Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1285
Cuộc chiến tầm thường, tử vong tới một mức độ nhất định thì sẽ có người ý chí sụp đổ thành cát vụn. Nhưng trận chiến hôm nay, những người này trước khi chết, hồn dù có tự bạo hủy diệt thì vẫn thành linh trong lòng kẻ sống, trở thành thuốc kích thích vận mệnh của bọn họ. Cũng bởi một câu nói của Tô Minh, hóa thành vĩnh hằng.
- Tông mông Đệ Cửu Phong, tộc quần Man tộc, tất cả tu sĩ chết đi, hồn các ngươi sẽ không bị ta bỏ rơi. Hồn các ngươi dù có bị tản đi cũng sẽ được ngưng tụ lại một lần nữa.
Lời nói của Tô Minh ,mt và Đệ Cửu Phong không nghe được. Chỉ có Viêm Bùi Thần Hoàng phía dưới hắn là có thể nghe thấy. Hầu như trong nháy mắt khi lời nói của Tô Minh vang lên, bên trong trận pháp bị tổn hại đã trở thành chiến trường của Đệ Cửu Phong âm thầm xuất hiện một lốc xoáy. Lốc xoáy này nghịch chuyển, có những sợi hồn vô hình trung bỗng xuất hiện.
Những hồn này mờ mịt nhìn chiến trường phía dưới. Khi bọn họ thấy tất cả chiến trường, thần sắc của bọn họ lộ vẻ khiếp sợ và mờ mịt càng sâu hơn. Toàn bộ bọn họ đều là tu sĩ Đệ Cửu Phong và tộc nhân Man tộc chết trận.
Hầu như trong chớp mắt khi bọn họ xuất hiện, theo lốc xoáy xoay tròn, từng điểm sáng mà người sống không nhìn được biến ảo ra, ngưng tụ với nhau. Những hồn phách của tu sĩ Đệ Cửu Phong và Man tộc tự bạo bỗng nhiên lại được ngưng tụ ra một lần nữa trên trời cao này.
Dường như bên trong trời cao này có một quy tắc. Trong quy tắc này được viết xuống một câu nói rõ ràng!
Mà câu nói kia chính là những lời Tô Minh nói trước kia!
Kẻ sống không nhìn thấy bọn họ nhưng bọn họ có thể nhìn thấy hết thảy chiến trường, bao gồm cả Tô Minh ở nơi xa xa, giống như một mặt trời khổng lồ. Mặt trời này giống như khiến cả trời cao của Chân giới phải cúng bái.
- Thân thể của ta từng là Man Thần của Man tộc, ta là đệ tử của Đệ Cửu Phong. Hôm nay ta cũng là một trong những người sáng tạo ra Đệ Cửu Phong. Tô Minh ta, hôm nay lấy ý chí của Đạo Thần, ý chí của Tiên Tông, ý chí Cương Thiên, tạo thành ngọn núi thứ mười !
- Ngọn núi thứ mười là Điệu Phong. Ngọn núi này ngưng tụ tất cả hồn phách của tộc nhân, tu sĩ tông môn chết trong Chân giới của ta. Hồn tướng của các ngươi ngưng tụ trên ngọn núi này, bảo vệ tông môn, tộc quần, núi sống của các ngươi!
- Các ngươi sắp được thờ cúng, sẽ hưởng thụ hương khói. Các ngươi chính là hồn phách bảo vệ tông môn và tộc quần. Ta ban cho các ngươi tư cách bất diệt, chỉ cần tông môn còn tồn tại!
Tiếng nói của Tô Minh vang vọng, kẻ sống không nghe được nhưng lại nổ vang trời. Một ngọn núi như kiếm xuất hiện trong hư không, trong phút chốc đã được tạo thành, đứng vững bên trong trời cao.
Những hồn phách lơ lửng bốn phía, mọi người đều nhìn về phía Tô Minh, kích động vái một cái, trở thành chiến hồn bất diện đầu tiên bảo vệ núi sông trên ngọn núi thứ mười này!
