Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Sau khi niêm phong
xong sợi dây buộc tóc, cô giao đồ cho Đinh Khải Nhạc rồi xoay người trở
lại cạnh thùng rác, sau đó nở một nụ cười khó hiểu với anh ta: “Đoán xem thứ gì tuyệt nhất nào?”
“Cô phát hiện ra gì hả?” Đinh Khải Nhạc thấy thế bèn tò mò đi về phía trước.
Tô Ngôn từ từ nhặt ra những thứ như mảnh giấy vụn bị thấm nước, cẩn thận
cất vào trong túi đựng vật chứng sạch, cuối cùng còn kiểm tra lại xem có bỏ sót thứ gì không,thậm chí còn trực tiếp nhảy vào thùng rác.
Anh ta cẩn thận rướn cổ lên nhìn một chút, đoán: “Đây là gì vậy… Nhìn giống như danh sách giao hàng hay gì đó… Phía trên đã bị bút đen bôi lên rồi, để phòng ngừa thông tin bị tiết lộ à? Đây chẳng phải là điều bình
thường sao? Mà cái này đã bị xé nát rồi, lát nữa về phải chơi xếp hình
ư?”
Tô Ngôn không đáp lại, đợi đến khi đã xác nhận không còn mảnh giấy nào trong thùng rác nữa mới nhảy ra ngoài, chỉ vào đống giấy vụn kia: “Chỉ bôi thông tin người nhận và người giao
hàng thôi, nhưng mã zip trên mảnh giấy này hẳn là từ thành phố Cương
Bắc.”
Đinh Khải Nhạc nghe vậy thì hơi trợn mắt.
Cô tháo găng tay dùng một lần ra, mỉm cười nhìn túi vật chứng đựng dây
buộc tóc ở tay trái: “Nếu tóc này trùng khớp với DNA của Quách Lâm Duyệt thì có nghĩa chúng ta sẽ có lệnh khám xét.” Nói xong, cô lại nhìn sang
túi vật chứng đựng giấy vụn bên tay phải: “Đợi đến khi đội kỹ thuật xử
lí thứ này xong, thông tin bên trên được khôi phục, nếu có dính dáng tới Hồng Trân Mai thì cũng có nghĩa chúng ta có bằng chứng rồi.”
“Giờ anh nói đi, là lục thùng rác nhanh hay phái người giả vờ làm khách vào
cửa hàng nhanh hơn?” Cô vừa hỏi vừa bước ra khỏi con hẻm.
Đinh Khải Nhạc theo phía sau, từ chối đáp lại: “…”
Hai người trở về Cục thành phố Lâm Sơn, lúc ra thang máy vừa vặn gặp được
Tề Lượng đang đi tới, anh ta nhìn thấy hai người liền vẫy tay: “Hai
người đi đâu thế? Đã đưa Quách Hải Sinh về rồi, giờ đang ở phòng thẩm
vấn dưới lầu, đội trưởng Giang của hai người cũng ở dưới, đi cùng
không?”
Đinh Khải Nhạc lắc đầu, giơ túi
vật chứng trong tay lên: “Đội phó Tề, anh và Tô Ngôn đi trước đi, tôi
mang những thứ này đưa cho đội kỹ thuật để họ xử lý đã, khi nào có kết
quả sẽ thông báo cho mọi người.” Nói tới đây, anh ta nhìn thấy vẻ mặt
nghi ngờ của đối phương liền giải thích: “Tô Ngôn nghi ngờ trong này là
tóc của Quách Lâm Duyệt.”
“Tôi đi nhé!” Anh ta vứt lại một câu rồi vội vàng đi mất.
Tề Lượng thì dẫn theo Tô Ngôn đi thang máy xuống lầu dưới, trong lúc đó
anh ta cũng nói cho Tô Ngôn biết tin từ đội kỹ thuật, xác nhận DNA trên
ly và vết máu đã trùng khớp với Quách Lâm Duyệt, chứng thực Quách Lâm
Duyệt thật sự đã bị thương.
Hai người ra
khỏi thang máy liền đi thẳng tới phòng quan sát cạnh phòng thẩm vấn, mới vào đã thấy Giang Ly đang đứng trước tấm kính, nhìn người đàn ông đang
ngồi trong phỏng thẩm vấn không chớp mắt. Người đó khoảng 50 tuổi, nhìn
trạng thái khá tốt, không hổ là người ở tuyến một chiến đấu lâu năm,
dáng người rất tốt, không hề mang dáng vẻ cồng kềnh không chút tinh thần của những người ở tuổi này. Nhưng ông ta chỉ đặt một cánh tay lên bàn,
tay áo còn lại trống rỗng, trông hơi đáng thương.
