Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 12. Tẩm Quất
- Nếu có ngày thầy Tài chấp nhận Oanh thì cậu có thể đón Oanh về ở cùng con cho đứa nhỏ có hơi mẹ, nhưng cậu sẽ không bao giờ bỏ nấm lùn.
Cậu khẳng định, chị Oanh sửng sốt hỏi:
- Sao vậy? Cậu không thích nó mà? Sao không bỏ?
- Vì cậu đã xâu chỉ rồi, cậu sẽ không bao giờ rút sợi chỉ của mình ra khỏi cây kim của nó, vậy thôi.
Cậu Hoan quả quyết rồi bỏ về luôn hại chị Oanh tức nghẹn. Tuy nhiên chị không ghét cậu, chị chỉ ghét con Hân thôi. Mặc dù biết rõ nếu không phải là nó thì thầy Tài cũng sẽ rước người khác về cho cậu, nhưng giờ thầy rước nó rồi, nó điềm nhiên được làm vợ cậu, sống cùng cậu, chị không ghen, không ghét với nó thì biết trút lên ai? Chỉ vì đã xâu kim chỉ nên giờ cậu nhất quyết không chịu bỏ nó. Chị đoán cậu cũng chẳng yêu thương gì nó đâu, cái cậu sợ là bị điều tiếng rũ bỏ người vợ mình rước về thôi. Đợi tới lúc mợ Phượng làm cho nó không thể đẻ được thì cậu sẽ có cái cớ bỏ nó ngay. Chị cười khẩy lủng bủng:
- Hân à! Vì em mà chị giờ chưa có danh phận, đứa nhỏ trong bụng chị chưa được nhà nội công nhận. Cứ đợi đấy! Chị sẽ giành lại tất cả những gì em cướp đi của chị!
Con Uyên nghe thấy vậy thì ngây ngô hỏi:
- Con lại tưởng việc ra nông nỗi này là do sự lựa chọn của cô chứ ạ? Con nghe tụi người làm dưới nhà cậu Hoan đồn ông Tài từng định thành toàn cho cô và cậu Hoan tới với nhau, với điều kiện cậu không được xin tiền ông nữa, nhưng cô đâu có chịu?
- Con đã từng mang bầu chưa? Biết sinh con khổ như nào không? Giờ ông Tài không cho tiền, một mình cô làm sao nuôi nổi cả cậu lẫn hai đứa con? Mình thân cô sống trôi dạt như nào cô cũng cam lòng, nhưng nhìn người thân của mình chịu cực cô chịu sao được?
Chị Oanh nghẹn ngào tâm sự, nước mắt ướt đẫm hàng lông mi của chị khiến cái Uyên thấy xót. Nó rối rít nói:
- Con... con xin lỗi cô... là con ngu dốt không tính xa được như cô... con cứ tưởng cô ham vinh hoa phú quý cơ... ai ngờ cô lại thiện lương đến vậy... chỉ vì nghĩ cho hai đứa con và cậu Hoan mà chấp nhận hi sinh hạnh phúc của bản thân mình.
Chị Oanh khẽ cười thầm trong lòng, nếu không vì con Uyên còn hữu dụng thì chị đã đuổi nó đi từ lâu rồi. Ranh con, phận tôi tớ mà dám chất vấn chủ. Chị yếu ớt lau nước mắt rồi sụt sịt sai nó:
- Con gọi điện cho con Lài đi!
Uyên ngoan ngoãn nghe lời. Hóng hớt được thông tin ở phía nhà cậu Hoan xong nó báo cáo cho chị Oanh không sót chi tiết nào. Con Lài sau khi dập máy liếc qua thấy con Cúc ăn vận đẹp, lảng vảng quét mạng nhện quanh ngôi nhà sàn của cậu Hoan tự dưng ngứa cả mắt. Nó quát:
- Quét lằm quét lắm.
- Kệ tao.
Cúc nhơn nhơn đáp. Nó lì lợm đứng đó để đợi cậu, thấy bóng cậu một cái nó liền lao ra đon đả chào:
- Thưa cậu, cậu mới về ạ!
Cậu không đáp nó mà chỉ hỏi:
- Mợ về chưa?
- Dạ chưa đâu cậu. Mợ cũng hay ghê, đàn bà con gái gì mà đi làm miết, chả quan tâm tới chồng gì cả. Cậu mệt không ạ? Để con tẩm quất cho cậu nha cậu.
Cậu có mệt, có mỏi vai, cậu hí hửng định lấy cái cớ đó để gọi điện giục vợ về. Ngặt nỗi, gọi cả chục cuộc mà vợ chẳng thèm nghe máy, đến nản. Mới mấy tiếng trước còn viết có mỗi một ông chồng không nhớ thì còn nhớ ai, thế nào mà giờ đã kiêu chảnh khinh chồng rồi. Vợ dám xem thường cậu thì cậu đây cũng đếch cần nhá. Cậu hậm hực kêu con Cúc lên đấm lưng cho cậu. Hồi chưa cưới vợ cậu thấy tay nghề của nó được lắm cơ, thế nào mà giờ được nó tẩm quất cậu chẳng thấy thoải mái gì sất. So với bàn tay mềm mại của vợ cậu thì tay nó cứng như đá, các động tác của nó cũng không được tinh tế và bài bản cho lắm. Được cỡ hai chục phút, chẳng thấy dễ chịu xíu nào, cậu vùng dậy định đuổi nó về phòng. Cơ mà phát hiện ra vợ đang đứng trân trân ở cửa phòng nhìn mình cậu lại thôi. Giờ mà đuổi con Cúc ngang như cậu làm việc gì sai, bị vợ bắt quả tang nên cậu có tật giật mình à? Vớ vẩn! Cậu đâu có sai, là tại vợ phớt lờ cậu trước mà, nó tưởng nó kiêu với cậu thì cậu phải luỵ nó á? Còn mơ! Cậu cố ý nói với con Cúc:
- Bóp chỗ vai của cậu mạnh lên chút xíu.
- Dạ, thưa cậu. Con sẽ dốc toàn tâm toàn sức phục vụ cậu, giúp cậu xua tan mọi mệt mỏi muộn phiền ạ.
