Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 721-722-723-724-725-726-727-728-729
Chương 721: Biện pháp (1)
Chương 721: Biện pháp (1)
Không riêng gì Chu Dương mà những người khác trong phòng như Bào Ca, La Hải đều ngạc nhiên nhìn Nhậm Phong và Chu Dương.
Vừa nãy Nhậm Phong nói ông ta biết về Chu Dương, nói ra một cách tự nhiên không hề che giấu, hơn nửa gương mặt còn nở nụ cười tươi, có vẻ ông ta là người rất dễ gần.
Bào Ca chỉ hiểu sơ qua về tính cách của Nhậm Phong, trước đây chỉ có Hổ Gia mới tiếp xúc nhiều với Nhậm Phong, Bào Ca chỉ là một đàn em thân cận bên Hổ Gia mà thôi.
Thế nên mặc dù anh ta cảm thấy Nhậm Phong nói như vậy với Chu Dương hơi kì quái, nhưng cũng không phải quá khó hiểu.
Chưa nói đến việc Chu Dương là cổ đông công ty Danh Dương, cũng là người phụ trách hai dự án mới nhất, mà anh cũng có không ít mối quan hệ ở Đông Hải.
Chỉ là trước mắt nhóm người Hứa Du đang để mắt tới cửa hàng cuối cùng của công ty Danh Dương do Nhậm Phong quản lý. Mặc dù Nhậm Phong đã từ chối không bán lại cho Hứa Du nhưng ông ta không thể không biết chút gì về công ty Danh Dương.
Chu Dương là người của công ty Danh Dương, Nhậm Phong biết đến cũng là điều hiển nhiên.
Bào Ca không may mảy nghi ngờ gì, nhưng La Hải ở một bên khẽ kinh ngạc.
Người khác có lẽ không biết nhiều về tính cách của Nhậm Phong, nhưng La Hải là thư kí của Nhậm Phong, đã làm việc cạnh Nhậm Phong nhiều năm, tính đến hôm nay đã hơn hai mươi năm.
Hơn nữa La Hải là cháu trai của Nhậm Phong.
Thế nên La Hải hiểu rất rõ tính cách của Nhậm Phong.
Không đề cập đến chuyện Chu Dương là quản lý cấp cao của công ty Danh Dương, dù anh là con cháu gia tộc hạng nhất ở Đông Hải thì trong mắt Nhậm Phong cũng không là gì. Dĩ nhiên nếu là gia chủ đương nhiệm của gia tộc hạng nhất thì không cần nói nữa.
Mấy chục năm nay, La Hải vẫn chưa từng gặp được người nào đáng để Nhậm Phong nói chuyện thân thiết như vậy.
Lẽ nào Chu Dương này có bí mật và thân phận mà người khác không biết sao?
La Hải không biết, cũng không đoán ra được.
Nhưng anh ta biết Nhậm Phong đã biểu lộ ý thân thiết với Chu Dương như vậy thì cháu trai kiêm thư kí này dĩ nhiên cũng phải tỏ ra gần gũi với Chu Dương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt La Hải trở nên ôn hòa, nhìn Chu Dương cũng càng hòa nhã hơn.
Chu Dương sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn Nhậm Phong, ông ta trông có vẻ không giống đang nói lời tốt đẹp để lừa gạt mình.
Lẽ nào ông ta thật sự biết mình hay đã điều tra về mình?
Vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Chu Dương.
Chu Dương biết trước đó anh không có bất kì mối quan hệ nào với tòa nhà Hằng Phong này.
Ngay cả cửa hàng kinh doanh ở tầng một tòa nhà Hằng Phong cũng do người bên bộ phận thương mại công ty Danh Dương phụ trách, anh thậm chí không hỏi về những vấn đề bên này.
Nhưng tạm thời không nói những thứ khác, bây giờ thiện ý của Nhậm Phong lại là chuyện vô cùng tốt với Chu Dương.
Chí ít có thể liên kết với Nhậm Phong để đối phó với đám người Hứa Du.
“Không ngờ ông Nhậm lại biết tôi, thật khiến tôi cảm thấy hơi lo sợ vì nhận được sự quan tâm.”
Cho dù ông Nhậm nói thật hay giả, thì vẫn chỉ là biểu hiện bên ngoài, suy cho cùng ông ta cũng thể hiện thiện ý, Chu Dương sẽ không có ý nghĩ tỏ ra kiêu ngạo gì.
Người khác nhường anh một, dĩ nhiên anh sẽ tự tôn trọng người khác mười.
Bạn cho tôi thể diện thì tất nhiên tôi cũng giữ thể diện cho bạn, nguyên tắc giao thiệp giữa con người với nhau là như vậy.
“Ha ha, Chu Dương, còn trẻ tuổi mà khá lắm.”
Nhậm Phong nhìn Chu Dương, ông ta rất hài lòng với biểu hiện vừa nãy của anh, nụ cười trêи mặt càng vui vẻ.
“Ngồi đi.”
Nhậm Phong nhẹ giọng nói rồi tự mình ngồi lên ghế sofa, vị trí ngồi của ông ta là ghế chính giữa thể hiện sự tôn kính.
Đương nhiên trong những người có mặt trong phòng, Nhậm Phong là người lớn tuổi nhất, vai vế cũng lớn nhất. Hơn nữa thành tựu ông ta đạt được hiện nay cũng không ai sánh bằng, ngồi ở vị trí chính giữa cũng không ai có ý kiến gì.
Còn mấy người Chu Dương và Bào Ca cũng tự ngồi vào chỗ của mình.
“Thằng nhóc A Hổ bây giờ sao rồi?”
Sau khi mọi người đã yên vị, Nhậm Phong không nói thẳng về Chu Dương và chuyện công ty Danh Dương, mà mỉm cười với Bào Ca hỏi về chuyện của Hổ Gia.
Từ cách xưng hô của Nhậm Phong với Hổ Gia, Chu Dương cũng có thể nhận ra được phần nào.
Với địa vị của Hổ Gia ở Đông Hải hiện giờ, Nhậm Phong có thể tùy ý gọi ông ấy là A Hổ, đây rõ ràng là cách xưng hô của người vai vế ở trêи với người bề dưới.
Điều này chứng tỏ năm đó Nhậm Phong có địa vị thế nào trêи giang hồ ở Đông Hải.
Mặc dù Chu Dương chưa từng trải qua nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được.
Vào thời kì đó, những người như Nhậm Phong, Hổ Gia hẳn là nhân vật trí dũng kiệt xuất.
“Hổ Gia rất ổn, bây giờ ông ấy đã không còn quản chuyện trêи giang hồ nữa, ông ấy đưa theo một vài anh em chúng tôi cùng làm ăn, cuộc sống bây giờ cũng khá ổn.”
Bào Ca cười nói, vẫn rất tôn kính với Nhậm Phong.
“Ừ, vậy thì tốt.”
Nhậm Phong dường như cũng chỉ tùy ý hỏi thăm, sau khi nghe Bào Ca nói như vậy, ông ta chuyển tầm mắt của mình lên người Chu Dương.
“Tôi biết cậu đến đây với mục đích gì, chỉ là không biết cậu, hay nói đúng hơn là công ty Danh Dương có dự định thế nào.”
Nhậm Phong nhìn Chu Dương, vẻ mặt không còn thư thái như lúc ban đầu mà lộ ra vẻ nghiêm túc.
Trong căn phòng này, Nhậm Phong có địa vị và thân phận cao nhất.
Bất kì một câu nói nào của ông ta đều có sức ảnh hưởng không nhỏ đến mọi người.
Lúc vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm túc, nhiệt độ cả căn phòng tăng lên vài độ, một áp lực vô hình trong nháy mắt tản ra khắp căn phòng.
Mà khí thế này không phải Nhậm Phong muốn nhằm vào ai cả.
Chu Dương nheo mắt, anh không phải là người bình thường, anh biết lai lịch của nhóm người Hứa Du từ tin tức của Bào Ca.
Đó là nhóm người của gia tộc ẩn dật ở Đông Hải, lớn mạnh và đáng sợ hơn những gia tộc hàng đầu như Tôn gia, Tô gia, Đinh gia.
Mặc dù Hứa Du chỉ tiếp xúc với Nhậm Phong một lần nhưng qua vẻ mặt và giọng điệu vừa nãy của Nhậm Phong, Chu Dương cũng đoán được Nhậm Phong biết rất rõ về nhóm người Hứa Du.
Nếu không dù có là người của gia tộc hạng nhất thì cũng không thể có bất kì uy hϊế͙p͙ nào với Nhậm Phong, cũng sẽ không khiến ông ta trở nên nghiêm túc đến vậy.
“Chắc hẳn ông Nhậm cũng biết lai lịch của nhóm người kia, mặc dù khó giải quyết nhưng không phải không có cách ứng phó.”
Chu Dương trầm giọng nói, lúc này anh quả thật không có cách nào tốt để đối phó với bọn người kia, nhưng anh biết những người bên phe mình đều có một loại khí thế.
Chính vì có khí thế như vậy mới có thể thản nhiên đối mặt với mấy người Hứa Du kia.
Thế nên anh không thể nói ra mấy lời không hay gì đó, bằng không một khi đánh mất khí thế thì muốn đối phó với nhóm người Hứa Du kia không còn đơn giản nữa.
“Ồ? Cậu có cách? Cách gì? Tôi muốn nghe xem sao.”
Nhậm Phong nghe Chu Dương nói như vậy, trêи mặt lộ ra vẻ bất ngờ, ánh mắt nhìn Chu Dương càng trở nên tò mò.
Chương 722: Biện pháp (2)
Chương 722: Biện pháp (2)
Hiển nhiên, lời nói của Chu Dương khiến Nhậm Phong khá bất ngờ.
Dẫu sao với năng lực của Nhậm Phong, nếu muốn điều tra thông tin về Chu Dương và công ty Danh Dương thì không phải là không thể.
Thậm chí, Nhậm Phong đã điều tra rõ ràng cả lúc Chu Dương học tiểu học, cũng biết chỗ dựa lớn nhất hiện tại của Chu Dương là công ty Danh Dương, Tô gia và cả câu lạc bộ Silver Lake của Trần Thế Hào.
Tuy nhiên, trong lòng Nhậm Phong hiểu rõ, đối phó với người như Hứa Du, chỉ dựa vào chút thế lực này thì chẳng thấm vào đâu.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng tin tức giữa hai bên đã không tương xứng.
Thông tin về Tô gia, công ty Danh Dương, câu lạc bộ Silver Lake rất dễ tra xét, vậy nên tin tức nội bộ cũng khó mà che giấu được.
Thế nhưng, ngoài việc biết đối phương đến từ gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải, bọn họ không hề có thêm bất cứ thông tin nào khác về đám người Hứa Du.
Thậm chí, ngay cả thông tin về gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải cũng rất mơ hồ.
Vì vậy, Nhậm Phong thực sự rất kinh ngạc khi Chu Dương nói anh có cách đối phó với đám người Hứa Du.
Trêи thực tế, mấy ngày trước, đám người Hứa Du đã đến tận nơi, thẳng thắn đưa ra yêu cầu muốn mua lại cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương.
Giá cả trao đổi mà đám người Hứa Du đưa ra không hề thấp, đủ để Nhậm Phong hoàn vốn, còn có thể kiếm lãi lớn.
Nhưng Nhậm Phong đã từ chối.
