Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Vương Bản Cố thở dài một cái, nhìn Hoàng công công, Tần Lâm chắp tay:
- Bản quan ngự hạ không nghiêm, để xảy ra chuyện như vậy, quả thật là đáng giận đáng trách…
Chợt lão đổi giọng, lại nói:
- Nhưng Chu Ngô Chính vốn là tài tử Giang Nam nổi danh, thiếu niên thành danh, cuồng phóng không kềm chế được cũng không tránh khỏi, đây chỉ là tranh chấp giữa người tuổi trẻ khí thịnh, tựa hồ không cần so đo quá mức. Nào tới đây, Chu Ngự Sử, ngươi xin lỗi Tần trưởng quan, hai bên dừng tay nói lời hòa hảo. Vốn chỉ là quan ty phong lưu va chạm trong thanh lâu, không cần nghiêm trọng quá mức.
Vương Bản Cố nghĩ cũng hay thật, nhưng Tần Lâm sao chịu đáp ứng.
Nếu Chu Ngô Chính đã kéo Túy Phượng lâu ra, Vương Bản Cố còn muốn dễ dàng chạy thoát sao? Còn nữa, nói chuyện mâu thuẫn thu tiền cữ thường lệ trở thành ghen tuông tranh chấp cô nương, rõ ràng là muốn kim thiền thoát xác, Tần Lâm cũng sẽ không khách sáo với lão.
- Nói lão tử hoành hành bá đạo cũng là lão, nói Chu Ngô Chính vu hãm lão tử cũng là lão, lão già rồi hồ đồ sao? Râu ria dài như vậy không chịu trở về nhà ôm cháu trai, còn ở Túy Phượng lâu với Hoa Bảo Bảo gì đó…
Tần Lâm phun một bãi nước bọt vào mặt Vương Bản Cố, sau đó lại đá Giải Trĩ quan dưới đất một cước, quay mặt sang hỏi Hoàng công công:
- Công công ngài nói thử xem, người như vậy còn đội Giải Trĩ quan làm gì nữa?
Hoàng công công cũng muốn góp vui, lập tức hỏi phụ họa lời Tần Lâm:
- Vương lão tiên sinh là Tả Đô Ngự Sử, không đội Giải Trĩ quan vậy đội cái gì?
Tần Lâm cười khan hắc hắc, nhìn Vương Bản Cố từ đầu tới chân, lại từ chân tới đầu, cuối cùng tặc lưỡi than thở:
- Tưởng cô nương xuất thân bên trong thanh lâu cũng chưa từng thấy qua ai là tam trinh cửu liệt, mặc dù Vương lão tiên sinh gừng càng già càng cay cũng không thể canh giữ ở Túy Phượng lâu cả ngày, Hoa Bảo Bảo cũng không thể không tiếp khách mới. Theo ta thấy Vương lão tiên sinh không nên đội Giải Trĩ quan, đổi thành đầu cân xanh lục đi!
Đầu cân xanh lục là đám quy nô bên trong thanh lâu đội, rõ ràng Tần Lâm mắng Vương Bản Cố là con rùa đen, Trương Tử Huyên không nhịn được bấm hắn một cái, cảm thấy người này quá mức vô lại.
Vương Bản Cố lớn tuổi lại tự cho là thanh cao, từ trước tới nay chưa từng bị làm nhục như vậy. Lão giận đến mức râu ria dựng đứng, giơ tay lên chỉ Tần Lâm, môi run run không nói nên lời.
Hàn Phi Liêm, Lục Viễn Chí cũng là miệng lưỡi không buông tha người, một họa một xướng:
- Ôi, thì ra Vương lão tiên sinh rất thích Hoa cô nương Túy Phượng lâu, chúng ta lãnh lương cũng muốn đi xem một chút.
- Huynh đệ, theo ngươi Vương lão tiên sinh này râu tóc bạc phơ còn muốn tới thanh lâu tìm vui, lão có thể được chăng?
- Ngươi không hiểu ư, cái này gọi là trâu già đòi gặm cỏ non, cỏ cười cỏ nói răng trâu đâu còn, ha ha ha…
Cẩm y quân dư cùng dân chúng nghe vậy đều cười lớn, loại thanh quan lá mặt lá trái như vậy, người Nam Kinh cũng đã kiến thức qua một vài người, đây cũng không phải là lần đầu tiên thấy.
Vương Bản Cố động một chút là nói thanh liêm tự thủ, bây giờ lại bị vạch trần tật xấu của mình, vừa tức tối vừa xấu hổ, ngực phập phồng liên tục, hơi thở không lên. Chợt lão ngã lăn đùng ra đất, miệng sùi bọt mép rất nhiều, thở hồng hộc gấp gáp giống như một con cua lớn.
- Tiện nghi cho lão!
