Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Một tuần sau.
Ngày mà anh mong cũng đến, Lâm Tạ Phong được xuất viện.
Thiệt tình hơn một tuần ở bệnh viện, anh cảm thấy chán lắm rồi! Tay chân cũng không được hoạt động thật là khó chịu!
Sau khi làm xong thủ tục cho anh, cô cũng về phòng sắp xếp lại đồ đạc, còn anh đang hào hứng thay đồ ở phòng tắm.
"Phong! Đồ đạc của anh em xếp xong hết rồi!"
"Anh thay đồ xong rồi. Em định gọi cho Lợi Tư Vũ sao?"
"Vâng! Xe em để ở Lợi Gia rồi, giờ chỉ còn gọi anh hai chở về thôi!"
"Vậy em gọi đi! Đồ để anh xách!" Lâm Tạ Phong đi lại gần, tay anh xách hai bên là hai túi đồ cô vừa mới xếp.
Xong xuôi hết cô mới lấy điện thoại gọi cho Lợi Tư Vũ.
Tút... Tút... Tút...
Điện thoại phát tín hiệu, sau đó là một giọng nói ngái ngủ phát ra:
"A lô!"
"Anh hai! Anh còn ngủ hả?"
"Ừm... Tối qua anh mệt quá nên... Có chuyện gì không em?"
"Trời ơi! Cái anh này, mau dậy đi! Đã nói hôm nay lên bệnh viện đón em và Phong mà!"
"Ấy thôi chết! Anh quên mất, đợi anh hai mươi phút đi. Tại hôm qua anh mệt quá!"
"Hôm qua vận động nhiều quá hay sao vậy anh?" Lời nói của cô có phần ám muội.
"Làm gì có!? Em nghĩ nhiều rồi, thôi anh cúp máy nha!"
Sau khi Lợi Tư Vũ cúp máy cô xong, anh ta ngồi bật dậy, chồm người ôm cô gái đang ngủ bên cạnh, hôn lên trán một cái sau đó lao ra khỏi giường chạy thẳng vào phòng tắm. Thay đồ xong Lợi Tư Vũ chậm rãi đi ra khỏi phòng, tránh đánh thức Rania dậy.
Hai mươi phút sau, xe của Lợi Tư Vũ đã đậu trước cổng bệnh viện An Vinh. Cô và anh cũng vừa lúc đi ra, Lâm Tạ Phong để hai túi đồ vào cốp xe rồi ngồi hàng ghế sau.
Chiếc xe đi về Lâm Gia, Lâm Tạ Phong xách đồ đi tới phòng khách, cô đi theo anh. Những người trong nhà, cả bảo vệ và giúp việc, ai ai thấy cô cũng đều ngạc nhiên.
"Tiểu thư!" Vú Đường từ trong bếp đi ra, bà vừa nhìn thấy cô không kìm chế được mà lên tiếng gọi.
"Vú Đường! Vú vẫn khỏe chứ?" Cô nhìn vú Đường.
"Tiểu thư! Sao cô lại ở đây?"
"Con đưa Phong về... Vú có thể đem đồ lên phòng ảnh được không ạ?"
"Dạ được tiểu thư!"
Nói xong, vú Đường kêu hai người giúp việc đem đồ lên phòng anh.
Đường Hân lúc này nghe được giọng nói của cô, cô ta không tin vào mắt mình, từ trong phòng đi ra thì thấy cô đang đứng ở phòng khách. Đường Hân không kìm chế được cảm xúc, nhào lại ôm lấy cô, cất giọng hỏi thăm:
"Tiểu thư! Em nhớ chị lắm!"
"Ngoan nào, sao nay lại khóc?" Cô vén tóc mái của Đường Hân, ngón cái lau đi giọt nước mắt của cô ấy.
"Em nhớ chị lắm! Em lo cho chị, tuần trước em nghe buổi lễ của chị bị người ta nổ súng đúng không? Chị có bị thương đâu không vậy?"
"Nín đi, chị không sao rồi!"
Đường Hân nhìn cô cười, tay lau hết nước mắt còn dính trên mặt. Cô ta lén nhìn Lâm Tạ Phong, anh vẫn một mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người khiến Đường Hân sợ hãi co rúm lại, miệng muốn hỏi nhưng không tài nào mở được.
Cô thấy thế liền quay sang lườm anh, Lâm Tạ Phong giật mình quay đi chỗ khác. Cô mỉm cười, nói nhỏ vào tai Đường Hân:
"Em yên tâm, anh ta không dám làm gì chị đâu!"
"Thật sao tiểu thư?"
"Giờ anh ta sợ chị lắm! Yên tâm đi!"
