Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 614: Trò chuyện
Quán cafe Hoa Nhài ở ngay trên phố đi bộ, nhưng cách cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu và Mỹ phẩm thành phố Liễu mấy trăm mét, vừa vặn ở một góc rẽ trên phố đi bộ.
Đứng ở Mỹ phẩm thành phố Liễu và cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu không thể nhìn thấy quán cafe Hoa Nhài.
Năm phút sau, Thẩm Hải đã đến quán cafe, sau khi đi vào, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, thoáng chốc đã nhìn thấy Diệp Phương ngồi ở ghế dài trong góc.
Tự tin, hào phóng, mê người.
Giống hệt ngày trước, Diệp Phương chỉ yên tĩnh ngồi ở đó mà giống như một cục nam châm, có thể thu hút sự chú ý của không ít người, thậm chí là đến gần bắt chuyện.
Tận mắt nhìn thấy Diệp Phương từ chối một người đàn ông đến làm quen, Thẩm Hải sửa sang quần áo rồi đi thẳng tới.
Trong lòng hắn vô cùng tò mò, muốn xem xem Diệp Phương gặp mình rốt cuộc là muốn nói điều gì.
Nhưng Thẩm Hải càng bước đến gần Diệp Phương, trong lòng càng có một cảm giác quái dị.
Hắn có thể cảm giác được, khi bản thân bước đến hàng ghế Diệp Phương đang ngồi, trong quán cafe có không ít ánh mắt đang nhìn về mình.
Hơn nữa, Thẩm Hải có thể cảm nhận được những ánh mắt này hầu hết đều là ánh mắt của đàn ông.
Vì từ những ánh mắt đó, hắn cảm nhận được vài sự khinh bỉ, xem thường và tâm trạng hóng hớt.
Trong lòng cười giễu cợt, Thẩm Hải đại khái đã đoán được tại sao lại có nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy.
Những người này có lẽ đều đến bắt chuyện với Diệp Phương không thành, nhìn thấy hắn tiến đến chỗ Diệp Phương nên cho rằng hắn giống như bọn họ, muốn làm quen xin thông tin liên lạc của cô.
Thẩm Hải không quan tâm những chuyện này.
Hắn đi đến trước mặt Diệp Phương, ngồi thẳng xuống.
“Phục vụ, cho một ly cafe.”
Diệp Phương chìa tay tỏ ý gọi cho Thẩm Hải một ly cafe.
Hành động này khiến mọi người trong quán cafe sững sờ.
Vừa rồi bọn họ tiến lại gần muốn bắt chuyện với Diệp Phương, cho dù chỉ xin được cách thức liên lạc thôi cũng tốt lắm rồi.
Nhưng tất cả mọi người đều rút lui vô ích, không ai ngoại lệ.
Quan trọng nhất là không một ai có thể trò chuyện với Diệp Phương quá ba câu.
Mọi người có thể uống cafe ở đây đều là những người biết thưởng thức, cũng là người có tố chất.
Bắt chuyện không thành, tự nhiên sẽ không mặt dày cố gắng quấy rầy Diệp Phương nữa.
Mọi người cũng chỉ cho rằng Diệp Phương là một người phụ nữ lạnh lùng, xem thường việc trò chuyện cùng đàn ông.
Mọi người nhìn thấy Thẩm Hải xuất hiện, thậm chí là đi về phía Diệp Phương.
Khoảnh khắc đó, mọi người đã cười nhạo trong lòng rằng Thẩm Hải không biết tự lượng sức mình, cũng muốn đến bắt chuyện như bọn họ, kết quả còn không phải giống nhau sao?
Nhưng không ai đến nhắc nhở Thẩm Hải, dù sao thì trước đó mọi người cũng đều từng bị xấu mặt, bây giờ có thể nhìn thấy người khác bị xấu mặt, bắt chuyện bị từ chối, cũng là một chuyện thú vị.
Tuy nhiên, khi Thẩm Hải ngồi đối diện Diệp Phương, Diệp Phương không nói gì, ngược lại còn gọi một ly cafe cho Thẩm Hải.
Điều này khiến tất cả mọi người trong quán cafe, bất kể là nam hay nữ, bất kể là khách hàng hay nhân viên cũng đều ngây ngẩn cả người.
“Phục vụ?”
Lông mày Diệp Phương khẽ cau lại, gọi lại một lần nữa.
Lần này, nhân viên phục vụ mới kịp phản ứng, vội vàng pha một ly cafe đưa đến trước mặt Thẩm Hải.
“Xem ra Diệp tổng vẫn luôn được hoan nghênh như vậy, cho dù tới chỗ nào cũng đều thu hút vô số ánh mắt.”