Tần Lâm biết Chu Ngô Chính đã nhận hết trách nhiệm về mình, chỉ bằng vào chuyện vu hãm ngoài đường vẫn không thể lật đổ Vương Bản Cố. Suy nghĩ một chút cảm thấy chưa hết giận, lại móc ra một xấp chi phiếu chia cho bọn Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm:
- Tới đây, các vị huynh đệ mỗi người cầm mấy tờ, đi ủng hộ thay Vương lão tiên sinh một chút. Nhìn bộ dáng Vương lão tiên sinh như vậy có lẽ buổi tối không có cách nào bồi Hoa Bảo Bảo kia, chúng ta cũng đừng để cho nàng quá tịch mịch vắng lạnh!
Đây toàn là chi phiếu rất thuận tiện đổi sang bạc mặt, mười lượng một tấm, các huynh đệ Cẩm Y Vệ đều cười hì hì tiến tới lãnh phần. Biết thật ra là Tần Lâm tưởng thưởng cho biểu hiện bọn họ hôm nay, cũng không phải là thật sự muốn đi gặp Hoa Bảo Bảo. Bất quá ai nấy đều cất lời đáp ứng, còn chia phiên chẵn lẻ, thay nhau tới Túy Phượng lâu.
Cuối cùng ngay cả Hoàng công công cũng tới đòi, Tần Lâm ngớ ngẩn, cười hì hì phát mấy tờ cho y, lòng nói thái giám đi chơi thanh lâu, chẳng lẽ ngươi bắt chước Trương Tiểu Dương?
Mấy tên đày tớ theo hầu Vương Bản Cố thay phiên nhau xoa ngực, bấm Nhân Trung cho lão, một lúc lâu sau mới tỉnh dậy. Nghe thấy mọi người nói muốn đi chiếu cố Hoa Bảo Bảo làm ăn, mắt lão trợn trắng lên, lại ngất đi vì tức.
Trương Tử Huyên ở bên cạnh thấy vậy dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy thủ đoạn Tần Lâm bại hoại hết sức, nhưng kết quả ngược lại vô cùng hả giận.
Vương Bản Cố cả ngày giả bộ cảnh giới cao ngạo, năm ngoái lúc tranh chấp chuyện ‘đoạt tình’ với Trương Cư Chính, lão còn lấy thân phận lãnh tụ thanh lưu dẫn đầu một nhóm Ngự Sử ngôn quan điên cuồng phản đối. Hiện tại lão đã bị Tần Lâm cho nếm mùi đau khổ, Trương Tử Huyên đã cảm thấy hết sức hả giận, cười thầm: ‘Hì hì, viết chuyện này cho phụ thân Đại nhân, người sẽ thấy thế nào? Là cười khen Tần Lâm này ranh ma xảo quyệt, hay là tức giận mắng hắn quá mức bại hoại?’
Chu Ngô Chính bị xốc đứng lên, Vương Bản Cố tức ngất, còn dư lại một vị cuối cùng.
Lưu Kham Chi nhìn thấy ánh mắt Tần Lâm chuyển sang mình, trong lòng sợ hãi không biết vì sao, đẩy Tiến Tước ra trước mặt, mình lại lui hai bước về phía phía sau.
Tiến Tước là nô tài của Lưu gia nuôi dưỡng, không dám chống lại chủ nhân, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống dập đầu binh binh với Tần Lâm:
- Tiểu nhân có mắt như mù, không nên buột miệng nói hươu nói vượn, cầu xin trưởng quan tha mạng.
Tên nô tài này lúc kiêu ngạo thì mắt mọc trên trán, lúc này xui xẻo cũng rất đáng thương, dập đầu binh binh rõ to, đến mức vỡ trán, máu tươi chảy xuống ròng ròng.
- Nếu là nhìn lầm, vậy coi như xong đi.
Ngoài dự liệu của mọi người, Tần Lâm không có truy cứu.
Tiến Tước vội vàng từ dưới đất bò dậy, Lưu Kham Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tần Lâm căn dặn chúng Hiệu Úy:
- Các huynh đệ, giải tên Chu Ngô Chính này trở về thẩm vấn, động thủ chú ý phân tấc một chút, chớ nên giết chết.
Chu Ngô Chính bị dọa sợ đến mức vãi cả ra quần, hết sức đáng thương nhìn Vương Bản Cố mới vừa tỉnh lại một lần nữa.
- Tần trưởng quan...
Vương Bản Cố không thể không cúi đầu nhận thua:
- Lão phu sẽ trở về viết bản tố cáo tên họ Chu, cách chức y có được chăng?
Tần Lâm cũng đã giở uy phong ra đủ, biết không thể bởi vì chuyện này mà thật sự đánh chết một vị Ngự Sử, bèn gật đầu nói:
- Có thể, bất quá người này vu hãm bản quan, phải để cho Thuận Thiên phủ trông chừng, lúc nào lệnh cách chức của Đô Sát Viện lão xuống, lúc ấy sẽ thả người đi!
Sắc mặt Chu Ngô Chính trắng bệch như tờ giấy, bị đám Cẩm Y Hiệu Úy áp giải đi Thuận Thiên phủ.
