Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Chiếc xe màu đỏ của cô dừng lại trước bệnh viện An Vinh, cô cầm tay Ly Lyđi dọc hành langđến phòng của anh.
"Tư Linh!" Tần Hạo vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy cô, anh đi lại gần cô.
"Anh Tần Hạo, nay anhđi làm sớm vậy? Em nhớ giờ của anh là bảy giờ mà?" Cô nhìn Tần Hạo vui vẻ cười nói.
"Anhở bệnh viện từđêm qua tới giờ."
"Bộđêm qua có ca phẫu thuật hả anh?"
"Đúng rồi, đêm qua có người bị tai nạn giao thông! Cũng tại bia rượu hết!" Tần Hạo tayômđầuđau nhức.
"Anh vất vả rồi!"
Anh vất vả thiệt chứ! Đêm qua có ca phẫu thuật sẵn tiện còn canh chừng tên Lâm Tạ Phongđó thay cô.
Trờiơi!Đêm qua anh bắt tên kia uống thuốc mà mệtđứt hơi!
"Ly Lyđi thămdaddy hả?" Tần Hạo nhìn xuống dưới mới chúý tới cô bé. Ly Lyđang dòm ngó xung quanh tìm bóng dáng của anh.
"Dạ chú Hạo! Daddy nằmởđâuạ?" Ly Ly ngước lên nhìn Tần Hạo, cô bé lại gần nắm tay anh.
"Daddy con nằmở phòng Vipđằng kia kìa! Chắc giờdaddy con dậy rồiđó?" Tần Hạo cúi người, tay xoađầu cô bé.
"Thôi em và Ly Ly vào thăm cậu tađi, anh về nghỉ ngơi một xíu." Tần Hạo vươn vai thư giãn gân cốt, tạm biệt cô và Ly Ly rồi đi về phía cửa ra vào bệnh viện.
Tới phòng, cô mở cửa bước vàođã thấy anh, lưng ngồi dựa vàođầu giường, trênđùi là Laptop. Vẫn dáng vẻ quen thuộcấy,đang nghiêm túc làm việc.
Má ơi!Đẹp trai quá!
Côđứng hình mất năm giây...À không một phút mớiđúng, Ly Ly cứđứng ngoài cửa nhìn cô rồi lại nhìn anh, cô bé tay cứ kéo váy cô miết mà cô vẫnđứng bấtđộng.
"Tư Linh! Em nhìn anh như vậy, anh không tập trungđược!"
Thiệt tình! Cô cứ nhìn anh như vầy làm anh nãy giờ toànđánh sai chữ thôi!
"A... Anh dậy rồi hả?" Lúc này cô mới hoàn hồn, khuôn mặt ngượngđếnđỏ như trái cà chua rồi. Cô thật muốn tát bản thân một cái vậy, sao lại nhìn chằm chằm anh thế kia chứ! Lỡ như anh nghĩ cô mê trai thì sao!?
"Daddy!" Ly Ly chạy một cáiào vào phòng, leo lên giường nhào thẳng vào lòng anh. Cô bé không hay biết cánh tayđã vô tìnhđánh trúng vết thương của anh, một cơnđau nhức nhói truyền tới dây thần kinh lên não. Anh nhăn hai hàng chân mày toát mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt môi dưới như không muốn phát ra tiếng. Cô thấy rõ biểu hiện của anh, vộiđi lại bế Ly Ly:
"Ly Ly! Daddy của conđang bệnh, conđừng trèo lên ngườidaddy nhé!"
"Dạ mami." Cô bé có hơi buồn một chút.
Cô bế Ly Ly ngồi trên ghế sofa, lấy chiếcđiện thoại di động trong túi xáchđưa cho cô bé:
"Mami cho con sàiđiện thoại một tiếng, con muốn xem búp bê thì xemđi.Ởđây ngoan, mamiđi lấy cháo chodaddy."
"Dạô kê mami." Cô bé vui vẻ liền nhảy dựng lên, tayôm lấy chiếc điện thoại của cô.
Cái con bé này, từô kê học của ai không biết!?
Cô đi lại mở hộc tủ kiểm tra xem anhđã uống thuốc chưa, Lâm Tạ Phong nhìn hànhđộng của cô không khác gì một người mẹ chăm sóc cho con, buồn cười:
"Anh uống rồi!"
