Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 732
“Khắc Thông sao vậy?” Diệp Thu lo lắng hỏi, bình thường nếu không có chuyện gì thì hắn tuyệt đối không gọi cho mình.
Hay kế hoạch bị lộ rồi? Không thể nào.
Diệp Thu biết nếu kế hoạch này bại lộ thì Bối Khắc Thông tiêu đời, Bối gia do đó mà cũng tàn theo.
“Không có gì, nghe thấy bên Diệp thiếu gia có tiếng nhạc, nói chuyện có tiện không?”
“Ừm, tôi ra ngoài rồi, có chuyện gì không?”
Bối Khắc Thông nói: “Gia gia đã nhắc đến chuyện với kết hôn với Đằng gia rồi, Đằng gia nhận lời rồi”
Chuyện đại hỉ của mình mà giọng nói lại không có chút vui vẻ nào, ngược lại có sự nặng nề gì đó không nói nên lời.
“Chúc mừng” Diệp Thu nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn”
“Khắc Thông”. Diệp Thu nhìn xung quanh nói.
“Diệp thiếu gia, có gì nói thẳng đi, tôi luôn coi thiếu gia là bạn”
“Đây là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, cậu không làm người khác sẽ làm, cậu nên hiểu điều đó” Diệp Thu an ủi nói.
“Tôi hiểu rồi”
Ngưng một lúc Diêp Thu nói: “Nếu anh hiện nay anh bỏ cuộc tôi có thuốc giải”
Bối Khắc Thông ở bên kia đầu dây cười nói: “Diệp thiếu gia, đã đến nước này rồi, tôi còn có thể lui sao? Không sao, lâu rồi tôi không làm người tốt”
Cúp máy, thần thái Diệp Thu có phần bất an. Từng có lúc mình cũng là một thiếu niên đơn thuần lương thiện. Nhưng không biết từ lúc nào mình đã trở thành một ma đầu bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích?
“Tôi cũng không làm người tốt lâu lắm rồi” Diệp Thu thở dài lẩm bẩm.
“Đều do Diệp Không Nhàn hại” Diệp Thu lại tìm người để đổi tội vì tình cảnh của mình hiện nay.
Con người ai cũng vậy, bất kể chuyện gì, chỉ cần có cái cớ để vin vào lập tức sẽ an lòng lại. Thế là Diệp Thu quyết định tiếp tục làm người xấu. Và hắn gọi điện cho Phí Tường. Vốn lần này quay lại chưa chuẩn bị liên hệ với bọn họ, nhưng lúc này đành phải dùng đến kĩ năng đặc biệt của họ.
“Diệp thiếu, cậu tìm tôi?” giọng nói hút hồn của Phí Tường vang lên trong ống nghe.
Không thể không thừa nhận, bông hoa giữa đám cầm thú, chỉ nghe thấy giọng hắn thôi đều đủ khiến cho các cô nương mềm nhũn người ra.
“Ừ, tôi đang ở hội sở của Hồng Nhân, cậu đến đây một chuyến”, Diệp Thu cười nói. “Có chuyện cho cậu đây”
“Vâng, tôi sẽ đến ngay đây. Nhưng Diệp thiếu ra ngoài đón tôi mới được, nếu không e rằng bọn tôi không vào được. Đó là nữ nhi quốc, bình thường rất ít đàn ông vào được trong đó”
“Được, cậu cứ đến đây, gần đến nơi thì gọi cho tôi, tôi đợi ngoài cửa”
“Được, mười phút nữa gặp” Phí Tường vui vẻ đáp.
Diệp Thu trở vào phòng, bên trong thêm một cô nàng xinh đẹp nữa. Cô nàng đó đầy đặn, cao ráo chân dài, vóc dáng bốc lửa gợi cảm. Cô ta mặc chiếc áo nghề nghiệp màu trắng sữa, bên trong có chiếc áo bẻ cổ ngược màu trắng bạc. Không hiểu sao nhìn thấy cô ta Diệp Thu thấy quen quen. Dường như đã gặp ở đâu vậy, nhưng hắn không nhớ ra nổi.
“Nếu đoán không nhầm thì vị này ắt là nhị thiếu gia trong tam thiếu gia danh môn phải không?” Cô gái đó chủ động đứng dậy đưa tay ra bắt tay Diệp Thu.