Một vị Ngự Sử, Giải Trĩ quan rớt, tóc tai bù xù, quan phục còn mặc lên người lại bị dây thừng trói lại, từ Phu Tử miếu đến Thuận Thiên phủ, kinh động dọc đường dân chúng tò mò vây xem. Tuần Thành Ngự Sử ngày xưa uy phong lẫm lẫm biến thành chó nhà tang, quả thật là chuyện đời điên đảo.
- Ôi… thể diện sĩ lâm thanh lưu, khí tiết Đài Gián quan Đô Sát Viện Nam Kinh đã mất sạch rồi!
Vương Bản Cố khom lưng thật thấp ủ rũ chui vào trong kiệu, ra lệnh cho kiệu phu chạy đi thật nhanh.
Đường đường lãnh tụ thanh lưu, chính nhị phẩm Tả Đô Ngự Sử lấy thanh danh Phạm Nhan trực gián mà tự hào, lại bị Tần Lâm đấu cho cụp đuôi bỏ chạy.
Có lẽ kẻ duy nhất còn dễ chịu hơn một chút cũng chỉ có Lưu Kham Chi, y không cam lòng nhìn Tần Lâm một cái, quay sang vịn tôi tớ chuẩn bị lên ngựa rời đi.
Trương Tử Huyên do dự một chút, Tần Lâm lo lắng nàng không muốn gặp mặt với kẻ hạ lưu như Lưu Kham Chi, nhưng trên Yến Tử Cơ, không phải là nàng chủ động đến gần Tần Lâm mà phát ra ý cự tuyệt với Lưu Kham Chi sao?
Trong hai tròng mắt thông minh hiện ra ánh sáng chói ngời, Trương Tử Huyên hì hì cười một tiếng, chợt thân thiết khoác cánh tay Tần Lâm, nhu tình hết sức:
- Tần huynh, hai duyên phận không cạn, lần đầu tiên gặp giữa sông, ngắm trăng trong đêm, tay trong tay mà đi, tiếu ngạo gió trăng, hôm nay lại cùng bị tiểu nhân vu hãm, không phải là hoạn nạn chi giao sao?
Tần Lâm không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy thân thể Trương Tử Huyên mềm mại, thanh âm ôn nhu dễ nghe, được nàng gần gũi như vậy quả thật cảm thấy hết sức dễ chịu.
Một chân Lưu Kham Chi đã đạp lên bàn đạp nghe thấy câu này chợt nhũn người rơi xuống. May là có tôi tớ vội vàng đỡ lấy, mới không bị ngã vỡ đầu sứt trán.
Nguyên nhân không gì khác, mấy câu ‘lần đầu tiên gặp giữa sông, ngắm trăng trong đêm’, chính là lời Trương Tử Huyên đã nói lúc vừa gặp mặt Tần Lâm trên Yến Tử Cơ. Lưu Kham Chi ghi nhớ từng câu từng chữ khắc cốt minh tâm, mỗi lần nhớ tới cũng làm cho lửa ghen hờn y bừng bừng thiêu cháy. Hiện tại Trương Tử Huyên nhắc lại lần nữa, làm sao tâm thần y không đại loạn cho được.
Kinh nghi bất định quan sát Trương Tử Huyên, đúng là lông mày vẽ loạn không còn hình dáng, sắc mặt cũng vàng khè, nhưng cẩn thận quan sát không khó từ đường nét bóng dáng nhìn ra vị thiên kim tướng phủ kia. Còn có vóc dáng kiều diễm của nàng, không phải chỉ là một chiếc áo bông mỏng manh là có thể che giấu được.
Lưu Kham Chi lập tức hiểu ra, thì ra những hành động ti tiện vô sỉ mà y tự cho là đắc ý bêu xấu Tần Lâm, đã hoàn toàn lọt vào trong mắt Trương Tử Huyên. Chẳng những không thể hãm hại Tần Lâm, ngược lại làm cho chính y trở thành tên hề vô lại trong lòng giai nhân. Nàng nói ‘Hôm nay lại cùng bị tiểu nhân vu hãm’, cái gọi là tiểu nhân không phải bao gồm cả Lưu Kham Chi Lưu công tử sao?
Lưu Kham Chi chỉ cảm thấy cổ họng đắng nghét, từ trước tới nay chưa từng xấu hổ như vậy, khó chịu như vậy, không đất dung thân như vậy. Y không thể làm gì khác hơn là xanh mặt không nói một lời lên ngựa rời đi, cơ hồ ngồi không yên trên lưng ngựa, thân thể đung đưa thiếu chút nữa ngã xuống.
- Lần này Tần huynh đã hết giận chưa?
Trương Tử Huyên cười khanh khách nhìn Tần Lâm.
Ặc... Tần Lâm dùng tay trái gãi gãi đầu, dĩ nhiên hắn đã sớm biết dụng ý giai nhân bên người, khó khăn nhất là tiêu thụ ân mỹ nhân, hắn cười luôn miệng nói:
- Đa tạ, đa tạ!
Mặt tươi cười của Trương Tử Huyên chợt nghiêm lại:
- Như vậy, tay phải Tần huynh có thể lấy ra khỏi hông tiểu muội hay không?
