Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1125
Quốc vương Lý Công sắc mặt thẫn thờ ngồi trên ghế, nước trà bốc lên nhiệt khí khiến cho mặt y trở nên mờ đi. Đã rơi vào tình cảnh mất nước, ba vị trọng thần thủ hạ vẫn còn lo đấu đá với nhau, y nên khóc lớn một trận hay đập đầu chết quách cho xong?!
Tần đốc sư vô cùng cao ngạo, sáng còn ngủ nướng, quân thần Triều Tiên không thể không chạy tới từ sáng sớm, ngồi yên ngoài sảnh chờ đợi.
Mặt trời lên cao ba sào, nước trà đã được châm mấy lần, đã trở nên nhạt nhẽo không còn mùi vị, rốt cục hậu đường vang lên một tiếng hô, bọn Lý Công cảm thấy phấn chấn tinh thần, rốt cục Tần đốc sư cũng đã thức.
Tần Lâm mặc mãng bào ngọc đái tiến ra, ngọc đái không đeo những đồ chơi linh tinh như lúc mới tới nữa, trong tay cũng không có chiết phiến cán vàng, ngược lại bên hông có thêm một thanh Thất Tinh bảo kiếm. Cửu long ngọc đái cũng không đeo lỏng lẻo trễ xuống dưới bụng giống như các quan viên khác, mà thắt chặt sát eo theo phương thức nhung trang của võ tướng. Toàn thân hắn toát ra anh khí bừng bừng, cộng thêm ánh mắt ngưng luyện như thực chất làm lộ ra hết dáng vẻ uy nghi anh võ của Hán quan.
Vì sao dường như hôm nay Tần đốc sư đã trở thành một người hoàn toàn khác như vậy… quân thần Triều Tiên âm thầm kinh ngạc.
Cho đến ngày nay, Lý Công đã sớm không còn để ý tới thể diện của bậc quân vương một nước nữa, dù sao trừ ba vị đại thần ra cũng không có người ngoài ở đây, y dứt khoát quỳ sụp xuống chân Tần Lâm, ai oán kể lể:
- Tiểu bang thất thủ vào tay giặc Nhật, vạn dân khổ sở, sinh linh đồ thán, khẩn cầu thiên triều xuất binh giống như nắng hạn đợi mưa rào, trẻ con trông cha mẹ. Lại thêm con của tiểu vương Lâm Hải Quân, Thuận Hòa Quân bị giặc Nhật bắt làm tù binh, chỉ e lâu ngày sinh biến, lúc ấy cương kỷ tiểu bang không còn, uy nghiêm thiên triều ở chỗ nào?
Những lời thương yêu dân chúng trước đó của y chỉ là ngụy trang, câu sau mới là lời thật. Trong lúc giặc Nhật đánh tới, quốc gia thất thủ, Lý Công bỏ nước trốn đi triều Minh tị nạn, hai vị vương tử Lâm Hải Quân, Thuận Hòa Quân bị bắt. Nếu như Nhật Bản lợi dụng hai vị này cho lên làm giám quốc, hoặc là dứt khoát lên ngôi, tôn y là Thái thượng, bắt chước chuyện xưa Tống Cao Tông Nam độ, lúc ấy Lý Công sẽ trợn tròn mắt.
Đây gọi là chúa nhục thần chết, Lý Công đến nông nỗi này rồi, ba vị đại thần Triều Tiên cũng không thể ngồi yên được.
Lý Sơn Hải khóc than kể lể:
- Giặc Nhật đốt giết cướp sát không chuyện ác nào không làm, Tấn Châu bị tàn sát, dân chúng chết hơn sáu vạn, đốc sư ôi đốc sư, ngài nhẫn tâm ngồi nhìn sao?
Liễu Thành Long mềm cứng có đủ:
- Nghe nói đốc sư hứa hẹn tháng Năm bình Triều trước bình đài triệu kiến, hiện tại kéo dài thời gian như vậy, chẳng phải là tội khi quân sao?
