Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 Vậy thì việc này đơn giản hơn nhiều rồi ạ!”.
Các bạn trong lớp đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt kỳ lạ, đầy vẻ khó tin.
Vốn dĩ Diệp Thiên nói ngồi học nhàm chán đã đủ hống hách rồi, bây giờ lại nói đi học nhưng không học được gì, đây chẳng phải là nói năng lực dạy học của Từ Uy không tốt sao? Muốn làm Từ Uy mất mặt à?.
“Ý của cậu là tôi dạy không tốt, nên cậu học không vào đầu?”.
Hai mắt Từ Uy nheo lại, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm.
“Em không có ý đó!”, Diệp Thiên xua tay nói: “Ý của em là cho dù thầy có dạy thế nào thì em cũng không học được gì cả!”.
VietWriter.vn
“Hay nói cách khác, những gì mà thầy dạy thì em đều đã biết hết rồi!”.
Tự cao, đúng là tự cao thái quá!
Đây là đánh giá của cả lớp về Diệp Thiên lúc này, đến Cố Giai Lệ còn phải che miệng ngạc nhiên, không biết nên phản ứng như thế nào.
Diệp Thiên không nói nhiều, nhưng mỗi câu nói đều là những phát ngôn gây sốc.
Từ Uy là giáo viên có năng lực nhất về môn Toán học ở trường Tam Trung Lư Thành, là thầy giáo của rất nhiều giáo viên, ông ta nổi tiếng cả khắp tỉnh Xuyên.
Trình độ Toán học của ông ta có thể nói là đứng trong top đầu toàn quốc, là giáo viên dạy giỏi hiếm có, dạy học mười năm nay, không biết đã dạy cho bao nhiêu học sinh đạt huy chương vàng, những học sinh giỏi toán tốt nghiệp ở các trường đại học hàng đầu đa phần đều được ông ta dạy mà nên.
Diệp Thiên là một học sinh mới từ nông thôn đến, thế mà lại dám nói cậu đã nắm được hết những kiến thức mà Từ Uy dạy, đúng là nói khoác mà không biết ngượng.
Từ Uy phẫn nộ đến bật cười, lần này ông ta đã mất đi toàn bộ tính kiên nhẫn.
“Cậu nói những thứ mà tôi dạy cậu đều biết rồi đúng không?”.
Ông ta quay người, không nói nhiều, chỉ thẳng lên bài toán trên bảng.
“Bài toán này chỉ cần trước khi tiết học sau kết thúc mà cậu giải ra được, thì sau này giờ của tôi cho cậu ngủ thoải mái, nếu không thích nằm bò ra bàn thì cậu nằm hẳn ra để ngủ cũng được, hơn nữa tôi sẽ xin lỗi cậu về quyết định đã đuổi học cậu vừa rồi!”.
“Nhưng nếu cậu không làm được, học xong tiết học sau tôi mời cậu xách cặp cút khỏi đây ngay, trường Tam Trung không hoan nghênh một học sinh chỉ giỏi nói suông như cậu!”.
Giọng Từ Uy vừa dứt, mọi người trong lớp đều lắc đầu thở dài, nếu vừa rồi Diệp Thiên chịu nhận sai, xin lỗi thầy một câu, Từ Uy cũng không phải là người quá đáng, nhưng Diệp Thiên tự cao tự đại, lại nói bản thân không cần học những gì mà Từ Uy dạy, đây rõ ràng là tự tìm đến cái chết, không đáng để thương hại chút nào.
Cố Giai Lệ cắn nhẹ môi, bàn tay nắm chặt, nhưng không biết làm gì, bây giờ sự việc rõ ràng đã đến mức không thể cứu vãn được nữa, cho dù dựa vào thành tích xuất sắc của bản thân, có thể nói với Từ Uy vài câu, nhưng cũng chắc chắn không thể thay đổi được quyết định của Từ Uy lúc này.
“Vậy sao? Vậy thì việc này đơn giản hơn nhiều rồi ạ!”.
Diệp Thiên hình như không hề nhận ra bản thân đã sắp đối mặt với số phận bị đuổi học, ngược lại cậu còn nhếch miệng cười, vẻ mặt đầy tự tin.
