Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442
Ăn xong cơm trưa, chờ Phùng Bá Đào ngồi xe rời khỏi, Mạnh Lâm lúc này mới quay trở về phòng, đóng cửa gọi cho anh trai Mạnh Cường.
Mạnh Cường chiều nay không có việc gì, đang nằm trên salon chợp mắt. Còn chưa kịp tỉnh dậy thì đã nghe tiếng điện thoại reo lên, có chút mất hứng đứng dậy qua nghe điện thoại.
Hai ngày nay, các Phó chủ tịch khác của thành phố đều “bận rộn” hoạt động. Chỉ có ông là thờ ơ.
Trong các Phó chủ tịch thành phố hiện giờ, tuổi của ông là lớn nhất, cộng thêm việc phía sau ông chẳng có bối cảnh gì. Xếp hạng cũng tương đối gần cuối, nên không có hy vọng giành được chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện.
Mặc dù em gái của ông ta là con dâu của Phùng gia, nhưng quan hệ giữa hai nhà có một hố sâu khổng lồ. Mạnh gia đối với mẹ con Mạnh Lâm lạnh nhạt trong nhiều năm, giống như một ngọn núi lớn, nặng trịch đè sâu vào tâm khảm của ông. Ông vừa áy náy, lại vừa lo lắng, sợ Phùng gia sẽ bắn ngược lại.
Ông ta làm sao dám có hy vọng xa vời Phùng gia sẽ trợ giúp con đường làm quan của mình. Đây tương đương với chuyện ngàn lẻ một đêm. Việc tranh đoạt chức vụ Phó chủ tịch thường trực thành phố, ông không quan tâm. Tâm trạng của ông rất thờ ơ.
-Tôi là Mạnh Cường, xin hỏi ai đầu dây?
Mạnh Cường cầm điện thoại, thản nhiên nói.
- Anh hai, là em Mạnh Lâm đây.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm ái của Mạnh Lâm.
Mạnh cường tinh thần rung lên, lập tức cười nói:
- Em gái, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho anh vậy? Em tranh thủ khi nào về nhà một chuyến. Anh và anh cả mấy ngày trước còn đang suy nghĩ, chờ em về rồi người một nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm.
Mạnh Lâm cũng cười nói:
- Em cũng muốn lắm nhưng hiện tại chưa được. Bà nội của Viễn Chinh dạo này sức khỏe không tốt, cần người chăm sóc.
- Ừ, chăm sóc cho bà cụ quan trọng hơn. Chờ khi nào tụi anh rảnh rỗi sẽ đến thủ đô thăm em.
Mạnh Cường cười nói một câu.
Người của Mạnh gia vốn muốn đến thủ đô mượn cớ thăm hỏi Mạnh Lâm mà vào nhà Phùng gia, nhưng vẫn chưa dám.
Mạnh Lâm cười nói:
- Anh hai, em có chuyện này muốn nói với anh.
Mạnh Lâm nhẹ nhàng đem lời nói của Phùng Bá Đào thuật lại cho anh mình nghe. Bà nói rất đơn giản nhưng lại khiến cho Mạnh Cường kích động hẳn lên, bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đối với Mạnh Cường mà nói, đây tương đương với trời sập xuống. Ông ta vốn không hy vọng, cố gắng thêm vài năm nữa là lui về tuyến hai, không nghĩ đến mình lại còn có cơ hội tiến vào Ủy viên thường vụ.
- Em gái, cảm ơn em. Thay anh nói lời cảm ơn Chủ nhiệm Phùng.
Mạnh Cường giọng nói kích động. Mạnh Lâm trong lòng thở dài:
- Anh hai, em muốn nhắc nhở anh. Ngàn vạn lần đừng dựa dẫm vào Phùng gia để làm ra bất cứ chuyện gì không tốt. Nếu không, em ở Phùng gia cũng khó chịu lắm.
- Tính tình của ông nội Viễn Chinh anh còn không biết sao? Nếu anh làm chuyện không tốt, tương lai…
Mạnh Lâm trầm giọng bổ sung thêm vài câu. Bà sợ Mạnh Cường đắc ý, vênh váo, được voi đòi tiên khiến Phùng gia càng thêm ác cảm.
Mạnh Cường xấu hổ, cười khổ nói:
- Em gái à, anh không còn là đứa trẻ. Điều này anh còn không rõ sao? Em cứ yên tâm.
