Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1280
Tang Tương Chân Giới, trong thế giới Chúng Linh Điện, Tô Minh ngẩng đầu ngửa mặt lên trời gào thét. Trong âm thanh gào thét tràn đầy khí thế kinh thiên và cảm giác đau nhức phát tiết ra khó có thể hình dung.
Càng ở trong âm thanh vang vọng này, tu vi trong thân thể Tô Minh lại bộc phát lần nữa. Lần bộc phát này trực tiếp khiến thiên không vặn vẹo, khiến thế giới này dường như khó có thể thừa nhận mà sắp bị phá hủy, nhưng chỉ là dường như mà thôi, cũng không phải bị phá hủy thật sự.
Nhưng cảnh tượng này cũng đủ để nhìn ra trong phúc chốc này, tu vi của Tô Minh, linh hồn của hắn, cảnh giới tính mạng của hắn đang như điên cuồng lột xác bạo tăng theo hai lần thăng tiên.
Loại bạo tăng này, nếu không coi Tô Minh là ý chí của tam đại chân giới, như vậy giờ phút này hắn đang tiến tới rất gần Bất Khả Ngôn!
Ba lần thăng tiên có thể so với Bất Khả Ngôn!
Mặc dù đây là lần thứ hai Tô Minh thăng tiên, nhưng nói chuẩn xác, đây chính là lần thứ ba!
Tô Minh có thể cảm giác rõ ràng được sự cường đại của hắn, đang lấy tốc độ không thể nào hình dung mà điên cuồng tăng lên. Tốc độ tăng lên này, nếu người ngoài nhìn thấy thì chắc chắn sẽ hoảng sợ.
Thân thể Tô Minh dần dần xuất hiện từng khe nứt. Theo những cái khe xuất hiện, có máu tươi màu đen chảy ra. Nhưng theo máu tươi chảy ra, khí thế của Tô Minh càng ngày càng mạnh.
Giờ phút này, tiên linh vị bị dung hợp trước mặt hắn đang dần dần lờ mờ đi, dường như tất cả truyền thừa đều bị Tô Minh dung hợp vào trong thân thể, trở thành một phần cảnh giới tính mạng không thể phân cách. Càng vào giờ phút này, trong đầu Tô Minh xuất hiện từng mảnh trí nhớ không thuộc về hắn. Đó là trí nhớ của lão giả này, cũng không phải thời đại một kỷ trước mà là ba kỷ trước!
Ở thời đại kia, lão giả này thân là người đứng đầu một nước, là một quốc gia tu chân, không có tông môn mà là lấy đất nước để tu luyện. Rốt cục lão giả này cũng đạt tới cảnh giới Bất Khả Ngôn. Trình độ cường đại ở thời đại của hắn cũng là cường giả tuyệt đỉnh.
Trí nhớ này dừng lại khi hạo kiếp phủ xuống kỷ này…
Không biết qua bao lâu, khi ý thức Tô Minh tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía lão giả biến thành tiên linh vị đã biến mất. Hai mắt Tô Minh lộ ra tang thương nồng đậm, dường như đã trải qua một cuộc đời khác.
Vết rách trên người hắn đã biến mất, cường độ thân thể đã đạt tới trình độ nhẫn chí bảo cũng không thể thương tổn. Linh hồn của hắn, tu vi của hắn đã có thể lay động Bất Khả Ngôn.
Nếu cộng thêm ý chí bén nhọn nhất của hắn, trấn áp được Bất Khả Ngôn cũng không phải việc khó.
Nhưng những thứ này còn không phải cực hạn hiện tại của Tô Minh. Hắn ngẩng đầu lên. Trong chớp mắt lão giả biến thành tiên linh vị kia biến mất, ánh mắt của hắn liền rơi vào hàng thứ ba từ dưới lên, tiên linh vị thứ ba trăm bảy mươi mốt.
Đây là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, dường như đang bị bệnh. Hắn nhắm hai mắt lại. Đứng ở trong mấy trăm tiên linh vị hàng thứ ba, hắn dường như cũng tầm thường. Nhưng khi ánh mắt Tô Minh rơi vào trên người hắn, Tô Minh liền cảm nhận được một luồng khí tức như triệu hồi linh hồn.
