng lại cân bằng giữa tam giác cựu đảng thanh lưu, chư đại thần Giang Lăng đảng và Ty Lễ Giám Trương Thành. Hơn nữa thế cân bằng này sẽ càng kiên cố vững vàng hơn nữa, chỉ có Vạn Lịch trên ngôi cao chín bệ mới có thể tùy ý điều khiển.
Nhưng Vạn Lịch cũng không nghĩ tới, giờ phút này trong lòng Trương Thành đang nghĩ tới Tần Lâm.
Vốn kết minh với Tần Lâm chính là vì đối phó Trương Kình, bây giờ Trương Kình rơi đài, Trương Thành đã làm được chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, đã không cần thiết tiếp tục giữ vững liên minh với Tần Lâm nữa. Nhưng hiện tại Giang Lăng đảng phục chức, thủ đoạn chư vị đại nhân không phải chuyện đùa, Ty Lễ Giám lại lộ ra thế yếu, Trương Thành không thể không tính toán cho mình: Giao hảo với cả Tần Bá gia và Giang Lăng đảng, tương lai có thể xoay chuyển từ bên trong. Xem ra chẳng những không thể buông lơi quan hệ đồng minh giữa hai bên, ngược lại còn cần phải tiến thêm một bước tăng cường.
Đang lúc không khí giữa chủ tớ hai người trong ngự thư phòng trở nên vi diệu, từ phương hướng phía Nam Hoàng Cực môn thình lình truyền đến tiếng khóc có thể nghe được rõ ràng.
-----------
Trong phủ Cảnh Định Hướng, đám cựu đảng thanh lưu đang nôn nóng chờ tin tức. Thị nữ trẻ tuổi xinh đẹp chạy tới chạy lui châm thêm trà bảy tám lần, cho dù là Lưu Đình Lan ngày xưa hoạt bát nhất, hiện tại cũng chỉ cầm chén trà uống từng ngụm một, trán toát ra mồ hôi lạnh không ngừng, không thèm nhìn bọn thị nữ lần nào.
- Danh vọng Cảnh Thiên Thai cao trọng như vậy, cho dù là Thân lão tiên sinh cũng không khỏi không băn khoăn vài phần.
Lý Thực vỗ bàn nhè nhẹ tự nói, dừng một chút lại nói:
- Thiên Thai tiên sinh đi lần này tất sẽ có thu hoạch, có thể lực vãn càn khôn, vậy thì mọi chuyện đều yên.
Ngụy Doãn Trung lại không lạc quan như vậy, y có cái nhìn tương đối thực tế:
- Chớ nói lực vãn càn khôn, cho dù là chỉ giành lại mấy phần cũng là rất tốt, chớ thấy chuyện nhỏ mà không làm.
- Thiên Thai tiên sinh trung trực thẳng thắn, thật không hổ là lãnh tụ của chúng ta!
Dương Khả Lập tặc lưỡi than thở, cố ý hướng về phía Chu Ngô Chính và Lưu Thể Đạo, hai vị này là môn sinh tâm phúc của Cảnh Định Hướng.
Chu Ngô Chính và Lưu Thể Đạo nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ đại biểu lão sư diễn kịch với chư vị trong đồng đạo, chỉ có đáy mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ giễu cợt.
Trong mọi người, chỉ có Cố Hiến Thành thủy chung yên lặng không nói, cau mày nghĩ ngợi. Y mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không sờ không bắt được, giống như biết rất rõ ràng trước mặt chính là vực sâu không đáy, thế nhưng không biết rõ ràng lắm rốt cuộc sau mấy bước sẽ rơi xuống.
- Không được, không được rồi!
Ngô Trung Hành canh giữ ở bên ngoài ngọ môn hỏi thăm tin tức thở hồng hộc chạy vào, mặt và đầu cổ đầy mồ hôi, kích động đến nỗi đôi môi run run:
- Thiên Thai tiên sinh cùng hai vị tiên sinh Vương, Dư trước tới Văn Uyên các quát mắng đương đạo Phụ Thần, tiếp theo đi Hoàng Cực môn liều chết can gián, cầu xin bệ hạ thu hồi thánh mệnh!
