Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1174: Tên lừa đảo
Chu Dương quay đầu lại, phát hiện đó là một đám người rất đông đúc lộn xộn.
Người dẫn đầu là một người đàn ông bí ẩn mặc một chiếc áo choàng đen.
Trên áo choàng có hoa văn thần bí gì đó, không cần nói Chu Dương cũng đoán được, chắc cũng phải tám mươi phần trăm thằng nhóc này là thầy cúng thần bí gì kia rồi.
Còn phía sau thầy cúng là ba anh em Hoàng Mao, phía sau nữa chính là những người dân làng chất phác.
Những người dân làng đó rất hiền lành, không chỉ có thể nhìn thấy điều đó từ quần áo họ mặc, mà trong mắt của họ cũng rất thuần khiết.
Ánh mắt của bọn họ khi nhìn Chu Dương hiện lên vẻ hoảng sợ, tò mò, kinh hãi, lo lắng.
Hiển nhiên bọn họ tò mò bởi vì không biết Chu Dương là người như thế nào, nhưng bọn họ lại cảm thấy lo lắng và sợ sệt khi nghe Chu Dương nói.
Trên thực tế, nếu một nhóm người đông như vậy đến đây, Chu Dương không thể nào không phát hiện ra được.
Anh đã nhận ra điều này từ trước rồi, hơn nữa ở một mức độ lớn, anh cố tình nói vậy là để những người này nghe thấy.
Thần linh chết tiệt gì cơ chứ, rõ ràng là đạo sĩ giang hồ lợi dụng thần linh để lừa gạt, đương nhiên Chu Dương sẽ thấy không vừa mắt khi nhìn những người như vậy.
Tiện tay dạy dỗ một trận cũng là lẽ thường tình.
"Sao nào? Bôi nhọ thần linh của nhà ông rồi hả?", Chu Dương quay đầu lại dùng ánh mắt dí dỏm nhìn tên thầy cúng rồi nói.
Thật thú vị, mặc áo choàng đen giữa những ngày nắng nóng to như thế này, ông anh này sợ mình không bị say nắng sao?
"Rốt cuộc thần linh nhà ông trông như thế nào? Có muốn dẫn ra cho mọi người cùng xem một chút không?", Chu Dương nói tiếp.
Cái thứ thần linh này, đúng là kiểu nói chuyện không hề cảm thấy xấu hổ, Chu Dương là người đã từng trải nghiệm mọi chuyện, cho nên mới là người có tư cách nhất để nói ra điều này.
Điều mà con người nên tin tưởng nhất là chính con người.
Đặc biệt là tên thầy cúng này, Chu Dương biết rằng bản thân ông ta cũng không tin vào thần linh, lý do mà ông ta ở thôn này giả thần giả quỷ chỉ đơn giản là để thỏa mãn những nhu cầu của bản thân.
Để củng cố địa vị của mình, khiến người ta phải kính trọng khâm phục, vì để tạo ra một vẻ bề ngoài thu hút người khác, ông ta cố ý nói những điều như vậy để mọi người hoang mang.
Nếu ông ta chỉ dựa vào thực lực của bản thân mình để buộc người khác phải nghe lời, vậy thì sau một thời gian trôi qua, chắc mọi người sẽ bất mãn và tìm cách trả đũa ông ta.
Nhưng ông ta dùng danh nghĩa của thần linh khiến mọi người phải nghe theo, vậy thì đám người đó cũng không thể nói được gì, cũng sẽ không có bất mãn gì cả.
Cho nên, thầy cúng nhất định phải bảo vệ danh nghĩa thần linh này của ông ta.
"Nhóc con, cậu đã bôi nhọ thanh danh của thần linh, bây giờ cậu đã mắc phải tội chết rồi có biết hay không, đến giờ này rồi mà vẫn còn dám to tiếng, thật sự cho rằng thần linh không có chút uy lực nào phải không?"
"Vậy ông để thần linh của nhà ông phát huy uy lực một chút xem nào”, Chu Dương hơi bất lực nói: "Đúng vậy, tôi cho rằng thần linh của nhà ông là rác rưởi, hơn nữa tôi còn công khai nói như vậy đó, nếu ông ta cảm thấy không thoải mái, vậy thì ông để ông ta ra đây tát tôi hai cái thử xem”.
