Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 457
- Than đá sinh ra một lượng bụi lớn, lò luyện than cốc sinh một lượng lớn bụi và khí thải công nghiệp. Sau đó trong quá trình tinh lọc và chiết xuất khí than nhân tạo có dùng các hóa chất tương ứng để tinh lọc và chiết xuất, lại sinh ra các loại khí có độc tính.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên nét tươi cười:
- Xem ra Chủ tịch quận Tô cũng không đến nhà máy luyện than cốc để khảo sát tại thực địa, cũng chưa chắc hiểu những công nghệ liên quan này, tôi đề nghị đồng chí đến Tổng công ty luyện than cốc cung cấp khí tham quan một chút, chưa nói đến điều gì khác, chỉ riêng hai cái ống khói cao hơn trăm mét, ngày đêm tuôn khói đen, quần chúng nhân dân xung quanh liệu có chịu nổi không?
Dưới đài, Đông Phương Nham và Chu Tích Thuấn trao đổi một ánh mắt tán thưởng, đối với vấn đề ô nhiễm của bản thân dự án, thật ra hai vị lãnh đạo Đảng chính chủ chốt của thành phố đã có bàn bạc trao đổi.
Tô Vũ Hoàn ngậm miệng, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Nếu đồng chí Viễn Chinh nói nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ huyện Lân các vị không sợ ô nhiễm hay sao?
Bành Viễn Chinh cười:
- Chúng tôi đã dành cho dự án này một khu vực riêng, đó là một vùng đất bị nhiễm phèn, giáp với nội thành, chỉ cách Ủy ban nhân dân thành phố hơn 21 cây số theo đường chim bay.
Hơn nữa, các vị lãnh đạo cũng biết, cơ sở công nghiệp huyện Lân chúng tôi khá yếu kém, có thể nói vừa nghèo về kinh tế vừa nghèo về khoa học kỹ thuật, hầu như chưa có một công trình công nghiệp quy mô nào, do đó, dù có nhận dự án nhà máy cung cấp khí này, bầu không khí cũng không đến mức bị ô nhiễm.
Thoạt nhìn, dự án này đặt ở huyện Lân, có làm gia tăng giá thành xây dựng, nhưng thực tế thì không. Xin các vị lãnh đạo nghĩ xem, nếu dự án xây dựng ở trung tâm nội thành, như vậy, sẽ chiếm một lượng lớn đất dành cho nông nghiệp, hoặc là các khu dân cư, cộng thêm chi phí đền bù cho giải phóng mặt bằng và di dời, chỉ sợ sẽ là một con số không nhỏ.
Bành Viễn Chinh nói tới đây, ngẩng lên, liếc nhìn Tô Vũ Hoàn một cái, cao giọng nói:
- Huyện chúng tôi toàn lực ủng hộ kế hoạch xây dựng nhà máy cung cấp khí của thành phố, nếu như thành phố có thể đặt dự án này ở huyện Lân, sẽ là một tin vui lớn nhất đối với mấy trăm ngàn người dân huyện Lân chúng tôi! Tôi đã biện luận xong, cám cơn các vị lãnh đạo, cám ơn mọi người!
Bành Viễn Chinh nho nhã, lễ độ khom người cúi chào mọi người dưới đài, sau đó ung dung đi xuống trong tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Mặc dù kết quả cuối cùng còn chưa biết được, nhưng người tinh ý có thể thấy được, phần biện luận này, Bành Viễn Chinh đại diện cho huyện Lân đã chiếm thế thượng phong.
Dĩ nhiên, đối với nhiều người, biện luận chỉ đơn giản là một hình thức, kết quả cuối cùng hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của các lãnh đạo, nói cách khác, dự án này rốt cuộc đặt ở địa phương nào, kế tiếp còn phải xem những “hoạt động sau lưng” của huyện Lân và quận Tân An.
Biện luận kết thúc, Bành Viễn Chinh cho Hoắc Quang Minh về huyện trước, còn mình thì lái xe trở về nhà một chuyến, lau chùi dọn dẹp một chút, đã lâu không về, trong nhà đầy bụi bặm.
Tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo, Bành Viễn Chinh chuẩn bị đi mở tiệc chiêu đãi mấy Phó tổng của một số cơ quan truyền thông. Hắn đã bảo Điền Minh đi nhà hàng Lam Thiên đặt phòng và tiệc rượu, còn hắn đích thân gọi điện thoại mời Phó tổng biên tập của nhật báo Tân An, Phó giám đốc Đài truyền hình Tân An, đây là hai người quen cũ của hắn; lãnh đạo của Tân An vãn báo và Bắc Phương thần báo thì hắn không quen, nhưng tất nhiên phải giao tế.
Điền Minh cảm thấy hơi nghi ngờ, lúc này, sao Bành Viễn Chinh không đi mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo thành phố, ngược lại, lại lãng phí thời gian và công sức với giới truyền thông. Giới truyền thông sao có thể đưa ra quyết sách về dự án này được?
Điền Minh nghĩ không ra, nhưng y làm việc bên cạnh Bành Viễn Chinh đã lâu, biết hắn thường không làm việc theo lẽ thường, cho nên y vẫn nhất nhất làm theo chỉ thị của lãnh đạo.
Lúc Bành Viễn Chinh ra cửa là đã năm giờ chiều. Hắn ước định thời gian với lãnh đạo các cơ quan truyền thông lúc 6 giờ, từ nhà hắn đến nhà hàng, chỉ khoảng hơn 20 phút lái xe, thời gian còn dư dả.
Bành Viễn Chinh lái xe dọc theo còn đường lớn mới sửa, từ từ chạy về hướng bắc. Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, dòng xe cộ vô cùng tấp nập, xe của hắn không thể chạy nhanh được. Khi đi ngang qua cửa hàng bách hóa, trong lúc vô tình, qua cửa kính xe, hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp của một người quen thuộc.
Hắn nhướng mày lên, tay cầm lái hơi run lên, theo phản xạ, suýt chút nữa đạp thắng xe lại.
Bạch Tuyết! Đúng là Bạch Tuyết!
Áo pull màu vàng nhạt, quần jean màu xanh da trời, giày màu trắng sữa, tóc dài xõa vai, khí chất thanh nhã, thuần khiết động lòng người. Mặc dù chỉ nhìn nghiêng một bên, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn nhận ra cô.
Dường như Bạch Tuyết mới đi chợ mua đồ ra, khuôn mặt thanh tú khá ngưng trọng. Trước sau, trái phải của cô, có bốn người thanh niên vạm vỡ theo sát, xách theo không ít đồ. Người không rõ chuyện sẽ cho rằng tiểu thư nhà ai đó xuất hành, nên mới có nhiều người tiền hô hậu ủng như vậy; nhưng Bành Viễn Chinh thừa biết, cô đang bị kèm chặt.
Trong lòng trầm xuống, Bành Viễn Chinh đạp ga, phóng vọt tới, nhưng rất tiếc, khi xe của hắn lái đến gần, còn chưa tìm được chỗ đậu xe lại, Bạch Tuyết đã bị mấy người kia “đưa lên” một chiếc việt dã màu đen.
Bành Viễn Chinh không chút do dự, liền lái xe đuổi theo.
Hắn cầm điện thoại di động lên, bấm số của văn phòng Cục công an huyện, nhưng đợi thật lâu vẫn không có người nhấc máy. Bành Viễn Chinh rất tức giận, vừa lái xe theo sát chiếc xe việt dã kia, vừa tiếp tục gọi điện thoại cho Trọng Tu Vĩ.
Trọng Tu Vĩ nhấc máy, nghe ra giọng Bành Viễn Chinh, vừa định khách sáo mấy câu, đã nghe Bành Viễn Chinh trầm giọng hấp tấp nói:
- Trọng Tu Vĩ, tôi đang ở trong nội thành, gần cửa hàng bách hóa Tân An, tôi phát hiện tung tích của Bạch Tuyết, hẳn là bị ép buộc. Anh lập tức dẫn theo người của tổ chuyên án chạy tới đây, đồng thời tranh thủ sự phối hợp của Cục công an thành phố! Luôn giữ liên lạc nhé!
