Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
Tần Lâm thừa dịp lúc này nắm lấy cánh tay ‘gãy’ của Từ lão thái, dùng sức kéo, lật, sau đó đẩy tới một cái. Chỉ nghe một tiếng rắc nho nhỏ, cánh tay này trở lại tình trạng lúc trước không khác gì, nguyên vẹn như ban đầu.
Tần Lâm cười lạnh một tiếng, nắm cánh tay này giơ lên kéo xuống, Từ lão thái không ngừng giãy giụa, nhưng bị Ngưu Đại Lực giữ chặt, bà không thể làm gì, chỉ có thể làm nhiều lần động tác do Tần Lâm khống chế.
Người sáng suốt đều nhìn ra, cánh tay này căn bản cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Kỳ quái thật, chuyện này là thế nào?
Chợt Tần Lâm cười hắc hắc một trận, nắm chắc cánh tay Từ lão thái dang ra ngoài, sau đó kéo mạnh xuống một cái. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, cánh tay kia lại trở nên mềm nhũn rũ xuống như trước, quả thật không bình thường.
Đây là thế nào, vì sao chữa khỏi cho người ta xong lại đả thương?
Các vị dân chúng thấy trán Từ lão thái toát mồ hôi ra, hiển nhiên đau đớn không ít. Mà tóc bà đã bạc phơ, tuổi tác đã cao, lập tức sinh lòng thương hại.
- Ngươi làm gì vậy, cho dù là bà ta giả vờ bị đụng, ngươi cũng không thể hành hạ như vậy…
Có người đứng ra chỉ trích Tần Lâm.
Lại thấy Tần Lâm ngửa mặt lên trời cười to, chợt lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy tay Từ lão thái, tái diễn động tác trước, lại gắn cánh tay nguyên vẹn trở lại như trước.
Tháo ra gắn vào bốn năm lần như vậy, Từ lão thái ngay cả khí lực rên rỉ cũng không còn.
Cuối cùng có người nhìn ra, bừng tỉnh ngộ nói:
- Thì ra, thì ra cánh tay Từ lão thái này có thể tùy tiện tháo (cho trật khớp), tháo xong có thể tùy tiện gắn lại, bà ta dùng thủ đoạn này để gạt người.
Thử hỏi cánh tay một người làm sao có thể tùy tiện tháo ra gắn vào như vậy?
Tần Lâm phát hiện đầu mối từ điểm đen trên vai áo Từ lão thái. Trải qua quan sát cẩn thận, hắn phát hiện điểm đen chỉ to bằng móng tay kia chính là dấu vết lúc sử dụng thuốc dán không cẩn thận dính vào.
Mùa Đông mặc áo bông rất dày, nhìn từ bên ngoài không thấy rõ hình dạng cánh tay Từ lão thái, mới đầu còn tưởng bà ta thật sự gãy tay. Nhưng đối với một người tinh thông pháp y muốn rút ra kết luận chính xác cũng không mấy khó khăn, Tần Lâm thông qua tư thế cánh tay Từ lão thái rũ xuống đoán được bất quá là xương vai bà trật khớp mà thôi.
Dĩ nhiên cho dù là trật khớp, bà vẫn có thể một mực giảo biện rằng do Tần Lâm va chạm tạo thành, lúc ngã xuống lấy tay chống đất, hoặc là bả vai va chạm cùng mặt đất cũng có thể đưa đến xương vai trật khớp.
Chuyện làm cho Tần Lâm hoài nghi chính là biểu hiện của Từ lão thái, mặc dù bà giả bộ hết sức đau đớn, không thể nhúc nhích, nhưng nếu quả thật là ngoại thương đưa đến vai xương trật khớp, người mắc bệnh sẽ đau đớn khó nhịn đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, co quắp trên đất không thể động đậy, tuyệt không thể nào gào thét đối chất với Tần Lâm như lúc nãy.
Hoàn toàn không có biểu hiện đau đớn chân thật, liên lạc với chuyện vai áo bà dính dấu vết thuốc dán, Tần Lâm không thể không cho ra kết luận: trật khớp theo thói quen!
Khác với trật khớp do ngoại thương, một số người mắc bệnh trật khớp theo thói quen khớp xương vai thường thường cũng không bị thương, không hiểu vì sao xảy ra trật khớp. Khớp xương nơi khác của bọn họ cũng có thể có hiện tượng mở rộng quá độ, tỷ như ngón tay cái có thể dễ dàng bẻ cong ra phía sau chạm vào cẳng tay. Đây là do tổ chức cơ quan con người trời sinh lỏng lẻo, tạo thành khớp xương không ổn định.
Trật khớp theo thói quen cũng sẽ không đau lắm, bởi vì khớp xương lỏng dễ dàng gỡ ra gắn vào, một số ít người mắc bệnh thậm chí có thể tự gỡ ra, biểu diễn trò tháo khớp xương vai ra, sau đó gắn trở về vị trí cũ.
