Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711-712-713-714-715-716-717-718-719-720
Chương 711: Phương án của thường hạo (1)
Chương 711: Phương án của Thường Hạo (1)
Tin tức mà Chu Dương biết, Thẩm Bích Quân cũng biết.
Mà vừa nãy, Thẩm Bích Quân cũng đã nói sơ lược tình hình với mọi người, đương nhiên Chu Dương cũng không có gì để nói nữa.
Nhưng sự im lặng của Chu Dương lại khiến mọi người cảm thấy kì lạ.
Từ góc nhìn của bọn họ, Chu Dương không chỉ là người có quyền cao chức trọng của nội bộ công ty Danh Dương, cả ngày đều ở cùng Thẩm Bích Quân, mỗi lời nói mỗi hành động đều tạo nên ảnh hưởng không nhỏ đối với công ty.
Huống hồ Chu Dương còn có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở Đông Hải.
Chuyện này, bất kể có thế nào Chu Dương cũng nên biết một chút nội tình mới phải.
Bây giờ mọi người đều chờ đợi tin tức của Chu Dương, mà anh lại yên lặng không lên tiếng.
Đây là ý gì?
Ánh mắt mọi người dần trở nên hoài nghi, sự bất mãn đối với Chu Dương cũng dần xuất hiện.
Tuy nhiên, vì uy tín của Chu Dương ở nội bộ công ty khá cao, chưa có ai dám đứng ra chỉ trích anh.
“Chu tổng, tôi tin rằng anh biết một chút thông tin, nếu anh biết thì nhất định phải nói với chúng tôi, nếu không chúng tôi căn bản không có bất kỳ cách nào để phòng bị đối phương.”
Thường Hạo trầm giọng nói, từng câu từng chữ toàn bộ đều ám chỉ Chu Dương.
Cứ như là chỉ cần Chu Dương không nói ra thông tin, thì đối phương sẽ lập tức đoạt lấy cửa hàng kinh doanh cuối cùng, mà công ty Danh Dương cũng sẽ vì vậy mà đóng cửa phá sản.
Nhất thời tiêu điểm của mọi người toàn bộ đều tập trung trêи người Chu Dương.
“Mọi người muốn làm gì? Thường Hạo, điều Chu Dương biết cũng giống như tôi, mà vừa nãy tôi đã nói tình hình rồi, anh ấy không biết chuyện gì khác.”
Thẩm Bích Quân thấy nhiều người đều liếc nhìn Chu Dương, tình huống vô cùng không lạc quan đối với Chu Dương, lập tức cảm thấy bất mãn, cô lạnh lùng nói với Thường Hạo.
Cô không biết tại sao Thường Hạo phải khơi gợi đề tài này, dẫn dắt sự chú ý của mọi người vào Chu Dương, nhưng có Thẩm Bích Quân ở đây, cô tuyệt đối sẽ không để Chu Dương phải chịu tai bay vạ gió.
Huống hồ, trước đây Chu Dương cũng từng nói, anh không có bất kỳ tin tức nào khác, Thẩm Bích Quân tin tưởng Chu Dương.
“Thẩm tổng, tôi cũng chỉ quan tâm tình hình của công ty, tình hình bên phía quận Phổ Đà đã vô cùng nguy cấp rồi, nếu chúng ta còn không biết một chút tin tức nào của đối phương, vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Thường Hạo lời lẽ ngay thẳng.
“Đúng vậy, Thẩm tổng, tình hình bây giờ gấp rút như vậy, nếu có ai biết tin tức lại không nói ra, vậy chúng ta cũng không có cách nào để giải quyết chuyện này, lẽ nào chúng ta phải nhìn cửa hàng kinh doanh cuối cùng của quận Phổ Đà rơi vào tay kẻ thù sao?”
“Đúng đó, Thẩm tổng, lần này Chu tổng quả thật là hơi quá đáng, rõ ràng biết nội tình nhưng lại không chịu nói ra, anh ấy có xem công ty Danh Dương là nhà của mình không?”
…
Có Thường Hạo dẫn đầu, gan của mọi người dường như cũng to lên một chút, bắt đầu quở trách Chu Dương.
Chu Dương lặng yên nhìn bọn họ.
Nhất là những người cùng Thường Hạo chỉ trích mình, đặt tất cả tiêu điểm lên người anh.
Ấn tượng của Chu Dương với bọn họ vô cùng mơ hồ, trong lòng lập tức đã có phán đoán.
Đám người này đều là những người mới vào công ty Danh Dương trong khoảng thời gian gần đây.
Thậm chí, rất nhiều người đều là nửa năm gần đây mới vào công ty Danh Dương.
Còn về nguyên do, Chu Dương cũng có thể hiểu.
Thẩm Bích Quân mời Thường Hạo về làm việc, để hắn đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ, đương nhiên sẽ cho hắn quyền hạn không nhỏ.
Mà việc bổ nhiệm chức vụ cho một vài giám đốc bộ phận dường như cũng là trong quyền hạn của hắn.
Chu Dương không có ấn tượng sâu sắc lắm với những người vừa lên tiếng chỉ trích anh lúc nãy, bọn họ đều là người mới vào công ty khoảng thời gian gần đây, cũng là do Trương Hạo bổ nhiệm chức vụ cho bọn họ.
Nếu như vậy, bọn họ đứng về phía Thường Hạo cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng Chu Dương vẫn phát hiện một vài điều sâu xa khác lạ trong đó.
Chu Dương trước nay đều kính trọng Thường Hạo.
Thậm chí lúc đầu Thẩm Bích Quân muốn mời Thường Hạo về làm việc, anh cũng vô cùng tán thành.
Có thể nói, nếu ban đầu Thẩm Bích Quân tìm đến Thường Hạo, mà Chu Dương không bằng lòng, thì Thẩm Bích Quân cũng sẽ không tiếp tục mời Thường Hạo về làm việc, đồng nghĩa với việc Thường Hạo đương nhiên cũng không thể vào được công ty Danh Dương.
Vì vậy, Chu Dương tự nghĩ, giữa mình và Thường Hạo, chưa từng có bất kỳ ân oán gì, thậm chí số lần cả hai gặp mặt, có thể còn chưa tới năm lần.
“Tôi quả thật không biết tin tức nào khác, nhưng tôi đã cho người đi điều tra, nếu có kết quả, đương nhiên tôi sẽ nói với mọi người trước tiên.”
Chu Dương lạnh lùng nói.
Bên phía Trần Thế Hào đã phái người đi điều tra những người kia, dưới tình hình thông thường có lẽ thời gian một ngày sẽ có kết quả, ít nhất cũng sẽ tra rõ một vài thông tin cơ bản của đối phương.
Nhưng đã hai ngày trôi qua, bên kia vẫn không có chút tin tức gì.
Trong đó có hai khả năng.
Một là Trần Thế Hào không xem trọng chuyện này, người được phái đi điều tra cũng không làm hết sức, căn bản không chú tâm điều tra, đương nhiên sẽ không có kết quả.
Khả năng khác, chính là lai lịch của đối phương thần bí khó lường, ngay cả người Trần Thế Hào phái đi, trong một thời gian ngắn cũng khó mà tra ra được thông tin hữu ích.
Dưới hai tình huống này, đương nhiên Chu Dương chọn tin tưởng tình huống thứ hai.
Chu Dương nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của những người khác.
Dù sao anh cũng đã làm hết khả năng của mình, còn về phản ứng của người khác, với Chu Dương mà nói, căn bản không quan trọng.
Sắc mặt Thường Hạo bình thường, hắn không phản bác lời nói của Chu Dương, chỉ hơi mỉm cười, khẽ gật đầu, coi như tỏ ý đã biết rồi.
“Có điều, trước khi tin tức xác thực, tôi có một phương án đơn giản, có thể giúp chúng ta ứng phó với những diễn biến xảy ra tiếp theo.”
Thường Hạo nhấc gọng kính vàng, khẽ cười nói, trong giọng điệu tràn đầy sự tự tin.
Câu nói này đương nhiên cũng khiến người khác nhìn hắn với cặp mắt khác, ánh mắt nhìn Thường Hạo càng thêm ngưỡng mộ.
Mọi người khâm phục người có bản lĩnh, dưới tình hình mọi người đều không có cách gì hay ho, mà Thường Hạo có thể trong thời gian ngắn nghĩ ra phương án đối phó, có thể nói là vô cùng lợi hại.
Cho dù phương án này như lời Thường Hạo nói, chỉ là một phương án đơn giản, nhưng cũng có thể có hiệu quả chỉ dẫn nhất định cho công việc hiện tại của mọi người.
“Thường tổng thật lợi hại.”
“Đúng đó, đi theo Thường tổng nhất định sẽ không sai lầm.”
“Thường tổng, anh đừng vòng vo nữa, mau nói đi, thời gian không đợi người đâu.”
…
Mọi người cười nhốn nháo, bầu không khí của cả văn phòng cũng lập tức dịu đi không ít, không còn ngột ngạt áp lực như trước nữa.
“Thật ra phương án này thật sự rất đơn giản, bây giờ địch ở trong tối, ta ngoài sáng, đây là sự thật, đây là bất lợi của chúng ta nhưng cũng là ưu thế của chúng ta.”
Thường Hạo nhìn quanh mọi người một vòng, thấy ánh mắt bọn họ đều tập trung trêи người mình, hắn liền gật đầu hài lòng.
“Bất lợi là cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà của chúng ta chỉ còn lại một cái cuối cùng, mà chúng ta cũng không biết lúc nào kẻ thù sẽ ra tay với cửa hàng kinh doanh cuối cùng này, thậm chí có thể chính vào lúc chúng ta ở đây hội họp, cửa hàng kinh doanh đó đã bị kẻ thù đoạt mất rồi.”
“Nhưng song song với việc đó, ưu thế của chúng ta cũng là ở đây!”
Chương 712: Phương án của thường hạo! (2)
Chương 712: Phương án của Thường Hạo! (2)
Thường Hạo nói với vẻ đầy tự tin, như thể chỉ cần mọi người làm theo kế hoạch của hắn thì sẽ có thể đối phó với nguy cơ trước mắt vậy.
Lần này, nó thực sự khơi dậy sự quan tâm của các quản lý cấp cao.
“Thường tổng quả nhiên lợi hại, thật không hổ danh là một sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng ở nước M . Ý tưởng này thực sự đến đúng một thời điểm.”
“Lại chẳng thế thì sao? Nếu không, Thẩm tổng sẽ không đặc biệt mời Thường tổng đến.”
“Thường tổng, anh đừng vòng vo nữa, mau nói ra đi, chúng tôi sẽ làm điều đó càng nhanh càng tốt. Chúng ta nhất định phải cố gắng hoàn thành việc triển khai trước đối phương.”
“Phải đó, Thường tổng, chính xác ưu thế mà anh nói rốt cuộc là gì?”
…
Mọi người nhìn Thường Hạo đầy mong đợi, chờ hắn nói tiếp.
Vì dù sao mấy câu phân tích trước đó của Thường Hạo, có thể nói là từng lời nói ra đều như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng mọi người.
Hiện tại ta ngoài sáng, địch trong tối, quả thực là một sự bất lợi cho công ty Danh Dương.
Họ không biết bất kỳ dấu vết thông tin hoặc tình báo nào về đối phương và họ cũng không biết khi nào bên kia sẽ thực hiện động thái tiếp theo.
Trong hoàn cảnh như vậy, tất cả mọi người chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.
Hơn nữa, đúng như những gì Thường Hạo đã nói.
Nói không chừng, chính vào lúc họ đang bàn bạc chuyện trong phòng họp này thì bên kia đã triệt hạ cửa hàng kinh doanh cuối cùng kia rồi, chỉ là tin tức còn chưa kịp truyền tới bên này nên họ không biết được mà thôi.
Tuy nhiên, Thường Hạo cũng cho rằng, mình ngoài sáng, kẻ thù trong bóng tối, đó vừa là nhược điểm vừa là ưu điểm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, làm thế nào mà sự tồn tại dường như tệ hại như vậy lại trở thành ưu điểm qua lời nói của Thường Hạo.
“Ha ha, mọi người đừng lo lắng. Tôi vừa thấy Chu tổng không có chút gì gọi là lo lắng cả. Tôi nghĩ trong lòng anh ấy chắc hẳn có suy nghĩ gì đó, không biết Chu tổng có thể nói gì đó với mọi người được không.”
Thường Hạo mỉm cười, hắn đột nhiên nhìn Chu Dương, lại kéo chủ đề về phía Chu Dương.
Mặc dù đang ở tư thế vặn hỏi, bất luận là giọng điệu hay thái độ, hắn đều không hề có ý hỏi, ngược lại giống như đang ra lệnh cho Chu Dương.
Ánh mắt của mọi người liền nhìn theo Thường Hạo, đều tập trung về phía Chu Dương.
Chu Dương khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Anh nhớ mình không có xúc phạm đến Thường Hạo, số lần gặp mặt nhau cũng chưa đến mười lần.
Nhưng, hôm nay ở đây, Thường Hạo hết lần này đến lần khác cố tình làm khó mình là có ý gì?
Mặc dù có vẻ như hắn đang thảo luận vấn đề với Chu Dương và hỏi ý kiến của Chu Dương. Nhưng Chu Dương là ai chứ, làm sao anh có thể không cảm nhận được sự thù địch của Thường Hạo đối với mình.
Hơn nữa, ở thời điểm mấu chốt và quan trọng này, Thường Hào vẫn cứ như vậy.
“Đang làm cái gì vậy? Thường Hạo, nếu có ý gì thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo nữa.”
Thần Bích Quân hừ lạnh lùng một tiếng, trong lòng bắt đầu cảm thấy không vui.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ về thái độ bất thường của Thường Hạo hôm nay.
Trong mắt Thẩm Bích Quân, Thường Hạo không giống một người như vậy.
Nhưng hôm nay, Thường Hạo dường như chỉ tập trung vào Chu Dương, bất cứ khi nào có một chút cơ hội đều hướng mũi dùi vào Chu Dương.
“Ha ha, được thôi, nếu như Chu tổng không muốn nói, vậy thì tôi sẽ nói.”
Thường Hạo thản nhiên cười với vẻ không quan tâm, nhưng lại nhìn mọi người rồi nhẹ nhàng nói.
“Kẻ thù ở trong bóng tối, còn ta ở ngoài ánh sáng. Đó vừa là bất lợi vừa là lợi thế. Lợi thế là kẻ địch tưởng mình ở trong bóng tối, còn ta ở ngoài sáng, cho rằng ta không biết mọi hành tung của chúng. Nhưng thực tế, từ giờ trở đi, mục đích của bọn chúng đã bị chúng ta thấy rõ rồi.”
“Chỉ cần mục tiêu của họ là chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà, bây giờ họ đã giành được tám cửa hàng kinh doanh, vậy họ chắc chắn sẽ ra tay với cửa hàng cuối cùng.”
“Nếu đã như vậy, thì tại sao chúng ta cứ nhất định phải tìm xem kẻ địch là ai? Tốt hơn hết là nên tập trung vào cửa hàng kinh doanh cuối cùng. Vì kẻ thù muốn hạ gục cửa hàng kinh doanh cuối cùng này, nên họ chắc chắn phải đi liên hệ. Đến lúc đó sẽ lại trở thành chúng ta trong tối, kẻ địch ngoài ánh sáng rồi.”
Thường Hạo nói với vẻ mặt đầy tự tin, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Mọi người nghe xong lập tức suy nghĩ và phân tích.
Đúng là tình hình hiện tại không có lợi với công ty Danh Dương cho lắm.
Kẻ địch đang âm thầm thèm muốn cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay và trực tiếp hạ gục cửa hàng kinh doanh cuối cùng.
Tuy nhiên, bởi vì trước đó việc dùng cách che đậy ở quận Khánh Phong khiến đối phương nghĩ rằng công ty Danh Dương vẫn chưa biết gì, cho nên sự cảnh giác đối với công ty Danh Dương có thể không quá lớn.
Trong trường hợp này, đối phương có thể sẽ lơ là hơn và sẽ trở thành cơ hội cho mọi người khi họ liên hệ với cửa hàng cuối cùng.
Cơ hội để lật lại ván bài.
“Hay lắm, thật không hổ danh là Thường tổng, chủ ý này không tồi, tôi tán thành.”
“Tôi cũng tán thành.”
“Nếu như không còn cách nào khác, vậy thì kế hoạch của Thường tổng là kế hoạch tốt nhất rồi.”
…
Nhiều người đã ngay lập tức bày tỏ sự ủng hộ.
Thường Hạo nở một nụ cười nhạt, như thể hắn căn bản không quan tâm đến sự ủng hộ của mọi người.
Ánh mắt hắn cứ lúc có lúc không quẩn quanh trêи người Chu Dương, còn mang theo một chút tự đắc.
Thật ra, Thường Hạo không hẳn là muốn nhắm vào Chu Dương như thế này, dù sao thì giữa hắn và Chu Dương thật sự không có bất kỳ mâu thuẫn hay xung đột nào.
Tuy nhiên, vị trí của Chu Dương ở công ty Danh Dương quá đặc biệt.
Rõ ràng anh là cổ đông lớn thứ hai, nhưng cũng đồng thời là người phụ trách hai dự án cốt lõi và quan trọng nhất của công ty Danh Dương hiện nay.
Có thể nói, mọi động thái của Chu Dương đều sẽ khiến cho công ty Danh Dương dao động dữ dội.
Tất nhiên, những điều này chỉ là thứ yếu.
Điều quan trọng nhất là mối quan hệ giữa Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, điều này không cần bản thân Thường Hạo phải nói, cho dù nhìn khắp toàn bộ con đường Bolly, toàn bộ Đông Hải, cô đều là một trong những người đẹp nhất.
Ai mà không thích một người phụ nữ đẹp như vậy chứ.
Thường Hạo cũng không phải ngoại lệ.
Có điều dù sao Thường Hạo cũng đã ngần này tuổi rồi, mấy thứ kinh nghiệm hắn đều rất thành thạo.
Hắn biết lúc này không nên thể hiện quá nóng vội, nhất là vì hắn mới gia nhập công ty Danh Dương được nửa năm, số lần gặp Thẩm Bích Quân rất ít.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Chu Dương và Thẩm Bích Quân quá tốt khiến Thường Hạo cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa, cách đối xử với nhau của họ cũng đã ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của Thường Hạo.
Càng huống hồ,Thường Hạo hiện là phó chủ tịch của công ty Danh Dương, theo lý mà nói, hắn chỉ ở dưới Thẩm Bích Quân mà thôi.
Tuy nhiên, sự tồn tại của Chu Dương luôn khiến Thường Hạo cảm thấy không thể thoải mái vùng vẫy được.
Chính vì như vậy, Thường Hạo đương nhiên muốn chuyển Chu Dương sang vị trí khác.
Ít nhất, Thường Hạo cũng muốn vị trí người phụ trách hai dự án cốt lõi kia phải đứng dưới tên của mình.
Nhưng bây giờ mới chỉ là bắt đầu, những thủ thuật nhỏ của ngày hôm nay chỉ là một món khai vị mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Chu Dương, Thường Hạo không khỏi bật cười.
Chương 713: Đối chọi gay gắt!
Chương 713: Đối chọi gay gắt!
Sau khi đến công ty Danh Dương, hắn cũng đã nghe rất nhiều tin tức về Chu Dương, đặc biệt là hai dự án chủ chốt mà Chu Dương chịu trách nhiệm. Ngay cả ở các công ty khác, Thường Hạo cũng đã từng nghe qua, thậm chí tên tuổi của anh còn vô cùng vang dội.
Nhưng bây giờ xem ra Chu Dương cũng chỉ đến thế, chuyện nhỏ như vậy đã làm anh bối rối, xem ra trước đây người khác tâng bốc anh cũng chỉ là xu nịnh giả dối mà thôi.
“Thẩm tổng, hiện tại, có lẽ kế hoạch của tôi là phù hợp nhất. Tôi nghĩ không ai có thể nghĩ ra một kế hoạch phù hợp hơn của tôi.”
“Chu tổng, anh nói có phải không?”
Thường Hạo tự tin nói, hắn nhìn Chu Dương, trong mắt đầy sự gây hấn.
Chu Dương có chút không hiểu đầu cua tai nheo, đây là lần thứ ba Thường Hạo làm việc này.
Có câu rằng quá tam ba bận.
Tên Thường Hạo này năm lần bảy lượt bới móc, rõ ràng là muốn gây chuyện.
“Ha ha, tôi thấy cũng chưa chắc. Kế hoạch của anh nghe thì hay và có vẻ rất hiệu quả, nhưng anh đã bỏ qua một điểm.”
Đã như vậy, Chu Dương cũng không cần phải nể mặt vị phó chủ tịch mặt này nữa, anh lập tức mỉm cười.
Nhưng mà lời nói của Chu Dương thật thú vị, như ném một tảng đá xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến mặt hồ lập tức nổi sóng.
“Cái gì? Chu tổng còn có kế hoạch tốt hơn sao?”
“Đúng vậy, lúc nãy Thường tổng bảo mọi người động não, Chu tổng không nói gì, bây giờ anh lại nói như vậy, đây là có ý gì?”
“Chu tổng, không lẽ anh còn có kế hoạch tốt hơn sao?”
…
Nhiều người bắt đầu chế giễu.
Chu Dương liếc mắt nhìn người vừa nói, đa số đều còn khá trẻ, hơn nữa trông cũng lạ, thiết nghĩ bọn họ chắc là tay chân thân tín của Thường Hạo.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc mình đang bị chế giễu trong chính phòng họp của công ty Danh Dương, Chu Dương lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Ngày xưa, chính tại phòng họp này, Chu Dương đã đối mặt với rất nhiều người và răn đe những người đó bằng những biện pháp rất cứng rắn, sau đó công ty mới có được vị thế như hiện tại.
“Ha ha, Chu tổng nói vậy, không biết còn có cách nào khác hay hơn không. Nếu không, tôi xin hỏi Chu tổng, lẽ nào anh không coi nguy cơ trước mắt của công ty Danh Dương là chuyện gì quan trọng hay sao?”
Thường Hạo lạnh lùng nói.
Lúc này, Thường Hạo vui như mở cờ trong bụng, hắn đang thầm lo lắng không có cách gì nhắm vào Chu Dương, vì dù sao nếu không có lý do gì mà lại nhắm vào Chu Dương, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dữ dội của Chu Dương và gây ra sự bất mãn của những người kỳ cựu trong công ty.
Nhưng Thường Hạo không ngờ rằng mình còn chưa nói gì, Chu Dương đã tự mình trực tiếp bước ra.
Thường Hạo cảm thấy rằng cảm giác giơ mặt của mình ra để cho người ta đánh thật là tốt.
“Đương nhiên không phải, tôi đang nói kế hoạch của anh có thiếu sót.”
Chu Dương xua tay, lãnh đạm nói.
“Kế hoạch của anh, mọi thứ đều dựa vào việc bên kia lơ là cảnh giác, nhưng mà, đối với chuyện quan trọng như vậy, bên kia lại có thể lơ là cảnh giác, không dõi theo công ty chúng ta hay sao?”
“Tôi e rằng khi anh đến công ty, đối phương đã biết rằng chúng ta sẽ có một cuộc họp ở đây hôm nay, và họ càng có khả năng nghĩ rằng tất cả những gì họ làm đã bị lộ.”
“Lẽ nào Thường tổng cho rằng đối phương ngốc như thế à, họ sẽ không thay đổi điều gì mà cứ ở đó ôm cây đợi thỏ hay sao?”
Mỗi khi Chu Dương nói thêm một câu, vẻ mặt của Thường Hạo lại trở nên ảm đạm hơn.
Quả thực, hắn đã tưởng kế hoạch của mình quá tốt rồi, như thể đối phương thực sự là một kẻ thiểu năng và không biết cách đề phòng công ty Danh Dương.