Bành Viễn Chinh vội vã cúp điện thoại, tập trung lái xe. Hắn đi theo chiếc xe việt dã màu đen, vòng tới vòng lui một lát, ra tới đường bao thành phố, rồi lại quay trở lại nội thành, vào một cư xá vừa mới xây dựng xong.
Bành Viễn Chinh thấy mấy tên kia “bảo vệ” Bạch Tuyết đi lên một tòa nhà sang trọng nhất cư xá, hắn thở phào một cái, phát hiện được hang ổ của chúng sẽ thuận lợi hơn. Hắn đậu xe ở gần tòa nhà kia, ngồi trong xe gọi điện cho Cục công an huyện, thông báo vị trí của mình.
Bành Viễn Chinh nôn nóng bất an, nhưng hắn cũng hiểu, thời gian để Trọng Tu Vĩ dẫn người từ huyện chạy tới, ít nhất cũng phải 40 phút, bây giờ đang giờ cao điểm, nếu bị kẹt xe thì phải lâu hơn nữa.
Điện thoại vang lên, Bành Viễn Chinh bắt máy, tưởng là Trọng Tu Vĩ gọi, không ngờ là Điền Minh.
- Lãnh đạo, lãnh đạo bên truyền thông đã đến, khi nào lãnh đạo tới?
- Điền Minh, cậu xin lỗi họ giúp tôi, đột nhiên tôi có việc gấp, phải muộn một chút mới tới được. Cậu tiếp bọn họ đi, lát nữa tôi chạy qua!
Bành Viễn Chinh gấp gáp trả lời, lập tức cúp điện thoại.
Không lâu sau, hai người trong số mấy tên thanh niên lúc trước, đột nhiên xách theo túi lớn, túi nhỏ xuống lầu, nổ máy xe. Ngay sau đó, Bạch Tuyết sắc mặt tái nhợt, bị hai tên khác lôi cánh tay từ trên lầu xuống, đi về phía chiếc xe việt dã.
Bành Viễn Chinh thất kinh, bọn chúng muốn chạy trốn! Nhất định là có người để lộ bí mật! Chẳng lẽ lại là trong nội bộ Cục công an huyện có người mật báo?
- Mẹ nó chứ!
Bành Viễn Chinh không nhịn được, khẽ lẩm bẩm một câu chửi thề, trong lòng tức giận tới cực điểm.
Bành Viễn Chinh cắn răng, thấy Bạch Tuyết bị mấy tên kia đưa lên xe, đột nhiên hắn nổ máy xe, nhấn ga, chạy ra ngoài, đậu xe giữa đường, ngăn chặn lối ra của xe việt dã.
Lái xe việt dã quay cửa kính xe xuống, mắng to. Còn hai tên ngồi sau, hùng hổ nhảy xuống xe, chạy tới xe của Bành Viễn Chinh.
Tình thế khẩn cấp, Bành Viễn Chinh biết lần này mình lại phải hoạt động chân tay. Hai tên côn đồ đã chạy tới, vừa chửi vừa kéo cửa xe của Bành Viễn Chinh. Đột nhiên, Bành Viễn Chinh đẩy cửa xe, “bịch” một tiếng, ***ng phải một tên, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống xe, tung mình lên, đạp tên kia ngã xuống.
Một tên vạm vỡ khác gầm lên một tiếng, xông lại đấm Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh nghiêng người lướt chân tới, một đấm móc qua, trúng ngay giữa mặt y, tên kia hét lên một tiếng, thân thể lảo đảo muốn té.
Hai tên trong xe thấy tình thế không tốt, đột nhiên nhấn ga, xe việt dã rú lên, vọt về phía Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh nhảy lên, tránh vào vành đai xanh bên đường. “Rầm” một tiếng thật lớn, chiếc việt dã tông thẳng vào đầu xe của Bành Viễn Chinh, đầu xe biến dạng méo mó.
Vì cú va chạm manh, xe việt dã cũng tắt máy, Bành Viễn Chinh nghe thấy rõ ràng tiếng kêu sợ hãi cao vút của Bạch Tuyết.
