Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Không có ai biết, mặc dù đối với điều này Long Nữ rất ngạc nhiên. Nhưng cũng không dám bảo Diệp Thu thử nghiệm.
Mình có thể nhìn thấy nhân tố hắc ám trong xương cốt Diệp Thu thì Christina đương nhiên cũng có thể nhìn ra. Cũng may nàng ta không phải người tự nhận mình là người chính nghĩa, bằng không sẽ giống như thiếu nữ Nhạc Bất Quần xông lên hô lớn: "Ta đại biểu cho Nguyệt Lượng tới trừng phạt ngươi". Sau đó sẽ lập tức tiêu diệt Diệp Thu.
" Christina, Hoa Hạ là một quốc gia cổ xưa rất thần kỳ. Có lẽ cô sẽ phát hiện ra một vài chuyện rất thú vị". Long Nữ nhìn thân ảnh của Diệp Thu, mỉm cười nói.
Mọi người đều sợ hãi sự cô độc, mỗi người đều hi vọng trên thế giới này có một tri kỷ hoặc là bạn tố. Không cần phải mỗi ngày gặp gỡ hắn. Khi thân ở phương xa chỉ cần mà nhẹ nhàng mà đọc lên tên người đó, trong lòng liền có cảm giác bình yên.
Christina nghiêng mặt nhìn sang Long Nữ, trong ánh mắt có chút mê mang, hỏi: "Tỷ tỷ, đó là tư vị của tình yêu sao?"
" Đúng vậy". Long Nữ gật đầu. Bởi vì nàng không có cách nào giải thích cho nàng ta rốt cuộc thế nào là tình yêu. Để giải thích vấn đề này cho người Ai Cập tới Hoa Hạ thì thật là quá phức tạp hết sức. Bản thân mình tuy đã bằng lòng việc làm người hướng dẫn cho nàng, nhưng lại không thể giải thích vấn đề thâm ảo này.
Có người nói viên mãn là luyến ái, có người nói vứt bỏ là luyến ái, trong lòng mỗi người đều có đáp án của riêng mình. Sự tình này không có người nào có thể định nghĩa được.
" Cái đó rất thần kỳ sao. Tới mức làm cho trên mặt tỷ tỷ xuất hiện vẻ mặt như thế". Christina nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ của Long Nữ mà hỏi.
"Christina, ngươi có thể tự mình nếm thử một phen. Nhập thế không chỉ phải khám phá thể tục mà còn phải tìm hiểu chuyện tình cảm". Long Nữ buông lời đầu độc nàng ta. Trời mới biết ai có thể hái đi tâm hồn của thiên chi kiều nữ này. Hơn nữa, Long Nữ đối với dáng vẻ luyến ái của nữ nhân này rất chờ mong.
" Ta sao?" Christina nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Thu nhìn đám người áo đen đang năm trên mặt đất kêu rên hoặc đã sớm đau ngất đi, đối với ánh mắt giống như loài sói của thanh niên gầy nhỏ trước mặt này có phần thoả mãn. Nam nhân có thể nhu tình nhưng không thể nhu nhược. Hắn là người thông minh, biết mình cần gì.
Bởi vì biểu hiện của bản thân đủ mạnh mẽ cho nên hắn muốn thừa thế tiến tới. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tính mạng của mình. Lúc mình phát ra câu nói kia, hắn liền chấp hành không chút do dự. Diệp Thu nghĩ thầm, nếu như mình bảo đánh gãy chân mình, hẳn là hắn cũng sẽ không do dự.
Người tàn nhẫn đối với kẻ khác, thì đối với bản thân cũng tuyệt đối không thương tiếc.
"Ngươi tên là gì?" Diệp Thu lấy ra một bao thuốc từ trong túi, rút ra một điếu châm lửa, rồi ném bao thuốc trong tay cho nam nhân kia.
" Trương Thắng". Nam nhân kia dùng cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ của mình tiếp lấy nửa bao thuốc. Sau đó, lục lọi trong túi áo một lúc, móc ra một cái bật lửa. Bật mấy lần mới ra lửa, châm thuốc cho mình, hút một hơi, sau đó thì ho khan một cách chật vật. Không có tay che lại, nên máu tươi ở bụng chảy ra nhanh hơn, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt đất, như là những nhạt châu rơi khỏi chuỗi.
