Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149: Xát muối vào tim
Đầu óc Vương Như Nguyệt khá nhanh nhẹn, nhìn thấy Tô Linh tức giận như vậy nên cô cũng chắc chắn được phán đoán của mình.
Cô có thể nhìn ra được sự ưu tú của Tô Linh, nhưng chỉ là cô không hiểu lắm, một người phụ nữ ưu tú như vậy sao lại có thể ở bên cạnh Triệu Dương?
Không phải là cô cảm thấy Triệu Dương không đủ ưu tú, không xứng với Tô Linh.
Mà là trong xã hội ngày nay, hầu hết phụ nữ chỉ đánh giá sự thành công của một người đàn ông ở vẻ bề ngoài, những người phụ nữ có thể hiểu được bên trong còn hiếm hơn những người đàn ông ưu tú.
Thầm suy nghĩ trong lòng, Vương Như Nguyệt nở nụ cười và nói: “Tiểu Dương, đây là em vợ mà em thường nhắc đến phải không? Chẳng trách ngày nào em cũng nhắc đến, ngay cả chị nhìn thấy cũng phải rung động!”
Tay cô không hề nhúc nhích mà vẫn đặt trên cánh tay của Triệu Dương.
Cũng không phải là chứng tỏ sức mạnh với Tô Linh, mà là lúc này rút lui, rất dễ dàng khiến người ta nghĩ rằng bản thân cô chột dạ.
Cô thừa nhận mình có ấn tượng tốt với Triệu Dương, nhất là sau sự việc hôm nay, cô càng không muốn làm Triệu Dương khó xử, mọi lời nói và hành động của cô đều suy xét cho anh.
Về phần hai người Từ Tam và Tiểu Ngũ, bọn họ đã đứng yên tại chỗ từ khi Tô Linh xuất hiện, trong lòng có một giọng nói đang báo cho bọn họ rằng, e rằng hôm nay sẽ có một trận chiến tranh thế giới rất lớn!
Tô Linh hơi sững sờ khi Vương Như Nguyệt đột nhiên có ý tốt, bỗng chốc không nói nên lời.
Chỉ số EQ của Triệu Dương đột nhiên tăng vọt, anh vội vàng giới thiệu: “Đây là chị gái mà trước đây tôi từng nhắc với cô, chị Như Nguyệt”.
Tô Linh nhíu mày, lúc trước có một lần Triệu Dương đã từng nhắc đến chị gái kết nghĩa này với cô, nhưng lúc đó cô không để ý lắm, đến ngày hôm nay mới phát hiện ra đúng là có người như vậy, lúc này cô bắt buộc phải chào hỏi chính thức.
Cô bình tĩnh nở một nụ cười và nói: “Xin chào, tôi là chủ nhà của anh ấy, cũng không biết tại sao cục cảnh sát lại gọi cho tôi”.
Chủ nhà?
Triệu Dương cười gượng, cái danh hiệu này thật thân thiết.
Nhưng anh không thể hiểu được thái độ của Tô Linh, cũng không biết nụ cười đang nở trên khuôn mặt của cô có phải là sự yên bình trước cơn bão hay không?
Bây giờ mối quan hệ giữa hai người vẫn đang trong khoảng thời gian nửa tháng để quan sát, anh sợ vì chuyện này mà Tô Linh nghi ngờ anh.
Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy oán hận con nhóc thối Đường Nhu kia!
Vương Như Nguyệt nở nụ cười tươi và nói: “Chủ nhà? Theo chị thấy thì em là chủ gia đình chứ!”
Cô buông Triệu Dương ra, chủ động khoác lên cánh tay của Tô Linh rồi nói tiếp: “Đừng xa lạ như thế, em cũng giống Tiểu Dương đi, cứ gọi chị là chị Như Nguyệt. Nếu hôm nay không có cậu ấy thì e rằng quán nhỏ này của chị đã bị người ta phá bỏ rồi, em đến đúng lúc lắm, sau này hãy quản lý cậu ấy nghiêm ngặt nhé, dặn cậu ấy không nên hấp tấp nóng vội, nếu không có khi lần sau cậu ấy muốn chọc thủng trời luôn cũng nên!”
Tô Linh cũng không biết lý do tại sao, khi đối diện với hành động thân thiện này của Vương Như Nguyệt, thì cảm xúc phòng bị và xa lạ ban đầu của cô đã dần dần mất đi theo từng câu nói.
