Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-32
Chương 32
Editor: Tống Thiên Ân
Beta: Hằng Lê
"không nói trước với ta đã chạy về nhà chơi, hừ hừ, ngươi không mang ta theo, ta tự mình đến là được!" An Dương xuống kiệu, hoạt bát đi vào trong. Vừa đi vừa hô "A Đoàn, A Đoàn, ta đến rồi, ta đến tìm ngươi chơi!"
Trần thị nghe được tin liền vội vàng ra đón.
"Thỉnh an An Dương công chúa."
Vừa dứt lời An Dương đã chạy tới trước mặt tự tay nâng Trần thị lên, miệng nhỏ cũng bắt đầu hoạt động không ngừng "không cần đa lễ, không cần đa lễ, A Đoàn đâu, ta đến tìm nàng chơi!" Đôi mắt to đảo khắp bốn phía, chỉ thấy Trần thị cùng Hứa Tĩnh Ngữ, Hứa Tâm Dao, không thấy bóng dáng A Đoàn đâu.
"Chẳng lẽ A Đoàn còn đang ngủ?"
không đợi Trần thị trả lời đã đi thẳng vào bên trong.
"Ta đi gọi nàng dậy!"
"Công chúa xin dừng bước." Trần thị liền bước lên trước đem người giữ lại. An Dương công chúa tính tình hoạt bát, thực là một tiểu cô nương sôi nổi. "Công chúa đến không đúng lúc rồi, Thái tử điện hạ mang A Đoàn ra ngoài rồi, cũng không có nói mang đi chỗ nào."
"Chắc bữa tối sẽ trở về, hay công chúa ở lại chơi một lát?"
Mắt An Dương trừng lớn, miệng cũng mở to ra, bộ dạng không thể tin được. một hồi lâu sau mới có phản ứng, dậm chân mắng "Ca ca cái đồ trứng thối này, quá bất công rồi, chỉ biết mang một mình A Đoàn đi chơi!" Mặt tràn đầy lửa giận, cái miệng nhỏ vểnh lên. Hôm nay không tìm được A Đoàn, cũng không tìm được ca ca, còn tưởng rằng hắn bận, ai ngờ đã sớm mang A Đoàn đi chơi rồi!
Mấy năm nay Trần thị thường xuyên tiến cung, Trần thị là mẫu thân A Đoàn nên An Dương cũng rất thân với nàng, không có mất tự nhiên. Trần thị buồn cười ngồi xuống trước mặt An Dương, nhẹ nhàng kéo tay nàng trấn an "Lát nữa A Đoàn trở về ta nói cho nàng biết lần sau nhất định mang công chúa đi chơi cùng, công chúa đừng tức giận nữa có được không?"
Tình huống hôm nay đối với Trần thị đã rất quen thuộc. Lần đầu gặp phải còn lo lắng không biết An Dương và A Đoàn vì Thái tử mà có khoảng cách hay không, kết quả là An Dương chỉ nhanh mồm nhanh miệng, giận nhanh quên nhanh, chưa đầy nửa canh giờ đã chạy đi tìm A Đoàn chơi rồi.
An Dương cực kì ủy khuất, nhào vào trong ngực Trần thị không ngừng cựa quậy làm nũng.
Ca ca trứng thối, A Đoàn xấu xa!
Hứa Tâm Dao đứng ở bên cạnh một mực im lặng, ngoại trừ thời điểm hành lễ còn nói chuyện, thời gian còn lại đều đứng lẳng lặng ở bên cạnh. Quan hệ của tam muội cùng An Dương công chúa rất tốt, đó là điều mọi người đều biết. Hai người cùng nhau lớn lên, Quốc công phủ An Dương công chúa cũng đã đến rất nhiều lần.
Ghen tị sao? Thời điểm ban đầu thực sự có, nhưng càng về sau càng nhạt dần. không đúng, chính xác mà nói là đã suy nghĩ cẩn thận, ghen tị không khống chế được, nhưng cũng chỉ là ghen tị. Dù sao người sao người ta cũng là công chúa, là bảo bối trên tay Hoàng hậu nương nương, tam muội dù có lợi thế cao nhưng cũng không thể đánh đồng cùng nàng ấy được.
