Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Nghe Tần Lâm tự nhận là đệ tử y quán, Trương Công Ngư cùng Thạch Vi đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo nhìn nhau cười to: hai người đều đoán Tần Lâm là người quen của đối phương, hoặc là cao thủ thuộc hệ thống Cẩm Y Vệ, hoặc là dòng dõi cao quý của Kinh Vương, thật sự không nghĩ tới hắn chỉ là một tên bạch đinh.
- Tần… Tần tiểu ca cũng làm bản quan sợ đến giật mình...
Trương Công Ngư chỉ Tần Lâm bật cười, nói với Thạch Vi:
- Nhìn khí độ người này, há chỉ là học đồ y quán?
Thạch Vi căng thẳng gật đầu một cái, thân là Cẩm Y Vệ Bá Hộ y nhìn người vô cùng chính xác, không nghĩ tới lại phạm sai lầm khi đánh giá Tần Lâm, trong bụng có hơi không vui. Cũng may y thân là cẩm y Bá Hộ, cũng không phải là nhân vật tầm thường, lập tức gạt bỏ chuyện này, thần sắc ngoài mặt không hề thay đổi, thoải mái cười đùa cùng Trương Công Ngư.
Hiện tại rõ ràng là bạch đinh, cách gọi Tần công tử liền đổi thành Tần tiểu ca, nhưng ngoại trừ hiểu lầm thân phận của Tần Lâm, sau khi biết hắn chỉ là dân chúng, lời nói giữa hai vị Đại nhân với hắn lại thân thiết hơn trước.
- Tần tiểu ca có bản lãnh như thế, ở y quán quả thật phí tài, bản quan muốn mời ngươi tới làm Hình Danh Sư...
Trương Công Ngư nói tới chỗ này chợt dừng lại, khẽ cau mày.
Vốn y muốn mời Tần Lâm làm Hình Danh Sư Gia, nhưng chuyển niệm lại nghĩ Thiệu Hưng Sư Gia hiện tại là một tay chuyên làm văn án thành thục, công văn trình lên Hoàng Châu phủ, Hồ Quảng Thừa Tuyên Bố Chính Sứ Ty đa số phải nhờ vào lão chấp bút, về phương diện công văn qua lại, quy củ quan trường cực kỳ lão luyện, những chuyện này quả thật không thể rời bỏ lão được.
Liền sửa lời nói:
- Làm Hình Phòng Ty Lại có được chăng?
Thạch Vi khẽ mấp máy môi vốn muốn nói gì đó, nhưng nghe Trương Công Ngư tranh trước mình không khỏi có chút hối hận, nhìn trừng trừng Tần Lâm xem hắn có đáp ứng hay không.
Bọn Ngưu Đại Lực, Thôi Bộ Đầu, Tiêu Ngọ Tác nghe vậy sửng sốt, cũng hít sâu một hơi khí lạnh, mấy tên bộ khoái càng xì xào bàn tán:
- Là Ty Lại, không phải là Điển Lại, Thư Bạn ư? Ta không nghe lầm chứ?
Tuy Ty Lại là lại viên không có phẩm cấp, nhưng quyền lực cũng không nhỏ, kinh sư triều đình có sáu bộ Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, huyện nha địa phương cũng có sáu phòng đối ứng, đại quan trung ương phụ trách cai quản một bộ gọi là Thượng Thư, lại viên chủ quản địa phương gọi là Ty Lại, Hình Phòng Ty Lại chính là ‘Hình bộ Thượng Thư’ của một châu một huyện (tương đương trưởng phòng cảnh sát hình sự quận).
Huống chi sáu phòng châu nha chỉ có Ty Lại cùng phó thủ Điển Lại chủ quản sáu phòng, gom hết tổng cộng mười hai người là chính lại thuộc biên chế. Ngoài ra gần trăm Thư Bạn đều là lại viên không thuộc biên chế. Chính lại phải báo tên lên Hộ bộ lập hồ sơ, tương lai làm lâu còn có tư cách thăng làm tạp quan như Chủ Bộ, Phán Quan, Thôi Quan, Đồng Tri. Mà lại viên không qua biên chế chỉ có thể đưa tay kiếm chác chút ít tiền bên ngoài, không có cơ hội thăng quan, tiền đồ so với chính lại trong biên chế khác xa như trời vực.
Trương Công Ngư mở miệng liền mời Tần Lâm làm Ty Lại, đây không những là chính lại trong biên chế, còn là chủ quản Hình Phòng. Không ít Thư Bạn trong châu nha râu đã bạc phơ còn không làm được chức Điển Lại, hắn mới bao nhiêu tuổi đã làm đến Ty Lại? Mười sáu mười bảy tuổi làm đến Ty Lại, quả thật có thể khẳng định hơn mười năm sau sẽ trở thành thất bát phẩm Huyện Thừa, Chủ Bộ hoặc là Thôi Quan, nếu như may mắn nói không chừng đời này có thể lấy lục phẩm Thông Phán làm điểm cuối sĩ đồ, tiền đồ không thể hạn lượng!