Cô liếc mắt nhìn Triệu Dương: “Thật sao? Từ khi nào mà anh ấy lại thay đổi trở thành người có năng lực rồi? Hơn nữa, em chỉ là chủ nhà, đâu dám quản lý anh ấy?”
Triệu Dương không dám trả lời, cũng không biết bây giờ bản thân mình đã vượt qua bài kiểm tra này hay chưa.
Nhưng nhìn thấy Vương Như Nguyệt kéo tay cô sang một bên, hai người phụ nữ nói chuyện rôm rả và vui vẻ, cảm giác lo lắng căng như dây đàn lúc này mới dần thả lỏng hơn chút ít.
Từ Tam và Tiểu Ngũ trốn ở vị trí không xa, kinh ngạc há miệng không nói nên lời khi thấy hai người phụ nữ đã hòa thuận vui vẻ, không hề xuất hiện cảnh ghen tuông đánh nhau như trong tưởng tượng.
Nhìn thấy Triệu Dương đi tới, tất cả đều giơ ngón tay cái bày tỏ cảm xúc với anh: “Anh Dương, quá giỏi!”
Triệu Dương vừa trải qua tình cảnh sứt đầu mẻ trán, đâu còn tâm trạng đùa giỡn với bọn họ, anh dặn dò một câu: “Lát nữa trở về đừng nói năng lung tung”.
Hai người nhìn nhau cười: “Anh Dương, anh yên tâm, chúng em hiểu mà!”
Triệu Dương thấy bọn họ hiểu lầm quan hệ của mình và Vương Như Nguyệt, anh cũng lười giải thích.
Nếu anh cứ khăng khăng nói rằng mình không có quan hệ gì với Vương Như Nguyệt thì e rằng không có người đàn ông bình thường nào tin tưởng cả.
Nhưng sự thật là như vậy, anh đối xử với Vương Như Nguyệt như một người bạn, tôn trọng Vương Như Nguyệt như một người chị, còn về những suy nghĩ trong lòng Vương Như Nguyệt thì anh không hề hay biết.
Ở phía bên kia, Tô Linh đã trao đổi phương thức liên lạc với Vương Như Nguyệt.
“Tiểu Linh, hôm nay thì thôi vậy, bữa sau chị sẽ mời một mình em đi ăn cơm!”
“Chị Như Nguyệt, chúng ta cứ quyết định như vậy đi!”
Trước giờ quan hệ của Tô Linh và gia đình vẫn không tốt lắm, người thân và bạn bè ít đến mức đáng thương, những hành động thân thiện của Vương Như Nguyệt khiến cô cảm nhận được cảm giác thân thuộc.
Còn về mối quan hệ giữa Vương Như Nguyệt và Triệu Dương, Tô Linh cũng ngầm thừa nhận như lời bọn họ nói.
Suy cho cùng, cô và Triệu Dương vẫn chưa yêu nhau, nửa tháng sau có thể ở bên nhau hay không thì vẫn chưa rõ, chỉ cần Triệu Dương không có hành động khác thường, thì cô cũng không thèm quan tâm.
Cô không muốn thừa nhận thân phận vợ của Triệu Dương, đương nhiên là có lý do riêng của cô.
Nhưng Tô Linh vẫn hơi bực bội, Vương Như Nguyệt cũng là một người phụ nữ không tầm thường, sao có thể vô duyên vô cớ lại kết nghĩa chị em với anh?
Tô Linh thầm ngờ vực nhưng lúc này cũng không cách nào để truy cứu vấn đề này, chỉ có thể đè nén mọi thứ vào tận sâu trong đáy lòng, trở về sẽ điều tra cẩn thận.
Ít nhất, cảm giác mà Vương Như Nguyệt đem đến cho cô vẫn khá tốt, cũng không đến nỗi vì chuyện này mà phải cãi nhau với Triệu Dương.
Nghĩ đến đây, thái độ của cô khi nói chuyện với Triệu Dương cũng dịu dàng hơn: “Sao rồi, có thể đi được chưa? Có cần đưa anh đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, về nhà bôi thuốc là được”.
Triệu Dương được cô quan tâm như vậy thì vừa thấy mừng vừa thấy lo, nhưng bảo anh đi bệnh viện thì anh không dám đi nữa rồi.
Từ lần trước Thư Tình gửi tin nhắn kia cho anh, khiến anh không dám chọc giận người phụ nữ này nữa.
