Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-416
CHƯƠNG 416: BỊ ĐƯA VÀO CHỖ CHẾT
CHƯƠNG 416: BỊ ĐƯA VÀO CHỖ CHẾT
Cửa vang oành một tiếng, Đường Nhật Khanh đang giữ lấy tay nắm cửa ở bên ngoài còn tưởng là Chương Tú Tú gấp gáp xô cửa nhưng ngay sau đó bên trong đã truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ.
"A! Anh đừng có đụng vào tôi, buông tay ra."
"Tôi là chủ của anh, anh hiểu lầm rồi."
"Đừng có đụng vào tôi! A!."
Tiếng kêu thê thảm vang lên, nương theo âm thanh hỗn tạp, tiếng động ở bên trong càng ngày càng nhỏ.
Trong nháy mắt, Đường Nhật Khanh đã hiểu được tất cả, khi nghe thấy âm thanh bên trong, nguồn điện đột nhiên mất, nhịn không được mà toàn thân phát run.
Cô đã hoàn toàn hiểu rõ Chương Tú Tú muốn làm gì với cô, trước đó cô ta đã sắp xếp căn phòng này với một người đàn ông, lại tìm người cắt đứt nguồn điện của buổi tiệc, thừa dịp tinh thần hỗn loạn đưa cô đến nơi này, rồi...
Thân thể cô run lên, Đường Nhật Khanh cảm thấy không rét mà run, cô muốn cất bước đi khỏi nhưng hai cái chân lại như nhũn ra.
Lại cộng thêm việc giày trên chân bởi vì lúc nãy giãy dụa cho nên đã bị cô làm rơi đâu đó rồi, bây giờ cô chỉ có thể đi chân trần trên mặt đất, nhưng đi cũng không ổn cho lắm.
Lảo đảo nghiêng nghiêng ngã ngã đi đến đầu cầu thang, thân thể Đường Nhật Khanh sập xuống, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, cô vịn tường chậm rãi bước xuống lầu.
Vừa mới bước xuống được hai bậc thang đã có một trận tiếng ồn ào truyền đến.
"Lên lầu tìm xem."
Đường Nhật Khanh cố gắng chống đỡ lấy một hơi, nhìn thấy đám người đi lên, ánh mắt cố gắng nhìn thẳng về phía trước, lúc thấy rõ gương mặt quen thuộc trong đám người kia, trong nháy mắt nước mắt đã trào lên.
"Đường Nhật Khanh!" Lông mày Bùi Danh Chính cau chặt lại, chân bước rộng ra thành ba bậc cầu thang, trực tiếp ôm người phụ nữ đang muốn ngã xuống.
Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của người đàn ông, Đường Nhật Khanh hít hít cánh mũi chua chua, nước mắt không khống chế được mà trào ra.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai?" Đường Nhật Khanh lắc đầu trầm mặc không nói.
Mà Trương Phó ở một bên mở miệng đề nghị: "Cậu chủ, hiện tại vẫn là nên đưa cô Đường đến nơi an toàn trước đi, nhanh chóng xử lý miệng vết thương."
Bùi Danh Chính nghe như vậy cũng không nói hai lời, anh cởi áo khoác trên người ra khoác lên người của cô, trực tiếp xoay người ôm ngang cô lên, bước đi xuống lầu.
Mặc dù đã có điện nhưng khách ở đại sảnh lầu một vẫn lo sợ bất an như cũ, đám người đang tập trung ở một chỗ cúi đầu nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.
Nhìn thấy Bùi Danh Chính ôm Đường Nhật Khanh bước xuống, còn có một đám người vây ở xung quanh, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn nhìn về phía này.
Bùi Danh Chính đặt Đường Nhật Khanh ngồi lên ghế, lập tức dặn dò người ở bên cạnh: "Mau đi tìm hòm thuốc đi."
Anh vừa nói xong, Ôn Thanh Triều dẫn đầu một hàng người đi tới. Nhìn thấy bộ dạng này của Đường Nhật Khanh, sắc mặt Ôn Thanh Triều cũng âm trầm, nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đôi tay Bùi Danh Chính đang Buông lỏng bên người nắm chặt lại, anh xoay người qua, dường như cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Ôn Thanh Triều: "Ngược lại tôi phải hỏi anh câu này đó, đây là địa bàn của anh, sao đột nhiên lại mất điện, người đột nhiên lại mất tích?"
Bị Bùi Danh Chính nói như vậy, sắc mặt Ôn Thanh Triều cũng trắng bệch, anh ta quay đầu nhìn về phía trợ lý ở sau lưng: "Lập tức đi điều tra."