Cá nhảy long môn, mọi người cảm thán, câu nói đầu tiên của Trương Công Ngư cho Tần Lâm một con đường tắt đi lên quan trường kim quang sáng chói.
Hình Phòng Thư Bạn theo tới thầm than mình không may mắn, mới vừa hiếu kính cho Hồ Ty Lại năm lượng bạc cầu xin y chiếu cố, lần này Hồ Ty Lại bị một câu nói của Trương Đại lão gia miễn chức, năm lượng bạc kia không thể làm gì khác hơn là coi như vứt cho chó gặm. Cũng may tân Ty Lại ở nơi này, dọc trên đường đi trở về châu thành có thể tranh thủ trước mặt mọi người kết giao lấy lòng, nói không chừng tương lai còn được hắn kính trọng vài phần…
Thôi Bộ Đầu tính tình khôn khéo, nghe giọng điệu cảm thấy dường như Tri Châu Đại lão gia lúc đầu còn muốn đưa vị trí Hình Danh Sư Gia cho Tần Lâm. Vậy càng không được nữa, Ty Lại là thuộc hạ Tri Châu, Sư Gia xưng là trợ lý mời riêng ngoài biên chế, quan hệ cùng Đại lão gia như giữa bằng hữu cùng tân khách, nếu như nói sáu phòng Thư Lại là cái bóng của Thượng Thư sáu bộ trung ương tại địa phương, như vậy Sư Gia đảm nhiệm cũng gần như Thái Sư, Thái Phó trong triều.
Người trẻ tuổi này rất giỏi! Thôi Bộ Đầu quyết định bất kể thế nào cũng phải khách sáo một chút với Tần Lâm, nói không chừng chén cơm tương lai của mình nằm trong lòng bàn tay người ta.
Ánh mắt hâm mộ của mọi người tụ tập vào trên mặt Tần Lâm.
Không ngờ rằng hắn lại không vội vàng ảm tạ ân của Trương Đại lão gia giống như mọi người tưởng tượng, ngược lại cúi đầu như có điều suy nghĩ.
- Mau đáp ứng đi...
Lục Viễn Chí ở phía sau kéo kéo cánh tay hắn, tiểu mập mạp còn gấp hơn hắn:
- Tần ca, Tần ca, huynh mới mười bảy tuổi, nếu bây giờ làm được Ty Lại, qua hơn mười năm nữa, hơn ba mươi tuổi trở thành một Thôi Quan thất phẩm là vô cùng ổn thỏa.
Triều Đại Minh Tiến Sĩ xuất thân chính ấn quan môn có thể đùa gió giỡn trăng, tạp quan có công chuyện bận rộn mãi không xong, cho nên con đường thăng quan tiến chức cũng rất nhanh. Tần Lâm trẻ tuổi như vậy đã bắt đầu từ Ty Lại làm lên, có thể nói mười năm sau một vị trí chính thất phẩm là mười phần chắc chín.
Tần Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt hẳn là hết sức trong suốt thanh tịnh, hắn cung cung kính kính nhìn Trương Công Ngư chắp tay làm lễ, câu trả lời lại làm tất cả mọi người mở rộng tầm mắt:
- Đa tạ Đại lão gia thương yêu đề bạt, bất quá vãn sinh trẻ tuổi kiến thức nông cạn, đang muốn lịch lãm thêm mấy năm trên phương diện y đạo, cho nên kính xin Đại lão gia thu hồi mệnh lệnh.
Thạch Vi cũng lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tính toán cái gì.
Trương Công Ngư giật mình không nhỏ, nhìn chằm chằm Tần Lâm chốc lát, đến khi thấy ánh mắt Tần Lâm không tránh né chút nào, thần sắc không cao không thấp, y mới xác nhận đây cũng không phải là giả vờ thoái thác.
- Người tuổi trẻ quả nhiên chí hướng thật xa, tuy xuất thân lại viên có thể làm quan, chung quy không phải là chính đồ thanh lưu, khó trách Tần tiểu ca nhìn không thuận mắt. Đất Hồ Quảng các ngươi nhân tài lớp lớp, đồng hương Giang Lăng Trương Công Cư Chính các ngươi xuất thân Nhị Giáp Tiến Sĩ, hiện đang lấy địa vị Tể Phụ nắm quyền khuông phò triều cương. Có thể nói châu ngọc ở phía trước, tự nhiên ngươi muốn noi theo gương trước…
Trương Công Ngư hiểu sai ý, thấy khí chất Tần Lâm anh hoa nội liễm, động tác rất có khí độ, còn tưởng rằng hắn là một thư sinh ham học.
