Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 440
Đêm đã khuya, ở ký túc xá trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, phòng làm việc của Bành Viễn Chinh vẫn sáng đèn, trong phòng không chỉ có Bành Viễn Chinh mà Cung Hàn Lâm cũng có mặt. Hai vị lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện đang đợi tin tức của Phòng công an huyện, rất nhiều cán bộ đương nhiên cũng không thể ra về.
Đây là trận đầu ra quân diệt trừ tội phạm, dĩ nhiên Cung Hàn Lâm rất coi trọng.
Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Hạo và Hoắc Quang Minh, Điền Minh đứng trong hành lang hút thuốc cho tỉnh táo. Nghe dưới thang lầu vang lên tiếng bước chân, trong lòng Vương Hạo run lên, nói:
- Tới rồi!
Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ mặc cảnh phục sải bước đi tới, Vương Hạo thấy vẻ mặt ỉu xìu của hai người, giật mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
- Cục trưởng tạ, Cục trưởng Trọng, Chủ tịch huyện Cung và Chủ tịch huyện Bành chờ hai vị đã lâu.
Vương Hạo nói.
Tạ Huy nhướng mày, vẻ mặt hơi lúng túng. Trọng Tu Vĩ dừng bước, kinh ngạc hổi:
- Chủ tịch huyện Cung cũng không về nghỉ sao?
Vương Hạo gật đầu.
Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ gõ cửa, nghe Bành Viễn Chinh nói với giọng có vẻ hơi vội vàng “Mời vào”, mới đẩy cửa bước vào.
- Chủ tịch huyện Cung, Chủ tịch huyện Bành!
Hai người ũ rũ chào.
Bành Viễn Chinh lập tức biến sắc, đứng vụt dậy hỏi:
- Kết quả như thế nào?
- Xin lãnh đạo huyện xử phạt! Chúng tôi…
Tạ Huy ngập ngừng báo cáo, Trọng Tu Vĩ đứng cúi đầu không nói. Y đã cam đoan trước mặt Bành Viễn Chinh, bây giờ ra kết quả như vậy, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Lộ bí mật!
Bành Viễn Chinh lập tức hiểu điểm mấu chốt. Hắn có phần tức giận, cũng có phần thất vọng, trầm giọng nói:
- Hai người làm sao vậy? Tôi đã liên tục dặn dò hai người, nhất định phải giữ bí mật, nhất định phải hành động bất ngờ, không để lộ một chút tin tức nào, thế mà kết quả vẫn là lộ bị mật!
- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi có thể bảo đảm, trước thời điểm hành động, tất cả cảnh sát đồn công an và cảnh sát nhân dân đều không biết chuyện. Chúng tôi nghiêm khắc làm theo yêu cầu của lãnh đạo huyện, nghiêm khắc giữ kỷ luật bí mật.
Tạ Huy chưa nói hết, đã bị Cung Hàn Lâm bất mãn cát ngang:
- Đã giữ kỷ luật bí mật, sao vẫn còn bị lộ bí mật?
Cung Hàn Lâm bỗng đứng dậy, lấy hộp thuốc lá trên bàn làm việc của Bành Viễn Chinh, châm một điếu, cau mày nhìn Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ.
Trọng Tu Vĩ không nói tiếng nào, bộ dạng chờ lãnh đạo xử phạt thế nào thì xử.
Tạ Huy hơi tức giận, thầm nghĩ: con mẹ nó, đến thời điểm mấu chốt thì câm như hến, bình thường không phải là rất nghênh ngang sao?
Nhưng ở trước mặt Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh, Tạ Huy chỉ có thể một mực cung kính giải thích:
- Chúng tôi làm việc không tới nơi, xảy ra sai sót, xin lãnh đạo xử phạt!
- Xử phạt hai người thì có ích lợi? Huy động lực lượng rầm rộ, kết quả là công cốc, hoàn toàn làm trò cười cho người khác!
