Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-361
CHƯƠNG 361: KẺ CHỦ MƯU LÀ CÔ TA?
CHƯƠNG 361: KẺ CHỦ MƯU LÀ CÔ TA?
Bị mấy câu nói của thím Di khiến cho trong lòng hoảng hốt, rốt cuộc bà Đường không kìm nén được, bước nhanh đến chỗ Đường Nhật Khanh, giữ chặt tay cô thấp giọng nói: "Khanh Nhi, mẹ có lời muốn nói với con."
Đường Nhật Khanh ngước mắt, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà, không kìm được hỏi: "Mẹ, làm sao thế?"
Bà Đường hạ giọng mở miệng nói: "Bùi Danh Chính có nói khi nào thì tổ chức hôn lễ hay không?"
"Hôn lễ?" Đường Nhật Khanh khó hiểu.
Bây giờ, mâu thuẫn giữa cô và Bùi Danh Chính càng để lâu càng mệt mỏi, đừng nói hôn lễ, ngay cả việc sinh đứa bé cũng chưa thương lượng xong, làm sao còn bàn chuyện hôn lễ chứ?
"Bây giờ con đã mang thai, mà nó vẫn không định cưới con vào cửa sao, vậy nó muốn như thế nào, để con chưa kết hôn mà có con, trở thành trò cười cho toàn bộ Hải Thành sao?"
Bà vừa dứt lời, Đường Nhật Khanh đã hiểu được ý trong lời của mẹ.
Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc mở miệng: "Mẹ, không phải con đã nói rồi sao, chuyện của con, con sẽ tự giải quyết, mẹ đừng lo lắng..."
"Sao mẹ có thể không lo lắng chứ?" Bà Đường nhíu mày: "Khanh Nhi, con có biết bây giờ bên ngoài nói nhà họ Đường chúng ta thế nào không, lời khó nghe vốn cũng đủ nhiều rồi, nếu như chuyện con chưa kết hôn mà có thai lại truyền đi, e là mặt mũi nhà họ Đường chúng ta đều bị mất hết."
Nghe bà Đường nói vậy, ánh mắt Đường Nhật Khanh trở nên ảm đạm, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Đúng là gần đây lời đàm tiếu về nhà họ Đường không ít, nhưng phần lớn đều liên quan tới mẹ và Phùng Chấn Bang, bây giờ ngay cả bà còn không quản được việc của bản thân, mà còn muốn quản lý chuyện của cô sao.
Đường Nhật Khanh cảm thấy đầu bốc hỏa, cô không hề suy nghĩ, mở miệng nói: "Mẹ, mẹ thật không biết bây giờ những tin đồn ngoài kia là nói đến ai sao?"
Nghe vậy, sắc mặt bà Đường bỗng trầm xuống, ngay lập tức không còn lời nào để nói.
Đường Nhật Khanh nắm chặt nắm đấm, bước nhanh ra ngoài.
Thím Di ngơ ngác, khẽ gọi: "Khanh! Cháu..."
Đường Nhật Khanh ngoảnh mặt làm ngơ, không hề dừng bước, đi thẳng ra khỏi cửa hàng bán đồ sơ sinh.
Trong lòng vốn đã bực bội, giờ càng bực bội hơn, cô rời khỏi cửa hàng, nhưng nhất thời không biết mình nên đi đâu.
Chuyện trong nhà, chuyện bên ngoài, chuyện của ba, chuyện của mẹ, còn có chuyện giữa cô và Bùi Danh Chính, lúc này như một nồi hồ dán hỗn độn vào nhau, lao thẳng về phía cô.
Cô đi không mục đích dọc theo đường cái không biết bao lâu, thì điện thoại chợt rung lên, Đường Nhật Khanh cầm lên xem, là Bùi Danh Chính gọi tới.
Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, quyết định bấm từ chối cuộc gọi.
Một lúc sau, điện thoại lại rung lên, cô nhận được một tin nhắn: "Đã điều tra được người sai khiến Mạnh Quân lái xe tông em."
Đường Nhật Khanh lập tức cảm thấy thần kinh căng thẳng, cô bỗng tỉnh táo thêm một chút, hít sâu một hơi, gửi tin nhắn đáp lại: "Là ai?"
"Em hãy đi đến số 17 đường Thanh Phong."