Bởi vì bản thân Trương Đại lão gia là xuất thân Tam Giáp Tiến Sĩ làm quan, cho nên hết sức thưởng thức, trong lời nói tựa như hận không được thu Tần Lâm làm môn sinh.
Vốn vị Đại lão gia này có hơi hồ đồ không hiểu, cũng không thèm suy nghĩ nếu như Tần Lâm muốn đi theo con đường khoa cử, cần gì ở y quán, nên ứng thí Tú Tài đi châu học phủ học mới phải.
Y tự nói một mình, chợt nhớ tới câu chuyện Hồ Quảng Tuần Phủ Cố Lân từng tặng đai lưng cho Trương Cư Chính lúc còn thanh niên, lập tức cởi đai lưng khảm bạc của mình xuống đưa cho Tần Lâm:
- Nhắc tới chuyện noi theo gương trước, bản quan nhớ tới chuyện Cố Tuần Phủ tặng Trương Giang Lăng đai lưng tê giác thuở trước, cũng muốn tưởng thưởng cho hậu sinh, cho nên tặng đai lưng này cho ngươi. Ha ha, chỉ là đai lưng khảm bạc của quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, e rằng tương lai không xứng với công danh ngươi, sau này ắt sẽ mang đai vàng, đai ngọc!
Tần Lâm chỉ cảm thấy buồn cười, mình viết chữ chẳng khác nào gà bới, cũng không giỏi cổ văn, muốn thi Tiến Sĩ sợ rằng thi đến khi hết tuổi cũng chỉ là vô ích.
Bất quá Trương Đại lão gia đã nhiệt tình như vậy, hắn cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, liên tục bái tạ sau đó nhận lấy đai lưng bạc.
Nếu làm cao cũng không được, mọi người bắt đầu từ Thôi Bộ Đầu hoàn toàn nhìn Tần Lâm với ánh mắt khác. Phải biết cho dù là Trương Công Ngư kém cỏi, nhưng cũng là thường thắng tướng quân trên khoa trường, xuất thân Tam Giáp Tiến Sĩ. Nếu y đã nói tương lai Tần Lâm sẽ thi đỗ Tiến Sĩ, sẽ làm đại quan, vậy thì mười phần chắc chín.
Duy chỉ đất Hồ Nam, Hồ Bắc có nhiều nhân tài, người Hồ Quảng thi Tiến Sĩ làm đại quan trong triều cũng không ít, bây giờ đệ nhất trong triều, Vạn Lịch Hoàng đế gọi là Thái Sư Trương Thái Nhạc tiên sinh Trương Cư Chính, chính là Tiến Sĩ khoa Gia Tĩnh Đinh Mùi, người Giang Lăng Hồ Quảng. Ai mà biết được người trẻ tuổi Tần Lâm này có phải là một Trương Cư Chính mấy chục năm sau hay không?
Ánh mắt của mọi người nhìn Tần Lâm thay đổi, ngay cả Thôi Bộ Đầu cũng không dám nhìn thẳng.
Thạch Vi rất là tiếc nuối, âm thầm nghĩ ngợi: “Vốn định mời vị Tần tiểu ca này vào Cẩm Y Vệ phụng chức, cũng tiện có một thủ hạ đắc lực. Các huynh đệ của lão tử toàn là kẻ liếm máu đầu đao, kỳ tài có tâm kế có mưu trí phá án như vậy hết sức hiếm thấy.”
Nhưng Trương Công Ngư tranh trước mời Tần Lâm làm Ty Lại, y không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói. Vất vả lắm Tần Lâm mới từ chối, Trương Công Ngư còn nói hắn tương lai sẽ đậu cao Tiến Sĩ, còn tặng đai lưng bạc ngũ phẩm của mình cho hắn.
Mặc dù Trương Đại lão gia đầu óc ngây ngô, nhưng cũng đã từng đậu Tiến Sĩ. Thạch Vi là người trong thô có tế, một tay hảo thủ bên trong Cẩm Y Vệ, lại không đọc được mấy chữ, tất nhiên hết sức tin tưởng không chút nghi ngờ, lời muốn nói ra chiêu mộ Tần Lâm cũng nuốt vào trong bụng.
Mọi người hâm mộ vô cùng, bản thân chỉ có Tần Lâm dở khóc dở cười, không biết Trương Công Ngư này hồ đồ như vậy sao thể làm quan. Hắn nhìn thấy rõ ràng, nếu không phải là Trương Công Ngư nói hươu nói vượn, hơn phân nửa Thạch Vi đã lấy danh nghĩa Cẩm Y Vệ đứng ra chiêu mộ hắn.
Trương Công Ngư, Thạch Vi chuẩn bị rời đi, Tần Lâm thay Ngưu Đại Lực mời hai vị thượng quan đến nhà y uống rượu, lúc này trì hoãn hơn nửa ngày đã sớm đói bụng, vì vậy hai vị thượng quan hớn hở dự tiệc.
