Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241
Tô Minh xoay người muốn đi tới chỗ Hổ Tử cũng vì lời này mà tạm ngừng, nhưng chỉ vẻn vẹn tạm ngừng mà thôi. Hắn không quay đầu, bước hướng mặt đất, Hổ Tử ngáy khò khò đang nằm đó.
Bạch Tố thấy Tô Minh phớt lờ mình, cau chân mày thanh, vẻ mặt chán ghét xoay người chạy theo hướng Tư Mã Tín rời đi. Bóng dáng yêu kiều, đặc biệt là bóng lưng khi xoay người đi, ở trong gió vẽ ra cái đẹp dã tính.
Từ đầu đến cuối Tô Minh không quay đầu lại nhìn Bạch Tố cái nào. Cô gái này trong lòng hắn dường như không khác gì người khác, duy nhất khác chỉ là khuôn mặt cực giống dấy lên chút gợn sóng mà thôi.
Nhưng giờ phút này gợn sóng đã tĩnh lặng.
Trong lòng hắn bây giờ có một thắc mắc, không phải Bạch Tố mà là thái độ của Tả giáo Tứ Phong. Lời nói trước đó rõ ràng là thiên vị hắn.
‘Mình và Tả giáo này không quen thuộc, đối phương làm như vậy…’ Mắt Tô Minh chợt lóe, trong đầu hiện ra bóng dáng sư tôn Thiên Tà Tử.
Hổ Tử còn ngủ say như chết, khóe miệng chảy một bãi nước miếng, trên mặt là nụ cười ngây ngô, dường như ở trong mộng rất vui vẻ. Tử Xa cung kính đứng một bên, thấy Tô Minh đi tới thì lập tức cung kính chắp tay cúi đầu.
“Kính chào Tô sư thúc.”
Gã cung kính không phải làm bộ làm tịch mà phát ra từ đáy lòng. Mắt thấy trận chiến giữa Tô Minh và Tư Mã Tín, trong lòng gã cực kỳ vui mừng, mừng là khi đó kiếm chuyện với Tô Minh thì đã gặp Nhị sư huynh của hắn. Nếu không thì lúc đó đấu với Tô Minh, đối mặt các loại thần thông biến hóa mà hắn vừa bày ra, Tử Xa không có một phần tự tin có thể chiến thắng Tô Minh.
‘Có thể buộc Tư Mã Tín sử dụng Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp, Tô Minh này ngày sau tại Thiên Hàn Tông chắc chắn không tầm thường!’ Tử Xa rất tin tưởng điều này, đặc biệt là nghĩ tới trước đó cảm nhận sát khí của Tô Minh, và mấy câu nói của đối phương trong động phủ Hổ Tử, loại cung kính bỗng chốc biến thành kính sợ.
Tô Minh gật đầu, khoảnh khắc chân đạp đất, Hòa Phong trên bầu trời chật vật bay nhanh tới. Bởi vì Tư Mã Tín rời đi nên Hồn Băng Lang cũng đi theo. Bây giờ Hòa Phong tới gần Tô Minh thì thân hình run rẩy, ánh mắt nhìn Tô Minh còn kính sợ hơn Tử Xa nhiều.
Có thể nói gã đã nhìn Tô Minh từ một kẻ yếu ớt bước đi đến ngày hôm nay. Đối phương khác xa so với năm đó, chính vì gã chính mắt nhìn thấy cho nên kính sợ Tô Minh còn hơn người ngoài nhiều.
Gã biết Tô Minh không phải người hiền lành gì, thủ đoạn tàn nhẫn, có thù sẽ trả.
‘Chủ nhân.’ Hòa Phong cúi gập đầu hướng Tô Minh, vẻ mặt xấu hổ.
‘Chủ nhân, thực lực của tiểu nhân không bằng Lang Hồn, nhưng chủ nhân cứ yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ chăm chỉ tu luyện, sớm muộn gì có một ngày trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhân! Tuyệt đối sẽ không để chủ nhân mất mặt!’ Hòa Phong ngẩng đầu vỗ ngực, liên tục bảo đảm.