Hòm thuốc đã được mang tới, một nhân viên có kinh nghiệm băng bó đã tiến đến xử lý vết thương cho Đường Nhật Khanh.
Vừa mới băng bó xong, không biết tại sao đám người đang tụ tập bên phía kia đột nhiên nhốn nháo hết cả lên, âm thanh càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào điện thoại, biểu cảm trên mặt đều khác nhau.
Không đợi Bùi Danh Chính mở miệng hỏi, Trương Phó đã đi tới kề sát vào tai anh nhỏ giọng nói cái gì đó...
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt lại, một lát sau nhìn về phía Đường Nhật Khanh, mở miệng hỏi: "Người làm em bị thương... là Chương Tú Tú?"
Cảm xúc của Đường Nhật Khanh vừa mới dịu đi một chút, bây giờ nghe thấy cái tên này, thân thể không tự chủ được mà run rẩy. Cô kịp phản ứng lại, nâng mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, bàn tay nắm chặt lại với nhau: "Sao anh biết?"
Từ lúc cô bước xuống từ trên lầu, cô chưa hề nhắc tới một chữ liên quan đến chuyện lúc nãy, nhưng tại sao Bùi Danh Chính lại biết.
Bùi Danh Chính dừng lại một chút, do dự trong chớp mắt: "Trên mạng đang phát trực tiếp hiện trường."
Chỉ là mấy chữ đơn giản cũng khiến Đường Nhật Khanh sững sờ, nửa giây sau cô bỗng nhiên kịp phản ứng, nâng mắt nhìn về phía đám người ồn ào ở bên kia.
Trong lòng của cô càng thêm sáng tỏ, nếu như lúc nãy cô không đẩy Chương Tú Tú vào trong đó, chắc chắn hiện tại người xuất hiện trên đó chính là cô.
Đột nhiên một người mặc bộ đồ tây màu đen bước nhanh đi tới nhỏ giọng nói ở bên tai Ôn Thanh Triều: "Ông chủ, bắt được một người, hắn ta thừa nhận hắn ta là người động tay động chân với rượu, còn có vụ đột nhiên bị mất điện cũng là do hắn ta."
Đường Nhật Khanh nghe như vậy nghi ngờ mở miệng hỏi: "Cái gì mà rượu có vấn đề? Rượu gì?"
Ôn Thanh Triều nghe vậy giương mắt nhìn về phía cô, nói khẽ: "Có mấy người khách uống rượu xảy ra chuyện, bên trong đã bị người ta trộn lẫn thuốc."
Trong lòng Đường Nhật Khanh trầm xuống, nghĩ đến người lúc đầu đưa rượu cho cô cùng với người tập kích cô chính là một người, cô đã hiểu ngay lập tức. Hóa ra ly rượu đỏ lúc nãy mà cô lấy từ trên khay có vấn đề, vẫn may là lúc ấy cô nhớ đến lời nói của Bùi Danh Chính nên đã đổi thành ly nước trái cây.
Từ chuyện ly rượu đỏ bị trộn thuốc đến chuyện đột nhiên bị mất điện, sau đó bị người khác tập kích, còn có người đàn ông ở bên trong phòng và chuyện phát trực tiếp, những chuyện này mốc nói đang xen lại với nhau, từng bước ép sát, nếu như hôm nay không cẩn thận thì chắc chắn cô đã bị đưa vào chỗ chết rồi.
Bây giờ nghĩ đến những chuyện tiếp theo, toàn thân Đường Nhật Khanh không khỏi phát run, cô không rõ rốt cuộc mình và Chương Tú Tú có hận thù sâu nặng như thế nào để cô ta tiêu hao tất cả các thủ đoạn trên người cô như vậy!
Nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch, môi không khống chế được mà run rẩy, Bùi Danh Chính nhíu mày, vội vàng đi lên kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, có anh ở bên cạnh em."
Tiếp theo sự trấn an của người đàn ông, anh lại nhẹ giọng hỏi: "Em nói cho anh biết chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, kể hết tất cả những chuyện mà mình gặp phải cho Bùi Danh Chính nghe.
Ôn Thanh Triều đứng ở một bên nghe như vậy sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Đợi đến khi Đường Nhật Khanh nói xong, trợ lý của Ôn Thanh Triều vội vàng mở miệng nói: "Ông chủ, người mà lúc nãy bọn họ bắt được chính là nhân viên phục vụ ở đây, theo sự miêu tả của cô Đường, chắc chắn là hắn ta."
