Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185: Kẻ thứ ba tìm đến dằn mặt
Mạnh Kiều đợi mười phút, lại gọi năm cuộc nữa nhưng vẫn không liên lạc được!
Trong trí nhớ của cô ta, Triệu Dương là một người đàn ông rất lịch thiệp, dù ở trong trường hợp nào anh cũng chưa bao giờ có thói quen không bắt máy.
Cứ liên tục không gọi được khiến Mạnh Kiều hoảng hốt. Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu, sao lại tắt máy?
Lại nghĩ đến vẻ đắc ý vừa rồi của Tôn mập, trực giác của cô ta nói rằng có lẽ Triệu Dương sắp gặp rắc rối rồi.
Phải mau chóng liên lạc với anh bảo anh đề phòng Tôn mập!
Do dự trong chốc lát, Mạnh Kiều mở Zalo ra tìm group trò chuyện “Nhóm chủ nhà kỳ một Đế Uyển”. Lúc đầu là do tổ quản lý tòa nhà lập ra để các chủ sở hữu dễ liên hệ với nhau.
Mạnh Kiều chưa từng nói chuyện trong nhóm, cũng rất ít khi quan tâm đến.
Lật tìm trong danh sách một hồi, sau đó gửi lời mời kết bạn cho Tô Linh. Đây là cách cô ta có thể nghĩ ra ngay lúc này, cũng là cách duy nhất có thể liên hệ với Triệu Dương.
Cô ta không có số điện thoại của Tô Linh, nếu không cũng sẽ không cần phiền phức đến vậy. Mặc dù có thể hỏi bên quản lý tòa nhà nhưng cô ta lại không muốn động đến Tôn mập.
Mặc dù tùy tiện liên lạc với Tô Linh có vẻ không ổn lắm nhưng cô ta quả thật không yên tâm.
Không bất ngờ gì khi lời mời kết bạn của cô ta bị từ chối.
Cô ta không bỏ cuộc, lại liên tục gửi thêm mấy lần nữa, đến lần thứ tư cuối cùng cũng được xác nhận!
Một bên khác, Tô Linh đang trên đường đến tập đoàn Đại Phong.
Tất nhiên cô đã nhìn thấy lời mời kết bạn, hiển thị người gửi ở trong nhóm chủ nói chuyện kia.
Cô còn tưởng là quảng cáo nên dứt khoát từ chối, mãi đến khi lời mời được gửi đến lần thứ tư, cuối cùng cô cũng khó hiểu mà nhấn đồng ý.
Bên kia gửi đến tin nhắn đầu tiên: “Có phải là cô Tô không?”
Tô Linh do dự một lúc: “Cô là ai?”
“Tôi là Mạnh Kiều!”
Tô Linh ngẩn ra, cô cũng có chút ấn tượng với cái tên này. Nếu cô nhớ không lầm thì chủ tòa nhà số 9 tên là Mạnh Kiều.
Cụ thể làm gì thì không biết nhưng người này đi chiếc Porsche màu trắng, ăn mặc cũng rất xinh đẹp.
Sở dĩ cô có thể nhớ tên cô ta là vì Triệu Dương.
Cô nhớ hôm đó người phụ nữ này tốn bao tâm tư muốn giành Triệu Dương đến bên cạnh để làm vệ sĩ riêng gì đó.
Lúc đó không biết do nghĩ ngợi gì mà Tô Linh bị khơi dậy sự hiếu thắng nên đã không đắn đo gì mà dẫn Triệu Dương đến chỗ đính hôn. Nếu không có chuyện này, có lẽ cũng không có rắc rối lộn xộn bây giờ.
Khoảng thời gian này, cô vẫn luôn bận rộn với công việc, gần như sắp quên mất chuyện này.
Hôm nay bỗng nhận được lời mời kết bạn của Mạnh Kiều, cô mới nhận ra có lẽ tên Triệu Dương có quan hệ không bình thường với cô Mạnh này.
Nhưng hôm nay cô ta bỗng chủ động tìm mình có chuyện gì? Lẽ nào là muốn bênh vực cho Triệu Dương hay muốn làm kẻ thứ ba tìm mình dằn mặt?