Nhũ mẫu nói không sai, bản thân mình không thể đoạt bất cứ thứ gì của tam muội, hơn nữa những thứ đó vốn dĩ không thuộc về mình.
Tầm mắt rũ xuống che mất suy nghĩ của Hứa Tâm Dao. Tay khẽ đưa lên vuốt ve khối ngọc bội đang đeo trên cổ, chạm vào thực ấm áp.
Hứa Tĩnh Ngữ một bên đứng nhìn bộ dạng thân mật của Trần thị cùng An Dương. Từ lúc An Dương công chúa tiến vào cũng không thèm nhìn mình một lần. Hừ, quả nhiên là lực chú ý đều dành cho tiểu hài tử, công chúa thì sao, còn không phải cũng giống như đám tiểu nhân kia sao, mắt chó coi thường người! nhỏ như vậy mà đã biết rõ những thứ này.
nhỏ như vậy mà cũng thật tinh quái!
An Dương náo loạn một hồi lâu mới dừng, Trần thị để nàng ngồi trên tháp nhỏ, chính mình lại lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho nàng. An Dương thực nhàm chán, miệng nhỏ cong lên, chân không ngừng đá qua đá lại, bộ dạng nhàm chán đến cực độ. một lát lại nhìn ra bên ngoài, một lát lại nhìn ra bên ngoài. Mặt trời đã tắt nắng rồi mà sao A Đoàn vẫn chưa có trở lại...
Miệng nhếch lên, muốn khóc rồi.
Hứa Tĩnh Ngữ lúc này tiến lên một bước, cười ôn nhu hỏi "Công chúa thích cưỡi ngựa?"
An Dương hôm nay không có mặc kỵ trang, chỉ là bên hông có đeo một cái roi ngựa nhỏ, xem như thắt lưng. An Dương có nhiều nhất là roi ngựa, dường như tất cả quần áo đều có một cái roi ngựa để phối cùng. An Dương nâng mí mắt lên liếc Hứa Tĩnh Ngữ một cái, không vì nàng ta nịnh nọt mà cao hứng.
Chẳng qua là giọng nói có chút miễn cưỡng "Ừm."
Thanh âm yếu ớt vô lực, rõ ràng là trả lời qua loa.
Hứa Tĩnh Ngữ làm như không biết, nét mặt lại càng nhu hòa, tiếp tục tiến lên thêm một bước, sóng mắt như nước "Thần nữ cũng thích cưỡi ngựa lâu rồi, công chúa lớn chút nữa có thể đi thư viện, ở đó có rất nhiều tỷ muội yêu thích cưỡi ngựa, đến lúc đó đi cưỡi cùng công chúa, nhiều người mới náo nhiệt."
An Dương bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, nhìn không ra hỉ nộ.
Đột nhiên nở nụ cười, hào khí nói "Đó là đương nhiên, nữ nhân cũng có thể tự tại, ai nói chỉ có nam nhân mới có thể thoải mái tự tại?"
Hứa Tĩnh Ngữ lập tức phụ họa "Đó là đương nhiên, công chúa thân phận tôn quý, nam nhân trần tục có thể so sánh với Người sao."
Trong mắt hiện lên sự đắc ý, chỉ là một tiểu nha đầu, cho dù cảnh giác đến đâu thì chỉ cần hơi tán dương liền tự cắn câu rồi. Đột nhiên cả người rùng mình, ngẩng đầu lên thì thấy Trần thị đang lạnh lùng nhìn mình. Trong lòng bỗng nhiên rất kì lạ, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. Sợ, sợ ta đoạt tỷ muội tốt của con gái ngươi sao?