Mạnh Lâm vẫn có chút không yên lòng, dặn dò tiếp một câu:
- Anh hai, anh tốt nhất là đừng nên nói với chị dâu, tránh cho chị….
Mạnh Cường khẽ thở dài:
- Ừ, anh hiểu rồi. Anh sẽ không nói với chị dâu em. Thật ra thì trong lòng chị ấy cũng đã biết tính toán rồi mà.
- Vậy thì tốt!
Mạnh Lâm tươi cười, cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Mạnh Cường hưng phấn đi vòng vòng trong phòng làm việc, trong lòng nhất thời thỏa thuê mãn nguyện.
Bành Viễn Chinh ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một chút rồi ngồi xe đến phòng công an huyện. Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ biết Bành Viễn Chinh đến nên buổi trưa cũng không có nghỉ ngơi, vẫn ở trong phòng làm việc của Tạ Huy thương lượng công việc.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, Tạ Huy đứng dậy mở cửa. Quả nhiên là Bành Viễn Chinh, liền vội vàng cười nói:
- Phó chủ tịch Bành!
Bành Viễn Chinh cũng không khách sáo, bước thẳng vào, ngồi xuống ghế salon, nhận lấy điếu thuốc từ trong tay Trọng Tu Vĩ, trậm giọng nói:
- Lão Tạ, lão Trọng, mọi người điều tra thế nào rồi?
Tạ Huy khẽ thở dài, còn Trọng Tu Vĩ thì cầm một bản danh sách trên bàn, đứng dậy, đưa qua trước mặt Bành Viễn Chinh:
- Phó chủ tịch Bành, đây là tài liệu các cuộc trò chuyện mà chúng tôi điều tra được giữa Tôn Đại Thừa cùng Tiền Lập Nhiễm. Trong đó, điểm khả nghi chúng tôi đã dùng bút đỏ ghi chú bên ngoài. Anh xem qua một chút.
Bành Viễn Chinh cúi đầu, nhìn từ Tôn Đại Thừa trước.
Trong danh sách chi chít số điện thoại, Trọng Tu Vĩ đã dùng bút đỏ ghi chú rất nhiều điểm khả nghi. Ví dụ như nói chuyện với người nào, thời gian nói chuyện bao nhiêu đều ghi chú cụ thể, khiến người ta vừa xem là hiểu ngay.
Trong các cuộc trò chuyện của Tôn Đại Thừa, có hai số điện thoại xuất hiện nhiều nhất. Một người là Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào, còn một người tên là Tôn Quyên. Trọng Tu Vĩ ở cái tên Tôn Quyên có ghi chú thêm.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Trọng Tu Vĩ, thản nhiên nói:
- Người này là ai?
Trọng Tu Vĩ còn chưa kịp lên tiếng thì Tạ Huy đã nói ngay:
- Phó chủ tịch huyện Bành, cô gái này là y tá khoa Phụ sản của bệnh viện huyện. Năm ngoái tốt nghiệp xong được phân phối về đây. Còn chưa kết hôn.
- Chúng tôi điều tra ra được, gia đình cô gái này bối cảnh rất đơn giản. Cha mẹ chỉ là nhân viên bình thường của bệnh viện. Cô ta quan hệ với Tôn Đại Thừa tương đối mật thiết.
Trọng Tu Vĩ ở một bên cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, mặc dù Tôn Đại Thừa không có để lộ bí mật, nhưng chúng tôi cũng điều tra ra được y có quan hệ rất mờ ám với cô y tá đó. Hẳn là quan hệ không đàng hoàng.
Tạ Huy nhíu mày.
Bành Viễn Chinh cười, cũng không nói gì. Thuận tay lấy bản danh sách của Tiền Lập Nhiễm ra xem.
Trong danh sách, Tiền Lập Nhiễm nói chuyện nhiều nhất là với anh rể của y là Kế Siêu. Trong nửa tháng mà hơn năm mươi cuộc gọi. Mà Trọng Tu Vĩ cũng dùng bút đỏ để ghi chú số điện thoại của một người tên là Lưu Minh.
- Lưu Minh là ai?
Bành Viễn Chinh trầm giọng hỏi.
- Một phó quản lý của một công ty thiết bị điện cơ ở huyện.
Tạ Huy trả lời:
- Căn cứ vào điều tra bước đầu của chúng tôi. Người này quan hệ với Trương Đại Hổ rất không tầm thường. Vợ của y là em họ của Trương Đại Hổ. Mối quan hệ này là bí mật.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, rồi lãnh đạm nói:
- Lập tức thử y một lần.