Con Cúc đon đả đáp. Nó biết mợ Hân về rồi, nhưng nó kệ thôi. Nó muốn mợ được nếm trải thứ cảm giác cay đắng mà nó từng phải chịu đựng. Nó muốn mợ biết lúc nó đứng bên ngoài, nom mợ đấm bóp cho cậu nó đau đớn đến nhường nào. Mong rằng sau hôm nay mợ sẽ hiểu cho dù mợ là vợ cậu thì đối với cậu, mợ sẽ không bao giờ là duy nhất. Hi vọng mợ sẽ ngộ ra được vị trí của mình ở đâu, bớt hoang tưởng và bớt tỏ vẻ thanh cao mỗi lần đối diện với nó. Nó ỏn ẻn chào mợ:
- Con chào mợ Hân. Mợ đi làm mới về ạ. Mợ có nhọc không? Bữa nay cậu mệt quá nên con đấm bóp giúp cậu mợ ạ. Mợ có chồng nhưng mợ bận không chăm được thì để con chăm giùm cho nó đỡ vất vả, mợ nhờ? Hì hì!
Đàn ông như cậu Hoan không nhận ra sự châm chọc trong câu nói của con Cúc, nhưng đàn bà như Hân thì sao có thể không thấu? Thấy chục cuộc gọi nhỡ của chồng nên Hân sốt sắng lao về với cậu. Còn tưởng ở nhà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, ai ngờ đâu lại được chứng kiến cảnh đẹp thế này. Có một em giúp việc ngồi lên chiếc giường của vợ chồng cô, động chạm vào người chồng cô chưa đủ còn ngang nhiên khiêu khích cô. Rơi vào tình huống trớ trêu như thế, nếu nói không có cảm xúc gì thì là nói xạo, nhưng mà, Hân là kiểu người rất giỏi kiềm chế. Cúc tất nhiên chẳng được chứng kiến mợ nổi đoá, nó chỉ nghe mợ nhẹ nhàng bảo:
- Ừ. Cảm ơn em đã chăm chồng giúp mợ trong lúc mợ bận. Nhưng giờ mợ rảnh rồi, ở đây không có việc của em nữa, em có thể lui.
Con Cúc lưu luyến nhìn cậu Hoan. Mặc dù cậu còn bực vợ vì tội dám ngó lơ cuộc gọi của cậu, nhưng cậu không muốn bọn người làm kinh thường lời nói của vợ mình nên cậu hắng giọng quát:
- Mày không nghe thấy lệnh của mợ hả? Cút mau!
Con Cúc ức nghẹn, nhưng sợ cậu cho ăn đập nên nó vẫn phải cun cút lủi đi. Nó rời phòng rồi, y như rằng con vợ cậu giở thói bơ cậu, hí hoáy bấm điện thoại gọi video về nhà. Gia đình con này thân lắm, tuần nào nó cũng nói chuyện với thầy bu và các em mấy lần lận. Mới tối qua còn chém gió với nhau mà thế nào giờ bọn họ vẫn không hết chuyện để nói, cứ nói nói cười cười như nắc nẻ. Cậu đoán chắc nó sẽ méc gia đình nó vụ cậu cho người giúp việc lên phòng đấm lưng, nhưng không, nó chẳng thèm nhắc tới cậu nửa lời. Lúc thằng Nghĩa hỏi anh rể đâu nó chỉ bảo cậu bận rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. Buôn dưa với gia đình mình xong, buổi tối ăn cơm nó lại vui vẻ tiếp chuyện thầy Tài. Nó nói cả với bu Tuyết, mợ Phượng, thằng Lập, thằng Phúc, con Cúc, con Huệ,... nhưng tuyệt đối không mở lời với cậu. Buổi tối về phòng nó tận dụng thời gian rảnh đọc sách. Mười giờ đêm, như thường lệ con Cúc gõ cửa phòng:
- Mợ ơi, con đem canh bồ câu hầm hạt sen cho mợ nè.
Vợ cậu không cho con Cúc vào trong phòng mà đi ra ngoài lấy canh rồi nhỏ nhẹ bảo nó:
- Khuya rồi, em về nghỉ đi. Lát ăn xong mợ tự đem bát xuống bếp.
- Dạ, vậy con chúc mợ ngon miệng.
- Ừ, mợ cũng chúc em ngủ ngon.
Sau đó con vợ cậu không vào phòng luôn, cậu đoán chắc nó dùng canh ở chiếc bàn ngoài vườn đào. Nửa tiếng sau nó mới đẩy cửa đi vào. Nó lầm lì vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, rồi lại lầm lì đi ra chỗ cái võng nằm. Thấy nó gà gà gật gật, cậu bực bội hỏi:
- Giường có sao không nằm?
Bấy giờ nó mới thèm bố thí cho cậu một câu:
- Mùi không quen, em ngủ không được cậu ạ.
Cách nói của vợ rất nhẹ nhàng, rất lịch sự và không có biểu hiệu gì của sự tức giận cả. Nhưng vì cả ngày nó mới mở miệng nói được vài từ nên cậu tất nhiên để tâm tới ý tứ của nó. Ban nãy xoa bóp cho cậu con Cúc có dùng dầu thơm, chắc mẩm là con vợ mình khó chịu với cái mùi đó nên cậu xuống đập cửa phòng thằng Lập sai bảo:
- Gọi mấy thằng nữa dậy thay cho cậu cái giường mới.
- Tầm này còn cửa hàng nào bán giường nữa đâu cậu?
Thằng Lập ngái ngủ hỏi, cậu Hoan chẹp miệng đáp:
- Không cần đi mua, ở dưới nhà kho của cậu có chiếc giường cậu mới đóng tháng trước vẫn chưa xài.
Cậu Hoan có một cái nhà kho lớn cách nhà sàn của cậu tầm năm phút đi bộ, sở thích của cậu lúc rảnh rỗi là làm mộc, nhưng cậu không cần kiếm tiền nên đồ nào xài được cậu xài, còn không cậu cứ chất trong kho vậy thôi. Thằng Lập sau khi thay giường mới xong liền biết ý kêu con Trà lên trải bộ chăn nệm khác cho cậu, sau đó bẽn lẽn hỏi:
- Cái giường cũ xử lý như nào hả cậu?
- Mày thích quẳng đi đâu thì quẳng.
- Ui giường tốt thế hay là cậu cho con nhá!
- Cũng được. - Cập Hoan đáp.
Thằng Lập sướng điên, nó sai tụi kia khuân giường về phòng nó, không quên ghé qua phòng Cúc xỉa xói:
- Cúc ơi Cúc à! Cúc vừa mới ngồi lên giường cậu một xíu mà cậu đã phải thay giường là sao vậy Cúc? Phòng anh còn thiếu cái võng nữa, bữa nào rảnh mày lên mày nằm vào cái võng của cậu hộ anh cái.