Như có một tiếng sét nổ vang, đám cựu đảng thanh lưu trở nên như gà chọi, ai nấy kích động vạn phần, dáng vẻ như muốn vung tay lên tranh nhau kêu to: Quốc triều nuôi sĩ hai trăm năm, trượng nghĩa tử tiết chính là hôm nay!
- Không ổn, đại sự không ổn!
Cố Hiến Thành thình lình đứng bật dậy, nghiêm giọng nói:
- Ai kêu Thiên Thai tiên sinh đi, chuyện này làm cho người thân đau đớn, cừu nhân khoái chí! Mau mau mời lão nhân gia trở lại!
Không còn kịp nữa!
Cảnh Định Hướng nằm ở ngoài Hoàng Cực môn khóc rống, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học hơi tụt lại phía sau một chút. Vì cương thường đạo nghĩa mà gác bỏ sinh tử vinh nhục sang bên, đây quả thật là đức tính cao quý, khiến cho chính bọn họ cảm phục mình không bút nào tả xiết. Hai mắt bọn họ đỏ bừng, vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất giờ phút này đã hóa thân vì chính nghĩa, đang vật lộn sinh tử với địch nhân vô hình.
Bọn thái giám và cấm vệ trực nhật thè lưỡi thật dài, bao nhiêu năm không thấy tình cảnh này rồi. Lần trước các quan văn lật đổ Trương Kình, thỉnh mệnh ở bên ngoài ngọ môn, lúc này lại vào tới ngoài Hoàng Cực môn sâu hơn, không biết có phải lần sau bọn họ muốn vọt tới trong tẩm cung Vạn Lịch hay không?!
Ngự thư phòng, Vạn Lịch nhẫn nhịn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, không ngừng đi tới đi lui, tức gần nổ phổi nói:
- Không ngờ rằng chuyện mà năm xưa Hoàng tổ Gia Tĩnh gặp phải lại tái hiện hôm nay, ép bức quân vương như vậy còn có lễ thần tử sao, há đâu có lý như vậy… Cho rằng trẫm không phạt đình trượng được bọn họ sao, Trương Bạn Bạn, mài mực trải giấy cho trẫm!
Chỉ chốc lát sau, Vạn Lịch cầm bút viết thật nhanh: Lại bộ Thượng Thư Dương Nguy tuổi tác đã cao, nhiều lần tấu thỉnh từ quan hồi hương, hiện tại chuẩn cho, lấy nguyên Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang thay thế. Binh bộ Hữu Thị Lang đang thiếu, nguyên Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô có thể sửa lỗi cũ, bổ nhiệm Tả Thị Lang chưởng bộ vụ. Vương Triện phục hồi nguyên chức, là Tả Đô Ngự Sử Đô Sát viện...
-----------
Tranh quốc bản còn chưa ngã ngũ, Vạn Lịch lại phục chức cho đám cựu thần Giang Lăng đảng, cựu đảng thanh lưu chấn động, chốn kinh sư nổi lên sóng gió, triều cục rối rắm khó hiểu, nội đình, ngoại triều, huân quý, sủng phi thảy đều liên lụy trong đó. Duy chỉ có Tần Lâm Tần Bá gia từng nhiều lần làm mưa làm gió trong triều dường như lần này hoàn toàn đặt mình ra ngoài triều cục, lấy danh nghĩa xuôi Nam đốc sư rời đi kinh sư thật sớm, bày ra tư thế hoàn toàn rút người ra lui bước khỏi chính tranh trong triều.
Trước khi Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm trí sĩ về quê từng nói với người khác về Tần Lâm: tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng đã leo lên địa vị cao, đã quan cư cẩm y Đô Đốc võ chức nhất phẩm, được phong thế tập Bá tước, Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực võ thần, là nhân vật kiệt xuất hãn hữu của triều Đại Minh hai trăm năm qua. Thiếu niên đắc chí vốn không phải là phúc, chỉ sợ cương quá thì dễ gãy, thế nhưng Tần Bá gia có thể công thành thân thối, trong lúc hiển hách nhất thời lại có thể rút người ra lui bước cách xa triều tranh để bảo đảm thân danh, nếu không phải là người có đại trí tuệ, đại nghị lực không thể nào làm được.