- Ba lần thăng tiên!
Tô Minh cảm thụ được tu vi mênh mông trong thân thể, giơ chân bước lên, hướng về lần thứ ba thăng tiên, lập tức đi đến chỗ tiên linh vị thứ ba trăm bảy mươi mốt của hàng thứ ba.
Năm đó, lần đầu Tô Minh thăng tiên, tư cách bản thân hắn chưa đủ nên hắn chỉ có thể dừng bước ở một lần thăng tiên, khó có thể tiếp tục một mạch cho đến khi đi tới cực hạn bản thân được.
Thân thể nhoáng một cái, trong nháy mắt đã chạm và tiên linh vị thứ ba trăm bảy mươi mốt của hàng thứ ba. Trong phút chốc, toàn thân Tô Minh chấn động mãnh liệt. Đó là thân thể, linh hồn và tu vi, toàn bộ đều chấn động. Từng trận suy nghĩ pha tạp lập tức tràn vào trong đầu Tô Minh. Cùng lúc đó, trong chớp mắt này, thân thể của hắn lại càng xuất hiện dấu hiệu sắp bị phá hủy.
Linh hồn của hắn bị một chút suy nghĩ này đánh sâu vào, dường như muốn phân cách vỡ vụn. Tu vi của hắn cũng xuất hiện rối loạn, dường như lần thăng tiên này khác với người khác.
Tô Minh đã chuẩn bị tâm lý về điểm này từ trước. Lão giả Thiên Linh đã từng nói ba lần thăng tiên có thể so với Bất Khả Ngôn. Như vậy cũng có thể tưởng tượng ra được thăng tiên lần thứ ba nhất định là vô cùng khó khăn, ảnh hưởng tới bản thân cũng là lớn nhất.
Mặc dù khó khăn nhưng Tô Minh tự tin có thể hấp thu hoàn toàn. Bởi vì hắn không phải lấy hai lần thăng tiên làm trụ cột để tiến hành lần thăng tiên thứ ba, mà là lấy tư cách sở hữu hai giới để tiến hành lần thứ ba!
Cho nên thân thể đau nhói, sắc mặt Tô Minh mơ hồ vặn vẹo nhưng vẫn liên tục kháng trụ. Hai mắt của hắn lộ ra tia máu, thân thể của hắn đang trong run rẩy này mà không ngừng đẩy nhanh tốc độ đề cao cường độ.
Theo đau nhức truyền đến, bản thân càng ngày càng lớn mạnh. Thời gian trôi qua, Tô Minh tùy ý triển khai toàn lực hấp thu toàn bộ truyền thừa đến từ tiên linh vị này. Hồn cũng tốt, tu vi cũng được, đủ loại khảo nghiệm, hồn phân liệt đều được Tô Minh cảm thụ. Nhìn tưởng dông dài như vạn năm nhưng trên thực tế chẳng qua là ba canh giờ.
Ba canh giờ sau, tiên linh vị trước mặt Tô Minh đã trở thành hư ảo dường như trong suốt, trong tích tắc liền bị Tô Minh hoàn toàn dung hợp. Tô Minh hít sâu một hơi, chậm rãi cúi đầu nhìn tay phải của hắn. Tay phải của hắn từ từ nắm lại thành quả đấm.
Nhìn quả đấm, khóe miệng Tô Minh lộ ra nụ cười. Nụ cười này mang theo vẻ âm trầm lạnh lẽo. Nhưng thần sắc Tô Minh lại hiện ra tự tin mãnh liệt hơn.
- Thì ra cảm giác Bất Khả Ngôn là một loại phân liệt và sáng tạo, phân liệt vô số. Mỗi một phân thân đều có thể sáng tạo ra một bản thân đầy đủ. Cũng chính là ta đánh ra một quyền này, trong quá trình sẽ nứt vỡ ra vô số phân rồi lại lần nữa sáng tạo tổ hợp trở thành một phần. Nhìn như một quyền, nhưng trên thực tế không biết Bất Khả Ngôn tầm thường có thể tiếp được một quyền này không?