Cung Hàn Lâm giơ tay chỉ vào Tạ Huy, cả giận nói:
- Hai người phải làm kiểm điểm nghiêm khắc trước lãnh đạo huyện!
Bành Viễn Chinh cau mày trầm ngâm, đột nhiên lớn tiến nối:
- Tạ Huy, anh nghĩ vấn đề bị hở ở khâu nào?
Tạ Huy hơi do dự, rồi dứt khoát nói:
- Chủ tịch huyện Bành, hai chúng tôi suy xét rất kỹ, các khâu khác không thể xảy ra vấn đề, vấn đề là ở mấy người trong bộ máy của Cục.
Một chiến dịch hành động lớn như vậy, cần các ngành trong Cục phối hợp, chúng ta phải báo trước một ngày, có thể…
Tạ Huy muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Bành Viễn Chinh sa sầm. Đối với cách làm của Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ, hắn không trách. Hành động lần này cần triệu tập lực lượng cảnh sát toàn huyện, không thể không báo cho các thành viên khác trong bộ máy.
Trong mắt Cung Hàn Lâm lóe nên một tia giận dữ.
Ông ta bước tới gần, nhìn Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ, nói:
- Lập tức tiến hành điều tra tất cả các thành viên đáng nghi trong bộ máy! Một khi thẩm tra có người mặt báo làm lộ bí mật, nghiêm trị không tha!
Nói xong, Cung Hàn Lâm tức giận bỏ đi. Ông ta ngồi chờ trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh một buổi tối, nào ngờ kết quả lại như vậy, đương nhiên tâm trạng rất tồi tệ.
Sau khi Cung Hàn Lâm đi, Bành Viễn Chinh từ từ trở lại bàn làm việc của mình, ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt bàn.
Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ đứng đó, nín thở chờ đợi.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Bành Viễn Chinh ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói:
- Hai người nghi ngờ ai, nói thẳng, đừng có dông dài!
Trọng Tu Vĩ hơi do dự một chút, quay lại nhìn Tạ Huy, thời gian y tới Phòng công an huyện nhậm chức tương đối ngắn, không thật sự hiểu rõ các thành viên trong bộ máy, cũng không biết người nào có thể tin, người nào không đáng tin.
Tạ Huy do dự một lúc lâu, mới hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi nghi ngờ ủy viên chính trị Tôn Đại Thừa và Trưởng ban công tác chính trị Tiền Lập Nhiễm.
Tôn Đại Thừa và Trương Đại Hổ lui tới mật thiết, Tiễn Lập Nhiễm là em rể của Bí thư Kế Siêu.
Tạ Huy cắn răng, bổ sung.
Ánh mắt Bành Viễn Chinh ngưng tụ, lạnh lùng cười một tiếng, xua tay nói:
- Điều tra! Lập tức kiểm tra các cuộc điện thoại ở phòng làm việc cũng như nơi ở của họ, nếu như phát hiện chứng cớ, lập tức báo cáo cho tôi!
- Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm khắc điều tra!
Tạ Huy ưỡn ngực thẳng lưng, chào một cái.
- Đã như vậy, chuyện này tạm thời ngừng lại đã.
Bành Viễn Chinh nghiêm mặt đứng dậy:
- Hai người về trước đi! Hai ngày nay không làm gì khác, trước hết phải bắt được kẻ nội ứng này rồi hãy nói!
- Dạ!
Không ai ngờ được, sau một thời gian ngắn mất tích, Giám đốc công ty Thương mậu Đại Hoa Trương Đại Hổ lại xuất hiện trong huyện, còn vào ký túc xá của trụ sở Ủy ban nhân dân huyện.
Hoắc Quang Minh vội vang gõ và bước vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, Trương Đại Hổ tới, đi đến văn phòng của Phó chủ tịch huyện Lâm.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu, vẻ mặt biến đổi, rồi lại bình tĩnh như thường, nhẹ nhàng ừ một tiếng, phất phất tay, ý bảo Hoắc Quang Minh đi ra trước.
