Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
Bữa tiệc này kéo dài đến chạng vạng. Hoàng Đại Long cũng uống không ít, cùng với đám người Hoàng Hà uống đến say mèm. Đại khái chỉ có Tống Quả là do kiêu ngạo, nên chỉ có ba bốn phần say. Người còn lại chính là Bành Viễn Chinh. Trong trường hợp như thế này, hắn không thể không khống chế cơn say của mình.
Hoàng Đại Long mượn cảm giác say, hô gào mọi người phải đến hộp đêm để ca hát, khiêu vũ cho tỉnh rượu. Bành Viễn Chinh không đồng ý. Thành viên bộ máy họp mặt, xuất phát từ sự suy tính sâu xa. Ngẫu nhiên phóng túng một hồi rồi thôi. Nếu đi hộp đêm ca hát, truyền ra ngoài, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Mất nhiều hơn được.
Thật ra thì mọi người cũng muốn tiếp tục sung sướng. Nhưng Bành Viễn Chinh không đồng ý thì cũng đành phải từ bỏ.
Đang chuẩn bị tan cuộc, Điền Minh vội vàng đi vào, ghé sát bên tai Bành Viễn Chinh nói nhỏ:
- Lãnh đạo, vừa rồi tôi nghe được một tin tức ở thị trấn, nói rằng cục Y tế, cục Văn minh đô thị và phòng Tổng hợp muốn đến thị trấn chúng ta kiểm tra. Trọng điểm là phố buôn bán trung tâm.
Bành Viễn Chinh Ngẩn ra, rồi cười lên.
Gần đây, ở thành phố đang triển khai chỉnh đốn lại vấn đề vệ sinh y tế. Từ góc độ này mà nói, cục Y tế, cục Văn minh đô thị, phòng Tổng hợp muốn đến thị trấn kiểm tra thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng xếp hạng mục phố buôn bán trung tâm vào đối tượng kiểm tra trọng điểm thì cần phải cân nhắc lại.
Phố buôn bán đương nhiên là phải dơ dáy, bẩn thỉu. Nhưng thị trấn Vân Thủy không phải chỉ có một chỗ này. Hơn nữa, một phố ở một xã, thị trấn như thế nào lại rơi vào tay một bộ môn cấp trên chứ? Rất hiển nhiên, là có người cố ý chọc vào.
Hách Kiến Niên lại muốn làm cái gì đây? Bành Viễn Chinh cân nhắc, kéo kéo cánh tay Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến yên lặng quay đầu nhìn hắn.
- Tuyết Yến, bảo Lý Tân Hoa sáng may đến tỉnh, trực tiếp mang thủ tục phê duyệt về, nội hướng Ủy ban Xây dựng thành phố thông báo lập hồ sơ.
Bành Viễn Chinh nhỏ giọng nói.
- Được, anh không cần phải lo. Lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy.
Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng nói.
Dựa theo trình tự bình thường, hạng mục phê duyệt của thị trấn Vân Tủy cần sở Xây dựng tỉnh truyền đạt ý kiến phúc đáp về cho Ủy ban Xây dựng tỉnh, nhưng tuyệt đối sẽ rất mất thời gian. Chi bằng trực tiếp phái người đến nhận, rồi mang ý kiến phúc đáp đến Ủy ban xây dựng thành phố lập hồ sơ là được rồi.
Ngày hôm sau, Hách Kiến Niên bắt đầu tổ chức nhân viên chuẩn bị ngênh đón đoàn kiểm tra. Ngay từ buổi sáng, tâm trạng của ông ta rất bực bội.
Bành Viễn Chinh không ngờ ngày hôm qua lại cùng với bộ máy UBND thành phố ra ngoài ăn liên hoan. Đây là tin tức mà Hách Kiến Niên bí mật có được. Đây không tính là cái gì, nhưng chân chính khiến ông phẫn nộ và bất mãn, chính là Hoàng Hà và Mạc Thư Bình cho đến bây giờ vẫn chưa chủ động báo cáo công tác cho ông.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ, chỉ là ăn một chút cơm, uống một chút rượu, nhưng Hoàng Hà và Mạc Thư Bình, hai tâm phúc đáng tin cậy lại nghịch chuyển, quay đầu về phía Bành Viễn Chinh.