Tô Minh lẩm bẩm, mắt lộ ra chiến ý. Đáng tiếc xung quanh hắn không có đối thủ, nếu không Tô Minh rất muốn thử nghiệm một chút một quyền này của hắn mạnh như thế nào!
- Đồng thời, cường độ nhục thể của ta cũng như vậy, có thể phân liệt vô số chỉ trong nháy mắt, trùng tân tổ hợp trong nháy mắt, có thể nói là Bất Tử Chi Thân!
- Tu vi của ta cũng vậy. Chỉ cần có một tia đầy đủ thì sẽ đầy đủ trong chớp mắt. Cảnh giới này sáng tạo thiên địa núi sông, biến ảo vũ trụ hàng vạn hàng ngàn, quả nhiên là Bất Khả Ngôn!
Tô Minh lẩm bẩm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía hàng tiên linh vị thứ tư tính từ phía dưới. Sau khi quét qua một lần, ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng ở vị trí tiên linh vị thứ hai trăm bốn mươi tám.
Đây là một nam tử trung niên mặc trường bào màu đen. Cả người hắn đều phát tán ra từng trận khí tức âm hàn. Hàng tiên linh vị này, gàn như người nào cũng tản mát ra uy áp cường đại. Nếu cẩn thận cảm nhận từng cái uy áp thì sẽ phát hiện đều vượt qua Bất Khả Ngôn!
- Bốn lần thăng tiên!
Trong mắt Tô Minh chợt lóe tinh mang. Hắn không chút do dự, thân thể lại nhoáng lên một cái. Trong nháy mắt hắn đã chìm trong kim quang vô tận, xuất hiện bên cạnh hàng tiên linh vị thứ tư từ dưới lên. Hắn lại nhoáng lên một cái, trực tiếp tới gần tiên linh vị thứ hai trăm bốn mươi tám.
Di trạch của Đại Man Bộ đã lưu lại sáu số, cũng lần lượt nghiệm chứng chứng minh nó chính xác. Tuy nói chỉ có sáu nhưng cho dù là sáu thì cũng khiến Tô Minh giảm bớt rất nhiều nguy hiểm, trực tiếp đi tới con đường lớn.
Mà ở Thời Đại Đệ Nhị, các bộ lạc có thể như Đại Man Bộ tìm được sáu số đầu tiên, có thể không sai lầm truyền thừa xuống tộc quần, đây có thể nói là vô cùng hiếm thấy.
Tô Minh nhìn tiên linh vị trước mặt này, nhìn nam tử trung niên mặc hắc bào này. Hắn giơ tay phải lên, không chút do dự đặt một chưởng trên mi tâm của tiên linh vị này. Trong nháy mắt tay hắn chạm vào nam tử trung niên này, toàn thân Tô Minh liền lạnh lẽo chỉ trong tích tắc. Trên da hắn xuất hiện đại lượng hàn khí. Những hàn khí này nhanh chóng gia tăng. Chỉ là thời gian mấy lần hô hấp, thân thể Tô Minh đã hóa thành một tảng băng, tính cả tiên linh vị kia, đều bị băng phong.
Thời gian trôi qua. Một canh giờ sau, Tô Minh trong tảng băng đó không nhúc nhích. Nhưng lại có nhiều hàn khí từ trên thân thể hắn tán xuất ra, khiến trong tầng băng lại xuất hiện một tầng đóng băng nữa.
Nhưng khác nhau là tầng băng bên ngoài thuộc về bản thân tiên linh vị, mà tầng băng bên trong lại là của Tô Minh.
Cùng lúc đó, thân thể tiên linh vị bên cạnh dường như bị vây hơi mờ. Dường như truyền thừa mà người này nắm giữ đang nhanh chóng bị Tô Minh hấp thu.
Cùng bị hấp thu còn có trí nhớ còn sót lại của tiên linh vị. Đó là kỷ nguyên rấ lâu trước đây, thuộc về thời đại khi nam tử trung niên này còn sống.