Ngưu Đại Lực vui vẻ vô cùng, chỉ là tiệc mừng thăng chức một tráng ban Ban Đầu nho nhỏ như y, ngay cả hai vị lão phu tử Hình Danh, Tiền Cốc đều thờ ơ từ chối không thèm tới, sáu phòng Ty Lại cũng tìm chuyện lấy cớ từ chối, chỉ có một ít Thư Bạn, bộ khoái, cùng bảo an địa phương, hương lý, Lý trưởng tới uống rượu, thật sự mất mặt.
Bây giờ lại có bản châu Tri Châu Đại lão gia cùng Cẩm Y Vệ Bá Hộ chúc mừng, tuy rằng y không có học vấn gì, không nói ra được những lời khách sáo như ‘nhà cỏ huy hoàng’, cũng đã cười tới nỗi không khép miệng lại được.
Ngay cả đai lưng Trương Công Ngư cũng tháo xuống, thanh chiết phiến có bút tích của Đường Bá Hổ cũng đưa cho Tần Lâm. Nhưng chuyện làm cho hắn cảm thấy kỳ quái là Thất Tinh Kiếm cũng vứt trên đất, bọn bộ khoái chỉ tra hỏi Trần Bì Tượng tìm được chủy thủ hành hung, không đếm xỉa gì tới bảo kiếm.
- A, Tần tiên sinh thích thanh kiếm này sao, lấy về là được.
Thôi Bộ Đầu vô cùng rộng rãi, y còn nghĩ hết biện pháp chuẩn bị lấy lòng Tần Lâm.
Tần Lâm ngạc nhiên nói:
- Không thu vào quan khố làm chứng cớ sao?
Bọn Thôi Bộ Đầu, Ngưu Đại Lực, Tiêu Ngọ Tác cùng Hình Phòng Thư Bạn đều nở nụ cười thiện ý:
- Tần tiên sinh là nhân sĩ tài hoa, Trạng Nguyên tương lai, đương nhiên không biết hoạt động lệ thường của nha môn chúng ta.
Thì ra quan phủ địa phương đời Minh lấy ‘Chính thanh hình giản’ là yếu vụ đệ nhất, nói trắng ra là chính là không muốn vô sự sinh phi, Hình Danh cũng là quán triệt loại chủ trương này.
Thí dụ như vụ án giết người này, nếu như theo đúng sự thực báo lên, trải qua Đề Hình Án Sát Sứ Ty, một đám quan môn thích vô sự sinh phi rỗi rảnh biết chuyện chắc chắn sẽ châm câu chước chữ soi mói từng chút, bắt báo cáo tỉ mỉ từng chút, chỉ riêng công văn lui tới cũng có thể khiến cho người ta phiền chết.
Vì vậy phá vụ án nghi nan tới mức nào đi nữa, trình công văn lên trên cũng chỉ ngắn ngủi mấy câu: ‘Kẻ nào ở đâu vào lúc nào, vì chuyện gì giết chết người nào đó, đã nhận cung không chối cãi, có hung khí trình đường, có chứng nhân đầy đủ’, sau đó ký tên đồng ý vào bản cung, giao lên trên, coi như mọi sự đại cát.
Thôi Bộ Đầu lau Thất Tinh Kiếm đến khi sạch sẽ, tra vào vỏ sau đó hai tay dâng lên cho Tần Lâm.
Sớm biết thanh kiếm này sắc bén phi phàm, thân thể Tần Lâm hiện tại vẫn chưa trưởng thành, không có chiêu thức mà lực lượng không được, lại từng đắc tội Bạch Liên giáo, quả thật cần bảo kiếm phòng thân, liền mỉm cười nhận lấy.
Trong góc sân có một gốc cây, Tần Lâm múa bảo kiếm chém ngang một cái định thử xem sắc bén tới mức nào. Không ngờ rằng chém đứt một cành cây to bằng cánh tay giống như cắt đậu hủ hết sức nhẹ nhàng, thân kiếm xanh biếc kêu lên một tiếng dài, chấn động truyền tới bàn tay cũng nhẹ vô cùng.
- Chúc mừng Tần tiên sinh...
Thôi Bộ Đầu kinh ngạc kêu lên:
- Đây chính là bảo kiếm thổi tóc liền đứt, chém sắt như chém bùn!
Bữa rượu chúc mừng Ngưu gia phi thường náo nhiệt, chỉ là tiệc mời của dân tráng Ban Đầu, lại có tòng ngũ phẩm Tri Châu Đại lão gia cùng Bá Hộ Cẩm Y Vệ Đại nhân tới dự chúc mừng, tuy là sau khi phá án thuận đường mới tới, nhưng cũng đã vô cùng nể mặt Ngưu Đại Lực.
