Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Hoàng Phủ Kỳ
- Thể loại
- Ngôn tình
- Tình trạng
- Đang viết
- Lượt đọc
- 3,215
- Cập nhật
Câu chuyện gia tộc họ Chu - sáng tác Hoàng Phủ Kỳ
Câu chuyện diễn ra tại Đại Chu vương triều, một quốc gia đã lập quốc 1260 năm, giàu có phì nhiêu, văn minh lễ nghĩa, binh hùng tướng mạnh, nhân tài lớp lớp.Nhân vật chính Phương Vân, là con trai của Tứ Phương hầu Phương Dận, tay nắm trăm vạn đại quân, tọa trấn Kinh Châu ở phía nam, trấn áp Man tộc ở trong Man Hoang tùng lâm rộng lớn mênh mông.
Tứ Phương hầu tọa trấn Man Hoang tám năm, đại quân dưới trướng ông ta chém giết gần nghìn vạn Man Hoang dị tộc, thực là thây chất thành núi, máu chảy thành sông, Man Hoang dị tộc không dám thâm nhập trung thổ thần châu một bước.
Trích
Linh hồn của Phương Vân trôi nổi trong bóng tối, không biết đã trải qua bao lâu rồi, nhưng cuối cùng cũng dừng lại. Một ngọn lửa đột nhiên bốc cháy trong bóng tối, sưởi ấm linh hồn của hắn, giúp cho hắn hồi phục lại một tia thần trí.
- Dương đại nhân, tiểu nhi (1) cuối cùng là bị làm sao?
Trong bóng tối vọng tới tiếng nói lo âu của một người, như xa như gần.
"Tiếng nói này là của ai? Vì sao ta lại cảm thấy thân thương đến như vậy, nhớ nhung đến như vậy?"
Phương Vân hoảng hốt suy nghĩ, hắn còn chưa biết được câu trả lời thì đã nghe được tiếng nói già nua từ trong bóng tối vọng tới. Tiếng nói đó mang theo một phần khiêm tốn cùng một phần kính cẩn, hồi đáp:
- Thưa phu nhân, tiểu vương gia là bị đánh trúng đầu nên mới ngất đi. Chỉ cần tịnh dưỡng một khoảng thời gian là khỏe hẳn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không phải đã chết rồi sao?"
Linh hồn của Phương Vân bập bềnh ở trong bóng tối, hoảng hốt suy nghĩ.
- Ân, không có việc gì là tốt rồi. Đã làm phiền ngài, Dương đại nhân! Lương bá, ngươi đi tới phòng chi thu lấy một ít tiền đưa cho Dương đại nhân đi.
Tiếng nói khi nãy lại vang lên.
Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng xa (ND: 渐去渐远), cho tới khi không còn nghe được tiếng động nào cả. Ngọn lửa trong bóng tối tiếp tục bùng cháy, không ngừng sưởi ấm cho Phương Vân, khiến cho ý thức của hắn ngày càng thanh tỉnh, ngày càng mạnh hơn.
Tiếng nói quen thuộc, quả đúng là rất quen thuộc. Một luồng cảm xúc mãnh liệt tràn ngập bên trong lòng ngực.
- Bọn họ là ai? Vì sao lại thân thương đến như vậy?
Cơn đau đớn tột đỉnh cùng hoài niệm khôn cùng bùng cháy trong linh hồn, Phương Vân đột nhiên nảy sinh một loại xúc động mãnh liệt, hắn muốn được nhìn chủ nhân của tiếng nói kia. Hắn muốn tỉnh lại, muốn được mở mắt.
Dường như cảm ứng được luồng suy nghĩ mãnh liệt này của hắn, ngọn lựa ấm áp trong bóng tối kia đột nhiên bùng nổ, một cảnh cửa xuất hiện trong bóng tối, bên kia cánh cửa chính là ánh sáng vô bờ bến.
Nguồn Vipvandan
Hoàng Tộc đại chu
Câu chuyện diễn ra tại Đại Chu vương triều, một quốc gia đã lập quốc 1260 năm, giàu có phì nhiêu, văn minh lễ nghĩa, binh hùng tướng mạnh, nhân tài lớp lớp.Nhân vật chính Phương Vân, là con trai của Tứ Phương hầu Phương Dận, tay nắm trăm vạn đại quân, tọa trấn Kinh Châu ở phía nam, trấn áp Man tộc ở trong Man Hoang tùng lâm rộng lớn mênh mông.
Tứ Phương hầu tọa trấn Man Hoang tám năm, đại quân dưới trướng ông ta chém giết gần nghìn vạn Man Hoang dị tộc, thực là thây chất thành núi, máu chảy thành sông, Man Hoang dị tộc không dám thâm nhập trung thổ thần châu một bước.
Trích
Linh hồn của Phương Vân trôi nổi trong bóng tối, không biết đã trải qua bao lâu rồi, nhưng cuối cùng cũng dừng lại. Một ngọn lửa đột nhiên bốc cháy trong bóng tối, sưởi ấm linh hồn của hắn, giúp cho hắn hồi phục lại một tia thần trí.
- Dương đại nhân, tiểu nhi (1) cuối cùng là bị làm sao?
Trong bóng tối vọng tới tiếng nói lo âu của một người, như xa như gần.
"Tiếng nói này là của ai? Vì sao ta lại cảm thấy thân thương đến như vậy, nhớ nhung đến như vậy?"
Phương Vân hoảng hốt suy nghĩ, hắn còn chưa biết được câu trả lời thì đã nghe được tiếng nói già nua từ trong bóng tối vọng tới. Tiếng nói đó mang theo một phần khiêm tốn cùng một phần kính cẩn, hồi đáp:
- Thưa phu nhân, tiểu vương gia là bị đánh trúng đầu nên mới ngất đi. Chỉ cần tịnh dưỡng một khoảng thời gian là khỏe hẳn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không phải đã chết rồi sao?"
Linh hồn của Phương Vân bập bềnh ở trong bóng tối, hoảng hốt suy nghĩ.
- Ân, không có việc gì là tốt rồi. Đã làm phiền ngài, Dương đại nhân! Lương bá, ngươi đi tới phòng chi thu lấy một ít tiền đưa cho Dương đại nhân đi.
Tiếng nói khi nãy lại vang lên.
Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng xa (ND: 渐去渐远), cho tới khi không còn nghe được tiếng động nào cả. Ngọn lửa trong bóng tối tiếp tục bùng cháy, không ngừng sưởi ấm cho Phương Vân, khiến cho ý thức của hắn ngày càng thanh tỉnh, ngày càng mạnh hơn.
Tiếng nói quen thuộc, quả đúng là rất quen thuộc. Một luồng cảm xúc mãnh liệt tràn ngập bên trong lòng ngực.
- Bọn họ là ai? Vì sao lại thân thương đến như vậy?
Cơn đau đớn tột đỉnh cùng hoài niệm khôn cùng bùng cháy trong linh hồn, Phương Vân đột nhiên nảy sinh một loại xúc động mãnh liệt, hắn muốn được nhìn chủ nhân của tiếng nói kia. Hắn muốn tỉnh lại, muốn được mở mắt.
Dường như cảm ứng được luồng suy nghĩ mãnh liệt này của hắn, ngọn lựa ấm áp trong bóng tối kia đột nhiên bùng nổ, một cảnh cửa xuất hiện trong bóng tối, bên kia cánh cửa chính là ánh sáng vô bờ bến.
Nguồn Vipvandan
Hoàng Tộc đại chu
Bình luận facebook