Tuy nhiên, người khác có thể nói ra những điều này, riêng Chu Dương không thể.
“Đó chỉ là cách nghĩ của anh thôi. Rốt cuộc như thế nào phải thử mới biết được.”
Thường Hạo không phục, lúc này hắn nhất định không được cúi đầu, nếu không, về sau hắn khó có thể ngẩng đầu lên trước mặt Chu Dương, huống chi là muốn động đến Chu Dương.
“Không cần thử nữa.”
Chu Dương đột nhiên đưa tay ngăn cản Thường Hạo, sau đó nói nhỏ điều gì đó với Diệp Sở Thiến.
Mọi người đều ngồi ở xa, Chu Dương nói rất nhỏ, nên họ không biết được Chu Dương nói gì với Diệp Sở Thiến.
Tuy nhiên, sau khi Chu Dương nói xong, Diệp Sở Thiến đặt tài liệu xuống, rời thẳng khỏi phòng họp.
Trong phút chốc, mọi người trong văn phòng đều yên lặng, nhìn Chu Dương với vẻ ngạc nhiên.
Bây giờ đang là giờ họp, tình hình ở quận Phổ Đà lúc này vô cùng khủng hoảng, vậy mà lúc này Chu Dương còn để cho Diệp Sở Thiến ra ngoài.
Như thế này không phải là muốn phá đám hay sao?
Một số người đã chuẩn bị lên tiếng, nhưng họ vừa định nói ra thì lại phải nuốt lại vào trong.
Bởi vì Diệp Sở Thiến chỉ rời đi chưa đầy hai phút, sau đó đã quay lại.
Hơn nữa, phía sau Diệp Sở Thiến còn có một người đàn ông.
“Chu tiên sinh, đây là những thứ mà Trần tổng đã yêu cầu tôi điều tra. Tất cả đều ở đây, tuy nhiên, đối với một số thứ ở cấp độ sâu hơn, chúng tôi vẫn cần thêm chút thời gian.”
Khi người đàn ông nhìn thấy Chu Dương, anh ta cung kính lấy ra một tập tài liệu đưa cho Chu Dương, nói nhỏ rồi rời thẳng khỏi đó.
Dường như Chu Dương như không hề tỏ ra ngạc nhiên một chút nào.
Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt.
Nhiều người cũng chợt nhớ ra đây chính là Chu Dương, trước kia chỉ là một nhân viên bình thường ở công ty Danh Dương, nhưng gần như chỉ sau một đêm, anh đã trở thành quản lý cấp cao của Danh Dương, liên tiếp phụ trách các dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu, trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty.
Tất cả những điều này đều dựa vào ý chí kiên cường và sự hi sinh của Chu Dương.
Giống như Tăng Đại Đầu, người nổi tiếng một thời ở Đông Hải trước đây, cũng bị huỷ hoại trong tay của Chu Dương.
Giờ coi bộ rõ ràng Chu Dương cũng đã có hành động, chỉ là chưa nói cho mọi người biết thôi.
Nhiều người đã nhìn ra người đàn ông vừa rồi có lẽ là người do Chu Dương phái đi để điều tra.
“Chị Diệp, copy tài liệu này cho mỗi người ở đây một bản.”
Chu Dương không đọc tài liệu trước mà yêu cầu Diệp Sở Thiến sao chép chúng trước.
Giờ phút này, trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều chờ đợi Diệp Sở Thiến in tài liệu ra, sau đó mới xem kỹ bên trong có thứ gì.
Một tài liệu có thể làm cho Chu Dương coi trọng như vậy hẳn là thứ rất quan trọng.
Thậm chí, nhiều người hiểu Chu Dương còn đang thắc mắc liệu tài liệu này có chứa thông tin về những người đã mưu đồ cướp chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà hay không.
Nếu là thật, thì có nghĩa là Chu Dương còn nghĩ xa hơn những gì bọn họ đã nghĩ, lời nói vừa rồi của Chu Dương đương nhiên có ẩn ý sâu xa.
Diệp Sở Thiến phô tô rất nhanh, chỉ trong vài phút cô đã sao chép tài liệu cho mọi người, sau đó phân phát trực tiếp.
Mọi người nhận được tài liệu liền lập tức bắt tay vào kiểm tra.
Khi một số người nhìn thấy nội dung bên trong, biểu cảm của họ đột nhiên thay đổi.
Có người cau mày, rõ ràng là đang nghĩ cách để lý giải.
Một số người, với vẻ mặt kinh hoàng, rõ ràng là hoảng sợ trước một số nội dung trong tài liệu.
Thường Hạo cũng nhận được tài liệu.
Tuy nhiên, hắn không hề quan tâm. Chu Dương có vẻ rất nghiêm túc đối với tài liệu này, nhưng nếu thật sự là tin tức của những người đó, làm sao có thể có được vào đúng lúc này.
Hơn nữa, Trường Hạo thậm chí còn không biết người vừa rồi là ai.
Chương 714: Tin tức mà mọi người cần có rồi đây
Chương 714: Tin tức mà mọi người cần có rồi đây
Chỉ với vài câu nói không căn cứ, mà muốn Thường Hạo phải tin tưởng, vậy thì cũng quá xem thường hắn rồi.
Thậm chí vẻ mặt của những người khác cũng dần thay đổi sau khi nhìn thấy nội dung trong tập tài liệu, nhưng Thường Hạo không quan tâm đến những điều được ghi trong đó.
Rất có thể là Chu Dương phao tin giả, cố ý làm như vậy, với mục đích chính là để đe dọa những người này.
Thường Hạo dửng dưng mở tập tài liệu, lật xem từ đầu đến cuối.
Nhưng không được bao lâu hắn lập tức nhíu mày lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Thường Hạo tiếp tục xem, lúc này sắc mặt của hắn vô cùng u ám.
Đợi đến khi hắn đọc xong tất cả nội dung trêи tập tài liệu, cả người đã không còn khí thế kiêu ngạo như vừa nãy nữa.
Chu Dương nhìn thấy rõ biểu cảm của từng người, anh thầm gật đầu, trong lòng đã có một cách nghĩ sơ lược về nội dung được ghi trêи đó.
Có điều, đợi đến khi anh thật sự đọc xong phần tài liệu này, thì anh mới phát hiện, bản thân vẫn đánh giá thấp những kẻ đó.
Anh luôn cho rằng, đối phương là một nhà tài phiệt nào đó, vì để đánh lén công ty Danh Dương, mới trắng trợn thu mua lại chín cửa hàng ở quận Phổ Đà.
Nhưng anh không ngờ, thủ đoạn của bọn chúng lại ác liệt như vậy, thậm chí có thể nói là bất chấp thủ đoạn, không gì là không dám làm.
Bọn chúng sử dụng thủ đoạn bức ép, bắt giữ vợ con của đối phương để lấy được cửa hàng đầu tiên ở quận Phổ Đà.
Đã có tấm gương của cửa hàng đầu tiên vậy thì về sau bọn chúng rất dễ dàng thu mua ba cửa hàng tiếp theo.
Ông chủ của cửa hàng thứ năm là một thương gia giàu có ở Đông Hải, cũng có riêng một công ty, nhưng vẫn kinh doanh qua lại với công ty Danh Dương.
Những kẻ đó vì để đoạt được cửa hàng này, đã giở trò khiến cho công ty của ông chủ đó phá sản, dẫn đến việc ông ấy không thể không bán đi cửa hàng kinh doanh.
Đặc biệt là cửa hàng thứ tám, bọn họ nhân lúc trời tối ra tay đánh ông chủ cửa hàng, dụ dỗ nội bộ đối phương phản bội, dùng việc sống chết uy hϊế͙p͙ người đó chịu khuất phục.
…
Đương nhiên, đây là những thủ đoạn và quá trình mà bọn chúng dùng để thu mua lại tám cửa hàng.
Trước đây Chu Dương đã có dự đoán trước về những việc này, cho nên anh không cảm thấy có gì bất ngờ.
Việc khiến cho Chu Dương không ngờ đến nhất là người của Trần Thế Hào đã tra xét ra được nhân vật chủ chốt lần này của đối phương, một người đàn ông tên là Hứa Du.
Dựa theo miêu tả được ghi trêи tài liệu, thì thực lực của người tên Hứa Du đó vô cùng mạnh, rất có thể đã đạt tới cảnh giới tông sư võ giả.
Cho nên, người của Trần Thế Hào vẫn không dám đến quá gần đối phương.
Hơn nữa, có một hiện tượng kỳ lạ là đối phương không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, trước đây ở Đông Hải căn bản không có bất cứ dấu vết hoạt động nào của bọn họ.
Người của Trần Thế Hào đã điều tra mấy ngày nhưng vẫn chưa tra ra được tình hình bên trong.
Chỉ biết rằng, bây giờ đối phương có mười một người, một mình Hứa Du đưa theo mười tên đàn em thuộc hàng tinh thông võ thuật.
Hơn nữa, đối phương vận động nguồn vốn thu lại tám cửa hàng, nhưng người của Trần Thế Hào cũng không tra ra được hướng hành động tiếp theo của bọn chúng.
…
Sau khi xem xong tài liệu, Chu Dương lập tức rơi vào trầm tư.
Không chỉ Chu Dương mà mọi người trong văn phòng làm việc cũng im lặng suy nghĩ.
Ngay cả Thường Hạo vừa nãy còn lớn tiếng với Chu Dương, bây giờ cũng mang dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ không nói lời nào.
Tất cả mọi người đều không biết nên nói gì.
Sau khi xem xong phần tài liệu này, họ đều có cùng một cảm giác.
Lai lịch của những kẻ này vô cùng thần bí, thủ đoạn tàn nhẫn cứng rắn, không hề nói đến phép tắc.
Vào lúc này, không ít người nghĩ đến kế hoạch vừa rồi mà Thường Hạo đã đưa ra, lập tức sau lưng họ không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Nếu không phải Chu Dương nghi ngờ chất vấn, thì mọi người thật sự đã làm theo kế hoạch của Thường Hạo, hậu quả sẽ là gì, không ai có thể dự đoán trước được.
Những kẻ đó ngay cả việc chặn đường giết chóc đều có thể làm ra, vậy thì còn việc gì mà họ không dám làm nữa?
Lẽ nào mọi người đảm bảo được trong lúc bản thân đang thực hiện kế hoạch, sẽ không bị đối phương phát hiện, sau đó bị hãm hại sao?
Về điểm này, không ai dám đảm bảo.
Ngay cả Thường Hạo bây giờ cũng không dám chắc chắn với kế hoạch tưởng chừng không chút sơ hở mà mình vừa nói ra.
“Chuyện này… đều là thật sao?”
Có người cổ họng khô khốc, nhỏ giọng nói, trêи mặt rõ ràng có phần không tin tưởng vào những gì vừa đọc được trêи tài liệu, nhưng lại lo lắng đây là sự thật.
“Đúng vậy, Chu Tổng, nội dung được ghi trêи tài liệu này đều là thật ư?”
“Những kẻ đó sao lại dám làm như vậy?”
“Lẽ nào bọn họ không sợ gì hết? Ông chủ của những cửa hàng đó, tại sao lại chịu khuất phục như vậy chứ?”
…
Lập tức có không ít người đều bắt đầu lên tiếng thảo luận.
Tuy mọi người chưa lấy lại bình tĩnh sau khi xem xong nội dung tài liệu, nhưng giờ phút này, tất cả đều đoàn kết nhất trí tìm ra hướng đi chính xác nhất, không ai được phép sai lầm vào lúc này.
“Đương nhiên là thật, những kết quả này đều là tôi nhờ người đi điều tra mới có được.”
Chu Dương gật đầu, bình thản nói.
Nội dung trêи đây thật sự có những cái không quá tốt, nhưng phải thừa nhận những việc này cũng là điều bình thường trong kinh doanh.
Dù sao, một người bình thường sẽ không thể nào ra tay với công ty Danh Dương như vậy.
Thủ đoạn mà đối phương áp dụng, đương nhiên là dùng tốc độ nhanh nhất thu mua lại cửa hàng, nói không chừng còn giúp bọn chúng tiết kiệm được không ít tiền vốn.
“Cũng may, nếu vừa nãy chúng ta làm theo kế hoạch của Thường Hạo, chắc có lẽ cũng sẽ bị bọn chúng uy hϊế͙p͙?”
“Khẳng định sẽ rơi vào tình huống đó, những kẻ kia hung dữ như vậy, việc gì mà không dám làm chứ.”
“Vậy Chu tổng, bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Không thể cứ mặc kệ mà bó tay chịu chết được?”
…
Lúc này, không ít người đều nhìn Chu Dương, muốn xem anh có biện pháp giải quyết nào tốt không.
“Bụp!”
“Đủ rồi!”
Thường Hạo vừa rồi còn trầm tư không nói gì, đột nhiên lại hùng hồn đứng dậy, đập mạnh tay lên bàn, hung hăng quát lớn.
Tất cả mọi người đều bị dọa nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thường Hạo.
Giờ phút này, vẻ mặt hắn đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ không phục, dù đối mặt với Chu Dương như vậy, nhưng hắn không hề có ý nghĩ sẽ chịu khuất phục.
“Dám hỏi Chu tổng, nếu đã có trong tay tài liệu này, anh tại sao không sớm đưa ra?”
Thường Hạo bày ra tư thế hùng hổ dọa người lên tiếng chất vấn.
Lời này của Thường Hạo cũng dẫn đến sự đồng tình của nhiều người.
Thực sự, nếu Chu Dương đưa ra tài liệu này sớm hơn một chút, vậy thì mọi người đã có thể sớm có sự chuẩn bị, cũng có nhiều thời gian để suy nghĩ biện pháp đối phó.
Hơn nữa, nếu vừa nãy Chu Dương vẫn không đưa ra tài liệu thì bọn họ có lẽ đã hành động dựa theo kế hoạch của Thường Hạo, vậy thì sẽ đặt bản thân vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ sự chất vấn của Thường Hạo, thực sự cũng rất có lý.
“Lấy ra sớm một chút sao?”
Chu Dương nghiêng đầu nhìn Thường Hạo, bình thản mỉm cười.
Anh cũng cảm thấy mơ hồ khó hiểu, bản thân anh chỉ mới gặp mặt Thường Hạo không quá mười lần.
Có thể nói, hai người căn bản không quá thân thuộc.
Trong tình huống giữa hai người chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay xung đột gì, mà Thường Hạo vẫn hết lần này đến lần khác nhắm vào Chu Dương.
Cho dù Chu Dương có kiềm chế tốt đến mấy cũng sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Dù là một điểm bất đồng hay thậm chí là những thứ khác, anh cũng chưa từng đắc tội với Thường Hạo, mà ngược lại anh còn có thể nhường nhịn hắn.
Nhưng Thường Hạo không biết tốt xấu, vậy Chu Dương đương nhiên cũng sẽ không nể mặt hắn nữa.
“Đừng nói nữa, phần tài liệu này, tôi cũng vừa nhận được.”
“Cho dù là tôi sớm có được nó, mà không sớm đưa ra thì có liên quan gì đến Thường tổng đây?”
“Hơn nữa, tôi làm việc gì, đều cần phải báo cáo với anh sao?”
Chu Dương lập tức trở nên uy nghiêm, tuy vẫn ngồi trêи ghế, nhưng khí thế của anh lại không hề thua kém Thường Hạo, thậm chí khiến cho hắn cũng vô cùng ngạc nhiên.
Chương 715: Phân công nhiệm vụ
Chương 715: Phân công nhiệm vụ
Lúc này, cả phòng họp giống như chỉ có hai người Chu Dương và Thường Hạo.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao hai người vô cùng quan trọng của công ty lại chĩa mũi nhọn vào nhau như vậy.
Một người là Thường Hạo, phó chủ tịch thường vụ của công ty Danh Dương, chức vị chỉ đứng sau chủ tịch Thẩm Bích Quân, hắn đã nhậm chức được nửa năm, làm việc vô cùng cẩn trọng, giúp đưa công ty Danh Dương phát triển lên một tầm cao mới, đồng thời các điều lệ quy chế của công ty cũng đã hoàn thiện ở rất nhiều mặt nhờ sự giúp đỡ của hắn.
Trong công ty, Thường Hạo nhận được sự chấp nhận và khâm phục của nhiều người.
Còn một người là Chu Dương, anh là truyền kỳ của công ty Danh Dương, không những là người nắm trong tay hai dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu quan trọng nhất của công ty, mà còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty, chỉ đứng sau Thẩm Bích Quân, anh còn nhiều lần giúp công ty chuyển bại thành thắng.
Hai người này, đều là người mà những quản lý cấp cao trong phòng họp không thể chọc vào.
Lúc trước khi Thường Hạo gây sự với Chu Dương, còn có mấy quản lý trẻ tuổi hùa theo hắn, nhưng bây giờ ngay cả họ cũng ngậm chặt miệng không nói lời nào, thậm chí cũng không nhìn Thường Hạo.
Dù sao, nếu không có tập tài liệu của Chu Dương, vậy bọn họ nhất định sẽ hành động theo kế hoạch của Thường Hạo, nếu vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm.
Thường Hạo nhìn những người vừa nãy còn ủng hộ mình, giờ đây từng người một đều cúi đầu, trong lòng hắn càng thêm tức giận, ánh mắt nhìn Chu Dương lại càng không thoải mái.
Nhưng hắn cũng biết, thời gian bản thân ở công ty vẫn quá ngắn, căn bản sẽ không có sức ảnh hưởng lớn giống như Chu Dương.
Quan trọng nhất Chu Dương là cổ đông lớn thứ hai của công ty, nếu anh muốn so đo tính toán với hắn vậy thì hắn tuyệt đối không thể nào thắng được.
Trông chờ vào Thẩm Bích Quân sao?
Thường Hạo nhìn Thẩm Bích Quân, thấy cô ấy cũng cúi đầu, nhưng đồng thời lại đang lén lút nhìn Chu Dương, khóe miệng hắn lập tức co rút, trong lòng càng suy sụp.
Nhìn thấy Thường Hạo không muốn nói thêm gì nữa, Chu Dương cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Trước mắt, không phải lúc tranh chấp nội bộ.
Tuy không biết Thường Hạo vì sao lại có ý kiến với mình như vậy, nhưng Chu Dương vẫn có thể phân biệt rõ ràng tính chất nặng nhẹ của sự việc.
Bây giờ, việc quan trọng nhất là bảo vệ được cửa hàng kinh doanh cuối cùng này.
“Tôi thấy lúc này mọi người cũng không có kế hoạch nào tốt cả, nếu đã như vậy, thì tôi sẽ bố trí theo kế hoạch của mình.”
Nhìn thấy mọi người đều không quá hào hứng với việc này, Chu Dương cũng biết rằng, phải đối mặt với kẻ địch như vậy, đặc biệt là kẻ dẫn đầu rất có thể là một tông sư võ giả, thì sự lo lắng của mọi người là điều không thể tránh khỏi.
Trong phòng họp này, người có thể ứng phó, e rằng chỉ có mình anh mà thôi.
Có điều, những người khác vẫn có thể giúp được một vài việc.
“Nhiệm vụ tiếp theo của mọi người rất quan trọng, chín cửa hàng ở quận Phổ Đà đã có tám cái rơi vào tay của đối phương, do đó bây giờ chúng ta chỉ còn lại một cửa hàng kinh doanh cuối cùng này.”
“Trước khi cửa hàng cuối cùng rơi vào tay bọn chúng, khoảng thời gian này chính là lúc chúng ta hành động.”
“Tôi sẽ đi quan sát cửa hàng cuối cùng này, không để cho những kẻ đó đạt được ý đồ xấu.”
“Còn mọi người hãy âm thầm xây dựng lại một cửa hàng khác trong quận Phổ Đà, lần hành động này là lấy danh nghĩa của công ty Danh Dương, chúng ta không cần tiếp tục tìm người khác giúp đỡ.”
…
Chu Dương đã sắp xếp xong nhiệm vụ một cách nhanh chóng.
Mọi người trong văn phòng làm việc gần như đều được dặn dò việc mà họ cần phải làm, ngay cả Thẩm Bích Quân, Chu Dương cũng sắp xếp cho cô một nhiệm vụ.
Chu Dương chỉ không đưa ra bất cứ chỉ thị nào cho Thường Hạo, cũng không sắp xếp bất cứ nhiệm vụ nào cho hắn.
“Chu Dương, anh làm vậy là có ý gì?”
Nhìn thấy những người khác đều có nhiệm vụ của họ, nhưng Chu Dương lại coi như không thấy hắn, Thường Hạo không nhẫn nhịn được liền nổi giận.
Bản thân rõ ràng là phó chủ tịch thường vụ của công ty, vậy mà Chu Dương lại xem thường hắn như vậy, Thường Hạo cảm thấy nếu không phải đang đứng trong công ty, hơn nữa còn có nhiều người ở đây như vậy, e rằng hắn sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà động tay động chân với Chu Dương.
Những người khác cũng nhao nhao nhìn qua, vẻ nghi ngờ hiện rõ trêи khuôn mặt họ.
Đúng vậy, Chu tổng đều bố trí nhiệm vụ cho tất cả mọi người, chỉ có một mình Thường Hạo là không có nhiệm vụ gì.
Mà Thường Hạo dù sao cũng là phó chủ tịch thường vụ của công ty, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy bất mãn.
Có điều, không ai biết được chuyện này rốt cuộc là Chu Dương cố ý, hay anh đã có sắp xếp khác cho Thường Hạo.
“Sao hả? Thường tổng không phải đã có phương án của anh sao? Chẳng phải anh không chịu khuất phục trước tôi à? Tôi nghĩ, tôi đang cho anh một cơ hội, để anh thực hiện phương án kia của anh xem có được không.”
Chu Dương khẽ cười nói, anh vẫn ngồi trêи ghế, chẳng thèm để ý đến sự tức giận của Thường Hạo.
“Anh! Hừ, lẽ nào anh thật sự cho rằng tôi không dám làm sao? Chỉ một tập tài liệu không có gì quan trọng, đã dọa mọi người thành như vậy, đúng là mất mặt, tôi tự thực hiện phương án của tôi.”
Thường Hạo vô cùng tức giận, nhưng bây giờ hắn cũng hiểu rõ, Chu Dương không giao nhiệm vụ cho hắn, thì hắn cũng không có cách gì phản bác lại.
Thường Hạo nổi giận đùng đùng, bỏ ra ngoài phòng làm việc.
Trong phòng bây giờ mọi người mặt đối mặt nhìn nhau.
Họ cũng không ngờ, hôm nay cuộc họp có liên quan đến sự phát triển trong tương lai của công ty Danh Dương, cứ như vậy mà chấm dứt bởi hai người quyền cao chức trọng trong công ty là Chu Dương và Thường Hạo.
Chu Dương cũng đã sắp xếp xong nhiệm vụ cho những quản lý cấp cao trong công ty, sau đó anh bảo mọi người đi chuẩn bị thực hiện.
Văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
“Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”
Chu Dương phát hiện ánh mắt của Thẩm Bích Quân không hề di chuyển vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, lập tức tò mò hỏi.
“Không phải anh có hiểu lầm gì với Thường Hạo chứ? Hôm nay sao lại cảm thấy anh ta giống như ăn phải thuốc nổ vậy.”
Thẩm Bích Quân chớp mắt, tò mò hỏi, một nửa cơ thể cô nghiêng về phía trước, tiến gần đến Chu Dương, hơi thở của cô lập tức phả lên mặt anh, một mùi thơm thoang thoảng truyền đến mũi.
Điều này khiến cho Chu Dương lập tức xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, anh vội vàng cách xa Thẩm Bích Quân, sắc mặt cũng trở về bình thường.
“Chuyện này tôi phải hỏi cô mới phải.”
