Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534: Giao đấu
Một giọng nói lãnh đạm từ bên cạnh Chu Dương truyền tới.
Đây không phải giọng của tám người đó!
Chỉ trong chốc lát, Chu Dương cảm thấy sống lưng ớn lạnh, trái tim run rẩy.
Ngoài tám người này, vậy mà vẫn còn một người nữa.
Hơn nữa, người này bất thình lình đến đây, mà Chu Dương lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Đây mới là cao thủ thực sự.
Trong tiềm thức của Chu Dương, từ trước đến nay, chỉ có Ngưu Xuyên mới có thể đạt đến trình độ này.
Chu Dương quay đầu nhìn lại, đôi mắt lập tức nhíu chặt.
Anh nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi, vô cùng anh tuấn đang chậm rãi bước về phía mình.
Hơn nữa đám người ở trước mặt, lại vô thức bị hắn gạt sang một bên.
Chu Dương quan sát cảnh tượng trước mặt, trong lòng nhất thời hồi hộp.
Chu Dương không hề hay biết, người đàn ông này làm thế nào gạt được người bên cạnh sang một bên, mà không bị ai phát hiện ra.
Hắn từng bước từng bước tới gần, ánh mắt chỉ lướt qua người Chu Dương, sau đó nhìn thẳng về phía Giang Yến.
"Đại tiểu thư, bố muốn cô trở về."
Giang thiếu gia khẽ cười nói, giọng điệu hiền lành, thậm chí còn hơi ấm áp.
Tốt hơn nhiều so với giọng điệu khi nói chuyện với Chu Dương.
"Đây là việc của riêng tôi, không cần ông ấy nhúng tay vào, các anh quay trở về đi."
Giang Yến nhìn thấy Giang thiếu gia gia, khẽ nhíu mày, bình thản nói.
Trước đó cô cũng đã đoán được Giang gia sẽ phái người đến tìm cô.
Nhưng Giang Yến không thể ngờ rằng Giang gia lại phái hắn đến.
Còn về phía Chu Dương đến lúc này mới hiểu ra, những người này tới là để tìm Giang Yến.
Giang gia đã ra tay rồi.
Chỉ là, những người này tạo cho anh cảm giác, hoàn toàn không giống với những người bảo vệ của Giang gia trước kia.
Điều quan trọng hơn là người thanh niên trẻ tuổi trước mặt khiến anh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, người bố mà hắn nhắc đến, rốt cuộc là ai?
Hơn nữa, Giang Yến hình như cũng quen biết đối phương, thậm chí đến cô ấy cũng cảm thấy hơi bất ngờ và nan giải.
Nhưng sau khi Giang Yến nói xong, người thanh niên trẻ tuổi kia vẫn không rời đi, mà lại nhìn Giang Yến, tiếc nuối lắc đầu.
"Đây không phải là chuyện tôi có thể làm chủ, bố ra lệnh cho tôi, phải đưa cô trở về, đại tiểu thư cô đừng làm khó tôi nữa."
Giang thiếu gia thản nhiên nói, bước chân tiến gần hơn một bước về phía Chu Dương.
Giang thiếu gia tiến lại gần, tám người còn lại cũng theo hắn dần dần áp sát.
Thậm chí, chỉ cần một hơi thở, chín người này cũng có thể xông thẳng tới trước mặt Chu Dương.
"Tôi nói các người, lẽ nào coi tôi như không tồn tại sao?"
Chu Dương bị gạt qua một bên cảm thấy không dễ chịu.
Mặc dù thực lực của chín người này rất mạnh, đặc biệt là người thanh niên trẻ tuổi xuất hiện cuối cùng kia thực lực càng thâm sâu khó lường.
Nhưng nơi này dẫu sao cũng là cửa vào chi nhánh thành phố Liễu, nơi giao nhau giữa sân khấu và cánh gà.
Đây là địa bàn của Chu Dương anh.
Đám người này cứ như vậy mà không để ý đến Chu Dương, khiến trong lòng anh vô cùng bực bội.
Một trong những nguyên tắc của Chu Dương là ai làm anh khó chịu, anh sẽ khiến cho người đó không vui.