Hai giờ chiều, Phó chủ tịch thường trực huyện kiêm Trưởng phòng công an huyện Bành Viễn Chinh đột nhiên tự mình đến phòng công an huyện triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Bành Viễn Chinh cùng Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ bước vào phòng họp. Tôn Đại Thừa và những thành viên khác cũng đứng dậy, cười chào hỏi. Bành Viễn Chinh phất tay, trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người ngồi xuống đi. Chúng ta mở một hội nghị khẩn cấp.
Bành Viễn Chinh ngồi xuống, không có bất cứ lời nói nào, trực tiếp vào đề:
- Các đồng chí, lần hành động trước có thể nói là không thành công, chứng tỏ hành động của chúng ta không có nghiêm mật. Động tác chậm chạp cũng có liên quan.
- Tôi đã có suy nghĩ một chút, cũng hướng Chủ tịch Cung xin chỉ thị, quyết định rèn sắt khi còn nóng, một lần nữa hành động chấp pháp kiểm tra. Lần này, bất luận như thế nào cũng không thể thất bại nữa. Tôi hy vọng các vị đang ngồi đây hãy phối hợp hợp tác. Nếu ai có hành vi thông báo thì một mực nghiêm trị không tha.
- Lần này, đồng chí Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ, đồng chí Tôn Đại Thừa hành động nhất định phải mau lẹ. Về phần thời gian…
Bành Viễn Chinh ánh mắt nghiêm nghị, chậm rãi lướt qua mặt tất cả mọi người, phất tay nói:
- Việc này không nên chậm trễ. 7h tối hôm nay thống nhất hành động, đánh một trận cho bọn chúng trở tay không kịp.
Bành Viễn Chinh khóe mắt vẫn nhìn vào Tiền Lập Nhiễm, thấy sắc mặt của y biến đổi, Bành Viễn Chinh trong lòng cười lạnh, rồi lại trầm giọng nói tiếp:
- Tôi một lần nữa nhấn mạnh, kế hoạch lần này nhất định phải giữ bí mật. Nếu ai tiết lộ, thì ngay tại chỗ miễn chức.
Bành Viễn Chinh thật ra không có rời khỏi phòng công an huyện. Sau khi cuộc họp kết thúc, suốt cả một buổi chiều, hắn cùng với Tạ Huy ngồi trong phòng làm việc. Đến gần năm giờ chiều, Trọng Tu Vĩ đẩy cửa bước vào, sắc mặt có chút phấn chấn.
- Như thế nào?
Tạ Huy nhẹ nhàng hỏi.
Trọng Tu Vĩ nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Phó chủ tịch Bành, người này rất giảo hoạt. Ở trong phòng làm việc không có gọi điện thoại. Nhưng giữa chiều, y có đạp xe đạp ra ngoài một chuyến. Tôi đã phái người theo dõi, phát hiện y vào buồng điện thoại của cửa hàng bách hóa, gọi một cuộc điện thoại. Tôi lập tức cho người thăm dò, số điện thoại mà y gọi là của Lưu Minh.
- Nửa tiếng sau, Lưu Minh đã gặp một người tên là Tôn Đại Ngưu của công ty mậu dịch Hoa Thương.
- Phó chủ tịch huyện Bành, chúng ta không cần do dự nữa. Nội ứng chính là y. Đồ chó hoang!
Trọng Tu Vĩ tiến lên một bước, cúi người nói:
- Quyết định thật nhanh! Bắt!
Tạ Huy chần chừ nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, có cần phải tra thêm một chút nữa hay không?
Tạ Huy nhìn Bành Viễn Chinh, muốn nói rồi lại thôi. Bành Viễn Chinh hiểu ý tứ của y. Tiền Lập Nhiễm là em rể của Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu. Nếu như không cẩn thận, vạn nhất bắt lầm người thì không cần nói đến y và Trọng Tu Vĩ, mà ngay cả Bành Viễn Chinh cũng không tài nào ăn nói được.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm không nói.
Một lúc sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng:
- Bắt! Đồng thời đem Lưu Minh khống chế lại.
Tạ Huy chấn động, còn Trọng Tu Vĩ thì phấn chấn, thẳng sống lưng:
- Vâng!
Mười phút sau, Trọng Tu Vĩ mang theo đội cảnh sát hình sự và cảnh sát nhân dân xuyên qua hành lang, đằng đằng sát khí tiến vào Tiền Lập Nhiễm. Tiền Lập Nhiễm đang trong phòng làm việc đi tới đi lui, thấy cảnh sát tiến tới thì liền rối rít tránh né không ngừng.