Hứa Du cũng không cưỡng ép, tuy nhiên trước khi rời đi, hắn lại cho Nhậm Phong một thời hạn.
Bảy ngày.
Sau bảy ngày, đúng vào ngày mồng bốn đầu năm mới, cũng là ngày các cửa hàng ở thành phố mở cửa trở lại sau tết, hắn sẽ quay trở lại.
Tới lúc đó, Hứa Du không muốn nghe lời từ chối từ Nhậm Phong nữa.
Cho dù lời từ chối ấy do chính miệng Nhậm Phong nói ra.
Nhậm Phong không nói gì, đương nhiên ông ta biết rõ, Hứa Du có đủ tự tin để nói như vậy.
Cho dù địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải không hề thấp, ngay cả những nhân vật cấp bậc gia chủ của các gia tộc hạng nhất, cũng có không ít người được xem là thế hệ sau của Nhậm Phong, nhưng trong mắt Hứa Du, Nhậm Phong chỉ là một người có chút thực lực mà thôi, hắn dư sức để gây khó dễ cho ông.
Không chỉ Nhậm Phong nhìn Chu Dương với ánh mắt đầy nghi ngờ, đến cả Ngưu Xuyên, Bào Ca và mấy người khác cũng kinh ngạc nhìn Chu Dương.
Bởi vì những lời này Chu Dương chưa từng nói, cũng chưa hề bàn bạc với họ.
Bây giờ đột nhiên nói ra, nếu anh không nghĩ ra cách thuyết phục Nhậm Phong, hậu quả vô cùng khó lường.
Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Chu Dương thầm cười gượng gạo.
Vốn dĩ, khi chưa hiểu rõ đối phương Chu Dương cũng không muốn liều lĩnh đối đầu với một người thuộc gia tộc ẩn dật Hứa gia như Hứa Du.
Thế nhưng bây giờ xem ra anh không muốn xung đột với người khác, nhưng người ta lại không muốn vậy.
Chỉ trong vài ngày, liên tiếp thu mua tám cửa hàng ở quận Phổ Đà, hơn nữa còn dùng thủ đoạn hung bạo tàn nhẫn, hoàn toàn không giống kiểu muốn nói chuyện tử tế.
Vì vậy Chu Dương buộc phải suy nghĩ đến khả năng tệ nhất.
Quả thật, bất cứ thế lực nào ở Đông Hải, ngay cả gia tộc hạng nhất, câu lạc bộ Silver Lake, tòa nhà Hằng Phong sợ rằng cũng không thể đối phó với Hứa Du xuất thân từ gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Thế nhưng Chu Dương còn có con át chủ bài.
Có điều, lá bài này chưa đến bước cuối cùng thì chưa nên lật.
Gương mặt Chu Dương đầy vẻ do dự, anh nhìn Nhậm Phong và những người khác, trong lòng không thể đưa ra quyết định.
Tất nhiên nếu anh nói ra con át chủ bài của mình, điều này sẽ khiến mọi người yên tâm hơn, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ thông tin ra ngoài.
Chu Dương không biết rõ về đám người Hứa Du, cũng không biết ở đây có người nào sẽ tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài hay không.
Nếu vậy, mấy người Hứa Du sẽ đề phòng, điều này đối với Chu Dương mà nói thì được nhiều hơn mất.
“Xem ra anh bạn Chu Dương thật sự có cách. Lúc này không tiện thì không nhất thiết phải nói đâu.”
“Hôm nay mọi người đến đây, chắc là có kế hoạch cơ bản rồi đúng không? Nói nghe xem nào.”
Nhậm Phong bỗng nhiên lên tiếng, khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Dương.
Nhậm Phong đã mở lời, những người khác mặc dù vẫn tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chu Dương thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ Nhậm Phong truy hỏi đến cùng, anh không biết phải nói thế nào, đến lúc đó dù Chu Dương không muốn nhưng vì đại cuộc vẫn phải lộ ra con át chủ bài.
May thay, Nhậm Phong không phải là kiểu người lỗ mãng.
Ngay lập tức, Chu Dương nói ra một vài kế hoạch của mình.
Chu Dương và các quản lý cấp cao đã thảo luận những kế hoạch này tại phòng họp của công ty Danh Dương.
Bởi vì những kế hoạch này cần tất cả mọi người cùng tham gia, không chỉ bên phía Chu Dương mà còn cần bên phía Nhậm Phong phối hợp, cho nên nói ra cũng không sao cả.
Chu Dương từng bước vạch ra kế hoạch của mình, một phương án tương đối khả thi được trình bày trước mặt mọi người.
Nhậm Phong không ngừng gật đầu, trong mắt đầy vui vẻ, nhìn Chu Dương càng thêm hài lòng.
“…Về cơ bản, điều bây giờ chúng ta cần làm là trước khi đám người Hứa Du trở mặt, chúng ta cũng không nhất thiết phải gây chiến, dù sao mục tiêu của bọn họ là cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, chỉ cần mục tiêu của họ không thay đổi, vậy thì sớm muộn cũng có ngày sẽ ra tay.”
Chu Dương thở dài, kế hoạch này tuy không phức tạp, nhưng lại liên quan đến rất nhiều người.
Nhất là yêu cầu với bên Nhậm Phong không hề thấp.
Vì vậy, lúc Chu Dương nói, cố gắng nhẹ giọng uyển chuyển nhất có thể, để bên phía Nhậm Phong không có quá nhiều sự chống đối.
Nghe kế hoạch của Chu Dương, Nhậm Phong trầm tư, còn La Hải khẽ gật đầu.
Quả thực La Hải cũng có ấn tượng sâu sắc với đám người Hứa Du.
Khi đối diện với Hứa Du, lần đầu tiên La Hải thấy vẻ nghiêm trọng trêи mặt Nhậm Phong.
Kế hoạch của Chu Dương mặc dù chưa chắc chắn có thể đối phó với đám người Hứa Du, nhưng tiếp xúc ban đầu giữa hai bên lại khả thi, đặc biệt là điều này có khả năng liên quan đến vấn đề an toàn của Nhậm Phong.
“Chủ tịch Nhậm, tôi thấy kế hoạch của Chu tiên sinh có thể thực hiện được, trước mắt, chúng ta vẫn chưa biết rõ về đám người Hứa Du, mạo hiểm xung đột hậu quả sẽ rất khó lường, cách tốt nhất chính là án binh bất động, chờ đối phương tự tìm đến.”
La Hải lập tức nhỏ giọng nói.
La Hải là cháu trai kiêm thư ký cũng là cố vấn của Nhậm Phong trong nhiều vấn đề, có thể đưa cho ông ta vài lời khuyên.
Yên tĩnh.
La Hải nói xong, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng.
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào Nhậm Phong, việc nên làm Chu Dương đều đã làm rồi, còn lại là tùy thuộc vào quyết định của Nhậm Phong.
Nếu Nhậm Phong đồng ý thì mọi việc cứ vui vẻ tiến hành theo đúng kế hoạch Chu Dương.
Nhưng nếu Nhậm Phong không đồng ý, vậy thì…
“Được, cứ làm thế đi, có điều về phía tôi, mọi người không cần lo lắng, đám người Hứa Du vẫn chưa dám động đến tôi đâu.”
Nhậm Phong gật đầu, khẽ nói, ánh mắt ông ta sắc bén, giọng điệu hết sức tự tin, lộ ra vẻ bá đạo.
Chương 723: Sắp xếp
Chương 723: Sắp xếp
Hiển nhiên, lời nói của Chu Dương khiến Nhậm Phong khá bất ngờ.
Dẫu sao với năng lực của Nhậm Phong, nếu muốn điều tra thông tin về Chu Dương và công ty Danh Dương thì không phải là không thể.
Thậm chí, Nhậm Phong đã điều tra rõ ràng cả lúc Chu Dương học tiểu học, cũng biết chỗ dựa lớn nhất hiện tại của Chu Dương là công ty Danh Dương, Tô gia và cả câu lạc bộ Silver Lake của Trần Thế Hào.
Tuy nhiên, trong lòng Nhậm Phong hiểu rõ, đối phó với người như Hứa Du, chỉ dựa vào chút thế lực này thì chẳng thấm vào đâu.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng tin tức giữa hai bên đã không tương xứng.
Thông tin về Tô gia, công ty Danh Dương, câu lạc bộ Silver Lake rất dễ tra xét, vậy nên tin tức nội bộ cũng khó mà che giấu được.
Thế nhưng, ngoài việc biết đối phương đến từ gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải, bọn họ không hề có thêm bất cứ thông tin nào khác về đám người Hứa Du.
Thậm chí, ngay cả thông tin về gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải cũng rất mơ hồ.
Vì vậy, Nhậm Phong thực sự rất kinh ngạc khi Chu Dương nói anh có cách đối phó với đám người Hứa Du.
Trêи thực tế, mấy ngày trước, đám người Hứa Du đã đến tận nơi, thẳng thắn đưa ra yêu cầu muốn mua lại cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương.
Giá cả trao đổi mà đám người Hứa Du đưa ra không hề thấp, đủ để Nhậm Phong hoàn vốn, còn có thể kiếm lãi lớn.
Nhưng Nhậm Phong đã từ chối.
Hứa Du cũng không cưỡng ép, tuy nhiên trước khi rời đi, hắn lại cho Nhậm Phong một thời hạn.
Bảy ngày.
Sau bảy ngày, đúng vào ngày mồng bốn đầu năm mới, cũng là ngày các cửa hàng ở thành phố mở cửa trở lại sau tết, hắn sẽ quay trở lại.
Tới lúc đó, Hứa Du không muốn nghe lời từ chối từ Nhậm Phong nữa.
Cho dù lời từ chối ấy do chính miệng Nhậm Phong nói ra.
Nhậm Phong không nói gì, đương nhiên ông ta biết rõ, Hứa Du có đủ tự tin để nói như vậy.
Cho dù địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải không hề thấp, ngay cả những nhân vật cấp bậc gia chủ của các gia tộc hạng nhất, cũng có không ít người được xem là thế hệ sau của Nhậm Phong, nhưng trong mắt Hứa Du, Nhậm Phong chỉ là một người có chút thực lực mà thôi, hắn dư sức để gây khó dễ cho ông.
Không chỉ Nhậm Phong nhìn Chu Dương với ánh mắt đầy nghi ngờ, đến cả Ngưu Xuyên, Bào Ca và mấy người khác cũng kinh ngạc nhìn Chu Dương.
Bởi vì những lời này Chu Dương chưa từng nói, cũng chưa hề bàn bạc với họ.
Bây giờ đột nhiên nói ra, nếu anh không nghĩ ra cách thuyết phục Nhậm Phong, hậu quả vô cùng khó lường.
Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Chu Dương thầm cười gượng gạo.
Vốn dĩ, khi chưa hiểu rõ đối phương Chu Dương cũng không muốn liều lĩnh đối đầu với một người thuộc gia tộc ẩn dật Hứa gia như Hứa Du.
Thế nhưng bây giờ xem ra anh không muốn xung đột với người khác, nhưng người ta lại không muốn vậy.
Chỉ trong vài ngày, liên tiếp thu mua tám cửa hàng ở quận Phổ Đà, hơn nữa còn dùng thủ đoạn hung bạo tàn nhẫn, hoàn toàn không giống kiểu muốn nói chuyện tử tế.