Cảnh tượng này khiến Viêm Bùi Thần Hoàng run rẩy. Hắn hoàn toàn nhìn rõ tất cả. Cảnh tượng này khiến thần sắc hắn hoảng sợ và khó tin.
- Đây không phải là nói liền thành hiện thực ngay sao? Đây không phải là thay đổi quy tắc mà là... Sáng tạo ra quy tắc. Một câu nói liền sáng tạo ra quy tắc. Đây là Đạo Vô Nhai phía sau Bất Khả Ngôn!
- Bởi vì Đạo Vô Nhai, ta nói là đi thì vĩnh viễn không dừng lại....
Viêm Bùi Thần Hoàng lẩm bẩm, mồ hôi lạnh tràn ngập toàn thân trong nháy mắt.
Tô Minh nhìn chiến trường phía xa xa, nhìn những linh hồn lại được ngưng tụ mà không tiêu tán. Ý tán thưởng trong mắt hắn càng ngày ngày đậm. Hắn thấy Đệ Cửu Phong phản kích, nhìn như hỗn loạn nhưng trên thực tế lại đâu ra đấy. Tất cả đều được hoàn thành theo mệnh lệnh của nhịn sư huynh, bao gồm cả ra tay, bao gồm tầng tầng áp chế khiến khí thế của Ám Thần và Nghịch Thánh không thể nổi lên, bao gồm cả một loại tự bạo vừa phát sinh.
Những điều này đều dựa theo kế hoạch của nhị sư huynh, tầng tầng áp chế kẻ địch, lấy khí thế so sánh, tiêu tán tu vi của Nghịch Thánh và Ám Thần trong vô hình, để cho phần lớn tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh dưới uy áp này chỉ còn bốn phần tu vi, chỉ có thể phát huy được ba phần!
Tô Minh đang cười nhưng Viêm Bùi Thần Hoàng lại đang hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, hồi lâu mới khôi phục lại như cũ, sắc mặt tái nhợt không còn chút màu. Trận chiến này hắn đã không thể thay đổi. Trên thực tế, tồn tại cường đại phía sau khiến tâm thần hắn run rẩy, đã quyết định tất cả.
- Hắn rốt cục là ai? Ở Tam Hoang đại giới này sao lại có lão quái kinh khủng như vậy chứ? Chết tiệt. Những lão quái kia đều ngủ say cả, chưa từng nghe nói có người có thể thức tỉnh trước. Trong truyền thuyền, đám người bọn họ bị thiên địa vứt bỏ, không hề ở bên trong giới này mà đã bước ra ngoài thiên địa...
- Khi bọn họ thức tỉnh cũng là lúc trước khi thế giới bị hủy diệt. Nhưng người này, hắn cho ta cảm giác rõ ràng là một trong những lão quái đó. Cho dù là trong đám lão quái, hắn cũng có thể coi là cường giả. Đạo Vô Nhai, đây rõ ràng là cường giả chí tôn cảnh giới Đạo Vô Nhai! Chết tiệt, làm sao hắn lại thức tỉnh được!!!
Giờ phút này Viêm Bùi Thần Hoàng không còn nghĩ tới chuyện tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh nhất định tử vong thất bại nữa. Hắn đang nghĩ xem mình vượt qua kiếp nạn này thế nào.
- Lão quái Đệ Cửu Phong lại để ý tới Đệ Cửu Phong như vậy. Ta... Nếu ta biết thế thì cần gì phải tới tự tìm phiền toái, đắc tội với Đệ Cửu Phong!
- May mà ở đây chỉ là phân thân của ta, nhưng dù là phân thân thì cũng là một tổn thất lớn, đối với mà nói cũng là thương tổn lớn. Huống chi sát cơ của người này, trừ phi ta về trận doanh Ám Thần, nếu không ở bên trong Tam Hoang đại giới này, người này muốn tìm ta là chuyện cực kỳ dễ dàng...