“Trước kia tổng số lần tôi gặp mặt anh ta không quá mười lần, gần như mỗi lần đều ngừng lại ở việc gật đầu chào hỏi, căn bản là không có giao tiếp gì với nhau, cũng không có bất cứ mâu thuẫn hay xung đột nào, trái lại tôi còn muốn hỏi xem, tôi có thù oán gì với anh ta mà hôm nay anh ta lại muốn công kϊƈɦ tôi như vậy?”
Chu Dương hỏi ngược lại, trêи mặt anh lộ rõ vẻ bất lực.
Chu Dương thật sự không biết bản thân có mâu thuẫn gì với Thường Hạo, hôm nay hai người chĩa mũi nhọn vào nhau là việc mà anh cũng không mong muốn xảy ra.
“Tôi không biết chuyện của hai người rốt cuộc thế nào, tôi chỉ biết, vừa nãy không sắp xếp nhiệm vụ cho Thường hạo, khiến anh ta tức giận, anh ta thật sự có thể sẽ đi thực hiện phương án của anh ta.”
Thẩm Bích Quân lắc đầu, cô vẫn không hiểu rõ tình hình của hai người này.
Có điều, Thường Hạo dù sao cũng là do Thẩm Bích Quân mời về, năng lực của hắn thực sự rất tốt, vừa nghĩ đến Thường Hạo có thể gặp phải nguy hiểm, Thẩm Bích Quân cũng không yên tâm lắm.
“Hay là chúng ta sắp xếp cho hắn một vài nhiệm vụ nhỏ, bằng không nếu Thường Hạo thật sự gặp phải nguy hiểm, vậy sẽ là một tổn thất lớn với công ty.”
“Yên tâm đi, tôi và Ngưu Xuyên sẽ canh chừng cửa hàng kinh doanh cuối cùng đó, Thường Hạo cũng nằm trong phạm vi quan sát của tôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Chu Dương gượng cười nói.
Chương 716: Hổ gia nhiệt tình đón tiếp
Chương 716: Hổ Gia nhiệt tình đón tiếp
Chu Dương không ngờ, đến cuối cùng, vậy mà anh còn muốn bảo vệ sự an toàn cho Thường Hạo.
Có điều, nếu không để Thường Hạo tự mình trải qua nguy hiểm, chỉ sợ hắn vẫn cho rằng kế hoạch của bản thân là đúng, trong lòng sẽ còn oán hận Chu Dương.
“Nhưng anh sắp xếp nhiệm vụ kiểu gì vậy, ngồi yên ở công ty? Vậy chẳng khác nào bảo tôi đợi ở nhà sao?”
Thẩm Bích Quân cảm thấy hơi cạn lời.
Vừa nãy Chu Dương nói rất hay, sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người, nhưng lại sắp đặt cho bản thân ngồi đợi ở công ty, điều này khiến Thẩm Bích Quân hơi bất mãn.
“Đây cũng là vì an toàn của cô, dù sao đối phương cũng có tới mười một người, hơn nữa, chúng ta không biết, bọn chúng có thể còn có những người khác nữa hay không, cô đừng quên, nguồn gốc của những người này, ngay cả người của Trần Thế Hào cũng không điều tra ra được.”
Chu Dương không nói nhiều, tuy chỉ có vài câu ít ỏi, cũng đã nói hết sức rõ ràng ý kiến của mình.
Thẩm Bích Quân cũng hiểu ý của anh.
Trần Thế Hào là người như thế nào, ngay cả người của ông ấy cũng không điều tra được lai lịch của những người kia, từ đó có thể thấy được, lai lịch những người đó thâm sâu khó lường, có rất nhiều điều bọn họ căn bản chưa nắm rõ.
Mà không biết cũng có nghĩa là nguy hiểm.
Trong mắt Chu Dương, không cho phép Thẩm Bích Quân có bất kì sai sót nào.
“Được rồi, cứ vậy đi, tôi muốn trở về chuẩn bị một chút, hai ngày nữa là đến giao thừa, đó là lúc người ta dễ lơ là, nhất định không thể để xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
Chu Dương xua tay, nói xong liền đi thẳng ra bên ngoài.
“Đợi đã, không phải giao thừa anh ở bên em Linh Ngọc sao?”
Thẩm Bích Quân lớn giọng hỏi Chu Dương.
“Không đâu, chắc cô ấy vẫn còn ở Tạ gia, tôi ở bên mẹ tôi, sao vậy? Cô không có chỗ nào để tới à?”
Chu Dương trả lời tùy ý, rồi bỗng nhiên nhớ lại, Thẩm Bích Quân hình như đã đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, dường như đêm giao thừa không có chỗ nào để đến.
“Hay là cô đến nhà tôi đi?”
Chu Dương nhỏ giọng hỏi một câu có ý thăm dò.
Tuy nhiên, Thẩm Bích Quân tựa như đang chờ Chu Dương nói những điều này, ngay khi Chu Dương vừa dứt lời, cô vội vàng gật đầu đồng ý, như thể chỉ cần chậm một chút thì Chu Dương sẽ đổi ý.
“Được, quyết định vậy nhé, đợi tới giao thừa tôi sẽ đến tìm anh, không được nuốt lời đâu đấy!”
Thẩm Bích Quân vội nói một câu, rồi lập tức rời khỏi phòng họp, đi thẳng ra khỏi tòa nhà công ty Danh Dương.
Chu Dương vẫn đang đứng ở cửa phòng họp, nở nụ cười gượng gạo.
Anh và Tạ Linh Ngọc là vợ chồng, thông thường mà nói, giao thừa nên ở bên cạnh cô ấy mới đúng.
Có điều, với quan hệ của anh và Tạ Linh Ngọc hiện giờ, còn cả quan hệ với Tạ gia, khả năng hai người ở bên nhau trong đêm giao thừa là không cao.
Lúc này, ngược lại Thẩm Bích Quân tìm được cơ hội đến nhà anh.
Nói không chừng đến lúc đó sẽ khiến mẹ anh nghĩ nhiều.
Chu Dương lắc đầu, không nghĩ nữa.
Lúc này, anh cần đặt nhiều tinh thần và thể lực vào cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, để tránh thất bại trong gang tấc.
…..
Chu Dương không trở về vịnh Lục Cảnh, mà tìm thẳng tới chỗ Ngưu Xuyên, gọi thêm mấy người Triệu Binh, cùng nhau bàn bạc công việc tiếp theo.
“Anh Dương, vài người chúng ta sợ rằng không thể theo dõi được.”
Sau khi Ngưu Xuyên nghe xong sự sắp xếp của Chu Dương, cậu ấy im lặng một lát, rồi thấp giọng nói.
Không phải cậu ấy không tin tưởng vào bản thân, mà do đối phương cũng có thể có tông sư võ giả.
Một khi hai bên xảy ra xung đột chính diện, cũng chỉ có cậu ấy mới đủ thực lực chống lại tông sư võ giả của đối phương.
Khi chưa hiểu rõ tình hình của đối phương, nếu đám người Triệu Binh giao đấu với bọn họ thì không thể đảm bảo có thể dành phần thắng.
“Vậy làm sao bây giờ? Hay là tôi mượn thêm vài người từ chỗ Trần tổng đến.”
Chu Dương nhíu mày rồi khẽ nói.
Thực ra anh cũng hiểu rõ ý trong câu nói của Ngưu Xuyên.
Nếu đối phương không có tông sư võ giả, vậy thì tất cả đều dễ nói, nhưng một khi bọn họ tồn tại một tông sư võ giả, tình hình lại hoàn toàn không giống vậy.
Người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất như Ngưu Xuyên sẽ bị kìm hãm.
“Anh Dương, em cảm thấy, anh có thể tìm một người khác, hơn nữa, em nghĩ, với thủ đoạn của phía bên kia, rất có thể bọn họ đã biết được một vài thông tin mà chúng ta không biết.”
Ngưu Xuyên im lặng một hồi, mới nói tiếp.
“Cậu nói ai?”
Lúc này, Chu Dương cũng phản ứng lại, nghĩ tới người mà Ngưu Xuyên nói tới.
Nếu là ông ấy…
…
Khách sạn Huy Hoàng ở Đông Hải.
Sau hơn một giờ đồng hồ, Chu Dương và Ngưu Xuyên cùng đi tới khách sạn Huy Hoàng.
Nhìn thấy khách sạn lớn lộng lẫy ở trước mặt, vẻ mặt Chu Dương ngẩn ngơ, có một loại cảm giác giống như cách xa cả một thế giới.
Rõ ràng chỉ mới rời khỏi Đông Hải, tới tỉnh Tương Tây được nửa năm, tuy nhiên bây giờ nhìn thấy khách sạn Huy Hoàng trước mặt, trong lòng Chu Dương vẫn có cảm giác xúc động.
Nói về cuộc sống sung túc, vẫn là Hổ Gia biết hưởng thụ.
Ông ấy tự xây dựng cho bản thân một khách sạn năm sao nguy nga lộng lẫy, đây là điều vô cùng hiếm thấy ở thành phố Đông Hải.
Đúng vậy, chính là Hổ Gia.
Được Ngưu Xuyên nhắc nhở, Chu Dương cũng nghĩ tới Hổ Gia.
Lúc trước công ty Danh Dương và Hổ Gia vẫn có quan hệ hợp tác, nguyên vật liệu cung cấp cho công ty Danh Dương, và nhà nhà máy sản xuất đều là một trong những thành quả hợp tác của hai bên.
Hổ Gia dường như cũng có một thế lực không nhỏ ở Đông Hải, thế lực ngầm này có thể so sánh với thế lực của Trần Thế Hào.
Đặc biệt Chu Dương có ấn tượng vô cùng sâu sắc với một đàn em của Hổ Gia tên là Tiểu Đao.
Chiêu thức phi đao xuất thần nhập hóa.
Dựa theo đánh giá của Ngưu Xuyên, Tiểu Đao này chắc hẳn cũng là một cao thủ, tuy rằng không phải là tông sư võ giả, nhưng sức mạnh cũng sắp đạt đến cảnh giới tông sư võ giả.
“Ha ha, Chu Dương, thật hiếm gặp, mau vào đi.”
Ngay lúc này, Hổ Gia tự mình đi ra cửa khách sạn đón chào, giữ chặt cánh tay Chu Dương, thân thiết chào hỏi.
Đương nhiên mọi người xung quanh đều nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hổ Gia không chỉ là ông chủ của khách sạn Huy Hoàng, hơn nữa còn có địa vị không tầm thường ở thành phố Đông Hải.
Thậm chí, ở rất nhiều nơi, chỉ một câu nói của Hổ Gia cũng có thể quyết định vận mệnh của người khác.
Nhưng bây giờ, mọi người nhìn thấy cảnh tượng gì?
Hổ Gia tự mình ra cửa khách sạn, xúc động chào đón một người trẻ tuổi.
Thanh niên trẻ kia là ai?
Có tư cách gì để cho Hổ Gia tự mình nghênh đón?
Hơn nữa, người kia còn đường đường chính chính tiếp nhận.
Khoảng thời gian này, khách sạn Huy Hoàng vô cùng náo nhiệt, có không ít buổi họp thường niên được tổ chức ở đây, do đó người lui tới cũng rất đông đúc.
Như lúc này, số người ra vào cửa khách sạn cũng đã mấy chục người.
Bọn họ trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, thấy Hổ Gia – người bình thường bản thân hiếm khi bắt gặp, đang tự mình kéo tay một người trẻ tuổi vào khách sạn.
Hơn nữa trêи đường đi, Hổ Gia còn cười nói rất vui vẻ, không ngừng trò chuyện với người kia.
“Đây là tình huống gì vậy? Người đó là ai?”
“Đúng vậy, tôi chưa từng thấy Hổ Gia như vậy, chẳng lẽ là con em của gia tộc nào lớn?”
“Không đâu, với thân phận và địa vị của Hổ Gia, cho dù là người của gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, cũng không nhất thiết phải như thế.”
“Nếu như vậy, chẳng lẽ là đến từ thủ đô? Đám nhà giàu quyền quý đó?”
“Không biết, có điều nhìn dáng vẻ, giống như Hổ Gia đã quen biết người kia từ lâu.”
…
Mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng căn bản không ai quen biết Chu Dương, càng không cần nói tới tên và tất cả thông tin của anh.
Chương 717: Xin trợ giúp
Chương 717: Xin trợ giúp
Trước đây Chu Dương mới chỉ ghé qua khách sạn Huy Hoàng hai lần, một là đến xem mặt với Ngưu Xuyên, lần còn lại đến để bàn chuyện với Hổ Gia.
Từ sau lúc đó, Chu Dương cũng không tới khách sạn Huy Hoàng nữa.
Vả lại, nửa năm gần đây, số lần Chu Dương xuất hiện ở Đông Hải đều vô cùng ít ỏi.
Cho nên có nhiều người không nhận ra anh là chuyện bình thường.
“Ha ha, Chu Dương, lâu như vậy không liên lạc, chẳng lẽ là quên mất ông anh này rồi sao?”
Hổ Gia kéo Chu Dương lên tầng ba khách sạn, tới một phòng Vip dành riêng cho ông ấy.
Sau khi ngồi xuống, Hổ Gia nhìn Chu Dương chằm chằm khoảng mấy giây, sau đó thở dài.
“Thật không ngờ, mới nửa năm không gặp, Chu Dương cậu đã làm được nhiều chuyện ở tỉnh Tương Tây như vậy, thật sự khiến cho ông anh đây bái phục.”
Hổ Gia nói đều là thật lòng.
Tuy rằng đã nửa năm không gặp Chu Dương, nhưng ông ấy vẫn luôn chú ý đến những tin tức liên quan đến anh.
Không chỉ vì Hổ Gia đã lựa chọn hợp tác với Chu Dương từ khi Chu Dương và công ty Danh Dương chưa nổi tiếng.
Mà bởi vì ngay từ đầu Hổ Gia đã nhìn trúng con người Chu Dương, ông ấy cho rằng Chu Dương tuyệt đối không phải người tầm thường, cho dù bây giờ chưa có tiếng tăm lớn, nhưng tương lai nhất định sẽ trở thành người tài giỏi xuất chúng.
Sau đó hàng loạt sự việc đã xảy ra, chứng minh dự đoán của Hổ Gia là hoàn toàn chính xác.
Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, Chu Dương đã đưa công ty Danh Dương phát triển nhanh chóng lên một tầm cao mới, trở thành công ty mỹ phẩm lớn nhất Đông Hải.
Mà sự hợp tác của Hổ Gia và công ty Danh Dương lúc đó, cũng mang lại cho ông ấy nhiều lợi nhuận.
Hổ Gia cũng biết thông tin Chu Dương rời khỏi Đông Hải, tới tỉnh Tương Tây.
Tuy rằng ông không đi cùng, nhưng vẫn luôn hỏi thăm tình hình của Chu Dương.
Xảy ra xung đột với người trong năm gia tộc lớn ở tỉnh Tương Tây.
Khiến Giang Bắc tàn phế, đánh Trương Anh, Trương Đào, náo loạn trong bữa tiệc Giang gia, đánh người của Đường gia và Dư gia, thậm chí còn khiến Giang Yến – đại tiểu thư nhà Giang gia bỏ trốn trong bữa tiệc.
Hổ Gia cảm thấy hết sức kinh ngạc khi nghe thông tin về Chu Dương, sau đó ông hết lời khen ngợi anh trước mặt mọi người xung quanh.
Hổ Gia cũng được coi là người có thế lực địa vị và thân phận ở Đông Hải, nhưng bởi vì tất cả đều do ông ấy cố gắng liều mình đạt được, do đó Hổ Gia hiểu rất rõ những gian khổ trong đó.
Có thể được coi là năm gia tộc lớn ở một nơi như tỉnh Tương Tây, thì chắc chắn đều là những gia tộc không tầm thường.
Mà Chu Dương lại là một người ngoài, vừa đến tỉnh Tương Tây, gần như đã liên tiếp vượt qua mọi khó khăn và quét sạch thế lực các gia tộc lớn, Hổ Gia hoàn toàn không dám tưởng tượng những khó khăn mà anh phải trải qua.
Sức mạnh và tình hình bên trong của năm gia tộc lớn, không phải là điều Hổ Gia có thể đoán được.
Đã có vài lần, thậm chí Hổ Gia còn lo lắng Chu Dương gặp chuyện không may ở Tương Tây, có điều, Chu Dương vẫn luôn an toàn.
Bây giờ trong lòng Hổ Gia cũng thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Chu Dương ở trước mặt mình.
Không thể không phục, thời buổi ngày nay, chính là thế giới của người trẻ tuổi.
“Hổ Gia đang nói gì vậy, không phải tôi vẫn là tôi sao, chẳng lẽ chưa gặp nửa năm, tôi còn có thể mọc ra cánh tay thứ ba à?”
Chu Dương khẽ cười, vung cánh tay của mình lên, biểu cảm hơi phô trương.
Anh làm như vậy, chẳng qua là để làm bớt đi cảm giác xa lạ, trong khoảng thời gian nửa năm anh và Hổ Gia không gặp.
“Ha ha, mọi chuyện liên quan đến Chu Dương cậu ở tỉnh Tương Tây, tôi đều nghe cả rồi, tôi chỉ có thể nói cậu giỏi lắm, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Hổ Gia cười lớn tiếng, giơ ngón cái lên với Chu Dương.
Chu Dương nghe thấy vậy, lập tức hiểu ra, mặc dù bản thân trước đây ở tỉnh Tương Tây, nhưng Hổ Gia vẫn luôn chú ý tới anh.
“Không có gì là tuổi trẻ tài cao hay không tài cao cả, chẳng qua có người cản đường, tôi chỉ dọn sạch chướng ngại vật trêи đường mà thôi, không đáng được nhắc đến.”
“Hôm nay đến tìm Hổ Gia, quả thực là muốn nhờ ông giúp đỡ một việc.”
Chu Dương xua tay, thản nhiên nói, anh trở lại chủ đề chính, nói thẳng mục đích hôm nay tới đây.
Anh biết Hổ Gia là một người lòng dạ ngay thẳng, vòng vo nhiều với ông ấy cũng không hay lắm, chi bằng nói thẳng mục đích của bản thân, nghĩ tới mối quan hệ hợp tác của hai bên hiện giờ cũng coi như là êm dịu, chắc hẳn Hổ Gia sẽ đồng ý.
“Hả? Có chuyện gì, Chu Dương cứ nói thẳng, hễ là chuyện tôi có thể làm được, thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức!”
Hổ Gia cam đoan, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Dương, như thể muốn nhìn thấu con người anh.
“Là như vậy…”
Lúc này Chu Dương không hề do dự, nói thẳng vấn đề mà bản thân và công ty Danh Dương đang gặp phải.
Thời gian trôi qua từng phút, Chu Dương nói càng nhiều, vẻ mặt của Hổ Gia càng u ám.
Tuy rằng đây là chuyện của Chu Dương và công ty Danh Dương, nhưng cũng có liên quan rất lớn tới Hổ Gia.
Chưa kể rằng Hổ Gia vô cùng coi trọng Chu Dương, ông cho rằng trong tương lai anh nhất định sẽ trở thành người giỏi xuất chúng, ở thời điểm thích hợp đương nhiên ông ấy sẽ giúp đỡ anh.
Hơn nữa, hợp tác của Hổ Gia và công ty Danh Dương đã mang đến cho ông lợi nhuận to lớn.
Bây giờ lại có người muốn động tới công ty Danh Dương, đây đồng nghĩa với việc bọn họ đang động đến miếng bánh của Hổ Gia.
“Chu Dương, cậu nói xem bây giờ phải làm thế nào, cậu nói đi, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết sức.”
Hổ Gia lập tức vỗ ngực bảo đảm.
Thông qua mức độ nghiêm trọng trong lời nói của Chu Dương, Hổ Gia biết, tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp.
Một khi những người đó thâu tóm được toàn bộ chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà, sẽ gây ra những cản trở vô cùng nghiêm trọng cho sự phát triển của công ty Danh Dương.
Một khi sự phát triển của công ty bị ngăn cản, đương nhiên cũng chặn con đường kiếm tiền của Hổ Gia.
Cái gọi là cắt đứt đường tiền tài của người khác, giống như giết cha mẹ của họ.
Tuy rằng bây giờ còn chưa tới mức độ đó, nhưng Hổ Gia cũng không thể xem thường.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Dương tìm đến sự giúp đỡ của Hổ Gia, nếu ông ấy không trợ giúp, nhất định sẽ để lại ấn tượng không tốt, mối quan hệ hợp tác hai bên cũng sẽ không bền lâu.
“Vậy tôi cảm ơn Hổ Gia nhiều, tôi muốn mượn một vài người chỗ Hổ Gia, đặc biệt là Tiểu Đao.”
Chu Dương cũng không ngại ngùng, nói thẳng vào việc chính.
“Ừ, được, tôi cho cậu mượn năm mươi người, đủ chứ?”
Hổ Gia im lặng một lúc, thấp giọng nói.
Thực ra ở xã hội bây giờ năm mươi người so với một gia tộc hoặc một thế lực nào đó, cũng không phải là ít.
Huống hồ, nếu Hổ Gia đã nói giúp đỡ, ông ấy cũng biết rằng Chu Dương sắp phải đối mặt với thực lực như thế nào, như vậy, năm mươi người này nhất định không phải là người bình thường.
“Người đâu, gọi A Bào tới đây, bảo cậu ta gọi Tiểu Đao đến.”
Hổ Gia lập tức gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu vô cùng nặng nề.
“Hổ Gia, ngoài điều này ra, tôi còn muốn biết thêm một chuyện, không biết, bên ông có manh mối nào liên quan đến những người đó không?”
Chương 718: Lại là tông sư võ giả!
Chương 718: Lại là tông sư võ giả!
Câu hỏi của Chu Dương cũng không phải hỏi vu vơ.
Đầu tiên, Hổ Gia có địa vị không hề tầm thường ở Đông Hải, cũng thuộc hàng đại ca ngầm, cùng đẳng cấp với Trần Thế Hào.
Nếu không phải vì nội tình chưa rõ ràng, một mình Hổ Gia đã có thể thành lập được một thế lực gia tộc ngang với gia tộc hạng nhất, hoặc chí ít cũng bằng gia tộc hạng hai.
Thế nên thế lực của Hổ Gia trải rộng khắp Đông Hải, đàn em, thuộc hạ nhiều không đếm xuể.
Chỉ cần mấy người Hứa Du đó sinh sống ở vùng biên giới Đông Hải, thì nhất định không thoát khỏi tầm mắt của Hổ Gia.
Thứ hai, thời gian Hổ Gia và Chu Dương nói chuyện với nhau khá lâu, thậm chí ông đồng ý ngay lời đề nghị của Chu Dương, với lời hứa đảm bảo.
Nhưng từ đầu tới cuối, Hổ Gia không đề cập đối phương là ai, cũng không hỏi thêm Chu Dương thông tin gì, chỉ đưa ra lời cam kết với anh.
Như vậy là đủ để biết, Hổ Gia ít nhất cũng nắm được thông tin cơ bản về mấy người Hứa Du đó.
Hổ Gia cho rằng ông có thể giúp Chu Dương ứng phó những người đó, nên ông mới thẳng thắn dứt khoát nhận lời như vậy.
Mặt khác, nếu mọi thông tin về đối phương vẫn mờ mịt không rõ, Hổ Gia cũng không rõ lai lịch đối phương như nào, thì ông sẽ không đồng ý như thế.
Hoặc chí ít Hổ Gia cũng nên hỏi qua về thông tin cơ bản của đối phương, để biết rõ hơn mới phải.
Nhưng ông lại không hỏi, tức là, Hổ Gia biết những người này.
Chu Dương nhìn Hổ Gia, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Còn Hổ Gia thì im lặng không nói lời nào.
Hồi lâu, ông mới nghiêm túc nhìn về phía Chu Dương.