Vì vậy Chu Dương buộc phải suy nghĩ đến khả năng tệ nhất.
Quả thật, bất cứ thế lực nào ở Đông Hải, ngay cả gia tộc hạng nhất, câu lạc bộ Silver Lake, tòa nhà Hằng Phong sợ rằng cũng không thể đối phó với Hứa Du xuất thân từ gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Thế nhưng Chu Dương còn có con át chủ bài.
Có điều, lá bài này chưa đến bước cuối cùng thì chưa nên lật.
Gương mặt Chu Dương đầy vẻ do dự, anh nhìn Nhậm Phong và những người khác, trong lòng không thể đưa ra quyết định.
Tất nhiên nếu anh nói ra con át chủ bài của mình, điều này sẽ khiến mọi người yên tâm hơn, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ thông tin ra ngoài.
Chu Dương không biết rõ về đám người Hứa Du, cũng không biết ở đây có người nào sẽ tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài hay không.
Nếu vậy, mấy người Hứa Du sẽ đề phòng, điều này đối với Chu Dương mà nói thì được nhiều hơn mất.
“Xem ra anh bạn Chu Dương thật sự có cách. Lúc này không tiện thì không nhất thiết phải nói đâu.”
“Hôm nay mọi người đến đây, chắc là có kế hoạch cơ bản rồi đúng không? Nói nghe xem nào.”
Nhậm Phong bỗng nhiên lên tiếng, khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Dương.
Nhậm Phong đã mở lời, những người khác mặc dù vẫn tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chu Dương thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ Nhậm Phong truy hỏi đến cùng, anh không biết phải nói thế nào, đến lúc đó dù Chu Dương không muốn nhưng vì đại cuộc vẫn phải lộ ra con át chủ bài.
May thay, Nhậm Phong không phải là kiểu người lỗ mãng.
Ngay lập tức, Chu Dương nói ra một vài kế hoạch của mình.
Chu Dương và các quản lý cấp cao đã thảo luận những kế hoạch này tại phòng họp của công ty Danh Dương.
Bởi vì những kế hoạch này cần tất cả mọi người cùng tham gia, không chỉ bên phía Chu Dương mà còn cần bên phía Nhậm Phong phối hợp, cho nên nói ra cũng không sao cả.
Chu Dương từng bước vạch ra kế hoạch của mình, một phương án tương đối khả thi được trình bày trước mặt mọi người.
Nhậm Phong không ngừng gật đầu, trong mắt đầy vui vẻ, nhìn Chu Dương càng thêm hài lòng.
“…Về cơ bản, điều bây giờ chúng ta cần làm là trước khi đám người Hứa Du trở mặt, chúng ta cũng không nhất thiết phải gây chiến, dù sao mục tiêu của bọn họ là cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, chỉ cần mục tiêu của họ không thay đổi, vậy thì sớm muộn cũng có ngày sẽ ra tay.”
Chu Dương thở dài, kế hoạch này tuy không phức tạp, nhưng lại liên quan đến rất nhiều người.
Nhất là yêu cầu với bên Nhậm Phong không hề thấp.
Vì vậy, lúc Chu Dương nói, cố gắng nhẹ giọng uyển chuyển nhất có thể, để bên phía Nhậm Phong không có quá nhiều sự chống đối.
Nghe kế hoạch của Chu Dương, Nhậm Phong trầm tư, còn La Hải khẽ gật đầu.
Quả thực La Hải cũng có ấn tượng sâu sắc với đám người Hứa Du.
Khi đối diện với Hứa Du, lần đầu tiên La Hải thấy vẻ nghiêm trọng trêи mặt Nhậm Phong.
Kế hoạch của Chu Dương mặc dù chưa chắc chắn có thể đối phó với đám người Hứa Du, nhưng tiếp xúc ban đầu giữa hai bên lại khả thi, đặc biệt là điều này có khả năng liên quan đến vấn đề an toàn của Nhậm Phong.
“Chủ tịch Nhậm, tôi thấy kế hoạch của Chu tiên sinh có thể thực hiện được, trước mắt, chúng ta vẫn chưa biết rõ về đám người Hứa Du, mạo hiểm xung đột hậu quả sẽ rất khó lường, cách tốt nhất chính là án binh bất động, chờ đối phương tự tìm đến.”
La Hải lập tức nhỏ giọng nói.
La Hải là cháu trai kiêm thư ký cũng là cố vấn của Nhậm Phong trong nhiều vấn đề, có thể đưa cho ông ta vài lời khuyên.
Yên tĩnh.
La Hải nói xong, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng.
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào Nhậm Phong, việc nên làm Chu Dương đều đã làm rồi, còn lại là tùy thuộc vào quyết định của Nhậm Phong.
Nếu Nhậm Phong đồng ý thì mọi việc cứ vui vẻ tiến hành theo đúng kế hoạch Chu Dương.
Nhưng nếu Nhậm Phong không đồng ý, vậy thì…
“Được, cứ làm thế đi, có điều về phía tôi, mọi người không cần lo lắng, đám người Hứa Du vẫn chưa dám động đến tôi đâu.”
Nhậm Phong gật đầu, khẽ nói, ánh mắt ông ta sắc bén, giọng điệu hết sức tự tin, lộ ra vẻ bá đạo.
Chương 724: Cùng nhau tụ tập!
Chương 724: Cùng nhau tụ tập!
Một mình một đường, Chu Dương nhanh chóng đến cổng biệt thự.
Anh chưa mở cửa, đã nghe thấy tiếng cười nói vang lên trong biệt thự.
“Gì vậy? Sao lại cảm thấy có nhiều người thế này?”
Tai Chu Dương tập trung nghe ngóng, cảm giác trong căn nhà trừ mẹ ra, phải có ít nhất hai phụ nữ khác.
Nhưng chỗ này trừ Liễu Tuyết biết, đến Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân còn không rõ, thì trong đó là ai?
Anh giữ nghi vấn trong lòng, nhanh chóng mở cửa, nhìn mấy người trong phòng khách.
Trong nháy mắt, Chu Dương ngẩn ngơ cả người.
Tưởng trong phòng khách chỉ có hai người, hóa ra…
Liễu Tuyết, Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Trần Hân, thậm chí cả Tô Hiểu Manh đều ở bên trong.
Trừ bà Chu thì có đến năm người phụ nữ nữa.
Chuyện gì thế?
Nhất thời anh không biết chuyện gì đang xảy ra, sao lại nhiều người đến biệt thự của anh vậy, mà sao họ biết chỗ này?
Chu Dương nhẹ nhàng mở cửa, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mấy người trong phòng khách.
Lúc anh sững sờ, họ lại dồn dập nhìn anh.
“Anh Dương.”
Tô Hiểu Manh là người tự nhiên nhất, nhỏ tuổi nhất, nhìn qua giống như đứa trẻ, không giống những người khác thu mình lại, lúc thấy Chu Dương thì vội nhảy lên ghế sofa rồi chạy về phía anh, vui mừng nhào vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn liên tục mè nheo trong lồng ngực Chu Dương, một giây cũng không yên.
“Chu Dương, giờ con mới về à.”
Bà Chu thấy Chu Dương trở về, đột nhiên không cười nữa mà giả bộ cáu giận đi nhanh về phía trước, bỏ thứ trong tay anh xuống rồi kéo anh vào phòng khách.
“Nhiều bạn của con tới đây, vậy mà con không bảo mẹ, nên mẹ không kịp chuẩn bị gì.”
Bà Chu dù nghe như đang trách cứ, nhưng giọng điệu hay gương mặt đều nở nụ cười vui vẻ, xem ra tâm trạng của bà khác hẳn với lời bà đang nói.
Chu Dương giống như một con rối, bị mẹ đẩy vào phòng khách, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, anh cứng họng không biết nên nói gì.
Nhất là ánh mắt Tạ Linh Ngọc nhìn anh, trông vô cùng bình tĩnh, nhưng có vẻ ẩn dưới đó là gió bão.
Thẩm Bích Quân nhìn anh ngẫm nghĩ, nhưng cũng có vài tia hứng thú.
Trần Hân thì vừa có vẻ mừng rỡ, lại vừa có chút sợ hãi.
Còn Liễu Tuyết nhìn có chút mong đợi, song lại hơi có sự mất mát.
Ánh mắt bọn họ vô cùng phức tạp, may là năng lực chịu đựng của Chu Dương rất cao, nếu không thì giờ phút này đã không chịu nổi.
Rõ ràng ngoại trừ có mối quan hệ vợ chồng với Tạ Linh Ngọc ra, với những người còn lại anh chẳng có quan hệ gì.
Nhưng Chu Dương cảm thấy anh giống như rơi vào bãi chiến trường, dù làm gì cũng sẽ bị hành hạ.
“Ha ha, mọi người sao đến đây vậy?”
Chu Dương ho khan vài tiếng, tự động lảng tránh ánh mắt không dám đối diện ai, tránh bị bọn họ nhìn ra sự quẫn bách của anh lúc này.
“Không phải mai là giao thừa sao, tôi không có nhà để về, nhớ lại có người nào bảo đảm với tôi, nhưng thấy không đáng tin lắm nên tôi phải tự tìm tới.”
Thẩm Bích Quân lên tiếng đầu tiên, thấy Chu Dương không dám nhìn mình thì khẽ cười một tiếng.
“Bố em bảo em tới.”
Trần Hân vốn là người ít nói, lúc này cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt tươi cười nhìn Chu Dương, như thể thấy anh cô vô cùng vui vẻ.
“Chúng ta là vợ chồng, nên giao thừa muốn ở cùng anh.”
Tạ Linh Ngọc dứt khoát, lạnh lùng nói vài lời.
Cô thẳng thắn đề cập đến mối quan hệ vợ chồng của mình và Chu Dương trước mặt mọi người.
Lần này, không chỉ khiến những người còn lại bất ngờ, đến cả Chu Dương cũng rất kinh ngạc, không tự chủ được nhìn về phía Linh Ngọc.
Anh không ngờ giờ cô lại nói những lời như thế, điều này hoàn toàn khác với cô trước đây.
Chu Dương chưa bao giờ thấy cô chủ động như vậy.
Hơn nữa, anh cũng nhanh trí nhận ra, Tạ Linh Ngọc nói xong, sắc mặt cô lập tức đỏ ửng lên, lan ra tận sau tai, trêи cổ cũng hiện chút hồng hồng, khiến người khác không khỏi chảy nước miếng.
“Ực.”
Chu Dương không kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, anh cảm giác mọi hiểu biết về Linh Ngọc trước đây đều chưa kĩ càng.
Lúc trước anh cho rằng cô không coi trọng cuộc hôn nhân này với anh, nhưng biểu hiện hôm nay, xem ra cô có để tâm.
Nhưng lời này, e là không chỉ nói rõ ý định, mà còn để cảnh cáo người phụ nữ khác, thể hiện lập trường, khiến họ không dám có ý đồ xấu.
Đúng như dự đoán, Tạ Linh Ngọc nói xong, sắc mặt Thẩm Bích Quân bỗng hơi cứng đờ, tuy khôi phục lại rất nhanh, nhưng Chu Dương đã chú ý tới sự thay đổi đó.
Sắc mặt Trần Hân không khác biệt gì, chẳng qua đôi mi thanh tú khẽ chớp, như đang xem xét vấn đề gì khó.
