Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Edit: tan_hye
Kinh Kinh hiện tại duy nhất cảm thấy tương đối vui mừng là, sau khi kích tình không cần phải uống thuốc tránh thai đen kịt nữa, hơn nữa nàng có thể quang minh chính đại kéo tay Diêu Thiên, quang minh chính đại cùng hắn đi câu cá, quang minh chính đại nói thầm với hắn.
Mà Diêu Thiên mọi chuyện đều theo ý nàng, chỉ là có lúc rất bận, ban ngày luôn là không thể ở nhà cùng với nàng.
Chỉ cần tám ngày nữa chính là hôn lễ của bọn họ, Kinh Kinh hiện tại vẫn còn chút vội vàng. Chỉ có một điều nàng không rõ, mình muốn từ nơi nào gả vào quốc sư phủ đây? Về nhà tái giá một lần? Trước kia nàng thật sợ cha nương và huynh trưởng hỏi han, đến lúc đó mình phải giải thích như thế nào? Nói mình trăm phương ngàn kế đẩy ngã công công, sau là chuyện đạt được ước muốn? Vậy còn không bị cha nàng trực tiếp đập chết diệt thi.
Nàng còn đang suy nghĩ, đã nghe có người hầu báo lại: "Phu nhân, phụ thân và mẫu thân ngài tới, không biết an bài gặp mặt ở nơi nào?"
"À?" Tay Kinh Kinh run một cái, sổ sách rơi trên mặt đất. Nàng đứng lên trên mặt đất đi vòng vo, làm thế nào làm thế nào hiện tại? Diêu Thiên đi quyết đấu với con hổ không ở nhà, hiện tại để cho nàng đối phó với phụ thân và mẫu thân của mình thật sự phải phí chút hơi sức. Gặp hay không gặp?
Nàng vốn là không muốn gặp, chính là lại nghe bên ngoài có một thanh âm già dặn quát to: "Cái nữ nhi bất hiếu này, lập tức trờ về nhà với ta."
Xong rồi, phụ thân tức giận. Kinh Kinh ôm đầu bất đắc dĩ nói: "Mời, mời bọn họ đi vào."
Chỉ chốc lát sau Mễ phụ (cha Mễ) và Mễ mẫu (mẹ Mễ) đi vào, Mễ phụ bởi vì nữ nhi làm ra loại chuyện hoang đường này đã sớm giận không kiềm chế được, đi lên muốn động thủ đánh người. Nhưng Kinh Kinh hiện tại là người nào? Phu nhân tương lai Quốc sư đại nhân đương triều người trên một người dưới vạn người còn là hoàng thân quốc thích, hắn bên này vừa mới giơ tay lên, Kinh Kinh bên kia vừa với giơ tay muốn ngăn cản. Đột nhiên phát hiện nhiều hơn hai bóng đen, một trái một phải giữ chặt hai cánh tay Mễ phụ, làm cho hắn không thể động đậy. Mễ mẫu ít trải qua chuyện này, lập tức bị dọa ngã phịch trên mặt đất, người nọ ở nơi nào nhảy ra, chẳng lẽ quốc sư đại nhân này thật sự là con của Thần Tiên?
Kinh Kinh cũng không nghĩ tới lại có người âm thầm bảo vệ mình, nhìn thấy bộ dáng lão cha mình đau đớn vội vàng nói: "Mau buông ra mau buông ra."
Hai người áo đen này buông Mễ phụ ra, quỳ xuống đất nói: "Ảnh Vệ Thiên Ky Môn tham kiến phu nhân, xin hỏi là đuổi bọn họ ra ngoài hay là xử lý thế nào."
Kinh Kinh dù thế nào cũng không dám xử lý cha nương của mình, nói: "Các ngươi đi gọi Diêu Thiên trở về, chuyện khác không cần, đi xuống đi!" Nàng nói chuyện vẫn là rất có tác dụng, hai người người áo đen này đáp ứng một tiếng lại đột nhiên biến mất.
Mễ phụ một hồi lâu mới thu lại tâm thần chỉ vào Mễ Kinh Kinh nói: "Ta thế nào sinh ra một nữ nhi như ngươi, ngươi hiện tại lập tức thu thập đồ đạc cùng ta về nhà. Đừng tưởng rằng ngươi gọi quốc sư đến là có thể không cần đi về, ta không dạy được nữ nhi ngươi nhưng có thể tự tay đánh chết ngươi, tránh cho làm ra loại chuyện bị người ta bàn tán sau lưng."