Trần thị nhìn thấy trong mắt Hứa Tĩnh Ngữ tràn đầy khiêu khích cũng không để trong lòng. Nàng ta thích thế nào thì kệ nàng ta đi, dù sao mình cũng là một mẹ cả có trách nhiệm, nàng ta không biết quý trọng thì cũng đừng trách mình. Dù sao nàng cũng không gây ra phiền phức gì, quan trọng nhất lại đang nằm trong tay mình.
Cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao cũng là huyết mạch của Hứa gia, dù là thứ nữ cũng là con của lão gia, không thể coi nàng như Trương thị mà đối phó được, lão gia biết sẽ rất thất vọng.
Chẳng qua cũng không sao, đợi ngày nàng tự tìm đường chết là được.
Nuôi nàng ta như phế nhân? A, còn cần mình động thủ sao, tự nàng ta đã sớm làm mình trở thành phế vật rồi.
Trần thị không để ý đến Hứa Tĩnh Ngữ, ngược lại lại kéo Hứa Tâm Dao ngồi xuống, cùng nàng nói chuyện, hoàn toàn đem Hứa Tĩnh Ngữ vứt ra sau đầu. Hứa Tĩnh Ngữ thấy Trần thị không nói gì liền cho rằng nàng đang né tránh, đắc ý trào dâng nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, vẫn duy trì bộ mặt nịnh nọt An Dương.
"Ở chỗ này thực không có gì thú vị. Nhà của thần nữ cũng có hồ, tuy bây giờ nắng có chút hại cho sức khỏe nhưng hai bên bờ liễu rủ xuống có thể che nắng, ở hồ còn có gió thổi, là nơi tốt để hóng mát."
"Thần nữ mang công chúa ra đó hóng mát nhé?"
An Dương vẫn nghiêng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, tuy lúc này vẫn cũng nhau cười nói bình thường nhưng lần này lời nói ra lại làm cho Hứa Tĩnh Ngữ trở tay không kịp.
"Chỉ bằng ngươi?"
"Ngươi có tư cách gì mang Bổn công chúa đi chơi?"
"Nếu không phải nể mặt A Đoàn, ngươi cho rằng Bổn công chúa sẽ nói chuyện với loại người như ngươi?"
Ngay cả A Đoàn chỉ qua chỗ Hoàng hậu lúc ban ngày cũng biết những nữ nhân càng ôn nhu càng không thể tin, huống hồ An Dương ngày đêm ở cùng Hoàng hậu, đối với loại nữ nhân này càng thêm chán ghét, đặc biệt khi phải chứng kiến mẫu hậu ngày đêm chờ đợi phụ hoàng, An Dương vừa nhìn thấy loại nữ nhân liền hận không thể hung hăng cho một tát.
Nể mặt mũi A Đoàn nên mới không cùng nàng ta so đo, nếu không giờ này đến mặt mũi của nàng ta cũng không còn!
Mặt Hứa Tĩnh Ngữ thoáng cái liền chuyển sang màu trắng, khiếp sợ lùi về sau mấy bước, biếu tình không thể tin nhìn An Dương, hoảng sợ không nói nên lời. Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống, thân thể cũng bắt đầu run run "Thần nữ tự biết thân phận hèn mọn, thực sự không nên hy vọng có được sự chú ý của công chúa, nhưng thần nữ chỉ muốn thấy công chúa vui vẻ."
Bộ dạng khóc lê hoa đái vũ, rất đáng thương.
"Nếu như vậy làm công chúa tức giận, mong công chúa trách phạt..."
Trần thị ở bên cạnh xem diễn, lấy lùi làm tiến thật không sai, có thể thể hiện lòng trung thành của mình. Gật đầu, cũng không tệ lắm, đáng tiếc áp dụng lên sai đối tượng rồi. An Dương đi tới trước mặt Hứa Tĩnh Ngữ thì dừng lại, tuổi tuy còn nhỏ nhưng vẫn rất bình tĩnh.
"Tốt, ngươi đã muốn trách phạt, vậy thì Bổn công chúa thanh toàn cho ngươi."