Người ta không biết Tần Lâm Tần Bá gia theo lời Triệu Cẩm Triệu lão Đô Đường nhảy ra tam giới không ở trong Ngũ Hành, giờ phút này cũng không ngâm thơ tiêu sái vì đặt mình ra ngoài triều cục, mà đang ở trên boong thuyền cự hạm Lâm Anh hiệu khoái chí đón gió biển thổi, lật xem thư Trương Tử Huyên từ kinh sư gửi tới.
‘Chỉ trong mấy năm Cảnh Định Hướng lên như diều, mơ hồ trở thành Thái Sơn Bắc Đẩu của thanh lưu, thảy đều nhờ vào lực của Tần huynh, ngôn từ cực kỳ cảm kích… Theo kế tiểu muội, dùng cựu đảng thanh lưu hành đại lễ nghị triều Gia Tĩnh… Vạn Lịch đã khôi phục hết thảy trọng thần Giang Lăng đảng, các vị thế thúc Vương, Tằng lục tục về kinh, tất cả nói sau này hết thảy nghe theo Tần huynh… Trương Ty Lễ cũng cho cháu tới thăm hỏi…’
Thiên Thai tiên sinh muốn cái gì, trong lòng Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học hết sức rõ ràng.
Bước lên trước một bước có lẽ sẽ lưu danh sử xanh, trở thành công thần duy trì cương thường lễ nghĩa, danh sĩ trong thanh lưu. Nhưng cũng có lẽ từ nay sẽ bước vào vực sâu, rơi vào kết quả giống như Dương Thận triều Gia Tĩnh, lưu đày chung thân không được về triều. Lui về phía sau một bước, tự nhiên bảo vệ được vinh hoa phú quý trước mắt, bảo vệ được quyền vị trong triều đình, nhưng cũng sẽ bị người trong đồng đạo coi là hèn nhát, thanh danh hơn mười năm bị hủy trong chốc lát, đeo trên lưng nỗi nhục hôm nay cho đến suốt đời.
Trong nháy mắt trong lòng bọn họ xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, cuối cùng bị ánh mắt nóng bỏng của Cảnh Định Hướng cảm nhiễm, Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học liếc mắt nhìn nhau, khẳng khái tiến lên phía trước:
- Thiên Thai tiên sinh bất kể danh dự vinh nhục, hai người chúng ta há tiếc thân này, xin được theo ngài!
Dù sao tập đoàn quan văn cũng chống đỡ thành công hơn hai trăm năm trước khi triều Đại Minh hoàn toàn sụp đổ. Ngoại trừ đảng tranh vì ích lợi ra, quả thật bọn họ cũng có duy trì bảo vệ đạo nghĩa, vào giờ phút này Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học thật sự đang xả thân giữ nghĩa.
Chỉ bất quá những đạo nghĩa cương thường này có thật sự vĩnh hằng bất biến, mãi mãi không thay đổi hay không?! Tỷ như năm cuối triều Minh giặc nổi lên bốn phía, còn có sĩ đại phu đau lòng ôm đầu chất vấn những nông dân sống không nổi nữa đứng lên khởi nghĩa kia: vì sao các ngươi không ngoan ngoãn chết đói để bảo toàn trung hiếu nhân nghĩa, lại làm phản tặc bất trung bất hiếu như vậy?!
Sau khi Cảnh Định Hướng được bằng hữu đáp lại bèn chắp tay một cái từ biệt ba vị Các Thần, sau đó xoay người đi ra ngoài. Dáng lão gầy gò nhưng bước đi đầu ngẩng thật cao, dáng vẻ như tráng sĩ ra đi không bao giờ trở lại bên bờ sông Dịch.
Mà hai vị Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học cũng giống như Cao Tiệm Ly và Phàn Vu Kỳ, theo sát phía sau Cảnh Định Hướng.
Hứa Quốc tính tình kịch liệt, Vương Tích Tước trầm ổn hào phóng, lúc này đều trợn mắt há mồm, không biết nên làm thế nào cho phải.
