Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Lệ Kiều ra khỏi phòng, bà đứng ở lan can trên lầu, im lặng nhìn Lý Lệ Nhã qua cửa kính, nhìn bộ dạng của cô bà càng đau lòng. Bà không còn cách nào khác để giúp đỡ ngoài việc để Lý Lệ Nhã yên tĩnh một mình. Lệ Kiều hết thở dài rồi lắc đầu, bước chân chậm rãi đi xuống phòng khách, ánh mắt không ngừng nhìn về hướng hồ bơi.
"Bà chủ, cô chủ..." Nữ giúp việc ban nãy, cô ta vừa thấy bà liền lên tiếng.
Lệ Kiều suỵt suỵt, đưa tay ra hiệu im lặng:
"Đừng nói gì."
Cô ta biết điều gật đầu, bàn tay vội che miệng lại, lùi vào trong bếp.
Ngoài sân, Lý Lệ Nhã im lặng, nhìn vào cái ly trống không, theo phản xạ ngón tay vòng quanh miệng ly, ánh mắt vô hồn, cô lại chìm vào tâm tư. Năm phút sau, Lý Lệ Nhã uể oải đứng dậy, cầm cái ly đi vào trong bếp, đưa cho người giúp việc, vừa quay ra thì thấy Lệ Kiều ngồi trên xích đu, bà đang nói chuyện với ai đó trong điện thoại. Cô ấy cũng không quan tâm, quay mặt đi lên lầu.
Lệ Kiều quay lưng về phía Lý Lệ Nhã, bà không biết cô ấy đã lên lầu, bà mải mê nói chuyện điện thoại, đầu dây bên kia không ai khác là Lý Gia Quốc, nội dung câu chuyện đương nhiên liên quan đến Lý Lệ Nhã. Bà đang rất phiền não, không còn ai chia sẻ ngoài Lý Gia Quốc, hai người đang tìm cách giúp con gái, hên là Lý Lệ Nhã không nghe thấy.
...
Loading...
Mười hai giờ trưa, ở công ty MR, Thẩm Tư Linh vừa hoàn thành xong công việc, đúng lúc điện thoại cô truyền đến một cuộc gọi, trên màn hình hiện lên một cái tên quen thuộc. Cô vừa nhìn thấy liền vui vẻ bắt máy, đột nhiên cất giọng nói ngọt như rót mật vào tai:
"Phong Phong!"
Lâm Tạ Phong ở đầu dây bên kia, nghe xong cảm thấy trong lòng một sự ấm áp bao trùm trái tim anh, hạnh phúc không thể tả, trên môi bất giác nở nụ cười:
"Anh đứng trước công ty, em xuống đi."
Thẩm Tư Linh lại gần cửa kính, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một cơ thể nhỏ xíu. Ở phía dưới, Lâm Tạ Phong vừa nghe điện thoại vừa nhìn lên, anh cứ vẫy tay liên tục, Thẩm Tư Linh cũng mỉm cười đáp lại, mặc dù cửa kính từ ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì. Cô vội trả lời:
"Em vừa xong việc. Anh đợi em một chút, em xuống liền."
"Được rồi."
Thẩm Tư Linh nhanh chóng dọn đồ, rồi lật đật ra khỏi phòng, xuống dưới cô cũng mất hết mười phút. Lâm Tạ Phong vừa nhìn thấy cô, anh lấy từ trong xe ra một ly trà sữa, đâm sẵn ống hút cho cô.
"Anh tới lâu chưa vậy?"
"Không lâu."
Lâm Tạ Phong đưa nước cho cô, Thẩm Tư Linh vừa nhìn thấy trà sữa, mắt sáng rỡ, cô là một người nghiện trà sữa và nước trái cây, cà phê thì cô chỉ uống để tỉnh táo, Lâm Tạ Phong biết được sở thích này nên hay mua nước cho Thẩm Tư Linh. Mệt mỏi thế nào cũng tan biến, cô cầm lấy, uống một ngụm đã khát. Anh nhìn cô cưng chiều, tay chỉnh lại tóc mái đang rối, lau mồ hôi trên trán cô. Thẩm Tư Linh đưa ống hút về phía anh, Lâm Tạ Phong cũng uống một chút.
"Nay chúng ta đi đâu dùng bữa?" Cô vừa hỏi miệng vừa nhai ngấu nghiến hạt trân châu.
"Em có thích ăn đồ Nhật không?"
"Đồ Nhật cũng được. Lâu rồi em chưa ăn."
