Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Ads Trong đôi mắt to sáng ngời của Thanh Đại ứa ra một lớp hơi nước, trong lòng thầm hận Tần Lâm không bút nào tả xiết. Nàng hao tâm tổn sức may y phục cho hắn, hắn vẫn chỉ đoán loanh quanh mấy món đồ chơi, chẳng lẽ trong mắt hắn mình cũng chỉ là một tiểu muội muội chưa trưởng thành? Người ta đã mười lăm tuổi, mười lăm tuổi rồi…
Giáp Ất Bính Đinh núp ở bụi hoa phía sau, nhìn cảnh tượng này che miệng cười vui vẻ, cảm thấy trên đời này không nam nhân nào đần độn như họ Tần này, đáng thương tiểu thư vất vả may áo cho hắn, rõ ràng là làm cho người mù xem.
- Đánh hắn, đánh hắn!
Nữ binh Giáp siết quả đấm trợ uy cho Thanh Đại, nếu như chuyện giống vậy phát sinh ở trên người Từ đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ, tên đần đệ nhất thiên hạ kia chắc chắn sẽ bị nàng gõ cho u đầu sứt trán.
- Đánh vào mặt hắn!
Nữ binh Ất nhấp nhổm.
- Chọc vào mắt hắn!
Nữ binh Bính ủng hộ hết mình.
- Bóp cổ đá vào thân dưới!
Nữ binh Đinh nhỏ nhất hưng phấn vô cùng.
- Muội nói thật là…
Giáp Ất Bính nhìn tiểu muội muội này, hoàn toàn á khẩu nghẹn lời.
Nhưng lúc Thanh Đại chuẩn bị vứt áo trúc bâu vào người Tần Lâm, sau đó ôm mặt khóc chạy đi, đột nhiên hắn cười lớn xấu xa:
- Là một chiếc áo trúc bâu Thanh Đại muội muội tự tay may, mỗi đường kim mũi chỉ đều là tâm ý của muội muội. Mùa hè mặc vừa thoải mái vừa mát mẻ, tay nghề còn cao hơn Hằng Nga cung Quảng, người cá Đông Hải ba phần.
- Đáng… đáng ghét…
Thanh Đại phá lên cười, vứt áo trúc bâu vào lòng Tần Lâm, quả đấm nhỏ đấm vào ngực hắn mấy cái, nhẹ nhàng, không đau.
- Đây là trường sam muội may cho ai vậy, hiện tại ta đã đoán trúng lấy được, chẳng phải là muội phải may thêm cái nữa sao?
Tần Lâm lẩm bẩm, ướm thử áo trúc bâu vào người, tỏ ra kinh ngạc nói:
- Ủa, lạ thật, cái áo trúc bâu này vừa khéo hết sức vừa người, dường như may đúng theo vóc người của ta…
Thiếu nữ xấu hổ cúi đầu, tay nhỏ bé xoa xoa vạt áo, gương mặt hồng hồng, thấp giọng nói:
- Tần Đại ca cũng biết trêu cợt người ta, huynh thật là xấu.
Trên người Thanh Đại mang theo một cỗ mùi thuốc như có như không, lúc này cúi thấp đầu lộ mái tóc đen xõa dài như thác nước, cổ áo lộ ra trắng như tuyết, hương thầm lan tỏa, người đẹp hơn hoa. Tần Lâm hơi ngẩn ra, thầm thở dài nói mấy câu thơ hay bị lạm dụng, hôm nay hẳn là sử dụng đúng lúc đúng chỗ, nhất là dáng vẻ cúi đầu dịu dàng, thẹn thùng giống như một đóa hoa sen trong gió.
Đưa cánh tay ra, Thanh Đại tự nhiên nhích tới gần khuỷu tay của hắn, thiếu nữ nhẹ cắn môi, khẽ mỉm cười...
