Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1257
“Cửu tử kiếp, ý là thủ cửu tử nhất sinh, hóa thành chính loại tử tướng, khiến người chịu đựng chín cái chết khác nhau. Kiếp nạn giáng xuống vô hình vô ý, khiến người ta không phòng ngừa được, cũng khó đối kháng. Ngươi càng đối kháng thì kiếp nạn này càng cường đại. Cách duy nhất để phá kiếp nạn là dựa vào ý chí của ngươi, trong cửu tử tìm nhất sinh!” Lời của Thiên Linh lão nhân truyền vào tai Tô Minh, thanh âm trầm trọng, thầm thấp vang vọng.
Khi Tô Minh nghe thấy thanh âm đó thì hai tay, hai chân biến thành màu xanh biếc, nhanh chóng u ám, chớp mắt biến thành màu xanh sẫm.
Cảm giác tê dại hiện lên trong đầu Tô Minh, từ cơ thể, trực tiếp ảnh hưởng tinh thần, khiến hắn cảm nhận cái chết sắp đến. Nếu chỉ có thân thể của hắn thì thôi, nhưng Tô Minh mãnh liệt cảm giác được không chỉ mình hắn như vậy, bao gồm cả Đạo Thần chân giới vào giây phút này đều chịu ảnh hưởng, nổi lên màu xanh.
“Chết!" Ý chí tràn ngập vòng xoáy âm tử nói ra một chữ xua đuổi.
Trong chớp mắt tay chân Tô Minh đau nhức, từng sợi tơ màu xanh như chỉ phủ lên toàn thân hắn, phủ lên hồn, tinh thần hắn. Nơi sợi tơ đi qua đầu là tử khí đậm đặc, Tô Minh ngửa đầu gầm lên, biểu tình vặn vẹo lộ ánh sáng xanh. Khuôn mặt Tô Minh dữ tợn, ý chí nhanh chóng đối kháng tử ý nảy sinh trong thân thể. Cảm giác chết chóc như sóng biển càn quét, Tô Minh tựa chiếc thuyền con trong cơn sóng, giãy dụa cố chống cự. Nhưng không giãy dụa bao lâu thì ý chí do kiếp thứ bốn biến thành tràn ngập trong vòng xoáy âm tử lại phát ra tiếng nỉ non.
“Mạch ... Khô ... Xỉ ... Khô, tử!"
Người Tô Minh bùm một tiếng, kinh mạch trong thân thể chớp mắt héo úa, như mất đi sự sống, sức sống, khô kiệt như sông cạn. Răng Tô Minh lỏng lẻo, khuôn mặt biến già nua, khóe miệng chảy máu, trông mặt hắn thật thê lương. Đặc biệt là chữ chết cuối như búa tạ đập mạnh vào người Tô Minh, khiến hắn liên tục lùi ra sau, phun ra ngụm máu đen. Tu vi của Tô Minh nhanh chóng biến mất, thân thể suy yếu nhiều, cái bóng chết chóc ngày càng lớn cho đến khi phủ lấy hắn.
Thiên Linh lão nhân đứng không xa nhìn thấy tình cảnh này thì thầm than, lão đã nhìn ra Tô Minh đến cực hạn rồi. Thiên Linh lão nhân nhấc chân định giúp một tay, Tô Minh vụt ngẩng đầu, biểu tình dữ tợn, mắt đỏ thẫm, khó khăn giơ lên cánh tay phải tê dại ấn hướng Thiên Linh lão nhân cách nơi này không xa, như ngăn cản lão tiến tới.
“Ta, có thể!” Tô Minh cắn răng nói, khi nói chuyện máu lại trào ra, biểu tình lộ quyết đoán và điên cuồng.
“Man Thần ... biến!” Tô Minh nghiến răng nói.
Lập tức trăm triệu hồn Đại Man rít gào quanh người hắn, dung nhập vào cơ thể, khiến thân hình Tô Minh như được bổ sung, nhanh chóng hồi phục.
Nhưng chính lúc này, tiếng rì rầm của kiếp thứ bốn lại vang lên.
“Thanh ... Âm ... Tán ... Mạn. Tử!"
