Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Thế nhưng những nha môn không thể kiếm chác được gì như Đô Sát viện, Quang Lộc tự, cùng với tiểu quan những ngành khác không có thế không cầm quyền, không kiếm được tiền bên ngoài, hao tổn trong kinh lại lớn, ai nấy nghèo xác nghèo xơ, nhà chỉ có bốn bức vách trống không.
Hoắc Trọng Lâu cũng thiệt thòi như vậy, ở Đông Xưởng mười mấy năm không ra bên ngoài đảm nhiệm chức quan, hơn nữa lòng ham công danh rất nặng, không chịu đánh mất thân phận kiếm tiền bằng thủ đoạn bất chính. Nếu không lấy võ công của y cho dù là đi đánh cướp cũng sớm phát tài, cho nên chớ nhìn bề ngoài y uy phong lẫm lẫm, trong nhà đã sớm nghèo rớt mồng tơi, lão bà hài tử đỏ mắt trông chờ chuyến này y làm việc xong trở về, mang theo vài lượng bạc phí sinh hoạt.
Nghe Tần Lâm không có ý thu hồi vàng, trong lòng Hoắc Trọng Lâu lập tức buông lỏng, vội vàng thu năm lượng vàng trở về, gương mặt từ trước tới nay vẫn chất phác vất vả lắm mới nặn ra được nụ cười nịnh hót, lại mang theo vài phần mất tự nhiên:
- Tần Tổng Kỳ nói như vậy quá khách sáo, Hoắc mỗ thật sự không biết lấy gì báo đáp…
Thế nhưng Tần Lâm cười quái dị hai tiếng:
- Coi như là sư phụ cho đồ nhi lễ ra mắt đi!
Hoắc Trọng Lâu ngạc nhiên, vốn định nổi giận nhưng cuối cùng không có phát tác, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng chẳng qua là ngượng ngùng cười nói:
- Hắc hắc, chuyện này… Tần Tổng Kỳ nói đùa, bất quá chỉ vài ngày qua, quả thật Hoắc mỗ đã học được của Tần Tổng Kỳ không ít.
Tần Lâm rất muốn thu cao thủ như Hoắc Trọng Lâu phục vụ cho mình, nhưng hiện tại hắn bất quá chỉ là một Tổng Kỳ nho nhỏ. Cho dù là đề bạt làm Bá Hộ cũng không có tư cách khiến cho một vị Đương Đầu Đông Xưởng phải thần phục, bất quá tương lai lại rất là khó nói, nói không chừng sẽ có rất nhiều người tranh nhau tới cửa bái yết.
Xem đi, thái độ của vị Hoắc Đương Đầu này không phải là từ một viên pháo chỉ cần chút lửa là bùng nổ, hiện tại hóa thành một con mèo nịnh hót ngoan ngoãn hay sao?
Bất quá nếu sau này gặp gỡ cao thủ như Ngụy Thiên Nhai, chỉ có bốn nữ binh kia có vẻ không đủ, ít nhất cũng phải cộng thêm Ngưu Đại Lực mới có thể đối phó...
Tần Lâm còn đang nghĩ ngợi, chúng Hiệu Úy đã quét dọn chiến trường, cẩn thận kiểm tra thi thể Ngụy Thiên Nhai, cột thi thể vào trên lưng ngựa, nhất tề giục ngựa trở lại quan đạo.
Lúc này lục tục có Hiệu Úy từ các ngã rẽ trở lại, có người mang theo thi thể Bạch Liên giáo đồ, có kẻ áp giải tù binh, dù sao không phải là ai ai cũng có đủ can đảm tự sát.
Rốt cục bọn Trần Tứ Hải cũng trở lại, trên lưng ngựa chở Tuyền Cơ đạo trưởng, vị hữu đạo chi sĩ này đã sớm không còn hình ảnh tiên phong đạo cốt, từ mi thiện mục, mà là sưng mặt sưng mũi, bị trói gô như bánh chưng, bộ dáng hết sức chật vật.