Hiển nhiên Từ lão thái chính là một người mắc bệnh xương vai trật khớp theo thói quen, bà dựa vào tình huống thân thể đặc thù của mình tiến hành lừa gạt, cũng có không ít tiền lệ thành công. Chỉ tiếc lần này bà gặp phải Tần Lâm mắt thần như điện, cuộc đời lừa gạt nhất định phải kết thúc, có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội diễn lại trò cũ nữa.
Mặc dù khớp xương lỏng lẻo, bị Tần Lâm tháo ráp liên tục ác như vậy, Từ lão thái cũng đau đến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, thanh âm ban đầu còn giống như giết heo, sau đó cũng chỉ có thể rên hừ hừ trong cổ:
- Trưởng quan tha mạng, lão thân sai lầm rồi, lão thân có mắt không biết Thái Sơn...
Chu Ngô Chính vô cùng nôn nóng, nếu Từ lão thái nhận tội chẳng phải cũng liên lụy tới mình sao. Y vội vàng lên tiếng nói:
- Tần Lâm ngươi quá ác độc, chẳng lẽ vai lão thái xảy ra vấn đề là do ngươi giở trò?
Từ lão thái vốn đã đứng bên bờ vực sụp đổ, nghe vậy lại mạnh miệng lên:
- Cầu xin thanh thiên Đại lão gia làm chủ thay lão thân, vì sao có chuyện như vậy, nhất định là vị trưởng quan này giở trò, ôi chao, đau quá, cứu mạng…
Dân chúng cùng tất cả Cẩm Y Hiệu Úy sở chữ Canh đều buông tiếng thở dài, cách làm của Chu Ngô Chính cùng Từ lão thái cũng quá to gan lớn mật, rõ ràng sắp sửa cung khai giữa chừng lại đổi giọng, muốn làm nhục nhân cách hay làm nhục trí tuệ của bọn họ đây?
Vương Bản Cố ủng hộ Chu Ngô Chính, rèm mắt rũ xuống, ung dung chậm rãi nói:
- Chúng ta là tiểu dân có học sách thánh hiền thay mặt mệnh quan triều đình lập ngôn, ở chỗ này cổ võ cái gì? Thánh nhân có câu ‘Có thể làm cho dân theo con đường của ta, không thể cho họ biết đó là cái gì’! Từ lão thái nói bất kể các ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng tin!
Trời ơi… Tần Lâm á khẩu nghẹn lời, tên khốn này dám giở trò trước mặt đông người giữa ban ngày.
Nhưng Vương Bản Cố là đại quan chính nhị phẩm, Tả Đô Ngự Sử, lão ra vẻ đại thần triều đình, dân chúng ai dám tranh chấp cùng lão?
Vương Bản Cố không thèm nhìn Tần Lâm lần nào, ngoài miệng không nói gì nhưng thái độ đã phách lối tới cực điểm. Lão phu là thanh quan nổi danh triều Đại Minh, lại là trực gián chi thần, chưởng quan Ngự Sử, thao túng dư luận sĩ lâm. Cho dù là công khai gài tang vật cho ngươi, người trong thiên hạ cũng chỉ nói ta lầm lỡ.
Về phần những dân chúng hiện trường chứng kiến, lời bọn họ không phải là đánh rắm hay sao? Từ trước tới nay thanh lưu đều coi dân chúng là tiện dân, lúc dùng được lập tức lôi kéo lòng người, lúc không cần tới lại nói ‘Có thể làm cho dân theo con đường của ta, không thể cho họ biết đó là cái gì’. Quả thật là chữ quan (官) có hai cái miệng (khẩu:口), bên trái có lý bên phải cũng có lý.
Chu Ngô Chính và Lưu Kham Chi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười. Vương Đô Đường đã thật sự nổi giận, với thân phận Thái Sơn Bắc Đẩu của lão nhân gia trong thanh lưu, chỉ cần cầm mũ cũng đủ để đè chết Tần Lâm. Cho dù là dứt khoát trở mặt dùng sức mạnh, đám ngu dân này có thể làm gì được. Cả bọn chân lấm tay bùn, cho dù là truyền ra lời đồn thế nào, cũng không có cách nào lay động được danh dự của Vương Đô Đường trong hàng ngũ sĩ lâm.
Binh Mã ty năm thành lại điều không ít binh sĩ tới đây, vây quanh tầng tầng đám cẩm y quan giáo sở chữ Canh.
Chu Ngô Chính dương dương đắc ý nói:
- Tần Lâm, Đô Sát Viện phụ trách giữ nghiêm pháp kỷ, đạn hặc trăm quan, ngươi dám kháng cự lệnh bắt ư?