"Đừng quên rằng, đây là địa bàn của tôi, ở nơi này, không có sự cho phép của tôi, các người ai cũng không thể đưa cô ấy đi."
Chu Dương bình tĩnh nói, bảo vệ Giang Yến và ba cô gái ở phía sau.
Mặc dù những người này đều là do Giang gia phái tới, nhưng ba cô gái Rocket Girls cũng ở đây, anh không dám đảm bảo bọn họ sẽ không dùng ba cô ấy để uy hiếp anh hoặc Giang Yến.
Dù sao, Chu Dương cho rằng, Giang gia có thể làm ra loại chuyện như này.
"Haha, anh chính là Chu Dương, tôi biết anh, nếu không vì anh, đại tiểu thư sẽ không trở nên như vậy, Nhị gia nói rồi, nếu như anh dám ngăn cản, không cần nương tay, cứ dạy cho anh một bài học là được.”
Giang thiếu gia nghiêm túc nhìn Chu Dương, bình thản gật đầu nói.
Xoạt!
Âm thanh vừa vang lên, đôi mắt của Chu Dương lập tức co lại.
Bởi vì khi lời nói của người thanh niên trẻ tuổi kia vừa vang lên, trong chớp mắt, hắn đã biến mất ngay trước tầm mắt của anh.
Trong tiềm thức, Chu Dương trực tiếp vung tay lên, hai tay bắt chéo, bảo vệ trước ngực.
Bịch!
Ngay khi Chu Dương vừa chuẩn bị tư thế xong, nắm đấm của Giang thiếu gia đã lao tới.
Hắn đấm mạnh vào cánh tay của Chu Dương, sức lực mạnh mẽ.
Chu Dương mặc dù đã chặn lại, nhưng vẫn bị lùi về sau mấy bước, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Hai tay vốn dĩ bảo vệ trước ngực, lúc này cũng đã hạ xuống, buông lỏng xuống hai bên, khẽ run rẩy.
Trong lòng Chu Dương vô cùng kinh hoảng.
Anh đã nghĩ thực lực của đối phương rất mạnh.
Nhưng thực sự không ngờ rằng, đối phương còn trẻ như vậy mà lại đạt đến trình độ này, một cú đấm lao xuống, đến bản thân anh cũng suýt chút nữa không chịu nổi.
Mà lúc này, hai tay đang run rẩy, càng là minh chứng rõ ràng nhất.
Thực lực của người thanh niên này, gần ngang bằng với Ngưu Xuyên.
Ít nhất, sức mạnh đơn thuần cũng không khác nhiều so với Ngưu Xuyên.
"Ồ, lại có thể chống đỡ được."
Giang thiếu gia hơi bất ngờ khi Chu Dương có thể đỡ được một cú đấm của mình.
Hắn theo Khổng đại sư mười mấy năm, chuyên tâm tập luyện sức mạnh, thực lực và sức mạnh của bản thân, ở Tương Tây hiếm có đối thủ, thế hệ trẻ như hắn lại càng không ai có thể so sánh được.
Lần này trở về Giang gia, được Giang Hành Nguyên sắp xếp nhiệm vụ, cũng là chủ ý nhất thời.
Hắn vốn cho rằng chỉ là một nhiệm vụ thông thường, tùy tiện ra tay thì có thể giải quyết, nhưng thật không ngờ, cú đấm của mình đánh trúng, đối phương vẫn có thể chống đỡ được.
Khá thú vị.
Lần đầu tiên, Giang thiếu gia cảm thấy người khác thú vị, không còn giống như người mà trước kia bản thân tùy tiện ra tay đã có thể giải quyết.
"Xem ra đây chính là thứ để anh ỷ lại vào, nếu như anh cho rằng chỉ với thực lực như thế này có thể ngăn được tôi, vậy thì anh quá ngây thơ rồi."
Giang thiếu gia cười khẩy, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Chu Dương.
Lúc này, người chấn động nhất không phải hắn, mà là tám người cùng hắn tới đây.
Nhìn thấy Chu Dương có thể chống đỡ được một đấm của Giang thiếu gia, người xung quanh đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khó tin.