Sau khi Hoắc Quang Minh đi, Lâm Trường Hà tới.
Lâm Trường Hà đẩy cửa phòng làm việc Bành Viễn Chinh ra, ngồi trên ghế salon, cười hì hì nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, trưa hôm nay có hoạt động gì khác không?
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Hoạt động thì không có, sao, lão Lâm có việc à?
- Là thế này, trong huyện có mấy doanh nghiệp cùng đóng góp, muốn mời Chủ tịch huyện Bành ăn cơm, nhờ tôi tới gửi thiếp mời cho đồng chí. Đồng chí phụ trách lĩnh vực kinh tế, không thể không giao thiệp với các doanh nghiệp trong huyện, xin hãy nể mặt tôi mà nhận lời!
Lâm Trường Hà niềm nở cười.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hơi nhếch lên, trầm giọng nói:
- Lão Lâm, anh cứ việc nói thẳng, ai mời?
- Là Ủy viên thường vụ Hội hiệp thương huyện, ông chủ của công ty Thương Mậu Đại Hoa, Trương Đại Hổ, Thương mậu Đại Hoa là công ty nộp thuế “nhà giàu” của huyện.
Lâm Trường Hà cười nói.
Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Lão Lâm, không phải tôi không nể mặt anh, một giờ rưỡi chiều, tôi còn phải đến Phòng công an huyện triệu tập cuộc họp, có không ít việc cần bố trí. Anh chuyển lời với họ, chờ tôi qua đoạn thời gian bận rộn này, tôi sẽ ăn bữa cơm của các doanh nghiệp trong huyện!
Thấy Bành Viễn Chinh không nể tình, Lâm Trường Hà có phần bẽ bàng, xoa xoa đôi bàn tay, đứng dậy không mặn không nhạt khoát tay nói:
- Nếu đồng chí Viễn Chinh bận rộn, vậy thì thôi, dịp khác vậy.
Lâm Trường Hà xoay người bước đi.
Bành Viễn Chinh im lặng, nhìn theo bóng lưng của Lâm Trường Hà, trong lòng hơi ngưng trọng: xem ra Trương Đại Hổ bản lãnh không nhỏ, có thể nhờ được Lâm Trường Hà ra mặt mời khách. Lâm Trường Hà biết rõ mình đang chủ trì tiêu diệt tội phạm, Trương Đại Hổ là ông trùm của bang Lão Hổ, là đối tượng trọng điểm bị ghi vào “sổ đen”, vậy mà vẫn công khai làm “chân chạy” cho Trương Đại Hổ, đủ nói rõ một số vấn đề.
Nghĩ tới đây, Bành Viễn Chinh thầm thở dài, tình thế ngày càng phức tạp, ngay cả người quyết đoán như hắn, cũng phải suy nghĩ thận trọng.
Hắn đứng lên, gọi điện thoại cho Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam.
- Chú Tống, cháu là Bành Viễn Chinh.
- Ừ, Viễn Chinh, có việc à?
Giọng Tống Bính Nam hết sức ôn hòa. Thật ra ông ta là một lãnh đạo hết sức nghiêm nghị và uy nghiêm, vì có quan hệ thân mặt với Bành Viễn Chinh nên ông ta mới nói chuyện nhẹ nahngf như vậy.
- Chú Tống, bên cạnh cháu thiếu người chú à, khi nào Lý Minh Nhiên và Mạc Xuất Hải đến nhậm chức, sao lâu rồi mà không có động tĩnh gì cả?
Bành Viễn Chinh vội hỏi. Bây giờ hắn đang rất cần Lý Minh Nhiên đến hỗ trợ công tác, Lý Minh Nhiên xuất thân là Cục trưởng Cục công an, quen thuộc công tác chính trị và pháp luật.