Diệp Thu nhả ra một luồng khói thuốc, cười nói: "Lần thứ mấy ngươi chiến thắng vậy?"
" Lần thứ nhất". Trương Thắng nhếch môi nở nụ cười. Nói với vẻ mặt đắc ý.
" Có thể thành công một lần cũng không dễ dàng. Đáng tiếc là có rất nhiều người thất bại cả đời".
Diệp Thu đưa mắt nhìn miệng vết thương của Trương Thắng. Nơi đó hình như bị người ta đâm vào một đao. Người này quả là kiên cường, bị thương nghiêm trọng như vậy, đi một quãng đường xa như vậy, còn có thể mỉm cười nói chuyện phiếm cùng mình. Người như vậy, xứng đáng đạt được co hội đầu tiên.
Sau khi thu xếp tốt cho Trương Thắng, Diệp Thu mang theo bánh bao nóng mua ở gần nơi này và vội vàng trở về. Khi về đến nhà thì đã hơn sáu giờ sáng, trời bắt đầu sáng.
Diệp Thu vào cửa, liền bắt gặp Trầm Mặc Nùng từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ quần áo màu hồng, đây là trang bị làm việc nhà của nàng. Diệp Thu hiểu rằng nàng đang chuẩn bị làm bữa sáng, hắn đưa tay chào buổi sáng, nói: "Hôm nay không cần làm bữa sáng. Tôi vừa ra ngoài chạy bộ, gặp cửa hàng có bán quà vặt liền mua một ít trở về".
Ánh mắt Trầm Mặc Nùng thâm ý liếc nhìn Diệp Thu, nói: "Được! Tôi đi hâm nóng hai chén sữa. Chưa cần gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường, đêm qua các nàng ngủ trễ, ngủ còn chưa đủ".
Ngắm nhìn bộ quần áo thể thao màu hồng vây lấy vóc người đầy đặn cùng với hương đồn vểnh cao của Trầm Mặc Nùng. Nghĩ tới biểu tình hơi quái dị vừa rồi của nàng, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã bại lộ?
Kỳ quái nhỉ? Ngày hôm qua lúc mình đi ra ngoài, rõ ràng là các nàng đã ngủ rồi mà. Diệp Thu vỗ vỗ đầu thầm nghĩ, ở chung với nữ nhân quá thông minh thật không phải là một chuyện dễ dàng. Vẫn là Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngoan ngoãn, đáng yêu, nói gì thì tin nấy.
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi vẫn chưa rời giường, buổi sáng trên bàn cơm chỉ có Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng món ăn mà Diệp Thu mua đặt vào đĩa, lại rót cho mình cùng Diệp Thu mỗi người một chén sữa.
Sau khi Diệp Thu như lang như hổ ăn mấy cái bánh bao, đã cảm thấy bụng hơi no rồi. Trong nội tâm hắn vẫn còn thức mắc chuyện của Lam Khả Tâm, cũng không muốn ăn nhiều. Mà hắn cũng không có rời khỏi bàn, ngồi yên một chỗ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Trầm Mặc Nùng đang ngồi đối diện uống sữa ăn bánh bao, tay còn lại thì cầm giấy ăn, sợ bên chất lỏng bên tròn dây vào áo hoặc mặt bàn, dáng vẻ ưu nhã không chê vào đâu được.
"không ngủ ngon sao? Nhìn mắt cô hơi thâm quầng". Diệp Thu cười hỏi.
"Thật sao?" Trầm Mặc Nùng tuy kinh ngạc, nhưng không giống những nữ nhân khác những nữ nhân khác, nếu nghe thấy rằng khuôn mặt của mình tiều tụy sẽ lập tức hoảng hốt. Sau khi ăn hết cái bánh bao thì mới đưa tay nhẹ nhàng mát xa con mắt, nói: "Có thể là do tôi ngủ hơi trễ".