Doãn Đấu Thọ nổi giận xung thiên, lao nhanh về phía Tần Lâm, đưa tay rút bội kiếm bên hông.
Chẳng lẽ là muốn bắt chước theo Lạn Tương Như ép Tần vương ở Mẫn Trì hội, ép Tần đốc sư cấp tốc xuất binh?
Lý Công, Lý Sơn Hải cùng Liễu Thành Long nhất tề hô to:
- Không thể!
Tần Lâm vẫn cười hì hì, nhìn xem Doãn Đấu Thọ muốn làm gì.
Lại thấy Doãn Đấu Thọ cướp được bảo kiếm, lập tức quay ngược lại để ngang trên cổ mình, trừng mắt căm tức:
- Nếu Tần đốc sư không đáp ứng phát binh, Doãn Đấu Thọ sẽ lấy máu nóng của mình tưới khắp toàn thân đốc sư!
Ngươi chết càng tốt! Liễu Thành Long và Lý Sơn Hải thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh nở nụ cười khả ái:
- Doãn Nghị Chính cần gì như vậy, bảo kiếm này của bản hầu thật là sắc bén, ngươi cầm cho chắc, cẩn thận cắt đứt cổ.
Vừa dứt lời, quả nhiên Doãn Đấu Thọ cảm thấy cổ lành lạnh, đưa tay lên sờ thấy có máu chảy ra, y sợ kinh hồn khiếp vía mặt xám như tro tàn, vội vàng bỏ kiếm xuống.
Tần Lâm nhẹ nhàng cầm lấy chuôi kiếm cắm trở vào vỏ bên hông, nhìn Doãn Đấu Thọ vui vẻ: nếu quân thần Triều Tiên thật sự có tấm lòng cương liệt vung kiếm tự vận, vậy đã sớm liều mạng cùng quân Nhật tử trận sa trường, cần gì trốn xa ngàn dặm như chó nhà có tang.
Sau một hồi năn nỉ không có kết quả, Lý Công cũng không có mặt mũi nào ở lại, nhìn Tần Lâm vái dài sát đất, sau đó xoay người đi ra ngoài, vừa đi còn vừa cầm tay áo lau nước mắt:
- Cũng là số phận Triều Tiên ta phải gặp kiếp nạn này, thiên binh thiên tướng thật lâu không phát, ta xem thiên triều là quân phụ, đốc sư lại không chịu đối đãi ta như con dân!
Mặc dù Lý Công bất tài vô dụng nhưng vẫn còn hết sức trung thành với Trung Quốc, sau khi bị ức hiếp lập tức tìm Trung Quốc cầu viện.
Nghe y nói thật đáng thương, Tần Lâm phì cười, nể tình chút lòng trung thành của y bèn vẫy vẫy tay:
- Trở lại, ai nói bản hầu không chịu phát binh, bản hầu sẽ lập tức huy sư Nam chinh!
Lý Công mừng rỡ, lập tức quay trở về khách sảnh, khom người kính cẩn bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Bọn Liễu Thành Long lại có vẻ không kiên nhẫn, thầm nói chẳng lẽ là Tần đốc sư lừa gạt chúng ta… Bên Liêu Dương, ba ngàn thiết kỵ Tổ Thừa Huấn cơ hồ ném vào Bình Nhưỡng toàn bộ, chỉ còn dư lại đám quân dưới quyền Tổng binh Liêu Đông Dương Thiệu Huân số lượng không nhiều lắm. Hơn nữa Tần Lâm dẫn tới không tới một ngàn cẩm y quan giáo, chút binh mã này còn chưa đủ quân Nhật nhét kẽ răng.
Lục mập vừa rồi bỏ đi, bây giờ vội vàng chạy tới đây bẩm báo:
- Truyền kỵ dưới quyền Thích soái đang chờ ngoài cửa nghe lệnh.
Thích Kế Quang ư? Quân thần Triều Tiên ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Lâm cười ha hả:
- Mau truyền!