Giáp Ất Bính Đinh núp ở phía sau bụi hoa rình coi, lúc này đã sớm trợn mắt há mồm, hồi lâu sau nữ binh Giáp mới kinh hãi run sợ vỗ ngực:
- Quá, quá giảo hoạt! Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua nam nhân giảo hoạt như thế!
Ất Bính Đinh đồng thời phản bác:
- Chúng ta đồng thời đi theo Đại tiểu thư, tỷ cũng thấy qua được mấy nam nhân?
- Xem ra không có Đại tiểu thư ra tay, chúng ta rất khó đối phó người này...
Nữ binh Giáp lại ra sức cổ vũ cho đám tỷ muội:
- Chúng ta quyết định, không sợ hy sinh, loại bỏ muôn vàn khó khăn, tranh thủ thắng lợi! Nhất định phải giằng co với hắn tới cùng, tranh thủ thời gian, không nôn nóng mà kiên nhẫn, kéo dài thời gian chờ biến cố, chờ đợi Đại tiểu thư tới đây tăng viện!
Nghĩ đến Đại tiểu thư chiến vô bất thắng, bốn vị nữ binh lập tức trở nên tự tin gấp trăm lần, nữ binh Giáp lại nhìn tỷ muội nhỏ nhất:
- Tiểu Đinh, muội nhỏ tuổi nhất, không hiểu biết gì, phải nói nguy hiểm nhất chính là muội, trong khoảng thời gian này ngàn vạn lần đừng để bị tên bại hoại đó lừa!
Tiểu Đinh gật đầu thật mạnh một cái, bày tỏ lập trường kiên định ý chí chiến đấu mạnh mẽ của mình.
Hai vị Ất, Bính vẫn không yên lòng, hỏi tới:
- Như vậy nếu như tên kia lấy lòng muội, muội sẽ làm sao?
Tiểu Đinh nhe răng ra, hung hăng nói:
- Cắn hắn!
- Muội cho rằng mình là chó sao?
Ba nàng Giáp Ất Bính cảm thấy một trận suy yếu vô lực.
Lúc này chợt nghe thấy Thanh Đại kêu gọi:
- Ủa, bốn vị tỷ muội Giáp Ất Bính Đinh chạy đi đâu? Dường như mới vừa rồi vẫn còn ở nơi này.
Bốn nàng vội vàng từ phía sau bụi hoa chạy về hành lang, sau đó nối đuôi nhau tiến ra:
- Tiểu thư, chúng ta ở chỗ này.
Thanh Đại cười hì hì, nắm lấy tay Giáp, Ất:
- Các tỷ muội, Tần Đại ca có chuyện tìm các ngươi giúp một tay, dù sao các ngươi cũng không có chuyện gì làm, đi giúp hắn một chút đi.
Bốn nàng trao đổi ánh mắt: không tốt, đối phương chủ động tìm tới cửa, có âm mưu!
Nhưng muốn cự tuyệt cũng không dễ dàng, Thanh Đại là tiểu thư các nàng hầu hạ, nàng đã mở miệng, thân làm nha hoàn cũng không thể không đi.
Còn nữa, bốn nàng là nữ binh thân tín theo chân Từ đại tiểu thư, những chuyện vặt như giăng màn trải chiếu, hầu hạ tắm rửa có nha hoàn khác làm. Các nàng đến chỗ Thanh Đại nói là hầu hạ tiểu thư, nhưng những chuyện này làm không quen không thuận tay, vẫn do vú già trước đây làm. Ngày ngày các nàng ngồi trong phòng không làm chuyện gì, cũng không tìm được cớ gì để không đi giúp Tần Lâm.
Suy nghĩ một chút không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, nữ binh Giáp nghi ngờ hỏi:
- Tiểu thư muốn chúng ta làm gì? Chúng ta có thể giúp được Tần công tử chuyện gì?
- Chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo, vừa đi vừa nói.
Thanh Đại thân thiết khoác tay các vị tỷ muội cùng đi, bỏ mặc Tần Lâm một bên.