Bùi Danh Chính nhíu mày quay đầu nhìn về phía Trương Phó, giọng nói lạnh lùng: "Cậu đi mang cái tên đó đến đây cho tôi, tôi muốn đích thân xử lý."
Ôn Thanh Triều ở một bên đột nhiên mở miệng: "Cậu Bùi muốn xử lý như thế nào?"
Người sắp xếp sân bãi của buổi tiệc ngày hôm nay chính là một người bạn tốt của Ôn Thanh Triều, bây giờ anh ta là người làm chủ lại để buổi tiệc xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên anh ta đang đứng trên đầu ngọn gió của dư luận. Mà người của Bùi Danh Chính tự tiện mang đi xử lý cũng là đánh vào mặt của anh ta trước mặt của mọi người.
Bùi Danh Chính nhíu mày trầm giọng nói: "Anh Ôn đây là không chịu nhả người ra à?"
Ôn Thanh Triều cười cười: "Dĩ nhiên là không phải, chỉ là tôi cảm thấy bây giờ chuyện đã ầm ĩ lớn như vậy, nếu như cần xử lý thì đương nhiên cũng phải để người phụ trách là tôi đây ra mặt, nếu không thì tất cả mọi người cũng phải khó xử, không phải sao?"
Bùi Danh Chính nghe vậy thì sắc mặt chìm xuống, đột nhiên Ôn Thanh Triều tiến lên nửa bước tiến gần về phía Bùi Danh Chính, nói khẽ: "Tổng giám đốc Bùi không cần phải vì loại người này mà làm dơ tay của mình, tôi sẽ đưa hắn ta đến cơ quan có liên quan, cứ thuận theo quá trình ở nơi đó, sau đó chúng ta để cho hắn chịu tội cũng không muộn."
Quả nhiên loại người khôn ngoan như Ôn Thanh Triều đây phải giữ mặt mũi cho chính mình, muốn để cho tất cả chuyện này không có liên quan đến mình, tuyên bố rằng mình Chính Nghĩa, đồng thời cũng không đắc tội với người khác.
Khi Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính nghe xong những lời này, trong lòng cũng hiểu rõ là chuyện gì.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, sợ Bùi Danh Chính không chịu lùi bước, cô đưa tay giữ chặt tay của người đàn ông nói khẽ: "Cứ để cho anh Ôn làm đi."
CHƯƠNG 416: BỊ ĐƯA VÀO CHỖ CHẾT
Cửa vang oành một tiếng, Đường Nhật Khanh đang giữ lấy tay nắm cửa ở bên ngoài còn tưởng là Chương Tú Tú gấp gáp xô cửa nhưng ngay sau đó bên trong đã truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ.
"A! Anh đừng có đụng vào tôi, buông tay ra."
"Tôi là chủ của anh, anh hiểu lầm rồi."
"Đừng có đụng vào tôi! A!."
Tiếng kêu thê thảm vang lên, nương theo âm thanh hỗn tạp, tiếng động ở bên trong càng ngày càng nhỏ.
Trong nháy mắt, Đường Nhật Khanh đã hiểu được tất cả, khi nghe thấy âm thanh bên trong, nguồn điện đột nhiên mất, nhịn không được mà toàn thân phát run.
Cô đã hoàn toàn hiểu rõ Chương Tú Tú muốn làm gì với cô, trước đó cô ta đã sắp xếp căn phòng này với một người đàn ông, lại tìm người cắt đứt nguồn điện của buổi tiệc, thừa dịp tinh thần hỗn loạn đưa cô đến nơi này, rồi...
Thân thể cô run lên, Đường Nhật Khanh cảm thấy không rét mà run, cô muốn cất bước đi khỏi nhưng hai cái chân lại như nhũn ra.
Lại cộng thêm việc giày trên chân bởi vì lúc nãy giãy dụa cho nên đã bị cô làm rơi đâu đó rồi, bây giờ cô chỉ có thể đi chân trần trên mặt đất, nhưng đi cũng không ổn cho lắm.
Lảo đảo nghiêng nghiêng ngã ngã đi đến đầu cầu thang, thân thể Đường Nhật Khanh sập xuống, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, cô vịn tường chậm rãi bước xuống lầu.
Vừa mới bước xuống được hai bậc thang đã có một trận tiếng ồn ào truyền đến.
"Lên lầu tìm xem."
Đường Nhật Khanh cố gắng chống đỡ lấy một hơi, nhìn thấy đám người đi lên, ánh mắt cố gắng nhìn thẳng về phía trước, lúc thấy rõ gương mặt quen thuộc trong đám người kia, trong nháy mắt nước mắt đã trào lên.