Kinh Kinh là ai, đây chính là tiểu côn đồ Thần Tiên dạy ra. Nàng biết cha chính là một người miệng cứng lòng mềm, từ nhỏ đến lớn vẫn nói muốn đánh nàng kết quả đến hiện tại cũng không nỡ tát hay đâm một đầu ngón tay.
Hôm nay bị hắn nói nặng lời trong lòng đã có chút không thoải mái, vì vậy lại đột nhiên cạch oành một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc không ra tiếng: "A Cha, nữ nhi biết rõ sai rồi, van ngài giết nữ nhi đi!"
Mễ mẫu tâm mềm hơn, vội vàng đi kéo Kinh Kinh nói: "Mau dậy đi đừng quỳ trên mặt đất rất lạnh, có lời gì các ngươi ngồi xuống nói."
Mễ phụ hừ lạnh một tiếng nói: "Nương nuông chiều thì con hư, ngươi nhìn ngươi xem cưng chìu nữ nhi đến nỗi loại chuyện bại đức này cũng làm được. Ngươi nói, có phải hay không quốc sư kia ép buộc ngươi..." Hắn chính là vẫn cho là nữ nhi mình không có gan lớn như vậy, muốn hư thì nguyên nhân cũng là người nam nhân kia. Đây cũng không phải là không thể nào, thấy con dâu nhà mình trẻ tuổi xinh đẹp lại tôn kính ỷ lại hắn, nhưng con trai của mình lại không quản không hỏi tới thê tử, cho nên mới nhất thời sinh ý đồ xấu xuống tay. Loại chuyện này hắn cũng nghe qua không ít, nhưng bình thường bọn họ chỉ là che giấu, cho dù bị người phát hiện cũng giả bộ như không có chuyện này, nào có giống Diêu Thiên không chỉ thông báo cả thiên hạ, còn trực tiếp đòi thánh chỉ.
Kinh Kinh khóc đến càng thương tâm, nói: "Cũng không phải là Diêu Thiên ép nữ nhi, mà là... Thật sự là Thần Tiên chỉ điểm, nói chúng ta có duyên phận phu thê, nếu như rối loạn duyên phận không chỉ ảnh hưởng tánh mạng hai người còn có thể nguy hại đến quốc gia. Hắn vì quốc gia vì nữ nhi, chỉ đành phải lưng đeo lỗi lầm như vậy." Lời nói này thật tốt, vì dân vì nước, còn vì nữ nhi các ngươi.
"Thật có chuyện như vậy, ngươi không cần giải thích bậy bạ." Mễ phụ nơi nào tin tưởng.
Kinh Kinh lau lau nước mắt nói: "Nếu A Cha không tin, nữ nhi người chỉ có một đường chết để chứng minh trong sạch." Nàng liếc một cây cột bên cạnh, không xa rất gần, nếu như xông lên đụng không đụng ngất sẽ không đụng chết. Quyết định chủ ý nàng trực tiếp nhắm mắt chạy tới cây cột, trong lòng thì nghĩ khổ nhục kế này thật không phải là người bình thường có thể diễn, dũng khí là bắt buộc.
"A..." Mễ gia Nhị lão bị dọa đến ngay động cũng không dám chuyển động, Mễ mẫu trực tiếp bị dọa đến lại ngồi bệt xuống đất lần nữa.
Đúng lúc ấy thì, ngoài cửa một bóng người cao lớn chạy vội tới, vừa kịp ngăn giữa cây cột và Kinh Kinh.
Cạch! Đầu Kinh Kinh đụng vào trong ngực một người, nàng mơ hồ một chút thì biết rõ mình đụng là ai.
Chỉ nghe hắn quát khẽ nói: "Nàng đang làm cái gì?"
Rõ ràng vì chuyện mình đụng cột làm Diêu Thiên rất tức giận.
Kinh Kinh đưa lưng về phía cha nương ngẩng đầu lên, sau đó trừng mắt nhìn Diêu Thiên. Ý là, ta diễn trò!