“Danh môn tam thiếu, không dám, tôi là Diệp Thu, cô là?” Ánh mắt Diệp Thu chuyển sang Uông Kiếm Hàn, đợi hắn giới thiệu cho mình, hơn nữa hắn bây giờ cũng đang cười cười nhìn mình gương mặt nhăn lại giống như hoa xấu hổ vậy.
“Tôi là Bạch Thiển Tâm, ngưỡng mộ Diệp thiếu gia đã lâu, vốn ở ngoài làm ăn với người khác, nghe các chị em nói có tam thiếu danh môn đến uống rượu bèn vội đến tham gia để làm quen”
“Bạch hội trưởng khách sáo rồi, là tôi ngưỡng mộ hội trưởng mới đúng, từ lâu đã nghe nói Cân Quắc hội toàn nữ trung hào kiệt, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền” Diệp Thu giờ đã rõ thân phận cô gái này.
“Đừng cho rằng anh nói mấy câu dễ nghe thì tôi sẽ bỏ qua anh” Bạch Thiển Tâm đột nhiên đanh mặt chỉ vào mặt Diệp Thu nói không khách khí. Mọi người không ngờ Bạch Thiển Tâm lật mặt nhanh vậy, ai đấy nhìn nhau khó hiểu.
“Bạch hội trưởng, nhị ca tôi đã làm sai điều gì?” Uông Kiếm Hàn nghi hoặc hỏi.
“Cái này phải hỏi anh ta” Bạch Thiển Tâm lạnh nhạt nói.
“Hỏi ta?” Diệp Thu thấy mù mờ, cố nhớ lại sao mình lại đắc tội với cô ta vậy.
“Bạch hội trưởng, hình như hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta mà?”
“Đương nhiên, nếu gặp sớm hơn thì tôi đã tính sổ với anh sớm hơn rồi”
“Vậy ta càng không hiểu”
“Không hiểu? Vậy tôi hỏi anh, anh có biết Bạch Nhu không?”
“Biết” Diệp Thu gật đầu. Sau đó liền cảm thấy tình hình có phần không tốt.
“Tôi còn tưởng anh sẽ nói dối trước mặt mọi người cơ đấy!”, Bạch Thiển Tâm nói, “Trước kia anh có bắt nạt gì cô em bảo bối của tôi không?”
“Chúng tôi là bạn rất tốt” Diệp Thu bối rối, chuyện quen biết Bạch Nhu phải nói là không đánh không quen, cô nàng đó đúng là hổ cái, hai người chỉ cần nhìn thấy mặt nhau là hết xung đột lớn đến xung đột nhỏ.
Chẳng nhẽ với tình cách đó của cô nàng mà có thể tung hoành ở Yến Kinh như cá gặp nước, thì ra là có thân thế lớn đến vậy. Nếu là người khác thì có lẽ đã sớm bị đá ra khỏi hàng ngũ cảnh sát rồi.
Nói như vậy không phải vì cô ta không phải là một cảnh sát giỏi, mà là vì cô nàng quá thẳng thắn nên mới không thích hợp với nghề cảnh sát.
“Hừ, đừng cho rằng tôi không biết gì” Bạch Thiển Tâm chỉ thẳng vào mặt Diệp Thu nói, “Lần sau còn dám bắt nạt em gái tôi thì tôi sẽ bảo đại ca anh xử lý anh”
“Thiển Tâm, đừng bắt nạt nhị đệ nữa” Lâm Thương Lan cuối cùng đã lên tiếng.
“Anh biết mà vẫn bảo vệ hắn, sao có thể trút giận cho em gái em được?” Bạch Thiển Tâm nũng nịu nói, còn dựa vào người Lâm Thương Lan nữa.
Diệp Thu nhìn Bạch Thiển Tâm, rồi quay ra nhìn Lâm Thương Lan, sau đó bật cười nói: “Đại tẩu, không phải là tẩu dọa em đấy chứ?”
Uông Kiếm Hàn cũng không phải thằng khờ, giờ mới biết bạn gái lão đại chính là hội trưởng xinh đẹp này. Thảo nào trước đó không hề nghe lão đại nói gì đến chuyện bạn gái, hơn nữa, hôm qua hắn và lão đại đến đây uống lại đích thân hội trưởng ra ngồi cùng. Hóa ra bọn họ đã biết nhau trước rồi.
