Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40 Nhất thời không nói nên lời.
Cậu không hề do dự, từ từ đi thẳng lên bục giảng, cầm phấn lên bắt đầu múa bút thành văn lên bảng.
“Hừ, còn làm ra vẻ!”.
Đỗ Giai Giai thấy vậy liền cười khẩy, bài toán này đến học sinh giỏi như Âu Hạo Thần và Cố Giai Lệ còn suy nghĩ cả đêm chưa xong, Diệp Thiên cho dù có chút bản lĩnh thật thì cũng làm sao có thể giải nhanh nổi chứ?
Cô ta cho rằng Diệp Thiên lúc này đang đứng trên bảng ra oai, cố tình ra vẻ để lấy lại chút tự tôn đáng thương cuối cùng mà thôi.
Âu Hạo Thần cúi đầu xuống, cậu ta chẳng thèm nhìn, thà dùng thời gian đó nghiên cứu cách giải bài toán này còn hơn, để nhận được những cái vỗ tay của cả lớp và con mắt ngưỡng mộ của Cố Giai Lệ.
Từ Uy khoanh hai tay trước ngực, đứng sang một bên, căn bản không quan tâm đến nội dung mà Diệp Thiên đang viết trên bảng.
VietWriter.vn
Bài toán này cho dù là học sinh cấp ba giỏi nhất trên toàn quốc cũng chắc chắn phải dành trên mười phút để nghĩ ra cách giải, như Diệp Thiên vừa cầm phấn đã viết, rõ ràng là viết linh tinh.
Ánh mắt ông ta liếc một cái, định gọi Diệp Thiên xuống, nhưng lại phát hiện ra Diệp Thiên đã viết được nửa bảng, khi ông ta nhìn thấy những bước giải toán trên bảng, ánh mắt bỗng nhiên sững lại.
Ông ta nhìn chằm chằm lên bảng, hai mắt từ từ trố ra, càng nhìn tiếp lại càng ngạc nhiên, nhìn đến cuối cùng, biểu cảm của ông ta hoàn toàn cứng lại.
Một phút sau, Diệp Thiên dừng động tác lại, ném đại một cái, mẩu phấn còn lại bay thành một vòng cung rồi rơi trúng vào trong hộp phấn.
“Thưa thầy, em làm xong rồi!”.
Từ Uy thì như thể không nghe thấy lời của Diệp Thiên vậy, nheo mắt nhìn lên bảng, khuôn mặt ông ta tràn đầy kinh ngạc.
“Sao có thể nhỉ?”.
Trên bảng là những hàng thuật ngữ toán học trình bày gọn gàng, hàng nào cũng đều dùng đến các định lý công thức, đập vào mắt là các mối quan hệ vì nên, trước sau được liên kết chặt chẽ, từng bước đan xen, cứ thế cho đến khi ra đáp án cuối cùng của bài toán.
Đáp án này hoàn toàn chính xác, hơn nữa quá trình giải bài này còn đơn giản và ngắn gọn hơn cách giải của ông ta nhiều, mạch lạc rõ ràng, đánh thẳng vào trung tâm vấn đề, bớt đi được nhiều bước rườm rà.
Ánh mắt ông ta hơi khựng lại, không kìm được nhìn sang Diệp Thiên, nhất thời không nói nên lời.
Những cô cậu học sinh vốn đang chuẩn bị xem trò cười của Diệp Thiên, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên giải bài toán xong cũng đều ngây người ra, biểu cảm như thể gặp ma vậy.
Lớp 12A4 là một trong những lớp chọn của trường Tam Trung, trong lớp toàn những học sinh đứng top 150 của khối, đương nhiên là nhìn cái hiểu ngay.
Sau khi thấy Diệp Thiên trình bày xong, bọn họ có cảm giác như được được nhìn thấy mặt trời sau đám mây đen, những mơ hồ trước đó đều được giải quyết hết.
Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai đứng hình tại chỗ, mãi lúc sau mới hoàn hồn.