Trương Tử Huyên không nhịn được, tiến lên một bước định tỏ rõ thân phận, tưởng Vương Bản Cố, Chu Ngô Chính còn không dám chống lại vị phụ thân thân là Thủ Phụ đế sư của nàng.
Tần Lâm lại kéo cánh tay nàng lại, rất là nghiêm túc lắc đầu một cái.
Trương Tử Huyên nhìn theo ánh mắt Tần Lâm, vừa đúng nhìn thấy gương mặt méo mó vì đắc ý của Lưu Kham Chi, vốn dung mạo y cũng khá anh tuấn, giờ phút này thoạt nhìn cũng là xấu xí không chịu nổi.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Trương Tử Huyên hiểu dụng ý Tần Lâm, may là tâm cảnh nàng cực kỳ thoáng đãng, lúc này cũng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Vương Bản Cố quyết định dùng sức mạnh, thấy binh sĩ Binh Mã ty năm thành chiếm thượng phong liền rung ống tay áo lên, uy phong lẫm lẫm quát lớn:
- Lão phu quan bái Tả Đô Ngự Sử, đại thiên tuần thú, đạn hặc bất pháp, phải bắt loại người hà hiếp dân chúng như tên họ Tần này về quy án. Bây đâu, bắt hết đám Xưởng Vệ hại người này cho ta!
Nhiều người khi dễ ít người ư? Tần Lâm cũng đã nổi giận, từ trước tới nay hắn cũng không có tính dễ dàng khuất phục, thấy vậy bèn ra lệnh một tiếng, đám Cẩm Y Hiệu Úy lập tức lập ra quân trận đã từng diễn luyện bấy lâu nay trên giáo trường ở vườn hoa phía Đông.
Chỉ thấy quân trận này người thành hàng, đội thành nhóm, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, trong tay ai nấy lăm lăm Tú Xuân đao đã ra khỏi vỏ, đều nhịp để ngang trước ngực.
A! Hàn Phi Liêm kêu to một tiếng.
A! Chúng Hiệu Úy nhất tề chém gió Tú Xuân đao, động tác đều tăm tắp, thân đao phản chiếu ánh nắng trong phút chốc như hơn trăm đạo thiểm điện, khiến cho người ta chói mắt.
Đây là chiến trận lão binh Hàn Phi Liêm dựa theo biện pháp quân đội tinh nhuệ luyện ra, mặc dù thời gian còn ít, mới vừa thành hình, nhưng đã dọa binh sĩ Binh Mã ty năm thành sợ hết hồn. Bọn họ chỉ phụ trách tuần tra ngoài đường, duy trì trị an, võ lực trong quần chiến cũng chỉ tầm thường, chưa từng thấy qua đao thật thương thật như vậy.
- Giỏi, giỏi, các ngươi dám mưu phản hay sao?
Vương Bản Cố lại chụp một cái mũ rất lớn lên đầu Tần Lâm, trong thanh âm lại mơ hồ có chút hưng phấn. Chỉ là Bá Hộ Cẩm Y Vệ lại dám công khai đối kháng Tả Đô Ngự Sử, ngày mai sẽ có tấu chương như bươm bướm bay đi kinh sư, đến lúc đó Tần Lâm tất bị cách chức điều tra.
Quan giáo Sở chữ Canh biết nha đầu mặt vàng sau lưng Tần trưởng quan kia là thiên kim tướng phủ, cho nên không ai cảm thấy sợ hãi. Binh sĩ Binh Mã ty năm thành cảm thấy có Tả Đô Ngự Sử là chỗ dựa, cũng nhất quyết không tha. Hai bên tuốt kiếm giương cung, tình thế căng thẳng sắp sửa bùng nổ.
Đột nhiên một người bên từ sở chữ Canh cỡi ngựa chạy như bay tới, còn từ rất xa tên Hiệu Úy này đã khản cổ kêu:
- Tần trưởng quan, có thánh chỉ đến, mau trở về tiếp chỉ!
Thánh chỉ? Tần Lâm ngẩn ra.
Trương Tử Huyên cười hì hì kéo hắn một cái:
- Tiểu muội đoán lần này nhất định là tin tức tốt.
Nhưng nàng không nói chuyện mình viết thư tiến cử Tần Lâm với Trương Cư Chính.
Vương Bản Cố, Chu Ngô Chính cùng Lưu Kham Chi sững sờ ngây dại, đang thời khắc mấu chốt sao lại có thánh chỉ tới?
Sứ giả ban chỉ tới tuyên chỉ, chắc chắn Tần Lâm phải đi nghênh đón, bây giờ dù là ai cũng không thể ngăn lại Tần Lâm không cho hắn đi. Bất quá khiến cho người ta kỳ quái là có một vài người đang kéo nhau đi qua Văn Đức kiều tiến tới, nhìn dáng dấp chính là sứ giả ban chỉ. Kỳ quái ở chỗ là những thái giám từ kinh sư tới ban chỉ này toàn là mắt mọc trên trán, bọn họ chịu hạ mình như vậy từ lúc nào? Cho dù có thánh chỉ cũng nên để cho Tần Lâm trở về nhận, vì sao sứ giả ban chỉ ngược lại chạy ra đường tìm hắn?