Năm xưa Hứa Quốc có quan hệ rất tốt với Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành, sau khi hai vị này bởi vì đạn hặc Trương Cư Chính mà bị đình trượng đã từng lấy chén ngọc chén sừng tê giác tặng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn xích mích. Vương Tích Tước cũng từng trở mặt với Giang Lăng đảng, cho nên những năm trước đây được Giang Đông Chi, Lý Thực tiến cử nhập các. Nhưng hiện tại y gần với Thân Thời Hành hơn, ngược lại cùng chỉ biết há miệng nói loạn.
Lại thấy Thân lão tiên sinh nhìn bóng lưng Cảnh Định Hướng tay áo phất phơ, hồi lâu mới vuốt chòm râu dê bạc nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Sóng gợn lăn tăn, kinh động chim trên bờ vỗ cánh bay lên.
Thanh âm Thân Thời Hành không lớn, nhưng lọt vào trong tai Hứa Quốc cùng Vương Tích Tước lại giống như tiếng hồng chung ầm ầm vang dội, hai người cả kinh liếc mắt nhìn nhau: chẳng lẽ vị Thân lão tiên sinh này...
-----------
Ngự thư phòng, Vạn Lịch đang phê hồng một đống tấu chương trên bàn, khoảng thời gian gần đây triều cục hỗn loạn, y cũng chuyên cần hơn thường ngày một chút.
Chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám Trương Thành cầm phất trần trong tay đứng ở bên cạnh, số lượng tấu chương đưa tới ngự thư phòng tăng nhiều cũng có liên quan với tình cảnh của y. Liên tục hai vị quyền yêm Phùng Bảo, Trương Kình rơi đài làm cho trong lòng Trương Thành hết mực đề phòng, biết bệ hạ cũng không hy vọng xuất hiện quyền yêm mới có thể tạo thành uy hiếp đối với hoàng quyền, cho nên y làm việc cẩn thận, hết thảy mọi chuyện không dám tự tiện chuyên quyền. Tấu chương hơi quan trọng một chút bên Ty Lễ Giám cũng không động bút, mang thẳng tới ngự thư phòng mời Vạn Lịch đích thân phê hồng.
Cố nhiên Trương Thành đã đạt tới cực điểm quyền lực thái giám có thể đạt tới, ngồi lên ghế chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, thậm chí thế cục nội đình còn có lợi hơn cả Trương Kình. Bởi vì Trương Kình còn có một người có lực cạnh tranh mạnh mẽ là Trương Thành, đến khi y trở thành chưởng ấn thái giám, ít nhất trong mấy năm sẽ không xuất hiện người thật sự có tính uy hiếp thách thức.
Nhưng bây giờ thanh lưu ngôn quan gây chuyện còn lợi hại hơn cả mấy chục năm trước, mọi người đều biết thanh lưu và quyền yêm không đội trời chung với nhau, thấy thảm trạng Trương Kình là tiền nhiệm bị các quan văn cùng nhau công kích, Trương Thành càng thêm cẩn thận, không dám vượt qua giới hạn nửa bước, cho nên y làm chưởng ấn thái giám cũng không uy phong lẫm lẫm như mấy vị tiền nhiệm.
Bất quá rõ ràng Vạn Lịch rất hài lòng, theo Trương Kình rơi đài, thế cân bằng giữa hai Trương trong nội đình bị phá vỡ. Nếu như Trương Thành trở nên hoành hành ngang ngược, Vạn Lịch dù giỏi đế vương tâm thuật cũng không biết nên làm gì.
Sau khi phê tấu chương thêm một lúc, Vạn Lịch bỏ bút xuống giơ tay đấm lưng, nhìn sang Trương Thành có dáng vẻ kính cẩn hơn ngày xưa cười hỏi:
- Trẫm từng đuổi đi hết thảy đám đại thần Giang Lăng đảng này, nhớ tựa hồ minh phát thánh chỉ nói qua vĩnh viễn không dùng nữa. Bây giờ lại hạ chiếu phục chức cho bọn họ, Trương bạn bạn, ngươi nói ngoại nhân có thể cho là trẫm nuốt lời, khinh thị trẫm hay không?
