Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171: Một câu đánh giá
Tô Linh lịch sự nói cảm ơn.
Hôm nay cô uống rất nhiều rượu, vốn định bảo thư ký đưa cô về, nhưng không ngờ thư ký còn say hơn cô.
Từ Hoa Dương lịch lãm nói: “Không có gì, đúng rồi, muộn thế này mới về nhà, chồng em sẽ không hiểu lầm đấy chứ?”
Hắn cố ý xen vào sai vị trí, vừa nói chuyện vừa chú ý quan sát gương chiếu hậu.
Nhìn thấy bóng dáng đang nhanh chóng tới gần, khóe miệng của hắn nhếch lên nụ cười xấu xa.
Tô Linh bóp trán: “Không sao, tôi nói với anh ấy rồi, tối nay có thể sẽ về muộn”.
Từ Hoa Dương cười nhạt: “Vậy thì tốt, kỳ thực, anh có thể nhìn ra em sống rất hạnh phúc, anh ta cũng rất quan tâm đến em”.
Tô Linh không trả lời, cái gọi là hạnh phúc chẳng qua chỉ là diễn trò cùng Triệu Dương mà thôi, cô không muốn biểu hiện sự lúng túng trước mặt Từ Hoa Dương.
Từ Hoa Dương tiếp tục nhẹ nhàng công kích: “Anh muốn xin lỗi em chuyện lúc sáng. Thực ra mục đích trở về lần này của anh không phải là để phá hoại gia đình em. Chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc là anh đã đủ mãn nguyện rồi”.
Tô Linh vốn tưởng rằng mình sẽ cảm động, kết quả là không cảm động chút nào cả, mà ngược lại trong lòng còn khó chịu không nói nên lời, lẽ nào đây thật sự là gương vỡ khó lành hay là vì sự tồn tại của Triệu Dương?
Cô không nghĩ ra đáp án, dứt khoát không muốn nghĩ thêm: “Thực ra anh không cần phải như vậy…”
Từ Hoa Dương tranh luận: “Không, đây là việc anh nên làm, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống của em!”
Trong lòng Tô Linh hơi hỗn loạn, cô không hề nhận ra sắc mặt thay đổi của đối phương.
Từ Hoa Dương chậm rãi trở lại chỗ ngồi: “Còn nữa, lần hợp tác này giữa Tô Thị và tập đoàn Đại Phong, anh nhất định sẽ giúp em thành công!”
Tô Linh thở phào nhẹ nhõm, nếu lần này có thể thương lượng hợp tác với tập đoàn Đại Phong thì Tô Thị sẽ tạm thời vượt qua được khó khăn.
Ít nhất trong vòng ba tháng, cô sẽ không phải lo lắng về tiền vốn.
Tô Linh đang định mở lời cảm ơn thì đồng tử đột nhiên mở to, mắt nhìn trừng ra ngoài cửa sổ.
Cô lắc mạnh đầu, ban đầu còn tưởng mình hoa mắt, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì đã muộn rồi.
Một tay Triệu Dương nắm lấy cổ áo Từ Hoa Dương và kéo hắn ra khỏi xe.
“Triệu Dương, anh đừng như vậy, anh nghe tôi nói đã!”
Nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Dương, Tô Linh biết anh đã hiểu lầm điều gì đó.
Trong lòng cũng không biết đang lo lắng điều gì, tóm lại Từ Hoa Dương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Một là, vốn dĩ hai người không hề có quan hệ gì mờ ám, nếu hôm nay Triệu Dương ra tay, thì sau này cô phải đối mặt với người ta thế nào đây?
Thứ hai, Từ Hoa Dương là nhân vật chủ chốt trong lần hợp tác này, đàm phán mới bắt đầu, sao cô có thể để Triệu Dương chạy đến phá hỏng chứ!
Nhưng cuối cùng Tô Linh vẫn chậm nửa bước, cô vừa bước xuống xe, quay đầu lại đã nhìn thấy Triệu Dương giơ nắm đấm lên.
“A!”