“Thực ra, tôi định không nói điều này với cậu đâu, tôi nghĩ cậu thấy khó thì hãy lui. Và cũng chính vì điều này nên tôi mới nhận lời giúp cậu. Chúng ta hợp tác với nhau, có nhiều người như vậy mà chẳng làm gì được đối phương, giờ chắc cũng nên từ bỏ nhỉ.”
Giọng Hổ Gia khàn khàn.
Chu Dương có thể nhận ra ông đang khá áp lực về mặt tâm lý. Nhưng khi Hổ Gia nói xong, ánh mắt Chu Dương căng thẳng hơn, trong lòng cũng lập tức cảnh giác.
Thấy khó hãy lui.
Chu Dương hiểu, Hổ Gia không nói để đối phương lui, mà nói bảo anh lui.
Chu Dương im lặng nghe Hổ Gia nói tiếp.
“Tôi biết vài tin chính xác. Tôi không muốn nói, nhưng nếu cậu hỏi thì tôi cũng không có lí do gì để giấu. Nhưng có điểm này, tôi nhất định phải rõ ràng với cậu. Nếu chuyện không thành, thì hãy chấp nhận buông bỏ vài thứ để giữ lại thứ quan trọng nhất.”
Hồ Gia cực kì nghiêm túc nói.
…
Gần nửa tiếng Hổ Gia mới nói hết thông tin.
Chu Dương càng nghe, trong lòng càng khϊế͙p͙ sợ.
Anh trừng to mắt nhìn Hổ Gia, sau đó liếc nhìn Ngưu Xuyên, trong lòng không tài nào bình tĩnh được.
Gia tộc ẩn dật?
Đó là gì vậy?
Nó tồn tại thật sao?
Ban đầu Chu Dương còn tưởng mấy người Hứa Du đó là người của gia tộc lớn, không ở Đông Hải thì cũng ở những chỗ khác, thậm chí có thể là ở thủ đô.
Nhưng vừa rồi Hổ Gia nghiêm nghị nói như vậy, nên anh thu nhỏ phạm vi mục tiêu trong thủ đô.
Dù sao thì khắp cả nước, gia tộc có thế lực mạnh nhất, đều trong thủ đô cả.
Người khiến Hổ Gia cảm thấy áp lực, nhắc Chu Dương thấy khó hãy lui, chỉ có thể đến từ đó.
Nhưng Chu Dương không ngờ, Hổ gia lại nói, mấy người Hứa Du kia lại là gia tộc ẩn dật đến từ Đông Hải.
Gia tộc ẩn dật mạnh hơn gia tộc hạng nhất đến mấy lần.
Tô gia, Tôn gia, Đinh gia là gia tộc hạng nhất, ở Đông Hải có thể hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cản được.
Nhưng trước mặt gia tộc ẩn dật, một gia tộc hạng nhất như Tô gia chẳng là cái gì cả.
Thậm chí gia tộc ẩn dật muốn tiêu diệt gia tộc hạng nhất cũng là chuyện vô cùng dễ.
Người Nạp Tây như Hứa Du, lại đến từ Hứa gia, một gia tộc ẩn dật, .
…
Yên lặng.
Cực kì yên lặng.
Trong phòng, Hổ Gia, Chu Dương, Ngưu Xuyên đều trầm tư suy nghĩ.
Chuyện lần này đến Ngưu Xuyên còn thấy khó giải quyết.
Bình thường trong gia tộc hạng nhất hầu hết đều có tông sư võ giả bảo vệ, nếu không địa vị của gia tộc đó khó mà vững chắc được.
Trong khi gia tộc ẩn dật còn mạnh hơn, tiêu diệt gia tộc hạng nhất dễ như trở bàn tay.
Một gia tộc như vậy, chắc chắn không thể có chỉ một tông sư võ giả, thậm chí còn có tông sư võ giả siêu việt.
Ngưu Xuyên nghĩ thông suốt vấn đề, thấy chân tay hơi luống cuống.
Cậu ấy là tông sư võ giả, đúng, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình.
Đối phương chỉ cần phái một tông sư võ giả khác là kìm hãm cậu được rồi.
Còn những người khác trong thời gian đó hoàn toàn có thể hạ gục được Chu Dương, uy hϊế͙p͙ Ngưu Xuyên dừng tay.
“Chu Dương, bây giờ cậu thấy, tôi không chủ động nói cho cậu chuyện này, vậy là tốt hay xấu?”
“Hơn nữa, dù tôi không rõ nguyên nhân Hứa Du ra tay với chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương, nhưng chỉ cần không vi phạm nguyên tắc công ty, thì có lúc ta vẫn nên thỏa hiệp.”
Hồ Gia thành tâm nói, ánh mắt tập trung, song đáy mắt lại thoáng hiện vẻ đau lòng.
Nhưng ông giấu rất kĩ vẻ đau lòng đó, nên không bị Chu Dương và Ngưu Xuyên phát hiện.
“Đương nhiên nếu cậu muốn chạm mặt đối phương, tôi sẽ bảo Tiểu Đao đi giúp cậu, thậm chí tôi cũng để A Bào đi cùng, có cậu ta cậu sẽ an toàn hơn.”
Hổ Gia nghiêm nghị nói.
Chu Dương kinh ngạc nhìn ông, không hiểu ý ông là gì.
Tiểu Đao rất giỏi, nhưng Hổ Gia không nói chuyến đi sẽ an toàn, nhưng khi có thêm Bào Ca, ông mới nói vậy.
Chẳng lẽ Bào Ca còn giỏi hơn cả Tiểu Đao?
Nhưng theo lời Ngưu Xuyên, thực lực Tiểu Đao vô cùng mạnh, từng cận chiến với tông sư võ giả, thực lực gần tới cảnh giới tông sư võ giả.
Loại thực lực này Chu Dương đã được tự trải nghiệm rồi.
Lúc trước ở câu lạc bộ Silver Lake, giao chiến với Thái Hùng – người có thực lực cận kề tông sư võ giả, Chu Dương không đủ tầm là đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ, nghe Hổ Gia nói giống như Bào Ca còn lợi hại hơn thế.
Chẳng lẽ là tông sư võ giả?
Chu Dương nhìn Hổ Gia, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Hổ Gia dường như biết anh nghĩ gì nên ông thản nhiên gật đầu một cái.
“Không sai, đúng như cậu nghĩ, A Bào là tông sư võ giả, trước kia A Bào…”
Hổ Gia hào phóng khen ngợi cảnh giới thực lực của Bào Ca, nhưng ông nói còn chưa nói hết câu đã im bặt, thậm chí nét mặt có chút kì lạ, như thể chuyện Bào Ca trước đây rất đau khổ.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi chỉ có thể cho cậu biết tới vậy thôi, những thứ khác tôi không muốn nhiều lời, chỉ là tiện nói một câu với cậu, hi vọng vẫn còn đó, rừng xanh không sợ thiếu củi đốt.”
Hổ Gia khẽ cười nói, cảm giác mọi buồn khổ vừa nãy nháy mắt đã tan thành mây khói.
Chương 719: Tòa nhà hằng phong!
Chương 719: Tòa nhà Hằng Phong!
Chẳng mấy chốc Bào Ca đã đưa Tiểu Đao tới, thấy Chu Dương vẫn ở đây thì hơi bất ngờ.
“Hổ Gia, ông tìm tôi?”
Bào Ca gật đầu với Chu Dương, sau đó nhìn Hổ gia khẽ hỏi.
Anh ta vừa nhận được thông báo của Hổ Gia, bảo anh ta đưa Tiểu Đao tới.
Dù không biết Hổ Gia tìm mình có chuyện gì, nhưng bây giờ thấy Chu Dương ở đây nên anh cũng phán đoán được ít.
Nhất là trước đây Bào Ca tiếp xúc với Chu Dương khá nhiều, nên anh cũng hiểu qua về năng lực của Chu Dương.
“Ừ, tìm cậu tới là muốn cậu đi giúp người anh em Chu Dương đây mấy chuyện, cụ thể thế nào cậu nghe Chu Dương sắp xếp, Tiểu Đao cũng đi cùng.”
Hổ Gia xua tay, trầm giọng nói.
“Vâng.”
Bào Ca không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà đồng ý luôn.
“Chu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bào Ca nhìn Chu Dương, hai người họ bắt tay nhau thật chặt.
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ Bào Ca là một tông sư võ giả.”
Chu Dương cười, không có ý định giấu giếm, nói lại một lần với Bào Ca tất cả chuyện Hổ Gia vừa kể khi nãy.
Nếu Chu Dương không biết lai lịch của Hứa Du bọn họ, thì ít ra anh còn chút tự tin.
Nhưng giờ Hổ Gia nói hết cho anh rồi, nên lúc này nếu tự tin thái quá không giải thích rõ ràng mọi chuyện, thì đó là kiêu ngạo.
Mà người kiêu ngạo thường phải trả giá đắt.
Chu Dương biết tính nghiêm trọng của vấn đề, đối phương xuất thân từ gia tộc ẩn dật, thủ đoạn nhất định rất nhiều, thực lực cũng cao thâm khó lường.
Nên cái giá đắt nhất, e là mạng người.
Chu Dương không hề coi nhẹ tính mạng, nên anh rất cẩn trọng.
Đợi Chu Dương nói xong, Bào Ca im lặng suy nghĩ chốc lát.
“Yên tâm, Hổ Gia đã phân phó, tôi nhất định sẽ bảo vệ Chu tiên sinh an toàn.”
Bào Ca cười, như thể không bận tâm những gì Chu Dương vừa nói.
Chu Dương im lặng, sau khi biết Bào Ca cũng là một tông sư võ giả, nên anh thấy Bào Ca như vậy không có gì lạ.
Nếu tông sư võ giả đến tự tin còn không có, thì tông sư võ giả này yếu đuối quá rồi.
“Tốt rồi, mọi chuyện đã sắp xếp xong, hiếm khi Chu Dương mới tới khách sạn Huy Hoàng của tôi, hôm nay bất luận như nào cũng phải để ông anh đây mở tiệc tiếp đãi, chúc cậu đắc thắng.”
Hồ Gia cười lớn, kéo Chu Dương về phòng yến tiệc.
…
Sau khi cơm nước no nê, Chu Dương và Ngưu Xuyên rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.
Bào Ca và Tiểu Đao với mấy chục anh em khác như Hổ Gia đã hứa đều đợi Chu Dương sắp xếp.
Trong hai ngày Chu Dương không thể không làm gì.
Ít nhất anh cần thực hiện vài bố trí cần thiết.
Một ngày trước giao thừa.
Chu Dương trực tiếp bố trí cho Bào Ca và Tiểu Đao đưa người phòng thủ ở quận Phổ Đà.
Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là cửa hàng kinh doanh còn sót lại kia.
Về tình hình và tin tức của cửa hàng cuối cùng đó, Chu Dương từ công ty cũng điều tra liên tục.
Cửa hàng này, do ông chủ họ Nhậm, tên Nhậm Phong đảm nhiệm, đây cũng là nhân vật máu mặt.
Dựa theo thông tin công ty bên kia cung cấp, rồi so sánh với tin tức Bào Ca cập nhật.
Lúc Nhậm Phong còn trẻ, là một tên côn đồ ở Đông Hải, năng lực tài giỏi, dám liều dám đánh, nên danh tiếng và địa vị ở Đông Hải ngày càng cao.
Sau đó vì vài nguyên nhân nên Nhậm Phong lui về ở ẩn, định cư tại quận Phổ Đà.
Mà hắn cũng nhờ có số tiền tích góp được lúc còn trẻ, nên mua được nhiều sản nghiệp.
Hay nói cách khác, người ở quận Phổ Đà có tòa nhà cao tầng đồ sộ để buôn bán chưa có nhiều.
Nhưng Nhậm Phong có một tòa.
Tòa nhà Hằng Phong.
Nằm ở phía đông của quận Phổ Đà ở thành phố Đông Hải, chỉ cách biển vài kilomet, có vị trí đắc địa và tiếp giáp với khu thương mại.
Đó là tòa nhà Nhậm Phong sở hữu.
Nhóm Chu Dương đến quảng trường Hằng Phong trước tòa cao ốc, nhìn tòa nhà cao vút, khẽ thở dài trong lòng.
Một kiệt tác.
Chu Dương xúc động cảm thán.
Tòa nhà Hằng Phong có đến tám mươi tám tầng, cao hai trăm tám mươi sáu mét, là kiến trúc cao thứ năm tại thành phố Đông Hải.
Để xây một tòa nhà như vậy, lượng vốn cần thiết không phải mấy trăm triệu hay vài tỉ là có thể giải quyết.
Căn cứ một vài tư liệu, chi phí xây dựng toà nhà Hằng Phong lên tới bốn chục tỉ, bằng mấy lần công ty Danh Dương.
Còn Nhậm Phong, là người góp vốn nhiều nhất cho tòa cao ốc này.
“Đó chính là cửa hàng kinh doanh cuối cùng.”
Chu Dương chỉ vào một cửa hàng nằm ở tầng một tòa nhà.
Diện tích tòa nhà rất lớn, khoảng năm trăm mét vuông, là cửa hàng kinh doanh lớn nhất của công ty Danh Dương ở Đông Hải.
Chu Dương không biết sao lúc đầu Nhậm Phong lại muốn đặt cửa hàng kinh doanh lớn tại vị trí tốt như vậy, lại còn muốn hợp tác với công ty Danh Dương.
Nhưng Thẩm Bích Quân không nói thì anh không hỏi nhiều. Chỉ cần không có bất lợi nào, có thể tăng lợi nhuận và quảng bá công ty như thế, khéo anh cầu còn không được.
“Không sai, đó là cửa hàng kinh doanh cuối cùng. Anh Dương, phía Trần tổng báo tin, nhóm Hứa Du từng tiếp xúc với Nhậm Phong, nhưng có vẻ đã bị Nhậm Phong từ chối.”
Ngưu Xuyên dõng dạc nói, thành thật khai báo tình hình của cửa hàng còn sót lại này.
Không chỉ để Chu Dương biết, mà còn để Bào Ca bọn họ cùng biết.
“Cũng có lý. Nếu Nhậm Phong sở hữu một tòa nhà như vậy, lại còn đích thân mở cửa hàng lớn để buôn bán, thì làm sao ông ta đồng ý với cái giá Hứa Du đưa ra được.”
Chu Dương gật đầu nhìn ngó xung quanh, sau đó đi về hướng tòa nhà Hằng Phong.
Nếu đã bố trí như vậy thì cứ theo đó mà làm.
Chu Dương không biết, nhóm Hứa Du khi nào sẽ gặp lại Nhậm Phong, hoặc khi nào lại cố chấp dùng thủ đoạn. Nhưng anh biết nếu Nhậm Phong hợp tác cùng mình, thì anh cũng thêm tự tin để đối đầu với gia tộc ẩn dật.”
Giờ có rất ít người trong tòa cao ốc.
Còn một ngày nữa là tới giao thừa, các công ty lớn cũng cho nghỉ hết rồi.
Chỉ còn một vài nhân viên đang trực, bây giờ vẫn vô cùng bận rộn.
Ở tầng một của tòa nhà, một đội bảo vệ đang đi tuần, sát sao không để lọt lỗ hổng nào. Năng lực bảo vệ rất mạnh, đến Chu Dương cũng thấy bội phục.
“Các anh là ai?”
Thấy nhóm Chu Dương đi vào tòa nhà, bảo vệ lập tức đi tới, từ xa đã lên tiếng hỏi.
Chương 720
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đao lại giống vệ sĩ hơn.
La Thụy có thể cảm nhận được một luồng khí thế mạnh mẽ từ trêи người Ngưu Xuyên và Tiểu Đao.
Đặc biệt là Tiểu Đao, cậu ấy như một lưỡi dao sắc bén, có thể vung dao ra làm người khác bị thương bất cứ lúc nào.
Ngay lập tức, các thành viên đội bảo vệ tự chia nhau ra, nhưng có thể thấy được họ vây lấy nhóm người Chu Dương vào giữa.
“Chúng tôi đến đây tìm Nhậm Phong tiên sinh.”
“Đây là Chu tổng của công ty Danh Dương chúng tôi, có một số chuyện quan trọng cần bàn với Nhậm Phong tiên sinh.”
Ngưu Xuyên lên tiếng giới thiệu.
Cậu ấy cũng biết lần này họ đến đây vì chuyện gì nên cố gắng tránh xảy ra xung đột, giọng điệu của Ngưu Xuyên vô cùng bình tĩnh, hơn nữa cậu ấy cũng cố gắng hết mức kiềm chế lại khí thế của mình.
“Người của công ty Danh Dương à? Đến tìm chủ tịch Nhậm? Các anh có hẹn trước không? Nếu không hẹn trước thì không thể gặp được chủ tịch Nhậm rồi.”
La Thụy nhìn Chu Dương từ trêи xuống dưới rồi trầm giọng nói.
Dù Ngưu Xuyên nói như vậy nhưng vẫn không thể loại bỏ sự nghi ngờ của đám bảo vệ.
Suy cho cùng, cứ coi như đúng là người của công ty Danh Dương đến gặp chủ tịch Nhậm theo lịch hẹn thì cũng không thể dẫn hơn hai mươi người đến như thế chứ.
Rốt cuộc là đến bàn chuyện hay đến đây để đánh hội đồng vậy?
“Chu tiên sinh, tôi có số điện thoại của ông Nhậm, bây giờ có cần gọi cho ông ấy không?”
Bào Ca nhỏ giọng nói.
Hôm nay họ đến đây là bàn chuyện quan trọng, không phải đến để gây chuyện với người khác.
Huống hồ, nếu xảy ra xung đột ở đây, ngộ nhỡ chọc giận Nhậm Phong, không chừng ông ta lại bỏ mặc cửa hàng kinh doanh, điều này không phải là chuyện tốt với Chu Dương và công ty Danh Dương.
“Ừ, vậy làm phiền anh rồi.”
Chu Dương khẽ gật đầu đồng ý.
Còn La Thụy ở bên cạnh thấy những người này không hề làm loạn, vẻ mặt hơi thả lỏng, lại nghe họ nói có số điện thoại chủ tịch Nhậm, cần gọi cho ông ta, nên anh ta lập tức khẽ thở phào.
Bào Ca lấy điện thoại gọi luôn cho Nhậm Phong.
Chu Dương không hề cảm thấy kì lạ khi Bào Ca có số điện thoại của Nhậm Phong.
Lúc còn trẻ, Nhậm Phong cũng từng lăn lộn trong xã hội, mà trước đây Bào Ca và Hổ Gia cũng như thế, hơn nữa bọn họ còn có địa vị rất cao trong xã hội.
Với các mối quan hệ như vậy thì họ quen nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở đại sảnh tầng một.
Người đàn ông nhìn xung quanh, thấy La Thụy đứng ngay cửa ra vào, dĩ nhiên cũng thấy nhóm người Chu Dương, anh ta lập tức chạy đến chào hỏi.
“Cho hỏi anh có phải là Bào Ca không? Tôi là La Hải – thư kí của chủ tịch Nhậm. Chủ tịch Nhậm đang họp, ông ấy bảo tôi xuống dẫn mọi người lên trước, đợi cuộc họp kết thúc, chủ tịch Nhậm sẽ đến gặp anh.”
La Hải nhìn Bào Ca, vẻ mặt rất cung kính, thậm chí Chu Dương đứng một bên lại bị anh ta xem như vô hình.
Chu Dương không hề cảm thấy khó chịu, dù sao vừa nãy lúc Bào Ca gọi điện thoại chỉ nói có chuyện muốn gặp Nhậm Phong để bàn bạc, hơn nữa còn mượn danh của Hổ Gia mới có thể nói chuyện được với Nhậm Phong.
“Được, vị này là Chu tổng của công ty Danh Dương, thật ra lần này chủ yếu là anh ấy có chuyện muốn thương lượng với chủ tịch Nhậm.”
Bào Ca gật đầu giới thiệu Chu Dương với La Hải, vì dù sao người đứng ra nói chuyện lần này là Chu Dương, không có anh thì mấy người Bào Ca cũng không cần phải gặp Nhậm Phong.
“Hóa ra là Chu tổng, mời đi lối này.”
Lễ nghi của La Hải rất đúng mực.
Ít ra theo Chu Dương thấy thì dường như không có bất kì sai sót nào, quan tâm tới mọi người rất đúng mực.
Anh thầm gật đầu, một thư kí có thể làm được như vậy đủ để nhìn ra cách đối nhân xử thế của Nhậm Phong.
Tòa nhà Hằng Phong có tất cả tám mươi tám tầng, mà văn phòng của Nhậm Phong ở tầng mười bốn, nghe nói đó là số tuổi năm đó Nhậm Phong lăn lộn trong giang hồ.
Nhóm người đi đến tầng mười bốn, Chu Dương nhìn thấy có mấy lần phải qua kiểm tra an ninh.
Cũng may có La Hải đích thân dẫn bọn họ lên, nếu để bọn họ tự mình đi lên thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa.
“Mọi người đi xuống trước đi, tôi và Chu tiên sinh đi lên là được rồi.”
Đến tầng mười bốn, Bào Ca vẫy tay với mấy người mình dẫn đến, bảo bọn họ đi xuống trước.
Dẫu sao, nhiều người như vậy cũng chỉ để phụ trách quan sát bảo vệ an toàn cho Chu Dương, không nhất thiết phải gặp mặt Nhậm Phong, hơn nữa bọn họ nhiều người như vậy, cùng chen chúc một chỗ thế này quả thật không hay cho lắm.
La Hải cũng lập tức sắp xếp ổn thỏa cho mấy người này.
Chu Dương, Ngưu Xuyên, Bào Ca và Tiểu Đao đợi trong phòng khách gần nửa tiếng thì bên Nhậm Phong mới kết thúc cuộc họp.
“Để khách quý phải tự mình đến đây một chuyến, thật vất vả quá.”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói đầy khí chất, sau đó cửa phòng mở ra, một ông lão tóc hoa râm xuất hiện, liếc nhìn quan sát mấy người Chu Dương một chút, rồi mỉm cười bước đến.
Chu Dương nhìn ông ta, đôi mắt khẽ nheo lại.
Nhậm Phong trông như một ông già khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, dáng người không cao, trêи mặt cũng có không ít nếp nhăn. Nếu không biết thân phận của ông ta, có lẽ Chu Dương còn nghĩ ông ta là một ông già bình thường.
Nhưng những gì Nhậm Phong biểu hiện ra bên ngoài tuyệt đối không phải điều mà một ông già bình thường có thể có được.
Không chỉ thân thể có vẻ rắn chắc, tràn đầy năng lượng, dáng vẻ bất phàm, mà đôi mắt ông ta còn sắc bén như mắt chim ưng.
Có điều, Chu Dương cũng thấy được một chút mệt mỏi lóe lên trong đáy mắt Nhậm Phong.
Tuy rằng không biết vì sao ông ta lại mệt mỏi, nhưng nghĩ kĩ lại, anh đã chờ ở đây gần nửa tiếng, Nhậm Phong mới kết thúc cuộc họp, càng chưa kể lúc anh chưa đến Nhậm Phong đã bắt đầu cuộc họp.
Họp lâu như vậy chắc chắn không phải chuyện đơn giản, tiêu hao không ít sức lực của Nhậm Phong.
“Ông Nhậm.”
Mấy người Chu Dương lần lượt đứng lên chào Nhậm Phong, nói thế nào thì Nhậm Phong cũng là bề trêи của họ, kính trọng ông ta một chút cũng không vấn đề gì.
“Cậu là Chu Dương à?”
Ông Nhậm gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Chu Dương.
“Tôi biết cậu.”
Lúc đầu Chu Dương cứ nghĩ Nhậm Phong sẽ hỏi về thân phận của mình, anh muốn định giới thiệu một chút thì ngay lúc đó, câu nói của ông Nhậm khiến Chu Dương cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tôi biết cậu.
Mấy chữ này rất đơn giản nhưng về mặt ý nghĩa khác lại không đơn giản chút nào.