Tần Lâm thấy vậy mừng rỡ, nói với Trần Tứ Hải:
- Trần Đại ca bắt được người sống, công lao không nhỏ!
Trần Tứ Hải vốn là có hơi đắc ý, đến khi nhìn thấy thi thể Ngụy Thiên Nhai mới lấy làm kinh hãi:
- Tần huynh đệ giết chết Ngụy lão ma rồi sao? Trời ơi giỏi thật, ta bắt lão mũi trâu này nhiều nhất là Hương chủ, Bạch Liên giáo Hương chủ trên trăm, trưởng lão cũng chỉ có mười, bắt được ba Hương chủ sống cũng không hơn một trưởng lão chết!
Vội vàng xuống ngựa hỏi thăm tình huống, Tần Lâm chọn chuyện quan trọng kể lại, Trần Tứ Hải bội phục sát đất. Đã gặp vết máu không biết bao nhiêu, đây là lần đầu tiên nghe nói dùng trạng thái vết máu để phán đoán vị trí bị thương.
Tần Lâm cũng cao hứng vô cùng, Ngụy Thiên Nhai chết không đối chứng, bắt được tiểu giáo đồ bình thường chỉ sợ cũng không biết bao nhiêu chuyện. Nhưng có người sống là Tuyền Cơ đạo trưởng này, những gì Bạch Liên giáo làm ở Kỳ Châu có thể công khai rõ ràng trước thiên hạ, thỉnh công với cấp trên cũng có lý do căn cứ rõ ràng.
Chúng Cẩm Y Vệ trở lại Huyền Diệu quán, Chỉ Huy Sứ Vương Tiến Hiền đã dẫn dắt thân binh gia tướng dập tắt hỏa hoạn bên trong quán. Bạch Liên giáo đồ chạy trốn vội vàng, chỉ đốt Tam Thanh điện chính giữa, phòng ốc đình các còn lại trên căn bản hoàn hảo không sứt mẻ.
Xa xa nhìn thấy Tần Lâm, Trương Công Ngư cùng Vương Tiến Hiền lập tức chạy tới, mỗi người nắm lấy một tay hắn, tỏ ra thân thiết vô cùng.
Trương Công Ngư thao thao bất tuyệt:
- Tần thế huynh tính toán như thần, quyết thắng ra ngoài ngàn dặm, phương lược tề chỉnh, chỉ huy rõ ràng, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên! Cổ có Cam La mười hai tuổi bái tướng, thế huynh tuy chậm mấy năm, tương lai phong hầu bái tướng là chuyện không cần tranh cãi.
Vương Tiến Hiền cũng chĩa ngón tay cái, chắc lưỡi khen ngợi:
- Tần huynh đệ thiếu niên anh hùng như vậy, sau này không sợ không làm được đến địa vị của Thích Thiếu Bảo. Đến lúc đó không chê ca ca ta lớn tuổi, làm quan tiên phong dưới trướng Tần huynh đệ, cũng có thể được hưởng lây phúc khí.
Khó trách hai quan viên văn võ này mừng rỡ, bọn họ ngồi trong nha môn lại có công lao đưa tới cửa, trên đời này chuyện tốt như vậy không có được nhiều.
Vương Tiến Hiền còn mang theo thân binh gia tướng tới đây quét dọn chiến trường, dập tắt lửa. Trương Công Ngư dẫn dắt nha dịch chạy tới không phải làm gì cả, hiện tại cũng hơi xấu hổ, bèn lệnh cho dân tráng cầm chổi quét quét mặt đất vài cái.
Cứ như vậy cũng có thể lập được công lớn, quả thật hết sức dễ dàng, mà chuyện này không phải là nhờ Tần Lâm giúp cho một tay sao? Hai người lăn lộn quan trường đã lâu năm, biết đạo lý uống nước nhớ nguồn, đều đang suy nghĩ làm thế nào báo đáp Tần Lâm mới phải.