Tên lái xe kia rống lên giận dữ, tiếp tục nổ máy xe, một tên khác mở cửa xe vung một thanh dao găm lao đến.
Ba tên côn đồ cao lớn cùng hung cực ác vung gạch và dao găm vây quanh Bành Viễn Chinh ở vành đai trồng cây xanh, mà lái xe ra sức tông thẳng vào xe của hắn.
Bành Viễn Chinh lui về phía sau hai bước, đột nhiên thân hình nhún xuống, vung một cú đấm trúng bụng tên cầm dao, y rống lên một tiếng thảm thiết, thanh dao găm trong tay rớt trên mặt đất. Bành Viễn Chinh lại xoay người, một cú móc trái của hắn trúng ngay hõm vai một tên khác, hắn giận dữ quát to:
- Bạch Tuyết, còn không chạy?
Bạch Tuyết ở trên xe, lấy tay che mặt, đã sợ đến đờ người ra. Mặc dù cửa xe mở rộng, kẻ bắt cóc trong xe đều vây đánh Bành Viễn Chinh, nhưng cô vẫn trố mắt ngồi đó, nhìn Bành Viễn Chinh và mấy tên kia đánh nhau, thất hồn lạc phách, cả người run rẩy.
Tiếng quát giận dữ của Bành Viễn Chinh thức tỉnh cô, cô cuống cuồng nhảy xuống xe, nhảy qua vành đai xanh, vừa chạy như điên về phía trước lầu, vừa kêu lớn:
- Cứu mạng!
Bốn tên côn đồ bỏ xe chạy trốn, một tên bị bảo vệ cư xa bắt được, ba tên còn lại, sau đó bị cảnh sát hình sự huyện Lân đuổi theo, hẳn là cũng không thoát.
Trong lúc đánh nhau, một đoạn tay áo của Bành Viễn Chinh bị rách toạc một mảng lớn, đầu tóc rối bời, trông hết sức chật vật, đầu vai trúng phải một cục gạch của một tên côn đồ, đau âm ỉ.
Thấy bộ dáng của Bành Viễn Chinh, Trọng Tu Vĩ lúng túng dẫn hai cảnh sát chạy tới, xoa xoa tay, mặt toát mồ hôi nói:
- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi tới chậm… Lãnh đạo có bị thương chỗ nào không?
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên nét tươi cười:
- Xem ra Chủ tịch quận Tô cũng không đến nhà máy luyện than cốc để khảo sát tại thực địa, cũng chưa chắc hiểu những công nghệ liên quan này, tôi đề nghị đồng chí đến Tổng công ty luyện than cốc cung cấp khí tham quan một chút, chưa nói đến điều gì khác, chỉ riêng hai cái ống khói cao hơn trăm mét, ngày đêm tuôn khói đen, quần chúng nhân dân xung quanh liệu có chịu nổi không?
Dưới đài, Đông Phương Nham và Chu Tích Thuấn trao đổi một ánh mắt tán thưởng, đối với vấn đề ô nhiễm của bản thân dự án, thật ra hai vị lãnh đạo Đảng chính chủ chốt của thành phố đã có bàn bạc trao đổi.
Tô Vũ Hoàn ngậm miệng, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Nếu đồng chí Viễn Chinh nói nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ huyện Lân các vị không sợ ô nhiễm hay sao?
Bành Viễn Chinh cười:
- Chúng tôi đã dành cho dự án này một khu vực riêng, đó là một vùng đất bị nhiễm phèn, giáp với nội thành, chỉ cách Ủy ban nhân dân thành phố hơn 21 cây số theo đường chim bay.
Hơn nữa, các vị lãnh đạo cũng biết, cơ sở công nghiệp huyện Lân chúng tôi khá yếu kém, có thể nói vừa nghèo về kinh tế vừa nghèo về khoa học kỹ thuật, hầu như chưa có một công trình công nghiệp quy mô nào, do đó, dù có nhận dự án nhà máy cung cấp khí này, bầu không khí cũng không đến mức bị ô nhiễm.