Tần Lâm lại nhận ra được sứ giả ban chỉ là người quen cũ, Hoàng công công lần trước tới Kỳ Châu ban chỉ, y ăn mặc vẫn giống như lần trước, bào phục thái giám trung cấp thấp màu lục.
Vị lão huynh mắt hổ đầu báo, râu ria tua tủa như cương châm bên cạnh, không phải cao thủ đại nội Hoắc Trọng Lâu còn có thể là ai. Lần này y cũng đã thay da đổi thịt, từ mũ đỉnh nhọn, giày da trắng, y phục nâu trước kia hóa thành mũ tròn, giày mềm và trực thân màu đen (trực thân là một loại đồng phục của quan viên đại nội đời Minh), đây chính là từ Dịch Trưởng thăng lên Ty Phòng.
Hoắc Trọng Lâu võ công rất cao, nhãn lực cực tốt, từ xa thấy Tần Lâm liền lộ vẻ vui mừng.
Lần trước y theo Tông Nhân phủ Mao Đạc Mao Đại nhân đến Kỳ Châu phá án, nhờ có Tần Lâm mới có thể tra rõ án tranh đoạt Kinh Vương phủ, lập được công lao.
Sau khi hồi kinh Hoắc Trọng Lâu từ Dịch Trưởng thăng quan thành Ty Phòng, Ty Phòng này thật ra cũng chỉ là chức quan to như hạt mè trong Đông Xưởng, phía trên còn có các chức quan như Lĩnh Ban, Chưởng Ban, Quản Sự, Lý Hình Bá Hộ, Chưởng Hình Thiên Hộ, Đề Đốc Đông Xưởng. Nhưng Hoắc Trọng Lâu đã cảm thấy vui không thể tả, vì vậy cực kỳ cảm kích Tần Lâm.
Bất quá bây giờ còn chưa tuyên chỉ, Hoắc Trọng Lâu cũng không tiện hàn huyên cùng Tần Lâm, chỉ có thể cười híp mắt đứng ở bên người Hoàng công công.
Tần Lâm thấy Hoàng công công cùng Hoắc Trọng Lâu đều tươi cười rạng rỡ, cũng biết thánh chỉ lần này tuyệt không phải là chuyện xấu, liền chắp tay nói:
- Theo như quy chế hạ quan phải trở về tiếp chỉ, nhưng Hoàng công công ngài xem…
Vương Bản Cố đưa mắt ra hiệu, Chu Ngô Chính bèn tiến lên nói:
- Xin sứ giả ban chỉ hiểu cho, tên họ Tần này hoành hành bất pháp, bị hạ quan bắt tại chỗ...
- Hồ đồ...
Ánh mắt Hoàng công công khép hờ, hất mũi về phía Chu Ngô Chính, âm dương quái khí nói:
- Tần trưởng quan là nhân vật ‘giản tại đế tâm’, lúc chúng ta ra kinh còn nghe vạn tuế gia cùng Trương tiên sinh nói hắn công trung với nước, có thể gánh vác đại nhiệm, ngươi chỉ là một tên Ngự Sử lại muốn đưa ra quan điểm trái ngược. Hì hì, cũng thật là kỳ… chẳng lẽ vạn tuế gia cùng Trương tiên sinh cũng không bằng ngươi?
- Không dám, hạ quan không dám, hạ quan lỡ lời!
Chu Ngô Chính vừa nói vừa lui, sau lưng toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
- Tần trưởng quan, bày hương án tiếp chỉ đi!
Thái độ Hoàng công công đối với Tần Lâm hoàn toàn ngược lại, thần sắc cực kỳ hòa hoãn, để cho hắn tiếp chỉ ngoài đường phố.
Tần Lâm lấy làm kinh hãi, bất quá Phu Tử miếu này bán nhang đèn cũng nhiều, mượn một cái bàn lập tức đã bày xong hương án, dâng hương đảnh lễ.
- Bá Hộ Cẩm Y Vệ Nam Kinh Tần Lâm tiếp chỉ...
Hoàng công công cầm thánh chỉ mở ra đọc:
- Bá Hộ Cẩm Y Vệ Nam Kinh Tần Lâm phá án đắc lực, mưu kế giỏi giang, tiêu trừ đại họa trong vô hình, có thể gánh vác trọng nhiệm, thăng lên chức thực thụ Phó Thiên Hộ bản Thiên Hộ Sở, tán cấp Vũ Lược tướng quân. Ngoài ra trong án Yến Tử Cơ công lao rất lớn, đặc thăng thêm ba cấp thưởng thụ Thượng Kỵ Đô Úy!