“Nói nhảm nhí cái gì đó?"
Sắc mặt thầy cúng u ám nhìn chằm chằm Chu Dương một hồi.
Ông ta không thể nhìn ra được thực lực thật sự trong người Chu Dương.
Nói thật, sở dĩ ông ta tới đây là vì ba anh em Hoàng Mao tìm đến ông ta để kiện anh, nói rằng trên cơ thể của Chu Dương cũng có thể toát ra luồng khí của ma quỷ, khiến cả ba anh em bọn họ quỳ xuống một cách không thể giải thích được.
Tên thầy cúng này nghe vậy liền hiểu ra, e rằng Chu Dương là người tu luyện!
Nhưng ông ta không thể đoán ra cảnh giới cụ thể của Chu Dương, cho nên lúc này không dám hành động hấp tấp.
Nhưng vào lúc này, ba anh em Hoàng Mao ở phía sau lại lên tiếng: "Nhóc con, đừng huênh hoang!"
"Tên cặn bã như mày làm sao đủ trọng lượng để thần linh phát huy uy lực, nhưng chuyện đó cũng không thành vấn đề, thầy cúng của bọn tao nhất định sẽ đánh bại được mày!”
"Thầy cúng chính là người phát ngôn của thần linh!"
"Đúng vậy, mày cứ chờ chết đi, một tên cặn bã như mày hoàn toàn không cần phải để thần linh đích thân ra tay!”
Ánh mắt của Chu Dương trở nên lạnh lùng, luồng chân khí tản ra, nhìn về phía thầy cúng: “Ồ? Là như vậy sao?”
"Ông là người phát ngôn của thần linh à? Có thể đánh bại được tôi không?”
Cảm nhận được luồng uy lực đáng sợ tản ra trên người Chu Dương, khuôn mặt già nua dưới áo choàng của thầy cúng đột nhiên thay đổi.
Tuy rằng luồng khí tức của Chu Dương chỉ hơi tản ra, nhưng thầy cúng đã cảm nhận được, uy lực này còn mạnh hơn ông ta gấp hàng nghìn lần!
Tên nhóc này thật mạnh mẽ!
Thầy cúng lập tức hiểu rằng Chu Dương chắc chắn không phải là người mà ông ta có thể đối phó.
Bây giờ ông ta đã là một tông sư võ giả, ông ta vốn cho rằng trên đời này có rất ít đối thủ, dù sao thì toàn bộ phương Đông, số lượng tông sư võ giả cũng chỉ có hơn mười nghìn người, còn hoàng đế võ giả cũng chỉ hơn chục người mà thôi.
Ông ta đã ẩn náu trong núi sâu rừng già, xác suất có thể gặp tông sư võ giả và hoàng đế võ giả khoảng bao nhiêu được chứ?
Nhưng không ngờ hôm nay ông ta lại thực sự gặp phải anh!
Chu Dương là một hoàng đế võ giả thật sự mạnh!
Chiến đấu, chắc chắn ông ta không phải là đối thủ của anh, thầy cúng đang thầm tính toán nhanh chóng, nhưng nếu để ông ta dễ dàng từ bỏ địa vị thầy cúng này, ông ta cũng không cam lòng.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta lặng lẽ lui về phía sau một bước, biến mất vào trong đám người phía sau, trầm giọng nói: "Tên này dám ngỗ ngược với thần linh, mau đánh bại cậu ta cho tôi!"
"Đánh chết đi! Tôi vừa mới nhận được ý trời, bây giờ chính là lúc để các người biểu hiện đó!”
"Thần linh đã che chở cho các người mấy chục năm, cũng đã đến lúc các người phải trả ơn cho thần linh rồi, tên nhóc ở trước mặt có thực lực rất mạnh, cậu ta chính là là hóa thân của một con ác quỷ, cho nên các người rất có thể không đánh bại được cậu ta, nhưng các người cũng không cần phải sợ hãi!”
"Thần sẽ bảo vệ cho các người, các người chỉ cần liều mạng xông lên là được!"