Từ Hoa Dương kêu lên một tiếng, che mũi ngã nhào về phía sau!
Tô Linh che miệng đứng yên tại chỗ, nhất thời sửng sốt.
Triệu Dương thở hổn hển, anh không phải là người nóng nảy, nhưng lòng anh luôn rối loạn khi đối mặt với chuyện của Tô Linh.
Ví dụ như chuyện hôm nay, anh biết ra tay không phải là cách giải quyết tốt nhất, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế được cơn giận trong lòng.
Từ Hoa Dương dùng mu bàn tay lau vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói: “Có chút bản lĩnh vậy thôi sao?”
Khi nói, hắn ra hiệu khẩu hình mắng chửi, đại ý là chửi thề.
Triệu Dương bị hắn khiêu khích nên không còn tâm trí nghe lời khuyên can của Tô Linh nữa, anh siết chặt nắm đấm tiến lên trước.
Tô Linh vòng qua đầu xe chạy lên: “Triệu Dương, anh làm gì vậy? Anh điên rồi à?”
Từ Hoa Dương đổi bộ mặt khác: “Tô Linh, đừng trách anh ta, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Em buông anh ta ra đi, để anh giải thích với anh ta”.
Tô Linh lạnh lùng nói: “Giải thích? Có gì đáng giải thích chứ! Hai người chúng ta quang minh chính đại, chẳng làm gì cả, giải thích với anh ấy cái gì?”
Cô vô cùng tức giận, mặc dù cô biết tại sao Triệu Dương lại làm như vậy, nhưng chưa hỏi mà đã đánh người thì chẳng phải là quá dã man sao?
Lẽ nào trong mắt Triệu Dương, cô là loại phụ nữ không biết xấu hổ, nói chuyện tình tứ với người đàn ông khác ở ngay trước cửa nhà?
Triệu Dương cũng nhận ra mình hơi kích động, mặc dù đêm nay đấm Từ Hoa Dương một cú có khiến anh trút hết nỗi muộn phiền, nhưng sau đó thì sao?
Từ Hoa Dương thấy Triệu Dương lấy lại lý trí, lại nói thêm một câu: “Anh Triệu, chuyện này không liên quan đến Tô Linh. Nếu anh có gì không hài lòng thì cứ nhắm vào tôi đây!”
Triệu Dương hận đến mức nghiến chặt răng, cuối cùng cũng hiểu được tên này tuy bề ngoài có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại là một tên vô cùng mưu mô.
Không, chỉ một vài câu của hắn đã đẩy mình vào chỗ đối lập với Tô Linh.
Từ Hoa Dương chật vật đứng dậy, ngăn giữa Triệu Dương và Tô Linh, tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Sao rồi, anh ta không làm em bị thương chứ?”
Tâm trạng Tô Linh không tốt, cô nói: “Tôi không sao”.
Tối nay cô đã uống rất nhiều rượu, cộng thêm lúc nãy xuống xe hơi vội vàng, nên khi nói chuyện, sắc mặt trở nên tái nhợt, cơ thể cũng khẽ run lên.
Từ Hoa Dương căng thẳng: “Có mệt lắm không? Anh đỡ em vào nghỉ ngơi trước nhé?”
Không đợi Tô Linh đồng ý, hắn lại nhìn về phía Triệu Dương: “Anh Triệu, tôi biết anh có thành kiến với tôi, nhưng tôi dám thề với anh, Tô Linh không làm gì có lỗi với anh cả!”
Lần này, Triệu Dương đã thực sự nhìn ra được thủ đoạn của Từ Hoa Dương, quả thực là từng chữ đâm thẳng vào tim.
Anh nhất thời không kiểm soát được từ ngữ: “Tô Linh, cô đừng nghe tên khốn này nói, tôi không hề có ý đó”.
Tô Linh chất vấn: “Vậy anh có ý gì?”
Từ Hoa Dương tính toán tỉ mỉ cục diện trước mặt, sao có thể trừng mắt nhìn hai người dễ dàng giải thích rõ ràng được.