Sau khi nhận được tin nhắn, Đường Nhật Khanh lập tức lấy lại tinh thần, vẫy một chiếc xe, nhanh chóng lên xe: "Tài xế, phiền anh đi đến số 17 đường Thanh Phong, càng nhanh càng tốt!"
Cô không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy người đứng phía sau muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Ở nơi khác, trong quán bar Thanh Phong nằm ở số 17 đường Thanh Phong, vì trời vẫn còn sớm, nên ở cửa gần như không có người nào, người trong quán bar cũng tập trung hết ở hành lang chật hẹp gần đó.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục, giống như vệ sĩ nhìn chằm chằm ông chủ trong quán, nhân viên pha chế còn có hai nhân viên tạp vụ bị dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Trương Phó đứng ở cửa của một phòng VIP nhỏ trong hành lang, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Cửa phòng khép hờ, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói từ bên trong truyền đến.
Trong phòng, Phùng Thiến bị người ta cột vào trên ghế, đầu tóc rối bời, mặt mày bầm tím, hai mắt phủ đầy tơ máu được che bởi mấy sợi tóc, sắc bén cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính.
Người đàn ông vẻ mặt thâm trầm: "Còn chưa chịu nói sao?"
Phùng Thiến sắc mặt hơi đáng sợ, giọng nói khàn khán: "Cái gì nên nói tao đều nói rồi, mày còn muốn như thế nào nữa?"
"Tôi muốn nghe phải là lời nói thật." Bùi Danh Chính chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh, hết sức kiên nhẫn: "Nói hay không tùy cô, nhưng mà chịu tội cũng là cô."
"Hừ!" Phùng Thiến cười lạnh: "Mày tống cậu tao vào tù, tất nhiên tao muốn trả thù mày. Không phải Đường Nhật Khanh là tâm can bảo bối của mày sao? Vậy tao phải khiến nó không được yên, sớm biết được các người sẽ đi Tân Thành đi công tác, nên tao đã chuẩn bị kế hoạch sẵn sàng, tìm được người đàn ông ung thư giai đoạn cuối đó, cho gã một số tiền lớn, vì có thể cho vợ con mình cuộc sống tốt, gã đã đồng ý, chỉ thật không ngờ mạng Đường Nhật Khanh lại lớn như thế."
Vẻ mặt Phùng Thiến dần trở nên dữ tợn: "Nhưng mà đêm dài lắm mộng, sớm muộn cũng có một ngày dù tao không giết được cô ta, thì cũng sẽ có người giết chết cô ta."
Nghe được lời này của Phùng Thiến, lòng Bùi Danh Chính bỗng nhiên thắt lại, anh nhíu mày, trong lòng dâng lên sự giận dữ.
Lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, có sự đe dọa uy hiếp gì anh chưa thấy qua, từ trong lòng người đen tối leo ra, hôm nay anh đã sớm luyện thành một thân thiết giáp, thế nhưng nghe thấy Phùng thiến nhắc đến cái tên đó, anh lại không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Anh không sợ mình như thế nào, chỉ Đường Nhật Khanh bị thương.
Bùi Danh Chính nắm chặt nắm đấm, nghiêng đầu nhìn về phía bóng người đàn ông đứng ở cổng.
Không cần Bùi Danh Chính nói gì, anh ta đã lập tức hiểu ý, bước lên, cầm dây lưng trong tay, quất mạnh vào người Phùng Thiến.
Cùng với tiếng hét thảm thiết, chỗ mặt Phùng Thiến bị quất trúng lập tức sưng đỏ.
Bùi Danh Chính trầm giọng hỏi: "Tao cho mày cơ hội, chỉ cần mày chịu nói là ai sai mày làm như vậy, tao sẽ tha cho mày."
Tất cả chứng cứ mà đàn em của anh ở Tân Thành điều tra được đều đều chỉ hướng Phùng Thiến, đúng là cô ta có lén liên hệ với Mạnh Quân, kẻ gây tai nạn, còn cấp cho gã một khoản tiền, nhưng Phùng Thiến căn bản không phải là người có thể nghĩ ra được âm mưu tàn độc như thế.