Tên truyền kỵ kia hơn ba mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua cũng biết là tướng sĩ đã từng trải qua phong sương nơi đất Bắc, quỳ một chân xuống ôm quyền hành lễ:
- Phụng mệnh quan Tổng binh bình Oa Thích Kế Quang thượng khải Tần đốc sư, một vạn năm ngàn lính mới Kế Trấn phụng mệnh điều động rời Sơn Hải Quan, trải qua Ninh Viễn, Quảng Ninh, Hải Châu, ngày đi trăm dặm, đã qua An Sơn Dịch, còn cách Liêu Dương ba mươi dặm!
Quân thần Triều Tiên vui mừng vô kể, Thích Kế Quang quả nhiên lợi hại, dụng binh thần tốc nhanh như điện chớp, không ngờ rằng tới nhanh như vậy.
Tiếp quan đình, Tần Lâm và Thích Kế Quang lâu ngày gặp lại, hai bên nắm tay thật chặt.
Thích Kế Quang đang tuổi hoa giáp, vào thời này võ tướng đều chú trọng rèn luyện thân thể, Du Đại Du sống đến bảy mươi sáu tuổi, Đặng Tử Long tuổi đã hơn cổ lai hi vẫn còn xung phong hãm trận tuyến đầu. Thích soái không hề mắc bệnh, sắc mặt hồng hào đầy đặn, râu màu xanh đen tươi tốt, chỉ có hai bên tóc mai giống như sương nhuộm. Đôi mắt hổ toát ra tinh quang sáng rực, khoác chiến bào cũ còn dính vết máu, còn có giáp sắt chạm vào phát lạnh.
Phong hầu không phải ý ta, chỉ mong bốn bể phong ba thái bình.
Hay cho một vị danh soái đương thời!
Thích Kế Quang mắt hổ rưng rưng, giọng nói không che giấu hết niềm vui, tỏ ra vô cùng kích động:
- Cách biệt bấy lâu, mạt tướng chôn chân Kế Trấn, nghe được đốc sư Bắc định Âm Sơn, Nam bình Miến Điện, giương oai Tây Dương, mạt tướng vô cùng hâm mộ, hận không thể ra sức dưới quyền ngài. Hôm nay rốt cục đến phiên mạt tướng được phục vụ dưới cờ Tần đốc sư, lại có thể rong ruổi sa trường, giết địch đền nợ nước!
Tần đốc sư vô cùng cao ngạo, sáng còn ngủ nướng, quân thần Triều Tiên không thể không chạy tới từ sáng sớm, ngồi yên ngoài sảnh chờ đợi.
Mặt trời lên cao ba sào, nước trà đã được châm mấy lần, đã trở nên nhạt nhẽo không còn mùi vị, rốt cục hậu đường vang lên một tiếng hô, bọn Lý Công cảm thấy phấn chấn tinh thần, rốt cục Tần đốc sư cũng đã thức.
Tần Lâm mặc mãng bào ngọc đái tiến ra, ngọc đái không đeo những đồ chơi linh tinh như lúc mới tới nữa, trong tay cũng không có chiết phiến cán vàng, ngược lại bên hông có thêm một thanh Thất Tinh bảo kiếm. Cửu long ngọc đái cũng không đeo lỏng lẻo trễ xuống dưới bụng giống như các quan viên khác, mà thắt chặt sát eo theo phương thức nhung trang của võ tướng. Toàn thân hắn toát ra anh khí bừng bừng, cộng thêm ánh mắt ngưng luyện như thực chất làm lộ ra hết dáng vẻ uy nghi anh võ của Hán quan.
Vì sao dường như hôm nay Tần đốc sư đã trở thành một người hoàn toàn khác như vậy… quân thần Triều Tiên âm thầm kinh ngạc.
Cho đến ngày nay, Lý Công đã sớm không còn để ý tới thể diện của bậc quân vương một nước nữa, dù sao trừ ba vị đại thần ra cũng không có người ngoài ở đây, y dứt khoát quỳ sụp xuống chân Tần Lâm, ai oán kể lể:
- Tiểu bang thất thủ vào tay giặc Nhật, vạn dân khổ sở, sinh linh đồ thán, khẩn cầu thiên triều xuất binh giống như nắng hạn đợi mưa rào, trẻ con trông cha mẹ. Lại thêm con của tiểu vương Lâm Hải Quân, Thuận Hòa Quân bị giặc Nhật bắt làm tù binh, chỉ e lâu ngày sinh biến, lúc ấy cương kỷ tiểu bang không còn, uy nghiêm thiên triều ở chỗ nào?