Tô Linh vô thức bác bỏ ý nghĩ này, sự kiêu ngạo làm cô không muốn so sánh mình với đối phương.
Hơn nữa, cô không muốn tin một người phụ nữ như Mạnh Kiều sẽ tự mình đứng ra bao biện cho Triệu Dương!
Đã có phòng bị, Tô Linh ngồi thẳng người lại, nghiêm trọng hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Mạnh Kiều trả lời lại rất nhanh: “Nếu cô có thể liên lạc được với Triệu Dương, hãy bảo anh ấy cẩn thận với Tôn mập!”
Tô Linh nhướng mày, quả nhiên là vì Triệu Dương!
Nhưng tại sao cô ta không tự mình liên lạc với Triệu Dương mà phải thông qua mình?
Quan trọng nhất là sao cô ta biết mình có thể liên lạc được với Triệu Dương?
Hàng loạt câu hỏi khiến Tô Linh càng khó hiểu, rốt cuộc người phụ nữ này có quan hệ gì với Triệu Dương?
Cô căng thẳng hỏi: “Cô nói rõ xem nào”.
Không ai trả lời.
Cô lại hỏi: “Tại sao cô lại tìm tôi mà không gọi thẳng cho anh ấy?”
Đáp án lần này còn thẳng thắn hơn, Mạnh Kiều chặn cô luôn!
Tô Linh tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô có cảm giác mình đã thua ngay từ vòng gửi xe!
Từ Hoa Dương cũng ở trên xe, trên đường đi, hắn muốn mượn lý do công việc để tiếp cận Tô Linh.
Cũng không biết vừa rồi cô nhận được tin nhắn của ai mà vẻ mặt trở nên khó đoán.
“Linh Linh…”
Từ Hoa Dương vừa gọi tên cô đã bị Tô Linh trừng mắt.
Hắn hơi khó chịu, hôm qua lúc rời đi, hai người họ đã cãi nhau một trận sắp đường ai nấy đi rồi.
Sao mới có một đêm mà bỗng làm hòa lại rồi chứ?
Hơn nữa hôm nay vừa gặp hắn, Tô Linh đã cảnh cáo hắn phải công tư phân minh, không được để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Từ Hoa Dương không hiểu sao lại nhớ đến một câu ngạn ngữ: “Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa”.
Hắn hơi buồn bực nhưng lại không muốn Tô Linh nhìn ra sự khác thường nên hắn cười nói: “Giám đốc Tô, có phải em đang gặp phiền phức gì không? Có cần anh giúp không?”
Tô Linh từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu, có thể dừng xe một lát không, tôi có chút chuyện riêng”.
Đợi xe dừng hẳn, cô bước xuống rồi gọi cho Triệu Dương nhưng lại không thể liên lạc được.
Gọi liên tục ba bốn lần đều như nhau.
Từ Hoa Dương cũng bước xuống xe: “Có chuyện gì sao? Đừng khách sáo với anh, có thể giúp được gì, anh nhất định sẽ giúp!”
Tô Linh do dự một hồi: “Tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết, cuộc gặp hôm nay có thể dời sang ngày khác không?”
Từ nãy đến giờ Từ Hoa Dương vẫn chú ý đến vẻ mặt của Tô Linh, hắn nhạy cảm nhận ra có lẽ chuyện riêng này liên quan đến Triệu Dương.
Hắn cố tình làm khó cô: “Em cũng biết đấy, hôm nay là lần đầu Tô Thị đến tham quan, mọi công tác tiếp đãi đều đã được tập đoàn Đại Phong chuẩn bị đâu vào đó cả rồi. Nếu bây giờ hủy bỏ cuộc hẹn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hợp tác sau này”.
Dĩ nhiên Từ Hoa Dương đang nói dối, với thân phận hiện giờ của hắn, muốn dời ngày chỉ cần nói một câu và cũng chẳng gây ra bất kì hậu quả gì.