Một đời trí nhớ bao gồm tất cả của hắn, có yêu, có hận, có tiếc nuối, có bừa bãi. Tất cả trí nhớ cho đến một kỷ này, hạo kiếp xuất hiện, nam tử này ngẩng đầu nhìn trời cao, trong lúc cười to mang theo vẻ điên cuồng, lựa chọn tuân theo truyền thừa cổ xưa, biến bản thân thành tiên linh vị, khiến bản thân chết có ý nghĩa, để cái chết bản thân đổi lấy một lần thành công của hậu nhân không biết ở kỷ nào!
- Nếu như có người thành công, tiêu diệt Tam Hoang, để chúng ta tự nguyện giao ra, đừng phó mặc!
Tô Minh chấn động tâm thần. Tầng băng chỗ hắn bị vỡ vụn trong nháy mắt, bị hàn khí của Tô Minh thay thế, dần dần hòa tan. Khi tầng băng cũng tan chảy, tiên linh vị nam tử trung niên bên cạnh Tô Minh cũng đã biến mất.
Tô Minh trầm mặc. Trong đầu hắn nhiều hơn không ít trí nhớ. Hồi lâu sau, hai mắt hắn lộ ra vẻ bén nhọn, chậm rãi gật gật đầu, dường như đang hứa hẹn với vị tiền bối kia. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn hàng tiên linh vị thứ năm.
- Hẳn là có thể tiến hành lần thăng tiên thứ năm!
Tam Hoang Đại Giới, theo Viêm Bùi Thần Hoàng của Ám Thần phủ xuống, biển xương cốt trắng tràn ngập tinh không. Xung quanh, vô số tu sĩ Ám Thần đang cúng bái, tu sĩ Nghịch Thánh trầm mặc cúi đầu. Trên biển xương trắng này, trong miệng Thần Hoàng mặc hắc bào truyền ra âm thanh lạnh lùng âm trầm.
- Bổn hoàng phủ xuống. Dựa theo ước định, tu sĩ Nghịch Thánh phải nghe theo hiệu lệnh của bổn hoàng. Trong năm trăm năm đầu này, tất cả phải tuân theo ý chí của bổn hoàng!
- Ý chỉ thứ nhất của bổn hoàng, chiếm cứ toàn bộ Đạo Thần Chân Giới, phá hủy tông môn Đệ Cửu Phong yếu ớt! Ta cho phép lịnh tôn xuất thủ, tiêu diệt Đệ Cửu Phong!
Càng ở trong âm thanh vang vọng này, tu vi trong thân thể Tô Minh lại bộc phát lần nữa. Lần bộc phát này trực tiếp khiến thiên không vặn vẹo, khiến thế giới này dường như khó có thể thừa nhận mà sắp bị phá hủy, nhưng chỉ là dường như mà thôi, cũng không phải bị phá hủy thật sự.
Nhưng cảnh tượng này cũng đủ để nhìn ra trong phúc chốc này, tu vi của Tô Minh, linh hồn của hắn, cảnh giới tính mạng của hắn đang như điên cuồng lột xác bạo tăng theo hai lần thăng tiên.
Loại bạo tăng này, nếu không coi Tô Minh là ý chí của tam đại chân giới, như vậy giờ phút này hắn đang tiến tới rất gần Bất Khả Ngôn!
Ba lần thăng tiên có thể so với Bất Khả Ngôn!
Mặc dù đây là lần thứ hai Tô Minh thăng tiên, nhưng nói chuẩn xác, đây chính là lần thứ ba!
Tô Minh có thể cảm giác rõ ràng được sự cường đại của hắn, đang lấy tốc độ không thể nào hình dung mà điên cuồng tăng lên. Tốc độ tăng lên này, nếu người ngoài nhìn thấy thì chắc chắn sẽ hoảng sợ.
Thân thể Tô Minh dần dần xuất hiện từng khe nứt. Theo những cái khe xuất hiện, có máu tươi màu đen chảy ra. Nhưng theo máu tươi chảy ra, khí thế của Tô Minh càng ngày càng mạnh.
Giờ phút này, tiên linh vị bị dung hợp trước mặt hắn đang dần dần lờ mờ đi, dường như tất cả truyền thừa đều bị Tô Minh dung hợp vào trong thân thể, trở thành một phần cảnh giới tính mạng không thể phân cách. Càng vào giờ phút này, trong đầu Tô Minh xuất hiện từng mảnh trí nhớ không thuộc về hắn. Đó là trí nhớ của lão giả này, cũng không phải thời đại một kỷ trước mà là ba kỷ trước!