Trong nội tâm Trầm Mặc Nùng thầm tức giận: Cái này còn không phải bởi vì ngươi? Cũng không biết rốt cuộc ngươi muốn làm những gì, đầu tiên là Đường Quả chạy đến phòng của Diệp Thu khiến cho nội tâm Trầm Mặc Nùng không yên. Thật vất vả mới nghe thanh âm Đường Quả mở cửa về phòng. Lại nhìn thấy Diệp Thu bò cửa sổ đi ra ngoài.
Trong lòng nghĩ đã trễ như vậy hắn còn muốn đi đâu, thật vất vả mới ngủ được. Lại không chịu được mộng mị, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mà nội khố trở nên ướt át như vậy. Như thế thì làm sao mà ngủ được nữa? Đành phải rời giường tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo chuẩn bị làm bữa sáng.
Không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy Diệp Thu, nhớ tới tình cảnh trong mộng, Trầm Mặc Nùng phải rất cố gắng bảo trì sự bình tĩnh của mình lúc này mới không bị hắn nhìn ra điều gì khác thường. Không ngờ ánh mắt thâm quầng làm lộ ra chút sơ hở.
"Uh! Thời gian gần đây cô bận rộn lắm sao?" Diệp Thu hỏi.
Trầm Mặc Nùng có phần ngoài ý muốn liếc nhìn Diệp Thu, đây là lần đầu tiên hắn hỏi về công việc của mình, nàng trả lời: "Việc hợp tác cùng Đường thị tôi muốn đích thân tham gia, tuy rất quen thuộc với Quả Quả, nhưng mà vẫn nên xử lý sự việc tốt một chút. Còn có Tống Ngụ Thư".
Nhắc tới cái tên Tống Ngụ Thư, Trầm Mặc Nùng lại nhớ tới việc xế chiều hôm nay mình ở cửa ra vào lo lắng chờ đợi. Không ngờ chờ một lúc thì nghe thấy tiếng rên rỉ của hai cô gái. Nội tâm hơi hoảng hốt, thật sự không muốn để cho Diệp Thu nhìn ra biến hóa trên sắc mặt của mình, vội vàng chuyển đề tài: "Tôi đi gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường".
Diệp Thu hiểu rằng nàng đang trốn tránh điều gì đó, cũng không vạch trần nàng. Một nữ nhân truyền thống như nàng nhất định là không có cách nào tiếp nhận được việc hai nữ nhân ngủ cùng hai nữ nhân rồi!
Thật ra, Diệp Thu cũng không có cách nào tiếp nhận, nhưng đáng tiếc là ông trời đã định như vậy, ta có thể làm gì được?
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngáp dài xuống lầu, Lâm Bảo Nhi bất mãn nói: "Mặc Nùng tỷ tỷ, tại sao thức người ta dậy sớm như vậy? Hôm nay người ta còn chưa ngủ đủ".
"Diệp Thu đã mua điểm tâm sáng về, sợ nguội mất". Trầm Mặc Nùng vừa giữ lấy Lâm Bảo Nhi giúp nàng cài lại cúc áo ngủ, vừa giải thích.
"Diệp Thu? Tại sao đột nhiên hắn thay đổi tính nết? Mọi khi vốn ngủ dậy muộn hơn so với chúng em, thời gian trở về trường học thì lại trở nên chịu khó?"
Tất nhiên Trầm Mặc Nùng sẽ không giải thích với hai người bọn họ là đêm qua nhìn thấy Diệp Thu lén rời đi. Chỉ giáo huấn: "Sau này, hai em cũng nên tập thói quen dậy sớm. Chị rời giường thì sẽ gọi các em dậy luôn".
"A! Không được Mặc Nùng tỷ tỷ? Cho dù em không phải là em ruột của chị , nhưng gần đây đã xem chị như chị ruột mà! Chị không thể đối xử với em như vậy".