Nhưng tại sao hắn phải giúp Triệu Dương và Tô Linh làm hòa? Tách hai người đó ra còn không kịp nữa là!
Tô Linh chưa phát hiện ra điều gì bất thường: “Vậy được rồi, anh lên xe trước đi”.
Đợi hắn đi xa, cô lại gọi cho chị dâu của Triệu Dương. Sau khi biết Triệu Dương cũng không ở bệnh viện, cô hoàn toàn bế tắc.
Tô Linh quay lại xe, sau đó gửi tin nhắn cho Triệu Dương: “Rốt cuộc anh chết ở đâu rồi? Thấy tin nhắn của tôi thì lập tức! Ngay lập tức! Gọi điện thoại cho tôi!”
…
Triệu Dương vừa bước vào phòng họp.
Anh nào ngờ vì điện thoại không ở trong người nên đang có một cơn bão táp đang chờ anh phía sau.
Phòng họp tiêu chuẩn, có một bàn hội nghị dài ở giữa.
Lúc Triệu Dương và Tiểu Ngũ bước vào, bên trong đã có không ít người.
Đường Nhu ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh cô ta là Bạch Băng.
Ngoài ra còn có bảy tám người nữa, thấy có người bước vào, mọi người đều dời tầm mắt nhìn hai người.
Triệu Dương còn chưa lên tiếng, anh bỗng cảm nhận bầu không khí trở nên không thân thiện cho lắm.
Một người đàn ông lên tiếng: “Trưởng phòng Đường, tôi vẫn giữ ý kiến lần trước, không đồng ý cho mấy người không có công việc nhất định này vào nhóm. Cô xem chẳng có quan niệm về việc đúng giờ gì cả, đến lúc đó không kéo chân chúng ta là tốt lắm rồi!”
Có người hùa theo nói: “Đúng vậy, tôi cũng đồng tình với ý kiến này. Chúng ta và các đồng nghiệp ở Thiên Kinh đã lên kế hoạch rất lâu cho lần hợp tác này, tôi lo mấy yếu tố bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của chúng ta!”
Cảm nhận được áp lực của phòng họp, Tiểu Ngũ bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt vô thức nhìn Triệu Dương!
Trong trí nhớ của cô ta, Triệu Dương là một người đàn ông rất lịch thiệp, dù ở trong trường hợp nào anh cũng chưa bao giờ có thói quen không bắt máy.
Cứ liên tục không gọi được khiến Mạnh Kiều hoảng hốt. Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu, sao lại tắt máy?
Lại nghĩ đến vẻ đắc ý vừa rồi của Tôn mập, trực giác của cô ta nói rằng có lẽ Triệu Dương sắp gặp rắc rối rồi.
Phải mau chóng liên lạc với anh bảo anh đề phòng Tôn mập!
Do dự trong chốc lát, Mạnh Kiều mở Zalo ra tìm group trò chuyện “Nhóm chủ nhà kỳ một Đế Uyển”. Lúc đầu là do tổ quản lý tòa nhà lập ra để các chủ sở hữu dễ liên hệ với nhau.
Mạnh Kiều chưa từng nói chuyện trong nhóm, cũng rất ít khi quan tâm đến.
Lật tìm trong danh sách một hồi, sau đó gửi lời mời kết bạn cho Tô Linh. Đây là cách cô ta có thể nghĩ ra ngay lúc này, cũng là cách duy nhất có thể liên hệ với Triệu Dương.
Cô ta không có số điện thoại của Tô Linh, nếu không cũng sẽ không cần phiền phức đến vậy. Mặc dù có thể hỏi bên quản lý tòa nhà nhưng cô ta lại không muốn động đến Tôn mập.
Mặc dù tùy tiện liên lạc với Tô Linh có vẻ không ổn lắm nhưng cô ta quả thật không yên tâm.
Không bất ngờ gì khi lời mời kết bạn của cô ta bị từ chối.
Cô ta không bỏ cuộc, lại liên tục gửi thêm mấy lần nữa, đến lần thứ tư cuối cùng cũng được xác nhận!
Một bên khác, Tô Linh đang trên đường đến tập đoàn Đại Phong.