Chúng thư lại, nha dịch, bộ khoái cũng biết từ nay về sau Ngưu Đại Lực không thể so với ngày xưa, trước kia làm Thập Trưởng cho dù là một Thư Bạn không phải trải qua biên chế cũng có thể coi thường y, hiện tại đừng nói là Hình Phòng Ty Lại, cho dù là Hình Danh Sư Gia cũng chưa chắc dám động tới y.
- Tần… Tần tiểu ca cũng làm bản quan sợ đến giật mình...
Trương Công Ngư chỉ Tần Lâm bật cười, nói với Thạch Vi:
- Nhìn khí độ người này, há chỉ là học đồ y quán?
Thạch Vi căng thẳng gật đầu một cái, thân là Cẩm Y Vệ Bá Hộ y nhìn người vô cùng chính xác, không nghĩ tới lại phạm sai lầm khi đánh giá Tần Lâm, trong bụng có hơi không vui. Cũng may y thân là cẩm y Bá Hộ, cũng không phải là nhân vật tầm thường, lập tức gạt bỏ chuyện này, thần sắc ngoài mặt không hề thay đổi, thoải mái cười đùa cùng Trương Công Ngư.
Hiện tại rõ ràng là bạch đinh, cách gọi Tần công tử liền đổi thành Tần tiểu ca, nhưng ngoại trừ hiểu lầm thân phận của Tần Lâm, sau khi biết hắn chỉ là dân chúng, lời nói giữa hai vị Đại nhân với hắn lại thân thiết hơn trước.
- Tần tiểu ca có bản lãnh như thế, ở y quán quả thật phí tài, bản quan muốn mời ngươi tới làm Hình Danh Sư...
Trương Công Ngư nói tới chỗ này chợt dừng lại, khẽ cau mày.
Vốn y muốn mời Tần Lâm làm Hình Danh Sư Gia, nhưng chuyển niệm lại nghĩ Thiệu Hưng Sư Gia hiện tại là một tay chuyên làm văn án thành thục, công văn trình lên Hoàng Châu phủ, Hồ Quảng Thừa Tuyên Bố Chính Sứ Ty đa số phải nhờ vào lão chấp bút, về phương diện công văn qua lại, quy củ quan trường cực kỳ lão luyện, những chuyện này quả thật không thể rời bỏ lão được.
Liền sửa lời nói:
- Làm Hình Phòng Ty Lại có được chăng?
Thạch Vi khẽ mấp máy môi vốn muốn nói gì đó, nhưng nghe Trương Công Ngư tranh trước mình không khỏi có chút hối hận, nhìn trừng trừng Tần Lâm xem hắn có đáp ứng hay không.
Bọn Ngưu Đại Lực, Thôi Bộ Đầu, Tiêu Ngọ Tác nghe vậy sửng sốt, cũng hít sâu một hơi khí lạnh, mấy tên bộ khoái càng xì xào bàn tán:
- Là Ty Lại, không phải là Điển Lại, Thư Bạn ư? Ta không nghe lầm chứ?
Tuy Ty Lại là lại viên không có phẩm cấp, nhưng quyền lực cũng không nhỏ, kinh sư triều đình có sáu bộ Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, huyện nha địa phương cũng có sáu phòng đối ứng, đại quan trung ương phụ trách cai quản một bộ gọi là Thượng Thư, lại viên chủ quản địa phương gọi là Ty Lại, Hình Phòng Ty Lại chính là ‘Hình bộ Thượng Thư’ của một châu một huyện (tương đương trưởng phòng cảnh sát hình sự quận).
Huống chi sáu phòng châu nha chỉ có Ty Lại cùng phó thủ Điển Lại chủ quản sáu phòng, gom hết tổng cộng mười hai người là chính lại thuộc biên chế. Ngoài ra gần trăm Thư Bạn đều là lại viên không thuộc biên chế. Chính lại phải báo tên lên Hộ bộ lập hồ sơ, tương lai làm lâu còn có tư cách thăng làm tạp quan như Chủ Bộ, Phán Quan, Thôi Quan, Đồng Tri. Mà lại viên không qua biên chế chỉ có thể đưa tay kiếm chác chút ít tiền bên ngoài, không có cơ hội thăng quan, tiền đồ so với chính lại trong biên chế khác xa như trời vực.
Trương Công Ngư mở miệng liền mời Tần Lâm làm Ty Lại, đây không những là chính lại trong biên chế, còn là chủ quản Hình Phòng. Không ít Thư Bạn trong châu nha râu đã bạc phơ còn không làm được chức Điển Lại, hắn mới bao nhiêu tuổi đã làm đến Ty Lại? Mười sáu mười bảy tuổi làm đến Ty Lại, quả thật có thể khẳng định hơn mười năm sau sẽ trở thành thất bát phẩm Huyện Thừa, Chủ Bộ hoặc là Thôi Quan, nếu như may mắn nói không chừng đời này có thể lấy lục phẩm Thông Phán làm điểm cuối sĩ đồ, tiền đồ không thể hạn lượng!