Diêu Thiên chỉ cảm thấy gân xanh sau ót căng lên một chút, nàng đây là bắt chiếc mình chơi khổ nhục kế sao? Nhưng nếu đụng vào thật coi như không choáng não cửa cũng sẽ rách, vạn nhất lực va chạm không đúng làm đầu bị thương đều có khả năng? Nhướng mày, nói: "Đứng thẳng, không cần làm tiếp loại chuyện như vậy biết không?"
Kinh Kinh co rút khóe miệng, nói: "Ừ." Nàng bị Diêu Thiên đỡ đứng thẳng, sau đó nhìn xem hắn xử lý như thế nào.
Chỉ là không ngờ chính là cách làm của Diêu Thiên so với nàng còn cấp tiến hơn (tiến bộ hơn), hắn lại trực tiếp rút một thanh trường kiếm trên cây cột bên cạnh, sau đó đôi tay giơ qua đỉnh đầu mình quỳ gối trước mặt Mễ phụ, nói: "Diêu Thiên biết chuyện chính mình làm là trái luân thường đạo đức, nhưng là..."
Kinh Kinh nói tiếp: "Nhưng là vì quốc gia và Kinh Kinh, khổ ngươi rồi..."
"..." Diêu Thiên cũng không biết lúc trước Kinh Kinh nói cái gì với bọn họ, vừa rồi mình vào cửa phủ liền nghe được có người báo phụ mẫu Kinh Kinh tìm tới cửa, hắn sợ xảy ra chuyện gì một đường chạy vội tới, không ngờ vừa mở cửa chỉ thấy có người đụng cây cột. Xem ra Kinh Kinh đã giải thích trước rồi, còn mang lý do vì dân vì nước để ngụy trang, không hổ là thê tử của hắn Diêu Thiên. Vì vậy hắn tiếp câu sau nói: "Chuyện như vậy, đều là lỗi của một mình Diêu Thiên, vô luận lý do vì sao cũng xin ngài động thủ giết ta đi! Nhưng là, xin sau khi giết ta cũng giết nữ nhi ngài Kinh Kinh."
Mễ phụ bị dọa đến trực tiếp nuốt nước miếng nói: "Vì sao?"
Kinh Kinh cũng nghiêng đầu nghĩ: "Vì sao?"
Diêu Thiên nói: "Bởi vì ta và Kinh Kinh đã có phu thê chi thực, để nàng sống trên đời này cũng là chịu khổ, không bằng cùng nhau xuống mười tám tầng địa ngục, lửa mạnh cũng tốt có người bầu bạn."
Kinh Kinh vừa nghe trong nội tâm khẽ động, nàng nhìn chằm chằm Diêu Thiên, nam nhân như vậy coi như thật sự cùng hắn xuống Địa ngục cũng là đáng giá.
Nàng cũng quỳ bên cạnh phụ thân, nói: "A Cha, ngài động thủ đi! Như vậy ta và hắn, cũng giải thoát." Nói xong kéo tay Diêu Thiên, lúc này cảm động thực sự là thật.
Hai người bọn họ trái lại cam tâm tình nguyện cùng sống cùng chết, nhưng Mễ phụ đau khổ nhận lấy bảo kiếm. Hắn không nỡ giết nữ nhi mình, càng thêm không dám động tay với Diêu Thiên.
Mễ gia bọn họ còn một đám người đó, vạn nhất giết hắn rồi còn không bị diệt môn! Hơn nữa, nếu quả như thật là thần tiên chỉ điểm vậy cũng không có tội gì đi!
Mễ mẫu vội vàng kéo hắn, khóc ròng nói: "Nếu như ngươi thật sự động thủ giết nữ nhi, như vậy cả ta cũng giết đi!"
Mễ phụ nổi giận, làm sao đều muốn bị giết? Giơ tay ném kiếm xuống đất, nói: "Tùy các ngươi đi, ta không quản được rồi."
Kinh Kinh le lưỡi với Diêu Thiên, chuyện rốt cuộc giải quyết như vậy. Mặc dù nàng phát hiện Diêu Thiên trợn mắt giận dữ nhìn mình, nghĩ đến là bởi vì chuyện đụng cột. Nàng vội vã cúi đầu, thầm nghĩ: "Cái này cũng không phải học theo chàng, khổ nhục kế mà thôi, chàng dùng được còn không cho người khác dùng sao"
Diêu Thiên thấy Mễ phụ muốn đi, vội vàng nói: "Nhạc phụ đại nhân..."