Tô Minh phát ra tiếng hét thê lương, Man Thần biến có dấu hiệu tán loạn, trăm triệu hồn Đại Man như không thể hồi phục cơ thể hắn. Đặc biệt là tiếng hét của Tô Minh cực kỳ suy yếu, giống như là sắp hấp hối, khiến người nghe xong không cảm giác sự giãy dụa mà giống hơi tàn, thở dài trước khi chết. Bao gồm Đạo Thần chân giới của Tô Minh trong chớp mắt này suy sụp mảng lớn, như sắp biến mất vĩnh viễn trong tam hoang đại giới.
“Mũi ... Khổng ... Hư ... Trương, tử!"
“Thần ... Hàn ... Tuyên ... Lộ, tử!"
Liên tục rì rầm, từng chữ chết tùng kích, mỗi câu là ý chí nguyền rủa vện mệnh mà khung trời thiên địa không thể chống lại. Trong giây phút này chúng tập trung vào người Tô Minh, khiến môi hắn tím ngắt, lạnh lẽo như mất đi mọi ấm áp, khiến tiếng hít thở nghẹn lại, lỗ mũi mở ra.
“Chết tiệt, đây là kiếp gì?"
Điên cuồng trong mắt Tô Minh càng đậm, hắn cố gắng tiến hành Man Thần biến tiếp, chỉ có cách này mới cho thân thể liên tục hồi phục. Nhưng dù là Man Thần biến thì trong chớp mắt này không thể khiến Tô Minh hồi phục như ban đầu, không còn tác dụng. Thân thể của Tô Minh ác hóa cực kỳ nghiêm trọng. Tô Minh tựa như người bình thường sắp chết, giãy dụa trước khi chết.
Giờ phút này Tô Minh kêu Thiên Linh lão nhân một tiếng là đối phương sẽ ra tay ngay, nhưng hắn mím môi.
Tô Minh không tin mình không thể chống lại kiếp thứ bốn này, hắn không tin mình sẽ chết trong kiếp thứ bốn. Hắn không tin, hắn không cam lòng, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn thất bại như vậy.
“Đây không phải là kiếp, nó là nguyền rủa.” Toàn thân Tô Minh đau nhức, mắt đỏ thẫm tràn ngập tơ máu, ánh mắt ảm đạm như ngọn nến bị gió thổi lay lắt. Lúc đèn sắp tắt thì Tô Minh bỗng hiểu ra.
Cái gọi là cửu tử kiếp, giết người vô hình rõ ràng Chính là nguyền rủa!
Kiếp nạn này mạnh mẽ như vậy, khiến người thấy bất lực là vì toàn ý chí Tam Hoang nguyền rủa một người, vậy thì kẻ đó không cách nào đối kháng được, chỉ có thể bị động chịu nguyền rủa!
Đây là một loại thể hiện của ý chí Tam Hoang. Tô Minh đã hiểu, không những hắn hiểu cửu tử là cách nguyền rủa, trong giây phút này hắn rõ ràng cái gọi là linh tiên kiếp cũng là một loại biểu hiện ý chí Tam Hoang. Giống như hắn dùng ý chí chân giới tiêu diệt một tu sĩ trong chân giới của mình, vậy thì hắn cũng có thể dùng ý chí giáng xuống kiếp như thế này.
“Thần ... Sưng ... Xỉ ... Tiêu, tử!"
Giây phút Tô Minh hiểu ra thì tiếng rì rầm đến từ ý chí lại vang lên, lần này vang vọng khiến khuôn mặt hắn thay đổi, mặt phù lên, cảm giác người lạnh lẽo như răng lỏng lẻo lại nóng cháy. Cảm giác này thật mẫu thuẫn, hệt như giữa sống và chết.
Khi cảm giác xuất hiện thì Tô Minh chân thật cảm nhận được không thể chống lại cái chết. Man Thần biến vẫn đang diễn ra nhưng đã cực kỳ tán loạn.
“Thủ ... Theo ... Y ... Phùng, tử!"
“Hãn ... Xuất ... Không ... Lưu, tử!"
Ầm!
Man Thần biến của Tô Minh tán loạn, trăm triệu hồn Đại Man không thể ngưng tụ Man thân cho hắn, không thể đối kháng nguyền rủa đến từ ý chí của tam hoang đại giới.
“Là nguyền rủa chứ gì, Tô Minh cũng biết!” Người Tô Minh suy yếu, sắp chết.