Ở thời đại kia, lão giả này thân là người đứng đầu một nước, là một quốc gia tu chân, không có tông môn mà là lấy đất nước để tu luyện. Rốt cục lão giả này cũng đạt tới cảnh giới Bất Khả Ngôn. Trình độ cường đại ở thời đại của hắn cũng là cường giả tuyệt đỉnh.
Trí nhớ này dừng lại khi hạo kiếp phủ xuống kỷ này…
Không biết qua bao lâu, khi ý thức Tô Minh tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía lão giả biến thành tiên linh vị đã biến mất. Hai mắt Tô Minh lộ ra tang thương nồng đậm, dường như đã trải qua một cuộc đời khác.
Vết rách trên người hắn đã biến mất, cường độ thân thể đã đạt tới trình độ nhẫn chí bảo cũng không thể thương tổn. Linh hồn của hắn, tu vi của hắn đã có thể lay động Bất Khả Ngôn.
Nếu cộng thêm ý chí bén nhọn nhất của hắn, trấn áp được Bất Khả Ngôn cũng không phải việc khó.
Nhưng những thứ này còn không phải cực hạn hiện tại của Tô Minh. Hắn ngẩng đầu lên. Trong chớp mắt lão giả biến thành tiên linh vị kia biến mất, ánh mắt của hắn liền rơi vào hàng thứ ba từ dưới lên, tiên linh vị thứ ba trăm bảy mươi mốt.
Đây là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, dường như đang bị bệnh. Hắn nhắm hai mắt lại. Đứng ở trong mấy trăm tiên linh vị hàng thứ ba, hắn dường như cũng tầm thường. Nhưng khi ánh mắt Tô Minh rơi vào trên người hắn, Tô Minh liền cảm nhận được một luồng khí tức như triệu hồi linh hồn.
- Ba lần thăng tiên!
Tô Minh cảm thụ được tu vi mênh mông trong thân thể, giơ chân bước lên, hướng về lần thứ ba thăng tiên, lập tức đi đến chỗ tiên linh vị thứ ba trăm bảy mươi mốt của hàng thứ ba.
Năm đó, lần đầu Tô Minh thăng tiên, tư cách bản thân hắn chưa đủ nên hắn chỉ có thể dừng bước ở một lần thăng tiên, khó có thể tiếp tục một mạch cho đến khi đi tới cực hạn bản thân được.
Thân thể nhoáng một cái, trong nháy mắt đã chạm và tiên linh vị thứ ba trăm bảy mươi mốt của hàng thứ ba. Trong phút chốc, toàn thân Tô Minh chấn động mãnh liệt. Đó là thân thể, linh hồn và tu vi, toàn bộ đều chấn động. Từng trận suy nghĩ pha tạp lập tức tràn vào trong đầu Tô Minh. Cùng lúc đó, trong chớp mắt này, thân thể của hắn lại càng xuất hiện dấu hiệu sắp bị phá hủy.
Linh hồn của hắn bị một chút suy nghĩ này đánh sâu vào, dường như muốn phân cách vỡ vụn. Tu vi của hắn cũng xuất hiện rối loạn, dường như lần thăng tiên này khác với người khác.
Tô Minh đã chuẩn bị tâm lý về điểm này từ trước. Lão giả Thiên Linh đã từng nói ba lần thăng tiên có thể so với Bất Khả Ngôn. Như vậy cũng có thể tưởng tượng ra được thăng tiên lần thứ ba nhất định là vô cùng khó khăn, ảnh hưởng tới bản thân cũng là lớn nhất.
Mặc dù khó khăn nhưng Tô Minh tự tin có thể hấp thu hoàn toàn. Bởi vì hắn không phải lấy hai lần thăng tiên làm trụ cột để tiến hành lần thăng tiên thứ ba, mà là lấy tư cách sở hữu hai giới để tiến hành lần thứ ba!