A Đoàn cầm trên tay một cái lá sen to từ trên xe ngựa nhảy xuống, cười híp mắt hướng Giang Vạn Lí nói "Ta đã về đến nhà, Tiểu Giang công công ngươi cũng mau trở về đi, Thái tử ca ca chờ ngươi lâu rồi, không cần đưa ta vào tận nhà đâu!" Thái tử ca ca bận rộn, Tiểu Giang công công chắc chắn cũng muốn đi theo, đối với A Đoàn đã thành thói quen.
Giang Vạn Lí cũng không từ chối, dù sao cũng đã đưa đến cửa nhà rồi, chuyện gì còn có thể xảy ra chứ. Phân phó người mang đài sen cùng lá sen vào, sau đó tạm biệt A Đoàn "Nô tài phải đi trước, cô nương ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào muốn hồi công thì phái người đến nói một trước một tiếng, nô tài đến đón ngài!"
"Ta đã biết."
A Đoàn cầm lá sen, tựa như đang cầm vật quý giá chạy nhanh vào đại sảnh, người chưa đến đã nghe thấy tiếng.
"Mẫu thân, người xem con mang cái gì về này!"
Trước cửa không có nha hoàn, A Đoàn mềm mại chạy vào, khuôn mặt tươi cười như bông hoa nhỏ. Chỉ là vừa vào đến đại sảnh liền ngây người. "anh Dương sao ngươi lại tới đây?" Hỏi xong mới cảm thấy không khí có chút kì lạ, người đang quỳ là ai? đi thêm hai bước nữa mới nhìn rõ là Hứa Tĩnh Ngữ.
trên mặt đều là nước mắt.
Thấy A Đoàn về cũng không nói chuyện, ngược lại càng khóc dữ dội hơn, thân mình giật giật, lộ liễu đem mấy vết roi trên tay ra.
Da Hứa Tĩnh Ngữ vốn trắng nõn, mấy vết roi sưng đỏ trên cánh tay càng thêm rõ ràng, nhìn mà giật mình.
"đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt An Dương có chút đỏ, ném roi trong tay đi, trực tiếp bất mãn "Ta chờ ngươi lâu như vậy, sao giờ ngươi mới về!" Đôi mắt mở lớn, trên mặt hiện rõ nét không vui. A Đoàn không hiểu, trực tiếp đáp lại "Ngươi không có nói hôm nay ngươi muốn đến đây, ngươi cũng không có phái người đến nói trước một tiếng a!"
Sau đó không để ý đến sự bất mãn của An Dương, đưa tay ra chỉ vào Hứa Tĩnh Ngữ đang quỳ trên mặt đất.
"Đây là ngươi đánh?"
An Dương khoanh tay trước ngực quay đầu đi, không thèm nhìn A Đoàn.
Hừ!
Hứa Tĩnh Ngữ đang nằm rạp trên mặt đất đột nhiên động đậy, thò tay bắt lấy cổ chân A Đoàn. Thanh âm yếu ớt vô lực, còn miễn cưỡng cười "không sao, chỉ tại tỷ không có quy củ, tam muội không nên trách công chúa, đều là lỗi của tỷ, đừng vì tỷ mà hiểu lầm công chúa."
Vừa nói vừa run, giống như hành động ban nãy đã làm hao hết khí lực của nàng ta vậy, không cẩn thận lại động tới vết thương, không bắt được cổ chân A Đoàn nữa, chỉ nằm rạp trên mặt đất.
A Đoàn chớp chớp mắt nhìn, ngẩng đầu lên nhìn An Dương đang mở to mắt, là không phục, là ủy khuất, còn viết rõ ràng trên đó là nếu không tin nàng, nàng liền không bao giờ chơi cùng ngươi nữa! Trực tiếp cầm lá sen đưa tới, An Dương không hiểu nàng có ý gì nhưng vẫn cầm lấy.
Mắt A Đoàn hơi cong lên, khẽ cười nói "Tự tay ta hái đấy! Còn mang về rất nhiều đài sen cho ngươi ăn nữa."