Thiên Linh lão nhân không do dự gì nữa, định ra tay giúp đỡ. Tô Minh chợt cất tiếng cười to, tiếng cười cực kỳ yếu ớt, không thể phát ra, câm lặng, chỉ là trên khuôn mặt sưng phù lộ khóe môi cong lên. Trong tiếng cười câm lặng, Tô Minh hộc bãi máu. Máu phun ra, miệng Tô Minh phát ra tiếng rì rầm, thanh âm có lực lượng kỳ dị vang vọng bốn phía, dẫn động Chân Giới phân thân của hắn. Tô Minh lấy lực lượng chân giới của mình nguyền rủa tam hoang đại giới!
Đây là thuật pháp mạnh nhất của Tô Minh, thần thông chú hoang, thuật này mạnh đến mức có thể lay động bất khả ngôn, nhưng uy lực chân chính của nó là nguyền rủa ý chí Tam Hoang, khiến ý chí Tam Hoang trong ngủ say có dấu vết thức tỉnh.
“Lưỡi ... Quyển ... Dương ... Súc, cửu tử kiếp ... Tử!"
Ý chí từ cửu tử kiếp kiếp thứ bốn phát ra tiếng rì rầm truyền khắp bốn phía, hóa thành tiếng sấm sét kinh thiên động địa, khiến vòng xoáy âm tử rung lên. Thuật nguyền rủa của Tô Minh hoàn toàn thi triển ra.
“Chú tam hoang!"
Tiếng nổ ầm vang chớp mắt ngập trời, nguyền rủa của Tô Minh cần con rối nhưng bây giờ hắn không có sẵn, vậy thì hắn lấy bản thân làm búp bê, lấy ý chí Chân Giới phân thân nguyền rủa ý chí Tam Hoang, nguyền rủa kiếp thứ bốn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đây là cuộc đối kháng giữa nguyền rủa và nguyền rủa, là phản kích mạnh nhất của Tô Minh trong sinh mệnh sắp chết cố gắng sống lại. Trong phản kích này, lần đầu tiên Tô Minh biểu đạt ra một loại tuyệt không khuất phục, điên cuồng không thể bị phá hủy, uy hiếp với ý chí Tam Hoang.
Hoặc là ta chết, ngươi thức tỉnh sớm hơn, nhưng bởi vì thức tỉnh sớm cho nên mọi thứ không viên mãn, tất cả không phù hợp ý chí của tam hoang đại giới. Sau khi thức tỉnh sớm sẽ xuất hiện biến cố gì, dù Tô Minh không biết nhưg hắn tin tươngr ý chí Tam Hoang có linh tuyệt đối sẽ không mong muốn điều đó.
Hoặc là kiếp nạn này tan vỡ cho ta, tan biến đi, đừng ở trước mặt ta làm thuật nguyền rủa gì!
Tô Minh uy hiếp thẳng ra, trực tiếp, cũng triệt để.
Khi Tô Minh thi triển thuật nguyền rủa vô hình ***ng chạm với cửu tử kiếp thì trong tam hoang đại giới yên tĩnh, bỗng có tiếng gầm giạn dữ trong giấc ngủ say. Thanh âm có uy nhiếp khó tả, vang vọng khắp tam hoang đại giới. Nếu bây giờ có sinh mệnh thức tỉnh thì dù có tu vi gì cũng sẽ hình thần đều diệt trong âm thanh này.
Khi thanh âm phát ra, cửu tử kiếp xung quanh Tô Minh biến mất, tất cả nguyền rủa làm người hắn suy yếu cũng tan biến. Mọi thứ hồi phục trở về lúc trước khi kiếp nạn buông xuống. Cùng lúc đó, ý chí trong người Tô Minh đột phá, khiến khí thế của hắn càng thêm hùng hồn, hình thành vòng xoáy to cỡ trăm mét. Tô Minh sâu sắc cảm nhận được như đã trải qua cuộc tẩy rửa, bây giờ hắn có tự tin trải qua thăng tiên lần thứ tư.
Ý chí tam hoang đại giới ngủ say đã thỏa hiệp.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng, bỗng Thiên Linh lão nhân cất bước đi tới chắn trước mặt hắn, biểu tình nghiêm túc. Thiên Linh lão nhân giơ tay phải chộp hướng kiếp thứ bốn biến mất trong vòng xoáy. Cú chộp này làm kiếp thứ bốn khựng lại.