Con Cúc tức lộn ruột, nó ném dép ra bên ngoài rồi chửi thằng Lập xối xả. Con Lài vội vã thức dậy can ngăn con Cúc. Ở cái nhà này chỉ có anh Lập, anh Phúc và chị Huệ được ở phòng riêng thôi. Còn tụi nó thì cứ hai tới ba người ngủ chung một gian phòng nhỏ. Năm ngoái có một đêm cậu Hoan say, con Cúc đỡ cậu về phòng ngủ nó phải dạt sang phòng khác ngủ nhờ. Từ hồi đó Lài đã biết Cúc có ý với cậu Hoan rồi, nó từng rất nhiều lần khuyên nhủ Cúc đừng trèo cao nhưng Cúc nào có nghe. Đã muốn được lòng cậu lại đi chửi nhau ầm ĩ với thằng người hầu thân thiết nhất của cậu, đúng là con ngu. Trái với cảnh nháo nhác dưới căn phòng của Cúc và Lài, ở ngôi nhà sàn trong vườn đào, không khí tĩnh lặng lạ thường. Có ông chồng phá vỡ sự yên ắng bằng cách hắng giọng hỏi:
- Giờ hết cái mùi không quen rồi đấy, mày còn lý do gì để từ chối lên giường ngủ không hả con vợ lùn?
- Dạ, không ạ.
Thấy vợ đáp, cậu vui vẻ đi ra chỗ cái võng ôm vợ vào giường. Đêm ngủ, nó để im cho cậu vòng tay qua ôm nó, gác chân lên người nó, thơm lên gáy nó. Cậu quan tâm hỏi bữa nay đi làm bận tới mức nào mà không nghe máy của cậu thì nó nhẹ nhàng đáp lời:
- Dạ, nào có bận gì đâu cậu. Chẳng qua lúc đó em mỏi vai nên nhờ Hiếu bóp vai cho mình, trong lúc thư giãn em không để ý chuông điện thoại kêu.
Cái gì? Cái loại vợ đổ đốn! Dám mê trai quên chồng! Mất dạy! Vai của vợ cậu mà nó để thằng khác chạm vào thế hả? Không thể nào chấp nhận nổi! Má cậu nóng phừng phừng, tai đỏ rừng rực, tức ứa gan ứa ruột, cậu bật dậy như lò xo, hậm hực lao xuống gian nhà dưới đập cửa phòng thằng Hiếu túi bụi, vừa đập cậu vừa chửi:
- Thằng Hiếu đâu! Vác cái mặt mày ra đây mau lên! Để cậu coi cái mặt mày đẹp cỡ nào mà mày dám chõ chẹ vợ cậu! Thằng ôn nghiệt!
Vì hiệu thuốc ở xa nhà nên một tháng thằng Hiếu và con Tiên chỉ về nhà mấy lần thôi, những ngày còn lại tụi nó đều ngủ qua đêm nhà ông Tài. Dẫu biết cậu Hoan đang cáu nhưng con Tiên vẫn tiếc nuối năn nỉ người yêu:
- Cố thêm chút nữa đi anh, sắp xong rồi.
Mặt thằng Hiếu ngắn tũn, nó thật thà thừa nhận:
- Nghe cái giọng hầm hầm của cậu cả người anh còn bủn rủn huống chi là nó, cố không nổi.
Cậu Hoan nghe hai đứa thỏ thẻ thì càng điên, cậu tức mình quát lớn:
- Có đôi có cặp tử tế mà còn dám xí xớn vợ cậu hả thằng mất nết kia? Có ra ngoài ngay không hay để cậu phải đạp cửa xông vào chứng kiến cảnh xuân sắc hữu tình nào?
Mất chưa đầy mười phút, thằng Hiếu đã lao ra. Gặp nó, cậu xoắn tai mắng mỏ:
- Vai vợ cậu là vai vợ cậu, nghe chửa?
- Vâng, vai vợ cậu không là vai vợ cậu thì là gì hả cậu?
Thằng Hiếu mếu máo hỏi lại, cậu cáu:
- Biết là vai của vợ cậu sao còn dám chạm?
- Con nào có dám chạm.
- Mày xạo! Rõ ràng bữa nay mợ mỏi vai, mày bóp vai cho mợ mà giờ mày chối tỉnh bơ thế hả?
- Đâu có đâu cậu, con nào có bóp vai cho mợ. Không tin cậu hỏi con Tiên mà coi.
- Con Tiên đâu! Thằng Hiếu nói có đúng không?
Cậu lớn tiếng hỏi, con Tiên mặc xong cái váy, run rẩy đi ra gật đầu lia lịa. Lúc bấy giờ cậu mới hơi hơi hạ hoả, cậu trừng mắt lườm chúng nó rồi dằn mặt:
- Cậu tạm tin hai đứa bay, giờ cậu về phòng hỏi mợ, chúng mày dám dối trá nửa lời thì đừng trách cậu ác.
Dứt lời, cậu chạy vội về phòng bảo vợ:
- Nấm lùn! Hình như mày nhầm rồi đó, thằng Hiếu nó không hề bóp vai cho mày đâu.
- Em biết.
- Thế sao ban nãy mày lại nói nó bóp vai cho mày?
- Thì em nói xạo mà.
Hân thật thà thừa nhận, cậu đơ người hỏi:
- Mày không sợ cậu đập nó hả?
- Hiếu là người lanh lẹ, em tin Hiếu sẽ nói cho cậu sự thật trước khi cậu làm gì Hiếu.
- Mày được lắm! Có biết uyên ương người ta đang thắm thiết thế nào không?
Vậy á? Tự dưng Hân lại thấy có lỗi ghê. Lúc ở hiệu thuốc thấy Tiên với Hiếu dỗi nhau, cô còn tưởng tối nay Tiên về nhà bỏ mặc Hiếu ở nhà cô chứ, nào đâu ngờ ban ngày giận là chuyện của ban ngày, ban đêm thắm thiết là chuyện của ban đêm, chẳng liên quan. Hân cũng nào có khác gì Tiên, tuy cô cố ý nằm quay lưng về phía cậu nhưng chuyện vừa rồi đã làm cô nguôi ngoai cơn giận khi chứng kiến Cúc chăm sóc cậu. Chồng Hân thì không dễ dàng bỏ qua như vậy, cậu ôm Hân từ phía sau, vừa đưa tay bóp vai cho Hân vừa bực bội dặn:
- Vợ chồng với nhau mà sao cứ phải xạo thế nhờ? Sống thật sống thẳng thì chết ai? Lần sau đi làm mỏi vai thì về nhà sơm sớm với cậu, cậu bóp vai cho.