Đoàn kiểm tra của thành phố trước khi đến đây, đã thông báo là 10h mới đến, nhưng kết quả là lại đến vào lúc 9h. Tuy nhiên, đối với Hách Kiến Niên mà nói, sớm vài giờ cũng không sao cả.
Đoàn kiểm tra do Chủ nhiệm Cục Văn minh đô thị, Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Lý Hảo Niên dẫn đầu. Cục Y tế thành phố đến đây với một Phó cục trưởng. Phòng Tổng hợp thì có một Phó chủ nhiệm. Còn nhân viên ở quận, cơ bản dựa theo sắp đặt của thành phố. Năm lãnh đạo thành phố, cộng với hai nhân viên công tác ngồi trên ba chiếc xe nhanh như chớp chạy về thị trấn.
Bành Viễn Chinh và Hách Kiến Niên cùng với cán bộ thị trấn ở ngoài cổng nghênh đón. Các cán bộ cẩn thận ở thị trấn không khó phát hiện sự ảo diệu trong việc “đứng thành hàng” này. Hách Kiến Niên đứng bên trái, phía sau ông ta là Chử Lượng. Bành Viễn Chinh đứng bên phải, phía sau là Lý Tuyết Yến.
Chính giữa hai phe là một ranh giới vô cùng mỏng manh.
Hách Kiến Niên sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Ngô Minh Quánh và Thi Bình hai người mới không ngờ công khai đứng bên cạnh Bành Viễn Chinh. Còn Khuông Nhã Lam thì đứng đằng sau Chử Lượng.
Kẻ ngu cũng hiểu, Ngô Minh Quánh và Thi Bình lấy phương thức này để tuyên cáo lập trường của mình, tỏ rõ thái độ. Bởi vậy, Hách Kiến Niên không còn cơ hội lôi kéo hai người.
Bên phe Bành Viễn Chinh gồm có Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng, Quý Kiến Quốc, Ngô Minh Quánh và Thi Bình, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Hách Kiến Niên càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ.
Nhưng chuyện làm cho ông ta không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Hoàng Hà và Mạc Thư Bình chậm rãi sóng vai nhau bước ra khỏi cơ quan, bước chân dường như có chút trầm trọng, sắc mặt phức tạp. Hai người này do dự cả nửa ngày mới quyết định xuống lầu. Bởi vì bọn họ xuống lầu thì phải lựa chọn việc công khai đứng thành hàng.
Bọn họ vốn là người của Hách Kiến Niên, đột nhiên bây giờ phản bội, đầu nhập vào Bành Viễn Chinh, hiển nhiên là khó chịu rồi. Nhưng mặt mũi khó coi, chung quy cũng không chiến thắng được lợi ích của bọn họ.
Hoàng Hà không nhìn đến ánh mắt bắn phá của Hách Kiến Niên, cắn chặt răng đột nhiên sải bước hướng đám người Bành Viễn Chinh đi tới, trong ánh mắt như phát hỏa của Hách Kiến Niên và sự không tưởng tượng được của mọi người, im lặng đứng bên cạnh Quý Kiến Quốc.
Mà phía sau y, Mạc Thư Bình cũng cúi đầu đứng bên cạnh một phía khác của Quý Kiến Quốc.
Rất nhiều cán bộ bình thường của thị trấn đều há to miệng, đến nỗi có thể nhét vào trong một quả trứng gà.
Thật không thể tin nổi! Hoàng Hà và Mạc Thư Bình không phải là người của Hách Kiến Niên sao, sao lại cùng nhau đứng về phe của Bành Viễn Chinh vậy?
Hách Kiến Niên kinh ngạc, phẫn nộ, ghen ghét và các loại cảm xúc tiêu cực khác đan xen vào cùng một chỗ, đến nỗi ông ta muốn hét to lên. Nếu như không phải duy trì hình tượng của một Ủy viên thường vụ quận ủy, nhân vật số một của thị trấn thì ông đã sớm phát tác rồi.
Ngày mùa thu, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, trải qua hai đám người một vầng sáng. Mà lúc đó, ánh mặt trời lại phóng ra một bóng dáng thật ngắn, còn bên Bành Viễn Chinh thì lại thật dày. Bên Hách Kiến Niên thật cô đơn lạ thường, chỉ có Chử Lượng và Khuông Nhã Lam. Còn Mẫn Diễm thì bận đi họp ở quận, không có ở thị trấn.