Thầy cúng vừa nói vừa rút lui về phía sau, cuối cùng là lùi về tận phía sau đám dân làng.
Ông già này thật đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng biết rõ bản thân không thể đánh lại anh, nhưng vẫn dụ dỗ dân làng liều mạng xông lên đánh Chu Dương!
Bởi vì ông ta cũng đang đánh cược, ông ta đương nhiên biết dù cho toàn bộ đám dân làng này cùng lúc xông lên thì cũng không thể đụng đến một góc quần áo của Chu Dương, nhưng ông ta cảm thấy Chu Dương không phải là kẻ giết người vô tội.
Giết hàng trăm dân làng không chớp mắt, hầu như không ai có thể làm được, vì vậy nếu tất cả những dân làng này liều mạng tấn công Chu Dương, thì chắc chắn Chu Dương sẽ gặp rắc rối.
Nghe xong lời của thầy cúng, dân làng cũng hơi do dự.
Nhưng cuối cùng, dưới sự lãnh đạo của ba anh em Hoàng Mao, bọn họ liền lao thẳng về phía Chu Dương.
Chu Dương hơi chấn động, anh muốn trấn áp đám dân làng này, nhưng đúng vào lúc này, Vũ Hành Tôn ở một bên lo lắng kéo mép áo của Chu Dương.
Chu Dương cảm thấy mềm lòng.
Đàn áp những người dân làng này vì anh không thèm để ý đến bọn họ, đàn áp chính là phương pháp giải quyết gọn ghẽ nhất.
Nhưng anh chợt nghĩ đến Vũ Hành Tôn, người được coi là ân nhân của Chu Dương, và cũng là một thành phần của ngôi làng này.
Chu Dương biết rằng nếu định trả ơn Vũ Hành Tôn, hành động tốt nhất bây giờ không nên đàn áp những người dân làng này, mà là giúp họ thoát khỏi tầm kiểm soát của thầy cúng.
Cũng không phải là thẳng thừng giết chết thầy cúng, mà là phải cố gắng khiến cho bọn họ hiểu ra rằng tên thầy cúng này của bọn họ chính là kẻ dối trá, rồi sau đó sẽ xử lý thầy cúng là xong.
Người dẫn đầu là một người đàn ông bí ẩn mặc một chiếc áo choàng đen.
Trên áo choàng có hoa văn thần bí gì đó, không cần nói Chu Dương cũng đoán được, chắc cũng phải tám mươi phần trăm thằng nhóc này là thầy cúng thần bí gì kia rồi.
Còn phía sau thầy cúng là ba anh em Hoàng Mao, phía sau nữa chính là những người dân làng chất phác.
Những người dân làng đó rất hiền lành, không chỉ có thể nhìn thấy điều đó từ quần áo họ mặc, mà trong mắt của họ cũng rất thuần khiết.
Ánh mắt của bọn họ khi nhìn Chu Dương hiện lên vẻ hoảng sợ, tò mò, kinh hãi, lo lắng.
Hiển nhiên bọn họ tò mò bởi vì không biết Chu Dương là người như thế nào, nhưng bọn họ lại cảm thấy lo lắng và sợ sệt khi nghe Chu Dương nói.
Trên thực tế, nếu một nhóm người đông như vậy đến đây, Chu Dương không thể nào không phát hiện ra được.
Anh đã nhận ra điều này từ trước rồi, hơn nữa ở một mức độ lớn, anh cố tình nói vậy là để những người này nghe thấy.
Thần linh chết tiệt gì cơ chứ, rõ ràng là đạo sĩ giang hồ lợi dụng thần linh để lừa gạt, đương nhiên Chu Dương sẽ thấy không vừa mắt khi nhìn những người như vậy.
Tiện tay dạy dỗ một trận cũng là lẽ thường tình.
"Sao nào? Bôi nhọ thần linh của nhà ông rồi hả?", Chu Dương quay đầu lại dùng ánh mắt dí dỏm nhìn tên thầy cúng rồi nói.
Thật thú vị, mặc áo choàng đen giữa những ngày nắng nóng to như thế này, ông anh này sợ mình không bị say nắng sao?