Những lời thương yêu dân chúng trước đó của y chỉ là ngụy trang, câu sau mới là lời thật. Trong lúc giặc Nhật đánh tới, quốc gia thất thủ, Lý Công bỏ nước trốn đi triều Minh tị nạn, hai vị vương tử Lâm Hải Quân, Thuận Hòa Quân bị bắt. Nếu như Nhật Bản lợi dụng hai vị này cho lên làm giám quốc, hoặc là dứt khoát lên ngôi, tôn y là Thái thượng, bắt chước chuyện xưa Tống Cao Tông Nam độ, lúc ấy Lý Công sẽ trợn tròn mắt.
Đây gọi là chúa nhục thần chết, Lý Công đến nông nỗi này rồi, ba vị đại thần Triều Tiên cũng không thể ngồi yên được.
Lý Sơn Hải khóc than kể lể:
- Giặc Nhật đốt giết cướp sát không chuyện ác nào không làm, Tấn Châu bị tàn sát, dân chúng chết hơn sáu vạn, đốc sư ôi đốc sư, ngài nhẫn tâm ngồi nhìn sao?
Liễu Thành Long mềm cứng có đủ:
- Nghe nói đốc sư hứa hẹn tháng Năm bình Triều trước bình đài triệu kiến, hiện tại kéo dài thời gian như vậy, chẳng phải là tội khi quân sao?
Doãn Đấu Thọ nổi giận xung thiên, lao nhanh về phía Tần Lâm, đưa tay rút bội kiếm bên hông.
Chẳng lẽ là muốn bắt chước theo Lạn Tương Như ép Tần vương ở Mẫn Trì hội, ép Tần đốc sư cấp tốc xuất binh?
Lý Công, Lý Sơn Hải cùng Liễu Thành Long nhất tề hô to:
- Không thể!
Tần Lâm vẫn cười hì hì, nhìn xem Doãn Đấu Thọ muốn làm gì.
Lại thấy Doãn Đấu Thọ cướp được bảo kiếm, lập tức quay ngược lại để ngang trên cổ mình, trừng mắt căm tức:
- Nếu Tần đốc sư không đáp ứng phát binh, Doãn Đấu Thọ sẽ lấy máu nóng của mình tưới khắp toàn thân đốc sư!
Ngươi chết càng tốt! Liễu Thành Long và Lý Sơn Hải thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh nở nụ cười khả ái:
- Doãn Nghị Chính cần gì như vậy, bảo kiếm này của bản hầu thật là sắc bén, ngươi cầm cho chắc, cẩn thận cắt đứt cổ.
Vừa dứt lời, quả nhiên Doãn Đấu Thọ cảm thấy cổ lành lạnh, đưa tay lên sờ thấy có máu chảy ra, y sợ kinh hồn khiếp vía mặt xám như tro tàn, vội vàng bỏ kiếm xuống.
Tần Lâm nhẹ nhàng cầm lấy chuôi kiếm cắm trở vào vỏ bên hông, nhìn Doãn Đấu Thọ vui vẻ: nếu quân thần Triều Tiên thật sự có tấm lòng cương liệt vung kiếm tự vận, vậy đã sớm liều mạng cùng quân Nhật tử trận sa trường, cần gì trốn xa ngàn dặm như chó nhà có tang.
Sau một hồi năn nỉ không có kết quả, Lý Công cũng không có mặt mũi nào ở lại, nhìn Tần Lâm vái dài sát đất, sau đó xoay người đi ra ngoài, vừa đi còn vừa cầm tay áo lau nước mắt:
- Cũng là số phận Triều Tiên ta phải gặp kiếp nạn này, thiên binh thiên tướng thật lâu không phát, ta xem thiên triều là quân phụ, đốc sư lại không chịu đối đãi ta như con dân!