Khi Viêm Bùi Thần Hoàng đang thấp thỏm, tu sĩ Ám Thần Nghịch Thánh giao chiến với Đệ Cửu Phong đã kéo cuộc chiến này tới đỉnh điểm. Hổ Tử ngửa mặt lên trời cười nanh ác. Những nơi hắn đi qua như chỗ không người. Tu vi của hắn vốn mạnh mẽ, cộng thêm với việc kẻ thù bị tước đi gần bảy phần tu vi khiến hắn ở chỗ này có thể nói là gần như vô địch. Trừ phi là những tu sĩ Nghịch Thánh và Ám Thần dù bị tước đi bảy phần tu vi mà còn mạnh mẽ ra, những người khác vốn không phải là đối thủ của hắn.
Về phần những tu sĩ bị yếu đi nhưng vẫn cường đại, đối thủ của bọn họ là Đại sư huynh.
Đại sư huynh nhìn như khoanh chân bất động nhưng trên thực tế, tất cả vu hồn quanh hắn đều đạt tới trình độ hóa thân, khiến không chỗ nào trong chiến trường không có thân ảnh của vu hồn, cũng tỏ rõ là không nơi nào không có Đại sư huynh.
Có thể thấy, Đệ Cửu Phong trong những ngày Tô Minh không có mặt, tu vi của Đại sư huynh đã có tăng trưởng rõ ràng. Nhất là thuật thân ngoại hóa thân hôm nay thể hiện ra càng khiến Tô Minh phải cẩn thận nhìn mấy lần.
Thuật này mạnh, trừ bản thể bất động ra thì có thể hóa thân thành hơn trăm người, tồn tại ở các nơi trên chiến trường. Thực lực từng hóa thân đều được thể hiện. Đây cũng là ấn tượng của Tô Minh với Đại sư huynh, tu vi độc nhất vô nhị.
Mà ở chỗ Đại sư huynh ngồi khoanh chân, Tô Minh thấy được một ý Linh Tiên yếu ớt. Phát hiện này khiến Tô Minh phải cẩn thận nhìn lại. Linh Tiên ý này thuộc về Đạo Hải chi tiên.
- Xem ra thời gian này, Đệ Cửu Phong và Đạo Hải chi tiên sống rất hòa hợp.
Trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, nhìn về phía nhị sư huynh, thần sắc lộ vẻ kính nể.
Tu vi cá nhân, nhị sư huynh không bằng Tô Minh nhưng về nắm chiến trường, các thủ đoạn âm mưu dương mưu, trù tính kế hoạch, Tô Minh không bằng nhị sư huynh.
Nhị sư huynh có thể sửa sáng Đệ Cửu Phong lại kiên cố như sắt thép, hơn nữa có thể chỉ huy chiến lực của Đệ Cửu Phong phát huy tới tận cùng. Những thứ này Tô Minh đúng là không bằng.
Tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh chết trận nhiều, bắt đầu sinh ra ý rút lui. Tu sĩ Man tộc và Đệ Cửu Phong ngược lại càng có chiến ý sục sôi. Hai mắt Tô Minh nheo lại. Trận tôi luyện này không thể kết thúc như vậy. Nếu đã bắt đầu thì phải đạt tới trình độ khắc cốt minh tâm mới được.
Chỉ có vậy mới khiến tôi luyện thành dấu vết. Chỉ có vậy mới có thể đốt lên chiến hồn của Đệ Cửu Phong và Man tộc, khiến nhất tông nhất tộc quật khởi trong đại thắng này. Cũng giống như mượn trận chiến trước, truyền danh tiếng của nhất tông nhất tộc khắp Tam Hoang. Đây là bước đệm cuối cùng để bọn họ quật khởi.
- Các ngươi lựa chọn không muốn tịch mịch tại cuối kỷ nguyên này. Như vậy ta sẽ cho các ngươi một tương lai chí tôn.
Tô Minh thầm nói, hai mắt lóe sáng.
- Tu sĩ Ám Thần, chỉ có những khả năng này sao?
Lạnh nhạt nói, tiếng nói của Tô Minh ẩn chứa vẻ giá buốt, truyền vào tai Viêm Bùi Thần Hoàng, khiến tâm thần Viêm Bùi run lên.
- Tiền bối...
Thần sắc Viêm Bùi lộ vẻ chần chờ.