Mặc dù biết rằng Giang thiếu gia sẽ không dùng toàn bộ sức lực, nhưng cho dù chỉ dùng một phần mười, cũng không phải chuyện người bình thường có thể chịu được.
Hơn nữa, Chu Dương nhìn dáng vẻ không giống với người học võ, người như thế theo lý mà nói, đừng nói là một phần mười sức lực của Giang thiếu gia, sức lực bình thường cũng đã khó mà chống đỡ nổi.
Điều quan trọng nhất là cú đấm vừa rồi của Giang thiếu gia, bọn họ đoán chừng, không chỉ một phần mười sức lực, mà ít nhất cũng phải là ba phần mười.
Cú đấm như thế, cho dù là bọn họ, muốn cản phá một cách an toàn cũng phải vô cùng thận trọng, cẩn thận từng tí một, thậm chí chỉ cần một giây bất cẩn, đều có thể bị thương.
Vậy mà người trẻ như Chu Dương, làm thế nào có thể làm được.
Tuy nhiên, thực tế là như vậy, Chu Dương đã làm được, hơn nữa dáng vẻ còn không hề giống đã bị thương.
"Giang thiếu gia, đây..."
"Chết tiệt, Giang thiếu gia, anh không nương tay đấy chứ?"
"Đúng vậy, anh ta làm sao có thể đỡ được một cú đấm của anh chứ?"
"Giang thiếu gia, không phải anh nói tốc chiến tốc thắng sao, tại sao còn chưa ra tay, mấy người kia đã phát hiện chúng ta, bọn họ cũng chuẩn bị áp sát đến đây rồi."
...
Tám người kia chửi ầm lên, không ngừng thu nhỏ đội hình, đứng đầu là Giang thiếu gia, tạo thành đội hình bao quanh giống như phi tiêu.
Mà Giang thiếu gia chính là phần đầu của mũi phi tiêu này.
"Nhanh, nhanh, có người gây bất lợi cho Chu thiếu gia, mau đi qua hỗ trợ!"
Lúc này, bảo vệ của Trương gia vẫn đang canh giữ xung quanh sân khấu, cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn.
Đây không phải giọng của tám người đó!
Chỉ trong chốc lát, Chu Dương cảm thấy sống lưng ớn lạnh, trái tim run rẩy.
Ngoài tám người này, vậy mà vẫn còn một người nữa.
Hơn nữa, người này bất thình lình đến đây, mà Chu Dương lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Đây mới là cao thủ thực sự.
Trong tiềm thức của Chu Dương, từ trước đến nay, chỉ có Ngưu Xuyên mới có thể đạt đến trình độ này.
Chu Dương quay đầu nhìn lại, đôi mắt lập tức nhíu chặt.
Anh nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi, vô cùng anh tuấn đang chậm rãi bước về phía mình.
Hơn nữa đám người ở trước mặt, lại vô thức bị hắn gạt sang một bên.
Chu Dương quan sát cảnh tượng trước mặt, trong lòng nhất thời hồi hộp.
Chu Dương không hề hay biết, người đàn ông này làm thế nào gạt được người bên cạnh sang một bên, mà không bị ai phát hiện ra.
Hắn từng bước từng bước tới gần, ánh mắt chỉ lướt qua người Chu Dương, sau đó nhìn thẳng về phía Giang Yến.
"Đại tiểu thư, bố muốn cô trở về."
Giang thiếu gia khẽ cười nói, giọng điệu hiền lành, thậm chí còn hơi ấm áp.
Tốt hơn nhiều so với giọng điệu khi nói chuyện với Chu Dương.
"Đây là việc của riêng tôi, không cần ông ấy nhúng tay vào, các anh quay trở về đi."
Giang Yến nhìn thấy Giang thiếu gia gia, khẽ nhíu mày, bình thản nói.
Trước đó cô cũng đã đoán được Giang gia sẽ phái người đến tìm cô.
Nhưng Giang Yến không thể ngờ rằng Giang gia lại phái hắn đến.
Còn về phía Chu Dương đến lúc này mới hiểu ra, những người này tới là để tìm Giang Yến.
Giang gia đã ra tay rồi.