Anh có thể nhận ra được suy nghĩ thay đổi ý định của Thư Tình, nhưng giờ anh đã có Tô Linh rồi, anh không muốn dây dưa với những người phụ nữ khác nữa.
Mỗi người một hướng.
Từ Tam và Tiểu Ngũ cùng lên xe, bốn người bọn họ cùng nhau trở về Đế Uyển.
Về đến nhà, Tô Linh thay dép trước.
Lần này cô không đặt dép ở cửa cho anh, Triệu Dương biết cô vẫn đang tức giận nên cảm thấy hơi lo lắng.
Cô vắt chéo chân và hỏi: “Nói đi, tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Dương không dám che giấu nên giải thích rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra với cô, còn về chuyện bị Vương Như Nguyệt hôn thì anh đã giấu nhẹm đi.
Chỉ số EQ của anh thấp, nhưng cũng không phải là tên ngốc, chuyện này sao có thể để Tô Linh biết được?
Vương Như Nguyệt đã nhìn thấy Tô Linh, thì chắc hẳn sau này cô sẽ không dễ dàng gây sự với anh nữa, nghĩ như vậy, anh cảm thấy hôm nay để Vương Như Nguyệt và Tô Linh gặp nhau cũng không phải chuyện xấu.
Anh cũng không có cách nào tránh xa Vương Như Nguyệt, nếu có thể duy trì được mối quan hệ bạn bè, đương nhiên đó là một mối quan hệ lý tưởng nhất.
Tô Linh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh lại muốn tìm một công việc bán thời gian khác?”
Triệu Dương thành thật nói: “Kiếm tiền nuôi gia đình”.
Khuôn mặt Tô Linh đỏ bừng nhưng miệng vẫn cố giải thích: “Triệu Dương, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, chúng ta còn đang trong giai đoạn bắt đầu của cuộc hôn nhân, sau này có thể ở bên nhau được hay không thì tôi thật sự không dám đảm bảo, nên anh đừng hy vọng quá nhiều, tôi sợ đến lúc đó sẽ làm tổn thương trái tim của anh!”
Sắc mặt Triệu Dương hơi khó coi, mặc dù chuyện đúng là như vậy, nhưng mỗi lần Tô Linh nói ra câu này tựa như xát muối vào tim anh.
Cô có thể nhìn ra được sự ưu tú của Tô Linh, nhưng chỉ là cô không hiểu lắm, một người phụ nữ ưu tú như vậy sao lại có thể ở bên cạnh Triệu Dương?
Không phải là cô cảm thấy Triệu Dương không đủ ưu tú, không xứng với Tô Linh.
Mà là trong xã hội ngày nay, hầu hết phụ nữ chỉ đánh giá sự thành công của một người đàn ông ở vẻ bề ngoài, những người phụ nữ có thể hiểu được bên trong còn hiếm hơn những người đàn ông ưu tú.
Thầm suy nghĩ trong lòng, Vương Như Nguyệt nở nụ cười và nói: “Tiểu Dương, đây là em vợ mà em thường nhắc đến phải không? Chẳng trách ngày nào em cũng nhắc đến, ngay cả chị nhìn thấy cũng phải rung động!”
Tay cô không hề nhúc nhích mà vẫn đặt trên cánh tay của Triệu Dương.
Cũng không phải là chứng tỏ sức mạnh với Tô Linh, mà là lúc này rút lui, rất dễ dàng khiến người ta nghĩ rằng bản thân cô chột dạ.
Cô thừa nhận mình có ấn tượng tốt với Triệu Dương, nhất là sau sự việc hôm nay, cô càng không muốn làm Triệu Dương khó xử, mọi lời nói và hành động của cô đều suy xét cho anh.
Về phần hai người Từ Tam và Tiểu Ngũ, bọn họ đã đứng yên tại chỗ từ khi Tô Linh xuất hiện, trong lòng có một giọng nói đang báo cho bọn họ rằng, e rằng hôm nay sẽ có một trận chiến tranh thế giới rất lớn!
Tô Linh hơi sững sờ khi Vương Như Nguyệt đột nhiên có ý tốt, bỗng chốc không nói nên lời.
Chỉ số EQ của Triệu Dương đột nhiên tăng vọt, anh vội vàng giới thiệu: “Đây là chị gái mà trước đây tôi từng nhắc với cô, chị Như Nguyệt”.