Hắn chen ngang: “Anh Triệu, tôi biết anh có thành kiến với tôi, nhưng tôi hy vọng chuyện này sẽ không liên quan đến Tô Linh. Để tôi đưa cô ấy vào trong nghỉ ngơi trước đã, chuyện của hai chúng ta sẽ giải quyết theo cách của đàn ông, anh thấy thế nào?”
Triệu Dương còn chưa kịp nói gì, Tô Linh đã nói trước: “Hoa Dương, đừng kích động, anh không đánh nổi anh ấy đâu”.
Từ Hoa Dương dịu dàng cúi đầu nói: “Chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho em, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì!”
Tô Linh bất giác rơi vào cạm bẫy dịu dàng, ánh mắt cô trở nên ướt át.
Triệu Dương biết tất cả những chuyện này đều là do Từ Hoa Dương bày ra, nhưng anh vẫn có cảm giác chua xót, anh hỏi: “Không nhẫn nhịn được mà lo lắng cho anh ta à?”
Lần này không cần Từ Hoa Dương khiêu khích, Tô Linh đã chủ động nói: “Triệu Dương, giữ cái miệng anh sạch sẽ một chút!”
Triệu Dương tức giận hỏi: “Tôi đã nói gì không sạch sẽ?”
“Hoa Dương có lòng tốt đưa tôi về nhà, vậy mà anh còn bụng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ anh như vậy là có lý sao?”
“Có lòng tốt? Lẽ nào đêm nay Từ Hoa Dương là quân tử, chỉ có Triệu Dương tôi từ đầu đến cuối là kẻ tiểu nhân à?”
Tô Linh nổi giận, cũng không muốn suy nghĩ nhiều: “Không phải sao?”
“Thì ra ở trong mắt cô, tôi chính là loại người như vậy?”
Triệu Dương cảm thấy vô cùng bất lực, trong thời gian này anh đã hao tâm tổn sức, làm tất cả mọi việc đều tính toán cho tương lai của cả hai, kết quả không ngờ lại nhận được một câu đánh giá như vậy!
Hôm nay cô uống rất nhiều rượu, vốn định bảo thư ký đưa cô về, nhưng không ngờ thư ký còn say hơn cô.
Từ Hoa Dương lịch lãm nói: “Không có gì, đúng rồi, muộn thế này mới về nhà, chồng em sẽ không hiểu lầm đấy chứ?”
Hắn cố ý xen vào sai vị trí, vừa nói chuyện vừa chú ý quan sát gương chiếu hậu.
Nhìn thấy bóng dáng đang nhanh chóng tới gần, khóe miệng của hắn nhếch lên nụ cười xấu xa.
Tô Linh bóp trán: “Không sao, tôi nói với anh ấy rồi, tối nay có thể sẽ về muộn”.
Từ Hoa Dương cười nhạt: “Vậy thì tốt, kỳ thực, anh có thể nhìn ra em sống rất hạnh phúc, anh ta cũng rất quan tâm đến em”.
Tô Linh không trả lời, cái gọi là hạnh phúc chẳng qua chỉ là diễn trò cùng Triệu Dương mà thôi, cô không muốn biểu hiện sự lúng túng trước mặt Từ Hoa Dương.
Từ Hoa Dương tiếp tục nhẹ nhàng công kích: “Anh muốn xin lỗi em chuyện lúc sáng. Thực ra mục đích trở về lần này của anh không phải là để phá hoại gia đình em. Chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc là anh đã đủ mãn nguyện rồi”.
Tô Linh vốn tưởng rằng mình sẽ cảm động, kết quả là không cảm động chút nào cả, mà ngược lại trong lòng còn khó chịu không nói nên lời, lẽ nào đây thật sự là gương vỡ khó lành hay là vì sự tồn tại của Triệu Dương?
Cô không nghĩ ra đáp án, dứt khoát không muốn nghĩ thêm: “Thực ra anh không cần phải như vậy…”
Từ Hoa Dương tranh luận: “Không, đây là việc anh nên làm, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống của em!”