Cho nên thân thể đau nhói, sắc mặt Tô Minh mơ hồ vặn vẹo nhưng vẫn liên tục kháng trụ. Hai mắt của hắn lộ ra tia máu, thân thể của hắn đang trong run rẩy này mà không ngừng đẩy nhanh tốc độ đề cao cường độ.
Theo đau nhức truyền đến, bản thân càng ngày càng lớn mạnh. Thời gian trôi qua, Tô Minh tùy ý triển khai toàn lực hấp thu toàn bộ truyền thừa đến từ tiên linh vị này. Hồn cũng tốt, tu vi cũng được, đủ loại khảo nghiệm, hồn phân liệt đều được Tô Minh cảm thụ. Nhìn tưởng dông dài như vạn năm nhưng trên thực tế chẳng qua là ba canh giờ.
Ba canh giờ sau, tiên linh vị trước mặt Tô Minh đã trở thành hư ảo dường như trong suốt, trong tích tắc liền bị Tô Minh hoàn toàn dung hợp. Tô Minh hít sâu một hơi, chậm rãi cúi đầu nhìn tay phải của hắn. Tay phải của hắn từ từ nắm lại thành quả đấm.
Nhìn quả đấm, khóe miệng Tô Minh lộ ra nụ cười. Nụ cười này mang theo vẻ âm trầm lạnh lẽo. Nhưng thần sắc Tô Minh lại hiện ra tự tin mãnh liệt hơn.
- Thì ra cảm giác Bất Khả Ngôn là một loại phân liệt và sáng tạo, phân liệt vô số. Mỗi một phân thân đều có thể sáng tạo ra một bản thân đầy đủ. Cũng chính là ta đánh ra một quyền này, trong quá trình sẽ nứt vỡ ra vô số phân rồi lại lần nữa sáng tạo tổ hợp trở thành một phần. Nhìn như một quyền, nhưng trên thực tế không biết Bất Khả Ngôn tầm thường có thể tiếp được một quyền này không?
Tô Minh lẩm bẩm, mắt lộ ra chiến ý. Đáng tiếc xung quanh hắn không có đối thủ, nếu không Tô Minh rất muốn thử nghiệm một chút một quyền này của hắn mạnh như thế nào!
- Đồng thời, cường độ nhục thể của ta cũng như vậy, có thể phân liệt vô số chỉ trong nháy mắt, trùng tân tổ hợp trong nháy mắt, có thể nói là Bất Tử Chi Thân!
- Tu vi của ta cũng vậy. Chỉ cần có một tia đầy đủ thì sẽ đầy đủ trong chớp mắt. Cảnh giới này sáng tạo thiên địa núi sông, biến ảo vũ trụ hàng vạn hàng ngàn, quả nhiên là Bất Khả Ngôn!
Tô Minh lẩm bẩm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía hàng tiên linh vị thứ tư tính từ phía dưới. Sau khi quét qua một lần, ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng ở vị trí tiên linh vị thứ hai trăm bốn mươi tám.
Đây là một nam tử trung niên mặc trường bào màu đen. Cả người hắn đều phát tán ra từng trận khí tức âm hàn. Hàng tiên linh vị này, gàn như người nào cũng tản mát ra uy áp cường đại. Nếu cẩn thận cảm nhận từng cái uy áp thì sẽ phát hiện đều vượt qua Bất Khả Ngôn!
- Bốn lần thăng tiên!
Trong mắt Tô Minh chợt lóe tinh mang. Hắn không chút do dự, thân thể lại nhoáng lên một cái. Trong nháy mắt hắn đã chìm trong kim quang vô tận, xuất hiện bên cạnh hàng tiên linh vị thứ tư từ dưới lên. Hắn lại nhoáng lên một cái, trực tiếp tới gần tiên linh vị thứ hai trăm bốn mươi tám.
Di trạch của Đại Man Bộ đã lưu lại sáu số, cũng lần lượt nghiệm chứng chứng minh nó chính xác. Tuy nói chỉ có sáu nhưng cho dù là sáu thì cũng khiến Tô Minh giảm bớt rất nhiều nguy hiểm, trực tiếp đi tới con đường lớn.