Thoạt nhìn, dự án này đặt ở huyện Lân, có làm gia tăng giá thành xây dựng, nhưng thực tế thì không. Xin các vị lãnh đạo nghĩ xem, nếu dự án xây dựng ở trung tâm nội thành, như vậy, sẽ chiếm một lượng lớn đất dành cho nông nghiệp, hoặc là các khu dân cư, cộng thêm chi phí đền bù cho giải phóng mặt bằng và di dời, chỉ sợ sẽ là một con số không nhỏ.
Bành Viễn Chinh nói tới đây, ngẩng lên, liếc nhìn Tô Vũ Hoàn một cái, cao giọng nói:
- Huyện chúng tôi toàn lực ủng hộ kế hoạch xây dựng nhà máy cung cấp khí của thành phố, nếu như thành phố có thể đặt dự án này ở huyện Lân, sẽ là một tin vui lớn nhất đối với mấy trăm ngàn người dân huyện Lân chúng tôi! Tôi đã biện luận xong, cám cơn các vị lãnh đạo, cám ơn mọi người!
Bành Viễn Chinh nho nhã, lễ độ khom người cúi chào mọi người dưới đài, sau đó ung dung đi xuống trong tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Mặc dù kết quả cuối cùng còn chưa biết được, nhưng người tinh ý có thể thấy được, phần biện luận này, Bành Viễn Chinh đại diện cho huyện Lân đã chiếm thế thượng phong.
Dĩ nhiên, đối với nhiều người, biện luận chỉ đơn giản là một hình thức, kết quả cuối cùng hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của các lãnh đạo, nói cách khác, dự án này rốt cuộc đặt ở địa phương nào, kế tiếp còn phải xem những “hoạt động sau lưng” của huyện Lân và quận Tân An.
Biện luận kết thúc, Bành Viễn Chinh cho Hoắc Quang Minh về huyện trước, còn mình thì lái xe trở về nhà một chuyến, lau chùi dọn dẹp một chút, đã lâu không về, trong nhà đầy bụi bặm.
Tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo, Bành Viễn Chinh chuẩn bị đi mở tiệc chiêu đãi mấy Phó tổng của một số cơ quan truyền thông. Hắn đã bảo Điền Minh đi nhà hàng Lam Thiên đặt phòng và tiệc rượu, còn hắn đích thân gọi điện thoại mời Phó tổng biên tập của nhật báo Tân An, Phó giám đốc Đài truyền hình Tân An, đây là hai người quen cũ của hắn; lãnh đạo của Tân An vãn báo và Bắc Phương thần báo thì hắn không quen, nhưng tất nhiên phải giao tế.
Điền Minh cảm thấy hơi nghi ngờ, lúc này, sao Bành Viễn Chinh không đi mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo thành phố, ngược lại, lại lãng phí thời gian và công sức với giới truyền thông. Giới truyền thông sao có thể đưa ra quyết sách về dự án này được?
Điền Minh nghĩ không ra, nhưng y làm việc bên cạnh Bành Viễn Chinh đã lâu, biết hắn thường không làm việc theo lẽ thường, cho nên y vẫn nhất nhất làm theo chỉ thị của lãnh đạo.
Lúc Bành Viễn Chinh ra cửa là đã năm giờ chiều. Hắn ước định thời gian với lãnh đạo các cơ quan truyền thông lúc 6 giờ, từ nhà hắn đến nhà hàng, chỉ khoảng hơn 20 phút lái xe, thời gian còn dư dả.
Bành Viễn Chinh lái xe dọc theo còn đường lớn mới sửa, từ từ chạy về hướng bắc. Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, dòng xe cộ vô cùng tấp nập, xe của hắn không thể chạy nhanh được. Khi đi ngang qua cửa hàng bách hóa, trong lúc vô tình, qua cửa kính xe, hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp của một người quen thuộc.
Hắn nhướng mày lên, tay cầm lái hơi run lên, theo phản xạ, suýt chút nữa đạp thắng xe lại.
Bạch Tuyết! Đúng là Bạch Tuyết!
Áo pull màu vàng nhạt, quần jean màu xanh da trời, giày màu trắng sữa, tóc dài xõa vai, khí chất thanh nhã, thuần khiết động lòng người. Mặc dù chỉ nhìn nghiêng một bên, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn nhận ra cô.