Thẩm Hải khẽ cười, không hỏi thẳng Diệp Phương tìm mình có chuyện gì.
Dù sao Diệp Phương liên lạc với mình, hơn nữa còn phải đến bàn bạc ở chỗ này nhất định là có chuyện gì quan trọng.
Càng như thế, Thẩm Hải lại càng cảm thấy mình không thể vội vàng.
Nếu không, bản thân sẽ không có được ưu thế, ở vào thế bị động, có khả năng tất cả đều sẽ bị Diệp Phương điều khiển.
“Sao nào, chẳng lẽ Thẩm tổng cũng giống với những người kia, có suy nghĩ không tốt gì sao?”
Diệp Phương bình thản cười, vẻ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt đẹp chỉ đánh giá trên mặt Thẩm Hải một chút rồi chuyển hướng.
Thẩm Hải mỉm cười, không tiếp lời của Diệp Phương.
Hai người dường như đối mặt nhau, không ai lên tiếng trước.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Hai người Thẩm Hải và Diệp Phương ngồi đối diện nhau, vẫn luôn trầm mặc.
Tình huống này khiến những người khác trong quán cafe đều choáng váng.
Hai người này ngồi cùng nhau mà cứ không nói chuyện vậy sao?
Một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn là Thẩm Hải không ngồi yên nổi.
Hắn ra ngoài thời gian lâu như vậy, chậm trễ không trở về cửa hàng, rất có thể sẽ khiến đám người Vương Vĩ nghi ngờ trách móc.
Trong tình huống không biết Diệp Phương tìm mình rốt cuộc có chuyện gì, Thẩm Hải cũng không muốn cứ như vậy vô duyên vô cớ bị đám người Vương Vĩ hoài nghi.
“Diệp tổng, không biết cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Thẩm Hải không tiếp tục im lặng nữa, trầm giọng hỏi.
Cho dù Diệp Phương muốn nói gì, muốn bảo hắn làm gì thì bây giờ Diệp Phương cũng đều chiếm ưu thế.
Trong tình huống Diệp Phương nắm thế chủ đạo, một mình Thẩm Hải căn bản không có sức lực thay đổi điều gì.
“Thẩm tổng, tôi muốn biết suy nghĩ trong lòng anh bây giờ.”
Diệp Phương nhìn Thẩm Hải, nghiêm túc nói.
“Diệp tổng, lời này của cô là có ý gì, tôi không hiểu lắm?”
Thẩm Hải trầm giọng nói, hắn không hiểu được ý đồ thật sự của Diệp Phương.
“Thẩm tổng, tôi cũng không tỏ vẻ bí hiểm với anh nữa, tôi có thể nói với anh, Vương Vĩ tìm Khổng Huy – đại thiếu gia Khổng gia giúp anh ta đối phó với Chu Dương, nhưng Khổng Huy thất bại rồi, hơn nữa còn bị Chu Dương hung dữ dạy dỗ một trận, tự mình tới cửa nhận lỗi rồi, cái này anh vẫn chưa biết nhỉ.”
Diệp Phương nói thẳng.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Hải chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, sững sờ tại chỗ.
Hắn không ngờ rằng Diệp Phương không nói điều gì khác mà nói thẳng ra một quả bom nổ dưới nước này.
Khổng Huy thất bại rồi, bị Chu Dương hung dữ dạy dỗ một trận, hơn nữa còn tự mình đến cửa xin lỗi?
Tin tức này, hắn không biết, đám người Vương Vĩ cũng không biết.
Hơn nữa, nghe giọng điệu Diệp Phương nói, hình như cô đã biết từ sớm.
Nếu như vậy, Khổng Huy nhất định đã không nói cho Vương Vĩ.
Bởi vì cả một ngày nay hầu như bọn họ đều ở trong văn phòng, bản thân Thẩm Hải cũng chưa thấy Vương Vĩ nhận được cuộc điện thoại nào.
Bây giờ nghĩ lại một chút, Khổng Huy với tư cách là đại thiếu gia Khổng gia, được Vương Vĩ xin giúp đỡ đi đối phó với Chu Dương, nhưng đã thất bại, hơn nữa còn bị Chu Dương hung dữ giáo huấn một trận, hoàn toàn mất hết thể diện.
Kết quả như vậy, Khổng Huy nhất định không hề muốn nhìn thấy, cũng hoàn toàn không muốn thừa nhận.
Chịu nhận lỗi trước mặt Chu Dương thì đã đành, nhưng đối với Vương Vĩ, Khổng Huy vốn không cần nói cho ông ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Hải lập tức hiểu rõ tất cả.