Tiểu Trương bạn bạn Vạn Lịch hay gọi trước kia rốt cục đã bỏ đi chữ tiểu, bởi vì bây giờ chỉ có một Trương bạn bạn, không cần dùng đại tiểu phân biệt nữa.
Trương Thành đầu tiên là vui mừng, tiếp theo trong lòng khẽ giật mình, vội vàng bày ra khuôn mặt nịnh hót tươi cười:
- Phế truất bọn họ là bệ hạ, phục chức bọn họ cũng là bệ hạ, đây gọi là thưởng phạt hết thảy đều nằm trong tay bệ hạ, ai dám coi rẻ? Vả lại lão nô nghe nói sấm sét hay mưa móc cũng là ân trời ban, cho dù là bọn Vương Thượng Thư, Tằng Thượng Thư cũng sẽ không có nửa câu oán hận nào, chỉ biết cảm niệm bệ hạ bất kể hiềm khích lúc trước, từ nay tận trung để đáp đền hoàng ân.
Nếu bệ hạ phục chức Giang Lăng đảng để áp chế thanh lưu là đại thế phải theo, vậy Trương Thành cũng chỉ có thể vuốt đuôi, tránh cho Vạn Lịch nghi kỵ.
Vạn Lịch nhìn nhìn y, đột nhiên thở dài:
- Trương Bạn Bạn trước kia từng va chạm với bọn lão tiên sinh này, lần này coi như khiến cho ngươi phải chịu uất ức…
- Lão nô không dám!
Trương Thành vội vàng quỳ hai gối xuống đất, không ngừng cất tiếng thề thốt:
- Tuy rằng lão nô bất hòa với bọn họ, nhưng hôm nay bệ hạ phải dùng tới bọn họ, chẳng lẽ lão nô còn dám ngấm ngầm cản trở?!
- Trẫm chưa từng nghi ngươi, đứng lên đi!
Vạn Lịch cười ha hả, tự tay đỡ Trương Thành từ dưới đất dậy.
Có thể nhìn ra tâm trạng Vạn Lịch hơi tệ, mới vừa rồi rõ ràng Trương Thành nghĩ một đằng nói một nẻo, chính là hiệu quả mà Vạn Lịch cố ý muốn tạo thành, cài sẵn một cây đinh giữa Trương Thành và chư trọng thần Giang Lăng đảng
Năm đó lật đổ Giang Lăng đảng, Trương Tứ Duy là công thần số một, Trương Kình và Trương Thành cũng xuất lực không nhỏ, giữa Trương Thành với Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô vẫn có ngăn cách. Hiện tại thế cân bằng giữa hai Trương trong nội đình bị phá vỡ, vừa đúng lúc Vạn Lịch mượn cơ hội xây dựng lại cân bằng giữa tam giác cựu đảng thanh lưu, chư đại thần Giang Lăng đảng và Ty Lễ Giám Trương Thành. Hơn nữa thế cân bằng này sẽ càng kiên cố vững vàng hơn nữa, chỉ có Vạn Lịch trên ngôi cao chín bệ mới có thể tùy ý điều khiển.
Nhưng Vạn Lịch cũng không nghĩ tới, giờ phút này trong lòng Trương Thành đang nghĩ tới Tần Lâm.
Vốn kết minh với Tần Lâm chính là vì đối phó Trương Kình, bây giờ Trương Kình rơi đài, Trương Thành đã làm được chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, đã không cần thiết tiếp tục giữ vững liên minh với Tần Lâm nữa. Nhưng hiện tại Giang Lăng đảng phục chức, thủ đoạn chư vị đại nhân không phải chuyện đùa, Ty Lễ Giám lại lộ ra thế yếu, Trương Thành không thể không tính toán cho mình: Giao hảo với cả Tần Bá gia và Giang Lăng đảng, tương lai có thể xoay chuyển từ bên trong. Xem ra chẳng những không thể buông lơi quan hệ đồng minh giữa hai bên, ngược lại còn cần phải tiến thêm một bước tăng cường.