Editor: Tống Thiên Ân
Beta: Hằng Lê
"không nói trước với ta đã chạy về nhà chơi, hừ hừ, ngươi không mang ta theo, ta tự mình đến là được!" An Dương xuống kiệu, hoạt bát đi vào trong. Vừa đi vừa hô "A Đoàn, A Đoàn, ta đến rồi, ta đến tìm ngươi chơi!"
Trần thị nghe được tin liền vội vàng ra đón.
"Thỉnh an An Dương công chúa."
Vừa dứt lời An Dương đã chạy tới trước mặt tự tay nâng Trần thị lên, miệng nhỏ cũng bắt đầu hoạt động không ngừng "không cần đa lễ, không cần đa lễ, A Đoàn đâu, ta đến tìm nàng chơi!" Đôi mắt to đảo khắp bốn phía, chỉ thấy Trần thị cùng Hứa Tĩnh Ngữ, Hứa Tâm Dao, không thấy bóng dáng A Đoàn đâu.
"Chẳng lẽ A Đoàn còn đang ngủ?"
không đợi Trần thị trả lời đã đi thẳng vào bên trong.
"Ta đi gọi nàng dậy!"
"Công chúa xin dừng bước." Trần thị liền bước lên trước đem người giữ lại. An Dương công chúa tính tình hoạt bát, thực là một tiểu cô nương sôi nổi. "Công chúa đến không đúng lúc rồi, Thái tử điện hạ mang A Đoàn ra ngoài rồi, cũng không có nói mang đi chỗ nào."
"Chắc bữa tối sẽ trở về, hay công chúa ở lại chơi một lát?"
Mắt An Dương trừng lớn, miệng cũng mở to ra, bộ dạng không thể tin được. một hồi lâu sau mới có phản ứng, dậm chân mắng "Ca ca cái đồ trứng thối này, quá bất công rồi, chỉ biết mang một mình A Đoàn đi chơi!" Mặt tràn đầy lửa giận, cái miệng nhỏ vểnh lên. Hôm nay không tìm được A Đoàn, cũng không tìm được ca ca, còn tưởng rằng hắn bận, ai ngờ đã sớm mang A Đoàn đi chơi rồi!
Mấy năm nay Trần thị thường xuyên tiến cung, Trần thị là mẫu thân A Đoàn nên An Dương cũng rất thân với nàng, không có mất tự nhiên. Trần thị buồn cười ngồi xuống trước mặt An Dương, nhẹ nhàng kéo tay nàng trấn an "Lát nữa A Đoàn trở về ta nói cho nàng biết lần sau nhất định mang công chúa đi chơi cùng, công chúa đừng tức giận nữa có được không?"
Tình huống hôm nay đối với Trần thị đã rất quen thuộc. Lần đầu gặp phải còn lo lắng không biết An Dương và A Đoàn vì Thái tử mà có khoảng cách hay không, kết quả là An Dương chỉ nhanh mồm nhanh miệng, giận nhanh quên nhanh, chưa đầy nửa canh giờ đã chạy đi tìm A Đoàn chơi rồi.
An Dương cực kì ủy khuất, nhào vào trong ngực Trần thị không ngừng cựa quậy làm nũng.
Ca ca trứng thối, A Đoàn xấu xa!
Hứa Tâm Dao đứng ở bên cạnh một mực im lặng, ngoại trừ thời điểm hành lễ còn nói chuyện, thời gian còn lại đều đứng lẳng lặng ở bên cạnh. Quan hệ của tam muội cùng An Dương công chúa rất tốt, đó là điều mọi người đều biết. Hai người cùng nhau lớn lên, Quốc công phủ An Dương công chúa cũng đã đến rất nhiều lần.
Ghen tị sao? Thời điểm ban đầu thực sự có, nhưng càng về sau càng nhạt dần. không đúng, chính xác mà nói là đã suy nghĩ cẩn thận, ghen tị không khống chế được, nhưng cũng chỉ là ghen tị. Dù sao người sao người ta cũng là công chúa, là bảo bối trên tay Hoàng hậu nương nương, tam muội dù có lợi thế cao nhưng cũng không thể đánh đồng cùng nàng ấy được.