Hắn vốn không nghi ngờ những lời Diệp Phương nói với mình là thật hay giả và dụng ý của nó.
Thẩm Hải chỉ biết rằng, cả ngày nay bọn họ đều đang đợi tin tức bên Khổng Huy truyền đến, mà cho tới bây giờ bên Khổng Huy cũng không có bất kỳ tin tức nào.
Mà Diệp Phương lại biết được tin tức, hơn nữa còn là một kết quả như vậy.
Tuyệt đối sẽ không sai.
Cũng chỉ có kết quả như vậy mới phù hợp với tình hình lúc này của bọn họ.
“Đây…”
Nhất thời, trong đầu Thẩm Hải nghĩ đến rất nhiều điều, hơi hỗn loạn, sắc mặt tối sầm lại.
Khổng Huy thua trong tay Chu Dương, vậy thì hắn dĩ nhiên sẽ không tiếp tục giúp Vương Vĩ.
Đã mất đi sự trợ giúp của Khổng Huy, Vương Vĩ không phải đối thủ của Chu Dương, cho dù thêm cả mấy người cộng sự bọn họ thì cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Dương.
Bây giờ kết cục tốt nhất của bọn họ chính là đóng cửa Mỹ phẩm thành phố Liễu, sau đó mỗi người rời khỏi Tương Tây, quay về Đông Hải, yên tâm kinh doanh sản nghiệp của mình ở Đông Hải.
Chỉ là, Chu Dương sẽ để bọn họ yên ổn quay về Đông Hải như vậy sao.
Cho dù trở về Đông Hải, bọn họ còn có thể giống như lúc trước, yên tâm kinh doanh sự nghiệp của mình ư?
Phải biết rằng, trụ sở chính của công ty Danh Dương ở Đông Hải, sức mạnh ở Đông Hải mà Chu Dương có thể lợi dụng được, còn lớn hơn nhiều so với ở Tương Tây.
Ít nhất theo Thẩm Hải biết, gia tộc hạng nhất Tô gia ở Đông Hải, chính là toàn lực ủng hộ Chu Dương.
Sự ủng hộ toàn lực này do với sự ủng hộ của Trương gia ở Tương Tây còn vững chắc và chân thành hơn nhiều.
Ít nhất Tô gia sẽ không giống Trương gia, bởi vì vài nguyên nhân khác mà hủy bỏ lời hứa trước đó đã hứa với Chu Dương.
———————-
Đứng ở Mỹ phẩm thành phố Liễu và cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu không thể nhìn thấy quán cafe Hoa Nhài.
Năm phút sau, Thẩm Hải đã đến quán cafe, sau khi đi vào, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, thoáng chốc đã nhìn thấy Diệp Phương ngồi ở ghế dài trong góc.
Tự tin, hào phóng, mê người.
Giống hệt ngày trước, Diệp Phương chỉ yên tĩnh ngồi ở đó mà giống như một cục nam châm, có thể thu hút sự chú ý của không ít người, thậm chí là đến gần bắt chuyện.
Tận mắt nhìn thấy Diệp Phương từ chối một người đàn ông đến làm quen, Thẩm Hải sửa sang quần áo rồi đi thẳng tới.
Trong lòng hắn vô cùng tò mò, muốn xem xem Diệp Phương gặp mình rốt cuộc là muốn nói điều gì.
Nhưng Thẩm Hải càng bước đến gần Diệp Phương, trong lòng càng có một cảm giác quái dị.
Hắn có thể cảm giác được, khi bản thân bước đến hàng ghế Diệp Phương đang ngồi, trong quán cafe có không ít ánh mắt đang nhìn về mình.
Hơn nữa, Thẩm Hải có thể cảm nhận được những ánh mắt này hầu hết đều là ánh mắt của đàn ông.
Vì từ những ánh mắt đó, hắn cảm nhận được vài sự khinh bỉ, xem thường và tâm trạng hóng hớt.
Trong lòng cười giễu cợt, Thẩm Hải đại khái đã đoán được tại sao lại có nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy.
Những người này có lẽ đều đến bắt chuyện với Diệp Phương không thành, nhìn thấy hắn tiến đến chỗ Diệp Phương nên cho rằng hắn giống như bọn họ, muốn làm quen xin thông tin liên lạc của cô.
Thẩm Hải không quan tâm những chuyện này.
Hắn đi đến trước mặt Diệp Phương, ngồi thẳng xuống.
“Phục vụ, cho một ly cafe.”
Diệp Phương chìa tay tỏ ý gọi cho Thẩm Hải một ly cafe.
Hành động này khiến mọi người trong quán cafe sững sờ.