Chỉ là, những người này tạo cho anh cảm giác, hoàn toàn không giống với những người bảo vệ của Giang gia trước kia.
Điều quan trọng hơn là người thanh niên trẻ tuổi trước mặt khiến anh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, người bố mà hắn nhắc đến, rốt cuộc là ai?
Hơn nữa, Giang Yến hình như cũng quen biết đối phương, thậm chí đến cô ấy cũng cảm thấy hơi bất ngờ và nan giải.
Nhưng sau khi Giang Yến nói xong, người thanh niên trẻ tuổi kia vẫn không rời đi, mà lại nhìn Giang Yến, tiếc nuối lắc đầu.
"Đây không phải là chuyện tôi có thể làm chủ, bố ra lệnh cho tôi, phải đưa cô trở về, đại tiểu thư cô đừng làm khó tôi nữa."
Giang thiếu gia thản nhiên nói, bước chân tiến gần hơn một bước về phía Chu Dương.
Giang thiếu gia tiến lại gần, tám người còn lại cũng theo hắn dần dần áp sát.
Thậm chí, chỉ cần một hơi thở, chín người này cũng có thể xông thẳng tới trước mặt Chu Dương.
"Tôi nói các người, lẽ nào coi tôi như không tồn tại sao?"
Chu Dương bị gạt qua một bên cảm thấy không dễ chịu.
Mặc dù thực lực của chín người này rất mạnh, đặc biệt là người thanh niên trẻ tuổi xuất hiện cuối cùng kia thực lực càng thâm sâu khó lường.
Nhưng nơi này dẫu sao cũng là cửa vào chi nhánh thành phố Liễu, nơi giao nhau giữa sân khấu và cánh gà.
Đây là địa bàn của Chu Dương anh.
Đám người này cứ như vậy mà không để ý đến Chu Dương, khiến trong lòng anh vô cùng bực bội.
Một trong những nguyên tắc của Chu Dương là ai làm anh khó chịu, anh sẽ khiến cho người đó không vui.
"Đừng quên rằng, đây là địa bàn của tôi, ở nơi này, không có sự cho phép của tôi, các người ai cũng không thể đưa cô ấy đi."
Chu Dương bình tĩnh nói, bảo vệ Giang Yến và ba cô gái ở phía sau.
Mặc dù những người này đều là do Giang gia phái tới, nhưng ba cô gái Rocket Girls cũng ở đây, anh không dám đảm bảo bọn họ sẽ không dùng ba cô ấy để uy hiếp anh hoặc Giang Yến.
Dù sao, Chu Dương cho rằng, Giang gia có thể làm ra loại chuyện như này.
"Haha, anh chính là Chu Dương, tôi biết anh, nếu không vì anh, đại tiểu thư sẽ không trở nên như vậy, Nhị gia nói rồi, nếu như anh dám ngăn cản, không cần nương tay, cứ dạy cho anh một bài học là được.”
Giang thiếu gia nghiêm túc nhìn Chu Dương, bình thản gật đầu nói.
Xoạt!
Âm thanh vừa vang lên, đôi mắt của Chu Dương lập tức co lại.
Bởi vì khi lời nói của người thanh niên trẻ tuổi kia vừa vang lên, trong chớp mắt, hắn đã biến mất ngay trước tầm mắt của anh.
Trong tiềm thức, Chu Dương trực tiếp vung tay lên, hai tay bắt chéo, bảo vệ trước ngực.
Bịch!
Ngay khi Chu Dương vừa chuẩn bị tư thế xong, nắm đấm của Giang thiếu gia đã lao tới.
Hắn đấm mạnh vào cánh tay của Chu Dương, sức lực mạnh mẽ.
Chu Dương mặc dù đã chặn lại, nhưng vẫn bị lùi về sau mấy bước, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Hai tay vốn dĩ bảo vệ trước ngực, lúc này cũng đã hạ xuống, buông lỏng xuống hai bên, khẽ run rẩy.
Trong lòng Chu Dương vô cùng kinh hoảng.
Anh đã nghĩ thực lực của đối phương rất mạnh.