“Đại ca, chuyện này từ lúc nào vậy? Sao không nói với anh em một tiếng?” Uông Kiếm Hàn cười nói.
“Chưa lâu, nào, uống thôi” Lâm Thương Lan không thích hợp để nói mấy chuyện nữ nhi tình trường, vội chuyển hướng câu chuyện.
“Đại ca, lần này là anh không đúng rồi, đã có đại tẩu rồi, sao không giới thiệu cho anh em chúng đệ một người?”
“Đúng vậy, phải phạt rượu, hai vợ chống đều bị phạt” Uông Kiếm Hàn nói.
“Mọi người xung quanh đều hùa vào, Lâm Thương Lan và Bạch Thiển Tâm đành nâng cốc uống cạn.
“Không được, ly này không tính, phải uống kiểu giao bái cơ” Uông Kiếm Hàn nghĩ ra cách hành người khác, Diệp Thu bên cạnh cũng phụ họa theo.
Được một lúc thì Diệp Thu lại có điện thoại. Biết là Phí Tường gọi, Diệp Thu lại xin lỗi mọi người sau đó rảo bước ra ngoài cửa hội sở Hồng Nhân.
Chiếc xe Mescedes hào hoa dừng lại, Phí Tường bước xuống. Biết Diệp Thu đã về đến Yến Kinh, tưởng anh không có thời gian tiếp chúng tôi chứ” Phí Tường cưới nói.
“Có chuyện tốt luôn nhớ đến mọi người mà” Diệp Thu cười nói ẩn ý.
“Có chuyện gì tốt vậy?”
“Chúng ta lên xe nói”
Diệp Thu đi thẳng lên xe, Phí Tường theo sau, lên đến xe hắn đóng cửa lại.
Diệp Thu nhìn thẳng vào khuôn mặt Phí Tường nói: “Cậu biết Điền Trung Bách Hội chứ?”
“Điền Trung Bách Hội?” Phí Tường hỏi không xác định, “Người Đông Dương? Không biết”
Diệp Thu cười gian: “Không biết càng tốt, càng tiện cho cậu ra tay”
“Là ý gì?” Phí Tường cảnh giác hỏi.
“Anh cần cậu đi dụ dỗ một người phụ nữ, đây chẳng phải là sở trường của cậu sao”
“Mục đích là gì?” Phí Tường cười trừ, hắn biệt bị đại ca này mà tìm thì chẳng có chuyện gì hay ho cả.
“Từng bước một thôi, đợi đến khi cậu làm được tôi sẽ nói bước tiếp theo”
Tam Tỉnh Viêm, không phải người rất biết cách giấu mình sao? Nếu người đàn bà của người bị dụ dỗ, chẳng nhẽ người nuốt trôi cục giận này sao?
Yến Thanh Phong chết rồi, tiếp theo, đối thủ của ta sẽ là ngươi. Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.
“Có thông tin gì về cô ta không?” Phí Tường hỏi, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, Phí Tường là tên lành nghề, hiểu được tầm quan trọng của tình báo tiền kì.
“Có, ta gửi đến email của cậu rồi, mở ra mà xem, Điền Trung Bạch Hội đang ở trong hội sở Hồng Nhân. Tôi sẽ kiếm cho cậu thẻ hội viên, còn cần gì không?”
Phí Tường dùng di động check mail, hắn đọc cẩn thận các thông tin trong đó.
Xem ra Diệp Thu đã chuẩn bị rất kĩ, không chỉ có chiều cao, số đo ba vòng, các sản phầm đại diện, còn có các bức ảnh thân mật và tin đồn của cô nàng với Tam Tỉnh Viêm.
“Oa, con người ưu tú, xuất thân danh giá, nghề nghiệp rất thú vị, Diệp thiếu chuẩn bị khai chiến với gia tộc Tam Tỉnh sao?”
“Đâu có tính là khai chiến được?” Diệp Thu cười lắc đầu, “Cuộc sống vô vị quá, tôi chỉ muốn tìm chuyện để làm mà thôi, đây là người phụ nữ có tính thách thức, cậu có chắc không?”