- Ám Thần Nghịch Thánh triển khai đánh toàn lực với Đệ Cửu Phong một trận. Nếu như có người lui về phía sau thì đáng diệt toàn tông!
Viêm Bùi cắn răng, bị Tô Minh dọa sợ hoàn toàn, tự thân càng có nguy cơ sống chết, giờ phút này không kịp nghĩ nhiều mà lập tức truyền lệnh. Tiếng nói vang vọng bên trong tinh không chiến trường, khiến những tu sĩ bị áp chết, trong lòng sinh ý lui quân phải dừng lại.
- Các ngươi có thể nói đánh nhưng chỉ có ta mới có thể nói ngưng!
Tô Minh lạnh nhạt nói. Lời nói của hắn không có nhiều uy áp nhưng bản thân là chứa sự bá đạo, khiến tâm can Viêm Bùi Thần Hoàng run rẩy.
- Sát tinh. Người này tuyệt đối là một sát tinh. Sợ là niên đại mà hắn tồn tại, người này cũng có hung danh ngập trời... Nhưng... Nhưng lão quái như vậy sao lại tồn tại liên hệ với Đệ Cửu Phong chứ?
Trên mặt Viêm Bùi Thần Hoàng lộ vẻ khổ sở. Tiếng nói của hắn vang vọng, khiến tu sĩ ngừng lui lại phía sau nhưng cũng có không ít người quay đầu nhìn về phía này, thần sắc lộ vẻ chần chừ, thậm chí là oán độc.
Từng tiếng gào thét lao vào chỗ chết vang lên từ miệng tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh. Lúc này tu sĩ Đệ Cửu Phong đang điên cuồng tiến công bọn họ như không muốn sống.
- Trải qua sự điên cuồng này, tông tộc này mới có uy thế mở được Tam Hoang.
Tô Minh lẩm bẩm, nhìn chiến trường biến hóa, vẻ mặt của từng tu sĩ, tu vi của từng người vận chuyển. Tất cả đều bị Tô Minh nhìn rõ ràng trong chớp mắt.
Giống như mài đao, mài một bên lưỡi còn chưa xong, cần mài toàn bộ hai mặt, khiến cả hai mặt sắc bén thì mới có thể gọi là một lưỡi đao sắc. Mà hôm nay Tô Minh đang mài một bên khác.
- Tông mông Đệ Cửu Phong, tộc quần Man tộc, tất cả tu sĩ chết đi, hồn các ngươi sẽ không bị ta bỏ rơi. Hồn các ngươi dù có bị tản đi cũng sẽ được ngưng tụ lại một lần nữa.
Lời nói của Tô Minh ,mt và Đệ Cửu Phong không nghe được. Chỉ có Viêm Bùi Thần Hoàng phía dưới hắn là có thể nghe thấy. Hầu như trong nháy mắt khi lời nói của Tô Minh vang lên, bên trong trận pháp bị tổn hại đã trở thành chiến trường của Đệ Cửu Phong âm thầm xuất hiện một lốc xoáy. Lốc xoáy này nghịch chuyển, có những sợi hồn vô hình trung bỗng xuất hiện.
Những hồn này mờ mịt nhìn chiến trường phía dưới. Khi bọn họ thấy tất cả chiến trường, thần sắc của bọn họ lộ vẻ khiếp sợ và mờ mịt càng sâu hơn. Toàn bộ bọn họ đều là tu sĩ Đệ Cửu Phong và tộc nhân Man tộc chết trận.
Hầu như trong chớp mắt khi bọn họ xuất hiện, theo lốc xoáy xoay tròn, từng điểm sáng mà người sống không nhìn được biến ảo ra, ngưng tụ với nhau. Những hồn phách của tu sĩ Đệ Cửu Phong và Man tộc tự bạo bỗng nhiên lại được ngưng tụ ra một lần nữa trên trời cao này.
Dường như bên trong trời cao này có một quy tắc. Trong quy tắc này được viết xuống một câu nói rõ ràng!
Mà câu nói kia chính là những lời Tô Minh nói trước kia!