Tần Lâm như có điều suy nghĩ nhìn Huyền Diệu quán một chút, từ từ nói:
- Vốn tòa đạo quán này là tại hạ đã đánh cuộc thắng được…
Trương Công Ngư gật đầu liên tục:
- Bản quan sẽ nghĩ biện pháp, chớ nói vốn đã là của Tần thế huynh, cho dù là sung công phát mãi cũng nên cho Tần thế huynh.
- Hạ quan có cửa hàng bút chì, bây giờ muốn đem hàng bán lên Vũ Xương ở thượng nguồn, Nam Kinh ở hạ nguồn...
Tần Lâm còn chưa nói hết lời, Vương Tiến Hiền liền vung tay lên, tỏ ra rộng rãi:
- Sẽ dùng quan thuyền Kỳ Châu Vệ vận chuyển, treo cờ hiệu Chỉ Huy Sứ Ty của ta, bảo đảm dọc đường quá quan không cần tốn một đồng nào.
Xa xa nhìn thấy đội nghi thức Kinh Vương cũng đã tới, bọn họ là lúc tờ mờ sáng mới từ Hồng gia trang khởi hành, bây giờ mới vừa xuống thuyền liền từ bến thuyền chạy tới.
So với Kinh Vương Chu Thường Quán, Uy Linh Tiên còn gấp hơn, làm bộ ung dung không vội vã, thật ra thì mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng.
Cùng lúc đó, Lục Viễn Chí phụng bồi hai người Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử từ Huyền Diệu quán đi ra, y phục hai người đều bẩn thỉu không chịu nổi, bị khói hun đen kịt, đỉnh đầu Không Thanh Tử dính mạng nhện, mặt mũi Vân Hoa Tử đầy tro, một kẻ cầm trên tay thái đao, một kẻ cầm cây gài cửa, dáng vẻ như mới vừa chiến đấu sinh tử một mất một còn.
Tần Lâm đang thầm nhủ không nhìn thấy Lục Viễn Chí, cho là y xảy ra chuyện gì, thấy y đi ra mới yên lòng, đánh một quyền vào ngực tên mập:
- Này, tên mập chết bầm cút đi đâu vậy?
Hoắc Trọng Lâu cũng thiệt thòi như vậy, ở Đông Xưởng mười mấy năm không ra bên ngoài đảm nhiệm chức quan, hơn nữa lòng ham công danh rất nặng, không chịu đánh mất thân phận kiếm tiền bằng thủ đoạn bất chính. Nếu không lấy võ công của y cho dù là đi đánh cướp cũng sớm phát tài, cho nên chớ nhìn bề ngoài y uy phong lẫm lẫm, trong nhà đã sớm nghèo rớt mồng tơi, lão bà hài tử đỏ mắt trông chờ chuyến này y làm việc xong trở về, mang theo vài lượng bạc phí sinh hoạt.
Nghe Tần Lâm không có ý thu hồi vàng, trong lòng Hoắc Trọng Lâu lập tức buông lỏng, vội vàng thu năm lượng vàng trở về, gương mặt từ trước tới nay vẫn chất phác vất vả lắm mới nặn ra được nụ cười nịnh hót, lại mang theo vài phần mất tự nhiên:
- Tần Tổng Kỳ nói như vậy quá khách sáo, Hoắc mỗ thật sự không biết lấy gì báo đáp…
Thế nhưng Tần Lâm cười quái dị hai tiếng:
- Coi như là sư phụ cho đồ nhi lễ ra mắt đi!
Hoắc Trọng Lâu ngạc nhiên, vốn định nổi giận nhưng cuối cùng không có phát tác, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng chẳng qua là ngượng ngùng cười nói:
- Hắc hắc, chuyện này… Tần Tổng Kỳ nói đùa, bất quá chỉ vài ngày qua, quả thật Hoắc mỗ đã học được của Tần Tổng Kỳ không ít.
Tần Lâm rất muốn thu cao thủ như Hoắc Trọng Lâu phục vụ cho mình, nhưng hiện tại hắn bất quá chỉ là một Tổng Kỳ nho nhỏ. Cho dù là đề bạt làm Bá Hộ cũng không có tư cách khiến cho một vị Đương Đầu Đông Xưởng phải thần phục, bất quá tương lai lại rất là khó nói, nói không chừng sẽ có rất nhiều người tranh nhau tới cửa bái yết.
Xem đi, thái độ của vị Hoắc Đương Đầu này không phải là từ một viên pháo chỉ cần chút lửa là bùng nổ, hiện tại hóa thành một con mèo nịnh hót ngoan ngoãn hay sao?
Bất quá nếu sau này gặp gỡ cao thủ như Ngụy Thiên Nhai, chỉ có bốn nữ binh kia có vẻ không đủ, ít nhất cũng phải cộng thêm Ngưu Đại Lực mới có thể đối phó...
Tần Lâm còn đang nghĩ ngợi, chúng Hiệu Úy đã quét dọn chiến trường, cẩn thận kiểm tra thi thể Ngụy Thiên Nhai, cột thi thể vào trên lưng ngựa, nhất tề giục ngựa trở lại quan đạo.
Lúc này lục tục có Hiệu Úy từ các ngã rẽ trở lại, có người mang theo thi thể Bạch Liên giáo đồ, có kẻ áp giải tù binh, dù sao không phải là ai ai cũng có đủ can đảm tự sát.
Rốt cục bọn Trần Tứ Hải cũng trở lại, trên lưng ngựa chở Tuyền Cơ đạo trưởng, vị hữu đạo chi sĩ này đã sớm không còn hình ảnh tiên phong đạo cốt, từ mi thiện mục, mà là sưng mặt sưng mũi, bị trói gô như bánh chưng, bộ dáng hết sức chật vật.
Tần Lâm thấy vậy mừng rỡ, nói với Trần Tứ Hải:
- Trần Đại ca bắt được người sống, công lao không nhỏ!
Trần Tứ Hải vốn là có hơi đắc ý, đến khi nhìn thấy thi thể Ngụy Thiên Nhai mới lấy làm kinh hãi:
- Tần huynh đệ giết chết Ngụy lão ma rồi sao? Trời ơi giỏi thật, ta bắt lão mũi trâu này nhiều nhất là Hương chủ, Bạch Liên giáo Hương chủ trên trăm, trưởng lão cũng chỉ có mười, bắt được ba Hương chủ sống cũng không hơn một trưởng lão chết!
Vội vàng xuống ngựa hỏi thăm tình huống, Tần Lâm chọn chuyện quan trọng kể lại, Trần Tứ Hải bội phục sát đất. Đã gặp vết máu không biết bao nhiêu, đây là lần đầu tiên nghe nói dùng trạng thái vết máu để phán đoán vị trí bị thương.
Tần Lâm cũng cao hứng vô cùng, Ngụy Thiên Nhai chết không đối chứng, bắt được tiểu giáo đồ bình thường chỉ sợ cũng không biết bao nhiêu chuyện. Nhưng có người sống là Tuyền Cơ đạo trưởng này, những gì Bạch Liên giáo làm ở Kỳ Châu có thể công khai rõ ràng trước thiên hạ, thỉnh công với cấp trên cũng có lý do căn cứ rõ ràng.
Chúng Cẩm Y Vệ trở lại Huyền Diệu quán, Chỉ Huy Sứ Vương Tiến Hiền đã dẫn dắt thân binh gia tướng dập tắt hỏa hoạn bên trong quán. Bạch Liên giáo đồ chạy trốn vội vàng, chỉ đốt Tam Thanh điện chính giữa, phòng ốc đình các còn lại trên căn bản hoàn hảo không sứt mẻ.
Xa xa nhìn thấy Tần Lâm, Trương Công Ngư cùng Vương Tiến Hiền lập tức chạy tới, mỗi người nắm lấy một tay hắn, tỏ ra thân thiết vô cùng.