Mới vừa rồi Trương Tử Huyên khoác lấy cánh tay Tần Lâm, người này liền thừa dịp choàng ma chưởng ngang hông hoàng hoa khuê nữ người ta, còn hết sức thuận tay!
-----------
Bọn Vương Bản Cố, Cảnh Định Hướng lập kế vu hãm Tần Lâm, kết quả cầm đá đập vào chân mình, không chỉ có mình mất hết thể diện, môn sinh đắc lực nhất Tuần Thành Ngự Sử Chu Ngô Chính còn bị bắt ngoài đường phố, chúng Cẩm Y Hiệu Úy áp giải thị chúng hò hét đưa y tới Thuận Thiên phủ trông coi, chờ cách chức điều tra.
Từ lão thái vu hãm mệnh quan triều đình, vốn phải lưu đày ba năm tới nơi khỉ ho cò gáy, nhưng niệm tình tuổi tác đã cao, chỉ phạt một trăm hèo, giao Giang Ninh huyện trông coi. Tuy rằng một trăm hèo này chưa đánh chết lão thái kia, nhưng cũng ước chừng đánh mất nửa cái mạng, để xem tương lai bà ta còn dám lừa gạt người tốt nữa không.
Sang hôm sau, chuyện Từ lão thái Nam Kinh lập tức trở thành vở diễn của gánh hát phía Nam. Vương Bản Cố, Chu Ngô Chính là gian thần mặt trắng, Từ lão thái, Lưu Kham Chi là vai ác, Tần Lâm lại là thiếu niên anh hùng nhân nghĩa vô song, trừng ác dương thiện khiến cho lòng người sảng khoái.
Tiên sinh kể chuyện cổ tích cũng biên thành câu chuyện kể trong quán trà. Vốn là chuyện Vương Bản Cố cùng Hoa Bảo Bảo Túy Phượng lâu bị mọi người giễu cợt, nhưng ba người nói cọp ở chợ, nghe sai đồn bậy, không biết vì sao rốt cục lại biến thành Vương Bản Cố cùng Từ lão thái có chút không minh bạch. Cả thành ai ai cũng nghe đồn như vậy, đều sợ hãi than khẩu vị Vương lão tiên sinh thật là mạnh mẽ, ngay cả Từ lão thái cũng… Càng có nhiều người nhận rõ bộ mặt thật của cảnh giới thanh lưu cao ngạo lại vô sỉ như vậy.
Mặt mũi phe thanh lưu bị tát rất kêu, trong một thời gian rất dài, những tên Ngự Sử rảnh rỗi không có chuyện làm mắng người này không ngóc đầu lên được. Liên đới đến chuyện tấu chương phản bác triều chính mới dâng lên cũng giảm đi rất nhiều, vụ án Hưng Quốc châu đo đạc đất đai một thời gian trước khiến cho phe thanh lưu nghi ngờ phe cải cách, cũng bị chuyện này mà dời đi lực chú ý. Tiêu điểm từ vấn đề triều chính mới mang tính thực chất dời đến đề tài đạo đức tiết tháo sĩ đại phu.
Trương Cư Chính xa ở kinh sư cũng không nghĩ tới, chuyện tranh chấp va chạm nhau ngoài đường nhìn qua dường như bình thường, lại sinh ra trợ lực hoặc nhiều hoặc ít đối với cải cách triều chính mới của y. Sau khi nhận được tin nhà nữ nhi gửi tới, hiểu rõ chuyện đã xảy ra, vị Nguyên Phụ đế sư này không khỏi thấy buồn cười, hảo cảm đối với Tần Lâm lại tăng lên ba phần.
Không nghi ngờ chút nào, những gánh hát diễn tuồng và tiên sinh kể chuyện kia đều là thủ đoạn của Tần Lâm Tần trưởng quan. Bên trong Nam Kinh thành có rất nhiều văn nhân lạc phách (sa sút), chỉ cần mang bạc vung ra ngoài, còn sợ không ai viết tuồng cho mình sao?
Chuyện dính đến yếu tố thanh lưu, Cẩm Y Vệ, ân đền oán trả lường gạt người hảo tâm, thanh lâu phong lưu… dường như mọc cánh bay lưu truyền ra nhanh chóng rộng rãi, nghe nói ngay cả trong nhà Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh cũng mới vừa diễn xong. Không thể loại bỏ khả năng đây là Vương Thế Trinh lấy lòng Trương Cư Chính, bởi vì có lời đồn đãi lúc ấy có một nữ tử mặt vàng theo bên người Tần Lâm, thật ra là thiên kim tướng phủ Giang Lăng.
Tần Lâm vinh thăng lên Phó Thiên Hộ, dời đến Thiên Hộ Sở làm việc cùng Lôi Công Đằng.
Lôi Công Đằng cực kỳ khách sáo, hiểu rõ Tần Lâm đã lọt vào pháp nhãn Trương Cư Chính, một lần thăng ba cấp đặc chỉ gia huân chính là minh chứng, hôm nay còn là đồng liêu, có lẽ chừng hai năm nữa là người ta trở thành cấp trên, vì vậy y đối với Tần Lâm cung kính có thừa.