‘Quay về đi.’ Tô Minh liếc Hòa Phong, nâng lên tay phải chộp không khí. Thoáng chốc Đoạt Linh Dược và Hàm Sơn Chuông bay thẳng đến Tô Minh, vòng quanh người mấy vòng. Đoạt Linh Dược bị Tô Minh cất vào túi trữ vật. Còn Hàm Sơn Chuông thì dung hợp với người Tô Minh, dần biến mất.
Hòa Phong cũng nhanh chóng biến mất ngoài người Tô Minh, thế này hắn mới xoay người, nhìn mục tiêu hôm nay đến đây, Khí Vật Điện.
Giờ phút này, ngoài Khí Vật Điện, cái người Hổ Tử chỉ cho Tô Minh, nói là nữ giả nam trang, thấy Tô Minh nhìn mình thì sắc mặt hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước khi Tô Minh trở về.
Lúc đó y đầy chán ghét và bất đắc dĩ, tránh được thì nên tránh. Bởi vì phản cảm Hổ Tử cho nên người đi theo gã cũng bị ghét lây.
Nhưng hôm nay, y biểu tình kính sợ, giây phút Tô Minh nhìn mình thì lập tức tiến lên mấy bước, cúi đầu vái chào Tô Minh.
“Vãn bối Trần Tương xin chào Tô sư thúc.”
Trần Tương này rất đẹp, mặt mày như tranh, chẳng qua cố ý che giấu đi, làn da hơi đen, tựa như bao phủ lên ánh sáng châu ngọc, khiến người ta vừa liếc nhìn sẽ không thấy ra đó là nam hay nữ.
Mặc đồ rộng lớn che đậy vóc dáng, nếu không phải Hổ Tử nói người này là nữ giả nam trang, Tô Minh sẽ không nhìn ra manh mối gì. Nhưng giờ phút này, ánh mắt rơi trên thân người này, dần thấy ra một ít khác lạ.
Tô Minh không quan sát bao lâu thì thu lại tầm mắt.
“Ta muốn vào Khí Vật Điện tuyển chọn một ít giấy, mong giúp đỡ cho.” Tô Minh không làm ra bộ dáng sư thúc, ăn nói lễ độ.
Trần Tương vội vàng gật đầu, lùi mấy bước nhường đường, biểu tình cung kính.
“Mời Tô sư thúc, bình thường vãn bối quản lý Khí Vật Điện này, tiền bối vào trước chờ, giấy cần thiết thì vãn bối kêu người lấy đến ngay.”
Trần Tương cung kính mời. Tô Minh đi vào trong Khí Vật Điện, còn Tử Xa thì ở bên ngoài chăm sóc Hổ Tử ngáy khò khò. Không có Tô Minh sai bảo, gã không dám vào theo.
Nếu đổi lại là trước khi Tô Minh và Tư Mã Tín giao đấu, có lẽ Tử Xa sẽ làm vậy, nhưng cũng không phải cái gì dám hay không. Chính mắt thấy Tô Minh cường đại, đối với Cửu Phong, Tử Xa có ấn tượng mới.
Theo gã thấy thì người trong núi này đều quái, dù quái nhưng trừ Hổ Tử ra, toàn bộ đều là cường giả. Người đàn ông ôn hòa thích hoa cỏ như vậy, Tô Minh mới lộ ra sát khí cũng như vậy, còn có Đại sư huynh của họ, người quanh năm bế quan, theo Tử Xa thấy thì chắc càng mạnh hơn!
‘Đây mới là Cửu Phong thật sự, những tin đồn đó đều là giả. Chỉ có tiến vào Cửu Phong, ngươi mới hiểu mấy quái nhân trong núi có chỗ đáng sợ…’ Tử Xa hít sâu, lờ mờ cảm thấy dường như vào Cửu Phong đối với mình chưa chắc là việc xấu. Rất có thể đây cũng là một cơ duyển của mình.