"Rốt cuộc thần linh nhà ông trông như thế nào? Có muốn dẫn ra cho mọi người cùng xem một chút không?", Chu Dương nói tiếp.
Cái thứ thần linh này, đúng là kiểu nói chuyện không hề cảm thấy xấu hổ, Chu Dương là người đã từng trải nghiệm mọi chuyện, cho nên mới là người có tư cách nhất để nói ra điều này.
Điều mà con người nên tin tưởng nhất là chính con người.
Đặc biệt là tên thầy cúng này, Chu Dương biết rằng bản thân ông ta cũng không tin vào thần linh, lý do mà ông ta ở thôn này giả thần giả quỷ chỉ đơn giản là để thỏa mãn những nhu cầu của bản thân.
Để củng cố địa vị của mình, khiến người ta phải kính trọng khâm phục, vì để tạo ra một vẻ bề ngoài thu hút người khác, ông ta cố ý nói những điều như vậy để mọi người hoang mang.
Nếu ông ta chỉ dựa vào thực lực của bản thân mình để buộc người khác phải nghe lời, vậy thì sau một thời gian trôi qua, chắc mọi người sẽ bất mãn và tìm cách trả đũa ông ta.
Nhưng ông ta dùng danh nghĩa của thần linh khiến mọi người phải nghe theo, vậy thì đám người đó cũng không thể nói được gì, cũng sẽ không có bất mãn gì cả.
Cho nên, thầy cúng nhất định phải bảo vệ danh nghĩa thần linh này của ông ta.
"Nhóc con, cậu đã bôi nhọ thanh danh của thần linh, bây giờ cậu đã mắc phải tội chết rồi có biết hay không, đến giờ này rồi mà vẫn còn dám to tiếng, thật sự cho rằng thần linh không có chút uy lực nào phải không?"
"Vậy ông để thần linh của nhà ông phát huy uy lực một chút xem nào”, Chu Dương hơi bất lực nói: "Đúng vậy, tôi cho rằng thần linh của nhà ông là rác rưởi, hơn nữa tôi còn công khai nói như vậy đó, nếu ông ta cảm thấy không thoải mái, vậy thì ông để ông ta ra đây tát tôi hai cái thử xem”.
“Nói nhảm nhí cái gì đó?"
Sắc mặt thầy cúng u ám nhìn chằm chằm Chu Dương một hồi.
Ông ta không thể nhìn ra được thực lực thật sự trong người Chu Dương.
Nói thật, sở dĩ ông ta tới đây là vì ba anh em Hoàng Mao tìm đến ông ta để kiện anh, nói rằng trên cơ thể của Chu Dương cũng có thể toát ra luồng khí của ma quỷ, khiến cả ba anh em bọn họ quỳ xuống một cách không thể giải thích được.
Tên thầy cúng này nghe vậy liền hiểu ra, e rằng Chu Dương là người tu luyện!
Nhưng ông ta không thể đoán ra cảnh giới cụ thể của Chu Dương, cho nên lúc này không dám hành động hấp tấp.
Nhưng vào lúc này, ba anh em Hoàng Mao ở phía sau lại lên tiếng: "Nhóc con, đừng huênh hoang!"
"Tên cặn bã như mày làm sao đủ trọng lượng để thần linh phát huy uy lực, nhưng chuyện đó cũng không thành vấn đề, thầy cúng của bọn tao nhất định sẽ đánh bại được mày!”
"Thầy cúng chính là người phát ngôn của thần linh!"
"Đúng vậy, mày cứ chờ chết đi, một tên cặn bã như mày hoàn toàn không cần phải để thần linh đích thân ra tay!”
Ánh mắt của Chu Dương trở nên lạnh lùng, luồng chân khí tản ra, nhìn về phía thầy cúng: “Ồ? Là như vậy sao?”
"Ông là người phát ngôn của thần linh à? Có thể đánh bại được tôi không?”
Cảm nhận được luồng uy lực đáng sợ tản ra trên người Chu Dương, khuôn mặt già nua dưới áo choàng của thầy cúng đột nhiên thay đổi.
Tuy rằng luồng khí tức của Chu Dương chỉ hơi tản ra, nhưng thầy cúng đã cảm nhận được, uy lực này còn mạnh hơn ông ta gấp hàng nghìn lần!