Tề Lượng đứng bên cạnh Giang Ly, thở dài một hơi: “Giang lão đệ, nói thật
thì nếu nói anh Quách có liên quan tới bọn con buôn kia, tôi thà không
tin. Anh ấy không phải loại người này…”
Giữa lông mày Giang Ly hằn lên một nếp gấp rất sâu, dù anh không đáp lại
nhưng Tô Ngôn có thể nhận ra ý nghĩ trong lòng anh không giống như Tề
Lượng. Không ai muốn tin rằng người đồng đội đã sát cánh chiến đấu với
mình vì lí tưởng cao cả lại là một kẻ vô lại cả. Nếu đúng như vậy, chẳng khác gì tín ngưỡng trong lòng họ sụp đổ trong nháy mắt, vĩnh viễn không thể nào tha thứ được.
“Vậy lúc trong tỉnh tìm ra ông ta thì phản ứng của ông ta ra sao?” Cô mở miệng hỏi.
Tề Lượng thoát ra khỏi cảm xúc, chớp mắt trả lời: “Đều bình thường cả, lúc đó anh Quách vẫn làm việc của mình cho đến khi bị mang về đây, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì cả, vừa nãy thấy tôi mới hỏi vài câu. Chúng
tôi cũng đã kiểm tra lịch sử điện thoại của anh ấy rồi, không có ghi
chép gì khả nghi cả, hỏi thăm đồng nghiệp làm việc chung thì được biết
sáng nay anh ấy vẫn đi làm bình thường, luôn ở cùng với đồng nghiệp
không hề rời đi, cũng không có bất kỳ hành động gì kỳ lạ.”
“Mặc dù có vẻ là không biết rõ tình hình, nhưng chuyện Quách Lâm Duyệt mất
tích chắc chắn có liên quan tới ông ta, chẳng qua là không nằm trong
tưởng tượng của chúng ta mà thôi.” Tô Ngôn nói, như đang trấn an hai
người đàn ông bên cạnh.
Vẻ mặt của Tề
Lượng rõ ràng đã thả lỏng hơn một chút, nhưng Giang Ly thì không, anh
không nói lời nào, im lặng xoay người đi ra khỏi phòng quan sát.
“Đội phó Tề, dù sao Quách Hải Sinh cũng là cộng sự lâu năm với anh, nếu anh không ngại thì tôi sẽ đi với đội trưởng Giang.”
Thấy cô giỏi đoán lòng người như vậy, Tề Lượng thở phào nhẹ nhõm, liên tục
nói cảm ơn: “Được… Tôi nghĩ mình ở đây là tốt nhất, cô biết không, Quách Hải Sinh cũng một phần là thầy tôi. Lúc tôi mới vào ngành, anh ấy lúc
nào cũng mang tôi theo, nên thật sự rất cảm ơn cô.”
Khi Tô Ngôn vào trong phòng thẩm vấn bên cạnh, không khí bên trong có chú
ngưng trệ, chỉ thấy Giang Ly đang đứng trước bàn, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Quách Hải Sinh đối diện cũng từ từ đứng dậy, vẻ mặt rất
kinh ngạc.
“Giang Ly?” Quách Hải Sinh ngập ngừng mở miệng trước: “Sao cậu lại tới thành phố Lâm Sơn?”
“Khục…” Tô Ngôn đi qua, treo nụ cười công nghiệp trên mặt rồi kéo ghế ra ngồi
xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hai người, cuối cùng dừng ánh mắt trên
người Quách Hải Sinh: “Cảnh sát Quách, mời ngồi.”
Quách Hải Sinh chần chờ nhìn Giang Ly sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, đợi
Giang Ly về chỗ ngồi mới nói tiếp: “Sao tôi lại bị mang tới đây? Hơn nữa lại còn là phòng thẩm vấn nữa? Hiện tại là thế nào? Tôi là nghi phạm
hay gì?” Đúng là cảnh sát hình sự kỳ cựu, cảm giác cũng không phải bình
thường: “Cậu từ thành phố Nam Thành chạy tới thành phố Lâm Sơn này, còn
gặp tôi ở đây, hẳn là vì chuyện của Tinh Võng.” Nói xong, vẻ mặt ông ta
rất chắc chắn, thậm chí giọng điệu cũng là đang trần thuật.
“Đã xảy ra chuyện gì mà các cậu lại đổ nghi ngờ lên đầu tôi?”
Sau khi ông ta dứt lời, Giang Ly im lặng vài giây sau đó nói: “Quách Lâm Duyệt mất tích rồi.”
“Cậu nói cái gì?!” Quách Hải Sinh đột nhiên đứng dậy, cái ghế sau lưng vì
động tác này mà ngã ra mặt đất: “Sao Lâm Duyệt lại mất tích?! Nó không
phải đang thực tập trong Cục sao? Sáng nay chúng tôi nói chuyện điện
thoại, lúc đó nó còn phấn khích nói với tôi nó sắp ra mặt lần đầu tiên,
tôi còn khích lệ nó…”
“Các cậu phát hiện ra lúc nào?” Rất nhanh ông ta đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng hỏi.
Giang Ly: “Sáng nay.”
“Vậy là các cậu chỉ muốn thông báo chuyện con gái tôi mất tích thôi ư?”