Tống Bính Nam im lặng một lát, rồi cười nói:
- Viễn Chinh, cháu đừng gấp, việc bổ nhiệm bọn họ không có vấn đề, chẳng qua là, gần đây Bí thư Đông Phương đi Tỉnh ủy họp, phải đợi Bí thư Đông Phương về rồi hãy nói!
Bành Viễn Chinh nghe vậy, hơi chột dạ, hỏi tới:
- Chú Tống, hay là xảy ra điều gì ngoai ý muốn gì?
Tống Bính Nam cười, nói một cách đầy thâm ý:
- Ngoài ý muốn cũng có một chút, nhưng không liên quan đến bọn họ. Cháu yên tâm chờ, có lẽ cuối tuần là bọn họ có thể đến nhậm chức.
Bành Viễn Chinh dạ một tiếng, không hỏi thêm nữa. Nếu Tống Bính Nam không nói, có nghĩa là tạm thời chưa thể để lộ ra. Bất quá, theo kinh nghiệm, Bành Viễn Chinh phán đoán, đây có lẽ là có sự điều chỉnh lãnh đạo cấp cao.
Chỉ có điều chỉnh lãnh đạo cấp cao, thành phố mới tạm dừng việc bổ nhiệm cán bộ quận, huyện.
Thực tế, suy đóan của Bành Viễn Chinh không sai. Gần đây Tỉnh ủy bắt tay điều chỉnh bộ máy cán bộ Đảng chính khắp nơi trong thành phố, bao gồm cả Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực. Nếu bị điều nhiệm, Chu Quang Lực sẽ được chuyển đến một thành phố lân cận làm Bí thư Thành ủy, thay Chu Quang Lực không phải là Phó chủ tịch thành phố Tiêu Quân, mà là Phó chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn. Tiêu Quân cũng bị điều đến một thành phố khác làm Phó bí thư Thành ủy.
Trước kia Chu Tích Thuấn là Phó giám đốc Sở xây dựng, năm ngoái được điều tới thành phố Tân An, chỉ hơn một năm đã lên chức Chủ tịch thành phố, cho thấy năng lực của y không nhỏ.
Đây là trận đầu ra quân diệt trừ tội phạm, dĩ nhiên Cung Hàn Lâm rất coi trọng.
Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Hạo và Hoắc Quang Minh, Điền Minh đứng trong hành lang hút thuốc cho tỉnh táo. Nghe dưới thang lầu vang lên tiếng bước chân, trong lòng Vương Hạo run lên, nói:
- Tới rồi!
Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ mặc cảnh phục sải bước đi tới, Vương Hạo thấy vẻ mặt ỉu xìu của hai người, giật mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
- Cục trưởng tạ, Cục trưởng Trọng, Chủ tịch huyện Cung và Chủ tịch huyện Bành chờ hai vị đã lâu.
Vương Hạo nói.
Tạ Huy nhướng mày, vẻ mặt hơi lúng túng. Trọng Tu Vĩ dừng bước, kinh ngạc hổi:
- Chủ tịch huyện Cung cũng không về nghỉ sao?
Vương Hạo gật đầu.
Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ gõ cửa, nghe Bành Viễn Chinh nói với giọng có vẻ hơi vội vàng “Mời vào”, mới đẩy cửa bước vào.
- Chủ tịch huyện Cung, Chủ tịch huyện Bành!
Hai người ũ rũ chào.
Bành Viễn Chinh lập tức biến sắc, đứng vụt dậy hỏi:
- Kết quả như thế nào?
- Xin lãnh đạo huyện xử phạt! Chúng tôi…
Tạ Huy ngập ngừng báo cáo, Trọng Tu Vĩ đứng cúi đầu không nói. Y đã cam đoan trước mặt Bành Viễn Chinh, bây giờ ra kết quả như vậy, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Lộ bí mật!