Kinh Kinh thiếu chút nữa ngã xuống, mà Mễ phụ đã ngã xuống.
Diêu Thiên không để ý tới Kinh Kinh mà đỡ Mễ phụ dậy, sau đó rất thành khẩn mà nói: "Nhạc phụ đại nhân hẳn biết mấy ngày nữa Kinh Kinh sẽ phải thành thân, nhưng nàng luôn luôn có nhà mẹ đẻ. Nếu muốn nàng có thể thẳng sống lưng làm người, như vậy nhất định phải gả đi từ cửa Mễ gia, không biết ngài có muốn đồng ý nàng trở về hay không..."
Mễ phụ nói: "Đừng mơ tưởng..." Sau đó lại nói: "Trừ phi lúc thành thân thánh chỉ giơ lên cao, nàng lại từ cửa Mễ gia xuất giá lần cửa." Dù sao cũng là nữ nhi của mình, tuy nói chuyện này làm cho không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu hoàng thượng cũng đồng ý, mà bọn họ lại dám can đảm quang minh chính đại, trong này nhất định là có nguyên nhân.
Mễ mẫu sợ Diêu Thiên phản đối, nói: "Điều này cũng không phiền toái..."
Diêu Thiên cười nói: "Tuyệt không phiền toái, đây vốn là chuyện phải làm."
Mễ phụ nói: "Vậy còn ngây ngốc làm cái gì, thu thập một chút cùng ta trở về." Phất tay áo chờ không đi.
Kinh Kinh vui vẻ nói: "Tốt."
Diêu Thiên lại vội vàng nói: "Chờ một chút, tuy nói người phải xuất giá từ Mễ gia, nhưng là thân thân vẫn có một chút việc phải chuẩn bị ở quốc sư phủ. Giá y của nàng còn chưa hoàn thành, không bằng chờ giá y may xong ta lại phái người đưa người vào Mễ gia như thế nào?" Nói giỡn, còn có tám ngày nữa đó, người đi còn một mình thì làm thế nào?
Mễ phụ Mễ mẫu thật không nghĩ đến trong lòng quốc sư đại nhân vẻ ngoài đạo mạo này lại suy nghĩ loại chuyện xấu xa đó, bọn họ dĩ nhiên đồng ý.
Diêu Thiên phái người đưa bọn họ ra trở về, ngày hôm sau lại chuẩn bị sính lễ lần nữa đưa đến Mễ gia. Lúc này, cả Kinh Thành chỉ coi sự việc này của bọn họ thành chuyện cười mà nói. Coi như danh tiếng Diêu Thiên lớn hơn nữa, làm ra loại chuyện như vậy cũng không lấy gì làm quang vinh. Bởi vì bọn họ cũng chưa từng gặp Thần Tiên, làm sao tin tưởng cái gì Thần Tiên làm mối. Tất cả mọi người đều nói Mễ Kinh Kinh là Đệ Nhất Tài Nữ thiên triều vô luận tướng mạo hay tài năng đều rất hấp dẫn nam tử, cho nên làm Diêu Thiên vẫn ở góa cũng động lòng. Hơn nữa Diêu Viễn Từ là một phế nhân dĩ nhiên sẽ không thân cận nhiều với thê tử, một người tuổi còn trẻ làm quả phụ, một người vừa vặn lúc mạnh mẽ, hai người ** thoải mái liền làm chút chuyện không sạch sẽ. Thậm chí không chừng đã có nghiệt chủng, cho nên lúc này mới nghĩ tới biện pháp cưới người đến bên cạnh, tránh cho đến lúc đó loại chuyện lúng túng nhi tử (con) gọi lão tử (cha) là gia gia xảy ra.
Vọng Giang Lâu một vài nam tử xấu xa càng nói chuyện này càng kích động, bọn họ thậm chí nói nữ nhi Mễ gia này kiều mị như thế nào, nếu không cũng sẽ không làm cho quốc sư đại nhân y hệt Tiên Nhân động phàm tâm. Còn có người nói công phu trên giường của nàng hẳn hết sức lợi hại, làm cho quốc sư đại nhân thần hồn điên đảo! Một bên Hoa Lạc Vân nghe không nổi nữa, hắn trực tiếp lật bàn trước mặt nói: "Các ngươi lại nói nữa cũng đừng trách ta không khách khí."