Quách Hải Sinh xúc động đỡ cái ghế trên đất lên, từ sự run rẩy trên tay
có thể nhìn ra trong lòng ông ta không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, sau
khi ông ta ngồi xuống thì nói tiếp: “Tôi nghĩ chuyện này không đủ để các cậu phí công sức mang tôi từ trong tỉnh về đây. Rốt cuộc là chuyện gì
khiến tôi trở thành một nghi phạm, ngồi ở đây trợn mắt với các cậu chứ
không phải là ra sức truy tìm tung tích của con gái mình chứ?”
“Cảnh sát đã đến nhà ông để tiến hành lấy chứng cứ rồi, chúng tôi phát hiện
có rất nhiều bằng chứng chứng minh con gái ông đã mất tích, nhưng căn cứ vào tình trạng hiện trường và phân tích hành vị tội phạm thì chúng tôi
cho rằng những “bằng chứng vô tình” này là do người bắt Quách Lâm Duyệt
đi cố tình để lại.” Nói đến đây, Giang Ly ngước mắt lên nhìn thẳng ông
ta: “Giống như một ám hiệu rõ ràng, ám chỉ rằng Quách Lâm Duyệt đã bị
trói bắt đi rồi. Lúc đầu đúng là cảnh sát đã xem ám hiệu này như một sự
khiêu khích đối với lần liên hợp điều tra này của chúng tôi, nhưng sau
đó lại càng giống như là muốn mượn miệng cảnh sát để thông báo cho một
người khác vậy. Mà người đó, chính là ông!”
“Tôi?” Quách Hải Sinh lấy tay chống trán, khổ cười: “Ý của cậu là, con gái tôi mất tích không phải vì tham gia lần liên hợp phá án này mà là do tôi
ư?”
Ông ta liên tục hít sâu vài hơi rồi
mới uể oải buông nắm tay ra, hơi nghiêng đầu nhìn ống tay áo trống rỗng
bên trái của mình: “Đúng vậy, có thể nói như vậy, đây chắc có lẽ là Tinh Võng đang trả thù tôi như lúc trước cậu bị tập kích vậy, xem ra chúng
đang muốn trả thù từng người đã từng tham gia hành động đó!”
Giang Ly nghe vậy liền khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại không vương tới đáy
mắt: “Anh Quách, chúng ta đã cùng tham gia hành động, ít ra cũng từng kề vai chiến đấu mấy tháng, tính ra ông và tôi cũng xem là hiểu nhau.
Chuyện thẩm vấn này chắc chắn ông hiểu rất rõ, vì vậy tôi cũng sẽ không
dùng những thứ bình thường kia với anh, chúng ta cứ nói chuyện thẳng
thắn.”
“Sau đây là suy đoán của tôi, tôi
không nghĩ ông là nội gián, cũng không cho rằng ông có bất cứ liên hệ
ngầm gì với Tinh Võng. Cho dù là trước khi, bây giờ hay sau này.”
Thoạt đầu Quách Hải Sinh ngẩn người, sau đó vô thức ôm lấy vai trái của mình, lúc này Tô Ngôn mới nhìn ra bên trái của ông ta là đứt ngang bả vai, có thể thấy tình hình địa điểm cảnh sát phụ trách ngày hành động đó cũng
rất khốc liệt.
“Nhưng sao bây giờ Quách
Lâm Duyệt lại mất tích, người làm cha như ông hẳn là rõ hơn ai hết đúng
không? Rốt cuộc ông đang che giấu chuyện gì, tại sao bọn chúng lại mạo
hiểm khả năng bị cảnh sát truy bắt cũng phải bắt Quách Lâm Duyệt đi?”
“Tôi không biết.” Quách Hải Sinh suy nghĩ vài giây, vẻ mặt đối diện hai
người hoàn toàn bình tĩnh: “Tôi cũng vừa mới biết được chuyện Lâm Duyệt
mất tích, huống hồ trong hành động lúc trước tôi vẫn luôn phục tùng theo sắp xếp của tổ chức, không có khả năng thay đổi hay giấu giếm chuyện gì cả.”
“Cảnh sát không tìm thấy điện thoại của cô Quách, sáng sớm nay đội phó Tề cũng đã liên tục gọi điện cho cô
ta, cuối cùng điện thoại đã bị tắt máy.” Sau khi quan sát một chút, Tô
Ngôn đột nhiên nói: “Rất có khả năng lúc bọn chúng đưa cô Quách đi đã
đem theo điện thoại. Thật ra phương hướng điều tra trước đây của chúng
tôi xuất hiện sai lầm, vẫn luôn cho rằng hung thủ sẽ nghĩ cách để liên
lạc với ông, nhưng thật sự là không cần “nghĩ cách”, chúng chỉ cần lợi
dụng điện thoại của Quách Lâm Duyệt thì đã có thể dễ dàng liên hệ với
ông rồi.”