Phí Tường tự tin nói: “Yên tâm đi, ba ngày nữa tôi sẽ có câu trả lời cho anh".
Hay kế hoạch bị lộ rồi? Không thể nào.
Diệp Thu biết nếu kế hoạch này bại lộ thì Bối Khắc Thông tiêu đời, Bối gia do đó mà cũng tàn theo.
“Không có gì, nghe thấy bên Diệp thiếu gia có tiếng nhạc, nói chuyện có tiện không?”
“Ừm, tôi ra ngoài rồi, có chuyện gì không?”
Bối Khắc Thông nói: “Gia gia đã nhắc đến chuyện với kết hôn với Đằng gia rồi, Đằng gia nhận lời rồi”
Chuyện đại hỉ của mình mà giọng nói lại không có chút vui vẻ nào, ngược lại có sự nặng nề gì đó không nói nên lời.
“Chúc mừng” Diệp Thu nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn”
“Khắc Thông”. Diệp Thu nhìn xung quanh nói.
“Diệp thiếu gia, có gì nói thẳng đi, tôi luôn coi thiếu gia là bạn”
“Đây là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, cậu không làm người khác sẽ làm, cậu nên hiểu điều đó” Diệp Thu an ủi nói.
“Tôi hiểu rồi”
Ngưng một lúc Diêp Thu nói: “Nếu anh hiện nay anh bỏ cuộc tôi có thuốc giải”
Bối Khắc Thông ở bên kia đầu dây cười nói: “Diệp thiếu gia, đã đến nước này rồi, tôi còn có thể lui sao? Không sao, lâu rồi tôi không làm người tốt”
Cúp máy, thần thái Diệp Thu có phần bất an. Từng có lúc mình cũng là một thiếu niên đơn thuần lương thiện. Nhưng không biết từ lúc nào mình đã trở thành một ma đầu bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích?
“Tôi cũng không làm người tốt lâu lắm rồi” Diệp Thu thở dài lẩm bẩm.
“Đều do Diệp Không Nhàn hại” Diệp Thu lại tìm người để đổi tội vì tình cảnh của mình hiện nay.
Con người ai cũng vậy, bất kể chuyện gì, chỉ cần có cái cớ để vin vào lập tức sẽ an lòng lại. Thế là Diệp Thu quyết định tiếp tục làm người xấu. Và hắn gọi điện cho Phí Tường. Vốn lần này quay lại chưa chuẩn bị liên hệ với bọn họ, nhưng lúc này đành phải dùng đến kĩ năng đặc biệt của họ.
“Diệp thiếu, cậu tìm tôi?” giọng nói hút hồn của Phí Tường vang lên trong ống nghe.
Không thể không thừa nhận, bông hoa giữa đám cầm thú, chỉ nghe thấy giọng hắn thôi đều đủ khiến cho các cô nương mềm nhũn người ra.
“Ừ, tôi đang ở hội sở của Hồng Nhân, cậu đến đây một chuyến”, Diệp Thu cười nói. “Có chuyện cho cậu đây”
“Vâng, tôi sẽ đến ngay đây. Nhưng Diệp thiếu ra ngoài đón tôi mới được, nếu không e rằng bọn tôi không vào được. Đó là nữ nhi quốc, bình thường rất ít đàn ông vào được trong đó”
“Được, cậu cứ đến đây, gần đến nơi thì gọi cho tôi, tôi đợi ngoài cửa”
“Được, mười phút nữa gặp” Phí Tường vui vẻ đáp.
Diệp Thu trở vào phòng, bên trong thêm một cô nàng xinh đẹp nữa. Cô nàng đó đầy đặn, cao ráo chân dài, vóc dáng bốc lửa gợi cảm. Cô ta mặc chiếc áo nghề nghiệp màu trắng sữa, bên trong có chiếc áo bẻ cổ ngược màu trắng bạc. Không hiểu sao nhìn thấy cô ta Diệp Thu thấy quen quen. Dường như đã gặp ở đâu vậy, nhưng hắn không nhớ ra nổi.
“Nếu đoán không nhầm thì vị này ắt là nhị thiếu gia trong tam thiếu gia danh môn phải không?” Cô gái đó chủ động đứng dậy đưa tay ra bắt tay Diệp Thu.