Đang lúc không khí giữa chủ tớ hai người trong ngự thư phòng trở nên vi diệu, từ phương hướng phía Nam Hoàng Cực môn thình lình truyền đến tiếng khóc có thể nghe được rõ ràng.
-----------
Trong phủ Cảnh Định Hướng, đám cựu đảng thanh lưu đang nôn nóng chờ tin tức. Thị nữ trẻ tuổi xinh đẹp chạy tới chạy lui châm thêm trà bảy tám lần, cho dù là Lưu Đình Lan ngày xưa hoạt bát nhất, hiện tại cũng chỉ cầm chén trà uống từng ngụm một, trán toát ra mồ hôi lạnh không ngừng, không thèm nhìn bọn thị nữ lần nào.
- Danh vọng Cảnh Thiên Thai cao trọng như vậy, cho dù là Thân lão tiên sinh cũng không khỏi không băn khoăn vài phần.
Lý Thực vỗ bàn nhè nhẹ tự nói, dừng một chút lại nói:
- Thiên Thai tiên sinh đi lần này tất sẽ có thu hoạch, có thể lực vãn càn khôn, vậy thì mọi chuyện đều yên.
Ngụy Doãn Trung lại không lạc quan như vậy, y có cái nhìn tương đối thực tế:
- Chớ nói lực vãn càn khôn, cho dù là chỉ giành lại mấy phần cũng là rất tốt, chớ thấy chuyện nhỏ mà không làm.
- Thiên Thai tiên sinh trung trực thẳng thắn, thật không hổ là lãnh tụ của chúng ta!
Dương Khả Lập tặc lưỡi than thở, cố ý hướng về phía Chu Ngô Chính và Lưu Thể Đạo, hai vị này là môn sinh tâm phúc của Cảnh Định Hướng.
Chu Ngô Chính và Lưu Thể Đạo nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ đại biểu lão sư diễn kịch với chư vị trong đồng đạo, chỉ có đáy mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ giễu cợt.
Trong mọi người, chỉ có Cố Hiến Thành thủy chung yên lặng không nói, cau mày nghĩ ngợi. Y mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không sờ không bắt được, giống như biết rất rõ ràng trước mặt chính là vực sâu không đáy, thế nhưng không biết rõ ràng lắm rốt cuộc sau mấy bước sẽ rơi xuống.
- Không được, không được rồi!
Ngô Trung Hành canh giữ ở bên ngoài ngọ môn hỏi thăm tin tức thở hồng hộc chạy vào, mặt và đầu cổ đầy mồ hôi, kích động đến nỗi đôi môi run run:
- Thiên Thai tiên sinh cùng hai vị tiên sinh Vương, Dư trước tới Văn Uyên các quát mắng đương đạo Phụ Thần, tiếp theo đi Hoàng Cực môn liều chết can gián, cầu xin bệ hạ thu hồi thánh mệnh!
Như có một tiếng sét nổ vang, đám cựu đảng thanh lưu trở nên như gà chọi, ai nấy kích động vạn phần, dáng vẻ như muốn vung tay lên tranh nhau kêu to: Quốc triều nuôi sĩ hai trăm năm, trượng nghĩa tử tiết chính là hôm nay!
- Không ổn, đại sự không ổn!
Cố Hiến Thành thình lình đứng bật dậy, nghiêm giọng nói:
- Ai kêu Thiên Thai tiên sinh đi, chuyện này làm cho người thân đau đớn, cừu nhân khoái chí! Mau mau mời lão nhân gia trở lại!
Không còn kịp nữa!
Cảnh Định Hướng nằm ở ngoài Hoàng Cực môn khóc rống, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học hơi tụt lại phía sau một chút. Vì cương thường đạo nghĩa mà gác bỏ sinh tử vinh nhục sang bên, đây quả thật là đức tính cao quý, khiến cho chính bọn họ cảm phục mình không bút nào tả xiết. Hai mắt bọn họ đỏ bừng, vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất giờ phút này đã hóa thân vì chính nghĩa, đang vật lộn sinh tử với địch nhân vô hình.