Tô Linh nhíu mày, lúc trước có một lần Triệu Dương đã từng nhắc đến chị gái kết nghĩa này với cô, nhưng lúc đó cô không để ý lắm, đến ngày hôm nay mới phát hiện ra đúng là có người như vậy, lúc này cô bắt buộc phải chào hỏi chính thức.
Cô bình tĩnh nở một nụ cười và nói: “Xin chào, tôi là chủ nhà của anh ấy, cũng không biết tại sao cục cảnh sát lại gọi cho tôi”.
Chủ nhà?
Triệu Dương cười gượng, cái danh hiệu này thật thân thiết.
Nhưng anh không thể hiểu được thái độ của Tô Linh, cũng không biết nụ cười đang nở trên khuôn mặt của cô có phải là sự yên bình trước cơn bão hay không?
Bây giờ mối quan hệ giữa hai người vẫn đang trong khoảng thời gian nửa tháng để quan sát, anh sợ vì chuyện này mà Tô Linh nghi ngờ anh.
Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy oán hận con nhóc thối Đường Nhu kia!
Vương Như Nguyệt nở nụ cười tươi và nói: “Chủ nhà? Theo chị thấy thì em là chủ gia đình chứ!”
Cô buông Triệu Dương ra, chủ động khoác lên cánh tay của Tô Linh rồi nói tiếp: “Đừng xa lạ như thế, em cũng giống Tiểu Dương đi, cứ gọi chị là chị Như Nguyệt. Nếu hôm nay không có cậu ấy thì e rằng quán nhỏ này của chị đã bị người ta phá bỏ rồi, em đến đúng lúc lắm, sau này hãy quản lý cậu ấy nghiêm ngặt nhé, dặn cậu ấy không nên hấp tấp nóng vội, nếu không có khi lần sau cậu ấy muốn chọc thủng trời luôn cũng nên!”
Tô Linh cũng không biết lý do tại sao, khi đối diện với hành động thân thiện này của Vương Như Nguyệt, thì cảm xúc phòng bị và xa lạ ban đầu của cô đã dần dần mất đi theo từng câu nói.
Cô liếc mắt nhìn Triệu Dương: “Thật sao? Từ khi nào mà anh ấy lại thay đổi trở thành người có năng lực rồi? Hơn nữa, em chỉ là chủ nhà, đâu dám quản lý anh ấy?”
Triệu Dương không dám trả lời, cũng không biết bây giờ bản thân mình đã vượt qua bài kiểm tra này hay chưa.
Nhưng nhìn thấy Vương Như Nguyệt kéo tay cô sang một bên, hai người phụ nữ nói chuyện rôm rả và vui vẻ, cảm giác lo lắng căng như dây đàn lúc này mới dần thả lỏng hơn chút ít.
Từ Tam và Tiểu Ngũ trốn ở vị trí không xa, kinh ngạc há miệng không nói nên lời khi thấy hai người phụ nữ đã hòa thuận vui vẻ, không hề xuất hiện cảnh ghen tuông đánh nhau như trong tưởng tượng.
Nhìn thấy Triệu Dương đi tới, tất cả đều giơ ngón tay cái bày tỏ cảm xúc với anh: “Anh Dương, quá giỏi!”
Triệu Dương vừa trải qua tình cảnh sứt đầu mẻ trán, đâu còn tâm trạng đùa giỡn với bọn họ, anh dặn dò một câu: “Lát nữa trở về đừng nói năng lung tung”.
Hai người nhìn nhau cười: “Anh Dương, anh yên tâm, chúng em hiểu mà!”
Triệu Dương thấy bọn họ hiểu lầm quan hệ của mình và Vương Như Nguyệt, anh cũng lười giải thích.
Nếu anh cứ khăng khăng nói rằng mình không có quan hệ gì với Vương Như Nguyệt thì e rằng không có người đàn ông bình thường nào tin tưởng cả.
Nhưng sự thật là như vậy, anh đối xử với Vương Như Nguyệt như một người bạn, tôn trọng Vương Như Nguyệt như một người chị, còn về những suy nghĩ trong lòng Vương Như Nguyệt thì anh không hề hay biết.
Ở phía bên kia, Tô Linh đã trao đổi phương thức liên lạc với Vương Như Nguyệt.
“Tiểu Linh, hôm nay thì thôi vậy, bữa sau chị sẽ mời một mình em đi ăn cơm!”