Trong lòng Tô Linh hơi hỗn loạn, cô không hề nhận ra sắc mặt thay đổi của đối phương.
Từ Hoa Dương chậm rãi trở lại chỗ ngồi: “Còn nữa, lần hợp tác này giữa Tô Thị và tập đoàn Đại Phong, anh nhất định sẽ giúp em thành công!”
Tô Linh thở phào nhẹ nhõm, nếu lần này có thể thương lượng hợp tác với tập đoàn Đại Phong thì Tô Thị sẽ tạm thời vượt qua được khó khăn.
Ít nhất trong vòng ba tháng, cô sẽ không phải lo lắng về tiền vốn.
Tô Linh đang định mở lời cảm ơn thì đồng tử đột nhiên mở to, mắt nhìn trừng ra ngoài cửa sổ.
Cô lắc mạnh đầu, ban đầu còn tưởng mình hoa mắt, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì đã muộn rồi.
Một tay Triệu Dương nắm lấy cổ áo Từ Hoa Dương và kéo hắn ra khỏi xe.
“Triệu Dương, anh đừng như vậy, anh nghe tôi nói đã!”
Nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Dương, Tô Linh biết anh đã hiểu lầm điều gì đó.
Trong lòng cũng không biết đang lo lắng điều gì, tóm lại Từ Hoa Dương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Một là, vốn dĩ hai người không hề có quan hệ gì mờ ám, nếu hôm nay Triệu Dương ra tay, thì sau này cô phải đối mặt với người ta thế nào đây?
Thứ hai, Từ Hoa Dương là nhân vật chủ chốt trong lần hợp tác này, đàm phán mới bắt đầu, sao cô có thể để Triệu Dương chạy đến phá hỏng chứ!
Nhưng cuối cùng Tô Linh vẫn chậm nửa bước, cô vừa bước xuống xe, quay đầu lại đã nhìn thấy Triệu Dương giơ nắm đấm lên.
“A!”
Từ Hoa Dương kêu lên một tiếng, che mũi ngã nhào về phía sau!
Tô Linh che miệng đứng yên tại chỗ, nhất thời sửng sốt.
Triệu Dương thở hổn hển, anh không phải là người nóng nảy, nhưng lòng anh luôn rối loạn khi đối mặt với chuyện của Tô Linh.
Ví dụ như chuyện hôm nay, anh biết ra tay không phải là cách giải quyết tốt nhất, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế được cơn giận trong lòng.
Từ Hoa Dương dùng mu bàn tay lau vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói: “Có chút bản lĩnh vậy thôi sao?”
Khi nói, hắn ra hiệu khẩu hình mắng chửi, đại ý là chửi thề.
Triệu Dương bị hắn khiêu khích nên không còn tâm trí nghe lời khuyên can của Tô Linh nữa, anh siết chặt nắm đấm tiến lên trước.
Tô Linh vòng qua đầu xe chạy lên: “Triệu Dương, anh làm gì vậy? Anh điên rồi à?”
Từ Hoa Dương đổi bộ mặt khác: “Tô Linh, đừng trách anh ta, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Em buông anh ta ra đi, để anh giải thích với anh ta”.
Tô Linh lạnh lùng nói: “Giải thích? Có gì đáng giải thích chứ! Hai người chúng ta quang minh chính đại, chẳng làm gì cả, giải thích với anh ấy cái gì?”
Cô vô cùng tức giận, mặc dù cô biết tại sao Triệu Dương lại làm như vậy, nhưng chưa hỏi mà đã đánh người thì chẳng phải là quá dã man sao?
Lẽ nào trong mắt Triệu Dương, cô là loại phụ nữ không biết xấu hổ, nói chuyện tình tứ với người đàn ông khác ở ngay trước cửa nhà?
Triệu Dương cũng nhận ra mình hơi kích động, mặc dù đêm nay đấm Từ Hoa Dương một cú có khiến anh trút hết nỗi muộn phiền, nhưng sau đó thì sao?