Nhũ mẫu nói không sai, bản thân mình không thể đoạt bất cứ thứ gì của tam muội, hơn nữa những thứ đó vốn dĩ không thuộc về mình.
Tầm mắt rũ xuống che mất suy nghĩ của Hứa Tâm Dao. Tay khẽ đưa lên vuốt ve khối ngọc bội đang đeo trên cổ, chạm vào thực ấm áp.
Hứa Tĩnh Ngữ một bên đứng nhìn bộ dạng thân mật của Trần thị cùng An Dương. Từ lúc An Dương công chúa tiến vào cũng không thèm nhìn mình một lần. Hừ, quả nhiên là lực chú ý đều dành cho tiểu hài tử, công chúa thì sao, còn không phải cũng giống như đám tiểu nhân kia sao, mắt chó coi thường người! nhỏ như vậy mà đã biết rõ những thứ này.
nhỏ như vậy mà cũng thật tinh quái!
An Dương náo loạn một hồi lâu mới dừng, Trần thị để nàng ngồi trên tháp nhỏ, chính mình lại lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho nàng. An Dương thực nhàm chán, miệng nhỏ cong lên, chân không ngừng đá qua đá lại, bộ dạng nhàm chán đến cực độ. một lát lại nhìn ra bên ngoài, một lát lại nhìn ra bên ngoài. Mặt trời đã tắt nắng rồi mà sao A Đoàn vẫn chưa có trở lại...
Miệng nhếch lên, muốn khóc rồi.
Hứa Tĩnh Ngữ lúc này tiến lên một bước, cười ôn nhu hỏi "Công chúa thích cưỡi ngựa?"
An Dương hôm nay không có mặc kỵ trang, chỉ là bên hông có đeo một cái roi ngựa nhỏ, xem như thắt lưng. An Dương có nhiều nhất là roi ngựa, dường như tất cả quần áo đều có một cái roi ngựa để phối cùng. An Dương nâng mí mắt lên liếc Hứa Tĩnh Ngữ một cái, không vì nàng ta nịnh nọt mà cao hứng.
Chẳng qua là giọng nói có chút miễn cưỡng "Ừm."
Thanh âm yếu ớt vô lực, rõ ràng là trả lời qua loa.
Hứa Tĩnh Ngữ làm như không biết, nét mặt lại càng nhu hòa, tiếp tục tiến lên thêm một bước, sóng mắt như nước "Thần nữ cũng thích cưỡi ngựa lâu rồi, công chúa lớn chút nữa có thể đi thư viện, ở đó có rất nhiều tỷ muội yêu thích cưỡi ngựa, đến lúc đó đi cưỡi cùng công chúa, nhiều người mới náo nhiệt."
An Dương bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, nhìn không ra hỉ nộ.
Đột nhiên nở nụ cười, hào khí nói "Đó là đương nhiên, nữ nhân cũng có thể tự tại, ai nói chỉ có nam nhân mới có thể thoải mái tự tại?"
Hứa Tĩnh Ngữ lập tức phụ họa "Đó là đương nhiên, công chúa thân phận tôn quý, nam nhân trần tục có thể so sánh với Người sao."
Trong mắt hiện lên sự đắc ý, chỉ là một tiểu nha đầu, cho dù cảnh giác đến đâu thì chỉ cần hơi tán dương liền tự cắn câu rồi. Đột nhiên cả người rùng mình, ngẩng đầu lên thì thấy Trần thị đang lạnh lùng nhìn mình. Trong lòng bỗng nhiên rất kì lạ, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. Sợ, sợ ta đoạt tỷ muội tốt của con gái ngươi sao?