"Ha ha. Bảo Nhi, con heo nhỏ này là muốn dùng điểm tâm ngay trên giường rồi. Nên cùng chị tập Yoga, em xem trên người em giờ đây đã xuất hiện nhiều thịt thừa rồi, nếu để chất tới ngực thì em sẽ trở thành đại mập mạp".
ng0ctu231
Mình có thể nhìn thấy nhân tố hắc ám trong xương cốt Diệp Thu thì Christina đương nhiên cũng có thể nhìn ra. Cũng may nàng ta không phải người tự nhận mình là người chính nghĩa, bằng không sẽ giống như thiếu nữ Nhạc Bất Quần xông lên hô lớn: "Ta đại biểu cho Nguyệt Lượng tới trừng phạt ngươi". Sau đó sẽ lập tức tiêu diệt Diệp Thu.
" Christina, Hoa Hạ là một quốc gia cổ xưa rất thần kỳ. Có lẽ cô sẽ phát hiện ra một vài chuyện rất thú vị". Long Nữ nhìn thân ảnh của Diệp Thu, mỉm cười nói.
Mọi người đều sợ hãi sự cô độc, mỗi người đều hi vọng trên thế giới này có một tri kỷ hoặc là bạn tố. Không cần phải mỗi ngày gặp gỡ hắn. Khi thân ở phương xa chỉ cần mà nhẹ nhàng mà đọc lên tên người đó, trong lòng liền có cảm giác bình yên.
Christina nghiêng mặt nhìn sang Long Nữ, trong ánh mắt có chút mê mang, hỏi: "Tỷ tỷ, đó là tư vị của tình yêu sao?"
" Đúng vậy". Long Nữ gật đầu. Bởi vì nàng không có cách nào giải thích cho nàng ta rốt cuộc thế nào là tình yêu. Để giải thích vấn đề này cho người Ai Cập tới Hoa Hạ thì thật là quá phức tạp hết sức. Bản thân mình tuy đã bằng lòng việc làm người hướng dẫn cho nàng, nhưng lại không thể giải thích vấn đề thâm ảo này.
Có người nói viên mãn là luyến ái, có người nói vứt bỏ là luyến ái, trong lòng mỗi người đều có đáp án của riêng mình. Sự tình này không có người nào có thể định nghĩa được.
" Cái đó rất thần kỳ sao. Tới mức làm cho trên mặt tỷ tỷ xuất hiện vẻ mặt như thế". Christina nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ của Long Nữ mà hỏi.
"Christina, ngươi có thể tự mình nếm thử một phen. Nhập thế không chỉ phải khám phá thể tục mà còn phải tìm hiểu chuyện tình cảm". Long Nữ buông lời đầu độc nàng ta. Trời mới biết ai có thể hái đi tâm hồn của thiên chi kiều nữ này. Hơn nữa, Long Nữ đối với dáng vẻ luyến ái của nữ nhân này rất chờ mong.
" Ta sao?" Christina nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Thu nhìn đám người áo đen đang năm trên mặt đất kêu rên hoặc đã sớm đau ngất đi, đối với ánh mắt giống như loài sói của thanh niên gầy nhỏ trước mặt này có phần thoả mãn. Nam nhân có thể nhu tình nhưng không thể nhu nhược. Hắn là người thông minh, biết mình cần gì.
Bởi vì biểu hiện của bản thân đủ mạnh mẽ cho nên hắn muốn thừa thế tiến tới. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tính mạng của mình. Lúc mình phát ra câu nói kia, hắn liền chấp hành không chút do dự. Diệp Thu nghĩ thầm, nếu như mình bảo đánh gãy chân mình, hẳn là hắn cũng sẽ không do dự.
Người tàn nhẫn đối với kẻ khác, thì đối với bản thân cũng tuyệt đối không thương tiếc.
"Ngươi tên là gì?" Diệp Thu lấy ra một bao thuốc từ trong túi, rút ra một điếu châm lửa, rồi ném bao thuốc trong tay cho nam nhân kia.
" Trương Thắng". Nam nhân kia dùng cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ của mình tiếp lấy nửa bao thuốc. Sau đó, lục lọi trong túi áo một lúc, móc ra một cái bật lửa. Bật mấy lần mới ra lửa, châm thuốc cho mình, hút một hơi, sau đó thì ho khan một cách chật vật. Không có tay che lại, nên máu tươi ở bụng chảy ra nhanh hơn, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt đất, như là những nhạt châu rơi khỏi chuỗi.