Kinh Kinh hiện tại duy nhất cảm thấy tương đối vui mừng là, sau khi kích tình không cần phải uống thuốc tránh thai đen kịt nữa, hơn nữa nàng có thể quang minh chính đại kéo tay Diêu Thiên, quang minh chính đại cùng hắn đi câu cá, quang minh chính đại nói thầm với hắn.
Mà Diêu Thiên mọi chuyện đều theo ý nàng, chỉ là có lúc rất bận, ban ngày luôn là không thể ở nhà cùng với nàng.
Chỉ cần tám ngày nữa chính là hôn lễ của bọn họ, Kinh Kinh hiện tại vẫn còn chút vội vàng. Chỉ có một điều nàng không rõ, mình muốn từ nơi nào gả vào quốc sư phủ đây? Về nhà tái giá một lần? Trước kia nàng thật sợ cha nương và huynh trưởng hỏi han, đến lúc đó mình phải giải thích như thế nào? Nói mình trăm phương ngàn kế đẩy ngã công công, sau là chuyện đạt được ước muốn? Vậy còn không bị cha nàng trực tiếp đập chết diệt thi.
Nàng còn đang suy nghĩ, đã nghe có người hầu báo lại: "Phu nhân, phụ thân và mẫu thân ngài tới, không biết an bài gặp mặt ở nơi nào?"
"À?" Tay Kinh Kinh run một cái, sổ sách rơi trên mặt đất. Nàng đứng lên trên mặt đất đi vòng vo, làm thế nào làm thế nào hiện tại? Diêu Thiên đi quyết đấu với con hổ không ở nhà, hiện tại để cho nàng đối phó với phụ thân và mẫu thân của mình thật sự phải phí chút hơi sức. Gặp hay không gặp?
Nàng vốn là không muốn gặp, chính là lại nghe bên ngoài có một thanh âm già dặn quát to: "Cái nữ nhi bất hiếu này, lập tức trờ về nhà với ta."
Xong rồi, phụ thân tức giận. Kinh Kinh ôm đầu bất đắc dĩ nói: "Mời, mời bọn họ đi vào."
Chỉ chốc lát sau Mễ phụ (cha Mễ) và Mễ mẫu (mẹ Mễ) đi vào, Mễ phụ bởi vì nữ nhi làm ra loại chuyện hoang đường này đã sớm giận không kiềm chế được, đi lên muốn động thủ đánh người. Nhưng Kinh Kinh hiện tại là người nào? Phu nhân tương lai Quốc sư đại nhân đương triều người trên một người dưới vạn người còn là hoàng thân quốc thích, hắn bên này vừa mới giơ tay lên, Kinh Kinh bên kia vừa với giơ tay muốn ngăn cản. Đột nhiên phát hiện nhiều hơn hai bóng đen, một trái một phải giữ chặt hai cánh tay Mễ phụ, làm cho hắn không thể động đậy. Mễ mẫu ít trải qua chuyện này, lập tức bị dọa ngã phịch trên mặt đất, người nọ ở nơi nào nhảy ra, chẳng lẽ quốc sư đại nhân này thật sự là con của Thần Tiên?
Kinh Kinh cũng không nghĩ tới lại có người âm thầm bảo vệ mình, nhìn thấy bộ dáng lão cha mình đau đớn vội vàng nói: "Mau buông ra mau buông ra."
Hai người áo đen này buông Mễ phụ ra, quỳ xuống đất nói: "Ảnh Vệ Thiên Ky Môn tham kiến phu nhân, xin hỏi là đuổi bọn họ ra ngoài hay là xử lý thế nào."
Kinh Kinh dù thế nào cũng không dám xử lý cha nương của mình, nói: "Các ngươi đi gọi Diêu Thiên trở về, chuyện khác không cần, đi xuống đi!" Nàng nói chuyện vẫn là rất có tác dụng, hai người người áo đen này đáp ứng một tiếng lại đột nhiên biến mất.
Mễ phụ một hồi lâu mới thu lại tâm thần chỉ vào Mễ Kinh Kinh nói: "Ta thế nào sinh ra một nữ nhi như ngươi, ngươi hiện tại lập tức thu thập đồ đạc cùng ta về nhà. Đừng tưởng rằng ngươi gọi quốc sư đến là có thể không cần đi về, ta không dạy được nữ nhi ngươi nhưng có thể tự tay đánh chết ngươi, tránh cho làm ra loại chuyện bị người ta bàn tán sau lưng."