Nghĩ nghĩ, bên tai gã truyền đến tiếng ngáy có tiết tấu của Hổ Tử, thanh âm kia vào ban ngày không tính quá lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh, nếu có người lớn lên trong rừng nghe thấy nhất định sẽ biến sắc mặt, cho rằng xuất hiện mãnh thú rắn rít cái gì.
Tiếng ngáy như rống chấn điếc tai người.
Tử Xa ngoái đầu nhìn Hổ Tử, mắt lóe tia kỳ lạ.
‘Chỉ sợ người này cũng không bình thường.’ Gã nhớ tới ở trong động phủ Hổ Tử, bị đối phương chộp đôi tay rơi vào trong mộng say, mặt gã dần tái nhợt.
‘Nhập mộng…nhập mộng…nếu hắn có thể làm được tùy thời dẫn người vào trong mộng của hắn, vậy loại sức mạnh này cực kỳ khủng bố! Quái vật, Cửu Phong này đều là quái vật!’ Tử Xa càng nghĩ càng nóng nảy, nhưng tâm cũng càng động!
Tô Minh ngồi trên ghế Khí Vật Điện, chiếc bàn bên cạnh có một ngọn đèn dầu, dù là ban ngày nhưng vẫn tỏa ánh sáng.
Khí Vật Điện không tính quá lớn, cũng không quá nhỏ, có từng hàng kệ, bên trên phóng đầy các loại tạp vật, có một ít nhìn rách nát, có một ít vẫn mới tinh.
Có thể thấy cạnh từng hàng kệ đôi khi xuất hiện bóng dáng Trần Tương. Y nhanh chóng qua lại, đi tới đi lui, lấy xuống từng tấm giấy khác nhau, lát sau cầm nó đi tới trước mặt Tô Minh, cung kính đặt trên bàn xong lùi vài bước, cúi đầu nhẹ giọng nói.
“Tô sư thúc, Khí Vật Điện không đầy đủ đồ vật, ở đây chỉ có vài loại giấy, người xem cần loại nào thì ta lấy nhiều hơn chút. Những tấm giấy này bình thường là đệ tử các núi dùng để ghi chép, nếu người cảm thấy không đủ thì còn có rất nhiều thẻ tre.” Trần Tương vừa nói vừa lén đánh giá Tô Minh.
Tô Minh gật đầu, nhìn các loại giấy trên bàn, đa số đều rất thô ráp, thành màu nâu sẫm, trong đó có không ít thậm chí không bằng da thú.
“Cái này…Tô sư thúc, chỗ này chỉ có như thế, không bằng người tự đi xem, coi có thứ gì thay thế được không.” Trần Tương thấy Tô Minh hơi cau mày, vội nói.
Tô Minh nghe vậy thì đứng dậy, đi tới từng hàng kệ, đi không xa lắm thì chợt ngừng bước chân, chỉ vật bên cạnh, nhìn Trần Tương.
“Thứ này ở đây có bao nhiêu?”
Trần Tương đi theo sau lưng Tô Minh, thuận theo ngón tay hắn nhìn thấy một khối gỗ trắng dài cỡ cánh tay rộng cỡ bàn tay.
Màu rất trắng, như không nhiễm bụi trần.
“Đây là gỗ Tê Bạch. Loại gỗ này gần Thiên Hàn Tông không có, nghe nói ở chính đông phương Thiên Hàn Tông khoảng hơn mười vạn dặm sản xuất ra. Bởi vì màu rất đẹp nên hay có người dùng làm thành chiếc ghế, chỗ ta còn để lại một ít vật này.” Trần Tương nói, vội đi nhanh vài bước, lát sau lấy tới mười mấy khối gỗ giống vậy.
“Tô sư thúc, chỉ có chừng này.”
“Cảm ơn ngươi, vậy cũng đủ rồi.” Tô Minh mỉm cười, nhận lấy khối gỗ trắng, tay phải lật lại, các khối gỗ lập tức biến mất, bị hắn cất vào túi trữ vật.