Còn Liễu Tuyết im lặng bên kia thì biểu cảm vô cùng ảm đạm, ánh mắt vừa nãy còn mang sự trông đợi, trong nháy mắt ỉu xìu xuống, gần như không còn sáng long lanh nữa.
Có thể thấy lời nói vừa rồi của Tạ Linh Ngọc cực kì có uy lực.
Dĩ nhiên ở đây còn có cô gái hồn nhiên Tô Hiểu Manh, nghe lời tuyên bố chủ quyền của Tạ Linh Ngọc giống như nước đổ đầu vịt, vẫn cứ dựa chặt trêи vai Chu Dương, tay thậm chí còn vòng ôm lấy anh.
“Tôi đi xem có giúp được thêm cho cô Chu không.”
Giọng Liễu Tuyết trầm trầm, nghe rất lạnh lùng.
Lúc trước, Liễu Tuyết rất ấn tượng về thân phận của Chu Dương – người có thể khiến ông chủ của cô, ông chủ ở vịnh Lục Cảnh cẩn thận tiếp đãi. Chuyện này cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô mãi.
Cho đến mấy ngày trước, Liễu Tuyết gặp lại anh ở vịnh Lục Cảnh, sự hiếu kì đã ngủ yên lại trở mình trỗi dậy.
Rồi trải qua sự việc ở câu lạc bộ Silver Lake, khiến ấn tượng về anh của cô càng sâu sắc hơn.
Nhất là khi Liễu Tuyết bị Lý Minh Phong nhà Lý gia dẫn lên tầng hai câu lạc bộ, chợt Chu Dương xuất hiện ngăn hắn lại. Khoảnh khắc đó, anh trở thành anh hùng trong lòng cô, người cưỡi gió đạp mây đến cứu cô.
Lúc ấy, tâm trí Liễu Tuyết nảy sinh một ý niệm, nỗi mong ngóng Chu Dương ngày càng mất kiểm soát.
Thậm chí khi bà Chu thân thiết với cô, Liễu Tuyết còn nghĩ khéo cô và anh có cơ hội ở bên nhau.
Chương 725
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Ừ.”
Chu Dương khẽ gật đầu, dù trong lòng vẫn hơi bất ngờ trước biểu cảm của bọn họ, nhưng anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Được rồi, buông tay ra nào, người anh toàn mồ hôi.”
Thấy Tô Hiểu Manh vẫn ôm chặt mình, anh bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào đầu cô.
Giờ trong lòng anh cũng dễ chịu hơn một chút, nhìn những người phụ nử ở đây cũng không còn kinh ngạc như trước.
Hơn nữa, bị Tô Hiểu Manh ôm chặt như vậy trước mặt mọi người, thi thoảng bọn họ còn quay lại nhìn đầy dè chừng, khiến anh không khỏi muốn che mặt xấu hổ.
“Được rồi, anh Dương, lần này em qua đây để đặc biệt thăm anh.”
Tô Hiểu Manh chu môi, buông tay ra, trịnh trọng nhìn Chu Dương nói.
“Từ đâu tới? Em từ thủ đô đến đây ư?”
Chu Dương tò mò hỏi, anh biết nhóm Rocket Girls luôn ở thủ đô, hình như để chuẩn bị cho buổi biểu diễn năm mới.
Không hề có tin Rocket Girls sẽ tới Đông Hải.
“À à, bây giờ là mùa xuân, công ty cho chúng em nghỉ, nên em đến Đông Hải.”
Tô Hiểu Manh vui vẻ nói, khuôn mặt nở nụ cười tươi.
“Ừ, ở đây nghỉ một thời gian cho khỏe.”
Chu Dương khẽ gật đầu.
Lúc này, bà Chu thu dọn đồ Chu Dương mang về, sau đó mỉm cười bước ra.
“Chu Dương, bạn bè của con đều đón giao thừa ở nhà chúng ta, vừa hay chúng ta cùng vui vẻ một chút.”
Bà Chu cười nói, nhìn mấy người phụ nữ ngồi trêи ghế sofa, khuôn mặt hài lòng.
Những người phụ nữ này nhan sắc đều rất quyến rũ, xinh đẹp. Ai nấy cũng tốt bụng và lịch sự, hiển nhiên đều là những ứng cử viên tốt nhất cho vị trí con dâu.
Dù Tạ Linh Ngọc và Chu Dương trước mắt vẫn duy trì quan hệ vợ chồng, nhưng mối quan hệ này hữu danh vô thực, hơn nữa Tạ gia cũng xem thường Chu Dương. Chỉ riêng điểm này, bà Chu đã không tán thành mối quan hệ giữa hai người họ.
“Được ạ.”
Chu Dương gật đầu đồng ý.
Nếu giao thừa chỉ có mình anh và mẹ trong một căn biệt thự trống trải, lạnh tanh, quả không giống mùi vị đón tết.
Càng nhiều người, sẽ càng náo nhiệt,
Nhớ lại hai mươi năm nay, chỉ có anh và mẹ bơ vơ nương tựa vào nhau cùng đón giao thừa, bây giờ nhìn thấy nụ cười trêи gương mặt mẹ, Chu Dương thấy hơi chạnh lòng.
“Mẹ, mẹ yên tâm, đợi con trở về Chu gia, sẽ không để mẹ chịu khổ như xưa nữa.”
Chu Dương thầm thề trong lòng, ánh mắt kiên định hẳn lên.
Lần này đối đầu với đám Hứa Du, là gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải, xuất thân cao sang, thực lực mạnh mẽ, là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay của Chu Dương, cũng là thử thách khó khăn nhất với anh.
Chỉ cần vượt qua cửa ải này, thì sau khi trở lại Chu gia, anh sẽ càng tự tin hơn.
Nhưng nếu không vượt qua được, thì con đường về Chu gia càng gian nan.
Tự nhiên có nhiều người trong nhà như vậy, nên cơm tối mất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Nhưng lần này không chỉ mình bà Chu chuẩn bị, còn có Liễu Tuyết, Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Trần Hân, đến cả người chưa vào bếp bao giờ như Tô Hiểu Mạnh cũng ầm ĩ muốn vào hỗ trợ.
Nếu Chu Dương không kéo cô ra ngoài, không biết cô đã gây chuyện phiền phức nào trong bếp.
Hai tiếng sau, ai nấy đều no nê, thức ăn la liệt trêи bàn.
“Đúng rồi, tối nay mọi người nghỉ ngơi ở đây nhé?”
Chu Dương nhìn bọn họ rồi hỏi.
Không sai, mọi người đều nói sẽ cùng đón giao thừa ở đây.
Nhưng vấn đề giao thừa là ngày mai, nên tối nay, mọi người phải về sao?
Chuyện này ai cũng nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.
Song khuôn mặt ai cũng lộ rõ sự mong đợi.
“Anh Dương, em sẽ ở đây. Vất vả lắm mới tới Đông Hải một chuyến, dĩ nhiên em muốn ở lại lâu với anh Dương.”
Tô Hiểu Manh không chút kiêng dè, nhanh chóng nói, cười đến híp mắt.
Cô không quan tâm những người còn lại nghĩ gì, cô chỉ cần biết hiện tại muốn được nhìn Chu Dương nhiều hơn, được ở với anh lâu hơn.
Dù sao hết xuân, nhiệm vụ và kế hoạch năm mới của nhóm Rocket Girls được xếp kín lịch rồi, cô hoàn toàn không có thời gian ở cùng anh.
“Nếu Hiểu Manh muốn ở đây, thì chúng ta cũng nghỉ một tối ở nhà Chu Dương, dù sao tôi cũng không có nhà để về.”
Thẩm Bích Quân vén tóc thản nhiên nói, nên không ai thấy được khóe miệng cô hơi nhếch lên, như thể cô rất vui khi được ở lại.
Có Tô Hiểu Manh và Thẩm Bích Quân làm gương, Tạ Linh Ngọc và Trần Hân cũng muốn ở lại.
Nhưng Liễu Tuyết ngược lại, cô nở nụ cười ảm đạm.
Những người phụ nữ kia có lí do để ở, còn cô thì không.
“Chắc tôi sẽ về, thú cưng trong nhà không thấy tôi có thể lại xảy ra chuyện gì.”
Liễu Tuyết đành tự tìm cho mình một cái cớ, nhưng cô vẫn nhìn Chu Dương với ánh mắt mong đợi.
Nếu Chu Dương giữ cô lại, không phải có sẽ có lí do đường hoàng để ở sao.
Nhưng nghe Liễu Tuyết nói vậy, anh chỉ gật đầu một cái, cũng không có ý giữ lại.
“Vậy cũng được, về nhà cẩn thận.”
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm tĩnh mịch buông xuống, mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm yên lặng.
Trời sáng, hôm nay là giao thừa.
Sáng sớm, Chu Dương còn đang say giấc mộng. Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy tiếng gọi cửa ầm ĩ.
Sau đó là tiếng cửa phòng bị mở ra, Chu Dương giật mình chưa kịp phản ứng gì, đã bị một bóng người nhào thẳng tới đè lên người anh.
“Anh Dương, dậy thôi.”
Chương 726: Đêm giao thừa! (2)
Chương 726: Đêm giao thừa! (2)
Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai khiến Chu Dương sửng sốt, suýt chút nữa tóm chặt lấy bóng người đang đè trêи người mình.
“Ai da, anh Chu Dương, thả em ra, ha ha.”
Bị Chu Dương giữ chặt thế này, đối phương chẳng những không chút sợ hãi, ngược lại vì bị Chu Dương khiến cho cơ thể ngứa ngáy, không nhịn được liền bật cười.
“Hả? Hiểu Manh?”
Chu Dương hơi mở mắt ra liền thấy đó là Tô Tiểu Manh, lúc này anh mới chậm rãi buông tay ra, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Có vẻ như lúc trước ở Tương Tây, cũng là cảnh tượng như thế này vào một buổi sáng. Có điều lần đó, người đến là Trần Hân.
“Anh Chu Dương, trời nắng đến đít rồi, mọi người đã dậy cả rồi, chỉ còn lại mỗi anh thôi đấy. Cô bảo em lên gọi anh!”
Tô Tiểu Manh nằm soài ở bên giường, nhìn thẳng vào Chu Dương với đôi mắt to long lanh, cười nói.
“Được rồi, anh biết rồi, em xuống dưới trước đi.”
Chu Dương gật đầu, bảo Tô Tiểu Manh đi xuống trước.
Tắm rửa xong, Chu Dương cũng xuống tầng dưới.
Quả nhiên, lúc này tất cả mọi người đều đã dậy rồi và tất cả họ ngồi trêи ghế sofa, dường như đang thảo luận điều gì đó, thỉnh thoảng có một hoặc hai cuộc tranh cãi.
“Sao thế?”
Chu Dương hơi ngạc nhiên, anh không biết là lúc này, bọn họ còn có cái gì để tranh luận.
“Chu Dương, hôm nay là đêm giao thừa, mẹ không ngờ trong nhà lại có nhiều người như vậy nên mẹ cũng không chuẩn bị quá nhiều thứ. Mẹmuốn bàn với mọi người xem họ thích ăn gì để mẹ đi mua luôn.”
Bà Chu vui vẻ nói, rõ ràng là có những người phụ nữ này đón giao thừa ở nhà mình hầu như đều vì Chu Dương, điều này khiến bà rất hài lòng, hơn nữa cũng tràn đầy động lực.