Huống hồ, trong từng lời nói của cô ta, đều xen lẫn thứ gì khác, lời nói đầy ẩn ý khiến cho người ta không rét mà run.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, Bùi Danh Chính cảm thấy chắc chắn cô ta bị người sai khiến, nhưng dù anh hỏi thế nào, đe dọa, dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, nhưng Phùng Thiến vẫn không thèm nể mặt.
Bây giờ dù đã bắt được người, nhưng kẻ chủ mưu phía sau vẫn ẩn náu ở nơi bí mật gần đó, vậy sao anh có thể yên tâm cho được.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Trương Phó đẩy cửa phòng ra, nhìn Bùi Danh Chính nói: "Tổng giám đốc Tổng giám đốc Bùi, thư ký Đường tới rồi."
Lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt Bùi Danh Chính khẽ biến hóa, anh vuốt cằm: "Ừm, cứ để cô ấy vào."
Vừa vào cửa, Đường Nhật Khanh đã nhìn về bên này, đi tới nhìn thấy Trương Phó, cô mới do dự đi lên trước.
Trương Phó đứng ở cứa, khẽ gật đầu với Đường Nhật Khanh: "Tổng giám đốc Bùi nói cô cứ đi vào."
Nghĩ đến đẩy cửa đi vào sẽ nhìn kẻ thấy muốn giết mình, Đường Nhật Khanh không khỏi cảm thấy căng thẳng, cô hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa, bước vào.
Khi nhìn thấy Phùng Thiến bị trói trên ghế, Đường Nhật Khanh bỗng nhiên sững sờ.
Sao lại là cô ta...
Bùi Danh Chính quay người đi đến bên cạnh cô, nói khẽ: "Cô ta đã thừa nhận tất cả."
Đường Nhật Khanh thẫn thờ gật đầu, lưỡng lự bước tới, bước lại gần hai bước.
Nụ cười trên mặt Phùng Thiến mang theo vài phần lạnh lẽo khiến người ta rùng mình: "Thật không ngờ, chúng ta lại còn có thể gặp mặt, hơn nữa còn dùng loại phương thức này."
Bờ môi Đường Nhật Khanh run rẩy, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe âm thanh Phùng Thiến tiếp tục vang lên.
Âm thanh của cô ta cực nhẹ, mang theo chút áp bách vô hình: "Lẽ ra mày phải chết như ba mày mới đúng."
CHƯƠNG 361: KẺ CHỦ MƯU LÀ CÔ TA?
Bị mấy câu nói của thím Di khiến cho trong lòng hoảng hốt, rốt cuộc bà Đường không kìm nén được, bước nhanh đến chỗ Đường Nhật Khanh, giữ chặt tay cô thấp giọng nói: "Khanh Nhi, mẹ có lời muốn nói với con."
Đường Nhật Khanh ngước mắt, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà, không kìm được hỏi: "Mẹ, làm sao thế?"
Bà Đường hạ giọng mở miệng nói: "Bùi Danh Chính có nói khi nào thì tổ chức hôn lễ hay không?"
"Hôn lễ?" Đường Nhật Khanh khó hiểu.
Bây giờ, mâu thuẫn giữa cô và Bùi Danh Chính càng để lâu càng mệt mỏi, đừng nói hôn lễ, ngay cả việc sinh đứa bé cũng chưa thương lượng xong, làm sao còn bàn chuyện hôn lễ chứ?
"Bây giờ con đã mang thai, mà nó vẫn không định cưới con vào cửa sao, vậy nó muốn như thế nào, để con chưa kết hôn mà có con, trở thành trò cười cho toàn bộ Hải Thành sao?"
Bà vừa dứt lời, Đường Nhật Khanh đã hiểu được ý trong lời của mẹ.
Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc mở miệng: "Mẹ, không phải con đã nói rồi sao, chuyện của con, con sẽ tự giải quyết, mẹ đừng lo lắng..."
"Sao mẹ có thể không lo lắng chứ?" Bà Đường nhíu mày: "Khanh Nhi, con có biết bây giờ bên ngoài nói nhà họ Đường chúng ta thế nào không, lời khó nghe vốn cũng đủ nhiều rồi, nếu như chuyện con chưa kết hôn mà có thai lại truyền đi, e là mặt mũi nhà họ Đường chúng ta đều bị mất hết."