- Em sợ làm phiền cậu với Cúc.
Hân nhẹ nhàng nói, cậu buột miệng thừa nhận:
- Phiền gì đâu, nó đấm bóp chán chết đi được. Cậu định đuổi nó về phòng từ lâu rồi ấy chứ, nhưng tại mày không nghe máy của cậu nên cậu có chút hờn nhẹ.
- Lúc cậu gọi em đang trao đổi với bệnh nhân, điện thoại để chế độ im lặng nên em không biết. Xong việc ngó máy thấy cuộc gọi nhỡ của cậu em về ngay mà.
- Vậy mà cậu cứ tưởng mày chảnh chó không thèm quan tâm tới cậu nữa cơ.
- Cậu là chồng em mà, lúc nào cậu cũng là mối quan tâm số một trong lòng em ạ.
Nghe nấm lùn tâm sự cậu sướng điên cả người. Cậu xúc động đưa môi miết miết xung quanh bả vai vợ rồi theo bản năng chạm vào chiếc khoá váy đằng sau của nó. Cậu ghé tai vợ xin xỏ:
- Cậu nới lỏng ra một xíu cho thoải mái nhé!
Hân thoải mái gật đầu, dẫu sao chỉ một xíu thôi mà, cô nghĩ vậy. Nào có ngờ, hết nới ra một xíu này, cậu lại xin nới tiếp một xíu khác, cái giọng nỉ non của cậu khiến Hân không có cách nào từ chối. Dần dần, chiếc khoá bị kéo tới tận cùng từ lúc nào không hay. Chứng kiến tấm lưng trần ngọc ngà hiện ra trước mắt, tim cậu đập dồn dập. Cậu đưa tay chạm từng chút một lên làn da trắng mịn, dường như chỉ vậy thôi thì không đủ, cậu bạo dạn đưa môi mình áp vào lưng vợ, sau đó hôn lên khắp tấm lưng trần của vợ. Có lúc cậu hôn nhẹ nhàng, có lúc cậu lại thích mút vào để tạo vết đỏ, bất kể là lúc nào thì Hân cũng cảm thấy ngột ngạt. Có một luồng khí nóng truyền từ những mảng da thịt bị cậu động chạm xuyên thẳng tới trái tim mỏng manh của cô. Dẫu biết vợ chồng thân mật với nhau là chuyện bình thường, nhưng sao cô cứ run bần bật lên vậy? Khi bàn tay ấm nóng của cậu miết một đường từ lưng xuống dưới rồi gian xảo nắm lấy khối tròn trịa đó, Hân tưởng như bị nghẹt thở. Cô khổ sở van nài:
- Đừng... cậu đừng...
Ý Hân chỉ là cậu đừng trêu Hân như vậy, Hân rất xấu hổ. Còn các chuyện khác, đã là vợ cậu rồi thì Hân đâu có ý cấm cản cậu. Cơ mà cậu lại hiểu lầm, cậu tưởng Hân không muốn nên kéo khoá váy lại cho Hân. Cậu tuy được xếp vào dạng đàn ông phóng túng nhưng cậu chưa bao giờ cưỡng ép đàn bà, cậu có nguyên tắc của mình. Từ ngày chị Oanh mang bầu, chị muốn giữ an toàn cho con nên không cho cậu gần gũi, cậu tuy càu nhau nhưng vẫn tôn trọng chị, không thân mật. Dạo gần đây, xét về một số mặt thì cậu rất khổ sở, nhưng vì đã trót hứa sống có trách nhiệm hơn để anh Lộc được siêu thoát, cậu phải cố gắng kiềm nén. Cậu chăm tập võ và làm mộc hơn, cốt là để cho mình bận rộn và ít nghĩ chuyện tào lao. Cậu đã rất cố gắng trở thành người tốt, thế nhưng đôi khi có những đứa nó cứ thích làm xáo trộn quyết tâm của cậu. Buổi chiều ngày hôm sau, lúc cậu đang ngồi đóng bộ bàn ghế mới cho hiệu thuốc của vợ, con Cúc õng ẹo đi ra thả thính:
- Cậu Hoan! Con Lài đang bận nấu cơm dưới bếp, cậu có muốn qua phòng con xíu không?
Sở dĩ Cúc thẳng thừng tán cậu vì nó hận mợ Hân. Chắc chắn trước mặt cậu, mợ nói xấu nó, kêu nó bẩn, hôi hám nên cậu mới đổi giường. Tại mợ mà nó bị thằng Lập sỉ nhục, sự uất ức này nó nhịn không nổi. Thế nên nó muốn cậu và nó thật nhanh có gì đó với nhau, để coi lúc đấy nó và mợ, ai uất hơn?
- Qua phòng mày làm gì?
Cậu Hoan hất hàm hỏi. Ôi cha cha nom cái dáng cậu lúc làm việc nó mới đáng ngưỡng mộ làm sao. Cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, gương mặt thì đẹp không góc chết. Càng nhìn cậu, Cúc càng rạo rực trong lòng. Vì biết tính cậu mê gái, nó cố ý mở hai chiếc khuy áo rồi ỏn ẻn nói:
- Làm một việc mà thầy Tài không biết, mợ Hân không biết, chỉ có con và cậu biết, được không cậu? Con biết cậu khó chịu lâu rồi, cậu cứ coi con như thứ đồ chơi để giải trí đi cậu. Còn con, chỉ cần làm cậu vui là con thấy hãnh diện lắm rồi, chuyện này con tuyệt đối sẽ giữ bí mật.
Thấy cậu ngây người nhìn vào chiếc cổ áo vừa bị nới rộng của mình, nó biết chắc cậu đã cắn câu rồi. Một người đàn ông bình thường vượt qua cửa ải nó giăng đã không dễ dàng gì, huống chi là một người trong quá khứ có thành tích ăn chơi khét tiếng như cậu? Hệt như Cúc dự liệu, cậu mạnh bạo kéo nó về phòng, gấp gáp đẩy nó ngã xuống giường rồi gằn giọng dằn mặt nó:
- Giữa cậu và mày sẽ chỉ có duy nhất một lần này. Nhưng mày nhớ phải tuyệt đối giữ kín, nếu như để tới tai mợ Hân thì mày ăn cám con ạ!
Cậu khẳng định, chị Oanh sửng sốt hỏi:
- Sao vậy? Cậu không thích nó mà? Sao không bỏ?
- Vì cậu đã xâu chỉ rồi, cậu sẽ không bao giờ rút sợi chỉ của mình ra khỏi cây kim của nó, vậy thôi.
Cậu Hoan quả quyết rồi bỏ về luôn hại chị Oanh tức nghẹn. Tuy nhiên chị không ghét cậu, chị chỉ ghét con Hân thôi. Mặc dù biết rõ nếu không phải là nó thì thầy Tài cũng sẽ rước người khác về cho cậu, nhưng giờ thầy rước nó rồi, nó điềm nhiên được làm vợ cậu, sống cùng cậu, chị không ghen, không ghét với nó thì biết trút lên ai? Chỉ vì đã xâu kim chỉ nên giờ cậu nhất quyết không chịu bỏ nó. Chị đoán cậu cũng chẳng yêu thương gì nó đâu, cái cậu sợ là bị điều tiếng rũ bỏ người vợ mình rước về thôi. Đợi tới lúc mợ Phượng làm cho nó không thể đẻ được thì cậu sẽ có cái cớ bỏ nó ngay. Chị cười khẩy lủng bủng:
- Hân à! Vì em mà chị giờ chưa có danh phận, đứa nhỏ trong bụng chị chưa được nhà nội công nhận. Cứ đợi đấy! Chị sẽ giành lại tất cả những gì em cướp đi của chị!
Con Uyên nghe thấy vậy thì ngây ngô hỏi:
- Con lại tưởng việc ra nông nỗi này là do sự lựa chọn của cô chứ ạ? Con nghe tụi người làm dưới nhà cậu Hoan đồn ông Tài từng định thành toàn cho cô và cậu Hoan tới với nhau, với điều kiện cậu không được xin tiền ông nữa, nhưng cô đâu có chịu?
- Con đã từng mang bầu chưa? Biết sinh con khổ như nào không? Giờ ông Tài không cho tiền, một mình cô làm sao nuôi nổi cả cậu lẫn hai đứa con? Mình thân cô sống trôi dạt như nào cô cũng cam lòng, nhưng nhìn người thân của mình chịu cực cô chịu sao được?
Chị Oanh nghẹn ngào tâm sự, nước mắt ướt đẫm hàng lông mi của chị khiến cái Uyên thấy xót. Nó rối rít nói:
- Con... con xin lỗi cô... là con ngu dốt không tính xa được như cô... con cứ tưởng cô ham vinh hoa phú quý cơ... ai ngờ cô lại thiện lương đến vậy... chỉ vì nghĩ cho hai đứa con và cậu Hoan mà chấp nhận hi sinh hạnh phúc của bản thân mình.
Chị Oanh khẽ cười thầm trong lòng, nếu không vì con Uyên còn hữu dụng thì chị đã đuổi nó đi từ lâu rồi. Ranh con, phận tôi tớ mà dám chất vấn chủ. Chị yếu ớt lau nước mắt rồi sụt sịt sai nó:
- Con gọi điện cho con Lài đi!
Uyên ngoan ngoãn nghe lời. Hóng hớt được thông tin ở phía nhà cậu Hoan xong nó báo cáo cho chị Oanh không sót chi tiết nào. Con Lài sau khi dập máy liếc qua thấy con Cúc ăn vận đẹp, lảng vảng quét mạng nhện quanh ngôi nhà sàn của cậu Hoan tự dưng ngứa cả mắt. Nó quát:
- Quét lằm quét lắm.
- Kệ tao.
Cúc nhơn nhơn đáp. Nó lì lợm đứng đó để đợi cậu, thấy bóng cậu một cái nó liền lao ra đon đả chào:
- Thưa cậu, cậu mới về ạ!
Cậu không đáp nó mà chỉ hỏi:
- Mợ về chưa?
- Dạ chưa đâu cậu. Mợ cũng hay ghê, đàn bà con gái gì mà đi làm miết, chả quan tâm tới chồng gì cả. Cậu mệt không ạ? Để con tẩm quất cho cậu nha cậu.
Cậu có mệt, có mỏi vai, cậu hí hửng định lấy cái cớ đó để gọi điện giục vợ về. Ngặt nỗi, gọi cả chục cuộc mà vợ chẳng thèm nghe máy, đến nản. Mới mấy tiếng trước còn viết có mỗi một ông chồng không nhớ thì còn nhớ ai, thế nào mà giờ đã kiêu chảnh khinh chồng rồi. Vợ dám xem thường cậu thì cậu đây cũng đếch cần nhá. Cậu hậm hực kêu con Cúc lên đấm lưng cho cậu. Hồi chưa cưới vợ cậu thấy tay nghề của nó được lắm cơ, thế nào mà giờ được nó tẩm quất cậu chẳng thấy thoải mái gì sất. So với bàn tay mềm mại của vợ cậu thì tay nó cứng như đá, các động tác của nó cũng không được tinh tế và bài bản cho lắm. Được cỡ hai chục phút, chẳng thấy dễ chịu xíu nào, cậu vùng dậy định đuổi nó về phòng. Cơ mà phát hiện ra vợ đang đứng trân trân ở cửa phòng nhìn mình cậu lại thôi. Giờ mà đuổi con Cúc ngang như cậu làm việc gì sai, bị vợ bắt quả tang nên cậu có tật giật mình à? Vớ vẩn! Cậu đâu có sai, là tại vợ phớt lờ cậu trước mà, nó tưởng nó kiêu với cậu thì cậu phải luỵ nó á? Còn mơ! Cậu cố ý nói với con Cúc:
- Bóp chỗ vai của cậu mạnh lên chút xíu.
- Dạ, thưa cậu. Con sẽ dốc toàn tâm toàn sức phục vụ cậu, giúp cậu xua tan mọi mệt mỏi muộn phiền ạ.
Con Cúc đon đả đáp. Nó biết mợ Hân về rồi, nhưng nó kệ thôi. Nó muốn mợ được nếm trải thứ cảm giác cay đắng mà nó từng phải chịu đựng. Nó muốn mợ biết lúc nó đứng bên ngoài, nom mợ đấm bóp cho cậu nó đau đớn đến nhường nào. Mong rằng sau hôm nay mợ sẽ hiểu cho dù mợ là vợ cậu thì đối với cậu, mợ sẽ không bao giờ là duy nhất. Hi vọng mợ sẽ ngộ ra được vị trí của mình ở đâu, bớt hoang tưởng và bớt tỏ vẻ thanh cao mỗi lần đối diện với nó. Nó ỏn ẻn chào mợ:
- Con chào mợ Hân. Mợ đi làm mới về ạ. Mợ có nhọc không? Bữa nay cậu mệt quá nên con đấm bóp giúp cậu mợ ạ. Mợ có chồng nhưng mợ bận không chăm được thì để con chăm giùm cho nó đỡ vất vả, mợ nhờ? Hì hì!
Đàn ông như cậu Hoan không nhận ra sự châm chọc trong câu nói của con Cúc, nhưng đàn bà như Hân thì sao có thể không thấu? Thấy chục cuộc gọi nhỡ của chồng nên Hân sốt sắng lao về với cậu. Còn tưởng ở nhà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, ai ngờ đâu lại được chứng kiến cảnh đẹp thế này. Có một em giúp việc ngồi lên chiếc giường của vợ chồng cô, động chạm vào người chồng cô chưa đủ còn ngang nhiên khiêu khích cô. Rơi vào tình huống trớ trêu như thế, nếu nói không có cảm xúc gì thì là nói xạo, nhưng mà, Hân là kiểu người rất giỏi kiềm chế. Cúc tất nhiên chẳng được chứng kiến mợ nổi đoá, nó chỉ nghe mợ nhẹ nhàng bảo:
- Ừ. Cảm ơn em đã chăm chồng giúp mợ trong lúc mợ bận. Nhưng giờ mợ rảnh rồi, ở đây không có việc của em nữa, em có thể lui.
Con Cúc lưu luyến nhìn cậu Hoan. Mặc dù cậu còn bực vợ vì tội dám ngó lơ cuộc gọi của cậu, nhưng cậu không muốn bọn người làm kinh thường lời nói của vợ mình nên cậu hắng giọng quát:
- Mày không nghe thấy lệnh của mợ hả? Cút mau!
Con Cúc ức nghẹn, nhưng sợ cậu cho ăn đập nên nó vẫn phải cun cút lủi đi. Nó rời phòng rồi, y như rằng con vợ cậu giở thói bơ cậu, hí hoáy bấm điện thoại gọi video về nhà. Gia đình con này thân lắm, tuần nào nó cũng nói chuyện với thầy bu và các em mấy lần lận. Mới tối qua còn chém gió với nhau mà thế nào giờ bọn họ vẫn không hết chuyện để nói, cứ nói nói cười cười như nắc nẻ. Cậu đoán chắc nó sẽ méc gia đình nó vụ cậu cho người giúp việc lên phòng đấm lưng, nhưng không, nó chẳng thèm nhắc tới cậu nửa lời. Lúc thằng Nghĩa hỏi anh rể đâu nó chỉ bảo cậu bận rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. Buôn dưa với gia đình mình xong, buổi tối ăn cơm nó lại vui vẻ tiếp chuyện thầy Tài. Nó nói cả với bu Tuyết, mợ Phượng, thằng Lập, thằng Phúc, con Cúc, con Huệ,... nhưng tuyệt đối không mở lời với cậu. Buổi tối về phòng nó tận dụng thời gian rảnh đọc sách. Mười giờ đêm, như thường lệ con Cúc gõ cửa phòng:
- Mợ ơi, con đem canh bồ câu hầm hạt sen cho mợ nè.
Vợ cậu không cho con Cúc vào trong phòng mà đi ra ngoài lấy canh rồi nhỏ nhẹ bảo nó:
- Khuya rồi, em về nghỉ đi. Lát ăn xong mợ tự đem bát xuống bếp.
- Dạ, vậy con chúc mợ ngon miệng.
- Ừ, mợ cũng chúc em ngủ ngon.
Sau đó con vợ cậu không vào phòng luôn, cậu đoán chắc nó dùng canh ở chiếc bàn ngoài vườn đào. Nửa tiếng sau nó mới đẩy cửa đi vào. Nó lầm lì vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, rồi lại lầm lì đi ra chỗ cái võng nằm. Thấy nó gà gà gật gật, cậu bực bội hỏi:
- Giường có sao không nằm?
Bấy giờ nó mới thèm bố thí cho cậu một câu:
- Mùi không quen, em ngủ không được cậu ạ.
Cách nói của vợ rất nhẹ nhàng, rất lịch sự và không có biểu hiệu gì của sự tức giận cả. Nhưng vì cả ngày nó mới mở miệng nói được vài từ nên cậu tất nhiên để tâm tới ý tứ của nó. Ban nãy xoa bóp cho cậu con Cúc có dùng dầu thơm, chắc mẩm là con vợ mình khó chịu với cái mùi đó nên cậu xuống đập cửa phòng thằng Lập sai bảo:
- Gọi mấy thằng nữa dậy thay cho cậu cái giường mới.
- Tầm này còn cửa hàng nào bán giường nữa đâu cậu?
Thằng Lập ngái ngủ hỏi, cậu Hoan chẹp miệng đáp:
- Không cần đi mua, ở dưới nhà kho của cậu có chiếc giường cậu mới đóng tháng trước vẫn chưa xài.
Cậu Hoan có một cái nhà kho lớn cách nhà sàn của cậu tầm năm phút đi bộ, sở thích của cậu lúc rảnh rỗi là làm mộc, nhưng cậu không cần kiếm tiền nên đồ nào xài được cậu xài, còn không cậu cứ chất trong kho vậy thôi. Thằng Lập sau khi thay giường mới xong liền biết ý kêu con Trà lên trải bộ chăn nệm khác cho cậu, sau đó bẽn lẽn hỏi:
- Cái giường cũ xử lý như nào hả cậu?
- Mày thích quẳng đi đâu thì quẳng.
- Ui giường tốt thế hay là cậu cho con nhá!
- Cũng được. - Cập Hoan đáp.
Thằng Lập sướng điên, nó sai tụi kia khuân giường về phòng nó, không quên ghé qua phòng Cúc xỉa xói:
- Cúc ơi Cúc à! Cúc vừa mới ngồi lên giường cậu một xíu mà cậu đã phải thay giường là sao vậy Cúc? Phòng anh còn thiếu cái võng nữa, bữa nào rảnh mày lên mày nằm vào cái võng của cậu hộ anh cái.
Con Cúc tức lộn ruột, nó ném dép ra bên ngoài rồi chửi thằng Lập xối xả. Con Lài vội vã thức dậy can ngăn con Cúc. Ở cái nhà này chỉ có anh Lập, anh Phúc và chị Huệ được ở phòng riêng thôi. Còn tụi nó thì cứ hai tới ba người ngủ chung một gian phòng nhỏ. Năm ngoái có một đêm cậu Hoan say, con Cúc đỡ cậu về phòng ngủ nó phải dạt sang phòng khác ngủ nhờ. Từ hồi đó Lài đã biết Cúc có ý với cậu Hoan rồi, nó từng rất nhiều lần khuyên nhủ Cúc đừng trèo cao nhưng Cúc nào có nghe. Đã muốn được lòng cậu lại đi chửi nhau ầm ĩ với thằng người hầu thân thiết nhất của cậu, đúng là con ngu. Trái với cảnh nháo nhác dưới căn phòng của Cúc và Lài, ở ngôi nhà sàn trong vườn đào, không khí tĩnh lặng lạ thường. Có ông chồng phá vỡ sự yên ắng bằng cách hắng giọng hỏi:
- Giờ hết cái mùi không quen rồi đấy, mày còn lý do gì để từ chối lên giường ngủ không hả con vợ lùn?
- Dạ, không ạ.
Thấy vợ đáp, cậu vui vẻ đi ra chỗ cái võng ôm vợ vào giường. Đêm ngủ, nó để im cho cậu vòng tay qua ôm nó, gác chân lên người nó, thơm lên gáy nó. Cậu quan tâm hỏi bữa nay đi làm bận tới mức nào mà không nghe máy của cậu thì nó nhẹ nhàng đáp lời:
- Dạ, nào có bận gì đâu cậu. Chẳng qua lúc đó em mỏi vai nên nhờ Hiếu bóp vai cho mình, trong lúc thư giãn em không để ý chuông điện thoại kêu.
Cái gì? Cái loại vợ đổ đốn! Dám mê trai quên chồng! Mất dạy! Vai của vợ cậu mà nó để thằng khác chạm vào thế hả? Không thể nào chấp nhận nổi! Má cậu nóng phừng phừng, tai đỏ rừng rực, tức ứa gan ứa ruột, cậu bật dậy như lò xo, hậm hực lao xuống gian nhà dưới đập cửa phòng thằng Hiếu túi bụi, vừa đập cậu vừa chửi:
- Thằng Hiếu đâu! Vác cái mặt mày ra đây mau lên! Để cậu coi cái mặt mày đẹp cỡ nào mà mày dám chõ chẹ vợ cậu! Thằng ôn nghiệt!
Vì hiệu thuốc ở xa nhà nên một tháng thằng Hiếu và con Tiên chỉ về nhà mấy lần thôi, những ngày còn lại tụi nó đều ngủ qua đêm nhà ông Tài. Dẫu biết cậu Hoan đang cáu nhưng con Tiên vẫn tiếc nuối năn nỉ người yêu:
- Cố thêm chút nữa đi anh, sắp xong rồi.
Mặt thằng Hiếu ngắn tũn, nó thật thà thừa nhận:
- Nghe cái giọng hầm hầm của cậu cả người anh còn bủn rủn huống chi là nó, cố không nổi.
Cậu Hoan nghe hai đứa thỏ thẻ thì càng điên, cậu tức mình quát lớn:
- Có đôi có cặp tử tế mà còn dám xí xớn vợ cậu hả thằng mất nết kia? Có ra ngoài ngay không hay để cậu phải đạp cửa xông vào chứng kiến cảnh xuân sắc hữu tình nào?
Mất chưa đầy mười phút, thằng Hiếu đã lao ra. Gặp nó, cậu xoắn tai mắng mỏ:
- Vai vợ cậu là vai vợ cậu, nghe chửa?
- Vâng, vai vợ cậu không là vai vợ cậu thì là gì hả cậu?
Thằng Hiếu mếu máo hỏi lại, cậu cáu:
- Biết là vai của vợ cậu sao còn dám chạm?
- Con nào có dám chạm.
- Mày xạo! Rõ ràng bữa nay mợ mỏi vai, mày bóp vai cho mợ mà giờ mày chối tỉnh bơ thế hả?
- Đâu có đâu cậu, con nào có bóp vai cho mợ. Không tin cậu hỏi con Tiên mà coi.
- Con Tiên đâu! Thằng Hiếu nói có đúng không?
Cậu lớn tiếng hỏi, con Tiên mặc xong cái váy, run rẩy đi ra gật đầu lia lịa. Lúc bấy giờ cậu mới hơi hơi hạ hoả, cậu trừng mắt lườm chúng nó rồi dằn mặt:
- Cậu tạm tin hai đứa bay, giờ cậu về phòng hỏi mợ, chúng mày dám dối trá nửa lời thì đừng trách cậu ác.
Dứt lời, cậu chạy vội về phòng bảo vợ:
- Nấm lùn! Hình như mày nhầm rồi đó, thằng Hiếu nó không hề bóp vai cho mày đâu.
- Em biết.
- Thế sao ban nãy mày lại nói nó bóp vai cho mày?
- Thì em nói xạo mà.
Hân thật thà thừa nhận, cậu đơ người hỏi:
- Mày không sợ cậu đập nó hả?
- Hiếu là người lanh lẹ, em tin Hiếu sẽ nói cho cậu sự thật trước khi cậu làm gì Hiếu.
- Mày được lắm! Có biết uyên ương người ta đang thắm thiết thế nào không?
Vậy á? Tự dưng Hân lại thấy có lỗi ghê. Lúc ở hiệu thuốc thấy Tiên với Hiếu dỗi nhau, cô còn tưởng tối nay Tiên về nhà bỏ mặc Hiếu ở nhà cô chứ, nào đâu ngờ ban ngày giận là chuyện của ban ngày, ban đêm thắm thiết là chuyện của ban đêm, chẳng liên quan. Hân cũng nào có khác gì Tiên, tuy cô cố ý nằm quay lưng về phía cậu nhưng chuyện vừa rồi đã làm cô nguôi ngoai cơn giận khi chứng kiến Cúc chăm sóc cậu. Chồng Hân thì không dễ dàng bỏ qua như vậy, cậu ôm Hân từ phía sau, vừa đưa tay bóp vai cho Hân vừa bực bội dặn:
- Vợ chồng với nhau mà sao cứ phải xạo thế nhờ? Sống thật sống thẳng thì chết ai? Lần sau đi làm mỏi vai thì về nhà sơm sớm với cậu, cậu bóp vai cho.
- Em sợ làm phiền cậu với Cúc.
Hân nhẹ nhàng nói, cậu buột miệng thừa nhận:
- Phiền gì đâu, nó đấm bóp chán chết đi được. Cậu định đuổi nó về phòng từ lâu rồi ấy chứ, nhưng tại mày không nghe máy của cậu nên cậu có chút hờn nhẹ.
- Lúc cậu gọi em đang trao đổi với bệnh nhân, điện thoại để chế độ im lặng nên em không biết. Xong việc ngó máy thấy cuộc gọi nhỡ của cậu em về ngay mà.
- Vậy mà cậu cứ tưởng mày chảnh chó không thèm quan tâm tới cậu nữa cơ.
- Cậu là chồng em mà, lúc nào cậu cũng là mối quan tâm số một trong lòng em ạ.
Nghe nấm lùn tâm sự cậu sướng điên cả người. Cậu xúc động đưa môi miết miết xung quanh bả vai vợ rồi theo bản năng chạm vào chiếc khoá váy đằng sau của nó. Cậu ghé tai vợ xin xỏ:
- Cậu nới lỏng ra một xíu cho thoải mái nhé!
Hân thoải mái gật đầu, dẫu sao chỉ một xíu thôi mà, cô nghĩ vậy. Nào có ngờ, hết nới ra một xíu này, cậu lại xin nới tiếp một xíu khác, cái giọng nỉ non của cậu khiến Hân không có cách nào từ chối. Dần dần, chiếc khoá bị kéo tới tận cùng từ lúc nào không hay. Chứng kiến tấm lưng trần ngọc ngà hiện ra trước mắt, tim cậu đập dồn dập. Cậu đưa tay chạm từng chút một lên làn da trắng mịn, dường như chỉ vậy thôi thì không đủ, cậu bạo dạn đưa môi mình áp vào lưng vợ, sau đó hôn lên khắp tấm lưng trần của vợ. Có lúc cậu hôn nhẹ nhàng, có lúc cậu lại thích mút vào để tạo vết đỏ, bất kể là lúc nào thì Hân cũng cảm thấy ngột ngạt. Có một luồng khí nóng truyền từ những mảng da thịt bị cậu động chạm xuyên thẳng tới trái tim mỏng manh của cô. Dẫu biết vợ chồng thân mật với nhau là chuyện bình thường, nhưng sao cô cứ run bần bật lên vậy? Khi bàn tay ấm nóng của cậu miết một đường từ lưng xuống dưới rồi gian xảo nắm lấy khối tròn trịa đó, Hân tưởng như bị nghẹt thở. Cô khổ sở van nài:
- Đừng... cậu đừng...
Ý Hân chỉ là cậu đừng trêu Hân như vậy, Hân rất xấu hổ. Còn các chuyện khác, đã là vợ cậu rồi thì Hân đâu có ý cấm cản cậu. Cơ mà cậu lại hiểu lầm, cậu tưởng Hân không muốn nên kéo khoá váy lại cho Hân. Cậu tuy được xếp vào dạng đàn ông phóng túng nhưng cậu chưa bao giờ cưỡng ép đàn bà, cậu có nguyên tắc của mình. Từ ngày chị Oanh mang bầu, chị muốn giữ an toàn cho con nên không cho cậu gần gũi, cậu tuy càu nhau nhưng vẫn tôn trọng chị, không thân mật. Dạo gần đây, xét về một số mặt thì cậu rất khổ sở, nhưng vì đã trót hứa sống có trách nhiệm hơn để anh Lộc được siêu thoát, cậu phải cố gắng kiềm nén. Cậu chăm tập võ và làm mộc hơn, cốt là để cho mình bận rộn và ít nghĩ chuyện tào lao. Cậu đã rất cố gắng trở thành người tốt, thế nhưng đôi khi có những đứa nó cứ thích làm xáo trộn quyết tâm của cậu. Buổi chiều ngày hôm sau, lúc cậu đang ngồi đóng bộ bàn ghế mới cho hiệu thuốc của vợ, con Cúc õng ẹo đi ra thả thính:
- Cậu Hoan! Con Lài đang bận nấu cơm dưới bếp, cậu có muốn qua phòng con xíu không?
Sở dĩ Cúc thẳng thừng tán cậu vì nó hận mợ Hân. Chắc chắn trước mặt cậu, mợ nói xấu nó, kêu nó bẩn, hôi hám nên cậu mới đổi giường. Tại mợ mà nó bị thằng Lập sỉ nhục, sự uất ức này nó nhịn không nổi. Thế nên nó muốn cậu và nó thật nhanh có gì đó với nhau, để coi lúc đấy nó và mợ, ai uất hơn?
- Qua phòng mày làm gì?
Cậu Hoan hất hàm hỏi. Ôi cha cha nom cái dáng cậu lúc làm việc nó mới đáng ngưỡng mộ làm sao. Cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, gương mặt thì đẹp không góc chết. Càng nhìn cậu, Cúc càng rạo rực trong lòng. Vì biết tính cậu mê gái, nó cố ý mở hai chiếc khuy áo rồi ỏn ẻn nói:
- Làm một việc mà thầy Tài không biết, mợ Hân không biết, chỉ có con và cậu biết, được không cậu? Con biết cậu khó chịu lâu rồi, cậu cứ coi con như thứ đồ chơi để giải trí đi cậu. Còn con, chỉ cần làm cậu vui là con thấy hãnh diện lắm rồi, chuyện này con tuyệt đối sẽ giữ bí mật.
Thấy cậu ngây người nhìn vào chiếc cổ áo vừa bị nới rộng của mình, nó biết chắc cậu đã cắn câu rồi. Một người đàn ông bình thường vượt qua cửa ải nó giăng đã không dễ dàng gì, huống chi là một người trong quá khứ có thành tích ăn chơi khét tiếng như cậu? Hệt như Cúc dự liệu, cậu mạnh bạo kéo nó về phòng, gấp gáp đẩy nó ngã xuống giường rồi gằn giọng dằn mặt nó:
- Giữa cậu và mày sẽ chỉ có duy nhất một lần này. Nhưng mày nhớ phải tuyệt đối giữ kín, nếu như để tới tai mợ Hân thì mày ăn cám con ạ!