"Vậy thì tốt, nay anh nghe lờiđó."
Anh chỉ cười trừ. Nếu không phải tối qua bị Tần Hạo phát hiện anhđịnh vứt thuốc, thì còn lâu anh mới uống.
Đến giờ mà miệng anh còn cảm nhậnđược vịđắng!
Cô lại bàn lấy hộp cháo trong giỏ ra, vừa thổi tay vừa đút cho anhăn.
"Emđịnh làm gìđể dẹp yên tin tức?"
"Chiều nay, em sẽ mở họp báo!" Cô cất giọngđiệuđềuđều, không một chút lo lắng như là chuyện này vẫn thường xảyđến với cô vậy.
"Em có chắc giải quyếtđược không? Hay làđể anh nhờ người?"
"Được mà, anh xem thường em quáđó. Chuyện này emđã lo liệu xong rồi."
"Em cẩn thận, có gì khôngổn nhớ gọiđiện cho anh. Anh sợ..."
"Yến Nhi giờđang bị thương,ả không dám manhđộngđâu! Anh yên tâm, Hắc Tiệpđã cho người bảo vệ em và Ly Ly rồi!"
Sau khiăn, cô lấy thuốc cho anh uống, dặn anh vàiđiều xong thì cô cùng Ly Ly cũng rời khỏi bệnh viện.
Cô lái xe chở Ly Ly tới trường, dặn dò cô bé:
"Ly Ly, con học xong thìở lại trong trườngđợi cậu con tớiđón! Nhấtđịnh không ra ngoài sân, nghe chưa? Và tuyệtđối khôngđi theo người lạ! Nhớ lời mami chưa?"
"Dạ mami, con nhớ hết rồiạ." Ly Ly vẫy tay với cô, cô bé ra khỏi xe, chạy nhanh vào trường.
Cô rồ ga chạy thẳng về hướng công ty, vừa chạy vừa gọi cho thư ký. Khiđầu dây bên kia vừa bắt máy, cô lên tiếng:
"Cô hủy hết cuộc hẹn chiều nay,đưa thông báo cho bên phóng viên công ty mình sẽ mở một cuộc họp báo!"
"Dạ chủ tịch!"
"Tư Linh!" Tần Hạo vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy cô, anh đi lại gần cô.
"Anh Tần Hạo, nay anhđi làm sớm vậy? Em nhớ giờ của anh là bảy giờ mà?" Cô nhìn Tần Hạo vui vẻ cười nói.
"Anhở bệnh viện từđêm qua tới giờ."
"Bộđêm qua có ca phẫu thuật hả anh?"
"Đúng rồi, đêm qua có người bị tai nạn giao thông! Cũng tại bia rượu hết!" Tần Hạo tayômđầuđau nhức.
"Anh vất vả rồi!"
Anh vất vả thiệt chứ! Đêm qua có ca phẫu thuật sẵn tiện còn canh chừng tên Lâm Tạ Phongđó thay cô.
Trờiơi!Đêm qua anh bắt tên kia uống thuốc mà mệtđứt hơi!
"Ly Lyđi thămdaddy hả?" Tần Hạo nhìn xuống dưới mới chúý tới cô bé. Ly Lyđang dòm ngó xung quanh tìm bóng dáng của anh.
"Dạ chú Hạo! Daddy nằmởđâuạ?" Ly Ly ngước lên nhìn Tần Hạo, cô bé lại gần nắm tay anh.
"Daddy con nằmở phòng Vipđằng kia kìa! Chắc giờdaddy con dậy rồiđó?" Tần Hạo cúi người, tay xoađầu cô bé.
"Thôi em và Ly Ly vào thăm cậu tađi, anh về nghỉ ngơi một xíu." Tần Hạo vươn vai thư giãn gân cốt, tạm biệt cô và Ly Ly rồi đi về phía cửa ra vào bệnh viện.
Tới phòng, cô mở cửa bước vàođã thấy anh, lưng ngồi dựa vàođầu giường, trênđùi là Laptop. Vẫn dáng vẻ quen thuộcấy,đang nghiêm túc làm việc.
Má ơi!Đẹp trai quá!