Cuối cùng Quách Hải Sinh cũng nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tối qua hung thủ đã liên hệ với ông rồi đúng không? Vì vậy những bằng chứng phát hiện trong nhà của ông, cũng là hiện trường vụ án, đều là bọn
chúng muốn mượn tay cảnh sát để ông xác nhận lại thông tin này, để ông
tin tưởng rằng Quách Lâm Duyệt thật sự mất tích chứ không phải chúng
đang nói bậy.” Tô Ngôn xoay cây bút trong tay.
“Xin hỏi, giờ vợ ông đang ở đâu?” Cô mỉm cười.
Đến lúc này, Quách Hải Sinh đã không thể che giấu được vẻ mặt kinh hãi.
Đúng lúc đó, điện thoại Giang Ly tiện tay để trên bàn vang lên vài tiếng
nhắc nhở, sau khi mở khóa, anh liếc nhìn qua tin nhắn sau đó lại nhìn
người đối diện: “Cảnh sát thông qua tín hiệu điện thoại để tiến hành
truy tìm tung tích, vợ ông đã bị chặn lại ở đầu đường cao tốc thành phố
Lâm Sơn rồi, hiện tại đang trên đường về đây, chuyện đã tới nước này rồi mà ông vẫn không muốn nói thật sao?”
Thật ra sự việc không có gì phức tạp, sau khi hung thủ bắt Quách Lâm Duyệt
đi đã chọn liên lạc với Quách Hải Sinh, sở dĩ để lại bằng chứng là muốn
thông qua cảnh sát để dọa ông ta sợ, khiến ông ta ngoan ngoãn giao đồ
trong tay mình ra. Chẳng qua là bọn hung thủ không nghĩ tới chuyện Quách Hải Sinh căn bản không cần thông qua cảnh sát mà đã tin bọn chúng, ra
quyết định trong đêm, để vợ mình đem đồ chúng cần tới thành phố Lâm Sơn, thậm chí còn sớm hơn cả dự liệu của bọn chúng.”
Theo lý mà nói thì việc giao đồ trước thời hạn là vạn vô nhất thất, tuy
nhiên, Giang Ly, người có cái nhìn sâu sắc về mọi thứ đã thành công chặn trước giao dịch của vợ Quách Hải Sinh.
“Rốt cuộc thứ bọn chúng xem trọng là gì?” Giang Ly tiếp tục ép hỏi: “Anh
Quách, ông biết dù như bây giờ ông không nói thì lúc vợ ông bị mang tới
đây, mọi chuyện cũng sẽ phơi bày không?”
Một giây sau, Quách Hải Sinh vốn đang ngồi ngay ngắn bỗng đứng dậy, thân
thủ vô cùng nhanh nhạy bò lên mặt bàn, dùng cánh tay phải còn nguyên vẹn tóm lấy cổ áo Giang Ly. Vì dùng sức quá mức nên trên tay nổi đầy gân
xanh, ông ta nghiến răng: “Giang Ly… Thả vợ tôi ra, ngay lập tức!”
Giang Ly dù bị siết chặt cổ áo nhưng vẫn lạnh lùng nhìn ông ta.
“Cậu làm như vậy sẽ hại chết con gái tôi!” Quách Hải Sinh rống lên, mặt đỏ bừng, vì quá kích động nên nước bọt cũng vẩy ra.
“Không phải, là ông sẽ hại chết con gái mình.” Giọng nói Giang Ly không chút
gợn sóng, mang theo một cảm giác khiến người ta tỉnh táo lại: “Cho dù là vợ ông có giao thứ gì cho chúng, thì làm sao ông dám chắc sau khi chúng lấy được đồ sẽ không giết con tin?”
“Bắt Quách Lâm Duyệt đi là vì chúng rất coi trong món đồ chưa lấy được đó,
vì vậy con gái ông tạm thời được an toàn. Nhưng ông cũng là cảnh sát
hình sự, hẳn là hiểu được đạo lý này, giao món đồ đó cho cảnh sát mới là lựa chọn tốt nhất!” Tô Ngôn thuyết phục.
Quách Hải Sinh nhìn chằm chằm Giang Ly một lúc, sau đó dường như toàn bộ sức
lực bị rút hết, ông ta buông lỏng cánh tay đang khống chế Giang Ly ra,
ngồi bệch trên bàn: “Cũng vì tôi là cảnh sát hình sự, từng tham gia Phá
Tà, đã từng biết tới Tinh Võng, nên mới biết… Những kẻ đó chỉ cần cho
thời hạn, nếu không lấy được đồ chúng cần thì chắc chắn Lâm Duyệt sẽ
phải chết!”
“Thời hạn bọn chúng cho là bao lâu?” Giang Ly nhíu mày.
“48 tiếng, tính từ khi Lâm Duyệt mất tích.” Tô Ngôn vô thức nhìn Giang Ly
một cái, căn cứ theo video giám sát thì Quách Lâm Duyệt đã mất tích 23
tiếng.