Tên nhóc này thật mạnh mẽ!
Thầy cúng lập tức hiểu rằng Chu Dương chắc chắn không phải là người mà ông ta có thể đối phó.
Bây giờ ông ta đã là một tông sư võ giả, ông ta vốn cho rằng trên đời này có rất ít đối thủ, dù sao thì toàn bộ phương Đông, số lượng tông sư võ giả cũng chỉ có hơn mười nghìn người, còn hoàng đế võ giả cũng chỉ hơn chục người mà thôi.
Ông ta đã ẩn náu trong núi sâu rừng già, xác suất có thể gặp tông sư võ giả và hoàng đế võ giả khoảng bao nhiêu được chứ?
Nhưng không ngờ hôm nay ông ta lại thực sự gặp phải anh!
Chu Dương là một hoàng đế võ giả thật sự mạnh!
Chiến đấu, chắc chắn ông ta không phải là đối thủ của anh, thầy cúng đang thầm tính toán nhanh chóng, nhưng nếu để ông ta dễ dàng từ bỏ địa vị thầy cúng này, ông ta cũng không cam lòng.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta lặng lẽ lui về phía sau một bước, biến mất vào trong đám người phía sau, trầm giọng nói: "Tên này dám ngỗ ngược với thần linh, mau đánh bại cậu ta cho tôi!"
"Đánh chết đi! Tôi vừa mới nhận được ý trời, bây giờ chính là lúc để các người biểu hiện đó!”
"Thần linh đã che chở cho các người mấy chục năm, cũng đã đến lúc các người phải trả ơn cho thần linh rồi, tên nhóc ở trước mặt có thực lực rất mạnh, cậu ta chính là là hóa thân của một con ác quỷ, cho nên các người rất có thể không đánh bại được cậu ta, nhưng các người cũng không cần phải sợ hãi!”
"Thần sẽ bảo vệ cho các người, các người chỉ cần liều mạng xông lên là được!"
Thầy cúng vừa nói vừa rút lui về phía sau, cuối cùng là lùi về tận phía sau đám dân làng.
Ông già này thật đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng biết rõ bản thân không thể đánh lại anh, nhưng vẫn dụ dỗ dân làng liều mạng xông lên đánh Chu Dương!
Bởi vì ông ta cũng đang đánh cược, ông ta đương nhiên biết dù cho toàn bộ đám dân làng này cùng lúc xông lên thì cũng không thể đụng đến một góc quần áo của Chu Dương, nhưng ông ta cảm thấy Chu Dương không phải là kẻ giết người vô tội.
Giết hàng trăm dân làng không chớp mắt, hầu như không ai có thể làm được, vì vậy nếu tất cả những dân làng này liều mạng tấn công Chu Dương, thì chắc chắn Chu Dương sẽ gặp rắc rối.
Nghe xong lời của thầy cúng, dân làng cũng hơi do dự.
Nhưng cuối cùng, dưới sự lãnh đạo của ba anh em Hoàng Mao, bọn họ liền lao thẳng về phía Chu Dương.
Chu Dương hơi chấn động, anh muốn trấn áp đám dân làng này, nhưng đúng vào lúc này, Vũ Hành Tôn ở một bên lo lắng kéo mép áo của Chu Dương.
Chu Dương cảm thấy mềm lòng.
Đàn áp những người dân làng này vì anh không thèm để ý đến bọn họ, đàn áp chính là phương pháp giải quyết gọn ghẽ nhất.
Nhưng anh chợt nghĩ đến Vũ Hành Tôn, người được coi là ân nhân của Chu Dương, và cũng là một thành phần của ngôi làng này.
Chu Dương biết rằng nếu định trả ơn Vũ Hành Tôn, hành động tốt nhất bây giờ không nên đàn áp những người dân làng này, mà là giúp họ thoát khỏi tầm kiểm soát của thầy cúng.
Cũng không phải là thẳng thừng giết chết thầy cúng, mà là phải cố gắng khiến cho bọn họ hiểu ra rằng tên thầy cúng này của bọn họ chính là kẻ dối trá, rồi sau đó sẽ xử lý thầy cúng là xong.