Mặc dù Lý Công bất tài vô dụng nhưng vẫn còn hết sức trung thành với Trung Quốc, sau khi bị ức hiếp lập tức tìm Trung Quốc cầu viện.
Nghe y nói thật đáng thương, Tần Lâm phì cười, nể tình chút lòng trung thành của y bèn vẫy vẫy tay:
- Trở lại, ai nói bản hầu không chịu phát binh, bản hầu sẽ lập tức huy sư Nam chinh!
Lý Công mừng rỡ, lập tức quay trở về khách sảnh, khom người kính cẩn bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Bọn Liễu Thành Long lại có vẻ không kiên nhẫn, thầm nói chẳng lẽ là Tần đốc sư lừa gạt chúng ta… Bên Liêu Dương, ba ngàn thiết kỵ Tổ Thừa Huấn cơ hồ ném vào Bình Nhưỡng toàn bộ, chỉ còn dư lại đám quân dưới quyền Tổng binh Liêu Đông Dương Thiệu Huân số lượng không nhiều lắm. Hơn nữa Tần Lâm dẫn tới không tới một ngàn cẩm y quan giáo, chút binh mã này còn chưa đủ quân Nhật nhét kẽ răng.
Lục mập vừa rồi bỏ đi, bây giờ vội vàng chạy tới đây bẩm báo:
- Truyền kỵ dưới quyền Thích soái đang chờ ngoài cửa nghe lệnh.
Thích Kế Quang ư? Quân thần Triều Tiên ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Lâm cười ha hả:
- Mau truyền!
Tên truyền kỵ kia hơn ba mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua cũng biết là tướng sĩ đã từng trải qua phong sương nơi đất Bắc, quỳ một chân xuống ôm quyền hành lễ:
- Phụng mệnh quan Tổng binh bình Oa Thích Kế Quang thượng khải Tần đốc sư, một vạn năm ngàn lính mới Kế Trấn phụng mệnh điều động rời Sơn Hải Quan, trải qua Ninh Viễn, Quảng Ninh, Hải Châu, ngày đi trăm dặm, đã qua An Sơn Dịch, còn cách Liêu Dương ba mươi dặm!
Quân thần Triều Tiên vui mừng vô kể, Thích Kế Quang quả nhiên lợi hại, dụng binh thần tốc nhanh như điện chớp, không ngờ rằng tới nhanh như vậy.
Tiếp quan đình, Tần Lâm và Thích Kế Quang lâu ngày gặp lại, hai bên nắm tay thật chặt.
Thích Kế Quang đang tuổi hoa giáp, vào thời này võ tướng đều chú trọng rèn luyện thân thể, Du Đại Du sống đến bảy mươi sáu tuổi, Đặng Tử Long tuổi đã hơn cổ lai hi vẫn còn xung phong hãm trận tuyến đầu. Thích soái không hề mắc bệnh, sắc mặt hồng hào đầy đặn, râu màu xanh đen tươi tốt, chỉ có hai bên tóc mai giống như sương nhuộm. Đôi mắt hổ toát ra tinh quang sáng rực, khoác chiến bào cũ còn dính vết máu, còn có giáp sắt chạm vào phát lạnh.
Phong hầu không phải ý ta, chỉ mong bốn bể phong ba thái bình.
Hay cho một vị danh soái đương thời!
Thích Kế Quang mắt hổ rưng rưng, giọng nói không che giấu hết niềm vui, tỏ ra vô cùng kích động:
- Cách biệt bấy lâu, mạt tướng chôn chân Kế Trấn, nghe được đốc sư Bắc định Âm Sơn, Nam bình Miến Điện, giương oai Tây Dương, mạt tướng vô cùng hâm mộ, hận không thể ra sức dưới quyền ngài. Hôm nay rốt cục đến phiên mạt tướng được phục vụ dưới cờ Tần đốc sư, lại có thể rong ruổi sa trường, giết địch đền nợ nước!