Bọn thái giám và cấm vệ trực nhật thè lưỡi thật dài, bao nhiêu năm không thấy tình cảnh này rồi. Lần trước các quan văn lật đổ Trương Kình, thỉnh mệnh ở bên ngoài ngọ môn, lúc này lại vào tới ngoài Hoàng Cực môn sâu hơn, không biết có phải lần sau bọn họ muốn vọt tới trong tẩm cung Vạn Lịch hay không?!
Ngự thư phòng, Vạn Lịch nhẫn nhịn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, không ngừng đi tới đi lui, tức gần nổ phổi nói:
- Không ngờ rằng chuyện mà năm xưa Hoàng tổ Gia Tĩnh gặp phải lại tái hiện hôm nay, ép bức quân vương như vậy còn có lễ thần tử sao, há đâu có lý như vậy… Cho rằng trẫm không phạt đình trượng được bọn họ sao, Trương Bạn Bạn, mài mực trải giấy cho trẫm!
Chỉ chốc lát sau, Vạn Lịch cầm bút viết thật nhanh: Lại bộ Thượng Thư Dương Nguy tuổi tác đã cao, nhiều lần tấu thỉnh từ quan hồi hương, hiện tại chuẩn cho, lấy nguyên Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang thay thế. Binh bộ Hữu Thị Lang đang thiếu, nguyên Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô có thể sửa lỗi cũ, bổ nhiệm Tả Thị Lang chưởng bộ vụ. Vương Triện phục hồi nguyên chức, là Tả Đô Ngự Sử Đô Sát viện...
-----------
Tranh quốc bản còn chưa ngã ngũ, Vạn Lịch lại phục chức cho đám cựu thần Giang Lăng đảng, cựu đảng thanh lưu chấn động, chốn kinh sư nổi lên sóng gió, triều cục rối rắm khó hiểu, nội đình, ngoại triều, huân quý, sủng phi thảy đều liên lụy trong đó. Duy chỉ có Tần Lâm Tần Bá gia từng nhiều lần làm mưa làm gió trong triều dường như lần này hoàn toàn đặt mình ra ngoài triều cục, lấy danh nghĩa xuôi Nam đốc sư rời đi kinh sư thật sớm, bày ra tư thế hoàn toàn rút người ra lui bước khỏi chính tranh trong triều.
Trước khi Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm trí sĩ về quê từng nói với người khác về Tần Lâm: tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng đã leo lên địa vị cao, đã quan cư cẩm y Đô Đốc võ chức nhất phẩm, được phong thế tập Bá tước, Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực võ thần, là nhân vật kiệt xuất hãn hữu của triều Đại Minh hai trăm năm qua. Thiếu niên đắc chí vốn không phải là phúc, chỉ sợ cương quá thì dễ gãy, thế nhưng Tần Bá gia có thể công thành thân thối, trong lúc hiển hách nhất thời lại có thể rút người ra lui bước cách xa triều tranh để bảo đảm thân danh, nếu không phải là người có đại trí tuệ, đại nghị lực không thể nào làm được.
Người ta không biết Tần Lâm Tần Bá gia theo lời Triệu Cẩm Triệu lão Đô Đường nhảy ra tam giới không ở trong Ngũ Hành, giờ phút này cũng không ngâm thơ tiêu sái vì đặt mình ra ngoài triều cục, mà đang ở trên boong thuyền cự hạm Lâm Anh hiệu khoái chí đón gió biển thổi, lật xem thư Trương Tử Huyên từ kinh sư gửi tới.
‘Chỉ trong mấy năm Cảnh Định Hướng lên như diều, mơ hồ trở thành Thái Sơn Bắc Đẩu của thanh lưu, thảy đều nhờ vào lực của Tần huynh, ngôn từ cực kỳ cảm kích… Theo kế tiểu muội, dùng cựu đảng thanh lưu hành đại lễ nghị triều Gia Tĩnh… Vạn Lịch đã khôi phục hết thảy trọng thần Giang Lăng đảng, các vị thế thúc Vương, Tằng lục tục về kinh, tất cả nói sau này hết thảy nghe theo Tần huynh… Trương Ty Lễ cũng cho cháu tới thăm hỏi…’