Kể từ đó, tình hình liền trở nên rõ ràng. Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi Bành Viễn Chinh chưa đến nửa năm, không chỉ đứng vững gót chân ở thị trấn Vân Thủy mà còn dần dần chiếm được vị trí và ưu thế hơn so với Hách Kiến Niên. .
Đây chính là một kích trí mạng đối với uy quyền của Hách Kiến Niên. Mà trái lại, uy tín của cá nhân Bành Viễn Chinh lại thẳng một đường bay lên một đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Ba chiếc xe của đoàn kiểm tra đã đến. Phó trưởng ban Tuyên giáo thành ủy, Chủ nhiệm cục Văn minh đô thị Lý Hảo Niên dẫn đầu mọi người, theo sau là lãnh đạo bộ môn.
Hách Kiến Niên lấy lại bình tĩnh, mỉm cười tiếp đón. Mà gần như lúc đó, Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười bước lên. Hai người tốc độ như nhau, cùng tiến đến trước mặt Lý Hảo Niên.
Hách Kiến Niên vừa muốn giơ tay, đã thấy Lý Hảo Niên chuyển hướng sang Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Đồng chí Viễn Chinh, chúng ta lại gặp nhau.
Bành Viễn Chinh cũng chủ động bắt tay chào hỏi Lý Hảo Niên:
- Lão lãnh đạo, chào ngài. Hoan nghênh lãnh đạo đến thị trấn chúng tôi kiểm tra chỉ đạo.
Lẽ ra là cấp trên, Lý Hảo Niên theo lý hẳn là nên chào hỏi nhân vật số một của thị trấn trước, sau đó mới đến Bành Viễn Chinh. Nhưng Lý Hảo Niên với Hách Kiến Niên rất xa lạ, nhưng với Bành Viễn Chinh lại rất quen thuộc. Bành Viễn Chinh là cán bộ Ban tuyên giáo đi ra, hiện nay làm Chủ tịch thị trấn ở cơ sở. Lãnh đạo với cấp dưới cũ gặp mặt, tất nhiên là hết sức thân thiết.
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Lão lãnh đạo, vị này là Bí thư Đảng ủy thị trấn chúng tôi Bí thư Hách.
Lý Hảo Niên mỉm cười gật đầu, bắt tay với Hách Kiến Niên.
Hách Kiến Niên là cán bộ cấp phó huyện. Lý Hảo Niên là cán bộ cấp chính huyện, lại là lãnh đạo cấp trên. Cho nên thái độ của Lý Hảo Niên khá kiêu ngạo, bắt tay sơ qua Hách Kiến Niên, sau đó cười nói:
- Bí thư Hách, đồng chí Viễn Chinh, chúng tôi lần này đến khá sớm, nên tôi nghĩ chúng ta trực tiếp đến hiện trường xem qua đi.
Hách Kiến Niên cười nói:
- Lãnh đạo thành phố đến kiểm tra chỉ đạo, chính là xúc tiến công việc của chúng tôi. Phó trưởng ban Lý cứ về thị trấn nghỉ ngơi trước. Sau đó chúng ta đi xem cũng không muộn.
Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười, xen vào:
- Đúng vậy, lão lãnh đạo, có gấp cũng không gấp được mà. Các lãnh đạo dù sao cũng phải cho chúng tôi một cơ hội báo cáo công tác chứ.
Lý Hảo Niên quay đầu nhìn các cán bộ đi theo:
- Các đồng chí ý kiến như thế nào?
- Phó trưởng ban Lý, nếu đồng chí ở thị trấn nhiệt tình như vậy, chúng ta không thể không biết điều. Haha!
Phó cục trưởng cục Y tế Nam Lan cười nói.
- Được, nếu như vậy, thì chúng ta vào thị trấn uống tách trà, hút điếu thuốc, nghỉ ngơi một lát rồi đi.
Lý Hảo Niên nói xong, liền mang đoàn kiểm tra cùng lãnh đạo thị trấn vào trong cơ quan. Hiện trường mà ông nói chính là phố buôn bán trung tâm có tiếng là dơ bẩn ở thị trấn Vân Thủy.