Chu Dương cũng nhận ra rằng cuộc tranh cãi nhỏ giữa mấy người vừa rồi chắc là đang tranh cãi xem nên mua gì.
Dù sao thì ở đây có mấy người, khẩu vị của mọi người đều khác nhau. Nếu mua tất cả theo sở thích của từng người, thì sẽ không biết phải mua bao nhiêu thứ. Mua xong không biết có để hết được ở nhà không, hơn nữa sau khi làm xong, đến tối cũng chưa chắc đã ăn hết được.
Nếu đã như vậy, tốt hơn hết là nên liệt kê những thứ mà mọi người thích ăn để mua, sau đó mua theo mức độ mà mọi người thích.
Chu Dương khẽ gật đầu, anh không nói thêm gì, cũng không có ý xen vào.
Vì dù sao, bản thân anh là người ăn gì cũng được, không có món gì anh không thể ăn được nên cũng tuỳ họ.
Chẳng mấy chốc, các chị em đã lên danh sách những món đồ cần mua trong ngày hôm nay.
Chu Dương chỉ liếc nhìn đại một cái và ngẩn ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Anh vốn cho rằng những người phụ nữ này dù ăn như thế nào cũng có giới hạn, dù sao con gái cũng không ăn được nhiều.
Tuy nhiên, anh hoàn toàn không ngờ rằng chỉ riêng trong danh sách này đã có hơn hai mươi món ăn cần phải mua.
Thêm cả những món bổ sung khác, e rằng tối nay phải có đến gần ba mươi món ăn mất.
Con số này gần gấp đôi so với bữa tối giao thừa ở khách sạn.
“Chậc chậc chậc.”
Chu Dương nhìn các cô gái một cái, không ngờ nhìn họ đều có thân hình nuột nà, nhưng lại ăn tốt như vậy.
Nhưng những thứ này cũng không gây tổn hại gì, Chu Dương sẽ không bị phá sản vì không đủ tiền mua nhiều đồ ăn như vậy.
Chu Dương ở nhà, không có dự định đi ra ngoài, mấy ngày nay anh chỉ muốn nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, lấy lại tinh thần, chờ tiếp tục va chạm với đám người Hứa Du.
Vậy nên lần này, ngoại trừ Chu Dương, những người khác đều ra khỏi nhà, toàn bộ giống như một đội quân các quý cô.
Tại vịnh Lục Cảnh, gia đình Chu Dương đang chuẩn bị cho bữa tối giao thừa rộn ràng, trông như lễ hội.
Ở bên kia tòa nhà Hằng Phong, bầu không khí lúc này trông rất trang nghiêm.
Trước đó Chu Dương đã sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người, chỉ cần làm theo kế hoạch thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hơn nữa, có Ngưu Xuyên và Tiểu Đao đóng đô ở đây, trừ khi đám người Hứa Du đó trực tiếp cử hai tông sư võ giả đi, nếu không thì không thể dùng biện pháp mạnh trong tòa nhà Hằng Phong được.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, ở đây đang có hai phe đối đầu nhau.
“Các người là ai? Tôi là phó chủ tịch công ty Danh Dương. Cửa hàng kinh doanh này thuộc thẩm quyền của công ty Danh Dương chúng tôi, lẽ nào tôi còn không vào được ư? Tòa nhà Hằng Phong của các người đối xử với đối tác như thế này sao?”
Thường Hạo tức đến sắp phát điên, hắn nhìn đám người trước mặt, tức giận gầm lên.
Trước đó xảy ra mâu thuẫn với Chu Dương trong phòng họp của công ty Danh Dương, hắn đã để lại một câu rằng hắn sẽ hành động theo phương án của mình, rồi rời thẳng khỏi phòng họp.
Khi đó, Thường Hạo vô cùng tức giận.
Bản thân hắn cực kỳ có năng lực, nếu không Thẩm Bích Quân sẽ không đích thân mời hắn đảm nhận chức vị phó chủ tịch, và trêи thực tế thực hiện quyền lực của chủ tịch.
Tuy nhiên, sau khi Thường Hạo đến với công ty Danh Dương, mặc dù mọi công việc tiến triển một cách ngăn nắp và trật tự nhưng bên tai Thường Hạo vẫn không ngừng truyền nhau một cái tên.
Chu Dương.
Cổ đông lớn thứ hai của công ty Danh Dương, người phụ trách hai dự án quan trọng nhất của Danh Dương, dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu.
Đối với hai dự án này, Thường Hạo đương nhiên biết rằng chúng cũng vô cùng quan trọng.
Nếu không, lúc đầu hắn đã không đồng ý lời mời của Thẩm Bích Quân.
Thế nhưng, cùng với công việc của hắn được triển khai, hắn cũng nhận thấy gần như khắp nơi ở công ty Danh Dương đều có bóng dáng của Chu Dương.
Điều này khiến Thường Hạo cảm thấy quyền hạn của mình đã bị xâm phạm.
Nhất là khi nghe nhân viên so sánh mình với Chu Dương sau lưng và kết luận rằng Thường Hạo không bằng Chu Dương, lần đó Thường Hạo thực sự rất tức giận.
Tuy nhiên, trong nửa năm qua, không phải là Thường Hạo không làm được gì ở công ty Danh Dương, ít nhất hắn cũng đã đào tạo được nhiều quản lý cấp cao.
Vào ngày họp, rất nhiều quản lý cấp cao có mặt đều là do hắn đề bạt lên chức, cho nên ngày hôm đó, rất nhiều người đã theo Thường Hạo làm khó Chu Dương.
Vốn dĩ Thường Hạo nghĩ hắn tức giận rời khỏi phòng họp, sẽ có người tức giận rời đi cùng mình.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi công ty và đợi ở tầng dưới rất lâu mà không thấy ai xuống, Thường Hạo rất tức giận và cảm thấy mình bị phản bội.
Đặc biệt, kế hoạch ban đầu của hắn cần rất nhiều đàn em có năng lực đi thực hiện.
Nhưng những người đó đều phản bội Thường Hạo, trước mắt chỉ có thể tìm một số nhân viên trực ca khoẻ mạnh của công ty đến tòa nhà Hằng Phong để thực hiện kế hoạch.
Tuy nhiên, Thường Hạo không ngờ rằng tự mình mang theo người, mới chỉ đến gần tòa nhà Hằng Phong, liền bị một đám người vây quanh không biết từ đâu lao ra, khiến hắn lùi không được tiến cũng chẳng xong.
Điều khiến Thường Hạo tức giận hơn cả là sau khi xác định danh tính, đối phương vẫn không chịu buông tha cho hắn.
“Người phụ trách của mấy người là ai, kêu cậu ta ra đây gặp tôi!”
Thường Hạo la lên.
Cho dù ở trong công ty, hắn cũng không phải là đối thủ của Chu Dương, nhưng ở bên ngoài công ty, Thường Hạo sẽ không bao giờ để thân phận của mình bị yếu thế.
Hơn nữa, lúc này phía sau hắn có hơn một chục nhân viên mà hắn đưađến.
Nếu hôm nay mất mặt ở đây, Thường Hạo gần như có thể nghĩ ngay được rằng dù hắn có đưa ra lệnh cấm không được tiết lộ, thì chuyện xảy ra với hắn hôm nay chắc chắn vẫn sẽ được truyền tai nhau trong công ty với tốc độ cực nhanh và trở thành một trò cười.
Chương 727: Thường hạo bi thảm!
Chương 727: Thường Hạo bi thảm!
“Ai đang làm ầm ĩ ở đây vậy?”
La Hải trầm giọng bước ra, lúc nãy khi ở đây xảy ra xung đột, La Hải đã biết rồi.
Có điều, anh ta cảm thấy với thực lực của tòa nhà Hằng Phong, sẽ không có ai có thể gây rắc rối ở đây cả.
Tuy nhiên, có người nói với anh ta rằng có người tự nhận là phó chủ tịch của công ty Danh Dương muốn gặp người phụ trách ở đây.
Mặc dù không biết căn cơ ngọn nguồn thực sự của đối phương, nhưng vì đối phương lấy danh nghĩa là phó chủ tịch của công ty Danh Dương nên La Hải đương nhiên sẽ đến gặp để hỏi cho ra lẽ.
Hơn nữa, trong kế hoạch trước đó, Chu Dương dường như không hề đề cập đến bất kỳ vị phó chủ tịch nào.
“Thư ký La, người này tự xưng là phó chủ tịch của công ty Danh Dương, muốn gặp anh.”
La Thụy ghé vào tai La Hải, chỉ vào Thường Hạo, nói nhỏ.
La Hải hướng ánh mắt về phía Thường Hạo.
“Cậu chính là người phụ trách ở đây. Tôi là Thường Hạo, phó chủ tịch của công ty Danh Dương. Tại sao người của cậu không cho tôi đến gần đây.”
Khi Thường Hạo nhìn thấy La Hải, cơn giận của hắn đột nhiên dâng lên, cơn tức giận tích tụ trong lồng ngực của hắn trước đó đột nhiên như tìm được chất kϊƈɦ thích, hắn chất vấn La Hải với lời nói sắc bén và khí thế hung hãn.
“Anh nói xong chưa?”
Tuy nhiên, đối mặt với sự hung hăng của Thường Hạo, La Hải cứ như không nghe thấy hắn nói gì, anh ta lau tay, ngước mắt lên và liếc nhìn Thường Hạo một cách dửng dưng.
“Hừ, tôi là phó chủ tịch của công ty Danh Dương. Tôi muốn kiểm tra tình trạng cửa hàng kinh doanh ở đây. Cậu mau tránh ra cho tôi.”
Thường Hạo vươn tay muốn đẩy La Hải ra.
Tuy nhiên, trước khi tay hắn chạm vào La Hải, La Thụy ở một bên đã nhéo chặt lấy cổ tay hắn không buông.
“A! Đau quá, buông ra, buông ra…”
Sau khi bị La Thuỵ nhéo một cái, Thường Hạo đột nhiên bị đau, không khỏi hét lên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo.
Khi những nhân viên bị Thường Hạo bắt phải đến đây nhìn thấy như vậy, họ không hề có ý định tiến đến giúp đỡ, thay vào đó, tất cả đều lùi về phía sau vì sợ liên lụy đến bản thân.
“Hừ, biết điều một chút, nếu không tôi không ngại khiến anh phải chịu chút khổ sở đâu.”
La Thuỵ nghiêm túc cảnh cáo, đẩy cổ tay Thường Hạo ra xa vài mét trước khiến hắn loạng choạng một chút mới đứng vững được, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Thường Hạo nắm chặt cổ tay đau đớn nhìn La Hải và La Thuỵ đầy căm hận.
Thường Hạo không ngờ rằng, khi ở trong công ty Danh Dương hắn phải chịu sự ảnh hưởng và coi thường của Chu Dương, ở ngoài công ty, đến toà nhà Hằng Phong này cũng vẫn bị một tên bảo vệ nhỏ nhoi làm nhục như vậy.
“Các người đã nghĩ đến việc đắc tội với tôi sẽ phải gánh chịu kết cục như thế nào chưa?”
Thường Hạo trầm giọng nói, hắn biết hôm nay dựa vào người của mình, rất có thể không cách nào thực hiện được kế hoạch mà hắn đã nghĩ ra trước đó.
Tuy nhiên, để giữ thể diện, hắn bắt buộc phải tỏ rõ phong thái.
“Kết cục khi đắc tội với anh?”