"Dạ em yên tâm rồi!" Đường Hân dúi mặt vào ngực cô làm cho tên nào đó thèm muốn, thậm chí là nổi máu ghen. Mặt anh biến sắc đen xì, trong lòng hậm hực, phía dưới đã nóng ran.
Lúc trước anh còn có thể kìm chế được bốn năm!
Sao nay mới một tuần đã chịu không nổi rồi?
Cô đẩy Đường Hân ra, nhìn cô ấy dặn dò:
"Giờ chị phải về rồi, em nhớ chăm sóc Lâm Tạ Phong thay chị. Vì chị mà anh ấy mới bị thương đấy, vết thương đã lành nhưng chưa hồi phục hẳn, em nhớ cho anh ấy ăn với uống thuốc đều đặn nha."
"Dạ em nhớ rồi tiểu thư!"
Cô buông Đường Hân ra, sang ngồi bên cạnh anh, nhìn anh nói:
"Em về đây, anh nhớ uống thuốc."
"Sao em về sớm vậy? Ở lại với anh thêm chút nữa đi!" Anh đưa tay ra níu kéo cô, không muốn cô rời đi một phút nào cả.
"Thôi em còn về có việc, anh đừng nhõng nhẽo nữa."
"Vậy chừng nào em qua thăm anh? Anh chưa có hồi phục đâu đó!"
"Chừng nào em rảnh thì em qua!"
"Vậy em về cẩn thận! Nhớ qua thăm anh đó!" Lâm Tạ Phong xịu mặt buồn bã nhìn cô.
"Em biết rồi." Cô buồn cười, môi hôn lên má anh một cái.
Cô đứng dậy, vừa định bước ra khỏi cửa, cô chợt nhớ ra một chuyện, quay lại nhìn anh:
"Mai anh được gặp em rồi đó!"
Lâm Tạ Phong khuôn mặt rạng rỡ lên, anh ngước lên nhìn cô:
"Thật à?"
"Mai là sinh nhật của Ly Ly đó! Em định tổ chức sinh nhật cho con ở Lâm Gia!"
"Được, anh đồng ý."
"Vậy chút nữa em gọi cho anh sau! Em về đây!"
Sau khi tạm biệt Lâm Tạ Phong và Đường Hân, cô leo lên xe cùng Lợi Tư Vũ trở về Lợi Gia.
Ngày mà anh mong cũng đến, Lâm Tạ Phong được xuất viện.
Thiệt tình hơn một tuần ở bệnh viện, anh cảm thấy chán lắm rồi! Tay chân cũng không được hoạt động thật là khó chịu!
Sau khi làm xong thủ tục cho anh, cô cũng về phòng sắp xếp lại đồ đạc, còn anh đang hào hứng thay đồ ở phòng tắm.
"Phong! Đồ đạc của anh em xếp xong hết rồi!"
"Anh thay đồ xong rồi. Em định gọi cho Lợi Tư Vũ sao?"
"Vâng! Xe em để ở Lợi Gia rồi, giờ chỉ còn gọi anh hai chở về thôi!"
"Vậy em gọi đi! Đồ để anh xách!" Lâm Tạ Phong đi lại gần, tay anh xách hai bên là hai túi đồ cô vừa mới xếp.
Xong xuôi hết cô mới lấy điện thoại gọi cho Lợi Tư Vũ.
Tút... Tút... Tút...
Điện thoại phát tín hiệu, sau đó là một giọng nói ngái ngủ phát ra:
"A lô!"
"Anh hai! Anh còn ngủ hả?"
"Ừm... Tối qua anh mệt quá nên... Có chuyện gì không em?"
"Trời ơi! Cái anh này, mau dậy đi! Đã nói hôm nay lên bệnh viện đón em và Phong mà!"
"Ấy thôi chết! Anh quên mất, đợi anh hai mươi phút đi. Tại hôm qua anh mệt quá!"
"Hôm qua vận động nhiều quá hay sao vậy anh?" Lời nói của cô có phần ám muội.
"Làm gì có!? Em nghĩ nhiều rồi, thôi anh cúp máy nha!"
Sau khi Lợi Tư Vũ cúp máy cô xong, anh ta ngồi bật dậy, chồm người ôm cô gái đang ngủ bên cạnh, hôn lên trán một cái sau đó lao ra khỏi giường chạy thẳng vào phòng tắm. Thay đồ xong Lợi Tư Vũ chậm rãi đi ra khỏi phòng, tránh đánh thức Rania dậy.
Hai mươi phút sau, xe của Lợi Tư Vũ đã đậu trước cổng bệnh viện An Vinh. Cô và anh cũng vừa lúc đi ra, Lâm Tạ Phong để hai túi đồ vào cốp xe rồi ngồi hàng ghế sau.