Lý Hảo Niên cùng với đoàn kiểm tra ở trong phòng họp nghe báo cáo công tác, còn Lý Tân Hoa thì từ năm giờ sáng đã đến tỉnh, rốt cuộc cầm được hạng mục phê duyệt từ trong tay Âu Dương Húc Hoành. Lý Tân Hoa hướng Âu Dương Húc Hoành chuyển đạt lòng biết ơn chân thành của Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến, sau đó trở về Tân An ngay.
Tin tức hạng mục cải tạo phố buôn bán đã được sở Xây dựng phê duyệt, Bành Viễn Chinh tạm thời chưa công bố. Hắn là một người thích ổn thỏa. Nếu như chưa nhìn thấy thủ tục, thì hắn không lộ ra nửa điểm phong thanh.
Hách Kiến Niên báo cáo công tác, Bành Viễn Chinh lại đi nghe điện thoại, nhận được tin tức của Lý Tân Hoa ở tỉnh, xác nhận không thể nghi ngờ. Ý kiến phúc đáp của Sở xây dựng nằm trong tay Lý Tân Hoa, đã như ván đóng thuyền, không có bất luận một biến cố nào.
Bành Viễn Chinh nét mặt lập tức hiện lên sự hưng phấn khó che giấu. Khi hắn ngẩng đầu lên, Lý Tuyết Yến cũng đồng dạng mỉm cười. Hiển nhiên là cô cũng nhận được tin tức của Lý Tân Hoa.
Lý Tuyết Yến như trút được một gánh nặng.
Có thủ tục phê duyệt này, đoàn kiểm tra thành phố sẽ không có vấn đề gì. Phố buôn bán dơ dáy lập tức sẽ được cải tạo. Đây là cách tốt nhất để chỉnh đốn và cải cách.
Vốn Hách Kiến Niên ý đồ là thông qua bộ môn có liên quan ở thành phố đến kiểm tra phố buôn bán này, từ đó quấy rầy cái gọi là cải tạo xây dựng thêm phố buôn bán của Bành Viễn Chinh. Còn cải tạo gì nữa? Thủ tục còn chưa phê duyệt, trực tiếp bỏ cuộc là vừa. Cứ như vậy, hạng mục cải tạo phố buôn bán của Bành Viễn Chinh sẽ nửa đường chết non.
Hoàng Đại Long mượn cảm giác say, hô gào mọi người phải đến hộp đêm để ca hát, khiêu vũ cho tỉnh rượu. Bành Viễn Chinh không đồng ý. Thành viên bộ máy họp mặt, xuất phát từ sự suy tính sâu xa. Ngẫu nhiên phóng túng một hồi rồi thôi. Nếu đi hộp đêm ca hát, truyền ra ngoài, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Mất nhiều hơn được.
Thật ra thì mọi người cũng muốn tiếp tục sung sướng. Nhưng Bành Viễn Chinh không đồng ý thì cũng đành phải từ bỏ.
Đang chuẩn bị tan cuộc, Điền Minh vội vàng đi vào, ghé sát bên tai Bành Viễn Chinh nói nhỏ:
- Lãnh đạo, vừa rồi tôi nghe được một tin tức ở thị trấn, nói rằng cục Y tế, cục Văn minh đô thị và phòng Tổng hợp muốn đến thị trấn chúng ta kiểm tra. Trọng điểm là phố buôn bán trung tâm.
Bành Viễn Chinh Ngẩn ra, rồi cười lên.
Gần đây, ở thành phố đang triển khai chỉnh đốn lại vấn đề vệ sinh y tế. Từ góc độ này mà nói, cục Y tế, cục Văn minh đô thị, phòng Tổng hợp muốn đến thị trấn kiểm tra thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng xếp hạng mục phố buôn bán trung tâm vào đối tượng kiểm tra trọng điểm thì cần phải cân nhắc lại.
Phố buôn bán đương nhiên là phải dơ dáy, bẩn thỉu. Nhưng thị trấn Vân Thủy không phải chỉ có một chỗ này. Hơn nữa, một phố ở một xã, thị trấn như thế nào lại rơi vào tay một bộ môn cấp trên chứ? Rất hiển nhiên, là có người cố ý chọc vào.