Mạnh Cường chiều nay không có việc gì, đang nằm trên salon chợp mắt. Còn chưa kịp tỉnh dậy thì đã nghe tiếng điện thoại reo lên, có chút mất hứng đứng dậy qua nghe điện thoại.
Hai ngày nay, các Phó chủ tịch khác của thành phố đều “bận rộn” hoạt động. Chỉ có ông là thờ ơ.
Trong các Phó chủ tịch thành phố hiện giờ, tuổi của ông là lớn nhất, cộng thêm việc phía sau ông chẳng có bối cảnh gì. Xếp hạng cũng tương đối gần cuối, nên không có hy vọng giành được chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện.
Mặc dù em gái của ông ta là con dâu của Phùng gia, nhưng quan hệ giữa hai nhà có một hố sâu khổng lồ. Mạnh gia đối với mẹ con Mạnh Lâm lạnh nhạt trong nhiều năm, giống như một ngọn núi lớn, nặng trịch đè sâu vào tâm khảm của ông. Ông vừa áy náy, lại vừa lo lắng, sợ Phùng gia sẽ bắn ngược lại.
Ông ta làm sao dám có hy vọng xa vời Phùng gia sẽ trợ giúp con đường làm quan của mình. Đây tương đương với chuyện ngàn lẻ một đêm. Việc tranh đoạt chức vụ Phó chủ tịch thường trực thành phố, ông không quan tâm. Tâm trạng của ông rất thờ ơ.
-Tôi là Mạnh Cường, xin hỏi ai đầu dây?
Mạnh Cường cầm điện thoại, thản nhiên nói.
- Anh hai, là em Mạnh Lâm đây.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm ái của Mạnh Lâm.
Mạnh cường tinh thần rung lên, lập tức cười nói:
- Em gái, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho anh vậy? Em tranh thủ khi nào về nhà một chuyến. Anh và anh cả mấy ngày trước còn đang suy nghĩ, chờ em về rồi người một nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm.
Mạnh Lâm cũng cười nói:
- Em cũng muốn lắm nhưng hiện tại chưa được. Bà nội của Viễn Chinh dạo này sức khỏe không tốt, cần người chăm sóc.
- Ừ, chăm sóc cho bà cụ quan trọng hơn. Chờ khi nào tụi anh rảnh rỗi sẽ đến thủ đô thăm em.
Mạnh Cường cười nói một câu.
Người của Mạnh gia vốn muốn đến thủ đô mượn cớ thăm hỏi Mạnh Lâm mà vào nhà Phùng gia, nhưng vẫn chưa dám.
Mạnh Lâm cười nói:
- Anh hai, em có chuyện này muốn nói với anh.
Mạnh Lâm nhẹ nhàng đem lời nói của Phùng Bá Đào thuật lại cho anh mình nghe. Bà nói rất đơn giản nhưng lại khiến cho Mạnh Cường kích động hẳn lên, bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đối với Mạnh Cường mà nói, đây tương đương với trời sập xuống. Ông ta vốn không hy vọng, cố gắng thêm vài năm nữa là lui về tuyến hai, không nghĩ đến mình lại còn có cơ hội tiến vào Ủy viên thường vụ.
- Em gái, cảm ơn em. Thay anh nói lời cảm ơn Chủ nhiệm Phùng.
Mạnh Cường giọng nói kích động. Mạnh Lâm trong lòng thở dài:
- Anh hai, em muốn nhắc nhở anh. Ngàn vạn lần đừng dựa dẫm vào Phùng gia để làm ra bất cứ chuyện gì không tốt. Nếu không, em ở Phùng gia cũng khó chịu lắm.
- Tính tình của ông nội Viễn Chinh anh còn không biết sao? Nếu anh làm chuyện không tốt, tương lai…
Mạnh Lâm trầm giọng bổ sung thêm vài câu. Bà sợ Mạnh Cường đắc ý, vênh váo, được voi đòi tiên khiến Phùng gia càng thêm ác cảm.
Mạnh Cường xấu hổ, cười khổ nói:
- Em gái à, anh không còn là đứa trẻ. Điều này anh còn không rõ sao? Em cứ yên tâm.
Mạnh Lâm vẫn có chút không yên lòng, dặn dò tiếp một câu:
- Anh hai, anh tốt nhất là đừng nên nói với chị dâu, tránh cho chị….