“Danh môn tam thiếu, không dám, tôi là Diệp Thu, cô là?” Ánh mắt Diệp Thu chuyển sang Uông Kiếm Hàn, đợi hắn giới thiệu cho mình, hơn nữa hắn bây giờ cũng đang cười cười nhìn mình gương mặt nhăn lại giống như hoa xấu hổ vậy.
“Tôi là Bạch Thiển Tâm, ngưỡng mộ Diệp thiếu gia đã lâu, vốn ở ngoài làm ăn với người khác, nghe các chị em nói có tam thiếu danh môn đến uống rượu bèn vội đến tham gia để làm quen”
“Bạch hội trưởng khách sáo rồi, là tôi ngưỡng mộ hội trưởng mới đúng, từ lâu đã nghe nói Cân Quắc hội toàn nữ trung hào kiệt, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền” Diệp Thu giờ đã rõ thân phận cô gái này.
“Đừng cho rằng anh nói mấy câu dễ nghe thì tôi sẽ bỏ qua anh” Bạch Thiển Tâm đột nhiên đanh mặt chỉ vào mặt Diệp Thu nói không khách khí. Mọi người không ngờ Bạch Thiển Tâm lật mặt nhanh vậy, ai đấy nhìn nhau khó hiểu.
“Bạch hội trưởng, nhị ca tôi đã làm sai điều gì?” Uông Kiếm Hàn nghi hoặc hỏi.
“Cái này phải hỏi anh ta” Bạch Thiển Tâm lạnh nhạt nói.
“Hỏi ta?” Diệp Thu thấy mù mờ, cố nhớ lại sao mình lại đắc tội với cô ta vậy.
“Bạch hội trưởng, hình như hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta mà?”
“Đương nhiên, nếu gặp sớm hơn thì tôi đã tính sổ với anh sớm hơn rồi”
“Vậy ta càng không hiểu”
“Không hiểu? Vậy tôi hỏi anh, anh có biết Bạch Nhu không?”
“Biết” Diệp Thu gật đầu. Sau đó liền cảm thấy tình hình có phần không tốt.
“Tôi còn tưởng anh sẽ nói dối trước mặt mọi người cơ đấy!”, Bạch Thiển Tâm nói, “Trước kia anh có bắt nạt gì cô em bảo bối của tôi không?”
“Chúng tôi là bạn rất tốt” Diệp Thu bối rối, chuyện quen biết Bạch Nhu phải nói là không đánh không quen, cô nàng đó đúng là hổ cái, hai người chỉ cần nhìn thấy mặt nhau là hết xung đột lớn đến xung đột nhỏ.
Chẳng nhẽ với tình cách đó của cô nàng mà có thể tung hoành ở Yến Kinh như cá gặp nước, thì ra là có thân thế lớn đến vậy. Nếu là người khác thì có lẽ đã sớm bị đá ra khỏi hàng ngũ cảnh sát rồi.
Nói như vậy không phải vì cô ta không phải là một cảnh sát giỏi, mà là vì cô nàng quá thẳng thắn nên mới không thích hợp với nghề cảnh sát.
“Hừ, đừng cho rằng tôi không biết gì” Bạch Thiển Tâm chỉ thẳng vào mặt Diệp Thu nói, “Lần sau còn dám bắt nạt em gái tôi thì tôi sẽ bảo đại ca anh xử lý anh”
“Thiển Tâm, đừng bắt nạt nhị đệ nữa” Lâm Thương Lan cuối cùng đã lên tiếng.
“Anh biết mà vẫn bảo vệ hắn, sao có thể trút giận cho em gái em được?” Bạch Thiển Tâm nũng nịu nói, còn dựa vào người Lâm Thương Lan nữa.
Diệp Thu nhìn Bạch Thiển Tâm, rồi quay ra nhìn Lâm Thương Lan, sau đó bật cười nói: “Đại tẩu, không phải là tẩu dọa em đấy chứ?”
Uông Kiếm Hàn cũng không phải thằng khờ, giờ mới biết bạn gái lão đại chính là hội trưởng xinh đẹp này. Thảo nào trước đó không hề nghe lão đại nói gì đến chuyện bạn gái, hơn nữa, hôm qua hắn và lão đại đến đây uống lại đích thân hội trưởng ra ngồi cùng. Hóa ra bọn họ đã biết nhau trước rồi.