Hách Kiến Niên lại muốn làm cái gì đây? Bành Viễn Chinh cân nhắc, kéo kéo cánh tay Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến yên lặng quay đầu nhìn hắn.
- Tuyết Yến, bảo Lý Tân Hoa sáng may đến tỉnh, trực tiếp mang thủ tục phê duyệt về, nội hướng Ủy ban Xây dựng thành phố thông báo lập hồ sơ.
Bành Viễn Chinh nhỏ giọng nói.
- Được, anh không cần phải lo. Lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy.
Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng nói.
Dựa theo trình tự bình thường, hạng mục phê duyệt của thị trấn Vân Tủy cần sở Xây dựng tỉnh truyền đạt ý kiến phúc đáp về cho Ủy ban Xây dựng tỉnh, nhưng tuyệt đối sẽ rất mất thời gian. Chi bằng trực tiếp phái người đến nhận, rồi mang ý kiến phúc đáp đến Ủy ban xây dựng thành phố lập hồ sơ là được rồi.
Ngày hôm sau, Hách Kiến Niên bắt đầu tổ chức nhân viên chuẩn bị ngênh đón đoàn kiểm tra. Ngay từ buổi sáng, tâm trạng của ông ta rất bực bội.
Bành Viễn Chinh không ngờ ngày hôm qua lại cùng với bộ máy UBND thành phố ra ngoài ăn liên hoan. Đây là tin tức mà Hách Kiến Niên bí mật có được. Đây không tính là cái gì, nhưng chân chính khiến ông phẫn nộ và bất mãn, chính là Hoàng Hà và Mạc Thư Bình cho đến bây giờ vẫn chưa chủ động báo cáo công tác cho ông.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ, chỉ là ăn một chút cơm, uống một chút rượu, nhưng Hoàng Hà và Mạc Thư Bình, hai tâm phúc đáng tin cậy lại nghịch chuyển, quay đầu về phía Bành Viễn Chinh.
Đoàn kiểm tra của thành phố trước khi đến đây, đã thông báo là 10h mới đến, nhưng kết quả là lại đến vào lúc 9h. Tuy nhiên, đối với Hách Kiến Niên mà nói, sớm vài giờ cũng không sao cả.
Đoàn kiểm tra do Chủ nhiệm Cục Văn minh đô thị, Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Lý Hảo Niên dẫn đầu. Cục Y tế thành phố đến đây với một Phó cục trưởng. Phòng Tổng hợp thì có một Phó chủ nhiệm. Còn nhân viên ở quận, cơ bản dựa theo sắp đặt của thành phố. Năm lãnh đạo thành phố, cộng với hai nhân viên công tác ngồi trên ba chiếc xe nhanh như chớp chạy về thị trấn.
Bành Viễn Chinh và Hách Kiến Niên cùng với cán bộ thị trấn ở ngoài cổng nghênh đón. Các cán bộ cẩn thận ở thị trấn không khó phát hiện sự ảo diệu trong việc “đứng thành hàng” này. Hách Kiến Niên đứng bên trái, phía sau ông ta là Chử Lượng. Bành Viễn Chinh đứng bên phải, phía sau là Lý Tuyết Yến.
Chính giữa hai phe là một ranh giới vô cùng mỏng manh.
Hách Kiến Niên sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Ngô Minh Quánh và Thi Bình hai người mới không ngờ công khai đứng bên cạnh Bành Viễn Chinh. Còn Khuông Nhã Lam thì đứng đằng sau Chử Lượng.
Kẻ ngu cũng hiểu, Ngô Minh Quánh và Thi Bình lấy phương thức này để tuyên cáo lập trường của mình, tỏ rõ thái độ. Bởi vậy, Hách Kiến Niên không còn cơ hội lôi kéo hai người.
Bên phe Bành Viễn Chinh gồm có Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng, Quý Kiến Quốc, Ngô Minh Quánh và Thi Bình, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Hách Kiến Niên càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ.
Nhưng chuyện làm cho ông ta không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Hoàng Hà và Mạc Thư Bình chậm rãi sóng vai nhau bước ra khỏi cơ quan, bước chân dường như có chút trầm trọng, sắc mặt phức tạp. Hai người này do dự cả nửa ngày mới quyết định xuống lầu. Bởi vì bọn họ xuống lầu thì phải lựa chọn việc công khai đứng thành hàng.