Vừa rồi bọn họ tiến lại gần muốn bắt chuyện với Diệp Phương, cho dù chỉ xin được cách thức liên lạc thôi cũng tốt lắm rồi.
Nhưng tất cả mọi người đều rút lui vô ích, không ai ngoại lệ.
Quan trọng nhất là không một ai có thể trò chuyện với Diệp Phương quá ba câu.
Mọi người có thể uống cafe ở đây đều là những người biết thưởng thức, cũng là người có tố chất.
Bắt chuyện không thành, tự nhiên sẽ không mặt dày cố gắng quấy rầy Diệp Phương nữa.
Mọi người cũng chỉ cho rằng Diệp Phương là một người phụ nữ lạnh lùng, xem thường việc trò chuyện cùng đàn ông.
Mọi người nhìn thấy Thẩm Hải xuất hiện, thậm chí là đi về phía Diệp Phương.
Khoảnh khắc đó, mọi người đã cười nhạo trong lòng rằng Thẩm Hải không biết tự lượng sức mình, cũng muốn đến bắt chuyện như bọn họ, kết quả còn không phải giống nhau sao?
Nhưng không ai đến nhắc nhở Thẩm Hải, dù sao thì trước đó mọi người cũng đều từng bị xấu mặt, bây giờ có thể nhìn thấy người khác bị xấu mặt, bắt chuyện bị từ chối, cũng là một chuyện thú vị.
Tuy nhiên, khi Thẩm Hải ngồi đối diện Diệp Phương, Diệp Phương không nói gì, ngược lại còn gọi một ly cafe cho Thẩm Hải.
Điều này khiến tất cả mọi người trong quán cafe, bất kể là nam hay nữ, bất kể là khách hàng hay nhân viên cũng đều ngây ngẩn cả người.
“Phục vụ?”
Lông mày Diệp Phương khẽ cau lại, gọi lại một lần nữa.
Lần này, nhân viên phục vụ mới kịp phản ứng, vội vàng pha một ly cafe đưa đến trước mặt Thẩm Hải.
“Xem ra Diệp tổng vẫn luôn được hoan nghênh như vậy, cho dù tới chỗ nào cũng đều thu hút vô số ánh mắt.”
Thẩm Hải khẽ cười, không hỏi thẳng Diệp Phương tìm mình có chuyện gì.
Dù sao Diệp Phương liên lạc với mình, hơn nữa còn phải đến bàn bạc ở chỗ này nhất định là có chuyện gì quan trọng.
Càng như thế, Thẩm Hải lại càng cảm thấy mình không thể vội vàng.
Nếu không, bản thân sẽ không có được ưu thế, ở vào thế bị động, có khả năng tất cả đều sẽ bị Diệp Phương điều khiển.
“Sao nào, chẳng lẽ Thẩm tổng cũng giống với những người kia, có suy nghĩ không tốt gì sao?”
Diệp Phương bình thản cười, vẻ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt đẹp chỉ đánh giá trên mặt Thẩm Hải một chút rồi chuyển hướng.
Thẩm Hải mỉm cười, không tiếp lời của Diệp Phương.
Hai người dường như đối mặt nhau, không ai lên tiếng trước.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Hai người Thẩm Hải và Diệp Phương ngồi đối diện nhau, vẫn luôn trầm mặc.
Tình huống này khiến những người khác trong quán cafe đều choáng váng.
Hai người này ngồi cùng nhau mà cứ không nói chuyện vậy sao?
Một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn là Thẩm Hải không ngồi yên nổi.
Hắn ra ngoài thời gian lâu như vậy, chậm trễ không trở về cửa hàng, rất có thể sẽ khiến đám người Vương Vĩ nghi ngờ trách móc.
Trong tình huống không biết Diệp Phương tìm mình rốt cuộc có chuyện gì, Thẩm Hải cũng không muốn cứ như vậy vô duyên vô cớ bị đám người Vương Vĩ hoài nghi.
“Diệp tổng, không biết cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Thẩm Hải không tiếp tục im lặng nữa, trầm giọng hỏi.
Cho dù Diệp Phương muốn nói gì, muốn bảo hắn làm gì thì bây giờ Diệp Phương cũng đều chiếm ưu thế.
Trong tình huống Diệp Phương nắm thế chủ đạo, một mình Thẩm Hải căn bản không có sức lực thay đổi điều gì.
“Thẩm tổng, tôi muốn biết suy nghĩ trong lòng anh bây giờ.”
Diệp Phương nhìn Thẩm Hải, nghiêm túc nói.
“Diệp tổng, lời này của cô là có ý gì, tôi không hiểu lắm?”