Mạnh Cường khẽ thở dài:
- Ừ, anh hiểu rồi. Anh sẽ không nói với chị dâu em. Thật ra thì trong lòng chị ấy cũng đã biết tính toán rồi mà.
- Vậy thì tốt!
Mạnh Lâm tươi cười, cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Mạnh Cường hưng phấn đi vòng vòng trong phòng làm việc, trong lòng nhất thời thỏa thuê mãn nguyện.
Bành Viễn Chinh ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một chút rồi ngồi xe đến phòng công an huyện. Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ biết Bành Viễn Chinh đến nên buổi trưa cũng không có nghỉ ngơi, vẫn ở trong phòng làm việc của Tạ Huy thương lượng công việc.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, Tạ Huy đứng dậy mở cửa. Quả nhiên là Bành Viễn Chinh, liền vội vàng cười nói:
- Phó chủ tịch Bành!
Bành Viễn Chinh cũng không khách sáo, bước thẳng vào, ngồi xuống ghế salon, nhận lấy điếu thuốc từ trong tay Trọng Tu Vĩ, trậm giọng nói:
- Lão Tạ, lão Trọng, mọi người điều tra thế nào rồi?
Tạ Huy khẽ thở dài, còn Trọng Tu Vĩ thì cầm một bản danh sách trên bàn, đứng dậy, đưa qua trước mặt Bành Viễn Chinh:
- Phó chủ tịch Bành, đây là tài liệu các cuộc trò chuyện mà chúng tôi điều tra được giữa Tôn Đại Thừa cùng Tiền Lập Nhiễm. Trong đó, điểm khả nghi chúng tôi đã dùng bút đỏ ghi chú bên ngoài. Anh xem qua một chút.
Bành Viễn Chinh cúi đầu, nhìn từ Tôn Đại Thừa trước.
Trong danh sách chi chít số điện thoại, Trọng Tu Vĩ đã dùng bút đỏ ghi chú rất nhiều điểm khả nghi. Ví dụ như nói chuyện với người nào, thời gian nói chuyện bao nhiêu đều ghi chú cụ thể, khiến người ta vừa xem là hiểu ngay.
Trong các cuộc trò chuyện của Tôn Đại Thừa, có hai số điện thoại xuất hiện nhiều nhất. Một người là Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào, còn một người tên là Tôn Quyên. Trọng Tu Vĩ ở cái tên Tôn Quyên có ghi chú thêm.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Trọng Tu Vĩ, thản nhiên nói:
- Người này là ai?
Trọng Tu Vĩ còn chưa kịp lên tiếng thì Tạ Huy đã nói ngay:
- Phó chủ tịch huyện Bành, cô gái này là y tá khoa Phụ sản của bệnh viện huyện. Năm ngoái tốt nghiệp xong được phân phối về đây. Còn chưa kết hôn.
- Chúng tôi điều tra ra được, gia đình cô gái này bối cảnh rất đơn giản. Cha mẹ chỉ là nhân viên bình thường của bệnh viện. Cô ta quan hệ với Tôn Đại Thừa tương đối mật thiết.
Trọng Tu Vĩ ở một bên cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, mặc dù Tôn Đại Thừa không có để lộ bí mật, nhưng chúng tôi cũng điều tra ra được y có quan hệ rất mờ ám với cô y tá đó. Hẳn là quan hệ không đàng hoàng.
Tạ Huy nhíu mày.
Bành Viễn Chinh cười, cũng không nói gì. Thuận tay lấy bản danh sách của Tiền Lập Nhiễm ra xem.
Trong danh sách, Tiền Lập Nhiễm nói chuyện nhiều nhất là với anh rể của y là Kế Siêu. Trong nửa tháng mà hơn năm mươi cuộc gọi. Mà Trọng Tu Vĩ cũng dùng bút đỏ để ghi chú số điện thoại của một người tên là Lưu Minh.
- Lưu Minh là ai?
Bành Viễn Chinh trầm giọng hỏi.
- Một phó quản lý của một công ty thiết bị điện cơ ở huyện.
Tạ Huy trả lời:
- Căn cứ vào điều tra bước đầu của chúng tôi. Người này quan hệ với Trương Đại Hổ rất không tầm thường. Vợ của y là em họ của Trương Đại Hổ. Mối quan hệ này là bí mật.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, rồi lãnh đạm nói:
- Lập tức thử y một lần.