Từ Hoa Dương thấy Triệu Dương lấy lại lý trí, lại nói thêm một câu: “Anh Triệu, chuyện này không liên quan đến Tô Linh. Nếu anh có gì không hài lòng thì cứ nhắm vào tôi đây!”
Triệu Dương hận đến mức nghiến chặt răng, cuối cùng cũng hiểu được tên này tuy bề ngoài có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại là một tên vô cùng mưu mô.
Không, chỉ một vài câu của hắn đã đẩy mình vào chỗ đối lập với Tô Linh.
Từ Hoa Dương chật vật đứng dậy, ngăn giữa Triệu Dương và Tô Linh, tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Sao rồi, anh ta không làm em bị thương chứ?”
Tâm trạng Tô Linh không tốt, cô nói: “Tôi không sao”.
Tối nay cô đã uống rất nhiều rượu, cộng thêm lúc nãy xuống xe hơi vội vàng, nên khi nói chuyện, sắc mặt trở nên tái nhợt, cơ thể cũng khẽ run lên.
Từ Hoa Dương căng thẳng: “Có mệt lắm không? Anh đỡ em vào nghỉ ngơi trước nhé?”
Không đợi Tô Linh đồng ý, hắn lại nhìn về phía Triệu Dương: “Anh Triệu, tôi biết anh có thành kiến với tôi, nhưng tôi dám thề với anh, Tô Linh không làm gì có lỗi với anh cả!”
Lần này, Triệu Dương đã thực sự nhìn ra được thủ đoạn của Từ Hoa Dương, quả thực là từng chữ đâm thẳng vào tim.
Anh nhất thời không kiểm soát được từ ngữ: “Tô Linh, cô đừng nghe tên khốn này nói, tôi không hề có ý đó”.
Tô Linh chất vấn: “Vậy anh có ý gì?”
Từ Hoa Dương tính toán tỉ mỉ cục diện trước mặt, sao có thể trừng mắt nhìn hai người dễ dàng giải thích rõ ràng được.
Hắn chen ngang: “Anh Triệu, tôi biết anh có thành kiến với tôi, nhưng tôi hy vọng chuyện này sẽ không liên quan đến Tô Linh. Để tôi đưa cô ấy vào trong nghỉ ngơi trước đã, chuyện của hai chúng ta sẽ giải quyết theo cách của đàn ông, anh thấy thế nào?”
Triệu Dương còn chưa kịp nói gì, Tô Linh đã nói trước: “Hoa Dương, đừng kích động, anh không đánh nổi anh ấy đâu”.
Từ Hoa Dương dịu dàng cúi đầu nói: “Chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho em, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì!”
Tô Linh bất giác rơi vào cạm bẫy dịu dàng, ánh mắt cô trở nên ướt át.
Triệu Dương biết tất cả những chuyện này đều là do Từ Hoa Dương bày ra, nhưng anh vẫn có cảm giác chua xót, anh hỏi: “Không nhẫn nhịn được mà lo lắng cho anh ta à?”
Lần này không cần Từ Hoa Dương khiêu khích, Tô Linh đã chủ động nói: “Triệu Dương, giữ cái miệng anh sạch sẽ một chút!”
Triệu Dương tức giận hỏi: “Tôi đã nói gì không sạch sẽ?”
“Hoa Dương có lòng tốt đưa tôi về nhà, vậy mà anh còn bụng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ anh như vậy là có lý sao?”
“Có lòng tốt? Lẽ nào đêm nay Từ Hoa Dương là quân tử, chỉ có Triệu Dương tôi từ đầu đến cuối là kẻ tiểu nhân à?”
Tô Linh nổi giận, cũng không muốn suy nghĩ nhiều: “Không phải sao?”
“Thì ra ở trong mắt cô, tôi chính là loại người như vậy?”
Triệu Dương cảm thấy vô cùng bất lực, trong thời gian này anh đã hao tâm tổn sức, làm tất cả mọi việc đều tính toán cho tương lai của cả hai, kết quả không ngờ lại nhận được một câu đánh giá như vậy!