Dường như Bạch Tuyết mới đi chợ mua đồ ra, khuôn mặt thanh tú khá ngưng trọng. Trước sau, trái phải của cô, có bốn người thanh niên vạm vỡ theo sát, xách theo không ít đồ. Người không rõ chuyện sẽ cho rằng tiểu thư nhà ai đó xuất hành, nên mới có nhiều người tiền hô hậu ủng như vậy; nhưng Bành Viễn Chinh thừa biết, cô đang bị kèm chặt.
Trong lòng trầm xuống, Bành Viễn Chinh đạp ga, phóng vọt tới, nhưng rất tiếc, khi xe của hắn lái đến gần, còn chưa tìm được chỗ đậu xe lại, Bạch Tuyết đã bị mấy người kia “đưa lên” một chiếc việt dã màu đen.
Bành Viễn Chinh không chút do dự, liền lái xe đuổi theo.
Hắn cầm điện thoại di động lên, bấm số của văn phòng Cục công an huyện, nhưng đợi thật lâu vẫn không có người nhấc máy. Bành Viễn Chinh rất tức giận, vừa lái xe theo sát chiếc xe việt dã kia, vừa tiếp tục gọi điện thoại cho Trọng Tu Vĩ.
Trọng Tu Vĩ nhấc máy, nghe ra giọng Bành Viễn Chinh, vừa định khách sáo mấy câu, đã nghe Bành Viễn Chinh trầm giọng hấp tấp nói:
- Trọng Tu Vĩ, tôi đang ở trong nội thành, gần cửa hàng bách hóa Tân An, tôi phát hiện tung tích của Bạch Tuyết, hẳn là bị ép buộc. Anh lập tức dẫn theo người của tổ chuyên án chạy tới đây, đồng thời tranh thủ sự phối hợp của Cục công an thành phố! Luôn giữ liên lạc nhé!
Bành Viễn Chinh vội vã cúp điện thoại, tập trung lái xe. Hắn đi theo chiếc xe việt dã màu đen, vòng tới vòng lui một lát, ra tới đường bao thành phố, rồi lại quay trở lại nội thành, vào một cư xá vừa mới xây dựng xong.
Bành Viễn Chinh thấy mấy tên kia “bảo vệ” Bạch Tuyết đi lên một tòa nhà sang trọng nhất cư xá, hắn thở phào một cái, phát hiện được hang ổ của chúng sẽ thuận lợi hơn. Hắn đậu xe ở gần tòa nhà kia, ngồi trong xe gọi điện cho Cục công an huyện, thông báo vị trí của mình.
Bành Viễn Chinh nôn nóng bất an, nhưng hắn cũng hiểu, thời gian để Trọng Tu Vĩ dẫn người từ huyện chạy tới, ít nhất cũng phải 40 phút, bây giờ đang giờ cao điểm, nếu bị kẹt xe thì phải lâu hơn nữa.
Điện thoại vang lên, Bành Viễn Chinh bắt máy, tưởng là Trọng Tu Vĩ gọi, không ngờ là Điền Minh.
- Lãnh đạo, lãnh đạo bên truyền thông đã đến, khi nào lãnh đạo tới?
- Điền Minh, cậu xin lỗi họ giúp tôi, đột nhiên tôi có việc gấp, phải muộn một chút mới tới được. Cậu tiếp bọn họ đi, lát nữa tôi chạy qua!
Bành Viễn Chinh gấp gáp trả lời, lập tức cúp điện thoại.
Không lâu sau, hai người trong số mấy tên thanh niên lúc trước, đột nhiên xách theo túi lớn, túi nhỏ xuống lầu, nổ máy xe. Ngay sau đó, Bạch Tuyết sắc mặt tái nhợt, bị hai tên khác lôi cánh tay từ trên lầu xuống, đi về phía chiếc xe việt dã.
Bành Viễn Chinh thất kinh, bọn chúng muốn chạy trốn! Nhất định là có người để lộ bí mật! Chẳng lẽ lại là trong nội bộ Cục công an huyện có người mật báo?
- Mẹ nó chứ!