Nói cách khác, thời gian còn lại cho cảnh sát… không đến 25 tiếng nữa!
xong sợi dây buộc tóc, cô giao đồ cho Đinh Khải Nhạc rồi xoay người trở
lại cạnh thùng rác, sau đó nở một nụ cười khó hiểu với anh ta: “Đoán xem thứ gì tuyệt nhất nào?”
“Cô phát hiện ra gì hả?” Đinh Khải Nhạc thấy thế bèn tò mò đi về phía trước.
Tô Ngôn từ từ nhặt ra những thứ như mảnh giấy vụn bị thấm nước, cẩn thận
cất vào trong túi đựng vật chứng sạch, cuối cùng còn kiểm tra lại xem có bỏ sót thứ gì không,thậm chí còn trực tiếp nhảy vào thùng rác.
Anh ta cẩn thận rướn cổ lên nhìn một chút, đoán: “Đây là gì vậy… Nhìn giống như danh sách giao hàng hay gì đó… Phía trên đã bị bút đen bôi lên rồi, để phòng ngừa thông tin bị tiết lộ à? Đây chẳng phải là điều bình
thường sao? Mà cái này đã bị xé nát rồi, lát nữa về phải chơi xếp hình
ư?”
Tô Ngôn không đáp lại, đợi đến khi đã xác nhận không còn mảnh giấy nào trong thùng rác nữa mới nhảy ra ngoài, chỉ vào đống giấy vụn kia: “Chỉ bôi thông tin người nhận và người giao
hàng thôi, nhưng mã zip trên mảnh giấy này hẳn là từ thành phố Cương
Bắc.”
Đinh Khải Nhạc nghe vậy thì hơi trợn mắt.
Cô tháo găng tay dùng một lần ra, mỉm cười nhìn túi vật chứng đựng dây
buộc tóc ở tay trái: “Nếu tóc này trùng khớp với DNA của Quách Lâm Duyệt thì có nghĩa chúng ta sẽ có lệnh khám xét.” Nói xong, cô lại nhìn sang
túi vật chứng đựng giấy vụn bên tay phải: “Đợi đến khi đội kỹ thuật xử
lí thứ này xong, thông tin bên trên được khôi phục, nếu có dính dáng tới Hồng Trân Mai thì cũng có nghĩa chúng ta có bằng chứng rồi.”
“Giờ anh nói đi, là lục thùng rác nhanh hay phái người giả vờ làm khách vào
cửa hàng nhanh hơn?” Cô vừa hỏi vừa bước ra khỏi con hẻm.
Đinh Khải Nhạc theo phía sau, từ chối đáp lại: “…”
Hai người trở về Cục thành phố Lâm Sơn, lúc ra thang máy vừa vặn gặp được
Tề Lượng đang đi tới, anh ta nhìn thấy hai người liền vẫy tay: “Hai
người đi đâu thế? Đã đưa Quách Hải Sinh về rồi, giờ đang ở phòng thẩm
vấn dưới lầu, đội trưởng Giang của hai người cũng ở dưới, đi cùng
không?”
Đinh Khải Nhạc lắc đầu, giơ túi
vật chứng trong tay lên: “Đội phó Tề, anh và Tô Ngôn đi trước đi, tôi
mang những thứ này đưa cho đội kỹ thuật để họ xử lý đã, khi nào có kết
quả sẽ thông báo cho mọi người.” Nói tới đây, anh ta nhìn thấy vẻ mặt
nghi ngờ của đối phương liền giải thích: “Tô Ngôn nghi ngờ trong này là
tóc của Quách Lâm Duyệt.”
“Tôi đi nhé!” Anh ta vứt lại một câu rồi vội vàng đi mất.
Tề Lượng thì dẫn theo Tô Ngôn đi thang máy xuống lầu dưới, trong lúc đó
anh ta cũng nói cho Tô Ngôn biết tin từ đội kỹ thuật, xác nhận DNA trên
ly và vết máu đã trùng khớp với Quách Lâm Duyệt, chứng thực Quách Lâm
Duyệt thật sự đã bị thương.
Hai người ra
khỏi thang máy liền đi thẳng tới phòng quan sát cạnh phòng thẩm vấn, mới vào đã thấy Giang Ly đang đứng trước tấm kính, nhìn người đàn ông đang
ngồi trong phỏng thẩm vấn không chớp mắt. Người đó khoảng 50 tuổi, nhìn
trạng thái khá tốt, không hổ là người ở tuyến một chiến đấu lâu năm,
dáng người rất tốt, không hề mang dáng vẻ cồng kềnh không chút tinh thần của những người ở tuổi này. Nhưng ông ta chỉ đặt một cánh tay lên bàn,
tay áo còn lại trống rỗng, trông hơi đáng thương.