Kẻ sống không nhìn thấy bọn họ nhưng bọn họ có thể nhìn thấy hết thảy chiến trường, bao gồm cả Tô Minh ở nơi xa xa, giống như một mặt trời khổng lồ. Mặt trời này giống như khiến cả trời cao của Chân giới phải cúng bái.
- Thân thể của ta từng là Man Thần của Man tộc, ta là đệ tử của Đệ Cửu Phong. Hôm nay ta cũng là một trong những người sáng tạo ra Đệ Cửu Phong. Tô Minh ta, hôm nay lấy ý chí của Đạo Thần, ý chí của Tiên Tông, ý chí Cương Thiên, tạo thành ngọn núi thứ mười !
- Ngọn núi thứ mười là Điệu Phong. Ngọn núi này ngưng tụ tất cả hồn phách của tộc nhân, tu sĩ tông môn chết trong Chân giới của ta. Hồn tướng của các ngươi ngưng tụ trên ngọn núi này, bảo vệ tông môn, tộc quần, núi sống của các ngươi!
- Các ngươi sắp được thờ cúng, sẽ hưởng thụ hương khói. Các ngươi chính là hồn phách bảo vệ tông môn và tộc quần. Ta ban cho các ngươi tư cách bất diệt, chỉ cần tông môn còn tồn tại!
Tiếng nói của Tô Minh vang vọng, kẻ sống không nghe được nhưng lại nổ vang trời. Một ngọn núi như kiếm xuất hiện trong hư không, trong phút chốc đã được tạo thành, đứng vững bên trong trời cao.
Những hồn phách lơ lửng bốn phía, mọi người đều nhìn về phía Tô Minh, kích động vái một cái, trở thành chiến hồn bất diện đầu tiên bảo vệ núi sông trên ngọn núi thứ mười này!
Cảnh tượng này khiến Viêm Bùi Thần Hoàng run rẩy. Hắn hoàn toàn nhìn rõ tất cả. Cảnh tượng này khiến thần sắc hắn hoảng sợ và khó tin.
- Đây không phải là nói liền thành hiện thực ngay sao? Đây không phải là thay đổi quy tắc mà là... Sáng tạo ra quy tắc. Một câu nói liền sáng tạo ra quy tắc. Đây là Đạo Vô Nhai phía sau Bất Khả Ngôn!
- Bởi vì Đạo Vô Nhai, ta nói là đi thì vĩnh viễn không dừng lại....
Viêm Bùi Thần Hoàng lẩm bẩm, mồ hôi lạnh tràn ngập toàn thân trong nháy mắt.
Tô Minh nhìn chiến trường phía xa xa, nhìn những linh hồn lại được ngưng tụ mà không tiêu tán. Ý tán thưởng trong mắt hắn càng ngày ngày đậm. Hắn thấy Đệ Cửu Phong phản kích, nhìn như hỗn loạn nhưng trên thực tế lại đâu ra đấy. Tất cả đều được hoàn thành theo mệnh lệnh của nhịn sư huynh, bao gồm cả ra tay, bao gồm tầng tầng áp chế khiến khí thế của Ám Thần và Nghịch Thánh không thể nổi lên, bao gồm cả một loại tự bạo vừa phát sinh.
Những điều này đều dựa theo kế hoạch của nhị sư huynh, tầng tầng áp chế kẻ địch, lấy khí thế so sánh, tiêu tán tu vi của Nghịch Thánh và Ám Thần trong vô hình, để cho phần lớn tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh dưới uy áp này chỉ còn bốn phần tu vi, chỉ có thể phát huy được ba phần!
Tô Minh đang cười nhưng Viêm Bùi Thần Hoàng lại đang hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, hồi lâu mới khôi phục lại như cũ, sắc mặt tái nhợt không còn chút màu. Trận chiến này hắn đã không thể thay đổi. Trên thực tế, tồn tại cường đại phía sau khiến tâm thần hắn run rẩy, đã quyết định tất cả.