Bọn họ vốn là người của Hách Kiến Niên, đột nhiên bây giờ phản bội, đầu nhập vào Bành Viễn Chinh, hiển nhiên là khó chịu rồi. Nhưng mặt mũi khó coi, chung quy cũng không chiến thắng được lợi ích của bọn họ.
Hoàng Hà không nhìn đến ánh mắt bắn phá của Hách Kiến Niên, cắn chặt răng đột nhiên sải bước hướng đám người Bành Viễn Chinh đi tới, trong ánh mắt như phát hỏa của Hách Kiến Niên và sự không tưởng tượng được của mọi người, im lặng đứng bên cạnh Quý Kiến Quốc.
Mà phía sau y, Mạc Thư Bình cũng cúi đầu đứng bên cạnh một phía khác của Quý Kiến Quốc.
Rất nhiều cán bộ bình thường của thị trấn đều há to miệng, đến nỗi có thể nhét vào trong một quả trứng gà.
Thật không thể tin nổi! Hoàng Hà và Mạc Thư Bình không phải là người của Hách Kiến Niên sao, sao lại cùng nhau đứng về phe của Bành Viễn Chinh vậy?
Hách Kiến Niên kinh ngạc, phẫn nộ, ghen ghét và các loại cảm xúc tiêu cực khác đan xen vào cùng một chỗ, đến nỗi ông ta muốn hét to lên. Nếu như không phải duy trì hình tượng của một Ủy viên thường vụ quận ủy, nhân vật số một của thị trấn thì ông đã sớm phát tác rồi.
Ngày mùa thu, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, trải qua hai đám người một vầng sáng. Mà lúc đó, ánh mặt trời lại phóng ra một bóng dáng thật ngắn, còn bên Bành Viễn Chinh thì lại thật dày. Bên Hách Kiến Niên thật cô đơn lạ thường, chỉ có Chử Lượng và Khuông Nhã Lam. Còn Mẫn Diễm thì bận đi họp ở quận, không có ở thị trấn.
Kể từ đó, tình hình liền trở nên rõ ràng. Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi Bành Viễn Chinh chưa đến nửa năm, không chỉ đứng vững gót chân ở thị trấn Vân Thủy mà còn dần dần chiếm được vị trí và ưu thế hơn so với Hách Kiến Niên. .
Đây chính là một kích trí mạng đối với uy quyền của Hách Kiến Niên. Mà trái lại, uy tín của cá nhân Bành Viễn Chinh lại thẳng một đường bay lên một đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Ba chiếc xe của đoàn kiểm tra đã đến. Phó trưởng ban Tuyên giáo thành ủy, Chủ nhiệm cục Văn minh đô thị Lý Hảo Niên dẫn đầu mọi người, theo sau là lãnh đạo bộ môn.
Hách Kiến Niên lấy lại bình tĩnh, mỉm cười tiếp đón. Mà gần như lúc đó, Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười bước lên. Hai người tốc độ như nhau, cùng tiến đến trước mặt Lý Hảo Niên.
Hách Kiến Niên vừa muốn giơ tay, đã thấy Lý Hảo Niên chuyển hướng sang Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Đồng chí Viễn Chinh, chúng ta lại gặp nhau.
Bành Viễn Chinh cũng chủ động bắt tay chào hỏi Lý Hảo Niên:
- Lão lãnh đạo, chào ngài. Hoan nghênh lãnh đạo đến thị trấn chúng tôi kiểm tra chỉ đạo.
Lẽ ra là cấp trên, Lý Hảo Niên theo lý hẳn là nên chào hỏi nhân vật số một của thị trấn trước, sau đó mới đến Bành Viễn Chinh. Nhưng Lý Hảo Niên với Hách Kiến Niên rất xa lạ, nhưng với Bành Viễn Chinh lại rất quen thuộc. Bành Viễn Chinh là cán bộ Ban tuyên giáo đi ra, hiện nay làm Chủ tịch thị trấn ở cơ sở. Lãnh đạo với cấp dưới cũ gặp mặt, tất nhiên là hết sức thân thiết.
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Lão lãnh đạo, vị này là Bí thư Đảng ủy thị trấn chúng tôi Bí thư Hách.