Cá nhảy long môn, mọi người cảm thán, câu nói đầu tiên của Trương Công Ngư cho Tần Lâm một con đường tắt đi lên quan trường kim quang sáng chói.
Hình Phòng Thư Bạn theo tới thầm than mình không may mắn, mới vừa hiếu kính cho Hồ Ty Lại năm lượng bạc cầu xin y chiếu cố, lần này Hồ Ty Lại bị một câu nói của Trương Đại lão gia miễn chức, năm lượng bạc kia không thể làm gì khác hơn là coi như vứt cho chó gặm. Cũng may tân Ty Lại ở nơi này, dọc trên đường đi trở về châu thành có thể tranh thủ trước mặt mọi người kết giao lấy lòng, nói không chừng tương lai còn được hắn kính trọng vài phần…
Thôi Bộ Đầu tính tình khôn khéo, nghe giọng điệu cảm thấy dường như Tri Châu Đại lão gia lúc đầu còn muốn đưa vị trí Hình Danh Sư Gia cho Tần Lâm. Vậy càng không được nữa, Ty Lại là thuộc hạ Tri Châu, Sư Gia xưng là trợ lý mời riêng ngoài biên chế, quan hệ cùng Đại lão gia như giữa bằng hữu cùng tân khách, nếu như nói sáu phòng Thư Lại là cái bóng của Thượng Thư sáu bộ trung ương tại địa phương, như vậy Sư Gia đảm nhiệm cũng gần như Thái Sư, Thái Phó trong triều.
Người trẻ tuổi này rất giỏi! Thôi Bộ Đầu quyết định bất kể thế nào cũng phải khách sáo một chút với Tần Lâm, nói không chừng chén cơm tương lai của mình nằm trong lòng bàn tay người ta.
Ánh mắt hâm mộ của mọi người tụ tập vào trên mặt Tần Lâm.
Không ngờ rằng hắn lại không vội vàng ảm tạ ân của Trương Đại lão gia giống như mọi người tưởng tượng, ngược lại cúi đầu như có điều suy nghĩ.
- Mau đáp ứng đi...
Lục Viễn Chí ở phía sau kéo kéo cánh tay hắn, tiểu mập mạp còn gấp hơn hắn:
- Tần ca, Tần ca, huynh mới mười bảy tuổi, nếu bây giờ làm được Ty Lại, qua hơn mười năm nữa, hơn ba mươi tuổi trở thành một Thôi Quan thất phẩm là vô cùng ổn thỏa.
Triều Đại Minh Tiến Sĩ xuất thân chính ấn quan môn có thể đùa gió giỡn trăng, tạp quan có công chuyện bận rộn mãi không xong, cho nên con đường thăng quan tiến chức cũng rất nhanh. Tần Lâm trẻ tuổi như vậy đã bắt đầu từ Ty Lại làm lên, có thể nói mười năm sau một vị trí chính thất phẩm là mười phần chắc chín.
Tần Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt hẳn là hết sức trong suốt thanh tịnh, hắn cung cung kính kính nhìn Trương Công Ngư chắp tay làm lễ, câu trả lời lại làm tất cả mọi người mở rộng tầm mắt:
- Đa tạ Đại lão gia thương yêu đề bạt, bất quá vãn sinh trẻ tuổi kiến thức nông cạn, đang muốn lịch lãm thêm mấy năm trên phương diện y đạo, cho nên kính xin Đại lão gia thu hồi mệnh lệnh.
Thạch Vi cũng lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tính toán cái gì.
Trương Công Ngư giật mình không nhỏ, nhìn chằm chằm Tần Lâm chốc lát, đến khi thấy ánh mắt Tần Lâm không tránh né chút nào, thần sắc không cao không thấp, y mới xác nhận đây cũng không phải là giả vờ thoái thác.
- Người tuổi trẻ quả nhiên chí hướng thật xa, tuy xuất thân lại viên có thể làm quan, chung quy không phải là chính đồ thanh lưu, khó trách Tần tiểu ca nhìn không thuận mắt. Đất Hồ Quảng các ngươi nhân tài lớp lớp, đồng hương Giang Lăng Trương Công Cư Chính các ngươi xuất thân Nhị Giáp Tiến Sĩ, hiện đang lấy địa vị Tể Phụ nắm quyền khuông phò triều cương. Có thể nói châu ngọc ở phía trước, tự nhiên ngươi muốn noi theo gương trước…
Trương Công Ngư hiểu sai ý, thấy khí chất Tần Lâm anh hoa nội liễm, động tác rất có khí độ, còn tưởng rằng hắn là một thư sinh ham học.
Bởi vì bản thân Trương Đại lão gia là xuất thân Tam Giáp Tiến Sĩ làm quan, cho nên hết sức thưởng thức, trong lời nói tựa như hận không được thu Tần Lâm làm môn sinh.