Thẩm Hải trầm giọng nói, hắn không hiểu được ý đồ thật sự của Diệp Phương.
“Thẩm tổng, tôi cũng không tỏ vẻ bí hiểm với anh nữa, tôi có thể nói với anh, Vương Vĩ tìm Khổng Huy – đại thiếu gia Khổng gia giúp anh ta đối phó với Chu Dương, nhưng Khổng Huy thất bại rồi, hơn nữa còn bị Chu Dương hung dữ dạy dỗ một trận, tự mình tới cửa nhận lỗi rồi, cái này anh vẫn chưa biết nhỉ.”
Diệp Phương nói thẳng.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Hải chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, sững sờ tại chỗ.
Hắn không ngờ rằng Diệp Phương không nói điều gì khác mà nói thẳng ra một quả bom nổ dưới nước này.
Khổng Huy thất bại rồi, bị Chu Dương hung dữ dạy dỗ một trận, hơn nữa còn tự mình đến cửa xin lỗi?
Tin tức này, hắn không biết, đám người Vương Vĩ cũng không biết.
Hơn nữa, nghe giọng điệu Diệp Phương nói, hình như cô đã biết từ sớm.
Nếu như vậy, Khổng Huy nhất định đã không nói cho Vương Vĩ.
Bởi vì cả một ngày nay hầu như bọn họ đều ở trong văn phòng, bản thân Thẩm Hải cũng chưa thấy Vương Vĩ nhận được cuộc điện thoại nào.
Bây giờ nghĩ lại một chút, Khổng Huy với tư cách là đại thiếu gia Khổng gia, được Vương Vĩ xin giúp đỡ đi đối phó với Chu Dương, nhưng đã thất bại, hơn nữa còn bị Chu Dương hung dữ giáo huấn một trận, hoàn toàn mất hết thể diện.
Kết quả như vậy, Khổng Huy nhất định không hề muốn nhìn thấy, cũng hoàn toàn không muốn thừa nhận.
Chịu nhận lỗi trước mặt Chu Dương thì đã đành, nhưng đối với Vương Vĩ, Khổng Huy vốn không cần nói cho ông ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Hải lập tức hiểu rõ tất cả.
Hắn vốn không nghi ngờ những lời Diệp Phương nói với mình là thật hay giả và dụng ý của nó.
Thẩm Hải chỉ biết rằng, cả ngày nay bọn họ đều đang đợi tin tức bên Khổng Huy truyền đến, mà cho tới bây giờ bên Khổng Huy cũng không có bất kỳ tin tức nào.
Mà Diệp Phương lại biết được tin tức, hơn nữa còn là một kết quả như vậy.
Tuyệt đối sẽ không sai.
Cũng chỉ có kết quả như vậy mới phù hợp với tình hình lúc này của bọn họ.
“Đây…”
Nhất thời, trong đầu Thẩm Hải nghĩ đến rất nhiều điều, hơi hỗn loạn, sắc mặt tối sầm lại.
Khổng Huy thua trong tay Chu Dương, vậy thì hắn dĩ nhiên sẽ không tiếp tục giúp Vương Vĩ.
Đã mất đi sự trợ giúp của Khổng Huy, Vương Vĩ không phải đối thủ của Chu Dương, cho dù thêm cả mấy người cộng sự bọn họ thì cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Dương.
Bây giờ kết cục tốt nhất của bọn họ chính là đóng cửa Mỹ phẩm thành phố Liễu, sau đó mỗi người rời khỏi Tương Tây, quay về Đông Hải, yên tâm kinh doanh sản nghiệp của mình ở Đông Hải.
Chỉ là, Chu Dương sẽ để bọn họ yên ổn quay về Đông Hải như vậy sao.
Cho dù trở về Đông Hải, bọn họ còn có thể giống như lúc trước, yên tâm kinh doanh sự nghiệp của mình ư?
Phải biết rằng, trụ sở chính của công ty Danh Dương ở Đông Hải, sức mạnh ở Đông Hải mà Chu Dương có thể lợi dụng được, còn lớn hơn nhiều so với ở Tương Tây.
Ít nhất theo Thẩm Hải biết, gia tộc hạng nhất Tô gia ở Đông Hải, chính là toàn lực ủng hộ Chu Dương.
Sự ủng hộ toàn lực này do với sự ủng hộ của Trương gia ở Tương Tây còn vững chắc và chân thành hơn nhiều.
Ít nhất Tô gia sẽ không giống Trương gia, bởi vì vài nguyên nhân khác mà hủy bỏ lời hứa trước đó đã hứa với Chu Dương.
———————-