Trần thị nhìn thấy trong mắt Hứa Tĩnh Ngữ tràn đầy khiêu khích cũng không để trong lòng. Nàng ta thích thế nào thì kệ nàng ta đi, dù sao mình cũng là một mẹ cả có trách nhiệm, nàng ta không biết quý trọng thì cũng đừng trách mình. Dù sao nàng cũng không gây ra phiền phức gì, quan trọng nhất lại đang nằm trong tay mình.
Cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao cũng là huyết mạch của Hứa gia, dù là thứ nữ cũng là con của lão gia, không thể coi nàng như Trương thị mà đối phó được, lão gia biết sẽ rất thất vọng.
Chẳng qua cũng không sao, đợi ngày nàng tự tìm đường chết là được.
Nuôi nàng ta như phế nhân? A, còn cần mình động thủ sao, tự nàng ta đã sớm làm mình trở thành phế vật rồi.
Trần thị không để ý đến Hứa Tĩnh Ngữ, ngược lại lại kéo Hứa Tâm Dao ngồi xuống, cùng nàng nói chuyện, hoàn toàn đem Hứa Tĩnh Ngữ vứt ra sau đầu. Hứa Tĩnh Ngữ thấy Trần thị không nói gì liền cho rằng nàng đang né tránh, đắc ý trào dâng nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, vẫn duy trì bộ mặt nịnh nọt An Dương.
"Ở chỗ này thực không có gì thú vị. Nhà của thần nữ cũng có hồ, tuy bây giờ nắng có chút hại cho sức khỏe nhưng hai bên bờ liễu rủ xuống có thể che nắng, ở hồ còn có gió thổi, là nơi tốt để hóng mát."
"Thần nữ mang công chúa ra đó hóng mát nhé?"
An Dương vẫn nghiêng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, tuy lúc này vẫn cũng nhau cười nói bình thường nhưng lần này lời nói ra lại làm cho Hứa Tĩnh Ngữ trở tay không kịp.
"Chỉ bằng ngươi?"
"Ngươi có tư cách gì mang Bổn công chúa đi chơi?"
"Nếu không phải nể mặt A Đoàn, ngươi cho rằng Bổn công chúa sẽ nói chuyện với loại người như ngươi?"
Ngay cả A Đoàn chỉ qua chỗ Hoàng hậu lúc ban ngày cũng biết những nữ nhân càng ôn nhu càng không thể tin, huống hồ An Dương ngày đêm ở cùng Hoàng hậu, đối với loại nữ nhân này càng thêm chán ghét, đặc biệt khi phải chứng kiến mẫu hậu ngày đêm chờ đợi phụ hoàng, An Dương vừa nhìn thấy loại nữ nhân liền hận không thể hung hăng cho một tát.
Nể mặt mũi A Đoàn nên mới không cùng nàng ta so đo, nếu không giờ này đến mặt mũi của nàng ta cũng không còn!
Mặt Hứa Tĩnh Ngữ thoáng cái liền chuyển sang màu trắng, khiếp sợ lùi về sau mấy bước, biếu tình không thể tin nhìn An Dương, hoảng sợ không nói nên lời. Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống, thân thể cũng bắt đầu run run "Thần nữ tự biết thân phận hèn mọn, thực sự không nên hy vọng có được sự chú ý của công chúa, nhưng thần nữ chỉ muốn thấy công chúa vui vẻ."
Bộ dạng khóc lê hoa đái vũ, rất đáng thương.
"Nếu như vậy làm công chúa tức giận, mong công chúa trách phạt..."
Trần thị ở bên cạnh xem diễn, lấy lùi làm tiến thật không sai, có thể thể hiện lòng trung thành của mình. Gật đầu, cũng không tệ lắm, đáng tiếc áp dụng lên sai đối tượng rồi. An Dương đi tới trước mặt Hứa Tĩnh Ngữ thì dừng lại, tuổi tuy còn nhỏ nhưng vẫn rất bình tĩnh.
"Tốt, ngươi đã muốn trách phạt, vậy thì Bổn công chúa thanh toàn cho ngươi."