“Chị Như Nguyệt, chúng ta cứ quyết định như vậy đi!”
Trước giờ quan hệ của Tô Linh và gia đình vẫn không tốt lắm, người thân và bạn bè ít đến mức đáng thương, những hành động thân thiện của Vương Như Nguyệt khiến cô cảm nhận được cảm giác thân thuộc.
Còn về mối quan hệ giữa Vương Như Nguyệt và Triệu Dương, Tô Linh cũng ngầm thừa nhận như lời bọn họ nói.
Suy cho cùng, cô và Triệu Dương vẫn chưa yêu nhau, nửa tháng sau có thể ở bên nhau hay không thì vẫn chưa rõ, chỉ cần Triệu Dương không có hành động khác thường, thì cô cũng không thèm quan tâm.
Cô không muốn thừa nhận thân phận vợ của Triệu Dương, đương nhiên là có lý do riêng của cô.
Nhưng Tô Linh vẫn hơi bực bội, Vương Như Nguyệt cũng là một người phụ nữ không tầm thường, sao có thể vô duyên vô cớ lại kết nghĩa chị em với anh?
Tô Linh thầm ngờ vực nhưng lúc này cũng không cách nào để truy cứu vấn đề này, chỉ có thể đè nén mọi thứ vào tận sâu trong đáy lòng, trở về sẽ điều tra cẩn thận.
Ít nhất, cảm giác mà Vương Như Nguyệt đem đến cho cô vẫn khá tốt, cũng không đến nỗi vì chuyện này mà phải cãi nhau với Triệu Dương.
Nghĩ đến đây, thái độ của cô khi nói chuyện với Triệu Dương cũng dịu dàng hơn: “Sao rồi, có thể đi được chưa? Có cần đưa anh đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, về nhà bôi thuốc là được”.
Triệu Dương được cô quan tâm như vậy thì vừa thấy mừng vừa thấy lo, nhưng bảo anh đi bệnh viện thì anh không dám đi nữa rồi.
Từ lần trước Thư Tình gửi tin nhắn kia cho anh, khiến anh không dám chọc giận người phụ nữ này nữa.
Anh có thể nhận ra được suy nghĩ thay đổi ý định của Thư Tình, nhưng giờ anh đã có Tô Linh rồi, anh không muốn dây dưa với những người phụ nữ khác nữa.
Mỗi người một hướng.
Từ Tam và Tiểu Ngũ cùng lên xe, bốn người bọn họ cùng nhau trở về Đế Uyển.
Về đến nhà, Tô Linh thay dép trước.
Lần này cô không đặt dép ở cửa cho anh, Triệu Dương biết cô vẫn đang tức giận nên cảm thấy hơi lo lắng.
Cô vắt chéo chân và hỏi: “Nói đi, tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Dương không dám che giấu nên giải thích rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra với cô, còn về chuyện bị Vương Như Nguyệt hôn thì anh đã giấu nhẹm đi.
Chỉ số EQ của anh thấp, nhưng cũng không phải là tên ngốc, chuyện này sao có thể để Tô Linh biết được?
Vương Như Nguyệt đã nhìn thấy Tô Linh, thì chắc hẳn sau này cô sẽ không dễ dàng gây sự với anh nữa, nghĩ như vậy, anh cảm thấy hôm nay để Vương Như Nguyệt và Tô Linh gặp nhau cũng không phải chuyện xấu.
Anh cũng không có cách nào tránh xa Vương Như Nguyệt, nếu có thể duy trì được mối quan hệ bạn bè, đương nhiên đó là một mối quan hệ lý tưởng nhất.
Tô Linh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh lại muốn tìm một công việc bán thời gian khác?”
Triệu Dương thành thật nói: “Kiếm tiền nuôi gia đình”.
Khuôn mặt Tô Linh đỏ bừng nhưng miệng vẫn cố giải thích: “Triệu Dương, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, chúng ta còn đang trong giai đoạn bắt đầu của cuộc hôn nhân, sau này có thể ở bên nhau được hay không thì tôi thật sự không dám đảm bảo, nên anh đừng hy vọng quá nhiều, tôi sợ đến lúc đó sẽ làm tổn thương trái tim của anh!”
Sắc mặt Triệu Dương hơi khó coi, mặc dù chuyện đúng là như vậy, nhưng mỗi lần Tô Linh nói ra câu này tựa như xát muối vào tim anh.