“Còn về chi phí mua gỗ thì…” Tô Minh nhìn Trần Tương, không biết nên nói sao.
“Tô sư thúc quá khách sáo, người vừa tới Thiên Hàn Tông, những vật phẩm này không đặc biệt quý giá, vãn bối có thể tự quyết định được, người cứ lấy đi đi.” Trần Tương vội xua tay nở nụ cười, nhìn nụ cười kia liền thấy rõ sơ hở nữ giả nam trang.
Tô Minh tin tưởng điều này không phải Hổ Tử là người đầu tiên thấy ra. Mỗi người đều có chuyện không muốn nói, Trần Tương này có thể mặc trang phục như vậy nhiều năm ở tại Thiên Hàn Tông, tất nhiên là có lý do.
“Vậy cảm ơn.” Tô Minh không từ chối, gật đầu.
“Đúng rồi, Tô sư thúc, người dụng những gỗ Tê Bạch này có phải định tự làm mộc giản? Nếu vậy thì còn một ít chỉ đặc biệt…” Trần Tương nói, từ trong tay áo lấy ra một cuộn chỉ trắng đưa cho Tô Minh.
“Khi ta tìm gỗ Tê Bạch thì trông thấy nó, nó đã ở đây nhiều năm, nghe nói là gân của mãnh thú nào đó, rất cứng, có thể làm vật liên tiếp mộc giản.”
Tô Minh không nhận lấy mà nhìn Trần Tương, vẻ mặt nửa cười nửa không. Người trước mắt tặng khối gỗ còn miễn cưỡng giải thích là để kết giao với mình, nhưng đưa ra dây gân mãnh thú thì hiển nhiên không đơn giản chỉ là kết giao mà thôi. Dù sao Tô Minh không phải sư thúc thật sự.
Thấy Tô Minh làm ra biểu tình như vậy, Trần Tương mặt lộ lúng túng, chần chờ chốc lát, cắn răng cúi gập người hướng Tô Minh.
“Xin Tô sư thúc giúp cho ta…”
Bạch Tố thấy Tô Minh phớt lờ mình, cau chân mày thanh, vẻ mặt chán ghét xoay người chạy theo hướng Tư Mã Tín rời đi. Bóng dáng yêu kiều, đặc biệt là bóng lưng khi xoay người đi, ở trong gió vẽ ra cái đẹp dã tính.
Từ đầu đến cuối Tô Minh không quay đầu lại nhìn Bạch Tố cái nào. Cô gái này trong lòng hắn dường như không khác gì người khác, duy nhất khác chỉ là khuôn mặt cực giống dấy lên chút gợn sóng mà thôi.
Nhưng giờ phút này gợn sóng đã tĩnh lặng.
Trong lòng hắn bây giờ có một thắc mắc, không phải Bạch Tố mà là thái độ của Tả giáo Tứ Phong. Lời nói trước đó rõ ràng là thiên vị hắn.
‘Mình và Tả giáo này không quen thuộc, đối phương làm như vậy…’ Mắt Tô Minh chợt lóe, trong đầu hiện ra bóng dáng sư tôn Thiên Tà Tử.
Hổ Tử còn ngủ say như chết, khóe miệng chảy một bãi nước miếng, trên mặt là nụ cười ngây ngô, dường như ở trong mộng rất vui vẻ. Tử Xa cung kính đứng một bên, thấy Tô Minh đi tới thì lập tức cung kính chắp tay cúi đầu.
“Kính chào Tô sư thúc.”
Gã cung kính không phải làm bộ làm tịch mà phát ra từ đáy lòng. Mắt thấy trận chiến giữa Tô Minh và Tư Mã Tín, trong lòng gã cực kỳ vui mừng, mừng là khi đó kiếm chuyện với Tô Minh thì đã gặp Nhị sư huynh của hắn. Nếu không thì lúc đó đấu với Tô Minh, đối mặt các loại thần thông biến hóa mà hắn vừa bày ra, Tử Xa không có một phần tự tin có thể chiến thắng Tô Minh.