- Bản quan ngự hạ không nghiêm, để xảy ra chuyện như vậy, quả thật là đáng giận đáng trách…
Chợt lão đổi giọng, lại nói:
- Nhưng Chu Ngô Chính vốn là tài tử Giang Nam nổi danh, thiếu niên thành danh, cuồng phóng không kềm chế được cũng không tránh khỏi, đây chỉ là tranh chấp giữa người tuổi trẻ khí thịnh, tựa hồ không cần so đo quá mức. Nào tới đây, Chu Ngự Sử, ngươi xin lỗi Tần trưởng quan, hai bên dừng tay nói lời hòa hảo. Vốn chỉ là quan ty phong lưu va chạm trong thanh lâu, không cần nghiêm trọng quá mức.
Vương Bản Cố nghĩ cũng hay thật, nhưng Tần Lâm sao chịu đáp ứng.
Nếu Chu Ngô Chính đã kéo Túy Phượng lâu ra, Vương Bản Cố còn muốn dễ dàng chạy thoát sao? Còn nữa, nói chuyện mâu thuẫn thu tiền cữ thường lệ trở thành ghen tuông tranh chấp cô nương, rõ ràng là muốn kim thiền thoát xác, Tần Lâm cũng sẽ không khách sáo với lão.
- Nói lão tử hoành hành bá đạo cũng là lão, nói Chu Ngô Chính vu hãm lão tử cũng là lão, lão già rồi hồ đồ sao? Râu ria dài như vậy không chịu trở về nhà ôm cháu trai, còn ở Túy Phượng lâu với Hoa Bảo Bảo gì đó…
Tần Lâm phun một bãi nước bọt vào mặt Vương Bản Cố, sau đó lại đá Giải Trĩ quan dưới đất một cước, quay mặt sang hỏi Hoàng công công:
- Công công ngài nói thử xem, người như vậy còn đội Giải Trĩ quan làm gì nữa?
Hoàng công công cũng muốn góp vui, lập tức hỏi phụ họa lời Tần Lâm:
- Vương lão tiên sinh là Tả Đô Ngự Sử, không đội Giải Trĩ quan vậy đội cái gì?
Tần Lâm cười khan hắc hắc, nhìn Vương Bản Cố từ đầu tới chân, lại từ chân tới đầu, cuối cùng tặc lưỡi than thở:
- Tưởng cô nương xuất thân bên trong thanh lâu cũng chưa từng thấy qua ai là tam trinh cửu liệt, mặc dù Vương lão tiên sinh gừng càng già càng cay cũng không thể canh giữ ở Túy Phượng lâu cả ngày, Hoa Bảo Bảo cũng không thể không tiếp khách mới. Theo ta thấy Vương lão tiên sinh không nên đội Giải Trĩ quan, đổi thành đầu cân xanh lục đi!
Đầu cân xanh lục là đám quy nô bên trong thanh lâu đội, rõ ràng Tần Lâm mắng Vương Bản Cố là con rùa đen, Trương Tử Huyên không nhịn được bấm hắn một cái, cảm thấy người này quá mức vô lại.
Vương Bản Cố lớn tuổi lại tự cho là thanh cao, từ trước tới nay chưa từng bị làm nhục như vậy. Lão giận đến mức râu ria dựng đứng, giơ tay lên chỉ Tần Lâm, môi run run không nói nên lời.
Hàn Phi Liêm, Lục Viễn Chí cũng là miệng lưỡi không buông tha người, một họa một xướng:
- Ôi, thì ra Vương lão tiên sinh rất thích Hoa cô nương Túy Phượng lâu, chúng ta lãnh lương cũng muốn đi xem một chút.
- Huynh đệ, theo ngươi Vương lão tiên sinh này râu tóc bạc phơ còn muốn tới thanh lâu tìm vui, lão có thể được chăng?
- Ngươi không hiểu ư, cái này gọi là trâu già đòi gặm cỏ non, cỏ cười cỏ nói răng trâu đâu còn, ha ha ha…
Cẩm y quân dư cùng dân chúng nghe vậy đều cười lớn, loại thanh quan lá mặt lá trái như vậy, người Nam Kinh cũng đã kiến thức qua một vài người, đây cũng không phải là lần đầu tiên thấy.
Vương Bản Cố động một chút là nói thanh liêm tự thủ, bây giờ lại bị vạch trần tật xấu của mình, vừa tức tối vừa xấu hổ, ngực phập phồng liên tục, hơi thở không lên. Chợt lão ngã lăn đùng ra đất, miệng sùi bọt mép rất nhiều, thở hồng hộc gấp gáp giống như một con cua lớn.
- Tiện nghi cho lão!