Cố Giai Lệ thì vô cùng bất ngờ, những lo lắng trước đó đều tan biến.
“Hừ, còn làm ra vẻ!”.
Đỗ Giai Giai thấy vậy liền cười khẩy, bài toán này đến học sinh giỏi như Âu Hạo Thần và Cố Giai Lệ còn suy nghĩ cả đêm chưa xong, Diệp Thiên cho dù có chút bản lĩnh thật thì cũng làm sao có thể giải nhanh nổi chứ?
Cô ta cho rằng Diệp Thiên lúc này đang đứng trên bảng ra oai, cố tình ra vẻ để lấy lại chút tự tôn đáng thương cuối cùng mà thôi.
Âu Hạo Thần cúi đầu xuống, cậu ta chẳng thèm nhìn, thà dùng thời gian đó nghiên cứu cách giải bài toán này còn hơn, để nhận được những cái vỗ tay của cả lớp và con mắt ngưỡng mộ của Cố Giai Lệ.
Từ Uy khoanh hai tay trước ngực, đứng sang một bên, căn bản không quan tâm đến nội dung mà Diệp Thiên đang viết trên bảng.
VietWriter.vn
Bài toán này cho dù là học sinh cấp ba giỏi nhất trên toàn quốc cũng chắc chắn phải dành trên mười phút để nghĩ ra cách giải, như Diệp Thiên vừa cầm phấn đã viết, rõ ràng là viết linh tinh.
Ánh mắt ông ta liếc một cái, định gọi Diệp Thiên xuống, nhưng lại phát hiện ra Diệp Thiên đã viết được nửa bảng, khi ông ta nhìn thấy những bước giải toán trên bảng, ánh mắt bỗng nhiên sững lại.
Ông ta nhìn chằm chằm lên bảng, hai mắt từ từ trố ra, càng nhìn tiếp lại càng ngạc nhiên, nhìn đến cuối cùng, biểu cảm của ông ta hoàn toàn cứng lại.
Một phút sau, Diệp Thiên dừng động tác lại, ném đại một cái, mẩu phấn còn lại bay thành một vòng cung rồi rơi trúng vào trong hộp phấn.
“Thưa thầy, em làm xong rồi!”.
Từ Uy thì như thể không nghe thấy lời của Diệp Thiên vậy, nheo mắt nhìn lên bảng, khuôn mặt ông ta tràn đầy kinh ngạc.
“Sao có thể nhỉ?”.
Trên bảng là những hàng thuật ngữ toán học trình bày gọn gàng, hàng nào cũng đều dùng đến các định lý công thức, đập vào mắt là các mối quan hệ vì nên, trước sau được liên kết chặt chẽ, từng bước đan xen, cứ thế cho đến khi ra đáp án cuối cùng của bài toán.
Đáp án này hoàn toàn chính xác, hơn nữa quá trình giải bài này còn đơn giản và ngắn gọn hơn cách giải của ông ta nhiều, mạch lạc rõ ràng, đánh thẳng vào trung tâm vấn đề, bớt đi được nhiều bước rườm rà.
Ánh mắt ông ta hơi khựng lại, không kìm được nhìn sang Diệp Thiên, nhất thời không nói nên lời.
Những cô cậu học sinh vốn đang chuẩn bị xem trò cười của Diệp Thiên, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên giải bài toán xong cũng đều ngây người ra, biểu cảm như thể gặp ma vậy.
Lớp 12A4 là một trong những lớp chọn của trường Tam Trung, trong lớp toàn những học sinh đứng top 150 của khối, đương nhiên là nhìn cái hiểu ngay.
Sau khi thấy Diệp Thiên trình bày xong, bọn họ có cảm giác như được được nhìn thấy mặt trời sau đám mây đen, những mơ hồ trước đó đều được giải quyết hết.
Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai đứng hình tại chỗ, mãi lúc sau mới hoàn hồn.
Cố Giai Lệ thì vô cùng bất ngờ, những lo lắng trước đó đều tan biến.