Nghe bà Đường nói vậy, ánh mắt Đường Nhật Khanh trở nên ảm đạm, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Đúng là gần đây lời đàm tiếu về nhà họ Đường không ít, nhưng phần lớn đều liên quan tới mẹ và Phùng Chấn Bang, bây giờ ngay cả bà còn không quản được việc của bản thân, mà còn muốn quản lý chuyện của cô sao.
Đường Nhật Khanh cảm thấy đầu bốc hỏa, cô không hề suy nghĩ, mở miệng nói: "Mẹ, mẹ thật không biết bây giờ những tin đồn ngoài kia là nói đến ai sao?"
Nghe vậy, sắc mặt bà Đường bỗng trầm xuống, ngay lập tức không còn lời nào để nói.
Đường Nhật Khanh nắm chặt nắm đấm, bước nhanh ra ngoài.
Thím Di ngơ ngác, khẽ gọi: "Khanh! Cháu..."
Đường Nhật Khanh ngoảnh mặt làm ngơ, không hề dừng bước, đi thẳng ra khỏi cửa hàng bán đồ sơ sinh.
Trong lòng vốn đã bực bội, giờ càng bực bội hơn, cô rời khỏi cửa hàng, nhưng nhất thời không biết mình nên đi đâu.
Chuyện trong nhà, chuyện bên ngoài, chuyện của ba, chuyện của mẹ, còn có chuyện giữa cô và Bùi Danh Chính, lúc này như một nồi hồ dán hỗn độn vào nhau, lao thẳng về phía cô.
Cô đi không mục đích dọc theo đường cái không biết bao lâu, thì điện thoại chợt rung lên, Đường Nhật Khanh cầm lên xem, là Bùi Danh Chính gọi tới.
Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, quyết định bấm từ chối cuộc gọi.
Một lúc sau, điện thoại lại rung lên, cô nhận được một tin nhắn: "Đã điều tra được người sai khiến Mạnh Quân lái xe tông em."
Đường Nhật Khanh lập tức cảm thấy thần kinh căng thẳng, cô bỗng tỉnh táo thêm một chút, hít sâu một hơi, gửi tin nhắn đáp lại: "Là ai?"
"Em hãy đi đến số 17 đường Thanh Phong."
Sau khi nhận được tin nhắn, Đường Nhật Khanh lập tức lấy lại tinh thần, vẫy một chiếc xe, nhanh chóng lên xe: "Tài xế, phiền anh đi đến số 17 đường Thanh Phong, càng nhanh càng tốt!"
Cô không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy người đứng phía sau muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Ở nơi khác, trong quán bar Thanh Phong nằm ở số 17 đường Thanh Phong, vì trời vẫn còn sớm, nên ở cửa gần như không có người nào, người trong quán bar cũng tập trung hết ở hành lang chật hẹp gần đó.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục, giống như vệ sĩ nhìn chằm chằm ông chủ trong quán, nhân viên pha chế còn có hai nhân viên tạp vụ bị dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Trương Phó đứng ở cửa của một phòng VIP nhỏ trong hành lang, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Cửa phòng khép hờ, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói từ bên trong truyền đến.
Trong phòng, Phùng Thiến bị người ta cột vào trên ghế, đầu tóc rối bời, mặt mày bầm tím, hai mắt phủ đầy tơ máu được che bởi mấy sợi tóc, sắc bén cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính.
Người đàn ông vẻ mặt thâm trầm: "Còn chưa chịu nói sao?"
Phùng Thiến sắc mặt hơi đáng sợ, giọng nói khàn khán: "Cái gì nên nói tao đều nói rồi, mày còn muốn như thế nào nữa?"
"Tôi muốn nghe phải là lời nói thật." Bùi Danh Chính chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh, hết sức kiên nhẫn: "Nói hay không tùy cô, nhưng mà chịu tội cũng là cô."
"Hừ!" Phùng Thiến cười lạnh: "Mày tống cậu tao vào tù, tất nhiên tao muốn trả thù mày. Không phải Đường Nhật Khanh là tâm can bảo bối của mày sao? Vậy tao phải khiến nó không được yên, sớm biết được các người sẽ đi Tân Thành đi công tác, nên tao đã chuẩn bị kế hoạch sẵn sàng, tìm được người đàn ông ung thư giai đoạn cuối đó, cho gã một số tiền lớn, vì có thể cho vợ con mình cuộc sống tốt, gã đã đồng ý, chỉ thật không ngờ mạng Đường Nhật Khanh lại lớn như thế."