Tất nhiên cô đã nhìn thấy lời mời kết bạn, hiển thị người gửi ở trong nhóm chủ nói chuyện kia.
Cô còn tưởng là quảng cáo nên dứt khoát từ chối, mãi đến khi lời mời được gửi đến lần thứ tư, cuối cùng cô cũng khó hiểu mà nhấn đồng ý.
Bên kia gửi đến tin nhắn đầu tiên: “Có phải là cô Tô không?”
Tô Linh do dự một lúc: “Cô là ai?”
“Tôi là Mạnh Kiều!”
Tô Linh ngẩn ra, cô cũng có chút ấn tượng với cái tên này. Nếu cô nhớ không lầm thì chủ tòa nhà số 9 tên là Mạnh Kiều.
Cụ thể làm gì thì không biết nhưng người này đi chiếc Porsche màu trắng, ăn mặc cũng rất xinh đẹp.
Sở dĩ cô có thể nhớ tên cô ta là vì Triệu Dương.
Cô nhớ hôm đó người phụ nữ này tốn bao tâm tư muốn giành Triệu Dương đến bên cạnh để làm vệ sĩ riêng gì đó.
Lúc đó không biết do nghĩ ngợi gì mà Tô Linh bị khơi dậy sự hiếu thắng nên đã không đắn đo gì mà dẫn Triệu Dương đến chỗ đính hôn. Nếu không có chuyện này, có lẽ cũng không có rắc rối lộn xộn bây giờ.
Khoảng thời gian này, cô vẫn luôn bận rộn với công việc, gần như sắp quên mất chuyện này.
Hôm nay bỗng nhận được lời mời kết bạn của Mạnh Kiều, cô mới nhận ra có lẽ tên Triệu Dương có quan hệ không bình thường với cô Mạnh này.
Nhưng hôm nay cô ta bỗng chủ động tìm mình có chuyện gì? Lẽ nào là muốn bênh vực cho Triệu Dương hay muốn làm kẻ thứ ba tìm mình dằn mặt?
Tô Linh vô thức bác bỏ ý nghĩ này, sự kiêu ngạo làm cô không muốn so sánh mình với đối phương.
Hơn nữa, cô không muốn tin một người phụ nữ như Mạnh Kiều sẽ tự mình đứng ra bao biện cho Triệu Dương!
Đã có phòng bị, Tô Linh ngồi thẳng người lại, nghiêm trọng hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Mạnh Kiều trả lời lại rất nhanh: “Nếu cô có thể liên lạc được với Triệu Dương, hãy bảo anh ấy cẩn thận với Tôn mập!”
Tô Linh nhướng mày, quả nhiên là vì Triệu Dương!
Nhưng tại sao cô ta không tự mình liên lạc với Triệu Dương mà phải thông qua mình?
Quan trọng nhất là sao cô ta biết mình có thể liên lạc được với Triệu Dương?
Hàng loạt câu hỏi khiến Tô Linh càng khó hiểu, rốt cuộc người phụ nữ này có quan hệ gì với Triệu Dương?
Cô căng thẳng hỏi: “Cô nói rõ xem nào”.
Không ai trả lời.
Cô lại hỏi: “Tại sao cô lại tìm tôi mà không gọi thẳng cho anh ấy?”
Đáp án lần này còn thẳng thắn hơn, Mạnh Kiều chặn cô luôn!
Tô Linh tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô có cảm giác mình đã thua ngay từ vòng gửi xe!
Từ Hoa Dương cũng ở trên xe, trên đường đi, hắn muốn mượn lý do công việc để tiếp cận Tô Linh.
Cũng không biết vừa rồi cô nhận được tin nhắn của ai mà vẻ mặt trở nên khó đoán.
“Linh Linh…”
Từ Hoa Dương vừa gọi tên cô đã bị Tô Linh trừng mắt.
Hắn hơi khó chịu, hôm qua lúc rời đi, hai người họ đã cãi nhau một trận sắp đường ai nấy đi rồi.
Sao mới có một đêm mà bỗng làm hòa lại rồi chứ?