Bành Viễn Chinh không nhịn được, khẽ lẩm bẩm một câu chửi thề, trong lòng tức giận tới cực điểm.
Bành Viễn Chinh cắn răng, thấy Bạch Tuyết bị mấy tên kia đưa lên xe, đột nhiên hắn nổ máy xe, nhấn ga, chạy ra ngoài, đậu xe giữa đường, ngăn chặn lối ra của xe việt dã.
Lái xe việt dã quay cửa kính xe xuống, mắng to. Còn hai tên ngồi sau, hùng hổ nhảy xuống xe, chạy tới xe của Bành Viễn Chinh.
Tình thế khẩn cấp, Bành Viễn Chinh biết lần này mình lại phải hoạt động chân tay. Hai tên côn đồ đã chạy tới, vừa chửi vừa kéo cửa xe của Bành Viễn Chinh. Đột nhiên, Bành Viễn Chinh đẩy cửa xe, “bịch” một tiếng, ***ng phải một tên, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống xe, tung mình lên, đạp tên kia ngã xuống.
Một tên vạm vỡ khác gầm lên một tiếng, xông lại đấm Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh nghiêng người lướt chân tới, một đấm móc qua, trúng ngay giữa mặt y, tên kia hét lên một tiếng, thân thể lảo đảo muốn té.
Hai tên trong xe thấy tình thế không tốt, đột nhiên nhấn ga, xe việt dã rú lên, vọt về phía Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh nhảy lên, tránh vào vành đai xanh bên đường. “Rầm” một tiếng thật lớn, chiếc việt dã tông thẳng vào đầu xe của Bành Viễn Chinh, đầu xe biến dạng méo mó.
Vì cú va chạm manh, xe việt dã cũng tắt máy, Bành Viễn Chinh nghe thấy rõ ràng tiếng kêu sợ hãi cao vút của Bạch Tuyết.
Tên lái xe kia rống lên giận dữ, tiếp tục nổ máy xe, một tên khác mở cửa xe vung một thanh dao găm lao đến.
Ba tên côn đồ cao lớn cùng hung cực ác vung gạch và dao găm vây quanh Bành Viễn Chinh ở vành đai trồng cây xanh, mà lái xe ra sức tông thẳng vào xe của hắn.
Bành Viễn Chinh lui về phía sau hai bước, đột nhiên thân hình nhún xuống, vung một cú đấm trúng bụng tên cầm dao, y rống lên một tiếng thảm thiết, thanh dao găm trong tay rớt trên mặt đất. Bành Viễn Chinh lại xoay người, một cú móc trái của hắn trúng ngay hõm vai một tên khác, hắn giận dữ quát to:
- Bạch Tuyết, còn không chạy?
Bạch Tuyết ở trên xe, lấy tay che mặt, đã sợ đến đờ người ra. Mặc dù cửa xe mở rộng, kẻ bắt cóc trong xe đều vây đánh Bành Viễn Chinh, nhưng cô vẫn trố mắt ngồi đó, nhìn Bành Viễn Chinh và mấy tên kia đánh nhau, thất hồn lạc phách, cả người run rẩy.
Tiếng quát giận dữ của Bành Viễn Chinh thức tỉnh cô, cô cuống cuồng nhảy xuống xe, nhảy qua vành đai xanh, vừa chạy như điên về phía trước lầu, vừa kêu lớn:
- Cứu mạng!
Bốn tên côn đồ bỏ xe chạy trốn, một tên bị bảo vệ cư xa bắt được, ba tên còn lại, sau đó bị cảnh sát hình sự huyện Lân đuổi theo, hẳn là cũng không thoát.
Trong lúc đánh nhau, một đoạn tay áo của Bành Viễn Chinh bị rách toạc một mảng lớn, đầu tóc rối bời, trông hết sức chật vật, đầu vai trúng phải một cục gạch của một tên côn đồ, đau âm ỉ.
Thấy bộ dáng của Bành Viễn Chinh, Trọng Tu Vĩ lúng túng dẫn hai cảnh sát chạy tới, xoa xoa tay, mặt toát mồ hôi nói:
- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi tới chậm… Lãnh đạo có bị thương chỗ nào không?