"Đường Nhật Khanh!" Lông mày Bùi Danh Chính cau chặt lại, chân bước rộng ra thành ba bậc cầu thang, trực tiếp ôm người phụ nữ đang muốn ngã xuống.
Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của người đàn ông, Đường Nhật Khanh hít hít cánh mũi chua chua, nước mắt không khống chế được mà trào ra.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai?" Đường Nhật Khanh lắc đầu trầm mặc không nói.
Mà Trương Phó ở một bên mở miệng đề nghị: "Cậu chủ, hiện tại vẫn là nên đưa cô Đường đến nơi an toàn trước đi, nhanh chóng xử lý miệng vết thương."
Bùi Danh Chính nghe như vậy cũng không nói hai lời, anh cởi áo khoác trên người ra khoác lên người của cô, trực tiếp xoay người ôm ngang cô lên, bước đi xuống lầu.
Mặc dù đã có điện nhưng khách ở đại sảnh lầu một vẫn lo sợ bất an như cũ, đám người đang tập trung ở một chỗ cúi đầu nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.
Nhìn thấy Bùi Danh Chính ôm Đường Nhật Khanh bước xuống, còn có một đám người vây ở xung quanh, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn nhìn về phía này.
Bùi Danh Chính đặt Đường Nhật Khanh ngồi lên ghế, lập tức dặn dò người ở bên cạnh: "Mau đi tìm hòm thuốc đi."
Anh vừa nói xong, Ôn Thanh Triều dẫn đầu một hàng người đi tới. Nhìn thấy bộ dạng này của Đường Nhật Khanh, sắc mặt Ôn Thanh Triều cũng âm trầm, nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đôi tay Bùi Danh Chính đang Buông lỏng bên người nắm chặt lại, anh xoay người qua, dường như cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Ôn Thanh Triều: "Ngược lại tôi phải hỏi anh câu này đó, đây là địa bàn của anh, sao đột nhiên lại mất điện, người đột nhiên lại mất tích?"
Bị Bùi Danh Chính nói như vậy, sắc mặt Ôn Thanh Triều cũng trắng bệch, anh ta quay đầu nhìn về phía trợ lý ở sau lưng: "Lập tức đi điều tra."
Hòm thuốc đã được mang tới, một nhân viên có kinh nghiệm băng bó đã tiến đến xử lý vết thương cho Đường Nhật Khanh.
Vừa mới băng bó xong, không biết tại sao đám người đang tụ tập bên phía kia đột nhiên nhốn nháo hết cả lên, âm thanh càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào điện thoại, biểu cảm trên mặt đều khác nhau.
Không đợi Bùi Danh Chính mở miệng hỏi, Trương Phó đã đi tới kề sát vào tai anh nhỏ giọng nói cái gì đó...
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt lại, một lát sau nhìn về phía Đường Nhật Khanh, mở miệng hỏi: "Người làm em bị thương... là Chương Tú Tú?"
Cảm xúc của Đường Nhật Khanh vừa mới dịu đi một chút, bây giờ nghe thấy cái tên này, thân thể không tự chủ được mà run rẩy. Cô kịp phản ứng lại, nâng mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, bàn tay nắm chặt lại với nhau: "Sao anh biết?"
Từ lúc cô bước xuống từ trên lầu, cô chưa hề nhắc tới một chữ liên quan đến chuyện lúc nãy, nhưng tại sao Bùi Danh Chính lại biết.
Bùi Danh Chính dừng lại một chút, do dự trong chớp mắt: "Trên mạng đang phát trực tiếp hiện trường."
Chỉ là mấy chữ đơn giản cũng khiến Đường Nhật Khanh sững sờ, nửa giây sau cô bỗng nhiên kịp phản ứng, nâng mắt nhìn về phía đám người ồn ào ở bên kia.
Trong lòng của cô càng thêm sáng tỏ, nếu như lúc nãy cô không đẩy Chương Tú Tú vào trong đó, chắc chắn hiện tại người xuất hiện trên đó chính là cô.
Đột nhiên một người mặc bộ đồ tây màu đen bước nhanh đi tới nhỏ giọng nói ở bên tai Ôn Thanh Triều: "Ông chủ, bắt được một người, hắn ta thừa nhận hắn ta là người động tay động chân với rượu, còn có vụ đột nhiên bị mất điện cũng là do hắn ta."
Đường Nhật Khanh nghe như vậy nghi ngờ mở miệng hỏi: "Cái gì mà rượu có vấn đề? Rượu gì?"