Mặc dù Thanh Đại không phải là tiểu thư nhà quan cả năm trời không bước ra khỏi cửa, nhưng số lần ra khỏi cửa trong năm của nàng cũng không nhiều. Đây là có bốn vị nữ binh làm bạn mấy vị thẩm thẩm mới yên tâm để cho nàng đi ra ngoài, mà bốn vị nữ binh này từ lúc đến Kỳ Châu đây là lần đầu ra cửa đi dạo phố. Những ngày qua không thể phục dịch Từ đại tiểu thư ngày ngày đi ra ngoài cưỡi ngựa đi săn giống như ở Nam Kinh, ai nấy có vẻ đứng ngồi không yên, hiện tại thấy được ra ngoài dạo phố lại trở nên vô cùng hưng phấn như chim xổ lồng.
Không, phải nói là một bầy vịt ồn ào sút chuồng… Tần Lâm căm phẫn bất bình thầm nghĩ.
Chủ tớ năm người nhìn Đông ngó Tây, thấy cái gì cũng ly kỳ thú vị, không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia.
- Ôi chao, nơi này bán anh vũ thật là đẹp, còn biết nói nữa!
- Ha ha, tượng nặn bằng bột này thật là thú vị, các ngươi nhìn xem Tôn Hầu tử này có giống Tần Đại ca hay không?
- Không nghĩ tới Kỳ Châu tốt như vậy, chơi vui như vậy…
- ……
Tần Lâm chỉ cảm thấy bên tai như có một ngàn chiêng trống đồng thời gõ vang, may là hắn có thể tra hỏi phạm nhân giết người hai mươi giờ không gián đoạn cho đến khi đột phá phòng tuyến trong lòng đối phương. May là hắn đối diện với luật sư biện hộ miệng lưỡi lanh lợi trên tòa án mặt không đổi sắc, lúc này cũng không khỏi tâm phiền ý loạn, váng đầu hoa mắt, thân thụ nội thương.
Sâu trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ lúc cần nghiêm hình ép cung có cần để cho các nàng ra tay hay không. Chỉ cần nói vào tai phạm nhân như bây giờ chừng nửa giờ, sợ rằng kẻ kiên cường nhất cũng phải hoàn toàn sụp đổ.
Giáp Ất Bính Đinh núp ở bụi hoa phía sau, nhìn cảnh tượng này che miệng cười vui vẻ, cảm thấy trên đời này không nam nhân nào đần độn như họ Tần này, đáng thương tiểu thư vất vả may áo cho hắn, rõ ràng là làm cho người mù xem.
- Đánh hắn, đánh hắn!
Nữ binh Giáp siết quả đấm trợ uy cho Thanh Đại, nếu như chuyện giống vậy phát sinh ở trên người Từ đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ, tên đần đệ nhất thiên hạ kia chắc chắn sẽ bị nàng gõ cho u đầu sứt trán.
- Đánh vào mặt hắn!
Nữ binh Ất nhấp nhổm.
- Chọc vào mắt hắn!
Nữ binh Bính ủng hộ hết mình.
- Bóp cổ đá vào thân dưới!
Nữ binh Đinh nhỏ nhất hưng phấn vô cùng.
- Muội nói thật là…
Giáp Ất Bính nhìn tiểu muội muội này, hoàn toàn á khẩu nghẹn lời.
Nhưng lúc Thanh Đại chuẩn bị vứt áo trúc bâu vào người Tần Lâm, sau đó ôm mặt khóc chạy đi, đột nhiên hắn cười lớn xấu xa:
- Là một chiếc áo trúc bâu Thanh Đại muội muội tự tay may, mỗi đường kim mũi chỉ đều là tâm ý của muội muội. Mùa hè mặc vừa thoải mái vừa mát mẻ, tay nghề còn cao hơn Hằng Nga cung Quảng, người cá Đông Hải ba phần.