Nhưng thực sự không ngờ rằng, đối phương còn trẻ như vậy mà lại đạt đến trình độ này, một cú đấm lao xuống, đến bản thân anh cũng suýt chút nữa không chịu nổi.
Mà lúc này, hai tay đang run rẩy, càng là minh chứng rõ ràng nhất.
Thực lực của người thanh niên này, gần ngang bằng với Ngưu Xuyên.
Ít nhất, sức mạnh đơn thuần cũng không khác nhiều so với Ngưu Xuyên.
"Ồ, lại có thể chống đỡ được."
Giang thiếu gia hơi bất ngờ khi Chu Dương có thể đỡ được một cú đấm của mình.
Hắn theo Khổng đại sư mười mấy năm, chuyên tâm tập luyện sức mạnh, thực lực và sức mạnh của bản thân, ở Tương Tây hiếm có đối thủ, thế hệ trẻ như hắn lại càng không ai có thể so sánh được.
Lần này trở về Giang gia, được Giang Hành Nguyên sắp xếp nhiệm vụ, cũng là chủ ý nhất thời.
Hắn vốn cho rằng chỉ là một nhiệm vụ thông thường, tùy tiện ra tay thì có thể giải quyết, nhưng thật không ngờ, cú đấm của mình đánh trúng, đối phương vẫn có thể chống đỡ được.
Khá thú vị.
Lần đầu tiên, Giang thiếu gia cảm thấy người khác thú vị, không còn giống như người mà trước kia bản thân tùy tiện ra tay đã có thể giải quyết.
"Xem ra đây chính là thứ để anh ỷ lại vào, nếu như anh cho rằng chỉ với thực lực như thế này có thể ngăn được tôi, vậy thì anh quá ngây thơ rồi."
Giang thiếu gia cười khẩy, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Chu Dương.
Lúc này, người chấn động nhất không phải hắn, mà là tám người cùng hắn tới đây.
Nhìn thấy Chu Dương có thể chống đỡ được một đấm của Giang thiếu gia, người xung quanh đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khó tin.
Mặc dù biết rằng Giang thiếu gia sẽ không dùng toàn bộ sức lực, nhưng cho dù chỉ dùng một phần mười, cũng không phải chuyện người bình thường có thể chịu được.
Hơn nữa, Chu Dương nhìn dáng vẻ không giống với người học võ, người như thế theo lý mà nói, đừng nói là một phần mười sức lực của Giang thiếu gia, sức lực bình thường cũng đã khó mà chống đỡ nổi.
Điều quan trọng nhất là cú đấm vừa rồi của Giang thiếu gia, bọn họ đoán chừng, không chỉ một phần mười sức lực, mà ít nhất cũng phải là ba phần mười.
Cú đấm như thế, cho dù là bọn họ, muốn cản phá một cách an toàn cũng phải vô cùng thận trọng, cẩn thận từng tí một, thậm chí chỉ cần một giây bất cẩn, đều có thể bị thương.
Vậy mà người trẻ như Chu Dương, làm thế nào có thể làm được.
Tuy nhiên, thực tế là như vậy, Chu Dương đã làm được, hơn nữa dáng vẻ còn không hề giống đã bị thương.
"Giang thiếu gia, đây..."
"Chết tiệt, Giang thiếu gia, anh không nương tay đấy chứ?"
"Đúng vậy, anh ta làm sao có thể đỡ được một cú đấm của anh chứ?"
"Giang thiếu gia, không phải anh nói tốc chiến tốc thắng sao, tại sao còn chưa ra tay, mấy người kia đã phát hiện chúng ta, bọn họ cũng chuẩn bị áp sát đến đây rồi."
...
Tám người kia chửi ầm lên, không ngừng thu nhỏ đội hình, đứng đầu là Giang thiếu gia, tạo thành đội hình bao quanh giống như phi tiêu.
Mà Giang thiếu gia chính là phần đầu của mũi phi tiêu này.
"Nhanh, nhanh, có người gây bất lợi cho Chu thiếu gia, mau đi qua hỗ trợ!"
Lúc này, bảo vệ của Trương gia vẫn đang canh giữ xung quanh sân khấu, cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn.