Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Nhiễm Đông Dạ vào tiệm ngắm nghía một hồi, cười nói với Dương Nhạc: “Tiệm của các bạn rất lớn, năm nhất đã ra ngoài lập nghiệp, cũng chỉ hai bạn thôi? Diệp Thu đâu? Sao mình không nhìn thấy anh ấy?”
Dương Nhạc vẫn luôn đi cùng bên cạnh, nói: “Diệp Thu đi mời thầy Trần. Lát nữa sẽ cùng đến với thầy Trần.”
“Giáo sư Trần Hoài Ân?” Nhiễm Đông Dạ kinh ngạc hỏi.
“Ừ, chính là thầy, không ngờ Đông Nhi cũng biết”.
“Chị gái mình cũng thích sưu tầm đồ cổ, đã từng nghe chị nhắc tới người này. Thầy rất có danh tiếng trong nước, Diệp Thu có thể mời tới sao?” Nhiễm Đông Dạ có chút hoài nghi hỏi.
“Mình cũng đang lo lắng đây. Nhưng nếu cậu ấy đi mời, chắc chắn sẽ mời tới. Mình quen Diệp Thu lâu như vậy, cậu ấy chưa từng làm việc gì không chắc chắn cả”.
Tô San vẫn luôn đứng bên cạnh vẻ mặt suy tư đột nhiên nhớ ra. Áo cưới đậu đỏ xem trên tivi mấy hôm trước không phải chính là quảng cáo mà cô gái trước mắt mình đóng hay sao? Lúc đó cô còn nói với Tiểu Mạn cô gái này thật xinh đẹp, không ngờ hôm nay cô lại đến tiệm của mình.
Diệp Thu rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao có thể quen biết người nổi tiếng như vậy?
Mấy người đang nói chuyện trong cửa hàng, một chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc chạy tới. Lục Tiểu Mạn luôn để tâm bên ngoài, thấy lại có một chiếc xe chạy tới, vội vàng ra ngoài đón khách.
Không ngờ lại là Diệp Thu chui từ trong xe ra, Diệp Thu mặc một bộ âu phục màu đen vô cùng anh tuấn. Khuôn mặt tươi cười mở cửa xe, sau đó đứng bên cạnh mời một người đàn ông trung tuổi cũng mặc đồ âu đi giày da bước ra.
“Diệp Thu? Đây chính là cửa hàng của em? Quả đúng là bút tích đẹp. Lúc đầu em nhờ thầy viết tấm biển này cho em. Thầy còn do dự không thể động bút. Sợ gọi tên liều lĩnh như vậy sẽ bị người ta chê cười. Bây giờ xem ra, đúng là thầy xem nhẹ các em rồi”. Trần Hoài Ân chỉ tấm biển Danh Dương Thiên Hạ trên cửa hàng nói.
“Thầy Trần, thầy đừng chê cười chúng em. Là bọn em trẻ tuổi, không biết mình”. Diệp Thu khiêm nhường nói, chỉ Lục Tiểu Mạn đang đi tới nói: “Đây là trưởng tiệm Lục Tiểu Mạn của Danh Dương Thiên Hạ. Vị này là thầy Trần.”
“Chào thầy Trần. Ngưỡng mộ đại danh của thầy đã lâu,” Lục Tiểu Mạn cung kính giơ tay về phía Trần Hoài Ân.
“Chào em.” Trần Hoài Ân và Lục Tiểu Mạn không quen biết, cho nên nói chuyện hơi ngắn gọn.
Trần Hoài Ân có một quy tắc, chính là không tham gia hoạt động cắt băng thương nghiệp thế này. Không ngờ giữ được bao nhiêu năm rồi, quy tắc lại vì tên tiểu tử này mà phá vỡ. Không có cách nào, ai bảo trong tay hắn có đồ vật trong mộng của mình chứ?
“Nhiễm tiểu thư tới chưa? Hoạt động đã có thể bắt đầu được chưa?” Diệp Thu nhìn Lục Tiểu Mạn hỏi. Cô là tiệm trưởng, cũng là người chủ trì hoạt động cắt băng lần này, những việc thế này là do cô sắp xếp.
“Tới rồi, đang tham quan trong cửa hàng. Thầy Trần, mời vào trong ngồi” Lục Tiểu Mạn cử chỉ lịch sự nói.
Diệp Thu gật gật đầu, cùng Trần Hoài Ân vào trong tham quan. Mặc dù là cửa hàng mới khai trương, nhưng có mấy bảo bối có thể khiến người khác sáng mắt lên. Trần Hoài Ân là người mê đồ cổ, thấy đồ vật thú vị có thể nghịch liên tục mấy giờ liền.
Diệp Thu thấy Nhiễm Đông Dạ thỉnh thoảng nhìn lén mình, trong lòng cười thầm. Cô gái dám yêu dám hận này càng ngày càng khiến người khác yêu quý.
Trong thời gian Diệp Thu chuyển về trường, hôm nay là lần đầu gặp lại cô. Từ sau vũ hội bị mình vạch trần, chắc là cô đang cố gắng tránh mình.
Diệp Thu đi tới, quan sát khuôn mặt xinh xắn động lòng người của cô nói: “Lần này phiền đến cô rồi”.
“Anh từ lúc nào biết khách sáo với người khác thế?” Đôi mắt Nhiễm Đông Dạ long lanh mỉm cười.
“Đã nói trước rồi, không có tiền thù lao đâu. Bọn tôi chỉ là kinh doanh ít vốn, tới bây giờ vẫn chưa có bất cứ lợi nhuận nào.”
“Xời. Vì tiền em mới không tới tham gia những hoạt động nhàm chán thế này” Nhiễm Đông Dạ khinh thường nói, dũng cảm nhìn vào mắt Diệp Thu, vênh mặt nói: “Bởi vì đây là cửa hàng của anh nên em mới muốn đến, bỏ một hợp đồng điện ảnh rồi, giao cho người đại diện đi nói chuyện rồi.”
Diệp Thu nhìn vào đôi mắt Nhiễm Đông Dạ, giống như hồ nước mùa thu, không cẩn thận sẽ bị người ta nhấn chìm.
Kim Hải Lợi vừa đến văn phòng, thư ký của hắn liền ôm đến một đống văn kiện lớn cần hắn ký tên, dựa theo thứ tự giới thiệu từng cái một.
“Kỳ hạn năm năm hợp tác giữa tập đoàn Kim Hải và kiến trúc Nhạc Cư đã kết thúc, bên Nhạc Cư có hi vọng tiếp tục hợp tác. Chủ tịch của bọn họ hi vọng có thể cùng dùng bữa tối với chủ tịch Kim.”
“Đợt 2 của Tiểu khu điền viên sắp hoàn thành. Có thể bán trước được không? Quảng cáo đưa ra có thay đổi không?”
“Hội trưởng Vương của hiệp hội kiến trúc hẹn chủ tịch Kim ba giờ chiều gặp mặt”
“Còn có cửa hàng số 1 trên đường Thành Đô chủ tịch Kim bảo tôi lưu ý tới hình như hôm nay khai trương, cũng chuẩn bị một nghi thức cắt băng khai trương nhỏ”.
Kim Hải Lợi đang ký tên bỗng dừng lại, ngẩng đầu hỏi “Cô đang nói tới người thanh niên họ Diệp chúng ta gặp lần trước thuê cửa hàng số 001 ở đường Thành Đô ?”
“Vâng”
“Nghi thức cắt băng có ai tham gia?”
Cô thư ký không ngờ chủ tịch lại hỏi đến vấn đề nhỏ như vậy, có chút bối rối nói: Việc này tôi không rõ lắm, không hỏi kỹ chuyện này.”
“Cô làm việc kiểu gì thế hả? Không phải ta đã nói, bảo cô quan sát kỹ lưỡng tình hình bên đó sao?” Kim Hải Lợi đứng bật dậy khỏi ghế, đi tới giá áo lấy áo khoác, nói: “Ta tới đó xem thử.”
“Chủ tịch Kim, 10h có một cuộc họp. Ông đã nói cần tự mình tham gia”. Thư ký vội vàng nhắc.
“Lùi hết lại một giờ” Kim Hải Lợi đến đầu không quay lại nói. Cô thư ký vừa gọi điện báo hoãn hội nghĩ một giờ vừa theo sau Kim Hải Lợi đi về phía thang máy. Trong văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đường Thị, Uông bá cũng đang báo cáo tình hình như vậy với Đường Bố Y.
“Bác nói là Diệp Thu mở cửa hàng? Chính ở đường Thành Đô của khu tiền tệ” Đường Bố Y ấn ấn huyệt thái dương nói. Từ sau khi Trịnh Như mất, cơ thể ông luôn không tốt, người cũng tiều tụy đi không ít.
“Vâng.Tiệm đồ cổ” Uông bá mặt không biểu cảm nói.
“Tên tiểu tử này” Đường Bố Y cười híp mắt nói: “Tôi vẫn luôn suy đoán, hắn sẽ dùng số tiền đó làm buôn bán gì cơ. Không ngờ lại là mở một cửa hàng đồ cổ. Đúng là ngoài dự tính của tôi. Tôi vẫn luôn nghĩ không thông, sao hắn lại chọn lựa ngành khảo cổ, lẽ nào là để hôm nay mở cửa hàng đồ cổ?”
“Việc này tôi không rõ, hình như mở cùng một bạn học”.
“Oh, việc Diệp Thu rời khỏi biệt thự Lam sắc tôi biết, Mặc Nùng đều đã giải thích với tôi rồi. Chuyện đó cũng không thể trách hắn, nhưng là Mặc Nùng suy nghĩ chu toàn, tôi cũng không tiện ở giữa nói điều gì cả. Thời gian này bận rộn, cũng không tới đó xem thử. Tôi vốn cho rằng Quả Quả tâm tính trẻ con, tức giận vài ngày rồi sẽ hết. Bây giờ xem ra tình hình phức tạp hơn nhiều. Lẽ nào Quả Quả thật sự yêu Diệp Thu rồi?”
“Tiểu thư đã nửa tháng không tới trường, lão gia có cần tới thăm không?” Bác Uông nhỏ tiếng nhắc. “Những bảo vệ phái đến đưa đón tiểu thư đi học không lần nào hoàn thành nhiệm vụ, buổi sáng mỗi ngày tới đó, đều bị cô đuổi đi.”
“Ai buộc dây thì người đó cởi, tôi tới đó có tác dụng gì? Đứa con gái quý báu của tôi sợ rằng bây giờ không muốn thấy tôi ấy chứ?” Đường Bố Y cười ha ha nói. “Đi thôi, chúng ta đi ủng hộ Diệp Thu trước đã.”
“Lão gia, nếu ngài tới đó, có thể sẽ gây chú ý cho giới truyền thông.”
“Ha ha, gây chú ý truyền thông cũng tốt. Cửa hàng mới khai trương của Diệp Thu, không phải đang cần đăng quảng cáo sao? Chúng ta tới đó giúp hắn một chút. Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm hắn nói chuyện, vẫn nên tới một chuyến. Dù sao cũng chỉ là mấy bước đường thôi, mấy phút là tới rồi. Nếu chúng ta không đến, sợ sẽ bị tên tiểu tử này ghi hận mất”.
Uông bá thấy ông chủ đã quyết định rồi, vội vàng ra ngoài thu xếp công việc bảo vệ an toàn.
Khang Trữ là một phóng viên giải trí của tờ “Báo đô thị Yến Kinh”, thời gian trước làm thêm ca thêm giờ viết bài, vẫn luôn không để ý tới cảm nhận của bạn gái. Khó khăn lắm hôm nay mới có một ngày nghỉ ngơi, liền bị bạn gái kéo đi dạo phố.
Làm con trai thật khổ, làm con trai thật mệt. Muốn thành gia, là cuộc sống trí óc, dù sao, lừa con gái nhà người ta về làm vợ mình luôn phải tiêu hao chút tâm tư. Muốn lập nghiệp là một cuộc sống thể lực, nghèo nàn lạc hậu lao động khổ cực làm thế nào có thể có được sự nghiệp của riêng mình?
Đối với những người như hắn mà nói, Vương phủ đường lớn tất nhiên là lựa chọn đầu tiên. Chủng loại quần áo nào cũng có hết, cao vừa thấp đều có, cơ hội lựa chọn cũng nhiều một chút. Cho dù như vậy, mua cho bạn gái hai bộ quần áo cũng tiêu mất cả nửa tháng lương.
Mua quần áo xong, hai người lại đi về phía đường Yến Kinh. Đường Yến Kinh là khu vực trung tâm của Yến Kinh, là khu tiền tệ tiếng tăm nhất. Công ty của một trăm doanh nghiệp lớn mạnh trên thế giới phần lớn đều đặt trụ sở ở đây, cũng là nơi tập trung của đủ các loại xa xỉ phẩm, các cửa hàng hiệu.
Đương nhiên, bọn họ không mua nổi quần áo bên này. Nhưng vẫn may bạn gái mình rất dễ hài lòng, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, hoặc vào trong sờ sờ, sau đó tìm ra một đống lý do không tốt kéo hắn vội vã rời đi. Lúc Khang Trữ cảm thán mình tìm được một người vợ tốt, cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Người đàn ông nào không muốn khoác lên người con gái mình yêu quần áo hoa lệ nhất?
ng0ctu231
Dương Nhạc vẫn luôn đi cùng bên cạnh, nói: “Diệp Thu đi mời thầy Trần. Lát nữa sẽ cùng đến với thầy Trần.”
“Giáo sư Trần Hoài Ân?” Nhiễm Đông Dạ kinh ngạc hỏi.
“Ừ, chính là thầy, không ngờ Đông Nhi cũng biết”.
“Chị gái mình cũng thích sưu tầm đồ cổ, đã từng nghe chị nhắc tới người này. Thầy rất có danh tiếng trong nước, Diệp Thu có thể mời tới sao?” Nhiễm Đông Dạ có chút hoài nghi hỏi.
“Mình cũng đang lo lắng đây. Nhưng nếu cậu ấy đi mời, chắc chắn sẽ mời tới. Mình quen Diệp Thu lâu như vậy, cậu ấy chưa từng làm việc gì không chắc chắn cả”.
Tô San vẫn luôn đứng bên cạnh vẻ mặt suy tư đột nhiên nhớ ra. Áo cưới đậu đỏ xem trên tivi mấy hôm trước không phải chính là quảng cáo mà cô gái trước mắt mình đóng hay sao? Lúc đó cô còn nói với Tiểu Mạn cô gái này thật xinh đẹp, không ngờ hôm nay cô lại đến tiệm của mình.
Diệp Thu rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao có thể quen biết người nổi tiếng như vậy?
Mấy người đang nói chuyện trong cửa hàng, một chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc chạy tới. Lục Tiểu Mạn luôn để tâm bên ngoài, thấy lại có một chiếc xe chạy tới, vội vàng ra ngoài đón khách.
Không ngờ lại là Diệp Thu chui từ trong xe ra, Diệp Thu mặc một bộ âu phục màu đen vô cùng anh tuấn. Khuôn mặt tươi cười mở cửa xe, sau đó đứng bên cạnh mời một người đàn ông trung tuổi cũng mặc đồ âu đi giày da bước ra.
“Diệp Thu? Đây chính là cửa hàng của em? Quả đúng là bút tích đẹp. Lúc đầu em nhờ thầy viết tấm biển này cho em. Thầy còn do dự không thể động bút. Sợ gọi tên liều lĩnh như vậy sẽ bị người ta chê cười. Bây giờ xem ra, đúng là thầy xem nhẹ các em rồi”. Trần Hoài Ân chỉ tấm biển Danh Dương Thiên Hạ trên cửa hàng nói.
“Thầy Trần, thầy đừng chê cười chúng em. Là bọn em trẻ tuổi, không biết mình”. Diệp Thu khiêm nhường nói, chỉ Lục Tiểu Mạn đang đi tới nói: “Đây là trưởng tiệm Lục Tiểu Mạn của Danh Dương Thiên Hạ. Vị này là thầy Trần.”
“Chào thầy Trần. Ngưỡng mộ đại danh của thầy đã lâu,” Lục Tiểu Mạn cung kính giơ tay về phía Trần Hoài Ân.
“Chào em.” Trần Hoài Ân và Lục Tiểu Mạn không quen biết, cho nên nói chuyện hơi ngắn gọn.
Trần Hoài Ân có một quy tắc, chính là không tham gia hoạt động cắt băng thương nghiệp thế này. Không ngờ giữ được bao nhiêu năm rồi, quy tắc lại vì tên tiểu tử này mà phá vỡ. Không có cách nào, ai bảo trong tay hắn có đồ vật trong mộng của mình chứ?
“Nhiễm tiểu thư tới chưa? Hoạt động đã có thể bắt đầu được chưa?” Diệp Thu nhìn Lục Tiểu Mạn hỏi. Cô là tiệm trưởng, cũng là người chủ trì hoạt động cắt băng lần này, những việc thế này là do cô sắp xếp.
“Tới rồi, đang tham quan trong cửa hàng. Thầy Trần, mời vào trong ngồi” Lục Tiểu Mạn cử chỉ lịch sự nói.
Diệp Thu gật gật đầu, cùng Trần Hoài Ân vào trong tham quan. Mặc dù là cửa hàng mới khai trương, nhưng có mấy bảo bối có thể khiến người khác sáng mắt lên. Trần Hoài Ân là người mê đồ cổ, thấy đồ vật thú vị có thể nghịch liên tục mấy giờ liền.
Diệp Thu thấy Nhiễm Đông Dạ thỉnh thoảng nhìn lén mình, trong lòng cười thầm. Cô gái dám yêu dám hận này càng ngày càng khiến người khác yêu quý.
Trong thời gian Diệp Thu chuyển về trường, hôm nay là lần đầu gặp lại cô. Từ sau vũ hội bị mình vạch trần, chắc là cô đang cố gắng tránh mình.
Diệp Thu đi tới, quan sát khuôn mặt xinh xắn động lòng người của cô nói: “Lần này phiền đến cô rồi”.
“Anh từ lúc nào biết khách sáo với người khác thế?” Đôi mắt Nhiễm Đông Dạ long lanh mỉm cười.
“Đã nói trước rồi, không có tiền thù lao đâu. Bọn tôi chỉ là kinh doanh ít vốn, tới bây giờ vẫn chưa có bất cứ lợi nhuận nào.”
“Xời. Vì tiền em mới không tới tham gia những hoạt động nhàm chán thế này” Nhiễm Đông Dạ khinh thường nói, dũng cảm nhìn vào mắt Diệp Thu, vênh mặt nói: “Bởi vì đây là cửa hàng của anh nên em mới muốn đến, bỏ một hợp đồng điện ảnh rồi, giao cho người đại diện đi nói chuyện rồi.”
Diệp Thu nhìn vào đôi mắt Nhiễm Đông Dạ, giống như hồ nước mùa thu, không cẩn thận sẽ bị người ta nhấn chìm.
Kim Hải Lợi vừa đến văn phòng, thư ký của hắn liền ôm đến một đống văn kiện lớn cần hắn ký tên, dựa theo thứ tự giới thiệu từng cái một.
“Kỳ hạn năm năm hợp tác giữa tập đoàn Kim Hải và kiến trúc Nhạc Cư đã kết thúc, bên Nhạc Cư có hi vọng tiếp tục hợp tác. Chủ tịch của bọn họ hi vọng có thể cùng dùng bữa tối với chủ tịch Kim.”
“Đợt 2 của Tiểu khu điền viên sắp hoàn thành. Có thể bán trước được không? Quảng cáo đưa ra có thay đổi không?”
“Hội trưởng Vương của hiệp hội kiến trúc hẹn chủ tịch Kim ba giờ chiều gặp mặt”
“Còn có cửa hàng số 1 trên đường Thành Đô chủ tịch Kim bảo tôi lưu ý tới hình như hôm nay khai trương, cũng chuẩn bị một nghi thức cắt băng khai trương nhỏ”.
Kim Hải Lợi đang ký tên bỗng dừng lại, ngẩng đầu hỏi “Cô đang nói tới người thanh niên họ Diệp chúng ta gặp lần trước thuê cửa hàng số 001 ở đường Thành Đô ?”
“Vâng”
“Nghi thức cắt băng có ai tham gia?”
Cô thư ký không ngờ chủ tịch lại hỏi đến vấn đề nhỏ như vậy, có chút bối rối nói: Việc này tôi không rõ lắm, không hỏi kỹ chuyện này.”
“Cô làm việc kiểu gì thế hả? Không phải ta đã nói, bảo cô quan sát kỹ lưỡng tình hình bên đó sao?” Kim Hải Lợi đứng bật dậy khỏi ghế, đi tới giá áo lấy áo khoác, nói: “Ta tới đó xem thử.”
“Chủ tịch Kim, 10h có một cuộc họp. Ông đã nói cần tự mình tham gia”. Thư ký vội vàng nhắc.
“Lùi hết lại một giờ” Kim Hải Lợi đến đầu không quay lại nói. Cô thư ký vừa gọi điện báo hoãn hội nghĩ một giờ vừa theo sau Kim Hải Lợi đi về phía thang máy. Trong văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đường Thị, Uông bá cũng đang báo cáo tình hình như vậy với Đường Bố Y.
“Bác nói là Diệp Thu mở cửa hàng? Chính ở đường Thành Đô của khu tiền tệ” Đường Bố Y ấn ấn huyệt thái dương nói. Từ sau khi Trịnh Như mất, cơ thể ông luôn không tốt, người cũng tiều tụy đi không ít.
“Vâng.Tiệm đồ cổ” Uông bá mặt không biểu cảm nói.
“Tên tiểu tử này” Đường Bố Y cười híp mắt nói: “Tôi vẫn luôn suy đoán, hắn sẽ dùng số tiền đó làm buôn bán gì cơ. Không ngờ lại là mở một cửa hàng đồ cổ. Đúng là ngoài dự tính của tôi. Tôi vẫn luôn nghĩ không thông, sao hắn lại chọn lựa ngành khảo cổ, lẽ nào là để hôm nay mở cửa hàng đồ cổ?”
“Việc này tôi không rõ, hình như mở cùng một bạn học”.
“Oh, việc Diệp Thu rời khỏi biệt thự Lam sắc tôi biết, Mặc Nùng đều đã giải thích với tôi rồi. Chuyện đó cũng không thể trách hắn, nhưng là Mặc Nùng suy nghĩ chu toàn, tôi cũng không tiện ở giữa nói điều gì cả. Thời gian này bận rộn, cũng không tới đó xem thử. Tôi vốn cho rằng Quả Quả tâm tính trẻ con, tức giận vài ngày rồi sẽ hết. Bây giờ xem ra tình hình phức tạp hơn nhiều. Lẽ nào Quả Quả thật sự yêu Diệp Thu rồi?”
“Tiểu thư đã nửa tháng không tới trường, lão gia có cần tới thăm không?” Bác Uông nhỏ tiếng nhắc. “Những bảo vệ phái đến đưa đón tiểu thư đi học không lần nào hoàn thành nhiệm vụ, buổi sáng mỗi ngày tới đó, đều bị cô đuổi đi.”
“Ai buộc dây thì người đó cởi, tôi tới đó có tác dụng gì? Đứa con gái quý báu của tôi sợ rằng bây giờ không muốn thấy tôi ấy chứ?” Đường Bố Y cười ha ha nói. “Đi thôi, chúng ta đi ủng hộ Diệp Thu trước đã.”
“Lão gia, nếu ngài tới đó, có thể sẽ gây chú ý cho giới truyền thông.”
“Ha ha, gây chú ý truyền thông cũng tốt. Cửa hàng mới khai trương của Diệp Thu, không phải đang cần đăng quảng cáo sao? Chúng ta tới đó giúp hắn một chút. Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm hắn nói chuyện, vẫn nên tới một chuyến. Dù sao cũng chỉ là mấy bước đường thôi, mấy phút là tới rồi. Nếu chúng ta không đến, sợ sẽ bị tên tiểu tử này ghi hận mất”.
Uông bá thấy ông chủ đã quyết định rồi, vội vàng ra ngoài thu xếp công việc bảo vệ an toàn.
Khang Trữ là một phóng viên giải trí của tờ “Báo đô thị Yến Kinh”, thời gian trước làm thêm ca thêm giờ viết bài, vẫn luôn không để ý tới cảm nhận của bạn gái. Khó khăn lắm hôm nay mới có một ngày nghỉ ngơi, liền bị bạn gái kéo đi dạo phố.
Làm con trai thật khổ, làm con trai thật mệt. Muốn thành gia, là cuộc sống trí óc, dù sao, lừa con gái nhà người ta về làm vợ mình luôn phải tiêu hao chút tâm tư. Muốn lập nghiệp là một cuộc sống thể lực, nghèo nàn lạc hậu lao động khổ cực làm thế nào có thể có được sự nghiệp của riêng mình?
Đối với những người như hắn mà nói, Vương phủ đường lớn tất nhiên là lựa chọn đầu tiên. Chủng loại quần áo nào cũng có hết, cao vừa thấp đều có, cơ hội lựa chọn cũng nhiều một chút. Cho dù như vậy, mua cho bạn gái hai bộ quần áo cũng tiêu mất cả nửa tháng lương.
Mua quần áo xong, hai người lại đi về phía đường Yến Kinh. Đường Yến Kinh là khu vực trung tâm của Yến Kinh, là khu tiền tệ tiếng tăm nhất. Công ty của một trăm doanh nghiệp lớn mạnh trên thế giới phần lớn đều đặt trụ sở ở đây, cũng là nơi tập trung của đủ các loại xa xỉ phẩm, các cửa hàng hiệu.
Đương nhiên, bọn họ không mua nổi quần áo bên này. Nhưng vẫn may bạn gái mình rất dễ hài lòng, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, hoặc vào trong sờ sờ, sau đó tìm ra một đống lý do không tốt kéo hắn vội vã rời đi. Lúc Khang Trữ cảm thán mình tìm được một người vợ tốt, cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Người đàn ông nào không muốn khoác lên người con gái mình yêu quần áo hoa lệ nhất?
ng0ctu231