Tề Lượng đứng bên cạnh Giang Ly, thở dài một hơi: “Giang lão đệ, nói thật
thì nếu nói anh Quách có liên quan tới bọn con buôn kia, tôi thà không
tin. Anh ấy không phải loại người này…”
Giữa lông mày Giang Ly hằn lên một nếp gấp rất sâu, dù anh không đáp lại
nhưng Tô Ngôn có thể nhận ra ý nghĩ trong lòng anh không giống như Tề
Lượng. Không ai muốn tin rằng người đồng đội đã sát cánh chiến đấu với
mình vì lí tưởng cao cả lại là một kẻ vô lại cả. Nếu đúng như vậy, chẳng khác gì tín ngưỡng trong lòng họ sụp đổ trong nháy mắt, vĩnh viễn không thể nào tha thứ được.
“Vậy lúc trong tỉnh tìm ra ông ta thì phản ứng của ông ta ra sao?” Cô mở miệng hỏi.
Tề Lượng thoát ra khỏi cảm xúc, chớp mắt trả lời: “Đều bình thường cả, lúc đó anh Quách vẫn làm việc của mình cho đến khi bị mang về đây, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì cả, vừa nãy thấy tôi mới hỏi vài câu. Chúng
tôi cũng đã kiểm tra lịch sử điện thoại của anh ấy rồi, không có ghi
chép gì khả nghi cả, hỏi thăm đồng nghiệp làm việc chung thì được biết
sáng nay anh ấy vẫn đi làm bình thường, luôn ở cùng với đồng nghiệp
không hề rời đi, cũng không có bất kỳ hành động gì kỳ lạ.”
“Mặc dù có vẻ là không biết rõ tình hình, nhưng chuyện Quách Lâm Duyệt mất
tích chắc chắn có liên quan tới ông ta, chẳng qua là không nằm trong
tưởng tượng của chúng ta mà thôi.” Tô Ngôn nói, như đang trấn an hai
người đàn ông bên cạnh.
Vẻ mặt của Tề
Lượng rõ ràng đã thả lỏng hơn một chút, nhưng Giang Ly thì không, anh
không nói lời nào, im lặng xoay người đi ra khỏi phòng quan sát.
“Đội phó Tề, dù sao Quách Hải Sinh cũng là cộng sự lâu năm với anh, nếu anh không ngại thì tôi sẽ đi với đội trưởng Giang.”
Thấy cô giỏi đoán lòng người như vậy, Tề Lượng thở phào nhẹ nhõm, liên tục
nói cảm ơn: “Được… Tôi nghĩ mình ở đây là tốt nhất, cô biết không, Quách Hải Sinh cũng một phần là thầy tôi. Lúc tôi mới vào ngành, anh ấy lúc
nào cũng mang tôi theo, nên thật sự rất cảm ơn cô.”
Khi Tô Ngôn vào trong phòng thẩm vấn bên cạnh, không khí bên trong có chú
ngưng trệ, chỉ thấy Giang Ly đang đứng trước bàn, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Quách Hải Sinh đối diện cũng từ từ đứng dậy, vẻ mặt rất
kinh ngạc.
“Giang Ly?” Quách Hải Sinh ngập ngừng mở miệng trước: “Sao cậu lại tới thành phố Lâm Sơn?”
“Khục…” Tô Ngôn đi qua, treo nụ cười công nghiệp trên mặt rồi kéo ghế ra ngồi
xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hai người, cuối cùng dừng ánh mắt trên
người Quách Hải Sinh: “Cảnh sát Quách, mời ngồi.”
Quách Hải Sinh chần chờ nhìn Giang Ly sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, đợi
Giang Ly về chỗ ngồi mới nói tiếp: “Sao tôi lại bị mang tới đây? Hơn nữa lại còn là phòng thẩm vấn nữa? Hiện tại là thế nào? Tôi là nghi phạm
hay gì?” Đúng là cảnh sát hình sự kỳ cựu, cảm giác cũng không phải bình
thường: “Cậu từ thành phố Nam Thành chạy tới thành phố Lâm Sơn này, còn
gặp tôi ở đây, hẳn là vì chuyện của Tinh Võng.” Nói xong, vẻ mặt ông ta
rất chắc chắn, thậm chí giọng điệu cũng là đang trần thuật.
“Đã xảy ra chuyện gì mà các cậu lại đổ nghi ngờ lên đầu tôi?”
Sau khi ông ta dứt lời, Giang Ly im lặng vài giây sau đó nói: “Quách Lâm Duyệt mất tích rồi.”
“Cậu nói cái gì?!” Quách Hải Sinh đột nhiên đứng dậy, cái ghế sau lưng vì
động tác này mà ngã ra mặt đất: “Sao Lâm Duyệt lại mất tích?! Nó không
phải đang thực tập trong Cục sao? Sáng nay chúng tôi nói chuyện điện
thoại, lúc đó nó còn phấn khích nói với tôi nó sắp ra mặt lần đầu tiên,
tôi còn khích lệ nó…”
“Các cậu phát hiện ra lúc nào?” Rất nhanh ông ta đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng hỏi.
Giang Ly: “Sáng nay.”
“Vậy là các cậu chỉ muốn thông báo chuyện con gái tôi mất tích thôi ư?”