Hơn nữa hôm nay vừa gặp hắn, Tô Linh đã cảnh cáo hắn phải công tư phân minh, không được để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Từ Hoa Dương không hiểu sao lại nhớ đến một câu ngạn ngữ: “Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa”.
Hắn hơi buồn bực nhưng lại không muốn Tô Linh nhìn ra sự khác thường nên hắn cười nói: “Giám đốc Tô, có phải em đang gặp phiền phức gì không? Có cần anh giúp không?”
Tô Linh từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu, có thể dừng xe một lát không, tôi có chút chuyện riêng”.
Đợi xe dừng hẳn, cô bước xuống rồi gọi cho Triệu Dương nhưng lại không thể liên lạc được.
Gọi liên tục ba bốn lần đều như nhau.
Từ Hoa Dương cũng bước xuống xe: “Có chuyện gì sao? Đừng khách sáo với anh, có thể giúp được gì, anh nhất định sẽ giúp!”
Tô Linh do dự một hồi: “Tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết, cuộc gặp hôm nay có thể dời sang ngày khác không?”
Từ nãy đến giờ Từ Hoa Dương vẫn chú ý đến vẻ mặt của Tô Linh, hắn nhạy cảm nhận ra có lẽ chuyện riêng này liên quan đến Triệu Dương.
Hắn cố tình làm khó cô: “Em cũng biết đấy, hôm nay là lần đầu Tô Thị đến tham quan, mọi công tác tiếp đãi đều đã được tập đoàn Đại Phong chuẩn bị đâu vào đó cả rồi. Nếu bây giờ hủy bỏ cuộc hẹn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hợp tác sau này”.
Dĩ nhiên Từ Hoa Dương đang nói dối, với thân phận hiện giờ của hắn, muốn dời ngày chỉ cần nói một câu và cũng chẳng gây ra bất kì hậu quả gì.
Nhưng tại sao hắn phải giúp Triệu Dương và Tô Linh làm hòa? Tách hai người đó ra còn không kịp nữa là!
Tô Linh chưa phát hiện ra điều gì bất thường: “Vậy được rồi, anh lên xe trước đi”.
Đợi hắn đi xa, cô lại gọi cho chị dâu của Triệu Dương. Sau khi biết Triệu Dương cũng không ở bệnh viện, cô hoàn toàn bế tắc.
Tô Linh quay lại xe, sau đó gửi tin nhắn cho Triệu Dương: “Rốt cuộc anh chết ở đâu rồi? Thấy tin nhắn của tôi thì lập tức! Ngay lập tức! Gọi điện thoại cho tôi!”
…
Triệu Dương vừa bước vào phòng họp.
Anh nào ngờ vì điện thoại không ở trong người nên đang có một cơn bão táp đang chờ anh phía sau.
Phòng họp tiêu chuẩn, có một bàn hội nghị dài ở giữa.
Lúc Triệu Dương và Tiểu Ngũ bước vào, bên trong đã có không ít người.
Đường Nhu ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh cô ta là Bạch Băng.
Ngoài ra còn có bảy tám người nữa, thấy có người bước vào, mọi người đều dời tầm mắt nhìn hai người.
Triệu Dương còn chưa lên tiếng, anh bỗng cảm nhận bầu không khí trở nên không thân thiện cho lắm.
Một người đàn ông lên tiếng: “Trưởng phòng Đường, tôi vẫn giữ ý kiến lần trước, không đồng ý cho mấy người không có công việc nhất định này vào nhóm. Cô xem chẳng có quan niệm về việc đúng giờ gì cả, đến lúc đó không kéo chân chúng ta là tốt lắm rồi!”
Có người hùa theo nói: “Đúng vậy, tôi cũng đồng tình với ý kiến này. Chúng ta và các đồng nghiệp ở Thiên Kinh đã lên kế hoạch rất lâu cho lần hợp tác này, tôi lo mấy yếu tố bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của chúng ta!”
Cảm nhận được áp lực của phòng họp, Tiểu Ngũ bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt vô thức nhìn Triệu Dương!