Vẻ mặt Phùng Thiến dần trở nên dữ tợn: "Nhưng mà đêm dài lắm mộng, sớm muộn cũng có một ngày dù tao không giết được cô ta, thì cũng sẽ có người giết chết cô ta."
Nghe được lời này của Phùng Thiến, lòng Bùi Danh Chính bỗng nhiên thắt lại, anh nhíu mày, trong lòng dâng lên sự giận dữ.
Lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, có sự đe dọa uy hiếp gì anh chưa thấy qua, từ trong lòng người đen tối leo ra, hôm nay anh đã sớm luyện thành một thân thiết giáp, thế nhưng nghe thấy Phùng thiến nhắc đến cái tên đó, anh lại không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Anh không sợ mình như thế nào, chỉ Đường Nhật Khanh bị thương.
Bùi Danh Chính nắm chặt nắm đấm, nghiêng đầu nhìn về phía bóng người đàn ông đứng ở cổng.
Không cần Bùi Danh Chính nói gì, anh ta đã lập tức hiểu ý, bước lên, cầm dây lưng trong tay, quất mạnh vào người Phùng Thiến.
Cùng với tiếng hét thảm thiết, chỗ mặt Phùng Thiến bị quất trúng lập tức sưng đỏ.
Bùi Danh Chính trầm giọng hỏi: "Tao cho mày cơ hội, chỉ cần mày chịu nói là ai sai mày làm như vậy, tao sẽ tha cho mày."
Tất cả chứng cứ mà đàn em của anh ở Tân Thành điều tra được đều đều chỉ hướng Phùng Thiến, đúng là cô ta có lén liên hệ với Mạnh Quân, kẻ gây tai nạn, còn cấp cho gã một khoản tiền, nhưng Phùng Thiến căn bản không phải là người có thể nghĩ ra được âm mưu tàn độc như thế.
Huống hồ, trong từng lời nói của cô ta, đều xen lẫn thứ gì khác, lời nói đầy ẩn ý khiến cho người ta không rét mà run.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, Bùi Danh Chính cảm thấy chắc chắn cô ta bị người sai khiến, nhưng dù anh hỏi thế nào, đe dọa, dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, nhưng Phùng Thiến vẫn không thèm nể mặt.
Bây giờ dù đã bắt được người, nhưng kẻ chủ mưu phía sau vẫn ẩn náu ở nơi bí mật gần đó, vậy sao anh có thể yên tâm cho được.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Trương Phó đẩy cửa phòng ra, nhìn Bùi Danh Chính nói: "Tổng giám đốc Tổng giám đốc Bùi, thư ký Đường tới rồi."
Lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt Bùi Danh Chính khẽ biến hóa, anh vuốt cằm: "Ừm, cứ để cô ấy vào."
Vừa vào cửa, Đường Nhật Khanh đã nhìn về bên này, đi tới nhìn thấy Trương Phó, cô mới do dự đi lên trước.
Trương Phó đứng ở cứa, khẽ gật đầu với Đường Nhật Khanh: "Tổng giám đốc Bùi nói cô cứ đi vào."
Nghĩ đến đẩy cửa đi vào sẽ nhìn kẻ thấy muốn giết mình, Đường Nhật Khanh không khỏi cảm thấy căng thẳng, cô hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa, bước vào.
Khi nhìn thấy Phùng Thiến bị trói trên ghế, Đường Nhật Khanh bỗng nhiên sững sờ.
Sao lại là cô ta...
Bùi Danh Chính quay người đi đến bên cạnh cô, nói khẽ: "Cô ta đã thừa nhận tất cả."
Đường Nhật Khanh thẫn thờ gật đầu, lưỡng lự bước tới, bước lại gần hai bước.
Nụ cười trên mặt Phùng Thiến mang theo vài phần lạnh lẽo khiến người ta rùng mình: "Thật không ngờ, chúng ta lại còn có thể gặp mặt, hơn nữa còn dùng loại phương thức này."
Bờ môi Đường Nhật Khanh run rẩy, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe âm thanh Phùng Thiến tiếp tục vang lên.
Âm thanh của cô ta cực nhẹ, mang theo chút áp bách vô hình: "Lẽ ra mày phải chết như ba mày mới đúng."