Tần Lâm biết Chu Ngô Chính đã nhận hết trách nhiệm về mình, chỉ bằng vào chuyện vu hãm ngoài đường vẫn không thể lật đổ Vương Bản Cố. Suy nghĩ một chút cảm thấy chưa hết giận, lại móc ra một xấp chi phiếu chia cho bọn Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm:
- Tới đây, các vị huynh đệ mỗi người cầm mấy tờ, đi ủng hộ thay Vương lão tiên sinh một chút. Nhìn bộ dáng Vương lão tiên sinh như vậy có lẽ buổi tối không có cách nào bồi Hoa Bảo Bảo kia, chúng ta cũng đừng để cho nàng quá tịch mịch vắng lạnh!
Đây toàn là chi phiếu rất thuận tiện đổi sang bạc mặt, mười lượng một tấm, các huynh đệ Cẩm Y Vệ đều cười hì hì tiến tới lãnh phần. Biết thật ra là Tần Lâm tưởng thưởng cho biểu hiện bọn họ hôm nay, cũng không phải là thật sự muốn đi gặp Hoa Bảo Bảo. Bất quá ai nấy đều cất lời đáp ứng, còn chia phiên chẵn lẻ, thay nhau tới Túy Phượng lâu.
Cuối cùng ngay cả Hoàng công công cũng tới đòi, Tần Lâm ngớ ngẩn, cười hì hì phát mấy tờ cho y, lòng nói thái giám đi chơi thanh lâu, chẳng lẽ ngươi bắt chước Trương Tiểu Dương?
Mấy tên đày tớ theo hầu Vương Bản Cố thay phiên nhau xoa ngực, bấm Nhân Trung cho lão, một lúc lâu sau mới tỉnh dậy. Nghe thấy mọi người nói muốn đi chiếu cố Hoa Bảo Bảo làm ăn, mắt lão trợn trắng lên, lại ngất đi vì tức.
Trương Tử Huyên ở bên cạnh thấy vậy dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy thủ đoạn Tần Lâm bại hoại hết sức, nhưng kết quả ngược lại vô cùng hả giận.
Vương Bản Cố cả ngày giả bộ cảnh giới cao ngạo, năm ngoái lúc tranh chấp chuyện ‘đoạt tình’ với Trương Cư Chính, lão còn lấy thân phận lãnh tụ thanh lưu dẫn đầu một nhóm Ngự Sử ngôn quan điên cuồng phản đối. Hiện tại lão đã bị Tần Lâm cho nếm mùi đau khổ, Trương Tử Huyên đã cảm thấy hết sức hả giận, cười thầm: ‘Hì hì, viết chuyện này cho phụ thân Đại nhân, người sẽ thấy thế nào? Là cười khen Tần Lâm này ranh ma xảo quyệt, hay là tức giận mắng hắn quá mức bại hoại?’
Chu Ngô Chính bị xốc đứng lên, Vương Bản Cố tức ngất, còn dư lại một vị cuối cùng.
Lưu Kham Chi nhìn thấy ánh mắt Tần Lâm chuyển sang mình, trong lòng sợ hãi không biết vì sao, đẩy Tiến Tước ra trước mặt, mình lại lui hai bước về phía phía sau.
Tiến Tước là nô tài của Lưu gia nuôi dưỡng, không dám chống lại chủ nhân, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống dập đầu binh binh với Tần Lâm:
- Tiểu nhân có mắt như mù, không nên buột miệng nói hươu nói vượn, cầu xin trưởng quan tha mạng.
Tên nô tài này lúc kiêu ngạo thì mắt mọc trên trán, lúc này xui xẻo cũng rất đáng thương, dập đầu binh binh rõ to, đến mức vỡ trán, máu tươi chảy xuống ròng ròng.
- Nếu là nhìn lầm, vậy coi như xong đi.
Ngoài dự liệu của mọi người, Tần Lâm không có truy cứu.
Tiến Tước vội vàng từ dưới đất bò dậy, Lưu Kham Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tần Lâm căn dặn chúng Hiệu Úy:
- Các huynh đệ, giải tên Chu Ngô Chính này trở về thẩm vấn, động thủ chú ý phân tấc một chút, chớ nên giết chết.
Chu Ngô Chính bị dọa sợ đến mức vãi cả ra quần, hết sức đáng thương nhìn Vương Bản Cố mới vừa tỉnh lại một lần nữa.
- Tần trưởng quan...
Vương Bản Cố không thể không cúi đầu nhận thua:
- Lão phu sẽ trở về viết bản tố cáo tên họ Chu, cách chức y có được chăng?
Tần Lâm cũng đã giở uy phong ra đủ, biết không thể bởi vì chuyện này mà thật sự đánh chết một vị Ngự Sử, bèn gật đầu nói:
- Có thể, bất quá người này vu hãm bản quan, phải để cho Thuận Thiên phủ trông chừng, lúc nào lệnh cách chức của Đô Sát Viện lão xuống, lúc ấy sẽ thả người đi!
Sắc mặt Chu Ngô Chính trắng bệch như tờ giấy, bị đám Cẩm Y Hiệu Úy áp giải đi Thuận Thiên phủ.
Một vị Ngự Sử, Giải Trĩ quan rớt, tóc tai bù xù, quan phục còn mặc lên người lại bị dây thừng trói lại, từ Phu Tử miếu đến Thuận Thiên phủ, kinh động dọc đường dân chúng tò mò vây xem. Tuần Thành Ngự Sử ngày xưa uy phong lẫm lẫm biến thành chó nhà tang, quả thật là chuyện đời điên đảo.