- Đáng… đáng ghét…
Thanh Đại phá lên cười, vứt áo trúc bâu vào lòng Tần Lâm, quả đấm nhỏ đấm vào ngực hắn mấy cái, nhẹ nhàng, không đau.
- Đây là trường sam muội may cho ai vậy, hiện tại ta đã đoán trúng lấy được, chẳng phải là muội phải may thêm cái nữa sao?
Tần Lâm lẩm bẩm, ướm thử áo trúc bâu vào người, tỏ ra kinh ngạc nói:
- Ủa, lạ thật, cái áo trúc bâu này vừa khéo hết sức vừa người, dường như may đúng theo vóc người của ta…
Thiếu nữ xấu hổ cúi đầu, tay nhỏ bé xoa xoa vạt áo, gương mặt hồng hồng, thấp giọng nói:
- Tần Đại ca cũng biết trêu cợt người ta, huynh thật là xấu.
Trên người Thanh Đại mang theo một cỗ mùi thuốc như có như không, lúc này cúi thấp đầu lộ mái tóc đen xõa dài như thác nước, cổ áo lộ ra trắng như tuyết, hương thầm lan tỏa, người đẹp hơn hoa. Tần Lâm hơi ngẩn ra, thầm thở dài nói mấy câu thơ hay bị lạm dụng, hôm nay hẳn là sử dụng đúng lúc đúng chỗ, nhất là dáng vẻ cúi đầu dịu dàng, thẹn thùng giống như một đóa hoa sen trong gió.
Đưa cánh tay ra, Thanh Đại tự nhiên nhích tới gần khuỷu tay của hắn, thiếu nữ nhẹ cắn môi, khẽ mỉm cười...
Giáp Ất Bính Đinh núp ở phía sau bụi hoa rình coi, lúc này đã sớm trợn mắt há mồm, hồi lâu sau nữ binh Giáp mới kinh hãi run sợ vỗ ngực:
- Quá, quá giảo hoạt! Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua nam nhân giảo hoạt như thế!
Ất Bính Đinh đồng thời phản bác:
- Chúng ta đồng thời đi theo Đại tiểu thư, tỷ cũng thấy qua được mấy nam nhân?
- Xem ra không có Đại tiểu thư ra tay, chúng ta rất khó đối phó người này...
Nữ binh Giáp lại ra sức cổ vũ cho đám tỷ muội:
- Chúng ta quyết định, không sợ hy sinh, loại bỏ muôn vàn khó khăn, tranh thủ thắng lợi! Nhất định phải giằng co với hắn tới cùng, tranh thủ thời gian, không nôn nóng mà kiên nhẫn, kéo dài thời gian chờ biến cố, chờ đợi Đại tiểu thư tới đây tăng viện!
Nghĩ đến Đại tiểu thư chiến vô bất thắng, bốn vị nữ binh lập tức trở nên tự tin gấp trăm lần, nữ binh Giáp lại nhìn tỷ muội nhỏ nhất:
- Tiểu Đinh, muội nhỏ tuổi nhất, không hiểu biết gì, phải nói nguy hiểm nhất chính là muội, trong khoảng thời gian này ngàn vạn lần đừng để bị tên bại hoại đó lừa!
Tiểu Đinh gật đầu thật mạnh một cái, bày tỏ lập trường kiên định ý chí chiến đấu mạnh mẽ của mình.
Hai vị Ất, Bính vẫn không yên lòng, hỏi tới:
- Như vậy nếu như tên kia lấy lòng muội, muội sẽ làm sao?
Tiểu Đinh nhe răng ra, hung hăng nói:
- Cắn hắn!
- Muội cho rằng mình là chó sao?
Ba nàng Giáp Ất Bính cảm thấy một trận suy yếu vô lực.
Lúc này chợt nghe thấy Thanh Đại kêu gọi:
- Ủa, bốn vị tỷ muội Giáp Ất Bính Đinh chạy đi đâu? Dường như mới vừa rồi vẫn còn ở nơi này.