Kinh Kinh là ai, đây chính là tiểu côn đồ Thần Tiên dạy ra. Nàng biết cha chính là một người miệng cứng lòng mềm, từ nhỏ đến lớn vẫn nói muốn đánh nàng kết quả đến hiện tại cũng không nỡ tát hay đâm một đầu ngón tay.
Hôm nay bị hắn nói nặng lời trong lòng đã có chút không thoải mái, vì vậy lại đột nhiên cạch oành một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc không ra tiếng: "A Cha, nữ nhi biết rõ sai rồi, van ngài giết nữ nhi đi!"
Mễ mẫu tâm mềm hơn, vội vàng đi kéo Kinh Kinh nói: "Mau dậy đi đừng quỳ trên mặt đất rất lạnh, có lời gì các ngươi ngồi xuống nói."
Mễ phụ hừ lạnh một tiếng nói: "Nương nuông chiều thì con hư, ngươi nhìn ngươi xem cưng chìu nữ nhi đến nỗi loại chuyện bại đức này cũng làm được. Ngươi nói, có phải hay không quốc sư kia ép buộc ngươi..." Hắn chính là vẫn cho là nữ nhi mình không có gan lớn như vậy, muốn hư thì nguyên nhân cũng là người nam nhân kia. Đây cũng không phải là không thể nào, thấy con dâu nhà mình trẻ tuổi xinh đẹp lại tôn kính ỷ lại hắn, nhưng con trai của mình lại không quản không hỏi tới thê tử, cho nên mới nhất thời sinh ý đồ xấu xuống tay. Loại chuyện này hắn cũng nghe qua không ít, nhưng bình thường bọn họ chỉ là che giấu, cho dù bị người phát hiện cũng giả bộ như không có chuyện này, nào có giống Diêu Thiên không chỉ thông báo cả thiên hạ, còn trực tiếp đòi thánh chỉ.
Kinh Kinh khóc đến càng thương tâm, nói: "Cũng không phải là Diêu Thiên ép nữ nhi, mà là... Thật sự là Thần Tiên chỉ điểm, nói chúng ta có duyên phận phu thê, nếu như rối loạn duyên phận không chỉ ảnh hưởng tánh mạng hai người còn có thể nguy hại đến quốc gia. Hắn vì quốc gia vì nữ nhi, chỉ đành phải lưng đeo lỗi lầm như vậy." Lời nói này thật tốt, vì dân vì nước, còn vì nữ nhi các ngươi.
"Thật có chuyện như vậy, ngươi không cần giải thích bậy bạ." Mễ phụ nơi nào tin tưởng.
Kinh Kinh lau lau nước mắt nói: "Nếu A Cha không tin, nữ nhi người chỉ có một đường chết để chứng minh trong sạch." Nàng liếc một cây cột bên cạnh, không xa rất gần, nếu như xông lên đụng không đụng ngất sẽ không đụng chết. Quyết định chủ ý nàng trực tiếp nhắm mắt chạy tới cây cột, trong lòng thì nghĩ khổ nhục kế này thật không phải là người bình thường có thể diễn, dũng khí là bắt buộc.
"A..." Mễ gia Nhị lão bị dọa đến ngay động cũng không dám chuyển động, Mễ mẫu trực tiếp bị dọa đến lại ngồi bệt xuống đất lần nữa.
Đúng lúc ấy thì, ngoài cửa một bóng người cao lớn chạy vội tới, vừa kịp ngăn giữa cây cột và Kinh Kinh.
Cạch! Đầu Kinh Kinh đụng vào trong ngực một người, nàng mơ hồ một chút thì biết rõ mình đụng là ai.
Chỉ nghe hắn quát khẽ nói: "Nàng đang làm cái gì?"
Rõ ràng vì chuyện mình đụng cột làm Diêu Thiên rất tức giận.
Kinh Kinh đưa lưng về phía cha nương ngẩng đầu lên, sau đó trừng mắt nhìn Diêu Thiên. Ý là, ta diễn trò!
Diêu Thiên chỉ cảm thấy gân xanh sau ót căng lên một chút, nàng đây là bắt chiếc mình chơi khổ nhục kế sao? Nhưng nếu đụng vào thật coi như không choáng não cửa cũng sẽ rách, vạn nhất lực va chạm không đúng làm đầu bị thương đều có khả năng? Nhướng mày, nói: "Đứng thẳng, không cần làm tiếp loại chuyện như vậy biết không?"
Kinh Kinh co rút khóe miệng, nói: "Ừ." Nàng bị Diêu Thiên đỡ đứng thẳng, sau đó nhìn xem hắn xử lý như thế nào.
Chỉ là không ngờ chính là cách làm của Diêu Thiên so với nàng còn cấp tiến hơn (tiến bộ hơn), hắn lại trực tiếp rút một thanh trường kiếm trên cây cột bên cạnh, sau đó đôi tay giơ qua đỉnh đầu mình quỳ gối trước mặt Mễ phụ, nói: "Diêu Thiên biết chuyện chính mình làm là trái luân thường đạo đức, nhưng là..."
Kinh Kinh nói tiếp: "Nhưng là vì quốc gia và Kinh Kinh, khổ ngươi rồi..."
"..." Diêu Thiên cũng không biết lúc trước Kinh Kinh nói cái gì với bọn họ, vừa rồi mình vào cửa phủ liền nghe được có người báo phụ mẫu Kinh Kinh tìm tới cửa, hắn sợ xảy ra chuyện gì một đường chạy vội tới, không ngờ vừa mở cửa chỉ thấy có người đụng cây cột. Xem ra Kinh Kinh đã giải thích trước rồi, còn mang lý do vì dân vì nước để ngụy trang, không hổ là thê tử của hắn Diêu Thiên. Vì vậy hắn tiếp câu sau nói: "Chuyện như vậy, đều là lỗi của một mình Diêu Thiên, vô luận lý do vì sao cũng xin ngài động thủ giết ta đi! Nhưng là, xin sau khi giết ta cũng giết nữ nhi ngài Kinh Kinh."
Mễ phụ bị dọa đến trực tiếp nuốt nước miếng nói: "Vì sao?"
Kinh Kinh cũng nghiêng đầu nghĩ: "Vì sao?"
Diêu Thiên nói: "Bởi vì ta và Kinh Kinh đã có phu thê chi thực, để nàng sống trên đời này cũng là chịu khổ, không bằng cùng nhau xuống mười tám tầng địa ngục, lửa mạnh cũng tốt có người bầu bạn."
Kinh Kinh vừa nghe trong nội tâm khẽ động, nàng nhìn chằm chằm Diêu Thiên, nam nhân như vậy coi như thật sự cùng hắn xuống Địa ngục cũng là đáng giá.
Nàng cũng quỳ bên cạnh phụ thân, nói: "A Cha, ngài động thủ đi! Như vậy ta và hắn, cũng giải thoát." Nói xong kéo tay Diêu Thiên, lúc này cảm động thực sự là thật.
Hai người bọn họ trái lại cam tâm tình nguyện cùng sống cùng chết, nhưng Mễ phụ đau khổ nhận lấy bảo kiếm. Hắn không nỡ giết nữ nhi mình, càng thêm không dám động tay với Diêu Thiên.
Mễ gia bọn họ còn một đám người đó, vạn nhất giết hắn rồi còn không bị diệt môn! Hơn nữa, nếu quả như thật là thần tiên chỉ điểm vậy cũng không có tội gì đi!
Mễ mẫu vội vàng kéo hắn, khóc ròng nói: "Nếu như ngươi thật sự động thủ giết nữ nhi, như vậy cả ta cũng giết đi!"
Mễ phụ nổi giận, làm sao đều muốn bị giết? Giơ tay ném kiếm xuống đất, nói: "Tùy các ngươi đi, ta không quản được rồi."
Kinh Kinh le lưỡi với Diêu Thiên, chuyện rốt cuộc giải quyết như vậy. Mặc dù nàng phát hiện Diêu Thiên trợn mắt giận dữ nhìn mình, nghĩ đến là bởi vì chuyện đụng cột. Nàng vội vã cúi đầu, thầm nghĩ: "Cái này cũng không phải học theo chàng, khổ nhục kế mà thôi, chàng dùng được còn không cho người khác dùng sao"
Diêu Thiên thấy Mễ phụ muốn đi, vội vàng nói: "Nhạc phụ đại nhân..."