“Tiếp theo thì hãy để lão phu độ kiếp của ngươi. Nhiệm vụ của ngươi là vào sâu trong vòng xoáy âm tử, kiểm chứng suy đoán của lão phu, mau đi!
Khi Tô Minh nghe thấy thanh âm đó thì hai tay, hai chân biến thành màu xanh biếc, nhanh chóng u ám, chớp mắt biến thành màu xanh sẫm.
Cảm giác tê dại hiện lên trong đầu Tô Minh, từ cơ thể, trực tiếp ảnh hưởng tinh thần, khiến hắn cảm nhận cái chết sắp đến. Nếu chỉ có thân thể của hắn thì thôi, nhưng Tô Minh mãnh liệt cảm giác được không chỉ mình hắn như vậy, bao gồm cả Đạo Thần chân giới vào giây phút này đều chịu ảnh hưởng, nổi lên màu xanh.
“Chết!" Ý chí tràn ngập vòng xoáy âm tử nói ra một chữ xua đuổi.
Trong chớp mắt tay chân Tô Minh đau nhức, từng sợi tơ màu xanh như chỉ phủ lên toàn thân hắn, phủ lên hồn, tinh thần hắn. Nơi sợi tơ đi qua đầu là tử khí đậm đặc, Tô Minh ngửa đầu gầm lên, biểu tình vặn vẹo lộ ánh sáng xanh. Khuôn mặt Tô Minh dữ tợn, ý chí nhanh chóng đối kháng tử ý nảy sinh trong thân thể. Cảm giác chết chóc như sóng biển càn quét, Tô Minh tựa chiếc thuyền con trong cơn sóng, giãy dụa cố chống cự. Nhưng không giãy dụa bao lâu thì ý chí do kiếp thứ bốn biến thành tràn ngập trong vòng xoáy âm tử lại phát ra tiếng nỉ non.
“Mạch ... Khô ... Xỉ ... Khô, tử!"
Người Tô Minh bùm một tiếng, kinh mạch trong thân thể chớp mắt héo úa, như mất đi sự sống, sức sống, khô kiệt như sông cạn. Răng Tô Minh lỏng lẻo, khuôn mặt biến già nua, khóe miệng chảy máu, trông mặt hắn thật thê lương. Đặc biệt là chữ chết cuối như búa tạ đập mạnh vào người Tô Minh, khiến hắn liên tục lùi ra sau, phun ra ngụm máu đen. Tu vi của Tô Minh nhanh chóng biến mất, thân thể suy yếu nhiều, cái bóng chết chóc ngày càng lớn cho đến khi phủ lấy hắn.
Thiên Linh lão nhân đứng không xa nhìn thấy tình cảnh này thì thầm than, lão đã nhìn ra Tô Minh đến cực hạn rồi. Thiên Linh lão nhân nhấc chân định giúp một tay, Tô Minh vụt ngẩng đầu, biểu tình dữ tợn, mắt đỏ thẫm, khó khăn giơ lên cánh tay phải tê dại ấn hướng Thiên Linh lão nhân cách nơi này không xa, như ngăn cản lão tiến tới.
“Ta, có thể!” Tô Minh cắn răng nói, khi nói chuyện máu lại trào ra, biểu tình lộ quyết đoán và điên cuồng.
“Man Thần ... biến!” Tô Minh nghiến răng nói.
Lập tức trăm triệu hồn Đại Man rít gào quanh người hắn, dung nhập vào cơ thể, khiến thân hình Tô Minh như được bổ sung, nhanh chóng hồi phục.
Nhưng chính lúc này, tiếng rì rầm của kiếp thứ bốn lại vang lên.
“Thanh ... Âm ... Tán ... Mạn. Tử!"
Tô Minh phát ra tiếng hét thê lương, Man Thần biến có dấu hiệu tán loạn, trăm triệu hồn Đại Man như không thể hồi phục cơ thể hắn. Đặc biệt là tiếng hét của Tô Minh cực kỳ suy yếu, giống như là sắp hấp hối, khiến người nghe xong không cảm giác sự giãy dụa mà giống hơi tàn, thở dài trước khi chết. Bao gồm Đạo Thần chân giới của Tô Minh trong chớp mắt này suy sụp mảng lớn, như sắp biến mất vĩnh viễn trong tam hoang đại giới.