Vốn vị Đại lão gia này có hơi hồ đồ không hiểu, cũng không thèm suy nghĩ nếu như Tần Lâm muốn đi theo con đường khoa cử, cần gì ở y quán, nên ứng thí Tú Tài đi châu học phủ học mới phải.
Y tự nói một mình, chợt nhớ tới câu chuyện Hồ Quảng Tuần Phủ Cố Lân từng tặng đai lưng cho Trương Cư Chính lúc còn thanh niên, lập tức cởi đai lưng khảm bạc của mình xuống đưa cho Tần Lâm:
- Nhắc tới chuyện noi theo gương trước, bản quan nhớ tới chuyện Cố Tuần Phủ tặng Trương Giang Lăng đai lưng tê giác thuở trước, cũng muốn tưởng thưởng cho hậu sinh, cho nên tặng đai lưng này cho ngươi. Ha ha, chỉ là đai lưng khảm bạc của quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, e rằng tương lai không xứng với công danh ngươi, sau này ắt sẽ mang đai vàng, đai ngọc!
Tần Lâm chỉ cảm thấy buồn cười, mình viết chữ chẳng khác nào gà bới, cũng không giỏi cổ văn, muốn thi Tiến Sĩ sợ rằng thi đến khi hết tuổi cũng chỉ là vô ích.
Bất quá Trương Đại lão gia đã nhiệt tình như vậy, hắn cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, liên tục bái tạ sau đó nhận lấy đai lưng bạc.
Nếu làm cao cũng không được, mọi người bắt đầu từ Thôi Bộ Đầu hoàn toàn nhìn Tần Lâm với ánh mắt khác. Phải biết cho dù là Trương Công Ngư kém cỏi, nhưng cũng là thường thắng tướng quân trên khoa trường, xuất thân Tam Giáp Tiến Sĩ. Nếu y đã nói tương lai Tần Lâm sẽ thi đỗ Tiến Sĩ, sẽ làm đại quan, vậy thì mười phần chắc chín.
Duy chỉ đất Hồ Nam, Hồ Bắc có nhiều nhân tài, người Hồ Quảng thi Tiến Sĩ làm đại quan trong triều cũng không ít, bây giờ đệ nhất trong triều, Vạn Lịch Hoàng đế gọi là Thái Sư Trương Thái Nhạc tiên sinh Trương Cư Chính, chính là Tiến Sĩ khoa Gia Tĩnh Đinh Mùi, người Giang Lăng Hồ Quảng. Ai mà biết được người trẻ tuổi Tần Lâm này có phải là một Trương Cư Chính mấy chục năm sau hay không?
Ánh mắt của mọi người nhìn Tần Lâm thay đổi, ngay cả Thôi Bộ Đầu cũng không dám nhìn thẳng.
Thạch Vi rất là tiếc nuối, âm thầm nghĩ ngợi: “Vốn định mời vị Tần tiểu ca này vào Cẩm Y Vệ phụng chức, cũng tiện có một thủ hạ đắc lực. Các huynh đệ của lão tử toàn là kẻ liếm máu đầu đao, kỳ tài có tâm kế có mưu trí phá án như vậy hết sức hiếm thấy.”
Nhưng Trương Công Ngư tranh trước mời Tần Lâm làm Ty Lại, y không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói. Vất vả lắm Tần Lâm mới từ chối, Trương Công Ngư còn nói hắn tương lai sẽ đậu cao Tiến Sĩ, còn tặng đai lưng bạc ngũ phẩm của mình cho hắn.
Mặc dù Trương Đại lão gia đầu óc ngây ngô, nhưng cũng đã từng đậu Tiến Sĩ. Thạch Vi là người trong thô có tế, một tay hảo thủ bên trong Cẩm Y Vệ, lại không đọc được mấy chữ, tất nhiên hết sức tin tưởng không chút nghi ngờ, lời muốn nói ra chiêu mộ Tần Lâm cũng nuốt vào trong bụng.
Mọi người hâm mộ vô cùng, bản thân chỉ có Tần Lâm dở khóc dở cười, không biết Trương Công Ngư này hồ đồ như vậy sao thể làm quan. Hắn nhìn thấy rõ ràng, nếu không phải là Trương Công Ngư nói hươu nói vượn, hơn phân nửa Thạch Vi đã lấy danh nghĩa Cẩm Y Vệ đứng ra chiêu mộ hắn.
Trương Công Ngư, Thạch Vi chuẩn bị rời đi, Tần Lâm thay Ngưu Đại Lực mời hai vị thượng quan đến nhà y uống rượu, lúc này trì hoãn hơn nửa ngày đã sớm đói bụng, vì vậy hai vị thượng quan hớn hở dự tiệc.