“Đại ca, chuyện này từ lúc nào vậy? Sao không nói với anh em một tiếng?” Uông Kiếm Hàn cười nói.
“Chưa lâu, nào, uống thôi” Lâm Thương Lan không thích hợp để nói mấy chuyện nữ nhi tình trường, vội chuyển hướng câu chuyện.
“Đại ca, lần này là anh không đúng rồi, đã có đại tẩu rồi, sao không giới thiệu cho anh em chúng đệ một người?”
“Đúng vậy, phải phạt rượu, hai vợ chống đều bị phạt” Uông Kiếm Hàn nói.
“Mọi người xung quanh đều hùa vào, Lâm Thương Lan và Bạch Thiển Tâm đành nâng cốc uống cạn.
“Không được, ly này không tính, phải uống kiểu giao bái cơ” Uông Kiếm Hàn nghĩ ra cách hành người khác, Diệp Thu bên cạnh cũng phụ họa theo.
Được một lúc thì Diệp Thu lại có điện thoại. Biết là Phí Tường gọi, Diệp Thu lại xin lỗi mọi người sau đó rảo bước ra ngoài cửa hội sở Hồng Nhân.
Chiếc xe Mescedes hào hoa dừng lại, Phí Tường bước xuống. Biết Diệp Thu đã về đến Yến Kinh, tưởng anh không có thời gian tiếp chúng tôi chứ” Phí Tường cưới nói.
“Có chuyện tốt luôn nhớ đến mọi người mà” Diệp Thu cười nói ẩn ý.
“Có chuyện gì tốt vậy?”
“Chúng ta lên xe nói”
Diệp Thu đi thẳng lên xe, Phí Tường theo sau, lên đến xe hắn đóng cửa lại.
Diệp Thu nhìn thẳng vào khuôn mặt Phí Tường nói: “Cậu biết Điền Trung Bách Hội chứ?”
“Điền Trung Bách Hội?” Phí Tường hỏi không xác định, “Người Đông Dương? Không biết”
Diệp Thu cười gian: “Không biết càng tốt, càng tiện cho cậu ra tay”
“Là ý gì?” Phí Tường cảnh giác hỏi.
“Anh cần cậu đi dụ dỗ một người phụ nữ, đây chẳng phải là sở trường của cậu sao”
“Mục đích là gì?” Phí Tường cười trừ, hắn biệt bị đại ca này mà tìm thì chẳng có chuyện gì hay ho cả.
“Từng bước một thôi, đợi đến khi cậu làm được tôi sẽ nói bước tiếp theo”
Tam Tỉnh Viêm, không phải người rất biết cách giấu mình sao? Nếu người đàn bà của người bị dụ dỗ, chẳng nhẽ người nuốt trôi cục giận này sao?
Yến Thanh Phong chết rồi, tiếp theo, đối thủ của ta sẽ là ngươi. Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.
“Có thông tin gì về cô ta không?” Phí Tường hỏi, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, Phí Tường là tên lành nghề, hiểu được tầm quan trọng của tình báo tiền kì.
“Có, ta gửi đến email của cậu rồi, mở ra mà xem, Điền Trung Bạch Hội đang ở trong hội sở Hồng Nhân. Tôi sẽ kiếm cho cậu thẻ hội viên, còn cần gì không?”
Phí Tường dùng di động check mail, hắn đọc cẩn thận các thông tin trong đó.
Xem ra Diệp Thu đã chuẩn bị rất kĩ, không chỉ có chiều cao, số đo ba vòng, các sản phầm đại diện, còn có các bức ảnh thân mật và tin đồn của cô nàng với Tam Tỉnh Viêm.
“Oa, con người ưu tú, xuất thân danh giá, nghề nghiệp rất thú vị, Diệp thiếu chuẩn bị khai chiến với gia tộc Tam Tỉnh sao?”
“Đâu có tính là khai chiến được?” Diệp Thu cười lắc đầu, “Cuộc sống vô vị quá, tôi chỉ muốn tìm chuyện để làm mà thôi, đây là người phụ nữ có tính thách thức, cậu có chắc không?”
Phí Tường tự tin nói: “Yên tâm đi, ba ngày nữa tôi sẽ có câu trả lời cho anh".