Ôn Thanh Triều nghe vậy giương mắt nhìn về phía cô, nói khẽ: "Có mấy người khách uống rượu xảy ra chuyện, bên trong đã bị người ta trộn lẫn thuốc."
Trong lòng Đường Nhật Khanh trầm xuống, nghĩ đến người lúc đầu đưa rượu cho cô cùng với người tập kích cô chính là một người, cô đã hiểu ngay lập tức. Hóa ra ly rượu đỏ lúc nãy mà cô lấy từ trên khay có vấn đề, vẫn may là lúc ấy cô nhớ đến lời nói của Bùi Danh Chính nên đã đổi thành ly nước trái cây.
Từ chuyện ly rượu đỏ bị trộn thuốc đến chuyện đột nhiên bị mất điện, sau đó bị người khác tập kích, còn có người đàn ông ở bên trong phòng và chuyện phát trực tiếp, những chuyện này mốc nói đang xen lại với nhau, từng bước ép sát, nếu như hôm nay không cẩn thận thì chắc chắn cô đã bị đưa vào chỗ chết rồi.
Bây giờ nghĩ đến những chuyện tiếp theo, toàn thân Đường Nhật Khanh không khỏi phát run, cô không rõ rốt cuộc mình và Chương Tú Tú có hận thù sâu nặng như thế nào để cô ta tiêu hao tất cả các thủ đoạn trên người cô như vậy!
Nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch, môi không khống chế được mà run rẩy, Bùi Danh Chính nhíu mày, vội vàng đi lên kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, có anh ở bên cạnh em."
Tiếp theo sự trấn an của người đàn ông, anh lại nhẹ giọng hỏi: "Em nói cho anh biết chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, kể hết tất cả những chuyện mà mình gặp phải cho Bùi Danh Chính nghe.
Ôn Thanh Triều đứng ở một bên nghe như vậy sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Đợi đến khi Đường Nhật Khanh nói xong, trợ lý của Ôn Thanh Triều vội vàng mở miệng nói: "Ông chủ, người mà lúc nãy bọn họ bắt được chính là nhân viên phục vụ ở đây, theo sự miêu tả của cô Đường, chắc chắn là hắn ta."
Bùi Danh Chính nhíu mày quay đầu nhìn về phía Trương Phó, giọng nói lạnh lùng: "Cậu đi mang cái tên đó đến đây cho tôi, tôi muốn đích thân xử lý."
Ôn Thanh Triều ở một bên đột nhiên mở miệng: "Cậu Bùi muốn xử lý như thế nào?"
Người sắp xếp sân bãi của buổi tiệc ngày hôm nay chính là một người bạn tốt của Ôn Thanh Triều, bây giờ anh ta là người làm chủ lại để buổi tiệc xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên anh ta đang đứng trên đầu ngọn gió của dư luận. Mà người của Bùi Danh Chính tự tiện mang đi xử lý cũng là đánh vào mặt của anh ta trước mặt của mọi người.
Bùi Danh Chính nhíu mày trầm giọng nói: "Anh Ôn đây là không chịu nhả người ra à?"
Ôn Thanh Triều cười cười: "Dĩ nhiên là không phải, chỉ là tôi cảm thấy bây giờ chuyện đã ầm ĩ lớn như vậy, nếu như cần xử lý thì đương nhiên cũng phải để người phụ trách là tôi đây ra mặt, nếu không thì tất cả mọi người cũng phải khó xử, không phải sao?"
Bùi Danh Chính nghe vậy thì sắc mặt chìm xuống, đột nhiên Ôn Thanh Triều tiến lên nửa bước tiến gần về phía Bùi Danh Chính, nói khẽ: "Tổng giám đốc Bùi không cần phải vì loại người này mà làm dơ tay của mình, tôi sẽ đưa hắn ta đến cơ quan có liên quan, cứ thuận theo quá trình ở nơi đó, sau đó chúng ta để cho hắn chịu tội cũng không muộn."
Quả nhiên loại người khôn ngoan như Ôn Thanh Triều đây phải giữ mặt mũi cho chính mình, muốn để cho tất cả chuyện này không có liên quan đến mình, tuyên bố rằng mình Chính Nghĩa, đồng thời cũng không đắc tội với người khác.
Khi Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính nghe xong những lời này, trong lòng cũng hiểu rõ là chuyện gì.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, sợ Bùi Danh Chính không chịu lùi bước, cô đưa tay giữ chặt tay của người đàn ông nói khẽ: "Cứ để cho anh Ôn làm đi."