Lời còn chưa dứt, Trương Tử Huyên đã lộ vẻ vui mừng.
Sắc mặt bọn Vương Bản Cố lập tức trở nên trắng bệch.
Tần Lâm cười lạnh một tiếng, nắm cánh tay này giơ lên kéo xuống, Từ lão thái không ngừng giãy giụa, nhưng bị Ngưu Đại Lực giữ chặt, bà không thể làm gì, chỉ có thể làm nhiều lần động tác do Tần Lâm khống chế.
Người sáng suốt đều nhìn ra, cánh tay này căn bản cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Kỳ quái thật, chuyện này là thế nào?
Chợt Tần Lâm cười hắc hắc một trận, nắm chắc cánh tay Từ lão thái dang ra ngoài, sau đó kéo mạnh xuống một cái. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, cánh tay kia lại trở nên mềm nhũn rũ xuống như trước, quả thật không bình thường.
Đây là thế nào, vì sao chữa khỏi cho người ta xong lại đả thương?
Các vị dân chúng thấy trán Từ lão thái toát mồ hôi ra, hiển nhiên đau đớn không ít. Mà tóc bà đã bạc phơ, tuổi tác đã cao, lập tức sinh lòng thương hại.
- Ngươi làm gì vậy, cho dù là bà ta giả vờ bị đụng, ngươi cũng không thể hành hạ như vậy…
Có người đứng ra chỉ trích Tần Lâm.
Lại thấy Tần Lâm ngửa mặt lên trời cười to, chợt lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy tay Từ lão thái, tái diễn động tác trước, lại gắn cánh tay nguyên vẹn trở lại như trước.
Tháo ra gắn vào bốn năm lần như vậy, Từ lão thái ngay cả khí lực rên rỉ cũng không còn.
Cuối cùng có người nhìn ra, bừng tỉnh ngộ nói:
- Thì ra, thì ra cánh tay Từ lão thái này có thể tùy tiện tháo (cho trật khớp), tháo xong có thể tùy tiện gắn lại, bà ta dùng thủ đoạn này để gạt người.
Thử hỏi cánh tay một người làm sao có thể tùy tiện tháo ra gắn vào như vậy?
Tần Lâm phát hiện đầu mối từ điểm đen trên vai áo Từ lão thái. Trải qua quan sát cẩn thận, hắn phát hiện điểm đen chỉ to bằng móng tay kia chính là dấu vết lúc sử dụng thuốc dán không cẩn thận dính vào.
Mùa Đông mặc áo bông rất dày, nhìn từ bên ngoài không thấy rõ hình dạng cánh tay Từ lão thái, mới đầu còn tưởng bà ta thật sự gãy tay. Nhưng đối với một người tinh thông pháp y muốn rút ra kết luận chính xác cũng không mấy khó khăn, Tần Lâm thông qua tư thế cánh tay Từ lão thái rũ xuống đoán được bất quá là xương vai bà trật khớp mà thôi.
Dĩ nhiên cho dù là trật khớp, bà vẫn có thể một mực giảo biện rằng do Tần Lâm va chạm tạo thành, lúc ngã xuống lấy tay chống đất, hoặc là bả vai va chạm cùng mặt đất cũng có thể đưa đến xương vai trật khớp.
Chuyện làm cho Tần Lâm hoài nghi chính là biểu hiện của Từ lão thái, mặc dù bà giả bộ hết sức đau đớn, không thể nhúc nhích, nhưng nếu quả thật là ngoại thương đưa đến vai xương trật khớp, người mắc bệnh sẽ đau đớn khó nhịn đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, co quắp trên đất không thể động đậy, tuyệt không thể nào gào thét đối chất với Tần Lâm như lúc nãy.
Hoàn toàn không có biểu hiện đau đớn chân thật, liên lạc với chuyện vai áo bà dính dấu vết thuốc dán, Tần Lâm không thể không cho ra kết luận: trật khớp theo thói quen!
Khác với trật khớp do ngoại thương, một số người mắc bệnh trật khớp theo thói quen khớp xương vai thường thường cũng không bị thương, không hiểu vì sao xảy ra trật khớp. Khớp xương nơi khác của bọn họ cũng có thể có hiện tượng mở rộng quá độ, tỷ như ngón tay cái có thể dễ dàng bẻ cong ra phía sau chạm vào cẳng tay. Đây là do tổ chức cơ quan con người trời sinh lỏng lẻo, tạo thành khớp xương không ổn định.
Trật khớp theo thói quen cũng sẽ không đau lắm, bởi vì khớp xương lỏng dễ dàng gỡ ra gắn vào, một số ít người mắc bệnh thậm chí có thể tự gỡ ra, biểu diễn trò tháo khớp xương vai ra, sau đó gắn trở về vị trí cũ.