Ngưu Đại Lực vui vẻ vô cùng, chỉ là tiệc mừng thăng chức một tráng ban Ban Đầu nho nhỏ như y, ngay cả hai vị lão phu tử Hình Danh, Tiền Cốc đều thờ ơ từ chối không thèm tới, sáu phòng Ty Lại cũng tìm chuyện lấy cớ từ chối, chỉ có một ít Thư Bạn, bộ khoái, cùng bảo an địa phương, hương lý, Lý trưởng tới uống rượu, thật sự mất mặt.
Bây giờ lại có bản châu Tri Châu Đại lão gia cùng Cẩm Y Vệ Bá Hộ chúc mừng, tuy rằng y không có học vấn gì, không nói ra được những lời khách sáo như ‘nhà cỏ huy hoàng’, cũng đã cười tới nỗi không khép miệng lại được.
Ngay cả đai lưng Trương Công Ngư cũng tháo xuống, thanh chiết phiến có bút tích của Đường Bá Hổ cũng đưa cho Tần Lâm. Nhưng chuyện làm cho hắn cảm thấy kỳ quái là Thất Tinh Kiếm cũng vứt trên đất, bọn bộ khoái chỉ tra hỏi Trần Bì Tượng tìm được chủy thủ hành hung, không đếm xỉa gì tới bảo kiếm.
- A, Tần tiên sinh thích thanh kiếm này sao, lấy về là được.
Thôi Bộ Đầu vô cùng rộng rãi, y còn nghĩ hết biện pháp chuẩn bị lấy lòng Tần Lâm.
Tần Lâm ngạc nhiên nói:
- Không thu vào quan khố làm chứng cớ sao?
Bọn Thôi Bộ Đầu, Ngưu Đại Lực, Tiêu Ngọ Tác cùng Hình Phòng Thư Bạn đều nở nụ cười thiện ý:
- Tần tiên sinh là nhân sĩ tài hoa, Trạng Nguyên tương lai, đương nhiên không biết hoạt động lệ thường của nha môn chúng ta.
Thì ra quan phủ địa phương đời Minh lấy ‘Chính thanh hình giản’ là yếu vụ đệ nhất, nói trắng ra là chính là không muốn vô sự sinh phi, Hình Danh cũng là quán triệt loại chủ trương này.
Thí dụ như vụ án giết người này, nếu như theo đúng sự thực báo lên, trải qua Đề Hình Án Sát Sứ Ty, một đám quan môn thích vô sự sinh phi rỗi rảnh biết chuyện chắc chắn sẽ châm câu chước chữ soi mói từng chút, bắt báo cáo tỉ mỉ từng chút, chỉ riêng công văn lui tới cũng có thể khiến cho người ta phiền chết.
Vì vậy phá vụ án nghi nan tới mức nào đi nữa, trình công văn lên trên cũng chỉ ngắn ngủi mấy câu: ‘Kẻ nào ở đâu vào lúc nào, vì chuyện gì giết chết người nào đó, đã nhận cung không chối cãi, có hung khí trình đường, có chứng nhân đầy đủ’, sau đó ký tên đồng ý vào bản cung, giao lên trên, coi như mọi sự đại cát.
Thôi Bộ Đầu lau Thất Tinh Kiếm đến khi sạch sẽ, tra vào vỏ sau đó hai tay dâng lên cho Tần Lâm.
Sớm biết thanh kiếm này sắc bén phi phàm, thân thể Tần Lâm hiện tại vẫn chưa trưởng thành, không có chiêu thức mà lực lượng không được, lại từng đắc tội Bạch Liên giáo, quả thật cần bảo kiếm phòng thân, liền mỉm cười nhận lấy.
Trong góc sân có một gốc cây, Tần Lâm múa bảo kiếm chém ngang một cái định thử xem sắc bén tới mức nào. Không ngờ rằng chém đứt một cành cây to bằng cánh tay giống như cắt đậu hủ hết sức nhẹ nhàng, thân kiếm xanh biếc kêu lên một tiếng dài, chấn động truyền tới bàn tay cũng nhẹ vô cùng.
- Chúc mừng Tần tiên sinh...
Thôi Bộ Đầu kinh ngạc kêu lên:
- Đây chính là bảo kiếm thổi tóc liền đứt, chém sắt như chém bùn!
Bữa rượu chúc mừng Ngưu gia phi thường náo nhiệt, chỉ là tiệc mời của dân tráng Ban Đầu, lại có tòng ngũ phẩm Tri Châu Đại lão gia cùng Bá Hộ Cẩm Y Vệ Đại nhân tới dự chúc mừng, tuy là sau khi phá án thuận đường mới tới, nhưng cũng đã vô cùng nể mặt Ngưu Đại Lực.
Chúng thư lại, nha dịch, bộ khoái cũng biết từ nay về sau Ngưu Đại Lực không thể so với ngày xưa, trước kia làm Thập Trưởng cho dù là một Thư Bạn không phải trải qua biên chế cũng có thể coi thường y, hiện tại đừng nói là Hình Phòng Ty Lại, cho dù là Hình Danh Sư Gia cũng chưa chắc dám động tới y.