- Ôi… thể diện sĩ lâm thanh lưu, khí tiết Đài Gián quan Đô Sát Viện Nam Kinh đã mất sạch rồi!
Vương Bản Cố khom lưng thật thấp ủ rũ chui vào trong kiệu, ra lệnh cho kiệu phu chạy đi thật nhanh.
Đường đường lãnh tụ thanh lưu, chính nhị phẩm Tả Đô Ngự Sử lấy thanh danh Phạm Nhan trực gián mà tự hào, lại bị Tần Lâm đấu cho cụp đuôi bỏ chạy.
Có lẽ kẻ duy nhất còn dễ chịu hơn một chút cũng chỉ có Lưu Kham Chi, y không cam lòng nhìn Tần Lâm một cái, quay sang vịn tôi tớ chuẩn bị lên ngựa rời đi.
Trương Tử Huyên do dự một chút, Tần Lâm lo lắng nàng không muốn gặp mặt với kẻ hạ lưu như Lưu Kham Chi, nhưng trên Yến Tử Cơ, không phải là nàng chủ động đến gần Tần Lâm mà phát ra ý cự tuyệt với Lưu Kham Chi sao?
Trong hai tròng mắt thông minh hiện ra ánh sáng chói ngời, Trương Tử Huyên hì hì cười một tiếng, chợt thân thiết khoác cánh tay Tần Lâm, nhu tình hết sức:
- Tần huynh, hai duyên phận không cạn, lần đầu tiên gặp giữa sông, ngắm trăng trong đêm, tay trong tay mà đi, tiếu ngạo gió trăng, hôm nay lại cùng bị tiểu nhân vu hãm, không phải là hoạn nạn chi giao sao?
Tần Lâm không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy thân thể Trương Tử Huyên mềm mại, thanh âm ôn nhu dễ nghe, được nàng gần gũi như vậy quả thật cảm thấy hết sức dễ chịu.
Một chân Lưu Kham Chi đã đạp lên bàn đạp nghe thấy câu này chợt nhũn người rơi xuống. May là có tôi tớ vội vàng đỡ lấy, mới không bị ngã vỡ đầu sứt trán.
Nguyên nhân không gì khác, mấy câu ‘lần đầu tiên gặp giữa sông, ngắm trăng trong đêm’, chính là lời Trương Tử Huyên đã nói lúc vừa gặp mặt Tần Lâm trên Yến Tử Cơ. Lưu Kham Chi ghi nhớ từng câu từng chữ khắc cốt minh tâm, mỗi lần nhớ tới cũng làm cho lửa ghen hờn y bừng bừng thiêu cháy. Hiện tại Trương Tử Huyên nhắc lại lần nữa, làm sao tâm thần y không đại loạn cho được.
Kinh nghi bất định quan sát Trương Tử Huyên, đúng là lông mày vẽ loạn không còn hình dáng, sắc mặt cũng vàng khè, nhưng cẩn thận quan sát không khó từ đường nét bóng dáng nhìn ra vị thiên kim tướng phủ kia. Còn có vóc dáng kiều diễm của nàng, không phải chỉ là một chiếc áo bông mỏng manh là có thể che giấu được.
Lưu Kham Chi lập tức hiểu ra, thì ra những hành động ti tiện vô sỉ mà y tự cho là đắc ý bêu xấu Tần Lâm, đã hoàn toàn lọt vào trong mắt Trương Tử Huyên. Chẳng những không thể hãm hại Tần Lâm, ngược lại làm cho chính y trở thành tên hề vô lại trong lòng giai nhân. Nàng nói ‘Hôm nay lại cùng bị tiểu nhân vu hãm’, cái gọi là tiểu nhân không phải bao gồm cả Lưu Kham Chi Lưu công tử sao?
Lưu Kham Chi chỉ cảm thấy cổ họng đắng nghét, từ trước tới nay chưa từng xấu hổ như vậy, khó chịu như vậy, không đất dung thân như vậy. Y không thể làm gì khác hơn là xanh mặt không nói một lời lên ngựa rời đi, cơ hồ ngồi không yên trên lưng ngựa, thân thể đung đưa thiếu chút nữa ngã xuống.
- Lần này Tần huynh đã hết giận chưa?
Trương Tử Huyên cười khanh khách nhìn Tần Lâm.
Ặc... Tần Lâm dùng tay trái gãi gãi đầu, dĩ nhiên hắn đã sớm biết dụng ý giai nhân bên người, khó khăn nhất là tiêu thụ ân mỹ nhân, hắn cười luôn miệng nói:
- Đa tạ, đa tạ!
Mặt tươi cười của Trương Tử Huyên chợt nghiêm lại:
- Như vậy, tay phải Tần huynh có thể lấy ra khỏi hông tiểu muội hay không?