Bành Viễn Chinh lập tức hiểu điểm mấu chốt. Hắn có phần tức giận, cũng có phần thất vọng, trầm giọng nói:
- Hai người làm sao vậy? Tôi đã liên tục dặn dò hai người, nhất định phải giữ bí mật, nhất định phải hành động bất ngờ, không để lộ một chút tin tức nào, thế mà kết quả vẫn là lộ bị mật!
- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi có thể bảo đảm, trước thời điểm hành động, tất cả cảnh sát đồn công an và cảnh sát nhân dân đều không biết chuyện. Chúng tôi nghiêm khắc làm theo yêu cầu của lãnh đạo huyện, nghiêm khắc giữ kỷ luật bí mật.
Tạ Huy chưa nói hết, đã bị Cung Hàn Lâm bất mãn cát ngang:
- Đã giữ kỷ luật bí mật, sao vẫn còn bị lộ bí mật?
Cung Hàn Lâm bỗng đứng dậy, lấy hộp thuốc lá trên bàn làm việc của Bành Viễn Chinh, châm một điếu, cau mày nhìn Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ.
Trọng Tu Vĩ không nói tiếng nào, bộ dạng chờ lãnh đạo xử phạt thế nào thì xử.
Tạ Huy hơi tức giận, thầm nghĩ: con mẹ nó, đến thời điểm mấu chốt thì câm như hến, bình thường không phải là rất nghênh ngang sao?
Nhưng ở trước mặt Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh, Tạ Huy chỉ có thể một mực cung kính giải thích:
- Chúng tôi làm việc không tới nơi, xảy ra sai sót, xin lãnh đạo xử phạt!
- Xử phạt hai người thì có ích lợi? Huy động lực lượng rầm rộ, kết quả là công cốc, hoàn toàn làm trò cười cho người khác!
Cung Hàn Lâm giơ tay chỉ vào Tạ Huy, cả giận nói:
- Hai người phải làm kiểm điểm nghiêm khắc trước lãnh đạo huyện!
Bành Viễn Chinh cau mày trầm ngâm, đột nhiên lớn tiến nối:
- Tạ Huy, anh nghĩ vấn đề bị hở ở khâu nào?
Tạ Huy hơi do dự, rồi dứt khoát nói:
- Chủ tịch huyện Bành, hai chúng tôi suy xét rất kỹ, các khâu khác không thể xảy ra vấn đề, vấn đề là ở mấy người trong bộ máy của Cục.
Một chiến dịch hành động lớn như vậy, cần các ngành trong Cục phối hợp, chúng ta phải báo trước một ngày, có thể…
Tạ Huy muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Bành Viễn Chinh sa sầm. Đối với cách làm của Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ, hắn không trách. Hành động lần này cần triệu tập lực lượng cảnh sát toàn huyện, không thể không báo cho các thành viên khác trong bộ máy.
Trong mắt Cung Hàn Lâm lóe nên một tia giận dữ.
Ông ta bước tới gần, nhìn Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ, nói:
- Lập tức tiến hành điều tra tất cả các thành viên đáng nghi trong bộ máy! Một khi thẩm tra có người mặt báo làm lộ bí mật, nghiêm trị không tha!
Nói xong, Cung Hàn Lâm tức giận bỏ đi. Ông ta ngồi chờ trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh một buổi tối, nào ngờ kết quả lại như vậy, đương nhiên tâm trạng rất tồi tệ.
Sau khi Cung Hàn Lâm đi, Bành Viễn Chinh từ từ trở lại bàn làm việc của mình, ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt bàn.
Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ đứng đó, nín thở chờ đợi.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Bành Viễn Chinh ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói:
- Hai người nghi ngờ ai, nói thẳng, đừng có dông dài!
Trọng Tu Vĩ hơi do dự một chút, quay lại nhìn Tạ Huy, thời gian y tới Phòng công an huyện nhậm chức tương đối ngắn, không thật sự hiểu rõ các thành viên trong bộ máy, cũng không biết người nào có thể tin, người nào không đáng tin.