“Mũi ... Khổng ... Hư ... Trương, tử!"
“Thần ... Hàn ... Tuyên ... Lộ, tử!"
Liên tục rì rầm, từng chữ chết tùng kích, mỗi câu là ý chí nguyền rủa vện mệnh mà khung trời thiên địa không thể chống lại. Trong giây phút này chúng tập trung vào người Tô Minh, khiến môi hắn tím ngắt, lạnh lẽo như mất đi mọi ấm áp, khiến tiếng hít thở nghẹn lại, lỗ mũi mở ra.
“Chết tiệt, đây là kiếp gì?"
Điên cuồng trong mắt Tô Minh càng đậm, hắn cố gắng tiến hành Man Thần biến tiếp, chỉ có cách này mới cho thân thể liên tục hồi phục. Nhưng dù là Man Thần biến thì trong chớp mắt này không thể khiến Tô Minh hồi phục như ban đầu, không còn tác dụng. Thân thể của Tô Minh ác hóa cực kỳ nghiêm trọng. Tô Minh tựa như người bình thường sắp chết, giãy dụa trước khi chết.
Giờ phút này Tô Minh kêu Thiên Linh lão nhân một tiếng là đối phương sẽ ra tay ngay, nhưng hắn mím môi.
Tô Minh không tin mình không thể chống lại kiếp thứ bốn này, hắn không tin mình sẽ chết trong kiếp thứ bốn. Hắn không tin, hắn không cam lòng, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn thất bại như vậy.
“Đây không phải là kiếp, nó là nguyền rủa.” Toàn thân Tô Minh đau nhức, mắt đỏ thẫm tràn ngập tơ máu, ánh mắt ảm đạm như ngọn nến bị gió thổi lay lắt. Lúc đèn sắp tắt thì Tô Minh bỗng hiểu ra.
Cái gọi là cửu tử kiếp, giết người vô hình rõ ràng Chính là nguyền rủa!
Kiếp nạn này mạnh mẽ như vậy, khiến người thấy bất lực là vì toàn ý chí Tam Hoang nguyền rủa một người, vậy thì kẻ đó không cách nào đối kháng được, chỉ có thể bị động chịu nguyền rủa!
Đây là một loại thể hiện của ý chí Tam Hoang. Tô Minh đã hiểu, không những hắn hiểu cửu tử là cách nguyền rủa, trong giây phút này hắn rõ ràng cái gọi là linh tiên kiếp cũng là một loại biểu hiện ý chí Tam Hoang. Giống như hắn dùng ý chí chân giới tiêu diệt một tu sĩ trong chân giới của mình, vậy thì hắn cũng có thể dùng ý chí giáng xuống kiếp như thế này.
“Thần ... Sưng ... Xỉ ... Tiêu, tử!"
Giây phút Tô Minh hiểu ra thì tiếng rì rầm đến từ ý chí lại vang lên, lần này vang vọng khiến khuôn mặt hắn thay đổi, mặt phù lên, cảm giác người lạnh lẽo như răng lỏng lẻo lại nóng cháy. Cảm giác này thật mẫu thuẫn, hệt như giữa sống và chết.
Khi cảm giác xuất hiện thì Tô Minh chân thật cảm nhận được không thể chống lại cái chết. Man Thần biến vẫn đang diễn ra nhưng đã cực kỳ tán loạn.
“Thủ ... Theo ... Y ... Phùng, tử!"
“Hãn ... Xuất ... Không ... Lưu, tử!"
Ầm!
Man Thần biến của Tô Minh tán loạn, trăm triệu hồn Đại Man không thể ngưng tụ Man thân cho hắn, không thể đối kháng nguyền rủa đến từ ý chí của tam hoang đại giới.
“Là nguyền rủa chứ gì, Tô Minh cũng biết!” Người Tô Minh suy yếu, sắp chết.
Thiên Linh lão nhân không do dự gì nữa, định ra tay giúp đỡ. Tô Minh chợt cất tiếng cười to, tiếng cười cực kỳ yếu ớt, không thể phát ra, câm lặng, chỉ là trên khuôn mặt sưng phù lộ khóe môi cong lên. Trong tiếng cười câm lặng, Tô Minh hộc bãi máu. Máu phun ra, miệng Tô Minh phát ra tiếng rì rầm, thanh âm có lực lượng kỳ dị vang vọng bốn phía, dẫn động Chân Giới phân thân của hắn. Tô Minh lấy lực lượng chân giới của mình nguyền rủa tam hoang đại giới!