Mới vừa rồi Trương Tử Huyên khoác lấy cánh tay Tần Lâm, người này liền thừa dịp choàng ma chưởng ngang hông hoàng hoa khuê nữ người ta, còn hết sức thuận tay!
-----------
Bọn Vương Bản Cố, Cảnh Định Hướng lập kế vu hãm Tần Lâm, kết quả cầm đá đập vào chân mình, không chỉ có mình mất hết thể diện, môn sinh đắc lực nhất Tuần Thành Ngự Sử Chu Ngô Chính còn bị bắt ngoài đường phố, chúng Cẩm Y Hiệu Úy áp giải thị chúng hò hét đưa y tới Thuận Thiên phủ trông coi, chờ cách chức điều tra.
Từ lão thái vu hãm mệnh quan triều đình, vốn phải lưu đày ba năm tới nơi khỉ ho cò gáy, nhưng niệm tình tuổi tác đã cao, chỉ phạt một trăm hèo, giao Giang Ninh huyện trông coi. Tuy rằng một trăm hèo này chưa đánh chết lão thái kia, nhưng cũng ước chừng đánh mất nửa cái mạng, để xem tương lai bà ta còn dám lừa gạt người tốt nữa không.
Sang hôm sau, chuyện Từ lão thái Nam Kinh lập tức trở thành vở diễn của gánh hát phía Nam. Vương Bản Cố, Chu Ngô Chính là gian thần mặt trắng, Từ lão thái, Lưu Kham Chi là vai ác, Tần Lâm lại là thiếu niên anh hùng nhân nghĩa vô song, trừng ác dương thiện khiến cho lòng người sảng khoái.
Tiên sinh kể chuyện cổ tích cũng biên thành câu chuyện kể trong quán trà. Vốn là chuyện Vương Bản Cố cùng Hoa Bảo Bảo Túy Phượng lâu bị mọi người giễu cợt, nhưng ba người nói cọp ở chợ, nghe sai đồn bậy, không biết vì sao rốt cục lại biến thành Vương Bản Cố cùng Từ lão thái có chút không minh bạch. Cả thành ai ai cũng nghe đồn như vậy, đều sợ hãi than khẩu vị Vương lão tiên sinh thật là mạnh mẽ, ngay cả Từ lão thái cũng… Càng có nhiều người nhận rõ bộ mặt thật của cảnh giới thanh lưu cao ngạo lại vô sỉ như vậy.
Mặt mũi phe thanh lưu bị tát rất kêu, trong một thời gian rất dài, những tên Ngự Sử rảnh rỗi không có chuyện làm mắng người này không ngóc đầu lên được. Liên đới đến chuyện tấu chương phản bác triều chính mới dâng lên cũng giảm đi rất nhiều, vụ án Hưng Quốc châu đo đạc đất đai một thời gian trước khiến cho phe thanh lưu nghi ngờ phe cải cách, cũng bị chuyện này mà dời đi lực chú ý. Tiêu điểm từ vấn đề triều chính mới mang tính thực chất dời đến đề tài đạo đức tiết tháo sĩ đại phu.
Trương Cư Chính xa ở kinh sư cũng không nghĩ tới, chuyện tranh chấp va chạm nhau ngoài đường nhìn qua dường như bình thường, lại sinh ra trợ lực hoặc nhiều hoặc ít đối với cải cách triều chính mới của y. Sau khi nhận được tin nhà nữ nhi gửi tới, hiểu rõ chuyện đã xảy ra, vị Nguyên Phụ đế sư này không khỏi thấy buồn cười, hảo cảm đối với Tần Lâm lại tăng lên ba phần.
Không nghi ngờ chút nào, những gánh hát diễn tuồng và tiên sinh kể chuyện kia đều là thủ đoạn của Tần Lâm Tần trưởng quan. Bên trong Nam Kinh thành có rất nhiều văn nhân lạc phách (sa sút), chỉ cần mang bạc vung ra ngoài, còn sợ không ai viết tuồng cho mình sao?
Chuyện dính đến yếu tố thanh lưu, Cẩm Y Vệ, ân đền oán trả lường gạt người hảo tâm, thanh lâu phong lưu… dường như mọc cánh bay lưu truyền ra nhanh chóng rộng rãi, nghe nói ngay cả trong nhà Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế Trinh cũng mới vừa diễn xong. Không thể loại bỏ khả năng đây là Vương Thế Trinh lấy lòng Trương Cư Chính, bởi vì có lời đồn đãi lúc ấy có một nữ tử mặt vàng theo bên người Tần Lâm, thật ra là thiên kim tướng phủ Giang Lăng.
Tần Lâm vinh thăng lên Phó Thiên Hộ, dời đến Thiên Hộ Sở làm việc cùng Lôi Công Đằng.
Lôi Công Đằng cực kỳ khách sáo, hiểu rõ Tần Lâm đã lọt vào pháp nhãn Trương Cư Chính, một lần thăng ba cấp đặc chỉ gia huân chính là minh chứng, hôm nay còn là đồng liêu, có lẽ chừng hai năm nữa là người ta trở thành cấp trên, vì vậy y đối với Tần Lâm cung kính có thừa.