Quách Hải Sinh xúc động đỡ cái ghế trên đất lên, từ sự run rẩy trên tay
có thể nhìn ra trong lòng ông ta không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, sau
khi ông ta ngồi xuống thì nói tiếp: “Tôi nghĩ chuyện này không đủ để các cậu phí công sức mang tôi từ trong tỉnh về đây. Rốt cuộc là chuyện gì
khiến tôi trở thành một nghi phạm, ngồi ở đây trợn mắt với các cậu chứ
không phải là ra sức truy tìm tung tích của con gái mình chứ?”
“Cảnh sát đã đến nhà ông để tiến hành lấy chứng cứ rồi, chúng tôi phát hiện
có rất nhiều bằng chứng chứng minh con gái ông đã mất tích, nhưng căn cứ vào tình trạng hiện trường và phân tích hành vị tội phạm thì chúng tôi
cho rằng những “bằng chứng vô tình” này là do người bắt Quách Lâm Duyệt
đi cố tình để lại.” Nói đến đây, Giang Ly ngước mắt lên nhìn thẳng ông
ta: “Giống như một ám hiệu rõ ràng, ám chỉ rằng Quách Lâm Duyệt đã bị
trói bắt đi rồi. Lúc đầu đúng là cảnh sát đã xem ám hiệu này như một sự
khiêu khích đối với lần liên hợp điều tra này của chúng tôi, nhưng sau
đó lại càng giống như là muốn mượn miệng cảnh sát để thông báo cho một
người khác vậy. Mà người đó, chính là ông!”
“Tôi?” Quách Hải Sinh lấy tay chống trán, khổ cười: “Ý của cậu là, con gái tôi mất tích không phải vì tham gia lần liên hợp phá án này mà là do tôi
ư?”
Ông ta liên tục hít sâu vài hơi rồi
mới uể oải buông nắm tay ra, hơi nghiêng đầu nhìn ống tay áo trống rỗng
bên trái của mình: “Đúng vậy, có thể nói như vậy, đây chắc có lẽ là Tinh Võng đang trả thù tôi như lúc trước cậu bị tập kích vậy, xem ra chúng
đang muốn trả thù từng người đã từng tham gia hành động đó!”
Giang Ly nghe vậy liền khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại không vương tới đáy
mắt: “Anh Quách, chúng ta đã cùng tham gia hành động, ít ra cũng từng kề vai chiến đấu mấy tháng, tính ra ông và tôi cũng xem là hiểu nhau.
Chuyện thẩm vấn này chắc chắn ông hiểu rất rõ, vì vậy tôi cũng sẽ không
dùng những thứ bình thường kia với anh, chúng ta cứ nói chuyện thẳng
thắn.”
“Sau đây là suy đoán của tôi, tôi
không nghĩ ông là nội gián, cũng không cho rằng ông có bất cứ liên hệ
ngầm gì với Tinh Võng. Cho dù là trước khi, bây giờ hay sau này.”
Thoạt đầu Quách Hải Sinh ngẩn người, sau đó vô thức ôm lấy vai trái của mình, lúc này Tô Ngôn mới nhìn ra bên trái của ông ta là đứt ngang bả vai, có thể thấy tình hình địa điểm cảnh sát phụ trách ngày hành động đó cũng
rất khốc liệt.
“Nhưng sao bây giờ Quách
Lâm Duyệt lại mất tích, người làm cha như ông hẳn là rõ hơn ai hết đúng
không? Rốt cuộc ông đang che giấu chuyện gì, tại sao bọn chúng lại mạo
hiểm khả năng bị cảnh sát truy bắt cũng phải bắt Quách Lâm Duyệt đi?”
“Tôi không biết.” Quách Hải Sinh suy nghĩ vài giây, vẻ mặt đối diện hai
người hoàn toàn bình tĩnh: “Tôi cũng vừa mới biết được chuyện Lâm Duyệt
mất tích, huống hồ trong hành động lúc trước tôi vẫn luôn phục tùng theo sắp xếp của tổ chức, không có khả năng thay đổi hay giấu giếm chuyện gì cả.”
“Cảnh sát không tìm thấy điện thoại của cô Quách, sáng sớm nay đội phó Tề cũng đã liên tục gọi điện cho cô
ta, cuối cùng điện thoại đã bị tắt máy.” Sau khi quan sát một chút, Tô
Ngôn đột nhiên nói: “Rất có khả năng lúc bọn chúng đưa cô Quách đi đã
đem theo điện thoại. Thật ra phương hướng điều tra trước đây của chúng
tôi xuất hiện sai lầm, vẫn luôn cho rằng hung thủ sẽ nghĩ cách để liên
lạc với ông, nhưng thật sự là không cần “nghĩ cách”, chúng chỉ cần lợi
dụng điện thoại của Quách Lâm Duyệt thì đã có thể dễ dàng liên hệ với
ông rồi.”