Nghe những gì Thường Hạo nói, La Hải ngẩn ra một chút, sau đó nhìn về phía Thường Hạo cười khẩy.
Tuy rằng lúc trước gặp mấy người Chu Dương, La Hải giống như là một người rất văn minh, dáng vẻ tao nhã, dễ gần, không hề có chút hung hãn nào.
Thế nhưng, mấy người Chu Dương không biết lần đó là vì Chu Dương đến tìm Nhậm Phong, là khách hàng của Nhậm Phong.
Còn lần này, chưa nói đến việc Thường Hạo không mời mà đến, lại còn ở đây ăn nói khiếm nhã và vô cùng ngạo mạn.
Nếu như La Hải không nói gì, thì e rằng trong tương lai, ai cũng có thể đến toà nhà Hằng Phong này làm mưa làm gió.
“Chưa từng có ai dám nói những điều như vậy trong tòa nhà Hằng Phong, anh chính là người đầu tiên.”
“Tôi rất khâm phục dũng khí của anh, nhưng tôi không thể không nói là anh quá ngu dốt, đến thân phận của mình còn không rõ. Toà nhà Hằng Phong là nơi anh có thể giở thói ngang ngược hay sao?”
Ngay khi vừa dứt lời, La Hải đã đá thẳng vào ngực Thường Hạo.
Đột nhiên, Thường Hạo bay ngược ra và va vào một thùng rác cách đó không xa rồi mới dần dừng lại.
Yên tĩnh!
Trước quảng trường Hằng Phong, thật yên tĩnh.
Cho dù là những người vốn đang ở trêи quảng trường Hằng Phong, La Thuỵ và những người khác, hay những người bị Thường Hạo ép phải đến đây, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Thường Hạo bị bay ra ngoài, rồi lại nhìn sang La Hải đang vô cùng bình tĩnh, người nào người nấy không nói được lời nào.
Trong số đó, La Thuỵ còn cảm thấy kinh ngạc hơn.
Anh ta luôn nghĩ rằng người cùng họ với mình là La Hải đây, là một người ít nói.
Nhưng anh ta không ngờ rằng La Hải ra tay lại tàn nhẫn như vậy, hơn nữa uy lực lại mạnh như vậy.
Thậm chí, khi La Thuỵ so sánh sức mạnh vừa rồi của La Hải với mình, liền kinh ngạc phát hiện rằng, nếu đấu với La Hải, anh ta thậm chí còn không phải là đối thủ của La Hải.
“Một số người phải tự hiểu rõ khả năng của mình, nếu không thậm chí đến chết còn không biết mình chết như thế nào đâu.”
La Hải cũng không thèm nhìn Thường Hạo đã bị đá bay ra ngoài, sau khi ném lại một câu, anh ta liền đi vào trong tòa nhà Hằng Phong mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Về phần Thường Hạo khi bị La Hải đá bay ra ngoài, lúc này đầu hắn rất đau, hơn nữa cảm giác xung quanh quay cuồng, trong đầu như có đầy hồ dán vậy.
“Hừ, đây chính là kết cục khi đến toà nhà Hằng Phong gây chuyện, các người còn không mau cút đi!”
La Hải đi rồi, ở đây đương nhiên sẽ do La Thuỵ phụ trách, sau khi liếc mắt lạnh lùng nhìn Thường Hạo, La Thuỵ liền hét lên với những nhân viên còn lại.
“Đi, đi, đi mau, ở đây không phải việc của chúng ta.”
“Vâng, vâng, chúng tôi đi ngay đây.”
…
Mọi người thấy vậy thì không dám ở lại đây nữa, họ lũ lượt nhanh chóng bỏ chạy khỏi đây.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều rời khỏi quảng trường Hằng Phong, chỉ có Thường Hạo vẫn nằm bất động cạnh thùng rác như người chết.
Một lúc lâu sau, trời dần dần tối sầm lại, Thường Hạo mới khẽ nhúc nhích, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa lớn của toà nhà Hằng Phong với ánh mắt chứa đầy sự hận thù.
Tất cả những điều này, Chu Dương đều không hề hay biết.
Chưa nói đến việc Thường Hạo không tồn tại trong kế hoạch của La Hải, thường ngày anh ta cũng không cần phải báo cáo với Chu Dương.
Bản thân Chu Dương cũng không muốn biết chuyện về người tự cao tự đại như Thường Hạo.
Lúc này, Chu Dương giống như một người ngoài ở trong biệt thự vịnh Lục Cảnh, anh đang đứng ở mép bàn, muốn giúp đỡ, nhưng lại không thể nhúng tay vào.
Hôm nay bà Chu cùng những người khác đi ra ngoài mua rất nhiều thứ, gần đầy hai cốp xe.
Lúc này, mọi người đang làm sủi cảo dưới sự hướng dẫn của bà Chu.
“Lẽ nào mọi người để tôi ăn không ngồi rồi sao? Tốt xấu gì cũng để tôi gói vài cái sủi cảo chứ.”
Chu Dương bất lực giang hai tay ra.
“Hì hì, anh Chu Dương, khi nào làm xong sủi cảo, em sẽ lấy vài cái em làm cho anh ăn.”
Tô Hiểu Manh cười nói, lè lưỡi nghịch ngợm nhìn Chu Dương.
Tuy nhiên, khi Chu Dương nhìn thấy sủi cảo do Tô Hiểu Manh làm, anh đột nhiên trợn trừng mắt, tựa hồ không muốn quan tâm đến cô.
Ít nhất thì sủi cảo mà bà Chu, Thẩm Bích Quân, hay Tạ Linh Ngọc, Liễu Tuyết gói còn ra hình ra dáng chút, trông còn giống hình cái sủi cảo.
Nhưng bánh của Tô Hiểu Manh có hình tròn, rồi vuông, rồi dẹt, trông chẳng giống sủi cảo chút nào.
“Chu Dương, đi tìm hai đồng tiền, rửa sạch sẽ, lát nữa bọc vào trong sủi cảo, xem buổi tối ai ăn trúng thì sẽ mừng tuổi cho bao lì xì một nghìn tệ.”
Bà Chu vui vẻ nói.
Chương 728: Sa thải?
Chương 728: Sa thải?
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, mọi năm chỉ có bà Chu và anh, hai người ở cạnh nhau, khó tránh khỏi sự vắng vẻ lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ trong nhà lại náo nhiệt như vậy, khiến tâm trạng của bà cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
“Hì, chắc chắn là em, em nhất định có thể ăn trúng.”
Tô Hiểu Manh là người đầu tiên reo lên, trêи gương mặt đầy vẻ vui mừng và sự tự tin.
“Ồ, anh biết rồi.”
Chu Dương bất lực, bản thân anh trong mắt của mẹ chỉ có thể làm được những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Màn đêm buông xuống, trong căn biệt thự càng lúc càng thơm phức, từng món ăn ngon lần lượt được bưng lên bàn ăn.
Bảy giờ ba mươi tối, tất cả các món ăn đều đã được chuẩn bị xong xuôi, mọi người quây quần trêи bàn ăn, bữa tối giao thừa chính thức bắt đầu.
Thời gian trôi qua, mọi người cùng nhau vui vẻ hòa thuận trò chuyện, xem tivi, vô cùng náo nhiệt.
Đến phần ăn bánh sủi cảo, quả nhiên Tô Hiểu Manh là người ăn được chiếc sủi cảo có đồng xu đầu tiên.
Ngay sau đó Trần Hân cũng ăn được một cái, sắc mặt vui vẻ nhận lấy một phong bao lì xì từ bà Chu.
Chín giờ tối, bữa cơm giao thừa mới kết thúc.
Tuy nhiên, không giống ngày trước để Chu Dương chủ động giúp đỡ, lần này không chờ anh lên tiếng, bà Chu đã trực tiếp ra lệnh cho Chu Dương đi rửa bát, còn bọn họ khoác tay nhau đi xem chương trình gala cuối năm.
Tất cả mọi người đều tán thành, thậm chí Tô Hiểu Manh thiếu chút nữa giơ cả hai tay đồng ý.
Chu Dương bất lực, chỉ có thể cô độc một mình thu dọn bát đũa.
May mà trong nhà có máy rửa bát nên không cần phải ở mãi trong phòng bếp.
Đêm về khuya, Chu Dương thu dọn xong bát đũa, đi ra khỏi phòng bếp, nhìn mọi người vừa cười vừa nói xem tivi ở phòng khách, trong lòng dâng lên một sự ấm áp.
So với mục tiêu quay trở về Chu gia, lúc này trong lòng Chu Dương là sự ấm áp dạt dào khó có được.
Trong dịp tết, dù không ít cửa hàng vẫn mở cửa kinh doanh, nhưng đa số đều đóng cửa nghỉ lễ.
Chu Dương khó có được một buổi sáng yên tĩnh hiếm hoi.
Mùng một tết, Chu Dương ngủ đến tận trưa mới chậm rãi rời khỏi giường.
Lúc này, ngoài Tô Hiểu Manh vẫn còn ở trong nhà, toàn bộ những người khác đều đã rời đi.
Dẫu sao, giao thừa ở lại thì còn có thể hiểu được, nhưng mùng một tết vẫn còn ở lại thì không được hay cho lắm.
“Anh Chu Dương, hôm nay chúng ta chơi gì đây?”
Tô Hiểu Manh ôm lấy búp bê ngồi trêи ghế sofa, cười hi hi nhìn Chu Dương vừa đi xuống tầng.
“Ừ, hôm nay chúng ta đi…”
Chu Dương còn đang nghĩ, hôm nay mãi mới có chút thời gian rảnh, vừa hay có thể đưa Tô Hiểu Manh đi lượn quanh nơi nào đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.
“Chờ một chút, anh đi nghe điện thoại.”
Chu Dương nhận điện thoại, quay người trở về phòng.
Chưa kịp về tới phòng, ngay lập tức sắc mặt của Chu Dương trở nên u ám sau khi nghe thấy tiếng nói từ đầu dây bên kia.
“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ tới công ty, các anh đừng hành động hấp tấp.”
Chu Dương trầm giọng nói.
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt Chu Dương trầm mặc như nước, anh không ngờ rằng mới chỉ có một ngày đã xảy ra chuyện như vậy.
“Hiểu Manh, công ty có việc anh phải đi xử lý một chút, em ở nhà xem tivi với mẹ anh nhé, tốt nhất đừng ra ngoài.”
Sau khi dặn dò xong, chào bà Chu một tiếng, Chu Dương lái xe rời đi, nhanh chóng đến công ty Danh Dương.
Lúc này, tại sảnh tầng một của trụ sở công ty Danh Dương.
Mười mấy nhân viên sắc mặt ai nấy đều khó coi đang đứng cùng nhau, cúi đầu xuống, trêи mặt mang theo sự phẫn nộ.
Trước mặt họ, Thường Hạo – phó chủ tịch công ty đang tức giận dạy dỗ bọn họ, hoàn toàn không nể mặt ai.
“Đám người các anh đều là lũ phế vật vô dụng!”
“Để các anh cùng tôi đi điều tra tình hình cửa hàng kinh doanh thì không ai tình nguyện, đến đó xảy ra xung đột với đối phương lại hèn nhát rút lui.”
“Các anh vậy mà lại lựa chọn rời đi trước bỏ mặc tôi ở đấy, trong mắt các anh có còn phó chủ tịch là tôi nữa không?”