Hai giờ chiều, Phó chủ tịch thường trực huyện kiêm Trưởng phòng công an huyện Bành Viễn Chinh đột nhiên tự mình đến phòng công an huyện triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Bành Viễn Chinh cùng Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ bước vào phòng họp. Tôn Đại Thừa và những thành viên khác cũng đứng dậy, cười chào hỏi. Bành Viễn Chinh phất tay, trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người ngồi xuống đi. Chúng ta mở một hội nghị khẩn cấp.
Bành Viễn Chinh ngồi xuống, không có bất cứ lời nói nào, trực tiếp vào đề:
- Các đồng chí, lần hành động trước có thể nói là không thành công, chứng tỏ hành động của chúng ta không có nghiêm mật. Động tác chậm chạp cũng có liên quan.
- Tôi đã có suy nghĩ một chút, cũng hướng Chủ tịch Cung xin chỉ thị, quyết định rèn sắt khi còn nóng, một lần nữa hành động chấp pháp kiểm tra. Lần này, bất luận như thế nào cũng không thể thất bại nữa. Tôi hy vọng các vị đang ngồi đây hãy phối hợp hợp tác. Nếu ai có hành vi thông báo thì một mực nghiêm trị không tha.
- Lần này, đồng chí Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ, đồng chí Tôn Đại Thừa hành động nhất định phải mau lẹ. Về phần thời gian…
Bành Viễn Chinh ánh mắt nghiêm nghị, chậm rãi lướt qua mặt tất cả mọi người, phất tay nói:
- Việc này không nên chậm trễ. 7h tối hôm nay thống nhất hành động, đánh một trận cho bọn chúng trở tay không kịp.
Bành Viễn Chinh khóe mắt vẫn nhìn vào Tiền Lập Nhiễm, thấy sắc mặt của y biến đổi, Bành Viễn Chinh trong lòng cười lạnh, rồi lại trầm giọng nói tiếp:
- Tôi một lần nữa nhấn mạnh, kế hoạch lần này nhất định phải giữ bí mật. Nếu ai tiết lộ, thì ngay tại chỗ miễn chức.
Bành Viễn Chinh thật ra không có rời khỏi phòng công an huyện. Sau khi cuộc họp kết thúc, suốt cả một buổi chiều, hắn cùng với Tạ Huy ngồi trong phòng làm việc. Đến gần năm giờ chiều, Trọng Tu Vĩ đẩy cửa bước vào, sắc mặt có chút phấn chấn.
- Như thế nào?
Tạ Huy nhẹ nhàng hỏi.
Trọng Tu Vĩ nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Phó chủ tịch Bành, người này rất giảo hoạt. Ở trong phòng làm việc không có gọi điện thoại. Nhưng giữa chiều, y có đạp xe đạp ra ngoài một chuyến. Tôi đã phái người theo dõi, phát hiện y vào buồng điện thoại của cửa hàng bách hóa, gọi một cuộc điện thoại. Tôi lập tức cho người thăm dò, số điện thoại mà y gọi là của Lưu Minh.
- Nửa tiếng sau, Lưu Minh đã gặp một người tên là Tôn Đại Ngưu của công ty mậu dịch Hoa Thương.
- Phó chủ tịch huyện Bành, chúng ta không cần do dự nữa. Nội ứng chính là y. Đồ chó hoang!
Trọng Tu Vĩ tiến lên một bước, cúi người nói:
- Quyết định thật nhanh! Bắt!
Tạ Huy chần chừ nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, có cần phải tra thêm một chút nữa hay không?
Tạ Huy nhìn Bành Viễn Chinh, muốn nói rồi lại thôi. Bành Viễn Chinh hiểu ý tứ của y. Tiền Lập Nhiễm là em rể của Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu. Nếu như không cẩn thận, vạn nhất bắt lầm người thì không cần nói đến y và Trọng Tu Vĩ, mà ngay cả Bành Viễn Chinh cũng không tài nào ăn nói được.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm không nói.
Một lúc sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng:
- Bắt! Đồng thời đem Lưu Minh khống chế lại.
Tạ Huy chấn động, còn Trọng Tu Vĩ thì phấn chấn, thẳng sống lưng:
- Vâng!
Mười phút sau, Trọng Tu Vĩ mang theo đội cảnh sát hình sự và cảnh sát nhân dân xuyên qua hành lang, đằng đằng sát khí tiến vào Tiền Lập Nhiễm. Tiền Lập Nhiễm đang trong phòng làm việc đi tới đi lui, thấy cảnh sát tiến tới thì liền rối rít tránh né không ngừng.