Cuối cùng Quách Hải Sinh cũng nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tối qua hung thủ đã liên hệ với ông rồi đúng không? Vì vậy những bằng chứng phát hiện trong nhà của ông, cũng là hiện trường vụ án, đều là bọn
chúng muốn mượn tay cảnh sát để ông xác nhận lại thông tin này, để ông
tin tưởng rằng Quách Lâm Duyệt thật sự mất tích chứ không phải chúng
đang nói bậy.” Tô Ngôn xoay cây bút trong tay.
“Xin hỏi, giờ vợ ông đang ở đâu?” Cô mỉm cười.
Đến lúc này, Quách Hải Sinh đã không thể che giấu được vẻ mặt kinh hãi.
Đúng lúc đó, điện thoại Giang Ly tiện tay để trên bàn vang lên vài tiếng
nhắc nhở, sau khi mở khóa, anh liếc nhìn qua tin nhắn sau đó lại nhìn
người đối diện: “Cảnh sát thông qua tín hiệu điện thoại để tiến hành
truy tìm tung tích, vợ ông đã bị chặn lại ở đầu đường cao tốc thành phố
Lâm Sơn rồi, hiện tại đang trên đường về đây, chuyện đã tới nước này rồi mà ông vẫn không muốn nói thật sao?”
Thật ra sự việc không có gì phức tạp, sau khi hung thủ bắt Quách Lâm Duyệt
đi đã chọn liên lạc với Quách Hải Sinh, sở dĩ để lại bằng chứng là muốn
thông qua cảnh sát để dọa ông ta sợ, khiến ông ta ngoan ngoãn giao đồ
trong tay mình ra. Chẳng qua là bọn hung thủ không nghĩ tới chuyện Quách Hải Sinh căn bản không cần thông qua cảnh sát mà đã tin bọn chúng, ra
quyết định trong đêm, để vợ mình đem đồ chúng cần tới thành phố Lâm Sơn, thậm chí còn sớm hơn cả dự liệu của bọn chúng.”
Theo lý mà nói thì việc giao đồ trước thời hạn là vạn vô nhất thất, tuy
nhiên, Giang Ly, người có cái nhìn sâu sắc về mọi thứ đã thành công chặn trước giao dịch của vợ Quách Hải Sinh.
“Rốt cuộc thứ bọn chúng xem trọng là gì?” Giang Ly tiếp tục ép hỏi: “Anh
Quách, ông biết dù như bây giờ ông không nói thì lúc vợ ông bị mang tới
đây, mọi chuyện cũng sẽ phơi bày không?”
Một giây sau, Quách Hải Sinh vốn đang ngồi ngay ngắn bỗng đứng dậy, thân
thủ vô cùng nhanh nhạy bò lên mặt bàn, dùng cánh tay phải còn nguyên vẹn tóm lấy cổ áo Giang Ly. Vì dùng sức quá mức nên trên tay nổi đầy gân
xanh, ông ta nghiến răng: “Giang Ly… Thả vợ tôi ra, ngay lập tức!”
Giang Ly dù bị siết chặt cổ áo nhưng vẫn lạnh lùng nhìn ông ta.
“Cậu làm như vậy sẽ hại chết con gái tôi!” Quách Hải Sinh rống lên, mặt đỏ bừng, vì quá kích động nên nước bọt cũng vẩy ra.
“Không phải, là ông sẽ hại chết con gái mình.” Giọng nói Giang Ly không chút
gợn sóng, mang theo một cảm giác khiến người ta tỉnh táo lại: “Cho dù là vợ ông có giao thứ gì cho chúng, thì làm sao ông dám chắc sau khi chúng lấy được đồ sẽ không giết con tin?”
“Bắt Quách Lâm Duyệt đi là vì chúng rất coi trong món đồ chưa lấy được đó,
vì vậy con gái ông tạm thời được an toàn. Nhưng ông cũng là cảnh sát
hình sự, hẳn là hiểu được đạo lý này, giao món đồ đó cho cảnh sát mới là lựa chọn tốt nhất!” Tô Ngôn thuyết phục.
Quách Hải Sinh nhìn chằm chằm Giang Ly một lúc, sau đó dường như toàn bộ sức
lực bị rút hết, ông ta buông lỏng cánh tay đang khống chế Giang Ly ra,
ngồi bệch trên bàn: “Cũng vì tôi là cảnh sát hình sự, từng tham gia Phá
Tà, đã từng biết tới Tinh Võng, nên mới biết… Những kẻ đó chỉ cần cho
thời hạn, nếu không lấy được đồ chúng cần thì chắc chắn Lâm Duyệt sẽ
phải chết!”
“Thời hạn bọn chúng cho là bao lâu?” Giang Ly nhíu mày.
“48 tiếng, tính từ khi Lâm Duyệt mất tích.” Tô Ngôn vô thức nhìn Giang Ly
một cái, căn cứ theo video giám sát thì Quách Lâm Duyệt đã mất tích 23
tiếng.
Nói cách khác, thời gian còn lại cho cảnh sát… không đến 25 tiếng nữa!