Diệp Thu nhả ra một luồng khói thuốc, cười nói: "Lần thứ mấy ngươi chiến thắng vậy?"
" Lần thứ nhất". Trương Thắng nhếch môi nở nụ cười. Nói với vẻ mặt đắc ý.
" Có thể thành công một lần cũng không dễ dàng. Đáng tiếc là có rất nhiều người thất bại cả đời".
Diệp Thu đưa mắt nhìn miệng vết thương của Trương Thắng. Nơi đó hình như bị người ta đâm vào một đao. Người này quả là kiên cường, bị thương nghiêm trọng như vậy, đi một quãng đường xa như vậy, còn có thể mỉm cười nói chuyện phiếm cùng mình. Người như vậy, xứng đáng đạt được co hội đầu tiên.
Sau khi thu xếp tốt cho Trương Thắng, Diệp Thu mang theo bánh bao nóng mua ở gần nơi này và vội vàng trở về. Khi về đến nhà thì đã hơn sáu giờ sáng, trời bắt đầu sáng.
Diệp Thu vào cửa, liền bắt gặp Trầm Mặc Nùng từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ quần áo màu hồng, đây là trang bị làm việc nhà của nàng. Diệp Thu hiểu rằng nàng đang chuẩn bị làm bữa sáng, hắn đưa tay chào buổi sáng, nói: "Hôm nay không cần làm bữa sáng. Tôi vừa ra ngoài chạy bộ, gặp cửa hàng có bán quà vặt liền mua một ít trở về".
Ánh mắt Trầm Mặc Nùng thâm ý liếc nhìn Diệp Thu, nói: "Được! Tôi đi hâm nóng hai chén sữa. Chưa cần gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường, đêm qua các nàng ngủ trễ, ngủ còn chưa đủ".
Ngắm nhìn bộ quần áo thể thao màu hồng vây lấy vóc người đầy đặn cùng với hương đồn vểnh cao của Trầm Mặc Nùng. Nghĩ tới biểu tình hơi quái dị vừa rồi của nàng, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã bại lộ?
Kỳ quái nhỉ? Ngày hôm qua lúc mình đi ra ngoài, rõ ràng là các nàng đã ngủ rồi mà. Diệp Thu vỗ vỗ đầu thầm nghĩ, ở chung với nữ nhân quá thông minh thật không phải là một chuyện dễ dàng. Vẫn là Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngoan ngoãn, đáng yêu, nói gì thì tin nấy.
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi vẫn chưa rời giường, buổi sáng trên bàn cơm chỉ có Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng món ăn mà Diệp Thu mua đặt vào đĩa, lại rót cho mình cùng Diệp Thu mỗi người một chén sữa.
Sau khi Diệp Thu như lang như hổ ăn mấy cái bánh bao, đã cảm thấy bụng hơi no rồi. Trong nội tâm hắn vẫn còn thức mắc chuyện của Lam Khả Tâm, cũng không muốn ăn nhiều. Mà hắn cũng không có rời khỏi bàn, ngồi yên một chỗ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Trầm Mặc Nùng đang ngồi đối diện uống sữa ăn bánh bao, tay còn lại thì cầm giấy ăn, sợ bên chất lỏng bên tròn dây vào áo hoặc mặt bàn, dáng vẻ ưu nhã không chê vào đâu được.
"không ngủ ngon sao? Nhìn mắt cô hơi thâm quầng". Diệp Thu cười hỏi.
"Thật sao?" Trầm Mặc Nùng tuy kinh ngạc, nhưng không giống những nữ nhân khác những nữ nhân khác, nếu nghe thấy rằng khuôn mặt của mình tiều tụy sẽ lập tức hoảng hốt. Sau khi ăn hết cái bánh bao thì mới đưa tay nhẹ nhàng mát xa con mắt, nói: "Có thể là do tôi ngủ hơi trễ".