Tạ Huy do dự một lúc lâu, mới hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi nghi ngờ ủy viên chính trị Tôn Đại Thừa và Trưởng ban công tác chính trị Tiền Lập Nhiễm.
Tôn Đại Thừa và Trương Đại Hổ lui tới mật thiết, Tiễn Lập Nhiễm là em rể của Bí thư Kế Siêu.
Tạ Huy cắn răng, bổ sung.
Ánh mắt Bành Viễn Chinh ngưng tụ, lạnh lùng cười một tiếng, xua tay nói:
- Điều tra! Lập tức kiểm tra các cuộc điện thoại ở phòng làm việc cũng như nơi ở của họ, nếu như phát hiện chứng cớ, lập tức báo cáo cho tôi!
- Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm khắc điều tra!
Tạ Huy ưỡn ngực thẳng lưng, chào một cái.
- Đã như vậy, chuyện này tạm thời ngừng lại đã.
Bành Viễn Chinh nghiêm mặt đứng dậy:
- Hai người về trước đi! Hai ngày nay không làm gì khác, trước hết phải bắt được kẻ nội ứng này rồi hãy nói!
- Dạ!
Không ai ngờ được, sau một thời gian ngắn mất tích, Giám đốc công ty Thương mậu Đại Hoa Trương Đại Hổ lại xuất hiện trong huyện, còn vào ký túc xá của trụ sở Ủy ban nhân dân huyện.
Hoắc Quang Minh vội vang gõ và bước vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, Trương Đại Hổ tới, đi đến văn phòng của Phó chủ tịch huyện Lâm.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu, vẻ mặt biến đổi, rồi lại bình tĩnh như thường, nhẹ nhàng ừ một tiếng, phất phất tay, ý bảo Hoắc Quang Minh đi ra trước.
Sau khi Hoắc Quang Minh đi, Lâm Trường Hà tới.
Lâm Trường Hà đẩy cửa phòng làm việc Bành Viễn Chinh ra, ngồi trên ghế salon, cười hì hì nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, trưa hôm nay có hoạt động gì khác không?
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Hoạt động thì không có, sao, lão Lâm có việc à?
- Là thế này, trong huyện có mấy doanh nghiệp cùng đóng góp, muốn mời Chủ tịch huyện Bành ăn cơm, nhờ tôi tới gửi thiếp mời cho đồng chí. Đồng chí phụ trách lĩnh vực kinh tế, không thể không giao thiệp với các doanh nghiệp trong huyện, xin hãy nể mặt tôi mà nhận lời!
Lâm Trường Hà niềm nở cười.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hơi nhếch lên, trầm giọng nói:
- Lão Lâm, anh cứ việc nói thẳng, ai mời?
- Là Ủy viên thường vụ Hội hiệp thương huyện, ông chủ của công ty Thương Mậu Đại Hoa, Trương Đại Hổ, Thương mậu Đại Hoa là công ty nộp thuế “nhà giàu” của huyện.
Lâm Trường Hà cười nói.
Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Lão Lâm, không phải tôi không nể mặt anh, một giờ rưỡi chiều, tôi còn phải đến Phòng công an huyện triệu tập cuộc họp, có không ít việc cần bố trí. Anh chuyển lời với họ, chờ tôi qua đoạn thời gian bận rộn này, tôi sẽ ăn bữa cơm của các doanh nghiệp trong huyện!
Thấy Bành Viễn Chinh không nể tình, Lâm Trường Hà có phần bẽ bàng, xoa xoa đôi bàn tay, đứng dậy không mặn không nhạt khoát tay nói:
- Nếu đồng chí Viễn Chinh bận rộn, vậy thì thôi, dịp khác vậy.
Lâm Trường Hà xoay người bước đi.