Hiển nhiên Từ lão thái chính là một người mắc bệnh xương vai trật khớp theo thói quen, bà dựa vào tình huống thân thể đặc thù của mình tiến hành lừa gạt, cũng có không ít tiền lệ thành công. Chỉ tiếc lần này bà gặp phải Tần Lâm mắt thần như điện, cuộc đời lừa gạt nhất định phải kết thúc, có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội diễn lại trò cũ nữa.
Mặc dù khớp xương lỏng lẻo, bị Tần Lâm tháo ráp liên tục ác như vậy, Từ lão thái cũng đau đến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, thanh âm ban đầu còn giống như giết heo, sau đó cũng chỉ có thể rên hừ hừ trong cổ:
- Trưởng quan tha mạng, lão thân sai lầm rồi, lão thân có mắt không biết Thái Sơn...
Chu Ngô Chính vô cùng nôn nóng, nếu Từ lão thái nhận tội chẳng phải cũng liên lụy tới mình sao. Y vội vàng lên tiếng nói:
- Tần Lâm ngươi quá ác độc, chẳng lẽ vai lão thái xảy ra vấn đề là do ngươi giở trò?
Từ lão thái vốn đã đứng bên bờ vực sụp đổ, nghe vậy lại mạnh miệng lên:
- Cầu xin thanh thiên Đại lão gia làm chủ thay lão thân, vì sao có chuyện như vậy, nhất định là vị trưởng quan này giở trò, ôi chao, đau quá, cứu mạng…
Dân chúng cùng tất cả Cẩm Y Hiệu Úy sở chữ Canh đều buông tiếng thở dài, cách làm của Chu Ngô Chính cùng Từ lão thái cũng quá to gan lớn mật, rõ ràng sắp sửa cung khai giữa chừng lại đổi giọng, muốn làm nhục nhân cách hay làm nhục trí tuệ của bọn họ đây?
Vương Bản Cố ủng hộ Chu Ngô Chính, rèm mắt rũ xuống, ung dung chậm rãi nói:
- Chúng ta là tiểu dân có học sách thánh hiền thay mặt mệnh quan triều đình lập ngôn, ở chỗ này cổ võ cái gì? Thánh nhân có câu ‘Có thể làm cho dân theo con đường của ta, không thể cho họ biết đó là cái gì’! Từ lão thái nói bất kể các ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng tin!
Trời ơi… Tần Lâm á khẩu nghẹn lời, tên khốn này dám giở trò trước mặt đông người giữa ban ngày.
Nhưng Vương Bản Cố là đại quan chính nhị phẩm, Tả Đô Ngự Sử, lão ra vẻ đại thần triều đình, dân chúng ai dám tranh chấp cùng lão?
Vương Bản Cố không thèm nhìn Tần Lâm lần nào, ngoài miệng không nói gì nhưng thái độ đã phách lối tới cực điểm. Lão phu là thanh quan nổi danh triều Đại Minh, lại là trực gián chi thần, chưởng quan Ngự Sử, thao túng dư luận sĩ lâm. Cho dù là công khai gài tang vật cho ngươi, người trong thiên hạ cũng chỉ nói ta lầm lỡ.
Về phần những dân chúng hiện trường chứng kiến, lời bọn họ không phải là đánh rắm hay sao? Từ trước tới nay thanh lưu đều coi dân chúng là tiện dân, lúc dùng được lập tức lôi kéo lòng người, lúc không cần tới lại nói ‘Có thể làm cho dân theo con đường của ta, không thể cho họ biết đó là cái gì’. Quả thật là chữ quan (官) có hai cái miệng (khẩu:口), bên trái có lý bên phải cũng có lý.
Chu Ngô Chính và Lưu Kham Chi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười. Vương Đô Đường đã thật sự nổi giận, với thân phận Thái Sơn Bắc Đẩu của lão nhân gia trong thanh lưu, chỉ cần cầm mũ cũng đủ để đè chết Tần Lâm. Cho dù là dứt khoát trở mặt dùng sức mạnh, đám ngu dân này có thể làm gì được. Cả bọn chân lấm tay bùn, cho dù là truyền ra lời đồn thế nào, cũng không có cách nào lay động được danh dự của Vương Đô Đường trong hàng ngũ sĩ lâm.
Binh Mã ty năm thành lại điều không ít binh sĩ tới đây, vây quanh tầng tầng đám cẩm y quan giáo sở chữ Canh.
Chu Ngô Chính dương dương đắc ý nói:
- Tần Lâm, Đô Sát Viện phụ trách giữ nghiêm pháp kỷ, đạn hặc trăm quan, ngươi dám kháng cự lệnh bắt ư?
Trương Tử Huyên không nhịn được, tiến lên một bước định tỏ rõ thân phận, tưởng Vương Bản Cố, Chu Ngô Chính còn không dám chống lại vị phụ thân thân là Thủ Phụ đế sư của nàng.