Trong nội tâm Trầm Mặc Nùng thầm tức giận: Cái này còn không phải bởi vì ngươi? Cũng không biết rốt cuộc ngươi muốn làm những gì, đầu tiên là Đường Quả chạy đến phòng của Diệp Thu khiến cho nội tâm Trầm Mặc Nùng không yên. Thật vất vả mới nghe thanh âm Đường Quả mở cửa về phòng. Lại nhìn thấy Diệp Thu bò cửa sổ đi ra ngoài.
Trong lòng nghĩ đã trễ như vậy hắn còn muốn đi đâu, thật vất vả mới ngủ được. Lại không chịu được mộng mị, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mà nội khố trở nên ướt át như vậy. Như thế thì làm sao mà ngủ được nữa? Đành phải rời giường tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo chuẩn bị làm bữa sáng.
Không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy Diệp Thu, nhớ tới tình cảnh trong mộng, Trầm Mặc Nùng phải rất cố gắng bảo trì sự bình tĩnh của mình lúc này mới không bị hắn nhìn ra điều gì khác thường. Không ngờ ánh mắt thâm quầng làm lộ ra chút sơ hở.
"Uh! Thời gian gần đây cô bận rộn lắm sao?" Diệp Thu hỏi.
Trầm Mặc Nùng có phần ngoài ý muốn liếc nhìn Diệp Thu, đây là lần đầu tiên hắn hỏi về công việc của mình, nàng trả lời: "Việc hợp tác cùng Đường thị tôi muốn đích thân tham gia, tuy rất quen thuộc với Quả Quả, nhưng mà vẫn nên xử lý sự việc tốt một chút. Còn có Tống Ngụ Thư".
Nhắc tới cái tên Tống Ngụ Thư, Trầm Mặc Nùng lại nhớ tới việc xế chiều hôm nay mình ở cửa ra vào lo lắng chờ đợi. Không ngờ chờ một lúc thì nghe thấy tiếng rên rỉ của hai cô gái. Nội tâm hơi hoảng hốt, thật sự không muốn để cho Diệp Thu nhìn ra biến hóa trên sắc mặt của mình, vội vàng chuyển đề tài: "Tôi đi gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường".
Diệp Thu hiểu rằng nàng đang trốn tránh điều gì đó, cũng không vạch trần nàng. Một nữ nhân truyền thống như nàng nhất định là không có cách nào tiếp nhận được việc hai nữ nhân ngủ cùng hai nữ nhân rồi!
Thật ra, Diệp Thu cũng không có cách nào tiếp nhận, nhưng đáng tiếc là ông trời đã định như vậy, ta có thể làm gì được?
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngáp dài xuống lầu, Lâm Bảo Nhi bất mãn nói: "Mặc Nùng tỷ tỷ, tại sao thức người ta dậy sớm như vậy? Hôm nay người ta còn chưa ngủ đủ".
"Diệp Thu đã mua điểm tâm sáng về, sợ nguội mất". Trầm Mặc Nùng vừa giữ lấy Lâm Bảo Nhi giúp nàng cài lại cúc áo ngủ, vừa giải thích.
"Diệp Thu? Tại sao đột nhiên hắn thay đổi tính nết? Mọi khi vốn ngủ dậy muộn hơn so với chúng em, thời gian trở về trường học thì lại trở nên chịu khó?"
Tất nhiên Trầm Mặc Nùng sẽ không giải thích với hai người bọn họ là đêm qua nhìn thấy Diệp Thu lén rời đi. Chỉ giáo huấn: "Sau này, hai em cũng nên tập thói quen dậy sớm. Chị rời giường thì sẽ gọi các em dậy luôn".
"A! Không được Mặc Nùng tỷ tỷ? Cho dù em không phải là em ruột của chị , nhưng gần đây đã xem chị như chị ruột mà! Chị không thể đối xử với em như vậy".
"Ha ha. Bảo Nhi, con heo nhỏ này là muốn dùng điểm tâm ngay trên giường rồi. Nên cùng chị tập Yoga, em xem trên người em giờ đây đã xuất hiện nhiều thịt thừa rồi, nếu để chất tới ngực thì em sẽ trở thành đại mập mạp".
ng0ctu231