Bốn nàng vội vàng từ phía sau bụi hoa chạy về hành lang, sau đó nối đuôi nhau tiến ra:
- Tiểu thư, chúng ta ở chỗ này.
Thanh Đại cười hì hì, nắm lấy tay Giáp, Ất:
- Các tỷ muội, Tần Đại ca có chuyện tìm các ngươi giúp một tay, dù sao các ngươi cũng không có chuyện gì làm, đi giúp hắn một chút đi.
Bốn nàng trao đổi ánh mắt: không tốt, đối phương chủ động tìm tới cửa, có âm mưu!
Nhưng muốn cự tuyệt cũng không dễ dàng, Thanh Đại là tiểu thư các nàng hầu hạ, nàng đã mở miệng, thân làm nha hoàn cũng không thể không đi.
Còn nữa, bốn nàng là nữ binh thân tín theo chân Từ đại tiểu thư, những chuyện vặt như giăng màn trải chiếu, hầu hạ tắm rửa có nha hoàn khác làm. Các nàng đến chỗ Thanh Đại nói là hầu hạ tiểu thư, nhưng những chuyện này làm không quen không thuận tay, vẫn do vú già trước đây làm. Ngày ngày các nàng ngồi trong phòng không làm chuyện gì, cũng không tìm được cớ gì để không đi giúp Tần Lâm.
Suy nghĩ một chút không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, nữ binh Giáp nghi ngờ hỏi:
- Tiểu thư muốn chúng ta làm gì? Chúng ta có thể giúp được Tần công tử chuyện gì?
- Chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo, vừa đi vừa nói.
Thanh Đại thân thiết khoác tay các vị tỷ muội cùng đi, bỏ mặc Tần Lâm một bên.
Mặc dù Thanh Đại không phải là tiểu thư nhà quan cả năm trời không bước ra khỏi cửa, nhưng số lần ra khỏi cửa trong năm của nàng cũng không nhiều. Đây là có bốn vị nữ binh làm bạn mấy vị thẩm thẩm mới yên tâm để cho nàng đi ra ngoài, mà bốn vị nữ binh này từ lúc đến Kỳ Châu đây là lần đầu ra cửa đi dạo phố. Những ngày qua không thể phục dịch Từ đại tiểu thư ngày ngày đi ra ngoài cưỡi ngựa đi săn giống như ở Nam Kinh, ai nấy có vẻ đứng ngồi không yên, hiện tại thấy được ra ngoài dạo phố lại trở nên vô cùng hưng phấn như chim xổ lồng.
Không, phải nói là một bầy vịt ồn ào sút chuồng… Tần Lâm căm phẫn bất bình thầm nghĩ.
Chủ tớ năm người nhìn Đông ngó Tây, thấy cái gì cũng ly kỳ thú vị, không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia.
- Ôi chao, nơi này bán anh vũ thật là đẹp, còn biết nói nữa!
- Ha ha, tượng nặn bằng bột này thật là thú vị, các ngươi nhìn xem Tôn Hầu tử này có giống Tần Đại ca hay không?
- Không nghĩ tới Kỳ Châu tốt như vậy, chơi vui như vậy…
- ……
Tần Lâm chỉ cảm thấy bên tai như có một ngàn chiêng trống đồng thời gõ vang, may là hắn có thể tra hỏi phạm nhân giết người hai mươi giờ không gián đoạn cho đến khi đột phá phòng tuyến trong lòng đối phương. May là hắn đối diện với luật sư biện hộ miệng lưỡi lanh lợi trên tòa án mặt không đổi sắc, lúc này cũng không khỏi tâm phiền ý loạn, váng đầu hoa mắt, thân thụ nội thương.
Sâu trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ lúc cần nghiêm hình ép cung có cần để cho các nàng ra tay hay không. Chỉ cần nói vào tai phạm nhân như bây giờ chừng nửa giờ, sợ rằng kẻ kiên cường nhất cũng phải hoàn toàn sụp đổ.