- Hắn rốt cục là ai? Ở Tam Hoang đại giới này sao lại có lão quái kinh khủng như vậy chứ? Chết tiệt. Những lão quái kia đều ngủ say cả, chưa từng nghe nói có người có thể thức tỉnh trước. Trong truyền thuyền, đám người bọn họ bị thiên địa vứt bỏ, không hề ở bên trong giới này mà đã bước ra ngoài thiên địa...
- Khi bọn họ thức tỉnh cũng là lúc trước khi thế giới bị hủy diệt. Nhưng người này, hắn cho ta cảm giác rõ ràng là một trong những lão quái đó. Cho dù là trong đám lão quái, hắn cũng có thể coi là cường giả. Đạo Vô Nhai, đây rõ ràng là cường giả chí tôn cảnh giới Đạo Vô Nhai! Chết tiệt, làm sao hắn lại thức tỉnh được!!!
Giờ phút này Viêm Bùi Thần Hoàng không còn nghĩ tới chuyện tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh nhất định tử vong thất bại nữa. Hắn đang nghĩ xem mình vượt qua kiếp nạn này thế nào.
- Lão quái Đệ Cửu Phong lại để ý tới Đệ Cửu Phong như vậy. Ta... Nếu ta biết thế thì cần gì phải tới tự tìm phiền toái, đắc tội với Đệ Cửu Phong!
- May mà ở đây chỉ là phân thân của ta, nhưng dù là phân thân thì cũng là một tổn thất lớn, đối với mà nói cũng là thương tổn lớn. Huống chi sát cơ của người này, trừ phi ta về trận doanh Ám Thần, nếu không ở bên trong Tam Hoang đại giới này, người này muốn tìm ta là chuyện cực kỳ dễ dàng...
Khi Viêm Bùi Thần Hoàng đang thấp thỏm, tu sĩ Ám Thần Nghịch Thánh giao chiến với Đệ Cửu Phong đã kéo cuộc chiến này tới đỉnh điểm. Hổ Tử ngửa mặt lên trời cười nanh ác. Những nơi hắn đi qua như chỗ không người. Tu vi của hắn vốn mạnh mẽ, cộng thêm với việc kẻ thù bị tước đi gần bảy phần tu vi khiến hắn ở chỗ này có thể nói là gần như vô địch. Trừ phi là những tu sĩ Nghịch Thánh và Ám Thần dù bị tước đi bảy phần tu vi mà còn mạnh mẽ ra, những người khác vốn không phải là đối thủ của hắn.
Về phần những tu sĩ bị yếu đi nhưng vẫn cường đại, đối thủ của bọn họ là Đại sư huynh.
Đại sư huynh nhìn như khoanh chân bất động nhưng trên thực tế, tất cả vu hồn quanh hắn đều đạt tới trình độ hóa thân, khiến không chỗ nào trong chiến trường không có thân ảnh của vu hồn, cũng tỏ rõ là không nơi nào không có Đại sư huynh.
Có thể thấy, Đệ Cửu Phong trong những ngày Tô Minh không có mặt, tu vi của Đại sư huynh đã có tăng trưởng rõ ràng. Nhất là thuật thân ngoại hóa thân hôm nay thể hiện ra càng khiến Tô Minh phải cẩn thận nhìn mấy lần.
Thuật này mạnh, trừ bản thể bất động ra thì có thể hóa thân thành hơn trăm người, tồn tại ở các nơi trên chiến trường. Thực lực từng hóa thân đều được thể hiện. Đây cũng là ấn tượng của Tô Minh với Đại sư huynh, tu vi độc nhất vô nhị.
Mà ở chỗ Đại sư huynh ngồi khoanh chân, Tô Minh thấy được một ý Linh Tiên yếu ớt. Phát hiện này khiến Tô Minh phải cẩn thận nhìn lại. Linh Tiên ý này thuộc về Đạo Hải chi tiên.
- Xem ra thời gian này, Đệ Cửu Phong và Đạo Hải chi tiên sống rất hòa hợp.
Trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, nhìn về phía nhị sư huynh, thần sắc lộ vẻ kính nể.
Tu vi cá nhân, nhị sư huynh không bằng Tô Minh nhưng về nắm chiến trường, các thủ đoạn âm mưu dương mưu, trù tính kế hoạch, Tô Minh không bằng nhị sư huynh.