Côđứng hình mất năm giây...À không một phút mớiđúng, Ly Ly cứđứng ngoài cửa nhìn cô rồi lại nhìn anh, cô bé tay cứ kéo váy cô miết mà cô vẫnđứng bấtđộng.
"Tư Linh! Em nhìn anh như vậy, anh không tập trungđược!"
Thiệt tình! Cô cứ nhìn anh như vầy làm anh nãy giờ toànđánh sai chữ thôi!
"A... Anh dậy rồi hả?" Lúc này cô mới hoàn hồn, khuôn mặt ngượngđếnđỏ như trái cà chua rồi. Cô thật muốn tát bản thân một cái vậy, sao lại nhìn chằm chằm anh thế kia chứ! Lỡ như anh nghĩ cô mê trai thì sao!?
"Daddy!" Ly Ly chạy một cáiào vào phòng, leo lên giường nhào thẳng vào lòng anh. Cô bé không hay biết cánh tayđã vô tìnhđánh trúng vết thương của anh, một cơnđau nhức nhói truyền tới dây thần kinh lên não. Anh nhăn hai hàng chân mày toát mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt môi dưới như không muốn phát ra tiếng. Cô thấy rõ biểu hiện của anh, vộiđi lại bế Ly Ly:
"Ly Ly! Daddy của conđang bệnh, conđừng trèo lên ngườidaddy nhé!"
"Dạ mami." Cô bé có hơi buồn một chút.
Cô bế Ly Ly ngồi trên ghế sofa, lấy chiếcđiện thoại di động trong túi xáchđưa cho cô bé:
"Mami cho con sàiđiện thoại một tiếng, con muốn xem búp bê thì xemđi.Ởđây ngoan, mamiđi lấy cháo chodaddy."
"Dạô kê mami." Cô bé vui vẻ liền nhảy dựng lên, tayôm lấy chiếc điện thoại của cô.
Cái con bé này, từô kê học của ai không biết!?
Cô đi lại mở hộc tủ kiểm tra xem anhđã uống thuốc chưa, Lâm Tạ Phong nhìn hànhđộng của cô không khác gì một người mẹ chăm sóc cho con, buồn cười:
"Anh uống rồi!"
"Vậy thì tốt, nay anh nghe lờiđó."
Anh chỉ cười trừ. Nếu không phải tối qua bị Tần Hạo phát hiện anhđịnh vứt thuốc, thì còn lâu anh mới uống.
Đến giờ mà miệng anh còn cảm nhậnđược vịđắng!
Cô lại bàn lấy hộp cháo trong giỏ ra, vừa thổi tay vừa đút cho anhăn.
"Emđịnh làm gìđể dẹp yên tin tức?"
"Chiều nay, em sẽ mở họp báo!" Cô cất giọngđiệuđềuđều, không một chút lo lắng như là chuyện này vẫn thường xảyđến với cô vậy.
"Em có chắc giải quyếtđược không? Hay làđể anh nhờ người?"
"Được mà, anh xem thường em quáđó. Chuyện này emđã lo liệu xong rồi."
"Em cẩn thận, có gì khôngổn nhớ gọiđiện cho anh. Anh sợ..."
"Yến Nhi giờđang bị thương,ả không dám manhđộngđâu! Anh yên tâm, Hắc Tiệpđã cho người bảo vệ em và Ly Ly rồi!"
Sau khiăn, cô lấy thuốc cho anh uống, dặn anh vàiđiều xong thì cô cùng Ly Ly cũng rời khỏi bệnh viện.
Cô lái xe chở Ly Ly tới trường, dặn dò cô bé:
"Ly Ly, con học xong thìở lại trong trườngđợi cậu con tớiđón! Nhấtđịnh không ra ngoài sân, nghe chưa? Và tuyệtđối khôngđi theo người lạ! Nhớ lời mami chưa?"
"Dạ mami, con nhớ hết rồiạ." Ly Ly vẫy tay với cô, cô bé ra khỏi xe, chạy nhanh vào trường.
Cô rồ ga chạy thẳng về hướng công ty, vừa chạy vừa gọi cho thư ký. Khiđầu dây bên kia vừa bắt máy, cô lên tiếng:
"Cô hủy hết cuộc hẹn chiều nay,đưa thông báo cho bên phóng viên công ty mình sẽ mở một cuộc họp báo!"
"Dạ chủ tịch!"