Trương Công Ngư thao thao bất tuyệt:
- Tần thế huynh tính toán như thần, quyết thắng ra ngoài ngàn dặm, phương lược tề chỉnh, chỉ huy rõ ràng, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên! Cổ có Cam La mười hai tuổi bái tướng, thế huynh tuy chậm mấy năm, tương lai phong hầu bái tướng là chuyện không cần tranh cãi.
Vương Tiến Hiền cũng chĩa ngón tay cái, chắc lưỡi khen ngợi:
- Tần huynh đệ thiếu niên anh hùng như vậy, sau này không sợ không làm được đến địa vị của Thích Thiếu Bảo. Đến lúc đó không chê ca ca ta lớn tuổi, làm quan tiên phong dưới trướng Tần huynh đệ, cũng có thể được hưởng lây phúc khí.
Khó trách hai quan viên văn võ này mừng rỡ, bọn họ ngồi trong nha môn lại có công lao đưa tới cửa, trên đời này chuyện tốt như vậy không có được nhiều.
Vương Tiến Hiền còn mang theo thân binh gia tướng tới đây quét dọn chiến trường, dập tắt lửa. Trương Công Ngư dẫn dắt nha dịch chạy tới không phải làm gì cả, hiện tại cũng hơi xấu hổ, bèn lệnh cho dân tráng cầm chổi quét quét mặt đất vài cái.
Cứ như vậy cũng có thể lập được công lớn, quả thật hết sức dễ dàng, mà chuyện này không phải là nhờ Tần Lâm giúp cho một tay sao? Hai người lăn lộn quan trường đã lâu năm, biết đạo lý uống nước nhớ nguồn, đều đang suy nghĩ làm thế nào báo đáp Tần Lâm mới phải.
Tần Lâm như có điều suy nghĩ nhìn Huyền Diệu quán một chút, từ từ nói:
- Vốn tòa đạo quán này là tại hạ đã đánh cuộc thắng được…
Trương Công Ngư gật đầu liên tục:
- Bản quan sẽ nghĩ biện pháp, chớ nói vốn đã là của Tần thế huynh, cho dù là sung công phát mãi cũng nên cho Tần thế huynh.
- Hạ quan có cửa hàng bút chì, bây giờ muốn đem hàng bán lên Vũ Xương ở thượng nguồn, Nam Kinh ở hạ nguồn...
Tần Lâm còn chưa nói hết lời, Vương Tiến Hiền liền vung tay lên, tỏ ra rộng rãi:
- Sẽ dùng quan thuyền Kỳ Châu Vệ vận chuyển, treo cờ hiệu Chỉ Huy Sứ Ty của ta, bảo đảm dọc đường quá quan không cần tốn một đồng nào.
Xa xa nhìn thấy đội nghi thức Kinh Vương cũng đã tới, bọn họ là lúc tờ mờ sáng mới từ Hồng gia trang khởi hành, bây giờ mới vừa xuống thuyền liền từ bến thuyền chạy tới.
So với Kinh Vương Chu Thường Quán, Uy Linh Tiên còn gấp hơn, làm bộ ung dung không vội vã, thật ra thì mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng.
Cùng lúc đó, Lục Viễn Chí phụng bồi hai người Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử từ Huyền Diệu quán đi ra, y phục hai người đều bẩn thỉu không chịu nổi, bị khói hun đen kịt, đỉnh đầu Không Thanh Tử dính mạng nhện, mặt mũi Vân Hoa Tử đầy tro, một kẻ cầm trên tay thái đao, một kẻ cầm cây gài cửa, dáng vẻ như mới vừa chiến đấu sinh tử một mất một còn.
Tần Lâm đang thầm nhủ không nhìn thấy Lục Viễn Chí, cho là y xảy ra chuyện gì, thấy y đi ra mới yên lòng, đánh một quyền vào ngực tên mập:
- Này, tên mập chết bầm cút đi đâu vậy?