“Nếu như tôi không xử phạt các anh, các anh ở công ty còn không biết sẽ làm ra chuyện đần độn gì nữa.”
“Vì vậy tôi quyết định, sa thải toàn bộ các anh, không giữ lại bất cứ ai!”
Thường Hạo lạnh lùng nói, từ trêи cao nhìn xuống mười mấy người kia, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Nhưng lời của hắn vừa nói ra khiến toàn bộ công ty lập tức chấn động.
Lúc này, không chỉ mười mấy người kia, ngay cả những người ở bên cạnh đứng hóng hớt cũng sững sờ.
Sa thải toàn bộ, không giữ một ai?
Hình phạt này cũng thật quá tàn nhẫn.
Công ty Danh Dương từ khi thành lập cho đến nay, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù trước kia công ty Danh Dương từng gặp khó khăn, đã cắt giảm biên chế.
Nhưng lần đó, số lượng bị cắt giảm cũng không nhiều như hôm nay.
Một lần liền sa thải mười mấy người, hơn nữa trong mười mấy người này, không phải toàn bộ đều là nhân viên ở vị trí cơ bản, mà thậm chí còn có vài người đảm nhận chức vụ quản lý.
Mặc dù với thân phận là phó chủ tịch của công ty như Thường Hạo, hoàn toàn có thể làm được chuyện này, nhưng điều này thực sự quá nực cười.
Đây hoàn toàn là quyết định của một mình Thường Hạo, không có sự thảo luận với ban giám đốc của công ty, cũng không có phán quyết cuối cùng của chủ tịch Thẩm Bích Quân.
Dù thế nào, nếu như có người chỉ trích, hoàn toàn có thể phủ định quyết định vừa rồi của Thường Hạo.
Trước mắt thân phận phó chủ tịch của Thường Hạo là lớn nhất, có thể trấn áp hắn, cũng chỉ có chủ tịch Thẩm Bích Quân và cổ đông lớn thứ hai là Chu Dương.
Nhưng hai người này đều không ở công ty, không có ai có thể chống đối với Thường Hạo.
Một khi Thường Hạo thực sự sa thải hơn chục người này, sau khi bọn họ rời đi, cho dù là Thẩm Bích Quân và Chu Dương có muốn hủy bỏ mệnh lệnh này của hắn cũng vô dụng.
“Thường Hạo, anh dựa vào đâu mà làm như thế?”
“Đúng vậy, anh muốn sa thải chúng tôi, chúng tôi rốt cuộc đã vi phạm quy định nào của công ty?”
“Đúng thế, nếu anh không nói ra được nguyên nhân, chúng tôi không phục, chúng tôi không đi.”
“Đúng thế, Thường Hạo, hôm nay anh nhất định phải đưa ra cho chúng tôi một lời giải thích.”
…
Mười mấy người kia thật sự rất tức giận.
Hôm qua vào đêm giao thừa, bị Thường Hạo ép buộc đi tới tòa nhà Hằng Phong thì đã đành, hắn tự mình xảy ra xung đột với người ở tòa nhà Hằng Phong, bị người ta đánh, bây giờ lại trách phạt lên đầu bọn họ, hơn nữa còn sa thải hết tất cả bọn họ.
Cái khác có thể nhẫn nhịn nhưng cái này thực sự không chịu đựng nổi.
Nếu như bọn họ không một lời phản bác, vậy thì quá oan uổng.
“Hừ, tôi là phó chủ tịch công ty, lời tôi nói chính là mệnh lệnh, các anh làm trái lại mệnh lệnh của lãnh đạo, không nghiêm túc thực hiện chức trách, tôi có quyền sa thải các anh.”
“Hơn nữa, các anh chỉ là nhân viên bình thường, phó chủ tịch tôi đây không cần thiết phải giải thích với các anh, các anh chỉ cần lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty Danh Dương là được.”
Thường Hạo lạnh lùng nói.
“Ha ha, Thường tổng thật là uy phong, tôi cũng muốn xem thử, những người này rốt cuộc đã vi phạm quy định nào của công ty để anh có thể ra quyết định bừa bãi, muốn sa thải bọn họ như vậy.”
Chương 729: Đối đầu gay gắt (1)
Chương 729: Đối đầu gay gắt (1)
Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều kinh sợ, vội vàng nhìn qua, muốn xem rốt cuộc là ai dám nói lời như vậy, phải biết rằng câu nói này đã thách thức quyền uy của một phó chủ tịch như Thường Hạo.
Cả công ty Danh Dương cũng không có mấy người.
“Là Chu tổng!”
“Thật không ngờ Chu tổng lại tới đây, lần này có kịch hay xem rồi đây.”
“Hừ, Chu tổng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mọi người, tôi không tin ở công ty này Thường Hạo có thể một tay che trời!”
“Đúng vậy, Thường Hạo có ngang ngược thế nào đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ được Thẩm tổng mời tới, Chu tổng là cổ đông của công ty, một lời nói liền có thể đuổi Thường Hạo cút khỏi công ty.”
“Chu tổng, anh cuối cùng cũng tới rồi, anh mau cứu chúng tôi với!”
…
Đa số nhân viên của công ty Danh Dương sau khi nhìn thấy Chu Dương đột nhiên vô cùng kϊƈɦ động.
Người tới là Chu Dương, là một trong số ít người có đủ năng lực và khí thế vượt qua được Thường Hạo ở công ty này.
Thường Hạo nhìn thấy Chu Dương xuất hiện, con ngươi co rút lại, trái tim cũng đột nhiên bị thắt chặt, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hắn thực sự không ngờ Chu Dương lại tới đây vào lúc này.
Phải biết rằng hôm nay là mùng một tết, Chu Dương không ngoan ngoãn ở nhà lại chạy đến công ty làm gì, anh bị điên rồi sao?
Hơn nữa, việc ở đây chẳng qua là do Thường Hạo nhất thời nổi hứng, trước đó hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào lộ ra ngoài.
Vậy sao Chu Dương biết được?
Hơn nữa nhìn điệu bộ này, Chu Dương rõ ràng là tới đây để ngăn chặn hành vi sai trái của Thường Hạo.
Vừa nhìn thấy Chu Dương xuất hiện, trong đầu Thường Hạo bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh những chuyện xảy ra ở trước tòa nhà Hằng Phong, cảnh bản thân bị áp bức và sỉ nhục, dường như không thể nào gạt đi được, cứ luẩn quẩn ở trong đầu hắn.
Nếu không bởi vì Chu Dương, sao Thường Hạo có thể chịu sự đối xử và sỉ nhục như vậy chứ?
“Chu tổng, đây là chuyện của tôi, không đến lượt anh nhúng tay vào.”
Thường Hạo hừ lạnh lùng một tiếng, sự xuất hiện của Chu Dương mặc dù khiến trong lòng hắn căng thẳng, dáng vẻ như gặp phải kẻ thù lớn, nhưng bất kể nói như thế nào chức vụ của Chu Dương ở công ty chỉ là người phụ trách dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu.
Còn Thường Hạo lại là phó chủ tịch của công ty.
Nếu như chỉ nói về chức vụ, thì chức phó chủ tịch này của Thường Hạo vẫn cao hơn chức vụ phụ trách dự án của Chu Dương.
Theo lý thuyết ngay cả Chu Dương cũng là do Thường Hạo quản lý, nhưng nhìn vào uy danh lớn của Chu Dương trong công ty, hơn nữa trong tay Chu Dương còn có cổ phần của công ty, vì vậy từ trước đến nay Thường Hạo vẫn đều khách khí với anh.
Nhưng liên tiếp chuyện xảy ra trong phòng họp, chuyện ở tòa nhà Hằng Phong và bây giờ là ở sảnh tầng một của tòa nhà trụ sở công ty Danh Dương, trước mặt nhiều nhân viên như vậy, nếu như Thường Hạo lại một lần nữa rút lui, vậy thì sau này danh tiếng và địa vị của hắn ở công ty sẽ gặp phải đả kϊƈɦ rất lớn.
Đây là chuyện không thể nào chấp nhận được với Thường Hạo.
Vì vậy lần này Thường Hạo quyết định cùng Chu Dương chiến đấu đến cùng.
Hắn lại muốn xem thử nếu như giữa mình và Chu Dương thực sự xảy ra xung đột đến mức không thể kiểm soát được, Thẩm Bích Quân sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.
Nhớ lại lúc đầu Thẩm Bích Quân năm lần bảy lượt mời mình tới đây làm việc, sự tự tin trong lòng của Thường Hạo lại càng nhiều hơn.
Nói về năng lực quản lý, Thường Hạo tự tin ngay cả mười Chu Dương cũng sẽ không phải đối thủ của hắn.
“Chu Dương, anh là cổ đông của công ty, vì vậy tôi vẫn luôn tôn trọng anh, nhưng anh đừng quên anh chẳng qua chỉ là người phụ trách hai dự án ở công ty Danh Dương này thôi, tôi mới là phó chủ tịch của công ty, sa thải nhân viên cũng thuộc quyền lợi chính đáng của tôi!”
Thường Hạo lạnh lùng quát lên.
Lúc này nhiều nhân viên cũng vô cùng sững sờ.
Trước đó mọi người nhìn thấy Chu Dương đến, đều cho rằng Thường Hạo sẽ bớt ngang ngược hơn, vậy thì mười mấy nhân viên bị Thường Hạo sa thải kia sẽ tìm thấy hi vọng.
Nhưng bây giờ nghe thấy Thường Hạo nói như vậy mọi người mới phản ứng lại.
Đúng vậy, trước kia bởi vì danh tiếng của Chu Dương trong công ty rất lớn, hơn nữa cũng không có ai dám đối đầu với Chu Dương vì vậy rất nhiều nhân viên luôn cho rằng sự tồn tại của Chu Dương ở công ty là độc nhất vô nhị.
Nhưng bây giờ nghe Thường Hạo nói như vậy, bọn họ mới đột nhiên có phản ứng lại.
Nói về chức vụ, Chu Dương ở trong công ty này chỉ là người phụ trách hai dự án, còn Thường Hạo mới là phó chủ tịch.
Nếu nói về quyền quản lý, Chu Dương đương nhiên không quản được Thường Hạo.
Nói cách khác, ngoại trừ Thẩm Bích Quân, ngay cả Chu Dương với chức vụ của mình cũng không có cách nào phủ định quyết định mà Thường Hạo đưa ra.
Bao gồm cả việc sa thải nhân viên lần này.
Trong giây lát, tất cả mọi người đều im lặng, còn mười mấy nhân viên bị Thường Hạo sa thải ai nấy đều ủ rũ, vẻ mặt không cam tâm, cuối cùng lại quay về với sự bất lực, cười gượng gạo và thất vọng.
Bọn họ dường như đã nhìn thấy kết cục của chính mình, bị Thường Hạo đuổi thẳng ra khỏi cửa.
Mà tất cả chẳng qua là vì hôm qua Thường Hạo ép bọn họ tới tòa nhà Hằng Phong, nhìn thấy Thường Hạo chịu sỉ nhục nhưng không ra tay giúp đỡ hắn.
Đúng là tai bay vạ gió.
Chỉ là, trong mười mấy nhân viên này sẽ có một hai người không cam tâm bị như vậy. Trần Thăng trẻ tuổi nông nổi, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Thường Hạo thì không kìm nén được sự bức bối trong lòng.