Nhị sư huynh có thể sửa sáng Đệ Cửu Phong lại kiên cố như sắt thép, hơn nữa có thể chỉ huy chiến lực của Đệ Cửu Phong phát huy tới tận cùng. Những thứ này Tô Minh đúng là không bằng.
Tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh chết trận nhiều, bắt đầu sinh ra ý rút lui. Tu sĩ Man tộc và Đệ Cửu Phong ngược lại càng có chiến ý sục sôi. Hai mắt Tô Minh nheo lại. Trận tôi luyện này không thể kết thúc như vậy. Nếu đã bắt đầu thì phải đạt tới trình độ khắc cốt minh tâm mới được.
Chỉ có vậy mới khiến tôi luyện thành dấu vết. Chỉ có vậy mới có thể đốt lên chiến hồn của Đệ Cửu Phong và Man tộc, khiến nhất tông nhất tộc quật khởi trong đại thắng này. Cũng giống như mượn trận chiến trước, truyền danh tiếng của nhất tông nhất tộc khắp Tam Hoang. Đây là bước đệm cuối cùng để bọn họ quật khởi.
- Các ngươi lựa chọn không muốn tịch mịch tại cuối kỷ nguyên này. Như vậy ta sẽ cho các ngươi một tương lai chí tôn.
Tô Minh thầm nói, hai mắt lóe sáng.
- Tu sĩ Ám Thần, chỉ có những khả năng này sao?
Lạnh nhạt nói, tiếng nói của Tô Minh ẩn chứa vẻ giá buốt, truyền vào tai Viêm Bùi Thần Hoàng, khiến tâm thần Viêm Bùi run lên.
- Tiền bối...
Thần sắc Viêm Bùi lộ vẻ chần chờ.
- Ám Thần Nghịch Thánh triển khai đánh toàn lực với Đệ Cửu Phong một trận. Nếu như có người lui về phía sau thì đáng diệt toàn tông!
Viêm Bùi cắn răng, bị Tô Minh dọa sợ hoàn toàn, tự thân càng có nguy cơ sống chết, giờ phút này không kịp nghĩ nhiều mà lập tức truyền lệnh. Tiếng nói vang vọng bên trong tinh không chiến trường, khiến những tu sĩ bị áp chết, trong lòng sinh ý lui quân phải dừng lại.
- Các ngươi có thể nói đánh nhưng chỉ có ta mới có thể nói ngưng!
Tô Minh lạnh nhạt nói. Lời nói của hắn không có nhiều uy áp nhưng bản thân là chứa sự bá đạo, khiến tâm can Viêm Bùi Thần Hoàng run rẩy.
- Sát tinh. Người này tuyệt đối là một sát tinh. Sợ là niên đại mà hắn tồn tại, người này cũng có hung danh ngập trời... Nhưng... Nhưng lão quái như vậy sao lại tồn tại liên hệ với Đệ Cửu Phong chứ?
Trên mặt Viêm Bùi Thần Hoàng lộ vẻ khổ sở. Tiếng nói của hắn vang vọng, khiến tu sĩ ngừng lui lại phía sau nhưng cũng có không ít người quay đầu nhìn về phía này, thần sắc lộ vẻ chần chừ, thậm chí là oán độc.
Từng tiếng gào thét lao vào chỗ chết vang lên từ miệng tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh. Lúc này tu sĩ Đệ Cửu Phong đang điên cuồng tiến công bọn họ như không muốn sống.
- Trải qua sự điên cuồng này, tông tộc này mới có uy thế mở được Tam Hoang.
Tô Minh lẩm bẩm, nhìn chiến trường biến hóa, vẻ mặt của từng tu sĩ, tu vi của từng người vận chuyển. Tất cả đều bị Tô Minh nhìn rõ ràng trong chớp mắt.
Giống như mài đao, mài một bên lưỡi còn chưa xong, cần mài toàn bộ hai mặt, khiến cả hai mặt sắc bén thì mới có thể gọi là một lưỡi đao sắc. Mà hôm nay Tô Minh đang mài một bên khác.