‘Có thể buộc Tư Mã Tín sử dụng Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp, Tô Minh này ngày sau tại Thiên Hàn Tông chắc chắn không tầm thường!’ Tử Xa rất tin tưởng điều này, đặc biệt là nghĩ tới trước đó cảm nhận sát khí của Tô Minh, và mấy câu nói của đối phương trong động phủ Hổ Tử, loại cung kính bỗng chốc biến thành kính sợ.
Tô Minh gật đầu, khoảnh khắc chân đạp đất, Hòa Phong trên bầu trời chật vật bay nhanh tới. Bởi vì Tư Mã Tín rời đi nên Hồn Băng Lang cũng đi theo. Bây giờ Hòa Phong tới gần Tô Minh thì thân hình run rẩy, ánh mắt nhìn Tô Minh còn kính sợ hơn Tử Xa nhiều.
Có thể nói gã đã nhìn Tô Minh từ một kẻ yếu ớt bước đi đến ngày hôm nay. Đối phương khác xa so với năm đó, chính vì gã chính mắt nhìn thấy cho nên kính sợ Tô Minh còn hơn người ngoài nhiều.
Gã biết Tô Minh không phải người hiền lành gì, thủ đoạn tàn nhẫn, có thù sẽ trả.
‘Chủ nhân.’ Hòa Phong cúi gập đầu hướng Tô Minh, vẻ mặt xấu hổ.
‘Chủ nhân, thực lực của tiểu nhân không bằng Lang Hồn, nhưng chủ nhân cứ yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ chăm chỉ tu luyện, sớm muộn gì có một ngày trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhân! Tuyệt đối sẽ không để chủ nhân mất mặt!’ Hòa Phong ngẩng đầu vỗ ngực, liên tục bảo đảm.
‘Quay về đi.’ Tô Minh liếc Hòa Phong, nâng lên tay phải chộp không khí. Thoáng chốc Đoạt Linh Dược và Hàm Sơn Chuông bay thẳng đến Tô Minh, vòng quanh người mấy vòng. Đoạt Linh Dược bị Tô Minh cất vào túi trữ vật. Còn Hàm Sơn Chuông thì dung hợp với người Tô Minh, dần biến mất.
Hòa Phong cũng nhanh chóng biến mất ngoài người Tô Minh, thế này hắn mới xoay người, nhìn mục tiêu hôm nay đến đây, Khí Vật Điện.
Giờ phút này, ngoài Khí Vật Điện, cái người Hổ Tử chỉ cho Tô Minh, nói là nữ giả nam trang, thấy Tô Minh nhìn mình thì sắc mặt hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước khi Tô Minh trở về.
Lúc đó y đầy chán ghét và bất đắc dĩ, tránh được thì nên tránh. Bởi vì phản cảm Hổ Tử cho nên người đi theo gã cũng bị ghét lây.
Nhưng hôm nay, y biểu tình kính sợ, giây phút Tô Minh nhìn mình thì lập tức tiến lên mấy bước, cúi đầu vái chào Tô Minh.
“Vãn bối Trần Tương xin chào Tô sư thúc.”
Trần Tương này rất đẹp, mặt mày như tranh, chẳng qua cố ý che giấu đi, làn da hơi đen, tựa như bao phủ lên ánh sáng châu ngọc, khiến người ta vừa liếc nhìn sẽ không thấy ra đó là nam hay nữ.
Mặc đồ rộng lớn che đậy vóc dáng, nếu không phải Hổ Tử nói người này là nữ giả nam trang, Tô Minh sẽ không nhìn ra manh mối gì. Nhưng giờ phút này, ánh mắt rơi trên thân người này, dần thấy ra một ít khác lạ.
Tô Minh không quan sát bao lâu thì thu lại tầm mắt.