A Đoàn cầm trên tay một cái lá sen to từ trên xe ngựa nhảy xuống, cười híp mắt hướng Giang Vạn Lí nói "Ta đã về đến nhà, Tiểu Giang công công ngươi cũng mau trở về đi, Thái tử ca ca chờ ngươi lâu rồi, không cần đưa ta vào tận nhà đâu!" Thái tử ca ca bận rộn, Tiểu Giang công công chắc chắn cũng muốn đi theo, đối với A Đoàn đã thành thói quen.
Giang Vạn Lí cũng không từ chối, dù sao cũng đã đưa đến cửa nhà rồi, chuyện gì còn có thể xảy ra chứ. Phân phó người mang đài sen cùng lá sen vào, sau đó tạm biệt A Đoàn "Nô tài phải đi trước, cô nương ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào muốn hồi công thì phái người đến nói một trước một tiếng, nô tài đến đón ngài!"
"Ta đã biết."
A Đoàn cầm lá sen, tựa như đang cầm vật quý giá chạy nhanh vào đại sảnh, người chưa đến đã nghe thấy tiếng.
"Mẫu thân, người xem con mang cái gì về này!"
Trước cửa không có nha hoàn, A Đoàn mềm mại chạy vào, khuôn mặt tươi cười như bông hoa nhỏ. Chỉ là vừa vào đến đại sảnh liền ngây người. "anh Dương sao ngươi lại tới đây?" Hỏi xong mới cảm thấy không khí có chút kì lạ, người đang quỳ là ai? đi thêm hai bước nữa mới nhìn rõ là Hứa Tĩnh Ngữ.
trên mặt đều là nước mắt.
Thấy A Đoàn về cũng không nói chuyện, ngược lại càng khóc dữ dội hơn, thân mình giật giật, lộ liễu đem mấy vết roi trên tay ra.
Da Hứa Tĩnh Ngữ vốn trắng nõn, mấy vết roi sưng đỏ trên cánh tay càng thêm rõ ràng, nhìn mà giật mình.
"đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt An Dương có chút đỏ, ném roi trong tay đi, trực tiếp bất mãn "Ta chờ ngươi lâu như vậy, sao giờ ngươi mới về!" Đôi mắt mở lớn, trên mặt hiện rõ nét không vui. A Đoàn không hiểu, trực tiếp đáp lại "Ngươi không có nói hôm nay ngươi muốn đến đây, ngươi cũng không có phái người đến nói trước một tiếng a!"
Sau đó không để ý đến sự bất mãn của An Dương, đưa tay ra chỉ vào Hứa Tĩnh Ngữ đang quỳ trên mặt đất.
"Đây là ngươi đánh?"
An Dương khoanh tay trước ngực quay đầu đi, không thèm nhìn A Đoàn.
Hừ!
Hứa Tĩnh Ngữ đang nằm rạp trên mặt đất đột nhiên động đậy, thò tay bắt lấy cổ chân A Đoàn. Thanh âm yếu ớt vô lực, còn miễn cưỡng cười "không sao, chỉ tại tỷ không có quy củ, tam muội không nên trách công chúa, đều là lỗi của tỷ, đừng vì tỷ mà hiểu lầm công chúa."
Vừa nói vừa run, giống như hành động ban nãy đã làm hao hết khí lực của nàng ta vậy, không cẩn thận lại động tới vết thương, không bắt được cổ chân A Đoàn nữa, chỉ nằm rạp trên mặt đất.
A Đoàn chớp chớp mắt nhìn, ngẩng đầu lên nhìn An Dương đang mở to mắt, là không phục, là ủy khuất, còn viết rõ ràng trên đó là nếu không tin nàng, nàng liền không bao giờ chơi cùng ngươi nữa! Trực tiếp cầm lá sen đưa tới, An Dương không hiểu nàng có ý gì nhưng vẫn cầm lấy.
Mắt A Đoàn hơi cong lên, khẽ cười nói "Tự tay ta hái đấy! Còn mang về rất nhiều đài sen cho ngươi ăn nữa."