Tần Lâm lại kéo cánh tay nàng lại, rất là nghiêm túc lắc đầu một cái.
Trương Tử Huyên nhìn theo ánh mắt Tần Lâm, vừa đúng nhìn thấy gương mặt méo mó vì đắc ý của Lưu Kham Chi, vốn dung mạo y cũng khá anh tuấn, giờ phút này thoạt nhìn cũng là xấu xí không chịu nổi.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Trương Tử Huyên hiểu dụng ý Tần Lâm, may là tâm cảnh nàng cực kỳ thoáng đãng, lúc này cũng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Vương Bản Cố quyết định dùng sức mạnh, thấy binh sĩ Binh Mã ty năm thành chiếm thượng phong liền rung ống tay áo lên, uy phong lẫm lẫm quát lớn:
- Lão phu quan bái Tả Đô Ngự Sử, đại thiên tuần thú, đạn hặc bất pháp, phải bắt loại người hà hiếp dân chúng như tên họ Tần này về quy án. Bây đâu, bắt hết đám Xưởng Vệ hại người này cho ta!
Nhiều người khi dễ ít người ư? Tần Lâm cũng đã nổi giận, từ trước tới nay hắn cũng không có tính dễ dàng khuất phục, thấy vậy bèn ra lệnh một tiếng, đám Cẩm Y Hiệu Úy lập tức lập ra quân trận đã từng diễn luyện bấy lâu nay trên giáo trường ở vườn hoa phía Đông.
Chỉ thấy quân trận này người thành hàng, đội thành nhóm, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, trong tay ai nấy lăm lăm Tú Xuân đao đã ra khỏi vỏ, đều nhịp để ngang trước ngực.
A! Hàn Phi Liêm kêu to một tiếng.
A! Chúng Hiệu Úy nhất tề chém gió Tú Xuân đao, động tác đều tăm tắp, thân đao phản chiếu ánh nắng trong phút chốc như hơn trăm đạo thiểm điện, khiến cho người ta chói mắt.
Đây là chiến trận lão binh Hàn Phi Liêm dựa theo biện pháp quân đội tinh nhuệ luyện ra, mặc dù thời gian còn ít, mới vừa thành hình, nhưng đã dọa binh sĩ Binh Mã ty năm thành sợ hết hồn. Bọn họ chỉ phụ trách tuần tra ngoài đường, duy trì trị an, võ lực trong quần chiến cũng chỉ tầm thường, chưa từng thấy qua đao thật thương thật như vậy.
- Giỏi, giỏi, các ngươi dám mưu phản hay sao?
Vương Bản Cố lại chụp một cái mũ rất lớn lên đầu Tần Lâm, trong thanh âm lại mơ hồ có chút hưng phấn. Chỉ là Bá Hộ Cẩm Y Vệ lại dám công khai đối kháng Tả Đô Ngự Sử, ngày mai sẽ có tấu chương như bươm bướm bay đi kinh sư, đến lúc đó Tần Lâm tất bị cách chức điều tra.
Quan giáo Sở chữ Canh biết nha đầu mặt vàng sau lưng Tần trưởng quan kia là thiên kim tướng phủ, cho nên không ai cảm thấy sợ hãi. Binh sĩ Binh Mã ty năm thành cảm thấy có Tả Đô Ngự Sử là chỗ dựa, cũng nhất quyết không tha. Hai bên tuốt kiếm giương cung, tình thế căng thẳng sắp sửa bùng nổ.
Đột nhiên một người bên từ sở chữ Canh cỡi ngựa chạy như bay tới, còn từ rất xa tên Hiệu Úy này đã khản cổ kêu:
- Tần trưởng quan, có thánh chỉ đến, mau trở về tiếp chỉ!
Thánh chỉ? Tần Lâm ngẩn ra.
Trương Tử Huyên cười hì hì kéo hắn một cái:
- Tiểu muội đoán lần này nhất định là tin tức tốt.
Nhưng nàng không nói chuyện mình viết thư tiến cử Tần Lâm với Trương Cư Chính.
Vương Bản Cố, Chu Ngô Chính cùng Lưu Kham Chi sững sờ ngây dại, đang thời khắc mấu chốt sao lại có thánh chỉ tới?
Sứ giả ban chỉ tới tuyên chỉ, chắc chắn Tần Lâm phải đi nghênh đón, bây giờ dù là ai cũng không thể ngăn lại Tần Lâm không cho hắn đi. Bất quá khiến cho người ta kỳ quái là có một vài người đang kéo nhau đi qua Văn Đức kiều tiến tới, nhìn dáng dấp chính là sứ giả ban chỉ. Kỳ quái ở chỗ là những thái giám từ kinh sư tới ban chỉ này toàn là mắt mọc trên trán, bọn họ chịu hạ mình như vậy từ lúc nào? Cho dù có thánh chỉ cũng nên để cho Tần Lâm trở về nhận, vì sao sứ giả ban chỉ ngược lại chạy ra đường tìm hắn?