“Ta muốn vào Khí Vật Điện tuyển chọn một ít giấy, mong giúp đỡ cho.” Tô Minh không làm ra bộ dáng sư thúc, ăn nói lễ độ.
Trần Tương vội vàng gật đầu, lùi mấy bước nhường đường, biểu tình cung kính.
“Mời Tô sư thúc, bình thường vãn bối quản lý Khí Vật Điện này, tiền bối vào trước chờ, giấy cần thiết thì vãn bối kêu người lấy đến ngay.”
Trần Tương cung kính mời. Tô Minh đi vào trong Khí Vật Điện, còn Tử Xa thì ở bên ngoài chăm sóc Hổ Tử ngáy khò khò. Không có Tô Minh sai bảo, gã không dám vào theo.
Nếu đổi lại là trước khi Tô Minh và Tư Mã Tín giao đấu, có lẽ Tử Xa sẽ làm vậy, nhưng cũng không phải cái gì dám hay không. Chính mắt thấy Tô Minh cường đại, đối với Cửu Phong, Tử Xa có ấn tượng mới.
Theo gã thấy thì người trong núi này đều quái, dù quái nhưng trừ Hổ Tử ra, toàn bộ đều là cường giả. Người đàn ông ôn hòa thích hoa cỏ như vậy, Tô Minh mới lộ ra sát khí cũng như vậy, còn có Đại sư huynh của họ, người quanh năm bế quan, theo Tử Xa thấy thì chắc càng mạnh hơn!
‘Đây mới là Cửu Phong thật sự, những tin đồn đó đều là giả. Chỉ có tiến vào Cửu Phong, ngươi mới hiểu mấy quái nhân trong núi có chỗ đáng sợ…’ Tử Xa hít sâu, lờ mờ cảm thấy dường như vào Cửu Phong đối với mình chưa chắc là việc xấu. Rất có thể đây cũng là một cơ duyển của mình.
Nghĩ nghĩ, bên tai gã truyền đến tiếng ngáy có tiết tấu của Hổ Tử, thanh âm kia vào ban ngày không tính quá lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh, nếu có người lớn lên trong rừng nghe thấy nhất định sẽ biến sắc mặt, cho rằng xuất hiện mãnh thú rắn rít cái gì.
Tiếng ngáy như rống chấn điếc tai người.
Tử Xa ngoái đầu nhìn Hổ Tử, mắt lóe tia kỳ lạ.
‘Chỉ sợ người này cũng không bình thường.’ Gã nhớ tới ở trong động phủ Hổ Tử, bị đối phương chộp đôi tay rơi vào trong mộng say, mặt gã dần tái nhợt.
‘Nhập mộng…nhập mộng…nếu hắn có thể làm được tùy thời dẫn người vào trong mộng của hắn, vậy loại sức mạnh này cực kỳ khủng bố! Quái vật, Cửu Phong này đều là quái vật!’ Tử Xa càng nghĩ càng nóng nảy, nhưng tâm cũng càng động!
Tô Minh ngồi trên ghế Khí Vật Điện, chiếc bàn bên cạnh có một ngọn đèn dầu, dù là ban ngày nhưng vẫn tỏa ánh sáng.
Khí Vật Điện không tính quá lớn, cũng không quá nhỏ, có từng hàng kệ, bên trên phóng đầy các loại tạp vật, có một ít nhìn rách nát, có một ít vẫn mới tinh.
Có thể thấy cạnh từng hàng kệ đôi khi xuất hiện bóng dáng Trần Tương. Y nhanh chóng qua lại, đi tới đi lui, lấy xuống từng tấm giấy khác nhau, lát sau cầm nó đi tới trước mặt Tô Minh, cung kính đặt trên bàn xong lùi vài bước, cúi đầu nhẹ giọng nói.
“Tô sư thúc, Khí Vật Điện không đầy đủ đồ vật, ở đây chỉ có vài loại giấy, người xem cần loại nào thì ta lấy nhiều hơn chút. Những tấm giấy này bình thường là đệ tử các núi dùng để ghi chép, nếu người cảm thấy không đủ thì còn có rất nhiều thẻ tre.” Trần Tương vừa nói vừa lén đánh giá Tô Minh.
Tô Minh gật đầu, nhìn các loại giấy trên bàn, đa số đều rất thô ráp, thành màu nâu sẫm, trong đó có không ít thậm chí không bằng da thú.
“Cái này…Tô sư thúc, chỗ này chỉ có như thế, không bằng người tự đi xem, coi có thứ gì thay thế được không.” Trần Tương thấy Tô Minh hơi cau mày, vội nói.
Tô Minh nghe vậy thì đứng dậy, đi tới từng hàng kệ, đi không xa lắm thì chợt ngừng bước chân, chỉ vật bên cạnh, nhìn Trần Tương.
“Thứ này ở đây có bao nhiêu?”
Trần Tương đi theo sau lưng Tô Minh, thuận theo ngón tay hắn nhìn thấy một khối gỗ trắng dài cỡ cánh tay rộng cỡ bàn tay.
Màu rất trắng, như không nhiễm bụi trần.
“Đây là gỗ Tê Bạch. Loại gỗ này gần Thiên Hàn Tông không có, nghe nói ở chính đông phương Thiên Hàn Tông khoảng hơn mười vạn dặm sản xuất ra. Bởi vì màu rất đẹp nên hay có người dùng làm thành chiếc ghế, chỗ ta còn để lại một ít vật này.” Trần Tương nói, vội đi nhanh vài bước, lát sau lấy tới mười mấy khối gỗ giống vậy.
“Tô sư thúc, chỉ có chừng này.”
“Cảm ơn ngươi, vậy cũng đủ rồi.” Tô Minh mỉm cười, nhận lấy khối gỗ trắng, tay phải lật lại, các khối gỗ lập tức biến mất, bị hắn cất vào túi trữ vật.
“Còn về chi phí mua gỗ thì…” Tô Minh nhìn Trần Tương, không biết nên nói sao.
“Tô sư thúc quá khách sáo, người vừa tới Thiên Hàn Tông, những vật phẩm này không đặc biệt quý giá, vãn bối có thể tự quyết định được, người cứ lấy đi đi.” Trần Tương vội xua tay nở nụ cười, nhìn nụ cười kia liền thấy rõ sơ hở nữ giả nam trang.
Tô Minh tin tưởng điều này không phải Hổ Tử là người đầu tiên thấy ra. Mỗi người đều có chuyện không muốn nói, Trần Tương này có thể mặc trang phục như vậy nhiều năm ở tại Thiên Hàn Tông, tất nhiên là có lý do.
“Vậy cảm ơn.” Tô Minh không từ chối, gật đầu.
“Đúng rồi, Tô sư thúc, người dụng những gỗ Tê Bạch này có phải định tự làm mộc giản? Nếu vậy thì còn một ít chỉ đặc biệt…” Trần Tương nói, từ trong tay áo lấy ra một cuộn chỉ trắng đưa cho Tô Minh.
“Khi ta tìm gỗ Tê Bạch thì trông thấy nó, nó đã ở đây nhiều năm, nghe nói là gân của mãnh thú nào đó, rất cứng, có thể làm vật liên tiếp mộc giản.”
Tô Minh không nhận lấy mà nhìn Trần Tương, vẻ mặt nửa cười nửa không. Người trước mắt tặng khối gỗ còn miễn cưỡng giải thích là để kết giao với mình, nhưng đưa ra dây gân mãnh thú thì hiển nhiên không đơn giản chỉ là kết giao mà thôi. Dù sao Tô Minh không phải sư thúc thật sự.
Thấy Tô Minh làm ra biểu tình như vậy, Trần Tương mặt lộ lúng túng, chần chờ chốc lát, cắn răng cúi gập người hướng Tô Minh.
“Xin Tô sư thúc giúp cho ta…”