Lâm Tạ Phong hơi thấp người, dí sát mặt vào cô hơn, thì ra có một ít trà sữa dính ở khoé miệng mà cô không biết. Thẩm Tư Linh kinh ngạc, trơ mắt nhìn khuôn mặt anh càng ngày càng gần. Môi anh chỉ còn cách môi cô một xentimet, Lâm Tạ Phong bất ngờ đưa lưỡi liếm sạch. Thẩm Tư Linh ngơ ngác vài giây, sau đó cô mới phản ứng, tay vội bịt miệng Lâm Tạ Phong, ánh mắt ngượng ngùng liếc nhìn xung quanh, hên là không ai để ý cô cũng thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt cảnh cáo Lâm Tạ Phong, gằn giọng:
"Anh không biết xấu hổ hả!? Chúng ta đang ở chỗ đông người đó. Em nói hoài anh không bỏ cái tật!"
"Có gì xấu hổ? Anh hôn vợ anh thì có gì mà xấu hổ." Lâm Tạ Phong nắm tay, ngón tay vuốt ve mu bàn tay của cô.
"Anh đúng là... Không biết liêm sỉ." Thẩm Tư Linh thầm vui mừng, ngoài mặt vẫn giả vờ giận dỗi, không ngừng trách móc Lâm Tạ Phong.
Lâm Tạ Phong nhếch mép, vẻ mặt kiêu ngạo trông rất đáng ghét, vừa hất tóc vừa nói:
"Ở chung với nhau thì em phải biết anh đã mất liêm sỉ từ khi gặp em rồi."
"Dẻo miệng! Thật hết nói nổi!" Thẩm Tư Linh chu môi.
Lâm Tạ Phong quay sang, tay mở cửa xe:
"Đi thôi, vợ à. Anh đã đặt bàn lúc mười hai rưỡi."
"Đợi em uống hết trà sữa."
Còn năm phút là đúng mười hai rưỡi, Thẩm Tư Linh ráng uống hết ly trà sữa, không bỏ sót một giọt nào, cô bỏ vào thùng rác, rồi vội vàng ngồi vào trong xe, anh ngồi vào vị trí tài xế.
"Chiều nay em có cần đến công ty không?"
"Sao vậy? Hợp đồng quan trọng em đã giải quyết xong sáng nay, còn một vài việc em có thể nhờ thư ký."
"Ừm... Sáng nay anh vừa nhận được điện thoại của bác Lý."
"Bác Lý là ai?"
"Bà chủ, cô chủ..." Nữ giúp việc ban nãy, cô ta vừa thấy bà liền lên tiếng.
Lệ Kiều suỵt suỵt, đưa tay ra hiệu im lặng:
"Đừng nói gì."
Cô ta biết điều gật đầu, bàn tay vội che miệng lại, lùi vào trong bếp.
Ngoài sân, Lý Lệ Nhã im lặng, nhìn vào cái ly trống không, theo phản xạ ngón tay vòng quanh miệng ly, ánh mắt vô hồn, cô lại chìm vào tâm tư. Năm phút sau, Lý Lệ Nhã uể oải đứng dậy, cầm cái ly đi vào trong bếp, đưa cho người giúp việc, vừa quay ra thì thấy Lệ Kiều ngồi trên xích đu, bà đang nói chuyện với ai đó trong điện thoại. Cô ấy cũng không quan tâm, quay mặt đi lên lầu.
Lệ Kiều quay lưng về phía Lý Lệ Nhã, bà không biết cô ấy đã lên lầu, bà mải mê nói chuyện điện thoại, đầu dây bên kia không ai khác là Lý Gia Quốc, nội dung câu chuyện đương nhiên liên quan đến Lý Lệ Nhã. Bà đang rất phiền não, không còn ai chia sẻ ngoài Lý Gia Quốc, hai người đang tìm cách giúp con gái, hên là Lý Lệ Nhã không nghe thấy.
...
Loading...
Mười hai giờ trưa, ở công ty MR, Thẩm Tư Linh vừa hoàn thành xong công việc, đúng lúc điện thoại cô truyền đến một cuộc gọi, trên màn hình hiện lên một cái tên quen thuộc. Cô vừa nhìn thấy liền vui vẻ bắt máy, đột nhiên cất giọng nói ngọt như rót mật vào tai:
"Phong Phong!"