Vốn dĩ Diệp Thiên nói ngồi học nhàm chán đã đủ hống hách rồi, bây giờ lại nói đi học nhưng không học được gì, đây chẳng phải là nói năng lực dạy học của Từ Uy không tốt sao? Muốn làm Từ Uy mất mặt à?.
“Ý của cậu là tôi dạy không tốt, nên cậu học không vào đầu?”.
Hai mắt Từ Uy nheo lại, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm.
“Em không có ý đó!”, Diệp Thiên xua tay nói: “Ý của em là cho dù thầy có dạy thế nào thì em cũng không học được gì cả!”.
VietWriter.vn
“Hay nói cách khác, những gì mà thầy dạy thì em đều đã biết hết rồi!”.
Tự cao, đúng là tự cao thái quá!
Đây là đánh giá của cả lớp về Diệp Thiên lúc này, đến Cố Giai Lệ còn phải che miệng ngạc nhiên, không biết nên phản ứng như thế nào.
Diệp Thiên không nói nhiều, nhưng mỗi câu nói đều là những phát ngôn gây sốc.
Từ Uy là giáo viên có năng lực nhất về môn Toán học ở trường Tam Trung Lư Thành, là thầy giáo của rất nhiều giáo viên, ông ta nổi tiếng cả khắp tỉnh Xuyên.
Trình độ Toán học của ông ta có thể nói là đứng trong top đầu toàn quốc, là giáo viên dạy giỏi hiếm có, dạy học mười năm nay, không biết đã dạy cho bao nhiêu học sinh đạt huy chương vàng, những học sinh giỏi toán tốt nghiệp ở các trường đại học hàng đầu đa phần đều được ông ta dạy mà nên.
Diệp Thiên là một học sinh mới từ nông thôn đến, thế mà lại dám nói cậu đã nắm được hết những kiến thức mà Từ Uy dạy, đúng là nói khoác mà không biết ngượng.
Từ Uy phẫn nộ đến bật cười, lần này ông ta đã mất đi toàn bộ tính kiên nhẫn.
“Cậu nói những thứ mà tôi dạy cậu đều biết rồi đúng không?”.
Ông ta quay người, không nói nhiều, chỉ thẳng lên bài toán trên bảng.
“Bài toán này chỉ cần trước khi tiết học sau kết thúc mà cậu giải ra được, thì sau này giờ của tôi cho cậu ngủ thoải mái, nếu không thích nằm bò ra bàn thì cậu nằm hẳn ra để ngủ cũng được, hơn nữa tôi sẽ xin lỗi cậu về quyết định đã đuổi học cậu vừa rồi!”.
“Nhưng nếu cậu không làm được, học xong tiết học sau tôi mời cậu xách cặp cút khỏi đây ngay, trường Tam Trung không hoan nghênh một học sinh chỉ giỏi nói suông như cậu!”.
Giọng Từ Uy vừa dứt, mọi người trong lớp đều lắc đầu thở dài, nếu vừa rồi Diệp Thiên chịu nhận sai, xin lỗi thầy một câu, Từ Uy cũng không phải là người quá đáng, nhưng Diệp Thiên tự cao tự đại, lại nói bản thân không cần học những gì mà Từ Uy dạy, đây rõ ràng là tự tìm đến cái chết, không đáng để thương hại chút nào.
Cố Giai Lệ cắn nhẹ môi, bàn tay nắm chặt, nhưng không biết làm gì, bây giờ sự việc rõ ràng đã đến mức không thể cứu vãn được nữa, cho dù dựa vào thành tích xuất sắc của bản thân, có thể nói với Từ Uy vài câu, nhưng cũng chắc chắn không thể thay đổi được quyết định của Từ Uy lúc này.
“Vậy sao? Vậy thì việc này đơn giản hơn nhiều rồi ạ!”.
Diệp Thiên hình như không hề nhận ra bản thân đã sắp đối mặt với số phận bị đuổi học, ngược lại cậu còn nhếch miệng cười, vẻ mặt đầy tự tin.