Đây là thuật pháp mạnh nhất của Tô Minh, thần thông chú hoang, thuật này mạnh đến mức có thể lay động bất khả ngôn, nhưng uy lực chân chính của nó là nguyền rủa ý chí Tam Hoang, khiến ý chí Tam Hoang trong ngủ say có dấu vết thức tỉnh.
“Lưỡi ... Quyển ... Dương ... Súc, cửu tử kiếp ... Tử!"
Ý chí từ cửu tử kiếp kiếp thứ bốn phát ra tiếng rì rầm truyền khắp bốn phía, hóa thành tiếng sấm sét kinh thiên động địa, khiến vòng xoáy âm tử rung lên. Thuật nguyền rủa của Tô Minh hoàn toàn thi triển ra.
“Chú tam hoang!"
Tiếng nổ ầm vang chớp mắt ngập trời, nguyền rủa của Tô Minh cần con rối nhưng bây giờ hắn không có sẵn, vậy thì hắn lấy bản thân làm búp bê, lấy ý chí Chân Giới phân thân nguyền rủa ý chí Tam Hoang, nguyền rủa kiếp thứ bốn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đây là cuộc đối kháng giữa nguyền rủa và nguyền rủa, là phản kích mạnh nhất của Tô Minh trong sinh mệnh sắp chết cố gắng sống lại. Trong phản kích này, lần đầu tiên Tô Minh biểu đạt ra một loại tuyệt không khuất phục, điên cuồng không thể bị phá hủy, uy hiếp với ý chí Tam Hoang.
Hoặc là ta chết, ngươi thức tỉnh sớm hơn, nhưng bởi vì thức tỉnh sớm cho nên mọi thứ không viên mãn, tất cả không phù hợp ý chí của tam hoang đại giới. Sau khi thức tỉnh sớm sẽ xuất hiện biến cố gì, dù Tô Minh không biết nhưg hắn tin tươngr ý chí Tam Hoang có linh tuyệt đối sẽ không mong muốn điều đó.
Hoặc là kiếp nạn này tan vỡ cho ta, tan biến đi, đừng ở trước mặt ta làm thuật nguyền rủa gì!
Tô Minh uy hiếp thẳng ra, trực tiếp, cũng triệt để.
Khi Tô Minh thi triển thuật nguyền rủa vô hình ***ng chạm với cửu tử kiếp thì trong tam hoang đại giới yên tĩnh, bỗng có tiếng gầm giạn dữ trong giấc ngủ say. Thanh âm có uy nhiếp khó tả, vang vọng khắp tam hoang đại giới. Nếu bây giờ có sinh mệnh thức tỉnh thì dù có tu vi gì cũng sẽ hình thần đều diệt trong âm thanh này.
Khi thanh âm phát ra, cửu tử kiếp xung quanh Tô Minh biến mất, tất cả nguyền rủa làm người hắn suy yếu cũng tan biến. Mọi thứ hồi phục trở về lúc trước khi kiếp nạn buông xuống. Cùng lúc đó, ý chí trong người Tô Minh đột phá, khiến khí thế của hắn càng thêm hùng hồn, hình thành vòng xoáy to cỡ trăm mét. Tô Minh sâu sắc cảm nhận được như đã trải qua cuộc tẩy rửa, bây giờ hắn có tự tin trải qua thăng tiên lần thứ tư.
Ý chí tam hoang đại giới ngủ say đã thỏa hiệp.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng, bỗng Thiên Linh lão nhân cất bước đi tới chắn trước mặt hắn, biểu tình nghiêm túc. Thiên Linh lão nhân giơ tay phải chộp hướng kiếp thứ bốn biến mất trong vòng xoáy. Cú chộp này làm kiếp thứ bốn khựng lại.
“Tiếp theo thì hãy để lão phu độ kiếp của ngươi. Nhiệm vụ của ngươi là vào sâu trong vòng xoáy âm tử, kiểm chứng suy đoán của lão phu, mau đi!