Chiếc xe đi về Lâm Gia, Lâm Tạ Phong xách đồ đi tới phòng khách, cô đi theo anh. Những người trong nhà, cả bảo vệ và giúp việc, ai ai thấy cô cũng đều ngạc nhiên.
"Tiểu thư!" Vú Đường từ trong bếp đi ra, bà vừa nhìn thấy cô không kìm chế được mà lên tiếng gọi.
"Vú Đường! Vú vẫn khỏe chứ?" Cô nhìn vú Đường.
"Tiểu thư! Sao cô lại ở đây?"
"Con đưa Phong về... Vú có thể đem đồ lên phòng ảnh được không ạ?"
"Dạ được tiểu thư!"
Nói xong, vú Đường kêu hai người giúp việc đem đồ lên phòng anh.
Đường Hân lúc này nghe được giọng nói của cô, cô ta không tin vào mắt mình, từ trong phòng đi ra thì thấy cô đang đứng ở phòng khách. Đường Hân không kìm chế được cảm xúc, nhào lại ôm lấy cô, cất giọng hỏi thăm:
"Tiểu thư! Em nhớ chị lắm!"
"Ngoan nào, sao nay lại khóc?" Cô vén tóc mái của Đường Hân, ngón cái lau đi giọt nước mắt của cô ấy.
"Em nhớ chị lắm! Em lo cho chị, tuần trước em nghe buổi lễ của chị bị người ta nổ súng đúng không? Chị có bị thương đâu không vậy?"
"Nín đi, chị không sao rồi!"
Đường Hân nhìn cô cười, tay lau hết nước mắt còn dính trên mặt. Cô ta lén nhìn Lâm Tạ Phong, anh vẫn một mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người khiến Đường Hân sợ hãi co rúm lại, miệng muốn hỏi nhưng không tài nào mở được.
Cô thấy thế liền quay sang lườm anh, Lâm Tạ Phong giật mình quay đi chỗ khác. Cô mỉm cười, nói nhỏ vào tai Đường Hân:
"Em yên tâm, anh ta không dám làm gì chị đâu!"
"Thật sao tiểu thư?"
"Giờ anh ta sợ chị lắm! Yên tâm đi!"
"Dạ em yên tâm rồi!" Đường Hân dúi mặt vào ngực cô làm cho tên nào đó thèm muốn, thậm chí là nổi máu ghen. Mặt anh biến sắc đen xì, trong lòng hậm hực, phía dưới đã nóng ran.
Lúc trước anh còn có thể kìm chế được bốn năm!
Sao nay mới một tuần đã chịu không nổi rồi?
Cô đẩy Đường Hân ra, nhìn cô ấy dặn dò:
"Giờ chị phải về rồi, em nhớ chăm sóc Lâm Tạ Phong thay chị. Vì chị mà anh ấy mới bị thương đấy, vết thương đã lành nhưng chưa hồi phục hẳn, em nhớ cho anh ấy ăn với uống thuốc đều đặn nha."
"Dạ em nhớ rồi tiểu thư!"
Cô buông Đường Hân ra, sang ngồi bên cạnh anh, nhìn anh nói:
"Em về đây, anh nhớ uống thuốc."
"Sao em về sớm vậy? Ở lại với anh thêm chút nữa đi!" Anh đưa tay ra níu kéo cô, không muốn cô rời đi một phút nào cả.
"Thôi em còn về có việc, anh đừng nhõng nhẽo nữa."
"Vậy chừng nào em qua thăm anh? Anh chưa có hồi phục đâu đó!"
"Chừng nào em rảnh thì em qua!"
"Vậy em về cẩn thận! Nhớ qua thăm anh đó!" Lâm Tạ Phong xịu mặt buồn bã nhìn cô.
"Em biết rồi." Cô buồn cười, môi hôn lên má anh một cái.
Cô đứng dậy, vừa định bước ra khỏi cửa, cô chợt nhớ ra một chuyện, quay lại nhìn anh:
"Mai anh được gặp em rồi đó!"
Lâm Tạ Phong khuôn mặt rạng rỡ lên, anh ngước lên nhìn cô:
"Thật à?"
"Mai là sinh nhật của Ly Ly đó! Em định tổ chức sinh nhật cho con ở Lâm Gia!"
"Được, anh đồng ý."
"Vậy chút nữa em gọi cho anh sau! Em về đây!"
Sau khi tạm biệt Lâm Tạ Phong và Đường Hân, cô leo lên xe cùng Lợi Tư Vũ trở về Lợi Gia.