Lúc này đến lượt Chu Dương cảm thấy nghi hoặc.
Chương 711: Phương án của Thường Hạo (1)
Tin tức mà Chu Dương biết, Thẩm Bích Quân cũng biết.
Mà vừa nãy, Thẩm Bích Quân cũng đã nói sơ lược tình hình với mọi người, đương nhiên Chu Dương cũng không có gì để nói nữa.
Nhưng sự im lặng của Chu Dương lại khiến mọi người cảm thấy kì lạ.
Từ góc nhìn của bọn họ, Chu Dương không chỉ là người có quyền cao chức trọng của nội bộ công ty Danh Dương, cả ngày đều ở cùng Thẩm Bích Quân, mỗi lời nói mỗi hành động đều tạo nên ảnh hưởng không nhỏ đối với công ty.
Huống hồ Chu Dương còn có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở Đông Hải.
Chuyện này, bất kể có thế nào Chu Dương cũng nên biết một chút nội tình mới phải.
Bây giờ mọi người đều chờ đợi tin tức của Chu Dương, mà anh lại yên lặng không lên tiếng.
Đây là ý gì?
Ánh mắt mọi người dần trở nên hoài nghi, sự bất mãn đối với Chu Dương cũng dần xuất hiện.
Tuy nhiên, vì uy tín của Chu Dương ở nội bộ công ty khá cao, chưa có ai dám đứng ra chỉ trích anh.
“Chu tổng, tôi tin rằng anh biết một chút thông tin, nếu anh biết thì nhất định phải nói với chúng tôi, nếu không chúng tôi căn bản không có bất kỳ cách nào để phòng bị đối phương.”
Thường Hạo trầm giọng nói, từng câu từng chữ toàn bộ đều ám chỉ Chu Dương.
Cứ như là chỉ cần Chu Dương không nói ra thông tin, thì đối phương sẽ lập tức đoạt lấy cửa hàng kinh doanh cuối cùng, mà công ty Danh Dương cũng sẽ vì vậy mà đóng cửa phá sản.
Nhất thời tiêu điểm của mọi người toàn bộ đều tập trung trêи người Chu Dương.
“Mọi người muốn làm gì? Thường Hạo, điều Chu Dương biết cũng giống như tôi, mà vừa nãy tôi đã nói tình hình rồi, anh ấy không biết chuyện gì khác.”
Thẩm Bích Quân thấy nhiều người đều liếc nhìn Chu Dương, tình huống vô cùng không lạc quan đối với Chu Dương, lập tức cảm thấy bất mãn, cô lạnh lùng nói với Thường Hạo.
Cô không biết tại sao Thường Hạo phải khơi gợi đề tài này, dẫn dắt sự chú ý của mọi người vào Chu Dương, nhưng có Thẩm Bích Quân ở đây, cô tuyệt đối sẽ không để Chu Dương phải chịu tai bay vạ gió.
Huống hồ, trước đây Chu Dương cũng từng nói, anh không có bất kỳ tin tức nào khác, Thẩm Bích Quân tin tưởng Chu Dương.
“Thẩm tổng, tôi cũng chỉ quan tâm tình hình của công ty, tình hình bên phía quận Phổ Đà đã vô cùng nguy cấp rồi, nếu chúng ta còn không biết một chút tin tức nào của đối phương, vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Thường Hạo lời lẽ ngay thẳng.
“Đúng vậy, Thẩm tổng, tình hình bây giờ gấp rút như vậy, nếu có ai biết tin tức lại không nói ra, vậy chúng ta cũng không có cách nào để giải quyết chuyện này, lẽ nào chúng ta phải nhìn cửa hàng kinh doanh cuối cùng của quận Phổ Đà rơi vào tay kẻ thù sao?”
“Đúng đó, Thẩm tổng, lần này Chu tổng quả thật là hơi quá đáng, rõ ràng biết nội tình nhưng lại không chịu nói ra, anh ấy có xem công ty Danh Dương là nhà của mình không?”
…
Có Thường Hạo dẫn đầu, gan của mọi người dường như cũng to lên một chút, bắt đầu quở trách Chu Dương.
Chu Dương lặng yên nhìn bọn họ.
Nhất là những người cùng Thường Hạo chỉ trích mình, đặt tất cả tiêu điểm lên người anh.
Ấn tượng của Chu Dương với bọn họ vô cùng mơ hồ, trong lòng lập tức đã có phán đoán.
Đám người này đều là những người mới vào công ty Danh Dương trong khoảng thời gian gần đây.
Thậm chí, rất nhiều người đều là nửa năm gần đây mới vào công ty Danh Dương.
Còn về nguyên do, Chu Dương cũng có thể hiểu.
Thẩm Bích Quân mời Thường Hạo về làm việc, để hắn đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ, đương nhiên sẽ cho hắn quyền hạn không nhỏ.
Mà việc bổ nhiệm chức vụ cho một vài giám đốc bộ phận dường như cũng là trong quyền hạn của hắn.
Chu Dương không có ấn tượng sâu sắc lắm với những người vừa lên tiếng chỉ trích anh lúc nãy, bọn họ đều là người mới vào công ty khoảng thời gian gần đây, cũng là do Trương Hạo bổ nhiệm chức vụ cho bọn họ.
Nếu như vậy, bọn họ đứng về phía Thường Hạo cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng Chu Dương vẫn phát hiện một vài điều sâu xa khác lạ trong đó.
Chu Dương trước nay đều kính trọng Thường Hạo.
Thậm chí lúc đầu Thẩm Bích Quân muốn mời Thường Hạo về làm việc, anh cũng vô cùng tán thành.
Có thể nói, nếu ban đầu Thẩm Bích Quân tìm đến Thường Hạo, mà Chu Dương không bằng lòng, thì Thẩm Bích Quân cũng sẽ không tiếp tục mời Thường Hạo về làm việc, đồng nghĩa với việc Thường Hạo đương nhiên cũng không thể vào được công ty Danh Dương.
Vì vậy, Chu Dương tự nghĩ, giữa mình và Thường Hạo, chưa từng có bất kỳ ân oán gì, thậm chí số lần cả hai gặp mặt, có thể còn chưa tới năm lần.
“Tôi quả thật không biết tin tức nào khác, nhưng tôi đã cho người đi điều tra, nếu có kết quả, đương nhiên tôi sẽ nói với mọi người trước tiên.”
Chu Dương lạnh lùng nói.
Bên phía Trần Thế Hào đã phái người đi điều tra những người kia, dưới tình hình thông thường có lẽ thời gian một ngày sẽ có kết quả, ít nhất cũng sẽ tra rõ một vài thông tin cơ bản của đối phương.
Nhưng đã hai ngày trôi qua, bên kia vẫn không có chút tin tức gì.
Trong đó có hai khả năng.
Một là Trần Thế Hào không xem trọng chuyện này, người được phái đi điều tra cũng không làm hết sức, căn bản không chú tâm điều tra, đương nhiên sẽ không có kết quả.
Khả năng khác, chính là lai lịch của đối phương thần bí khó lường, ngay cả người Trần Thế Hào phái đi, trong một thời gian ngắn cũng khó mà tra ra được thông tin hữu ích.
Dưới hai tình huống này, đương nhiên Chu Dương chọn tin tưởng tình huống thứ hai.
Chu Dương nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của những người khác.
Dù sao anh cũng đã làm hết khả năng của mình, còn về phản ứng của người khác, với Chu Dương mà nói, căn bản không quan trọng.
Sắc mặt Thường Hạo bình thường, hắn không phản bác lời nói của Chu Dương, chỉ hơi mỉm cười, khẽ gật đầu, coi như tỏ ý đã biết rồi.
“Có điều, trước khi tin tức xác thực, tôi có một phương án đơn giản, có thể giúp chúng ta ứng phó với những diễn biến xảy ra tiếp theo.”
Thường Hạo nhấc gọng kính vàng, khẽ cười nói, trong giọng điệu tràn đầy sự tự tin.
Câu nói này đương nhiên cũng khiến người khác nhìn hắn với cặp mắt khác, ánh mắt nhìn Thường Hạo càng thêm ngưỡng mộ.
Mọi người khâm phục người có bản lĩnh, dưới tình hình mọi người đều không có cách gì hay ho, mà Thường Hạo có thể trong thời gian ngắn nghĩ ra phương án đối phó, có thể nói là vô cùng lợi hại.
Cho dù phương án này như lời Thường Hạo nói, chỉ là một phương án đơn giản, nhưng cũng có thể có hiệu quả chỉ dẫn nhất định cho công việc hiện tại của mọi người.
“Thường tổng thật lợi hại.”
“Đúng đó, đi theo Thường tổng nhất định sẽ không sai lầm.”
“Thường tổng, anh đừng vòng vo nữa, mau nói đi, thời gian không đợi người đâu.”
…
Mọi người cười nhốn nháo, bầu không khí của cả văn phòng cũng lập tức dịu đi không ít, không còn ngột ngạt áp lực như trước nữa.
“Thật ra phương án này thật sự rất đơn giản, bây giờ địch ở trong tối, ta ngoài sáng, đây là sự thật, đây là bất lợi của chúng ta nhưng cũng là ưu thế của chúng ta.”
Thường Hạo nhìn quanh mọi người một vòng, thấy ánh mắt bọn họ đều tập trung trêи người mình, hắn liền gật đầu hài lòng.
“Bất lợi là cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà của chúng ta chỉ còn lại một cái cuối cùng, mà chúng ta cũng không biết lúc nào kẻ thù sẽ ra tay với cửa hàng kinh doanh cuối cùng này, thậm chí có thể chính vào lúc chúng ta ở đây hội họp, cửa hàng kinh doanh đó đã bị kẻ thù đoạt mất rồi.”
“Nhưng song song với việc đó, ưu thế của chúng ta cũng là ở đây!”
Chương 712: Phương án của thường hạo! (2)
Chương 712: Phương án của Thường Hạo! (2)
Thường Hạo nói với vẻ đầy tự tin, như thể chỉ cần mọi người làm theo kế hoạch của hắn thì sẽ có thể đối phó với nguy cơ trước mắt vậy.
Lần này, nó thực sự khơi dậy sự quan tâm của các quản lý cấp cao.
“Thường tổng quả nhiên lợi hại, thật không hổ danh là một sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng ở nước M . Ý tưởng này thực sự đến đúng một thời điểm.”
“Lại chẳng thế thì sao? Nếu không, Thẩm tổng sẽ không đặc biệt mời Thường tổng đến.”
“Thường tổng, anh đừng vòng vo nữa, mau nói ra đi, chúng tôi sẽ làm điều đó càng nhanh càng tốt. Chúng ta nhất định phải cố gắng hoàn thành việc triển khai trước đối phương.”
“Phải đó, Thường tổng, chính xác ưu thế mà anh nói rốt cuộc là gì?”
…
Mọi người nhìn Thường Hạo đầy mong đợi, chờ hắn nói tiếp.
Vì dù sao mấy câu phân tích trước đó của Thường Hạo, có thể nói là từng lời nói ra đều như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng mọi người.
Hiện tại ta ngoài sáng, địch trong tối, quả thực là một sự bất lợi cho công ty Danh Dương.
Họ không biết bất kỳ dấu vết thông tin hoặc tình báo nào về đối phương và họ cũng không biết khi nào bên kia sẽ thực hiện động thái tiếp theo.
Trong hoàn cảnh như vậy, tất cả mọi người chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.
Hơn nữa, đúng như những gì Thường Hạo đã nói.
Nói không chừng, chính vào lúc họ đang bàn bạc chuyện trong phòng họp này thì bên kia đã triệt hạ cửa hàng kinh doanh cuối cùng kia rồi, chỉ là tin tức còn chưa kịp truyền tới bên này nên họ không biết được mà thôi.
Tuy nhiên, Thường Hạo cũng cho rằng, mình ngoài sáng, kẻ thù trong bóng tối, đó vừa là nhược điểm vừa là ưu điểm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, làm thế nào mà sự tồn tại dường như tệ hại như vậy lại trở thành ưu điểm qua lời nói của Thường Hạo.
“Ha ha, mọi người đừng lo lắng. Tôi vừa thấy Chu tổng không có chút gì gọi là lo lắng cả. Tôi nghĩ trong lòng anh ấy chắc hẳn có suy nghĩ gì đó, không biết Chu tổng có thể nói gì đó với mọi người được không.”
Thường Hạo mỉm cười, hắn đột nhiên nhìn Chu Dương, lại kéo chủ đề về phía Chu Dương.
Mặc dù đang ở tư thế vặn hỏi, bất luận là giọng điệu hay thái độ, hắn đều không hề có ý hỏi, ngược lại giống như đang ra lệnh cho Chu Dương.
Ánh mắt của mọi người liền nhìn theo Thường Hạo, đều tập trung về phía Chu Dương.
Chu Dương khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Anh nhớ mình không có xúc phạm đến Thường Hạo, số lần gặp mặt nhau cũng chưa đến mười lần.
Nhưng, hôm nay ở đây, Thường Hạo hết lần này đến lần khác cố tình làm khó mình là có ý gì?
Mặc dù có vẻ như hắn đang thảo luận vấn đề với Chu Dương và hỏi ý kiến của Chu Dương. Nhưng Chu Dương là ai chứ, làm sao anh có thể không cảm nhận được sự thù địch của Thường Hạo đối với mình.
Hơn nữa, ở thời điểm mấu chốt và quan trọng này, Thường Hào vẫn cứ như vậy.
“Đang làm cái gì vậy? Thường Hạo, nếu có ý gì thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo nữa.”
Thần Bích Quân hừ lạnh lùng một tiếng, trong lòng bắt đầu cảm thấy không vui.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ về thái độ bất thường của Thường Hạo hôm nay.
Trong mắt Thẩm Bích Quân, Thường Hạo không giống một người như vậy.
Nhưng hôm nay, Thường Hạo dường như chỉ tập trung vào Chu Dương, bất cứ khi nào có một chút cơ hội đều hướng mũi dùi vào Chu Dương.
“Ha ha, được thôi, nếu như Chu tổng không muốn nói, vậy thì tôi sẽ nói.”
Thường Hạo thản nhiên cười với vẻ không quan tâm, nhưng lại nhìn mọi người rồi nhẹ nhàng nói.
“Kẻ thù ở trong bóng tối, còn ta ở ngoài ánh sáng. Đó vừa là bất lợi vừa là lợi thế. Lợi thế là kẻ địch tưởng mình ở trong bóng tối, còn ta ở ngoài sáng, cho rằng ta không biết mọi hành tung của chúng. Nhưng thực tế, từ giờ trở đi, mục đích của bọn chúng đã bị chúng ta thấy rõ rồi.”
“Chỉ cần mục tiêu của họ là chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà, bây giờ họ đã giành được tám cửa hàng kinh doanh, vậy họ chắc chắn sẽ ra tay với cửa hàng cuối cùng.”
“Nếu đã như vậy, thì tại sao chúng ta cứ nhất định phải tìm xem kẻ địch là ai? Tốt hơn hết là nên tập trung vào cửa hàng kinh doanh cuối cùng. Vì kẻ thù muốn hạ gục cửa hàng kinh doanh cuối cùng này, nên họ chắc chắn phải đi liên hệ. Đến lúc đó sẽ lại trở thành chúng ta trong tối, kẻ địch ngoài ánh sáng rồi.”
Thường Hạo nói với vẻ mặt đầy tự tin, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Mọi người nghe xong lập tức suy nghĩ và phân tích.
Đúng là tình hình hiện tại không có lợi với công ty Danh Dương cho lắm.
Kẻ địch đang âm thầm thèm muốn cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay và trực tiếp hạ gục cửa hàng kinh doanh cuối cùng.
Tuy nhiên, bởi vì trước đó việc dùng cách che đậy ở quận Khánh Phong khiến đối phương nghĩ rằng công ty Danh Dương vẫn chưa biết gì, cho nên sự cảnh giác đối với công ty Danh Dương có thể không quá lớn.
Trong trường hợp này, đối phương có thể sẽ lơ là hơn và sẽ trở thành cơ hội cho mọi người khi họ liên hệ với cửa hàng cuối cùng.
Cơ hội để lật lại ván bài.
“Hay lắm, thật không hổ danh là Thường tổng, chủ ý này không tồi, tôi tán thành.”
“Tôi cũng tán thành.”
“Nếu như không còn cách nào khác, vậy thì kế hoạch của Thường tổng là kế hoạch tốt nhất rồi.”
…
Nhiều người đã ngay lập tức bày tỏ sự ủng hộ.
Thường Hạo nở một nụ cười nhạt, như thể hắn căn bản không quan tâm đến sự ủng hộ của mọi người.
Ánh mắt hắn cứ lúc có lúc không quẩn quanh trêи người Chu Dương, còn mang theo một chút tự đắc.
Thật ra, Thường Hạo không hẳn là muốn nhắm vào Chu Dương như thế này, dù sao thì giữa hắn và Chu Dương thật sự không có bất kỳ mâu thuẫn hay xung đột nào.
Tuy nhiên, vị trí của Chu Dương ở công ty Danh Dương quá đặc biệt.
Rõ ràng anh là cổ đông lớn thứ hai, nhưng cũng đồng thời là người phụ trách hai dự án cốt lõi và quan trọng nhất của công ty Danh Dương hiện nay.
Có thể nói, mọi động thái của Chu Dương đều sẽ khiến cho công ty Danh Dương dao động dữ dội.
Tất nhiên, những điều này chỉ là thứ yếu.
Điều quan trọng nhất là mối quan hệ giữa Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, điều này không cần bản thân Thường Hạo phải nói, cho dù nhìn khắp toàn bộ con đường Bolly, toàn bộ Đông Hải, cô đều là một trong những người đẹp nhất.
Ai mà không thích một người phụ nữ đẹp như vậy chứ.
Thường Hạo cũng không phải ngoại lệ.
Có điều dù sao Thường Hạo cũng đã ngần này tuổi rồi, mấy thứ kinh nghiệm hắn đều rất thành thạo.
Hắn biết lúc này không nên thể hiện quá nóng vội, nhất là vì hắn mới gia nhập công ty Danh Dương được nửa năm, số lần gặp Thẩm Bích Quân rất ít.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Chu Dương và Thẩm Bích Quân quá tốt khiến Thường Hạo cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa, cách đối xử với nhau của họ cũng đã ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của Thường Hạo.
Càng huống hồ,Thường Hạo hiện là phó chủ tịch của công ty Danh Dương, theo lý mà nói, hắn chỉ ở dưới Thẩm Bích Quân mà thôi.
Tuy nhiên, sự tồn tại của Chu Dương luôn khiến Thường Hạo cảm thấy không thể thoải mái vùng vẫy được.
Chính vì như vậy, Thường Hạo đương nhiên muốn chuyển Chu Dương sang vị trí khác.
Ít nhất, Thường Hạo cũng muốn vị trí người phụ trách hai dự án cốt lõi kia phải đứng dưới tên của mình.
Nhưng bây giờ mới chỉ là bắt đầu, những thủ thuật nhỏ của ngày hôm nay chỉ là một món khai vị mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Chu Dương, Thường Hạo không khỏi bật cười.
Chương 713: Đối chọi gay gắt!
Chương 713: Đối chọi gay gắt!
Sau khi đến công ty Danh Dương, hắn cũng đã nghe rất nhiều tin tức về Chu Dương, đặc biệt là hai dự án chủ chốt mà Chu Dương chịu trách nhiệm. Ngay cả ở các công ty khác, Thường Hạo cũng đã từng nghe qua, thậm chí tên tuổi của anh còn vô cùng vang dội.
Nhưng bây giờ xem ra Chu Dương cũng chỉ đến thế, chuyện nhỏ như vậy đã làm anh bối rối, xem ra trước đây người khác tâng bốc anh cũng chỉ là xu nịnh giả dối mà thôi.
“Thẩm tổng, hiện tại, có lẽ kế hoạch của tôi là phù hợp nhất. Tôi nghĩ không ai có thể nghĩ ra một kế hoạch phù hợp hơn của tôi.”
“Chu tổng, anh nói có phải không?”
Thường Hạo tự tin nói, hắn nhìn Chu Dương, trong mắt đầy sự gây hấn.
Chu Dương có chút không hiểu đầu cua tai nheo, đây là lần thứ ba Thường Hạo làm việc này.
Có câu rằng quá tam ba bận.
Tên Thường Hạo này năm lần bảy lượt bới móc, rõ ràng là muốn gây chuyện.
“Ha ha, tôi thấy cũng chưa chắc. Kế hoạch của anh nghe thì hay và có vẻ rất hiệu quả, nhưng anh đã bỏ qua một điểm.”
Đã như vậy, Chu Dương cũng không cần phải nể mặt vị phó chủ tịch mặt này nữa, anh lập tức mỉm cười.
Nhưng mà lời nói của Chu Dương thật thú vị, như ném một tảng đá xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến mặt hồ lập tức nổi sóng.
“Cái gì? Chu tổng còn có kế hoạch tốt hơn sao?”
“Đúng vậy, lúc nãy Thường tổng bảo mọi người động não, Chu tổng không nói gì, bây giờ anh lại nói như vậy, đây là có ý gì?”
“Chu tổng, không lẽ anh còn có kế hoạch tốt hơn sao?”
…
Nhiều người bắt đầu chế giễu.
Chu Dương liếc mắt nhìn người vừa nói, đa số đều còn khá trẻ, hơn nữa trông cũng lạ, thiết nghĩ bọn họ chắc là tay chân thân tín của Thường Hạo.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc mình đang bị chế giễu trong chính phòng họp của công ty Danh Dương, Chu Dương lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Ngày xưa, chính tại phòng họp này, Chu Dương đã đối mặt với rất nhiều người và răn đe những người đó bằng những biện pháp rất cứng rắn, sau đó công ty mới có được vị thế như hiện tại.
“Ha ha, Chu tổng nói vậy, không biết còn có cách nào khác hay hơn không. Nếu không, tôi xin hỏi Chu tổng, lẽ nào anh không coi nguy cơ trước mắt của công ty Danh Dương là chuyện gì quan trọng hay sao?”
Thường Hạo lạnh lùng nói.
Lúc này, Thường Hạo vui như mở cờ trong bụng, hắn đang thầm lo lắng không có cách gì nhắm vào Chu Dương, vì dù sao nếu không có lý do gì mà lại nhắm vào Chu Dương, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dữ dội của Chu Dương và gây ra sự bất mãn của những người kỳ cựu trong công ty.
Nhưng Thường Hạo không ngờ rằng mình còn chưa nói gì, Chu Dương đã tự mình trực tiếp bước ra.
Thường Hạo cảm thấy rằng cảm giác giơ mặt của mình ra để cho người ta đánh thật là tốt.
“Đương nhiên không phải, tôi đang nói kế hoạch của anh có thiếu sót.”
Chu Dương xua tay, lãnh đạm nói.
“Kế hoạch của anh, mọi thứ đều dựa vào việc bên kia lơ là cảnh giác, nhưng mà, đối với chuyện quan trọng như vậy, bên kia lại có thể lơ là cảnh giác, không dõi theo công ty chúng ta hay sao?”
“Tôi e rằng khi anh đến công ty, đối phương đã biết rằng chúng ta sẽ có một cuộc họp ở đây hôm nay, và họ càng có khả năng nghĩ rằng tất cả những gì họ làm đã bị lộ.”
“Lẽ nào Thường tổng cho rằng đối phương ngốc như thế à, họ sẽ không thay đổi điều gì mà cứ ở đó ôm cây đợi thỏ hay sao?”
Mỗi khi Chu Dương nói thêm một câu, vẻ mặt của Thường Hạo lại trở nên ảm đạm hơn.
Quả thực, hắn đã tưởng kế hoạch của mình quá tốt rồi, như thể đối phương thực sự là một kẻ thiểu năng và không biết cách đề phòng công ty Danh Dương.
Tuy nhiên, người khác có thể nói ra những điều này, riêng Chu Dương không thể.
“Đó chỉ là cách nghĩ của anh thôi. Rốt cuộc như thế nào phải thử mới biết được.”
Thường Hạo không phục, lúc này hắn nhất định không được cúi đầu, nếu không, về sau hắn khó có thể ngẩng đầu lên trước mặt Chu Dương, huống chi là muốn động đến Chu Dương.
“Không cần thử nữa.”
Chu Dương đột nhiên đưa tay ngăn cản Thường Hạo, sau đó nói nhỏ điều gì đó với Diệp Sở Thiến.
Mọi người đều ngồi ở xa, Chu Dương nói rất nhỏ, nên họ không biết được Chu Dương nói gì với Diệp Sở Thiến.
Tuy nhiên, sau khi Chu Dương nói xong, Diệp Sở Thiến đặt tài liệu xuống, rời thẳng khỏi phòng họp.
Trong phút chốc, mọi người trong văn phòng đều yên lặng, nhìn Chu Dương với vẻ ngạc nhiên.
Bây giờ đang là giờ họp, tình hình ở quận Phổ Đà lúc này vô cùng khủng hoảng, vậy mà lúc này Chu Dương còn để cho Diệp Sở Thiến ra ngoài.
Như thế này không phải là muốn phá đám hay sao?
Một số người đã chuẩn bị lên tiếng, nhưng họ vừa định nói ra thì lại phải nuốt lại vào trong.
Bởi vì Diệp Sở Thiến chỉ rời đi chưa đầy hai phút, sau đó đã quay lại.
Hơn nữa, phía sau Diệp Sở Thiến còn có một người đàn ông.
“Chu tiên sinh, đây là những thứ mà Trần tổng đã yêu cầu tôi điều tra. Tất cả đều ở đây, tuy nhiên, đối với một số thứ ở cấp độ sâu hơn, chúng tôi vẫn cần thêm chút thời gian.”
Khi người đàn ông nhìn thấy Chu Dương, anh ta cung kính lấy ra một tập tài liệu đưa cho Chu Dương, nói nhỏ rồi rời thẳng khỏi đó.
Dường như Chu Dương như không hề tỏ ra ngạc nhiên một chút nào.
Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt.
Nhiều người cũng chợt nhớ ra đây chính là Chu Dương, trước kia chỉ là một nhân viên bình thường ở công ty Danh Dương, nhưng gần như chỉ sau một đêm, anh đã trở thành quản lý cấp cao của Danh Dương, liên tiếp phụ trách các dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu, trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty.
Tất cả những điều này đều dựa vào ý chí kiên cường và sự hi sinh của Chu Dương.
Giống như Tăng Đại Đầu, người nổi tiếng một thời ở Đông Hải trước đây, cũng bị huỷ hoại trong tay của Chu Dương.
Giờ coi bộ rõ ràng Chu Dương cũng đã có hành động, chỉ là chưa nói cho mọi người biết thôi.
Nhiều người đã nhìn ra người đàn ông vừa rồi có lẽ là người do Chu Dương phái đi để điều tra.
“Chị Diệp, copy tài liệu này cho mỗi người ở đây một bản.”
Chu Dương không đọc tài liệu trước mà yêu cầu Diệp Sở Thiến sao chép chúng trước.
Giờ phút này, trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều chờ đợi Diệp Sở Thiến in tài liệu ra, sau đó mới xem kỹ bên trong có thứ gì.
Một tài liệu có thể làm cho Chu Dương coi trọng như vậy hẳn là thứ rất quan trọng.
Thậm chí, nhiều người hiểu Chu Dương còn đang thắc mắc liệu tài liệu này có chứa thông tin về những người đã mưu đồ cướp chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà hay không.
Nếu là thật, thì có nghĩa là Chu Dương còn nghĩ xa hơn những gì bọn họ đã nghĩ, lời nói vừa rồi của Chu Dương đương nhiên có ẩn ý sâu xa.
Diệp Sở Thiến phô tô rất nhanh, chỉ trong vài phút cô đã sao chép tài liệu cho mọi người, sau đó phân phát trực tiếp.
Mọi người nhận được tài liệu liền lập tức bắt tay vào kiểm tra.
Khi một số người nhìn thấy nội dung bên trong, biểu cảm của họ đột nhiên thay đổi.
Có người cau mày, rõ ràng là đang nghĩ cách để lý giải.
Một số người, với vẻ mặt kinh hoàng, rõ ràng là hoảng sợ trước một số nội dung trong tài liệu.
Thường Hạo cũng nhận được tài liệu.
Tuy nhiên, hắn không hề quan tâm. Chu Dương có vẻ rất nghiêm túc đối với tài liệu này, nhưng nếu thật sự là tin tức của những người đó, làm sao có thể có được vào đúng lúc này.
Hơn nữa, Trường Hạo thậm chí còn không biết người vừa rồi là ai.
Chương 714: Tin tức mà mọi người cần có rồi đây
Chương 714: Tin tức mà mọi người cần có rồi đây
Chỉ với vài câu nói không căn cứ, mà muốn Thường Hạo phải tin tưởng, vậy thì cũng quá xem thường hắn rồi.
Thậm chí vẻ mặt của những người khác cũng dần thay đổi sau khi nhìn thấy nội dung trong tập tài liệu, nhưng Thường Hạo không quan tâm đến những điều được ghi trong đó.
Rất có thể là Chu Dương phao tin giả, cố ý làm như vậy, với mục đích chính là để đe dọa những người này.
Thường Hạo dửng dưng mở tập tài liệu, lật xem từ đầu đến cuối.
Nhưng không được bao lâu hắn lập tức nhíu mày lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Thường Hạo tiếp tục xem, lúc này sắc mặt của hắn vô cùng u ám.
Đợi đến khi hắn đọc xong tất cả nội dung trêи tập tài liệu, cả người đã không còn khí thế kiêu ngạo như vừa nãy nữa.
Chu Dương nhìn thấy rõ biểu cảm của từng người, anh thầm gật đầu, trong lòng đã có một cách nghĩ sơ lược về nội dung được ghi trêи đó.
Có điều, đợi đến khi anh thật sự đọc xong phần tài liệu này, thì anh mới phát hiện, bản thân vẫn đánh giá thấp những kẻ đó.
Anh luôn cho rằng, đối phương là một nhà tài phiệt nào đó, vì để đánh lén công ty Danh Dương, mới trắng trợn thu mua lại chín cửa hàng ở quận Phổ Đà.
Nhưng anh không ngờ, thủ đoạn của bọn chúng lại ác liệt như vậy, thậm chí có thể nói là bất chấp thủ đoạn, không gì là không dám làm.
Bọn chúng sử dụng thủ đoạn bức ép, bắt giữ vợ con của đối phương để lấy được cửa hàng đầu tiên ở quận Phổ Đà.
Đã có tấm gương của cửa hàng đầu tiên vậy thì về sau bọn chúng rất dễ dàng thu mua ba cửa hàng tiếp theo.
Ông chủ của cửa hàng thứ năm là một thương gia giàu có ở Đông Hải, cũng có riêng một công ty, nhưng vẫn kinh doanh qua lại với công ty Danh Dương.
Những kẻ đó vì để đoạt được cửa hàng này, đã giở trò khiến cho công ty của ông chủ đó phá sản, dẫn đến việc ông ấy không thể không bán đi cửa hàng kinh doanh.
Đặc biệt là cửa hàng thứ tám, bọn họ nhân lúc trời tối ra tay đánh ông chủ cửa hàng, dụ dỗ nội bộ đối phương phản bội, dùng việc sống chết uy hϊế͙p͙ người đó chịu khuất phục.
…
Đương nhiên, đây là những thủ đoạn và quá trình mà bọn chúng dùng để thu mua lại tám cửa hàng.
Trước đây Chu Dương đã có dự đoán trước về những việc này, cho nên anh không cảm thấy có gì bất ngờ.
Việc khiến cho Chu Dương không ngờ đến nhất là người của Trần Thế Hào đã tra xét ra được nhân vật chủ chốt lần này của đối phương, một người đàn ông tên là Hứa Du.
Dựa theo miêu tả được ghi trêи tài liệu, thì thực lực của người tên Hứa Du đó vô cùng mạnh, rất có thể đã đạt tới cảnh giới tông sư võ giả.
Cho nên, người của Trần Thế Hào vẫn không dám đến quá gần đối phương.
Hơn nữa, có một hiện tượng kỳ lạ là đối phương không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, trước đây ở Đông Hải căn bản không có bất cứ dấu vết hoạt động nào của bọn họ.
Người của Trần Thế Hào đã điều tra mấy ngày nhưng vẫn chưa tra ra được tình hình bên trong.
Chỉ biết rằng, bây giờ đối phương có mười một người, một mình Hứa Du đưa theo mười tên đàn em thuộc hàng tinh thông võ thuật.
Hơn nữa, đối phương vận động nguồn vốn thu lại tám cửa hàng, nhưng người của Trần Thế Hào cũng không tra ra được hướng hành động tiếp theo của bọn chúng.
…
Sau khi xem xong tài liệu, Chu Dương lập tức rơi vào trầm tư.
Không chỉ Chu Dương mà mọi người trong văn phòng làm việc cũng im lặng suy nghĩ.
Ngay cả Thường Hạo vừa nãy còn lớn tiếng với Chu Dương, bây giờ cũng mang dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ không nói lời nào.
Tất cả mọi người đều không biết nên nói gì.
Sau khi xem xong phần tài liệu này, họ đều có cùng một cảm giác.
Lai lịch của những kẻ này vô cùng thần bí, thủ đoạn tàn nhẫn cứng rắn, không hề nói đến phép tắc.
Vào lúc này, không ít người nghĩ đến kế hoạch vừa rồi mà Thường Hạo đã đưa ra, lập tức sau lưng họ không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Nếu không phải Chu Dương nghi ngờ chất vấn, thì mọi người thật sự đã làm theo kế hoạch của Thường Hạo, hậu quả sẽ là gì, không ai có thể dự đoán trước được.
Những kẻ đó ngay cả việc chặn đường giết chóc đều có thể làm ra, vậy thì còn việc gì mà họ không dám làm nữa?
Lẽ nào mọi người đảm bảo được trong lúc bản thân đang thực hiện kế hoạch, sẽ không bị đối phương phát hiện, sau đó bị hãm hại sao?
Về điểm này, không ai dám đảm bảo.
Ngay cả Thường Hạo bây giờ cũng không dám chắc chắn với kế hoạch tưởng chừng không chút sơ hở mà mình vừa nói ra.
“Chuyện này… đều là thật sao?”
Có người cổ họng khô khốc, nhỏ giọng nói, trêи mặt rõ ràng có phần không tin tưởng vào những gì vừa đọc được trêи tài liệu, nhưng lại lo lắng đây là sự thật.
“Đúng vậy, Chu Tổng, nội dung được ghi trêи tài liệu này đều là thật ư?”
“Những kẻ đó sao lại dám làm như vậy?”
“Lẽ nào bọn họ không sợ gì hết? Ông chủ của những cửa hàng đó, tại sao lại chịu khuất phục như vậy chứ?”
…
Lập tức có không ít người đều bắt đầu lên tiếng thảo luận.
Tuy mọi người chưa lấy lại bình tĩnh sau khi xem xong nội dung tài liệu, nhưng giờ phút này, tất cả đều đoàn kết nhất trí tìm ra hướng đi chính xác nhất, không ai được phép sai lầm vào lúc này.
“Đương nhiên là thật, những kết quả này đều là tôi nhờ người đi điều tra mới có được.”
Chu Dương gật đầu, bình thản nói.
Nội dung trêи đây thật sự có những cái không quá tốt, nhưng phải thừa nhận những việc này cũng là điều bình thường trong kinh doanh.
Dù sao, một người bình thường sẽ không thể nào ra tay với công ty Danh Dương như vậy.
Thủ đoạn mà đối phương áp dụng, đương nhiên là dùng tốc độ nhanh nhất thu mua lại cửa hàng, nói không chừng còn giúp bọn chúng tiết kiệm được không ít tiền vốn.
“Cũng may, nếu vừa nãy chúng ta làm theo kế hoạch của Thường Hạo, chắc có lẽ cũng sẽ bị bọn chúng uy hϊế͙p͙?”
“Khẳng định sẽ rơi vào tình huống đó, những kẻ kia hung dữ như vậy, việc gì mà không dám làm chứ.”
“Vậy Chu tổng, bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Không thể cứ mặc kệ mà bó tay chịu chết được?”
…
Lúc này, không ít người đều nhìn Chu Dương, muốn xem anh có biện pháp giải quyết nào tốt không.
“Bụp!”
“Đủ rồi!”
Thường Hạo vừa rồi còn trầm tư không nói gì, đột nhiên lại hùng hồn đứng dậy, đập mạnh tay lên bàn, hung hăng quát lớn.
Tất cả mọi người đều bị dọa nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thường Hạo.
Giờ phút này, vẻ mặt hắn đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ không phục, dù đối mặt với Chu Dương như vậy, nhưng hắn không hề có ý nghĩ sẽ chịu khuất phục.
“Dám hỏi Chu tổng, nếu đã có trong tay tài liệu này, anh tại sao không sớm đưa ra?”
Thường Hạo bày ra tư thế hùng hổ dọa người lên tiếng chất vấn.
Lời này của Thường Hạo cũng dẫn đến sự đồng tình của nhiều người.
Thực sự, nếu Chu Dương đưa ra tài liệu này sớm hơn một chút, vậy thì mọi người đã có thể sớm có sự chuẩn bị, cũng có nhiều thời gian để suy nghĩ biện pháp đối phó.
Hơn nữa, nếu vừa nãy Chu Dương vẫn không đưa ra tài liệu thì bọn họ có lẽ đã hành động dựa theo kế hoạch của Thường Hạo, vậy thì sẽ đặt bản thân vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ sự chất vấn của Thường Hạo, thực sự cũng rất có lý.
“Lấy ra sớm một chút sao?”
Chu Dương nghiêng đầu nhìn Thường Hạo, bình thản mỉm cười.
Anh cũng cảm thấy mơ hồ khó hiểu, bản thân anh chỉ mới gặp mặt Thường Hạo không quá mười lần.
Có thể nói, hai người căn bản không quá thân thuộc.
Trong tình huống giữa hai người chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay xung đột gì, mà Thường Hạo vẫn hết lần này đến lần khác nhắm vào Chu Dương.
Cho dù Chu Dương có kiềm chế tốt đến mấy cũng sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Dù là một điểm bất đồng hay thậm chí là những thứ khác, anh cũng chưa từng đắc tội với Thường Hạo, mà ngược lại anh còn có thể nhường nhịn hắn.
Nhưng Thường Hạo không biết tốt xấu, vậy Chu Dương đương nhiên cũng sẽ không nể mặt hắn nữa.
“Đừng nói nữa, phần tài liệu này, tôi cũng vừa nhận được.”
“Cho dù là tôi sớm có được nó, mà không sớm đưa ra thì có liên quan gì đến Thường tổng đây?”
“Hơn nữa, tôi làm việc gì, đều cần phải báo cáo với anh sao?”
Chu Dương lập tức trở nên uy nghiêm, tuy vẫn ngồi trêи ghế, nhưng khí thế của anh lại không hề thua kém Thường Hạo, thậm chí khiến cho hắn cũng vô cùng ngạc nhiên.
Chương 715: Phân công nhiệm vụ
Chương 715: Phân công nhiệm vụ
Lúc này, cả phòng họp giống như chỉ có hai người Chu Dương và Thường Hạo.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao hai người vô cùng quan trọng của công ty lại chĩa mũi nhọn vào nhau như vậy.
Một người là Thường Hạo, phó chủ tịch thường vụ của công ty Danh Dương, chức vị chỉ đứng sau chủ tịch Thẩm Bích Quân, hắn đã nhậm chức được nửa năm, làm việc vô cùng cẩn trọng, giúp đưa công ty Danh Dương phát triển lên một tầm cao mới, đồng thời các điều lệ quy chế của công ty cũng đã hoàn thiện ở rất nhiều mặt nhờ sự giúp đỡ của hắn.
Trong công ty, Thường Hạo nhận được sự chấp nhận và khâm phục của nhiều người.
Còn một người là Chu Dương, anh là truyền kỳ của công ty Danh Dương, không những là người nắm trong tay hai dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu quan trọng nhất của công ty, mà còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty, chỉ đứng sau Thẩm Bích Quân, anh còn nhiều lần giúp công ty chuyển bại thành thắng.
Hai người này, đều là người mà những quản lý cấp cao trong phòng họp không thể chọc vào.
Lúc trước khi Thường Hạo gây sự với Chu Dương, còn có mấy quản lý trẻ tuổi hùa theo hắn, nhưng bây giờ ngay cả họ cũng ngậm chặt miệng không nói lời nào, thậm chí cũng không nhìn Thường Hạo.
Dù sao, nếu không có tập tài liệu của Chu Dương, vậy bọn họ nhất định sẽ hành động theo kế hoạch của Thường Hạo, nếu vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm.
Thường Hạo nhìn những người vừa nãy còn ủng hộ mình, giờ đây từng người một đều cúi đầu, trong lòng hắn càng thêm tức giận, ánh mắt nhìn Chu Dương lại càng không thoải mái.
Nhưng hắn cũng biết, thời gian bản thân ở công ty vẫn quá ngắn, căn bản sẽ không có sức ảnh hưởng lớn giống như Chu Dương.
Quan trọng nhất Chu Dương là cổ đông lớn thứ hai của công ty, nếu anh muốn so đo tính toán với hắn vậy thì hắn tuyệt đối không thể nào thắng được.
Trông chờ vào Thẩm Bích Quân sao?
Thường Hạo nhìn Thẩm Bích Quân, thấy cô ấy cũng cúi đầu, nhưng đồng thời lại đang lén lút nhìn Chu Dương, khóe miệng hắn lập tức co rút, trong lòng càng suy sụp.
Nhìn thấy Thường Hạo không muốn nói thêm gì nữa, Chu Dương cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Trước mắt, không phải lúc tranh chấp nội bộ.
Tuy không biết Thường Hạo vì sao lại có ý kiến với mình như vậy, nhưng Chu Dương vẫn có thể phân biệt rõ ràng tính chất nặng nhẹ của sự việc.
Bây giờ, việc quan trọng nhất là bảo vệ được cửa hàng kinh doanh cuối cùng này.
“Tôi thấy lúc này mọi người cũng không có kế hoạch nào tốt cả, nếu đã như vậy, thì tôi sẽ bố trí theo kế hoạch của mình.”
Nhìn thấy mọi người đều không quá hào hứng với việc này, Chu Dương cũng biết rằng, phải đối mặt với kẻ địch như vậy, đặc biệt là kẻ dẫn đầu rất có thể là một tông sư võ giả, thì sự lo lắng của mọi người là điều không thể tránh khỏi.
Trong phòng họp này, người có thể ứng phó, e rằng chỉ có mình anh mà thôi.
Có điều, những người khác vẫn có thể giúp được một vài việc.
“Nhiệm vụ tiếp theo của mọi người rất quan trọng, chín cửa hàng ở quận Phổ Đà đã có tám cái rơi vào tay của đối phương, do đó bây giờ chúng ta chỉ còn lại một cửa hàng kinh doanh cuối cùng này.”
“Trước khi cửa hàng cuối cùng rơi vào tay bọn chúng, khoảng thời gian này chính là lúc chúng ta hành động.”
“Tôi sẽ đi quan sát cửa hàng cuối cùng này, không để cho những kẻ đó đạt được ý đồ xấu.”
“Còn mọi người hãy âm thầm xây dựng lại một cửa hàng khác trong quận Phổ Đà, lần hành động này là lấy danh nghĩa của công ty Danh Dương, chúng ta không cần tiếp tục tìm người khác giúp đỡ.”
…
Chu Dương đã sắp xếp xong nhiệm vụ một cách nhanh chóng.
Mọi người trong văn phòng làm việc gần như đều được dặn dò việc mà họ cần phải làm, ngay cả Thẩm Bích Quân, Chu Dương cũng sắp xếp cho cô một nhiệm vụ.
Chu Dương chỉ không đưa ra bất cứ chỉ thị nào cho Thường Hạo, cũng không sắp xếp bất cứ nhiệm vụ nào cho hắn.
“Chu Dương, anh làm vậy là có ý gì?”
Nhìn thấy những người khác đều có nhiệm vụ của họ, nhưng Chu Dương lại coi như không thấy hắn, Thường Hạo không nhẫn nhịn được liền nổi giận.
Bản thân rõ ràng là phó chủ tịch thường vụ của công ty, vậy mà Chu Dương lại xem thường hắn như vậy, Thường Hạo cảm thấy nếu không phải đang đứng trong công ty, hơn nữa còn có nhiều người ở đây như vậy, e rằng hắn sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà động tay động chân với Chu Dương.
Những người khác cũng nhao nhao nhìn qua, vẻ nghi ngờ hiện rõ trêи khuôn mặt họ.
Đúng vậy, Chu tổng đều bố trí nhiệm vụ cho tất cả mọi người, chỉ có một mình Thường Hạo là không có nhiệm vụ gì.
Mà Thường Hạo dù sao cũng là phó chủ tịch thường vụ của công ty, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy bất mãn.
Có điều, không ai biết được chuyện này rốt cuộc là Chu Dương cố ý, hay anh đã có sắp xếp khác cho Thường Hạo.
“Sao hả? Thường tổng không phải đã có phương án của anh sao? Chẳng phải anh không chịu khuất phục trước tôi à? Tôi nghĩ, tôi đang cho anh một cơ hội, để anh thực hiện phương án kia của anh xem có được không.”
Chu Dương khẽ cười nói, anh vẫn ngồi trêи ghế, chẳng thèm để ý đến sự tức giận của Thường Hạo.
“Anh! Hừ, lẽ nào anh thật sự cho rằng tôi không dám làm sao? Chỉ một tập tài liệu không có gì quan trọng, đã dọa mọi người thành như vậy, đúng là mất mặt, tôi tự thực hiện phương án của tôi.”
Thường Hạo vô cùng tức giận, nhưng bây giờ hắn cũng hiểu rõ, Chu Dương không giao nhiệm vụ cho hắn, thì hắn cũng không có cách gì phản bác lại.
Thường Hạo nổi giận đùng đùng, bỏ ra ngoài phòng làm việc.
Trong phòng bây giờ mọi người mặt đối mặt nhìn nhau.
Họ cũng không ngờ, hôm nay cuộc họp có liên quan đến sự phát triển trong tương lai của công ty Danh Dương, cứ như vậy mà chấm dứt bởi hai người quyền cao chức trọng trong công ty là Chu Dương và Thường Hạo.
Chu Dương cũng đã sắp xếp xong nhiệm vụ cho những quản lý cấp cao trong công ty, sau đó anh bảo mọi người đi chuẩn bị thực hiện.
Văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
“Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”
Chu Dương phát hiện ánh mắt của Thẩm Bích Quân không hề di chuyển vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, lập tức tò mò hỏi.
“Không phải anh có hiểu lầm gì với Thường Hạo chứ? Hôm nay sao lại cảm thấy anh ta giống như ăn phải thuốc nổ vậy.”
Thẩm Bích Quân chớp mắt, tò mò hỏi, một nửa cơ thể cô nghiêng về phía trước, tiến gần đến Chu Dương, hơi thở của cô lập tức phả lên mặt anh, một mùi thơm thoang thoảng truyền đến mũi.
Điều này khiến cho Chu Dương lập tức xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, anh vội vàng cách xa Thẩm Bích Quân, sắc mặt cũng trở về bình thường.
“Chuyện này tôi phải hỏi cô mới phải.”
“Trước kia tổng số lần tôi gặp mặt anh ta không quá mười lần, gần như mỗi lần đều ngừng lại ở việc gật đầu chào hỏi, căn bản là không có giao tiếp gì với nhau, cũng không có bất cứ mâu thuẫn hay xung đột nào, trái lại tôi còn muốn hỏi xem, tôi có thù oán gì với anh ta mà hôm nay anh ta lại muốn công kϊƈɦ tôi như vậy?”
Chu Dương hỏi ngược lại, trêи mặt anh lộ rõ vẻ bất lực.
Chu Dương thật sự không biết bản thân có mâu thuẫn gì với Thường Hạo, hôm nay hai người chĩa mũi nhọn vào nhau là việc mà anh cũng không mong muốn xảy ra.
“Tôi không biết chuyện của hai người rốt cuộc thế nào, tôi chỉ biết, vừa nãy không sắp xếp nhiệm vụ cho Thường hạo, khiến anh ta tức giận, anh ta thật sự có thể sẽ đi thực hiện phương án của anh ta.”
Thẩm Bích Quân lắc đầu, cô vẫn không hiểu rõ tình hình của hai người này.
Có điều, Thường Hạo dù sao cũng là do Thẩm Bích Quân mời về, năng lực của hắn thực sự rất tốt, vừa nghĩ đến Thường Hạo có thể gặp phải nguy hiểm, Thẩm Bích Quân cũng không yên tâm lắm.
“Hay là chúng ta sắp xếp cho hắn một vài nhiệm vụ nhỏ, bằng không nếu Thường Hạo thật sự gặp phải nguy hiểm, vậy sẽ là một tổn thất lớn với công ty.”
“Yên tâm đi, tôi và Ngưu Xuyên sẽ canh chừng cửa hàng kinh doanh cuối cùng đó, Thường Hạo cũng nằm trong phạm vi quan sát của tôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Chu Dương gượng cười nói.
Chương 716: Hổ gia nhiệt tình đón tiếp
Chương 716: Hổ Gia nhiệt tình đón tiếp
Chu Dương không ngờ, đến cuối cùng, vậy mà anh còn muốn bảo vệ sự an toàn cho Thường Hạo.
Có điều, nếu không để Thường Hạo tự mình trải qua nguy hiểm, chỉ sợ hắn vẫn cho rằng kế hoạch của bản thân là đúng, trong lòng sẽ còn oán hận Chu Dương.
“Nhưng anh sắp xếp nhiệm vụ kiểu gì vậy, ngồi yên ở công ty? Vậy chẳng khác nào bảo tôi đợi ở nhà sao?”
Thẩm Bích Quân cảm thấy hơi cạn lời.
Vừa nãy Chu Dương nói rất hay, sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người, nhưng lại sắp đặt cho bản thân ngồi đợi ở công ty, điều này khiến Thẩm Bích Quân hơi bất mãn.
“Đây cũng là vì an toàn của cô, dù sao đối phương cũng có tới mười một người, hơn nữa, chúng ta không biết, bọn chúng có thể còn có những người khác nữa hay không, cô đừng quên, nguồn gốc của những người này, ngay cả người của Trần Thế Hào cũng không điều tra ra được.”
Chu Dương không nói nhiều, tuy chỉ có vài câu ít ỏi, cũng đã nói hết sức rõ ràng ý kiến của mình.
Thẩm Bích Quân cũng hiểu ý của anh.
Trần Thế Hào là người như thế nào, ngay cả người của ông ấy cũng không điều tra được lai lịch của những người kia, từ đó có thể thấy được, lai lịch những người đó thâm sâu khó lường, có rất nhiều điều bọn họ căn bản chưa nắm rõ.
Mà không biết cũng có nghĩa là nguy hiểm.
Trong mắt Chu Dương, không cho phép Thẩm Bích Quân có bất kì sai sót nào.
“Được rồi, cứ vậy đi, tôi muốn trở về chuẩn bị một chút, hai ngày nữa là đến giao thừa, đó là lúc người ta dễ lơ là, nhất định không thể để xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
Chu Dương xua tay, nói xong liền đi thẳng ra bên ngoài.
“Đợi đã, không phải giao thừa anh ở bên em Linh Ngọc sao?”
Thẩm Bích Quân lớn giọng hỏi Chu Dương.
“Không đâu, chắc cô ấy vẫn còn ở Tạ gia, tôi ở bên mẹ tôi, sao vậy? Cô không có chỗ nào để tới à?”
Chu Dương trả lời tùy ý, rồi bỗng nhiên nhớ lại, Thẩm Bích Quân hình như đã đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, dường như đêm giao thừa không có chỗ nào để đến.
“Hay là cô đến nhà tôi đi?”
Chu Dương nhỏ giọng hỏi một câu có ý thăm dò.
Tuy nhiên, Thẩm Bích Quân tựa như đang chờ Chu Dương nói những điều này, ngay khi Chu Dương vừa dứt lời, cô vội vàng gật đầu đồng ý, như thể chỉ cần chậm một chút thì Chu Dương sẽ đổi ý.
“Được, quyết định vậy nhé, đợi tới giao thừa tôi sẽ đến tìm anh, không được nuốt lời đâu đấy!”
Thẩm Bích Quân vội nói một câu, rồi lập tức rời khỏi phòng họp, đi thẳng ra khỏi tòa nhà công ty Danh Dương.
Chu Dương vẫn đang đứng ở cửa phòng họp, nở nụ cười gượng gạo.
Anh và Tạ Linh Ngọc là vợ chồng, thông thường mà nói, giao thừa nên ở bên cạnh cô ấy mới đúng.
Có điều, với quan hệ của anh và Tạ Linh Ngọc hiện giờ, còn cả quan hệ với Tạ gia, khả năng hai người ở bên nhau trong đêm giao thừa là không cao.
Lúc này, ngược lại Thẩm Bích Quân tìm được cơ hội đến nhà anh.
Nói không chừng đến lúc đó sẽ khiến mẹ anh nghĩ nhiều.
Chu Dương lắc đầu, không nghĩ nữa.
Lúc này, anh cần đặt nhiều tinh thần và thể lực vào cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, để tránh thất bại trong gang tấc.
…..
Chu Dương không trở về vịnh Lục Cảnh, mà tìm thẳng tới chỗ Ngưu Xuyên, gọi thêm mấy người Triệu Binh, cùng nhau bàn bạc công việc tiếp theo.
“Anh Dương, vài người chúng ta sợ rằng không thể theo dõi được.”
Sau khi Ngưu Xuyên nghe xong sự sắp xếp của Chu Dương, cậu ấy im lặng một lát, rồi thấp giọng nói.
Không phải cậu ấy không tin tưởng vào bản thân, mà do đối phương cũng có thể có tông sư võ giả.
Một khi hai bên xảy ra xung đột chính diện, cũng chỉ có cậu ấy mới đủ thực lực chống lại tông sư võ giả của đối phương.
Khi chưa hiểu rõ tình hình của đối phương, nếu đám người Triệu Binh giao đấu với bọn họ thì không thể đảm bảo có thể dành phần thắng.
“Vậy làm sao bây giờ? Hay là tôi mượn thêm vài người từ chỗ Trần tổng đến.”
Chu Dương nhíu mày rồi khẽ nói.
Thực ra anh cũng hiểu rõ ý trong câu nói của Ngưu Xuyên.
Nếu đối phương không có tông sư võ giả, vậy thì tất cả đều dễ nói, nhưng một khi bọn họ tồn tại một tông sư võ giả, tình hình lại hoàn toàn không giống vậy.
Người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất như Ngưu Xuyên sẽ bị kìm hãm.
“Anh Dương, em cảm thấy, anh có thể tìm một người khác, hơn nữa, em nghĩ, với thủ đoạn của phía bên kia, rất có thể bọn họ đã biết được một vài thông tin mà chúng ta không biết.”
Ngưu Xuyên im lặng một hồi, mới nói tiếp.
“Cậu nói ai?”
Lúc này, Chu Dương cũng phản ứng lại, nghĩ tới người mà Ngưu Xuyên nói tới.
Nếu là ông ấy…
…
Khách sạn Huy Hoàng ở Đông Hải.
Sau hơn một giờ đồng hồ, Chu Dương và Ngưu Xuyên cùng đi tới khách sạn Huy Hoàng.
Nhìn thấy khách sạn lớn lộng lẫy ở trước mặt, vẻ mặt Chu Dương ngẩn ngơ, có một loại cảm giác giống như cách xa cả một thế giới.
Rõ ràng chỉ mới rời khỏi Đông Hải, tới tỉnh Tương Tây được nửa năm, tuy nhiên bây giờ nhìn thấy khách sạn Huy Hoàng trước mặt, trong lòng Chu Dương vẫn có cảm giác xúc động.
Nói về cuộc sống sung túc, vẫn là Hổ Gia biết hưởng thụ.
Ông ấy tự xây dựng cho bản thân một khách sạn năm sao nguy nga lộng lẫy, đây là điều vô cùng hiếm thấy ở thành phố Đông Hải.
Đúng vậy, chính là Hổ Gia.
Được Ngưu Xuyên nhắc nhở, Chu Dương cũng nghĩ tới Hổ Gia.
Lúc trước công ty Danh Dương và Hổ Gia vẫn có quan hệ hợp tác, nguyên vật liệu cung cấp cho công ty Danh Dương, và nhà nhà máy sản xuất đều là một trong những thành quả hợp tác của hai bên.
Hổ Gia dường như cũng có một thế lực không nhỏ ở Đông Hải, thế lực ngầm này có thể so sánh với thế lực của Trần Thế Hào.
Đặc biệt Chu Dương có ấn tượng vô cùng sâu sắc với một đàn em của Hổ Gia tên là Tiểu Đao.
Chiêu thức phi đao xuất thần nhập hóa.
Dựa theo đánh giá của Ngưu Xuyên, Tiểu Đao này chắc hẳn cũng là một cao thủ, tuy rằng không phải là tông sư võ giả, nhưng sức mạnh cũng sắp đạt đến cảnh giới tông sư võ giả.
“Ha ha, Chu Dương, thật hiếm gặp, mau vào đi.”
Ngay lúc này, Hổ Gia tự mình đi ra cửa khách sạn đón chào, giữ chặt cánh tay Chu Dương, thân thiết chào hỏi.
Đương nhiên mọi người xung quanh đều nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hổ Gia không chỉ là ông chủ của khách sạn Huy Hoàng, hơn nữa còn có địa vị không tầm thường ở thành phố Đông Hải.
Thậm chí, ở rất nhiều nơi, chỉ một câu nói của Hổ Gia cũng có thể quyết định vận mệnh của người khác.
Nhưng bây giờ, mọi người nhìn thấy cảnh tượng gì?
Hổ Gia tự mình ra cửa khách sạn, xúc động chào đón một người trẻ tuổi.
Thanh niên trẻ kia là ai?
Có tư cách gì để cho Hổ Gia tự mình nghênh đón?
Hơn nữa, người kia còn đường đường chính chính tiếp nhận.
Khoảng thời gian này, khách sạn Huy Hoàng vô cùng náo nhiệt, có không ít buổi họp thường niên được tổ chức ở đây, do đó người lui tới cũng rất đông đúc.
Như lúc này, số người ra vào cửa khách sạn cũng đã mấy chục người.
Bọn họ trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, thấy Hổ Gia – người bình thường bản thân hiếm khi bắt gặp, đang tự mình kéo tay một người trẻ tuổi vào khách sạn.
Hơn nữa trêи đường đi, Hổ Gia còn cười nói rất vui vẻ, không ngừng trò chuyện với người kia.
“Đây là tình huống gì vậy? Người đó là ai?”
“Đúng vậy, tôi chưa từng thấy Hổ Gia như vậy, chẳng lẽ là con em của gia tộc nào lớn?”
“Không đâu, với thân phận và địa vị của Hổ Gia, cho dù là người của gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, cũng không nhất thiết phải như thế.”
“Nếu như vậy, chẳng lẽ là đến từ thủ đô? Đám nhà giàu quyền quý đó?”
“Không biết, có điều nhìn dáng vẻ, giống như Hổ Gia đã quen biết người kia từ lâu.”
…
Mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng căn bản không ai quen biết Chu Dương, càng không cần nói tới tên và tất cả thông tin của anh.
Chương 717: Xin trợ giúp
Chương 717: Xin trợ giúp
Trước đây Chu Dương mới chỉ ghé qua khách sạn Huy Hoàng hai lần, một là đến xem mặt với Ngưu Xuyên, lần còn lại đến để bàn chuyện với Hổ Gia.
Từ sau lúc đó, Chu Dương cũng không tới khách sạn Huy Hoàng nữa.
Vả lại, nửa năm gần đây, số lần Chu Dương xuất hiện ở Đông Hải đều vô cùng ít ỏi.
Cho nên có nhiều người không nhận ra anh là chuyện bình thường.
“Ha ha, Chu Dương, lâu như vậy không liên lạc, chẳng lẽ là quên mất ông anh này rồi sao?”
Hổ Gia kéo Chu Dương lên tầng ba khách sạn, tới một phòng Vip dành riêng cho ông ấy.
Sau khi ngồi xuống, Hổ Gia nhìn Chu Dương chằm chằm khoảng mấy giây, sau đó thở dài.
“Thật không ngờ, mới nửa năm không gặp, Chu Dương cậu đã làm được nhiều chuyện ở tỉnh Tương Tây như vậy, thật sự khiến cho ông anh đây bái phục.”
Hổ Gia nói đều là thật lòng.
Tuy rằng đã nửa năm không gặp Chu Dương, nhưng ông ấy vẫn luôn chú ý đến những tin tức liên quan đến anh.
Không chỉ vì Hổ Gia đã lựa chọn hợp tác với Chu Dương từ khi Chu Dương và công ty Danh Dương chưa nổi tiếng.
Mà bởi vì ngay từ đầu Hổ Gia đã nhìn trúng con người Chu Dương, ông ấy cho rằng Chu Dương tuyệt đối không phải người tầm thường, cho dù bây giờ chưa có tiếng tăm lớn, nhưng tương lai nhất định sẽ trở thành người tài giỏi xuất chúng.
Sau đó hàng loạt sự việc đã xảy ra, chứng minh dự đoán của Hổ Gia là hoàn toàn chính xác.
Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, Chu Dương đã đưa công ty Danh Dương phát triển nhanh chóng lên một tầm cao mới, trở thành công ty mỹ phẩm lớn nhất Đông Hải.
Mà sự hợp tác của Hổ Gia và công ty Danh Dương lúc đó, cũng mang lại cho ông ấy nhiều lợi nhuận.
Hổ Gia cũng biết thông tin Chu Dương rời khỏi Đông Hải, tới tỉnh Tương Tây.
Tuy rằng ông không đi cùng, nhưng vẫn luôn hỏi thăm tình hình của Chu Dương.
Xảy ra xung đột với người trong năm gia tộc lớn ở tỉnh Tương Tây.
Khiến Giang Bắc tàn phế, đánh Trương Anh, Trương Đào, náo loạn trong bữa tiệc Giang gia, đánh người của Đường gia và Dư gia, thậm chí còn khiến Giang Yến – đại tiểu thư nhà Giang gia bỏ trốn trong bữa tiệc.
Hổ Gia cảm thấy hết sức kinh ngạc khi nghe thông tin về Chu Dương, sau đó ông hết lời khen ngợi anh trước mặt mọi người xung quanh.
Hổ Gia cũng được coi là người có thế lực địa vị và thân phận ở Đông Hải, nhưng bởi vì tất cả đều do ông ấy cố gắng liều mình đạt được, do đó Hổ Gia hiểu rất rõ những gian khổ trong đó.
Có thể được coi là năm gia tộc lớn ở một nơi như tỉnh Tương Tây, thì chắc chắn đều là những gia tộc không tầm thường.
Mà Chu Dương lại là một người ngoài, vừa đến tỉnh Tương Tây, gần như đã liên tiếp vượt qua mọi khó khăn và quét sạch thế lực các gia tộc lớn, Hổ Gia hoàn toàn không dám tưởng tượng những khó khăn mà anh phải trải qua.
Sức mạnh và tình hình bên trong của năm gia tộc lớn, không phải là điều Hổ Gia có thể đoán được.
Đã có vài lần, thậm chí Hổ Gia còn lo lắng Chu Dương gặp chuyện không may ở Tương Tây, có điều, Chu Dương vẫn luôn an toàn.
Bây giờ trong lòng Hổ Gia cũng thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Chu Dương ở trước mặt mình.
Không thể không phục, thời buổi ngày nay, chính là thế giới của người trẻ tuổi.
“Hổ Gia đang nói gì vậy, không phải tôi vẫn là tôi sao, chẳng lẽ chưa gặp nửa năm, tôi còn có thể mọc ra cánh tay thứ ba à?”
Chu Dương khẽ cười, vung cánh tay của mình lên, biểu cảm hơi phô trương.
Anh làm như vậy, chẳng qua là để làm bớt đi cảm giác xa lạ, trong khoảng thời gian nửa năm anh và Hổ Gia không gặp.
“Ha ha, mọi chuyện liên quan đến Chu Dương cậu ở tỉnh Tương Tây, tôi đều nghe cả rồi, tôi chỉ có thể nói cậu giỏi lắm, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Hổ Gia cười lớn tiếng, giơ ngón cái lên với Chu Dương.
Chu Dương nghe thấy vậy, lập tức hiểu ra, mặc dù bản thân trước đây ở tỉnh Tương Tây, nhưng Hổ Gia vẫn luôn chú ý tới anh.
“Không có gì là tuổi trẻ tài cao hay không tài cao cả, chẳng qua có người cản đường, tôi chỉ dọn sạch chướng ngại vật trêи đường mà thôi, không đáng được nhắc đến.”
“Hôm nay đến tìm Hổ Gia, quả thực là muốn nhờ ông giúp đỡ một việc.”
Chu Dương xua tay, thản nhiên nói, anh trở lại chủ đề chính, nói thẳng mục đích hôm nay tới đây.
Anh biết Hổ Gia là một người lòng dạ ngay thẳng, vòng vo nhiều với ông ấy cũng không hay lắm, chi bằng nói thẳng mục đích của bản thân, nghĩ tới mối quan hệ hợp tác của hai bên hiện giờ cũng coi như là êm dịu, chắc hẳn Hổ Gia sẽ đồng ý.
“Hả? Có chuyện gì, Chu Dương cứ nói thẳng, hễ là chuyện tôi có thể làm được, thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức!”
Hổ Gia cam đoan, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Dương, như thể muốn nhìn thấu con người anh.
“Là như vậy…”
Lúc này Chu Dương không hề do dự, nói thẳng vấn đề mà bản thân và công ty Danh Dương đang gặp phải.
Thời gian trôi qua từng phút, Chu Dương nói càng nhiều, vẻ mặt của Hổ Gia càng u ám.
Tuy rằng đây là chuyện của Chu Dương và công ty Danh Dương, nhưng cũng có liên quan rất lớn tới Hổ Gia.
Chưa kể rằng Hổ Gia vô cùng coi trọng Chu Dương, ông cho rằng trong tương lai anh nhất định sẽ trở thành người giỏi xuất chúng, ở thời điểm thích hợp đương nhiên ông ấy sẽ giúp đỡ anh.
Hơn nữa, hợp tác của Hổ Gia và công ty Danh Dương đã mang đến cho ông lợi nhuận to lớn.
Bây giờ lại có người muốn động tới công ty Danh Dương, đây đồng nghĩa với việc bọn họ đang động đến miếng bánh của Hổ Gia.
“Chu Dương, cậu nói xem bây giờ phải làm thế nào, cậu nói đi, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết sức.”
Hổ Gia lập tức vỗ ngực bảo đảm.
Thông qua mức độ nghiêm trọng trong lời nói của Chu Dương, Hổ Gia biết, tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp.
Một khi những người đó thâu tóm được toàn bộ chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà, sẽ gây ra những cản trở vô cùng nghiêm trọng cho sự phát triển của công ty Danh Dương.
Một khi sự phát triển của công ty bị ngăn cản, đương nhiên cũng chặn con đường kiếm tiền của Hổ Gia.
Cái gọi là cắt đứt đường tiền tài của người khác, giống như giết cha mẹ của họ.
Tuy rằng bây giờ còn chưa tới mức độ đó, nhưng Hổ Gia cũng không thể xem thường.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Dương tìm đến sự giúp đỡ của Hổ Gia, nếu ông ấy không trợ giúp, nhất định sẽ để lại ấn tượng không tốt, mối quan hệ hợp tác hai bên cũng sẽ không bền lâu.
“Vậy tôi cảm ơn Hổ Gia nhiều, tôi muốn mượn một vài người chỗ Hổ Gia, đặc biệt là Tiểu Đao.”
Chu Dương cũng không ngại ngùng, nói thẳng vào việc chính.
“Ừ, được, tôi cho cậu mượn năm mươi người, đủ chứ?”
Hổ Gia im lặng một lúc, thấp giọng nói.
Thực ra ở xã hội bây giờ năm mươi người so với một gia tộc hoặc một thế lực nào đó, cũng không phải là ít.
Huống hồ, nếu Hổ Gia đã nói giúp đỡ, ông ấy cũng biết rằng Chu Dương sắp phải đối mặt với thực lực như thế nào, như vậy, năm mươi người này nhất định không phải là người bình thường.
“Người đâu, gọi A Bào tới đây, bảo cậu ta gọi Tiểu Đao đến.”
Hổ Gia lập tức gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu vô cùng nặng nề.
“Hổ Gia, ngoài điều này ra, tôi còn muốn biết thêm một chuyện, không biết, bên ông có manh mối nào liên quan đến những người đó không?”
Chương 718: Lại là tông sư võ giả!
Chương 718: Lại là tông sư võ giả!
Câu hỏi của Chu Dương cũng không phải hỏi vu vơ.
Đầu tiên, Hổ Gia có địa vị không hề tầm thường ở Đông Hải, cũng thuộc hàng đại ca ngầm, cùng đẳng cấp với Trần Thế Hào.
Nếu không phải vì nội tình chưa rõ ràng, một mình Hổ Gia đã có thể thành lập được một thế lực gia tộc ngang với gia tộc hạng nhất, hoặc chí ít cũng bằng gia tộc hạng hai.
Thế nên thế lực của Hổ Gia trải rộng khắp Đông Hải, đàn em, thuộc hạ nhiều không đếm xuể.
Chỉ cần mấy người Hứa Du đó sinh sống ở vùng biên giới Đông Hải, thì nhất định không thoát khỏi tầm mắt của Hổ Gia.
Thứ hai, thời gian Hổ Gia và Chu Dương nói chuyện với nhau khá lâu, thậm chí ông đồng ý ngay lời đề nghị của Chu Dương, với lời hứa đảm bảo.
Nhưng từ đầu tới cuối, Hổ Gia không đề cập đối phương là ai, cũng không hỏi thêm Chu Dương thông tin gì, chỉ đưa ra lời cam kết với anh.
Như vậy là đủ để biết, Hổ Gia ít nhất cũng nắm được thông tin cơ bản về mấy người Hứa Du đó.
Hổ Gia cho rằng ông có thể giúp Chu Dương ứng phó những người đó, nên ông mới thẳng thắn dứt khoát nhận lời như vậy.
Mặt khác, nếu mọi thông tin về đối phương vẫn mờ mịt không rõ, Hổ Gia cũng không rõ lai lịch đối phương như nào, thì ông sẽ không đồng ý như thế.
Hoặc chí ít Hổ Gia cũng nên hỏi qua về thông tin cơ bản của đối phương, để biết rõ hơn mới phải.
Nhưng ông lại không hỏi, tức là, Hổ Gia biết những người này.
Chu Dương nhìn Hổ Gia, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Còn Hổ Gia thì im lặng không nói lời nào.
Hồi lâu, ông mới nghiêm túc nhìn về phía Chu Dương.
“Thực ra, tôi định không nói điều này với cậu đâu, tôi nghĩ cậu thấy khó thì hãy lui. Và cũng chính vì điều này nên tôi mới nhận lời giúp cậu. Chúng ta hợp tác với nhau, có nhiều người như vậy mà chẳng làm gì được đối phương, giờ chắc cũng nên từ bỏ nhỉ.”
Giọng Hổ Gia khàn khàn.
Chu Dương có thể nhận ra ông đang khá áp lực về mặt tâm lý. Nhưng khi Hổ Gia nói xong, ánh mắt Chu Dương căng thẳng hơn, trong lòng cũng lập tức cảnh giác.
Thấy khó hãy lui.
Chu Dương hiểu, Hổ Gia không nói để đối phương lui, mà nói bảo anh lui.
Chu Dương im lặng nghe Hổ Gia nói tiếp.
“Tôi biết vài tin chính xác. Tôi không muốn nói, nhưng nếu cậu hỏi thì tôi cũng không có lí do gì để giấu. Nhưng có điểm này, tôi nhất định phải rõ ràng với cậu. Nếu chuyện không thành, thì hãy chấp nhận buông bỏ vài thứ để giữ lại thứ quan trọng nhất.”
Hồ Gia cực kì nghiêm túc nói.
…
Gần nửa tiếng Hổ Gia mới nói hết thông tin.
Chu Dương càng nghe, trong lòng càng khϊế͙p͙ sợ.
Anh trừng to mắt nhìn Hổ Gia, sau đó liếc nhìn Ngưu Xuyên, trong lòng không tài nào bình tĩnh được.
Gia tộc ẩn dật?
Đó là gì vậy?
Nó tồn tại thật sao?
Ban đầu Chu Dương còn tưởng mấy người Hứa Du đó là người của gia tộc lớn, không ở Đông Hải thì cũng ở những chỗ khác, thậm chí có thể là ở thủ đô.
Nhưng vừa rồi Hổ Gia nghiêm nghị nói như vậy, nên anh thu nhỏ phạm vi mục tiêu trong thủ đô.
Dù sao thì khắp cả nước, gia tộc có thế lực mạnh nhất, đều trong thủ đô cả.
Người khiến Hổ Gia cảm thấy áp lực, nhắc Chu Dương thấy khó hãy lui, chỉ có thể đến từ đó.
Nhưng Chu Dương không ngờ, Hổ gia lại nói, mấy người Hứa Du kia lại là gia tộc ẩn dật đến từ Đông Hải.
Gia tộc ẩn dật mạnh hơn gia tộc hạng nhất đến mấy lần.
Tô gia, Tôn gia, Đinh gia là gia tộc hạng nhất, ở Đông Hải có thể hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cản được.
Nhưng trước mặt gia tộc ẩn dật, một gia tộc hạng nhất như Tô gia chẳng là cái gì cả.
Thậm chí gia tộc ẩn dật muốn tiêu diệt gia tộc hạng nhất cũng là chuyện vô cùng dễ.
Người Nạp Tây như Hứa Du, lại đến từ Hứa gia, một gia tộc ẩn dật, .
…
Yên lặng.
Cực kì yên lặng.
Trong phòng, Hổ Gia, Chu Dương, Ngưu Xuyên đều trầm tư suy nghĩ.
Chuyện lần này đến Ngưu Xuyên còn thấy khó giải quyết.
Bình thường trong gia tộc hạng nhất hầu hết đều có tông sư võ giả bảo vệ, nếu không địa vị của gia tộc đó khó mà vững chắc được.
Trong khi gia tộc ẩn dật còn mạnh hơn, tiêu diệt gia tộc hạng nhất dễ như trở bàn tay.
Một gia tộc như vậy, chắc chắn không thể có chỉ một tông sư võ giả, thậm chí còn có tông sư võ giả siêu việt.
Ngưu Xuyên nghĩ thông suốt vấn đề, thấy chân tay hơi luống cuống.
Cậu ấy là tông sư võ giả, đúng, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình.
Đối phương chỉ cần phái một tông sư võ giả khác là kìm hãm cậu được rồi.
Còn những người khác trong thời gian đó hoàn toàn có thể hạ gục được Chu Dương, uy hϊế͙p͙ Ngưu Xuyên dừng tay.
“Chu Dương, bây giờ cậu thấy, tôi không chủ động nói cho cậu chuyện này, vậy là tốt hay xấu?”
“Hơn nữa, dù tôi không rõ nguyên nhân Hứa Du ra tay với chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương, nhưng chỉ cần không vi phạm nguyên tắc công ty, thì có lúc ta vẫn nên thỏa hiệp.”
Hồ Gia thành tâm nói, ánh mắt tập trung, song đáy mắt lại thoáng hiện vẻ đau lòng.
Nhưng ông giấu rất kĩ vẻ đau lòng đó, nên không bị Chu Dương và Ngưu Xuyên phát hiện.
“Đương nhiên nếu cậu muốn chạm mặt đối phương, tôi sẽ bảo Tiểu Đao đi giúp cậu, thậm chí tôi cũng để A Bào đi cùng, có cậu ta cậu sẽ an toàn hơn.”
Hổ Gia nghiêm nghị nói.
Chu Dương kinh ngạc nhìn ông, không hiểu ý ông là gì.
Tiểu Đao rất giỏi, nhưng Hổ Gia không nói chuyến đi sẽ an toàn, nhưng khi có thêm Bào Ca, ông mới nói vậy.
Chẳng lẽ Bào Ca còn giỏi hơn cả Tiểu Đao?
Nhưng theo lời Ngưu Xuyên, thực lực Tiểu Đao vô cùng mạnh, từng cận chiến với tông sư võ giả, thực lực gần tới cảnh giới tông sư võ giả.
Loại thực lực này Chu Dương đã được tự trải nghiệm rồi.
Lúc trước ở câu lạc bộ Silver Lake, giao chiến với Thái Hùng – người có thực lực cận kề tông sư võ giả, Chu Dương không đủ tầm là đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ, nghe Hổ Gia nói giống như Bào Ca còn lợi hại hơn thế.
Chẳng lẽ là tông sư võ giả?
Chu Dương nhìn Hổ Gia, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Hổ Gia dường như biết anh nghĩ gì nên ông thản nhiên gật đầu một cái.
“Không sai, đúng như cậu nghĩ, A Bào là tông sư võ giả, trước kia A Bào…”
Hổ Gia hào phóng khen ngợi cảnh giới thực lực của Bào Ca, nhưng ông nói còn chưa nói hết câu đã im bặt, thậm chí nét mặt có chút kì lạ, như thể chuyện Bào Ca trước đây rất đau khổ.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi chỉ có thể cho cậu biết tới vậy thôi, những thứ khác tôi không muốn nhiều lời, chỉ là tiện nói một câu với cậu, hi vọng vẫn còn đó, rừng xanh không sợ thiếu củi đốt.”
Hổ Gia khẽ cười nói, cảm giác mọi buồn khổ vừa nãy nháy mắt đã tan thành mây khói.
Chương 719: Tòa nhà hằng phong!
Chương 719: Tòa nhà Hằng Phong!
Chẳng mấy chốc Bào Ca đã đưa Tiểu Đao tới, thấy Chu Dương vẫn ở đây thì hơi bất ngờ.
“Hổ Gia, ông tìm tôi?”
Bào Ca gật đầu với Chu Dương, sau đó nhìn Hổ gia khẽ hỏi.
Anh ta vừa nhận được thông báo của Hổ Gia, bảo anh ta đưa Tiểu Đao tới.
Dù không biết Hổ Gia tìm mình có chuyện gì, nhưng bây giờ thấy Chu Dương ở đây nên anh cũng phán đoán được ít.
Nhất là trước đây Bào Ca tiếp xúc với Chu Dương khá nhiều, nên anh cũng hiểu qua về năng lực của Chu Dương.
“Ừ, tìm cậu tới là muốn cậu đi giúp người anh em Chu Dương đây mấy chuyện, cụ thể thế nào cậu nghe Chu Dương sắp xếp, Tiểu Đao cũng đi cùng.”
Hổ Gia xua tay, trầm giọng nói.
“Vâng.”
Bào Ca không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà đồng ý luôn.
“Chu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bào Ca nhìn Chu Dương, hai người họ bắt tay nhau thật chặt.
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ Bào Ca là một tông sư võ giả.”
Chu Dương cười, không có ý định giấu giếm, nói lại một lần với Bào Ca tất cả chuyện Hổ Gia vừa kể khi nãy.
Nếu Chu Dương không biết lai lịch của Hứa Du bọn họ, thì ít ra anh còn chút tự tin.
Nhưng giờ Hổ Gia nói hết cho anh rồi, nên lúc này nếu tự tin thái quá không giải thích rõ ràng mọi chuyện, thì đó là kiêu ngạo.
Mà người kiêu ngạo thường phải trả giá đắt.
Chu Dương biết tính nghiêm trọng của vấn đề, đối phương xuất thân từ gia tộc ẩn dật, thủ đoạn nhất định rất nhiều, thực lực cũng cao thâm khó lường.
Nên cái giá đắt nhất, e là mạng người.
Chu Dương không hề coi nhẹ tính mạng, nên anh rất cẩn trọng.
Đợi Chu Dương nói xong, Bào Ca im lặng suy nghĩ chốc lát.
“Yên tâm, Hổ Gia đã phân phó, tôi nhất định sẽ bảo vệ Chu tiên sinh an toàn.”
Bào Ca cười, như thể không bận tâm những gì Chu Dương vừa nói.
Chu Dương im lặng, sau khi biết Bào Ca cũng là một tông sư võ giả, nên anh thấy Bào Ca như vậy không có gì lạ.
Nếu tông sư võ giả đến tự tin còn không có, thì tông sư võ giả này yếu đuối quá rồi.
“Tốt rồi, mọi chuyện đã sắp xếp xong, hiếm khi Chu Dương mới tới khách sạn Huy Hoàng của tôi, hôm nay bất luận như nào cũng phải để ông anh đây mở tiệc tiếp đãi, chúc cậu đắc thắng.”
Hồ Gia cười lớn, kéo Chu Dương về phòng yến tiệc.
…
Sau khi cơm nước no nê, Chu Dương và Ngưu Xuyên rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.
Bào Ca và Tiểu Đao với mấy chục anh em khác như Hổ Gia đã hứa đều đợi Chu Dương sắp xếp.
Trong hai ngày Chu Dương không thể không làm gì.
Ít nhất anh cần thực hiện vài bố trí cần thiết.
Một ngày trước giao thừa.
Chu Dương trực tiếp bố trí cho Bào Ca và Tiểu Đao đưa người phòng thủ ở quận Phổ Đà.
Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là cửa hàng kinh doanh còn sót lại kia.
Về tình hình và tin tức của cửa hàng cuối cùng đó, Chu Dương từ công ty cũng điều tra liên tục.
Cửa hàng này, do ông chủ họ Nhậm, tên Nhậm Phong đảm nhiệm, đây cũng là nhân vật máu mặt.
Dựa theo thông tin công ty bên kia cung cấp, rồi so sánh với tin tức Bào Ca cập nhật.
Lúc Nhậm Phong còn trẻ, là một tên côn đồ ở Đông Hải, năng lực tài giỏi, dám liều dám đánh, nên danh tiếng và địa vị ở Đông Hải ngày càng cao.
Sau đó vì vài nguyên nhân nên Nhậm Phong lui về ở ẩn, định cư tại quận Phổ Đà.
Mà hắn cũng nhờ có số tiền tích góp được lúc còn trẻ, nên mua được nhiều sản nghiệp.
Hay nói cách khác, người ở quận Phổ Đà có tòa nhà cao tầng đồ sộ để buôn bán chưa có nhiều.
Nhưng Nhậm Phong có một tòa.
Tòa nhà Hằng Phong.
Nằm ở phía đông của quận Phổ Đà ở thành phố Đông Hải, chỉ cách biển vài kilomet, có vị trí đắc địa và tiếp giáp với khu thương mại.
Đó là tòa nhà Nhậm Phong sở hữu.
Nhóm Chu Dương đến quảng trường Hằng Phong trước tòa cao ốc, nhìn tòa nhà cao vút, khẽ thở dài trong lòng.
Một kiệt tác.
Chu Dương xúc động cảm thán.
Tòa nhà Hằng Phong có đến tám mươi tám tầng, cao hai trăm tám mươi sáu mét, là kiến trúc cao thứ năm tại thành phố Đông Hải.
Để xây một tòa nhà như vậy, lượng vốn cần thiết không phải mấy trăm triệu hay vài tỉ là có thể giải quyết.
Căn cứ một vài tư liệu, chi phí xây dựng toà nhà Hằng Phong lên tới bốn chục tỉ, bằng mấy lần công ty Danh Dương.
Còn Nhậm Phong, là người góp vốn nhiều nhất cho tòa cao ốc này.
“Đó chính là cửa hàng kinh doanh cuối cùng.”
Chu Dương chỉ vào một cửa hàng nằm ở tầng một tòa nhà.
Diện tích tòa nhà rất lớn, khoảng năm trăm mét vuông, là cửa hàng kinh doanh lớn nhất của công ty Danh Dương ở Đông Hải.
Chu Dương không biết sao lúc đầu Nhậm Phong lại muốn đặt cửa hàng kinh doanh lớn tại vị trí tốt như vậy, lại còn muốn hợp tác với công ty Danh Dương.
Nhưng Thẩm Bích Quân không nói thì anh không hỏi nhiều. Chỉ cần không có bất lợi nào, có thể tăng lợi nhuận và quảng bá công ty như thế, khéo anh cầu còn không được.
“Không sai, đó là cửa hàng kinh doanh cuối cùng. Anh Dương, phía Trần tổng báo tin, nhóm Hứa Du từng tiếp xúc với Nhậm Phong, nhưng có vẻ đã bị Nhậm Phong từ chối.”
Ngưu Xuyên dõng dạc nói, thành thật khai báo tình hình của cửa hàng còn sót lại này.
Không chỉ để Chu Dương biết, mà còn để Bào Ca bọn họ cùng biết.
“Cũng có lý. Nếu Nhậm Phong sở hữu một tòa nhà như vậy, lại còn đích thân mở cửa hàng lớn để buôn bán, thì làm sao ông ta đồng ý với cái giá Hứa Du đưa ra được.”
Chu Dương gật đầu nhìn ngó xung quanh, sau đó đi về hướng tòa nhà Hằng Phong.
Nếu đã bố trí như vậy thì cứ theo đó mà làm.
Chu Dương không biết, nhóm Hứa Du khi nào sẽ gặp lại Nhậm Phong, hoặc khi nào lại cố chấp dùng thủ đoạn. Nhưng anh biết nếu Nhậm Phong hợp tác cùng mình, thì anh cũng thêm tự tin để đối đầu với gia tộc ẩn dật.”
Giờ có rất ít người trong tòa cao ốc.
Còn một ngày nữa là tới giao thừa, các công ty lớn cũng cho nghỉ hết rồi.
Chỉ còn một vài nhân viên đang trực, bây giờ vẫn vô cùng bận rộn.
Ở tầng một của tòa nhà, một đội bảo vệ đang đi tuần, sát sao không để lọt lỗ hổng nào. Năng lực bảo vệ rất mạnh, đến Chu Dương cũng thấy bội phục.
“Các anh là ai?”
Thấy nhóm Chu Dương đi vào tòa nhà, bảo vệ lập tức đi tới, từ xa đã lên tiếng hỏi.
Chương 720
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đao lại giống vệ sĩ hơn.
La Thụy có thể cảm nhận được một luồng khí thế mạnh mẽ từ trêи người Ngưu Xuyên và Tiểu Đao.
Đặc biệt là Tiểu Đao, cậu ấy như một lưỡi dao sắc bén, có thể vung dao ra làm người khác bị thương bất cứ lúc nào.
Ngay lập tức, các thành viên đội bảo vệ tự chia nhau ra, nhưng có thể thấy được họ vây lấy nhóm người Chu Dương vào giữa.
“Chúng tôi đến đây tìm Nhậm Phong tiên sinh.”
“Đây là Chu tổng của công ty Danh Dương chúng tôi, có một số chuyện quan trọng cần bàn với Nhậm Phong tiên sinh.”
Ngưu Xuyên lên tiếng giới thiệu.
Cậu ấy cũng biết lần này họ đến đây vì chuyện gì nên cố gắng tránh xảy ra xung đột, giọng điệu của Ngưu Xuyên vô cùng bình tĩnh, hơn nữa cậu ấy cũng cố gắng hết mức kiềm chế lại khí thế của mình.
“Người của công ty Danh Dương à? Đến tìm chủ tịch Nhậm? Các anh có hẹn trước không? Nếu không hẹn trước thì không thể gặp được chủ tịch Nhậm rồi.”
La Thụy nhìn Chu Dương từ trêи xuống dưới rồi trầm giọng nói.
Dù Ngưu Xuyên nói như vậy nhưng vẫn không thể loại bỏ sự nghi ngờ của đám bảo vệ.
Suy cho cùng, cứ coi như đúng là người của công ty Danh Dương đến gặp chủ tịch Nhậm theo lịch hẹn thì cũng không thể dẫn hơn hai mươi người đến như thế chứ.
Rốt cuộc là đến bàn chuyện hay đến đây để đánh hội đồng vậy?
“Chu tiên sinh, tôi có số điện thoại của ông Nhậm, bây giờ có cần gọi cho ông ấy không?”
Bào Ca nhỏ giọng nói.
Hôm nay họ đến đây là bàn chuyện quan trọng, không phải đến để gây chuyện với người khác.
Huống hồ, nếu xảy ra xung đột ở đây, ngộ nhỡ chọc giận Nhậm Phong, không chừng ông ta lại bỏ mặc cửa hàng kinh doanh, điều này không phải là chuyện tốt với Chu Dương và công ty Danh Dương.
“Ừ, vậy làm phiền anh rồi.”
Chu Dương khẽ gật đầu đồng ý.
Còn La Thụy ở bên cạnh thấy những người này không hề làm loạn, vẻ mặt hơi thả lỏng, lại nghe họ nói có số điện thoại chủ tịch Nhậm, cần gọi cho ông ta, nên anh ta lập tức khẽ thở phào.
Bào Ca lấy điện thoại gọi luôn cho Nhậm Phong.
Chu Dương không hề cảm thấy kì lạ khi Bào Ca có số điện thoại của Nhậm Phong.
Lúc còn trẻ, Nhậm Phong cũng từng lăn lộn trong xã hội, mà trước đây Bào Ca và Hổ Gia cũng như thế, hơn nữa bọn họ còn có địa vị rất cao trong xã hội.
Với các mối quan hệ như vậy thì họ quen nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở đại sảnh tầng một.
Người đàn ông nhìn xung quanh, thấy La Thụy đứng ngay cửa ra vào, dĩ nhiên cũng thấy nhóm người Chu Dương, anh ta lập tức chạy đến chào hỏi.
“Cho hỏi anh có phải là Bào Ca không? Tôi là La Hải – thư kí của chủ tịch Nhậm. Chủ tịch Nhậm đang họp, ông ấy bảo tôi xuống dẫn mọi người lên trước, đợi cuộc họp kết thúc, chủ tịch Nhậm sẽ đến gặp anh.”
La Hải nhìn Bào Ca, vẻ mặt rất cung kính, thậm chí Chu Dương đứng một bên lại bị anh ta xem như vô hình.
Chu Dương không hề cảm thấy khó chịu, dù sao vừa nãy lúc Bào Ca gọi điện thoại chỉ nói có chuyện muốn gặp Nhậm Phong để bàn bạc, hơn nữa còn mượn danh của Hổ Gia mới có thể nói chuyện được với Nhậm Phong.
“Được, vị này là Chu tổng của công ty Danh Dương, thật ra lần này chủ yếu là anh ấy có chuyện muốn thương lượng với chủ tịch Nhậm.”
Bào Ca gật đầu giới thiệu Chu Dương với La Hải, vì dù sao người đứng ra nói chuyện lần này là Chu Dương, không có anh thì mấy người Bào Ca cũng không cần phải gặp Nhậm Phong.
“Hóa ra là Chu tổng, mời đi lối này.”
Lễ nghi của La Hải rất đúng mực.
Ít ra theo Chu Dương thấy thì dường như không có bất kì sai sót nào, quan tâm tới mọi người rất đúng mực.
Anh thầm gật đầu, một thư kí có thể làm được như vậy đủ để nhìn ra cách đối nhân xử thế của Nhậm Phong.
Tòa nhà Hằng Phong có tất cả tám mươi tám tầng, mà văn phòng của Nhậm Phong ở tầng mười bốn, nghe nói đó là số tuổi năm đó Nhậm Phong lăn lộn trong giang hồ.
Nhóm người đi đến tầng mười bốn, Chu Dương nhìn thấy có mấy lần phải qua kiểm tra an ninh.
Cũng may có La Hải đích thân dẫn bọn họ lên, nếu để bọn họ tự mình đi lên thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa.
“Mọi người đi xuống trước đi, tôi và Chu tiên sinh đi lên là được rồi.”
Đến tầng mười bốn, Bào Ca vẫy tay với mấy người mình dẫn đến, bảo bọn họ đi xuống trước.
Dẫu sao, nhiều người như vậy cũng chỉ để phụ trách quan sát bảo vệ an toàn cho Chu Dương, không nhất thiết phải gặp mặt Nhậm Phong, hơn nữa bọn họ nhiều người như vậy, cùng chen chúc một chỗ thế này quả thật không hay cho lắm.
La Hải cũng lập tức sắp xếp ổn thỏa cho mấy người này.
Chu Dương, Ngưu Xuyên, Bào Ca và Tiểu Đao đợi trong phòng khách gần nửa tiếng thì bên Nhậm Phong mới kết thúc cuộc họp.
“Để khách quý phải tự mình đến đây một chuyến, thật vất vả quá.”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói đầy khí chất, sau đó cửa phòng mở ra, một ông lão tóc hoa râm xuất hiện, liếc nhìn quan sát mấy người Chu Dương một chút, rồi mỉm cười bước đến.
Chu Dương nhìn ông ta, đôi mắt khẽ nheo lại.
Nhậm Phong trông như một ông già khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, dáng người không cao, trêи mặt cũng có không ít nếp nhăn. Nếu không biết thân phận của ông ta, có lẽ Chu Dương còn nghĩ ông ta là một ông già bình thường.
Nhưng những gì Nhậm Phong biểu hiện ra bên ngoài tuyệt đối không phải điều mà một ông già bình thường có thể có được.
Không chỉ thân thể có vẻ rắn chắc, tràn đầy năng lượng, dáng vẻ bất phàm, mà đôi mắt ông ta còn sắc bén như mắt chim ưng.
Có điều, Chu Dương cũng thấy được một chút mệt mỏi lóe lên trong đáy mắt Nhậm Phong.
Tuy rằng không biết vì sao ông ta lại mệt mỏi, nhưng nghĩ kĩ lại, anh đã chờ ở đây gần nửa tiếng, Nhậm Phong mới kết thúc cuộc họp, càng chưa kể lúc anh chưa đến Nhậm Phong đã bắt đầu cuộc họp.
Họp lâu như vậy chắc chắn không phải chuyện đơn giản, tiêu hao không ít sức lực của Nhậm Phong.
“Ông Nhậm.”
Mấy người Chu Dương lần lượt đứng lên chào Nhậm Phong, nói thế nào thì Nhậm Phong cũng là bề trêи của họ, kính trọng ông ta một chút cũng không vấn đề gì.
“Cậu là Chu Dương à?”
Ông Nhậm gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Chu Dương.
“Tôi biết cậu.”
Lúc đầu Chu Dương cứ nghĩ Nhậm Phong sẽ hỏi về thân phận của mình, anh muốn định giới thiệu một chút thì ngay lúc đó, câu nói của ông Nhậm khiến Chu Dương cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tôi biết cậu.
Mấy chữ này rất đơn giản nhưng về mặt ý nghĩa khác lại không đơn giản chút nào.
Lúc này đến lượt Chu Dương cảm thấy nghi hoặc.