Kinh Kinh thiếu chút nữa ngã xuống, mà Mễ phụ đã ngã xuống.
Diêu Thiên không để ý tới Kinh Kinh mà đỡ Mễ phụ dậy, sau đó rất thành khẩn mà nói: "Nhạc phụ đại nhân hẳn biết mấy ngày nữa Kinh Kinh sẽ phải thành thân, nhưng nàng luôn luôn có nhà mẹ đẻ. Nếu muốn nàng có thể thẳng sống lưng làm người, như vậy nhất định phải gả đi từ cửa Mễ gia, không biết ngài có muốn đồng ý nàng trở về hay không..."
Mễ phụ nói: "Đừng mơ tưởng..." Sau đó lại nói: "Trừ phi lúc thành thân thánh chỉ giơ lên cao, nàng lại từ cửa Mễ gia xuất giá lần cửa." Dù sao cũng là nữ nhi của mình, tuy nói chuyện này làm cho không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu hoàng thượng cũng đồng ý, mà bọn họ lại dám can đảm quang minh chính đại, trong này nhất định là có nguyên nhân.
Mễ mẫu sợ Diêu Thiên phản đối, nói: "Điều này cũng không phiền toái..."
Diêu Thiên cười nói: "Tuyệt không phiền toái, đây vốn là chuyện phải làm."
Mễ phụ nói: "Vậy còn ngây ngốc làm cái gì, thu thập một chút cùng ta trở về." Phất tay áo chờ không đi.
Kinh Kinh vui vẻ nói: "Tốt."
Diêu Thiên lại vội vàng nói: "Chờ một chút, tuy nói người phải xuất giá từ Mễ gia, nhưng là thân thân vẫn có một chút việc phải chuẩn bị ở quốc sư phủ. Giá y của nàng còn chưa hoàn thành, không bằng chờ giá y may xong ta lại phái người đưa người vào Mễ gia như thế nào?" Nói giỡn, còn có tám ngày nữa đó, người đi còn một mình thì làm thế nào?
Mễ phụ Mễ mẫu thật không nghĩ đến trong lòng quốc sư đại nhân vẻ ngoài đạo mạo này lại suy nghĩ loại chuyện xấu xa đó, bọn họ dĩ nhiên đồng ý.
Diêu Thiên phái người đưa bọn họ ra trở về, ngày hôm sau lại chuẩn bị sính lễ lần nữa đưa đến Mễ gia. Lúc này, cả Kinh Thành chỉ coi sự việc này của bọn họ thành chuyện cười mà nói. Coi như danh tiếng Diêu Thiên lớn hơn nữa, làm ra loại chuyện như vậy cũng không lấy gì làm quang vinh. Bởi vì bọn họ cũng chưa từng gặp Thần Tiên, làm sao tin tưởng cái gì Thần Tiên làm mối. Tất cả mọi người đều nói Mễ Kinh Kinh là Đệ Nhất Tài Nữ thiên triều vô luận tướng mạo hay tài năng đều rất hấp dẫn nam tử, cho nên làm Diêu Thiên vẫn ở góa cũng động lòng. Hơn nữa Diêu Viễn Từ là một phế nhân dĩ nhiên sẽ không thân cận nhiều với thê tử, một người tuổi còn trẻ làm quả phụ, một người vừa vặn lúc mạnh mẽ, hai người ** thoải mái liền làm chút chuyện không sạch sẽ. Thậm chí không chừng đã có nghiệt chủng, cho nên lúc này mới nghĩ tới biện pháp cưới người đến bên cạnh, tránh cho đến lúc đó loại chuyện lúng túng nhi tử (con) gọi lão tử (cha) là gia gia xảy ra.
Vọng Giang Lâu một vài nam tử xấu xa càng nói chuyện này càng kích động, bọn họ thậm chí nói nữ nhi Mễ gia này kiều mị như thế nào, nếu không cũng sẽ không làm cho quốc sư đại nhân y hệt Tiên Nhân động phàm tâm. Còn có người nói công phu trên giường của nàng hẳn hết sức lợi hại, làm cho quốc sư đại nhân thần hồn điên đảo! Một bên Hoa Lạc Vân nghe không nổi nữa, hắn trực tiếp lật bàn trước mặt nói: "Các ngươi lại nói nữa cũng đừng trách ta không khách khí."