Lý Hảo Niên mỉm cười gật đầu, bắt tay với Hách Kiến Niên.
Hách Kiến Niên là cán bộ cấp phó huyện. Lý Hảo Niên là cán bộ cấp chính huyện, lại là lãnh đạo cấp trên. Cho nên thái độ của Lý Hảo Niên khá kiêu ngạo, bắt tay sơ qua Hách Kiến Niên, sau đó cười nói:
- Bí thư Hách, đồng chí Viễn Chinh, chúng tôi lần này đến khá sớm, nên tôi nghĩ chúng ta trực tiếp đến hiện trường xem qua đi.
Hách Kiến Niên cười nói:
- Lãnh đạo thành phố đến kiểm tra chỉ đạo, chính là xúc tiến công việc của chúng tôi. Phó trưởng ban Lý cứ về thị trấn nghỉ ngơi trước. Sau đó chúng ta đi xem cũng không muộn.
Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười, xen vào:
- Đúng vậy, lão lãnh đạo, có gấp cũng không gấp được mà. Các lãnh đạo dù sao cũng phải cho chúng tôi một cơ hội báo cáo công tác chứ.
Lý Hảo Niên quay đầu nhìn các cán bộ đi theo:
- Các đồng chí ý kiến như thế nào?
- Phó trưởng ban Lý, nếu đồng chí ở thị trấn nhiệt tình như vậy, chúng ta không thể không biết điều. Haha!
Phó cục trưởng cục Y tế Nam Lan cười nói.
- Được, nếu như vậy, thì chúng ta vào thị trấn uống tách trà, hút điếu thuốc, nghỉ ngơi một lát rồi đi.
Lý Hảo Niên nói xong, liền mang đoàn kiểm tra cùng lãnh đạo thị trấn vào trong cơ quan. Hiện trường mà ông nói chính là phố buôn bán trung tâm có tiếng là dơ bẩn ở thị trấn Vân Thủy.
Lý Hảo Niên cùng với đoàn kiểm tra ở trong phòng họp nghe báo cáo công tác, còn Lý Tân Hoa thì từ năm giờ sáng đã đến tỉnh, rốt cuộc cầm được hạng mục phê duyệt từ trong tay Âu Dương Húc Hoành. Lý Tân Hoa hướng Âu Dương Húc Hoành chuyển đạt lòng biết ơn chân thành của Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến, sau đó trở về Tân An ngay.
Tin tức hạng mục cải tạo phố buôn bán đã được sở Xây dựng phê duyệt, Bành Viễn Chinh tạm thời chưa công bố. Hắn là một người thích ổn thỏa. Nếu như chưa nhìn thấy thủ tục, thì hắn không lộ ra nửa điểm phong thanh.
Hách Kiến Niên báo cáo công tác, Bành Viễn Chinh lại đi nghe điện thoại, nhận được tin tức của Lý Tân Hoa ở tỉnh, xác nhận không thể nghi ngờ. Ý kiến phúc đáp của Sở xây dựng nằm trong tay Lý Tân Hoa, đã như ván đóng thuyền, không có bất luận một biến cố nào.
Bành Viễn Chinh nét mặt lập tức hiện lên sự hưng phấn khó che giấu. Khi hắn ngẩng đầu lên, Lý Tuyết Yến cũng đồng dạng mỉm cười. Hiển nhiên là cô cũng nhận được tin tức của Lý Tân Hoa.
Lý Tuyết Yến như trút được một gánh nặng.
Có thủ tục phê duyệt này, đoàn kiểm tra thành phố sẽ không có vấn đề gì. Phố buôn bán dơ dáy lập tức sẽ được cải tạo. Đây là cách tốt nhất để chỉnh đốn và cải cách.
Vốn Hách Kiến Niên ý đồ là thông qua bộ môn có liên quan ở thành phố đến kiểm tra phố buôn bán này, từ đó quấy rầy cái gọi là cải tạo xây dựng thêm phố buôn bán của Bành Viễn Chinh. Còn cải tạo gì nữa? Thủ tục còn chưa phê duyệt, trực tiếp bỏ cuộc là vừa. Cứ như vậy, hạng mục cải tạo phố buôn bán của Bành Viễn Chinh sẽ nửa đường chết non.