Bành Viễn Chinh im lặng, nhìn theo bóng lưng của Lâm Trường Hà, trong lòng hơi ngưng trọng: xem ra Trương Đại Hổ bản lãnh không nhỏ, có thể nhờ được Lâm Trường Hà ra mặt mời khách. Lâm Trường Hà biết rõ mình đang chủ trì tiêu diệt tội phạm, Trương Đại Hổ là ông trùm của bang Lão Hổ, là đối tượng trọng điểm bị ghi vào “sổ đen”, vậy mà vẫn công khai làm “chân chạy” cho Trương Đại Hổ, đủ nói rõ một số vấn đề.
Nghĩ tới đây, Bành Viễn Chinh thầm thở dài, tình thế ngày càng phức tạp, ngay cả người quyết đoán như hắn, cũng phải suy nghĩ thận trọng.
Hắn đứng lên, gọi điện thoại cho Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam.
- Chú Tống, cháu là Bành Viễn Chinh.
- Ừ, Viễn Chinh, có việc à?
Giọng Tống Bính Nam hết sức ôn hòa. Thật ra ông ta là một lãnh đạo hết sức nghiêm nghị và uy nghiêm, vì có quan hệ thân mặt với Bành Viễn Chinh nên ông ta mới nói chuyện nhẹ nahngf như vậy.
- Chú Tống, bên cạnh cháu thiếu người chú à, khi nào Lý Minh Nhiên và Mạc Xuất Hải đến nhậm chức, sao lâu rồi mà không có động tĩnh gì cả?
Bành Viễn Chinh vội hỏi. Bây giờ hắn đang rất cần Lý Minh Nhiên đến hỗ trợ công tác, Lý Minh Nhiên xuất thân là Cục trưởng Cục công an, quen thuộc công tác chính trị và pháp luật.
Tống Bính Nam im lặng một lát, rồi cười nói:
- Viễn Chinh, cháu đừng gấp, việc bổ nhiệm bọn họ không có vấn đề, chẳng qua là, gần đây Bí thư Đông Phương đi Tỉnh ủy họp, phải đợi Bí thư Đông Phương về rồi hãy nói!
Bành Viễn Chinh nghe vậy, hơi chột dạ, hỏi tới:
- Chú Tống, hay là xảy ra điều gì ngoai ý muốn gì?
Tống Bính Nam cười, nói một cách đầy thâm ý:
- Ngoài ý muốn cũng có một chút, nhưng không liên quan đến bọn họ. Cháu yên tâm chờ, có lẽ cuối tuần là bọn họ có thể đến nhậm chức.
Bành Viễn Chinh dạ một tiếng, không hỏi thêm nữa. Nếu Tống Bính Nam không nói, có nghĩa là tạm thời chưa thể để lộ ra. Bất quá, theo kinh nghiệm, Bành Viễn Chinh phán đoán, đây có lẽ là có sự điều chỉnh lãnh đạo cấp cao.
Chỉ có điều chỉnh lãnh đạo cấp cao, thành phố mới tạm dừng việc bổ nhiệm cán bộ quận, huyện.
Thực tế, suy đóan của Bành Viễn Chinh không sai. Gần đây Tỉnh ủy bắt tay điều chỉnh bộ máy cán bộ Đảng chính khắp nơi trong thành phố, bao gồm cả Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực. Nếu bị điều nhiệm, Chu Quang Lực sẽ được chuyển đến một thành phố lân cận làm Bí thư Thành ủy, thay Chu Quang Lực không phải là Phó chủ tịch thành phố Tiêu Quân, mà là Phó chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn. Tiêu Quân cũng bị điều đến một thành phố khác làm Phó bí thư Thành ủy.
Trước kia Chu Tích Thuấn là Phó giám đốc Sở xây dựng, năm ngoái được điều tới thành phố Tân An, chỉ hơn một năm đã lên chức Chủ tịch thành phố, cho thấy năng lực của y không nhỏ.