Mà ở Thời Đại Đệ Nhị, các bộ lạc có thể như Đại Man Bộ tìm được sáu số đầu tiên, có thể không sai lầm truyền thừa xuống tộc quần, đây có thể nói là vô cùng hiếm thấy.
Tô Minh nhìn tiên linh vị trước mặt này, nhìn nam tử trung niên mặc hắc bào này. Hắn giơ tay phải lên, không chút do dự đặt một chưởng trên mi tâm của tiên linh vị này. Trong nháy mắt tay hắn chạm vào nam tử trung niên này, toàn thân Tô Minh liền lạnh lẽo chỉ trong tích tắc. Trên da hắn xuất hiện đại lượng hàn khí. Những hàn khí này nhanh chóng gia tăng. Chỉ là thời gian mấy lần hô hấp, thân thể Tô Minh đã hóa thành một tảng băng, tính cả tiên linh vị kia, đều bị băng phong.
Thời gian trôi qua. Một canh giờ sau, Tô Minh trong tảng băng đó không nhúc nhích. Nhưng lại có nhiều hàn khí từ trên thân thể hắn tán xuất ra, khiến trong tầng băng lại xuất hiện một tầng đóng băng nữa.
Nhưng khác nhau là tầng băng bên ngoài thuộc về bản thân tiên linh vị, mà tầng băng bên trong lại là của Tô Minh.
Cùng lúc đó, thân thể tiên linh vị bên cạnh dường như bị vây hơi mờ. Dường như truyền thừa mà người này nắm giữ đang nhanh chóng bị Tô Minh hấp thu.
Cùng bị hấp thu còn có trí nhớ còn sót lại của tiên linh vị. Đó là kỷ nguyên rấ lâu trước đây, thuộc về thời đại khi nam tử trung niên này còn sống.
Một đời trí nhớ bao gồm tất cả của hắn, có yêu, có hận, có tiếc nuối, có bừa bãi. Tất cả trí nhớ cho đến một kỷ này, hạo kiếp xuất hiện, nam tử này ngẩng đầu nhìn trời cao, trong lúc cười to mang theo vẻ điên cuồng, lựa chọn tuân theo truyền thừa cổ xưa, biến bản thân thành tiên linh vị, khiến bản thân chết có ý nghĩa, để cái chết bản thân đổi lấy một lần thành công của hậu nhân không biết ở kỷ nào!
- Nếu như có người thành công, tiêu diệt Tam Hoang, để chúng ta tự nguyện giao ra, đừng phó mặc!
Tô Minh chấn động tâm thần. Tầng băng chỗ hắn bị vỡ vụn trong nháy mắt, bị hàn khí của Tô Minh thay thế, dần dần hòa tan. Khi tầng băng cũng tan chảy, tiên linh vị nam tử trung niên bên cạnh Tô Minh cũng đã biến mất.
Tô Minh trầm mặc. Trong đầu hắn nhiều hơn không ít trí nhớ. Hồi lâu sau, hai mắt hắn lộ ra vẻ bén nhọn, chậm rãi gật gật đầu, dường như đang hứa hẹn với vị tiền bối kia. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn hàng tiên linh vị thứ năm.
- Hẳn là có thể tiến hành lần thăng tiên thứ năm!
Tam Hoang Đại Giới, theo Viêm Bùi Thần Hoàng của Ám Thần phủ xuống, biển xương cốt trắng tràn ngập tinh không. Xung quanh, vô số tu sĩ Ám Thần đang cúng bái, tu sĩ Nghịch Thánh trầm mặc cúi đầu. Trên biển xương trắng này, trong miệng Thần Hoàng mặc hắc bào truyền ra âm thanh lạnh lùng âm trầm.
- Bổn hoàng phủ xuống. Dựa theo ước định, tu sĩ Nghịch Thánh phải nghe theo hiệu lệnh của bổn hoàng. Trong năm trăm năm đầu này, tất cả phải tuân theo ý chí của bổn hoàng!
- Ý chỉ thứ nhất của bổn hoàng, chiếm cứ toàn bộ Đạo Thần Chân Giới, phá hủy tông môn Đệ Cửu Phong yếu ớt! Ta cho phép lịnh tôn xuất thủ, tiêu diệt Đệ Cửu Phong!