Tần Lâm lại nhận ra được sứ giả ban chỉ là người quen cũ, Hoàng công công lần trước tới Kỳ Châu ban chỉ, y ăn mặc vẫn giống như lần trước, bào phục thái giám trung cấp thấp màu lục.
Vị lão huynh mắt hổ đầu báo, râu ria tua tủa như cương châm bên cạnh, không phải cao thủ đại nội Hoắc Trọng Lâu còn có thể là ai. Lần này y cũng đã thay da đổi thịt, từ mũ đỉnh nhọn, giày da trắng, y phục nâu trước kia hóa thành mũ tròn, giày mềm và trực thân màu đen (trực thân là một loại đồng phục của quan viên đại nội đời Minh), đây chính là từ Dịch Trưởng thăng lên Ty Phòng.
Hoắc Trọng Lâu võ công rất cao, nhãn lực cực tốt, từ xa thấy Tần Lâm liền lộ vẻ vui mừng.
Lần trước y theo Tông Nhân phủ Mao Đạc Mao Đại nhân đến Kỳ Châu phá án, nhờ có Tần Lâm mới có thể tra rõ án tranh đoạt Kinh Vương phủ, lập được công lao.
Sau khi hồi kinh Hoắc Trọng Lâu từ Dịch Trưởng thăng quan thành Ty Phòng, Ty Phòng này thật ra cũng chỉ là chức quan to như hạt mè trong Đông Xưởng, phía trên còn có các chức quan như Lĩnh Ban, Chưởng Ban, Quản Sự, Lý Hình Bá Hộ, Chưởng Hình Thiên Hộ, Đề Đốc Đông Xưởng. Nhưng Hoắc Trọng Lâu đã cảm thấy vui không thể tả, vì vậy cực kỳ cảm kích Tần Lâm.
Bất quá bây giờ còn chưa tuyên chỉ, Hoắc Trọng Lâu cũng không tiện hàn huyên cùng Tần Lâm, chỉ có thể cười híp mắt đứng ở bên người Hoàng công công.
Tần Lâm thấy Hoàng công công cùng Hoắc Trọng Lâu đều tươi cười rạng rỡ, cũng biết thánh chỉ lần này tuyệt không phải là chuyện xấu, liền chắp tay nói:
- Theo như quy chế hạ quan phải trở về tiếp chỉ, nhưng Hoàng công công ngài xem…
Vương Bản Cố đưa mắt ra hiệu, Chu Ngô Chính bèn tiến lên nói:
- Xin sứ giả ban chỉ hiểu cho, tên họ Tần này hoành hành bất pháp, bị hạ quan bắt tại chỗ...
- Hồ đồ...
Ánh mắt Hoàng công công khép hờ, hất mũi về phía Chu Ngô Chính, âm dương quái khí nói:
- Tần trưởng quan là nhân vật ‘giản tại đế tâm’, lúc chúng ta ra kinh còn nghe vạn tuế gia cùng Trương tiên sinh nói hắn công trung với nước, có thể gánh vác đại nhiệm, ngươi chỉ là một tên Ngự Sử lại muốn đưa ra quan điểm trái ngược. Hì hì, cũng thật là kỳ… chẳng lẽ vạn tuế gia cùng Trương tiên sinh cũng không bằng ngươi?
- Không dám, hạ quan không dám, hạ quan lỡ lời!
Chu Ngô Chính vừa nói vừa lui, sau lưng toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
- Tần trưởng quan, bày hương án tiếp chỉ đi!
Thái độ Hoàng công công đối với Tần Lâm hoàn toàn ngược lại, thần sắc cực kỳ hòa hoãn, để cho hắn tiếp chỉ ngoài đường phố.
Tần Lâm lấy làm kinh hãi, bất quá Phu Tử miếu này bán nhang đèn cũng nhiều, mượn một cái bàn lập tức đã bày xong hương án, dâng hương đảnh lễ.
- Bá Hộ Cẩm Y Vệ Nam Kinh Tần Lâm tiếp chỉ...
Hoàng công công cầm thánh chỉ mở ra đọc:
- Bá Hộ Cẩm Y Vệ Nam Kinh Tần Lâm phá án đắc lực, mưu kế giỏi giang, tiêu trừ đại họa trong vô hình, có thể gánh vác trọng nhiệm, thăng lên chức thực thụ Phó Thiên Hộ bản Thiên Hộ Sở, tán cấp Vũ Lược tướng quân. Ngoài ra trong án Yến Tử Cơ công lao rất lớn, đặc thăng thêm ba cấp thưởng thụ Thượng Kỵ Đô Úy!
Lời còn chưa dứt, Trương Tử Huyên đã lộ vẻ vui mừng.
Sắc mặt bọn Vương Bản Cố lập tức trở nên trắng bệch.