Lâm Tạ Phong ở đầu dây bên kia, nghe xong cảm thấy trong lòng một sự ấm áp bao trùm trái tim anh, hạnh phúc không thể tả, trên môi bất giác nở nụ cười:
"Anh đứng trước công ty, em xuống đi."
Thẩm Tư Linh lại gần cửa kính, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một cơ thể nhỏ xíu. Ở phía dưới, Lâm Tạ Phong vừa nghe điện thoại vừa nhìn lên, anh cứ vẫy tay liên tục, Thẩm Tư Linh cũng mỉm cười đáp lại, mặc dù cửa kính từ ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì. Cô vội trả lời:
"Em vừa xong việc. Anh đợi em một chút, em xuống liền."
"Được rồi."
Thẩm Tư Linh nhanh chóng dọn đồ, rồi lật đật ra khỏi phòng, xuống dưới cô cũng mất hết mười phút. Lâm Tạ Phong vừa nhìn thấy cô, anh lấy từ trong xe ra một ly trà sữa, đâm sẵn ống hút cho cô.
"Anh tới lâu chưa vậy?"
"Không lâu."
Lâm Tạ Phong đưa nước cho cô, Thẩm Tư Linh vừa nhìn thấy trà sữa, mắt sáng rỡ, cô là một người nghiện trà sữa và nước trái cây, cà phê thì cô chỉ uống để tỉnh táo, Lâm Tạ Phong biết được sở thích này nên hay mua nước cho Thẩm Tư Linh. Mệt mỏi thế nào cũng tan biến, cô cầm lấy, uống một ngụm đã khát. Anh nhìn cô cưng chiều, tay chỉnh lại tóc mái đang rối, lau mồ hôi trên trán cô. Thẩm Tư Linh đưa ống hút về phía anh, Lâm Tạ Phong cũng uống một chút.
"Nay chúng ta đi đâu dùng bữa?" Cô vừa hỏi miệng vừa nhai ngấu nghiến hạt trân châu.
"Em có thích ăn đồ Nhật không?"
"Đồ Nhật cũng được. Lâu rồi em chưa ăn."
Lâm Tạ Phong hơi thấp người, dí sát mặt vào cô hơn, thì ra có một ít trà sữa dính ở khoé miệng mà cô không biết. Thẩm Tư Linh kinh ngạc, trơ mắt nhìn khuôn mặt anh càng ngày càng gần. Môi anh chỉ còn cách môi cô một xentimet, Lâm Tạ Phong bất ngờ đưa lưỡi liếm sạch. Thẩm Tư Linh ngơ ngác vài giây, sau đó cô mới phản ứng, tay vội bịt miệng Lâm Tạ Phong, ánh mắt ngượng ngùng liếc nhìn xung quanh, hên là không ai để ý cô cũng thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt cảnh cáo Lâm Tạ Phong, gằn giọng:
"Anh không biết xấu hổ hả!? Chúng ta đang ở chỗ đông người đó. Em nói hoài anh không bỏ cái tật!"
"Có gì xấu hổ? Anh hôn vợ anh thì có gì mà xấu hổ." Lâm Tạ Phong nắm tay, ngón tay vuốt ve mu bàn tay của cô.
"Anh đúng là... Không biết liêm sỉ." Thẩm Tư Linh thầm vui mừng, ngoài mặt vẫn giả vờ giận dỗi, không ngừng trách móc Lâm Tạ Phong.
Lâm Tạ Phong nhếch mép, vẻ mặt kiêu ngạo trông rất đáng ghét, vừa hất tóc vừa nói:
"Ở chung với nhau thì em phải biết anh đã mất liêm sỉ từ khi gặp em rồi."
"Dẻo miệng! Thật hết nói nổi!" Thẩm Tư Linh chu môi.
Lâm Tạ Phong quay sang, tay mở cửa xe:
"Đi thôi, vợ à. Anh đã đặt bàn lúc mười hai rưỡi."
"Đợi em uống hết trà sữa."
Còn năm phút là đúng mười hai rưỡi, Thẩm Tư Linh ráng uống hết ly trà sữa, không bỏ sót một giọt nào, cô bỏ vào thùng rác, rồi vội vàng ngồi vào trong xe, anh ngồi vào vị trí tài xế.
"Chiều nay em có cần đến công ty không?"
"Sao vậy? Hợp đồng quan trọng em đã giải quyết xong sáng nay, còn một vài việc em có thể nhờ thư ký."
"Ừm... Sáng nay anh vừa nhận được điện thoại của bác Lý."
"Bác Lý là ai?"