Cậu ta mới nhậm chức ở công ty Danh Dương trong năm nay, chỉ hơn nửa năm đã trở thành một quản lý nhỏ.
Mà tài năng của cậu ta đã từng được lãnh đạo cấp cao thừa nhận, chuẩn bị qua hai năm nữa cậu ta sẽ được thăng chức.
Chỉ cần cố gắng hai năm Trần Thăng có thể trở thành quản lý bộ phận, các thứ như mức lương đãi ngộ đều sẽ tăng lên đáng kể.
Nhưng bây giờ tất cả có thể sẽ không còn nữa.
“Chu tổng, chúng tôi không phục, chúng tôi rõ ràng không làm sai bất kì chuyện gì, đều là do Thường Hạo vô liêm sỉ!”
Lúc này, Trần Thăng cần nắm chắc tất cả cơ hội để có thể ở lại, vì vậy trong cơn tức giận, ngay cả những lời chửi bới vô liêm sỉ đều la hét hết lên.
Không ai ngờ Trần Thăng sẽ nói ra những lời như vậy.
Mười mấy nhân viên kia đều cảm thấy bất ngờ, các nhân viên khác cũng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bọn họ, Trần Thăng quả thực là một người trẻ tuổi năng lực rất rốt, hơn nữa tính cách còn lương thiện, rất nhiều người hài lòng cậu ta.
Một chàng trai hiền lành, lương thiện như mọi người thường nghĩ, lúc này lại nói ra lời như vậy thật khiến cho người ta vô cùng bất ngờ.
Sắc mặt của Thường Hạo u ám, quay đầu trừng mắt với Trần Thăng, ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
Hắn không ngờ rằng, vào lúc này lại có người nói ra những lời như vậy, còn chửi hắn vô liêm sỉ.
Hơn nữa người này còn là một trong số mười mấy nhân viên vừa bị hắn sa thải.
Một người bé nhỏ không đáng kể, tồn tại giống như một con kiến trong mắt của Thường Hạo lại dám chửi hắn khốn nạn ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Láo xược, nơi này có chỗ cho cậu nói sao? Cậu là ai? Lãnh đạo của cậu là ai? Lẽ nào bọn họ không nói cho cậu biết thái độ ứng xử với lãnh đạo là như thế nào sao?”
Thường Hạo tức giận, chỉ vào mũi của Trần Thăng nghiêm khắc chỉ trích.
Lúc này Thường Hạo giống như một con sư tử đang giận dữ, bất kỳ ai xuất hiện cũng sẽ phải nhận lấy những lời chỉ trích không thương tiếc của hắn.
Chương 721: Biện pháp (1)
Không riêng gì Chu Dương mà những người khác trong phòng như Bào Ca, La Hải đều ngạc nhiên nhìn Nhậm Phong và Chu Dương.
Vừa nãy Nhậm Phong nói ông ta biết về Chu Dương, nói ra một cách tự nhiên không hề che giấu, hơn nửa gương mặt còn nở nụ cười tươi, có vẻ ông ta là người rất dễ gần.
Bào Ca chỉ hiểu sơ qua về tính cách của Nhậm Phong, trước đây chỉ có Hổ Gia mới tiếp xúc nhiều với Nhậm Phong, Bào Ca chỉ là một đàn em thân cận bên Hổ Gia mà thôi.
Thế nên mặc dù anh ta cảm thấy Nhậm Phong nói như vậy với Chu Dương hơi kì quái, nhưng cũng không phải quá khó hiểu.
Chưa nói đến việc Chu Dương là cổ đông công ty Danh Dương, cũng là người phụ trách hai dự án mới nhất, mà anh cũng có không ít mối quan hệ ở Đông Hải.
Chỉ là trước mắt nhóm người Hứa Du đang để mắt tới cửa hàng cuối cùng của công ty Danh Dương do Nhậm Phong quản lý. Mặc dù Nhậm Phong đã từ chối không bán lại cho Hứa Du nhưng ông ta không thể không biết chút gì về công ty Danh Dương.
Chu Dương là người của công ty Danh Dương, Nhậm Phong biết đến cũng là điều hiển nhiên.
Bào Ca không may mảy nghi ngờ gì, nhưng La Hải ở một bên khẽ kinh ngạc.
Người khác có lẽ không biết nhiều về tính cách của Nhậm Phong, nhưng La Hải là thư kí của Nhậm Phong, đã làm việc cạnh Nhậm Phong nhiều năm, tính đến hôm nay đã hơn hai mươi năm.
Hơn nữa La Hải là cháu trai của Nhậm Phong.
Thế nên La Hải hiểu rất rõ tính cách của Nhậm Phong.
Không đề cập đến chuyện Chu Dương là quản lý cấp cao của công ty Danh Dương, dù anh là con cháu gia tộc hạng nhất ở Đông Hải thì trong mắt Nhậm Phong cũng không là gì. Dĩ nhiên nếu là gia chủ đương nhiệm của gia tộc hạng nhất thì không cần nói nữa.
Mấy chục năm nay, La Hải vẫn chưa từng gặp được người nào đáng để Nhậm Phong nói chuyện thân thiết như vậy.
Lẽ nào Chu Dương này có bí mật và thân phận mà người khác không biết sao?
La Hải không biết, cũng không đoán ra được.
Nhưng anh ta biết Nhậm Phong đã biểu lộ ý thân thiết với Chu Dương như vậy thì cháu trai kiêm thư kí này dĩ nhiên cũng phải tỏ ra gần gũi với Chu Dương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt La Hải trở nên ôn hòa, nhìn Chu Dương cũng càng hòa nhã hơn.
Chu Dương sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn Nhậm Phong, ông ta trông có vẻ không giống đang nói lời tốt đẹp để lừa gạt mình.
Lẽ nào ông ta thật sự biết mình hay đã điều tra về mình?
Vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Chu Dương.
Chu Dương biết trước đó anh không có bất kì mối quan hệ nào với tòa nhà Hằng Phong này.
Ngay cả cửa hàng kinh doanh ở tầng một tòa nhà Hằng Phong cũng do người bên bộ phận thương mại công ty Danh Dương phụ trách, anh thậm chí không hỏi về những vấn đề bên này.
Nhưng tạm thời không nói những thứ khác, bây giờ thiện ý của Nhậm Phong lại là chuyện vô cùng tốt với Chu Dương.
Chí ít có thể liên kết với Nhậm Phong để đối phó với đám người Hứa Du.
“Không ngờ ông Nhậm lại biết tôi, thật khiến tôi cảm thấy hơi lo sợ vì nhận được sự quan tâm.”
Cho dù ông Nhậm nói thật hay giả, thì vẫn chỉ là biểu hiện bên ngoài, suy cho cùng ông ta cũng thể hiện thiện ý, Chu Dương sẽ không có ý nghĩ tỏ ra kiêu ngạo gì.
Người khác nhường anh một, dĩ nhiên anh sẽ tự tôn trọng người khác mười.
Bạn cho tôi thể diện thì tất nhiên tôi cũng giữ thể diện cho bạn, nguyên tắc giao thiệp giữa con người với nhau là như vậy.
“Ha ha, Chu Dương, còn trẻ tuổi mà khá lắm.”
Nhậm Phong nhìn Chu Dương, ông ta rất hài lòng với biểu hiện vừa nãy của anh, nụ cười trêи mặt càng vui vẻ.
“Ngồi đi.”
Nhậm Phong nhẹ giọng nói rồi tự mình ngồi lên ghế sofa, vị trí ngồi của ông ta là ghế chính giữa thể hiện sự tôn kính.
Đương nhiên trong những người có mặt trong phòng, Nhậm Phong là người lớn tuổi nhất, vai vế cũng lớn nhất. Hơn nữa thành tựu ông ta đạt được hiện nay cũng không ai sánh bằng, ngồi ở vị trí chính giữa cũng không ai có ý kiến gì.
Còn mấy người Chu Dương và Bào Ca cũng tự ngồi vào chỗ của mình.
“Thằng nhóc A Hổ bây giờ sao rồi?”
Sau khi mọi người đã yên vị, Nhậm Phong không nói thẳng về Chu Dương và chuyện công ty Danh Dương, mà mỉm cười với Bào Ca hỏi về chuyện của Hổ Gia.
Từ cách xưng hô của Nhậm Phong với Hổ Gia, Chu Dương cũng có thể nhận ra được phần nào.
Với địa vị của Hổ Gia ở Đông Hải hiện giờ, Nhậm Phong có thể tùy ý gọi ông ấy là A Hổ, đây rõ ràng là cách xưng hô của người vai vế ở trêи với người bề dưới.
Điều này chứng tỏ năm đó Nhậm Phong có địa vị thế nào trêи giang hồ ở Đông Hải.
Mặc dù Chu Dương chưa từng trải qua nhưng anh cũng có thể tưởng tượng được.
Vào thời kì đó, những người như Nhậm Phong, Hổ Gia hẳn là nhân vật trí dũng kiệt xuất.
“Hổ Gia rất ổn, bây giờ ông ấy đã không còn quản chuyện trêи giang hồ nữa, ông ấy đưa theo một vài anh em chúng tôi cùng làm ăn, cuộc sống bây giờ cũng khá ổn.”
Bào Ca cười nói, vẫn rất tôn kính với Nhậm Phong.
“Ừ, vậy thì tốt.”
Nhậm Phong dường như cũng chỉ tùy ý hỏi thăm, sau khi nghe Bào Ca nói như vậy, ông ta chuyển tầm mắt của mình lên người Chu Dương.
“Tôi biết cậu đến đây với mục đích gì, chỉ là không biết cậu, hay nói đúng hơn là công ty Danh Dương có dự định thế nào.”
Nhậm Phong nhìn Chu Dương, vẻ mặt không còn thư thái như lúc ban đầu mà lộ ra vẻ nghiêm túc.
Trong căn phòng này, Nhậm Phong có địa vị và thân phận cao nhất.
Bất kì một câu nói nào của ông ta đều có sức ảnh hưởng không nhỏ đến mọi người.
Lúc vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm túc, nhiệt độ cả căn phòng tăng lên vài độ, một áp lực vô hình trong nháy mắt tản ra khắp căn phòng.
Mà khí thế này không phải Nhậm Phong muốn nhằm vào ai cả.
Chu Dương nheo mắt, anh không phải là người bình thường, anh biết lai lịch của nhóm người Hứa Du từ tin tức của Bào Ca.
Đó là nhóm người của gia tộc ẩn dật ở Đông Hải, lớn mạnh và đáng sợ hơn những gia tộc hàng đầu như Tôn gia, Tô gia, Đinh gia.
Mặc dù Hứa Du chỉ tiếp xúc với Nhậm Phong một lần nhưng qua vẻ mặt và giọng điệu vừa nãy của Nhậm Phong, Chu Dương cũng đoán được Nhậm Phong biết rất rõ về nhóm người Hứa Du.
Nếu không dù có là người của gia tộc hạng nhất thì cũng không thể có bất kì uy hϊế͙p͙ nào với Nhậm Phong, cũng sẽ không khiến ông ta trở nên nghiêm túc đến vậy.
“Chắc hẳn ông Nhậm cũng biết lai lịch của nhóm người kia, mặc dù khó giải quyết nhưng không phải không có cách ứng phó.”
Chu Dương trầm giọng nói, lúc này anh quả thật không có cách nào tốt để đối phó với bọn người kia, nhưng anh biết những người bên phe mình đều có một loại khí thế.
Chính vì có khí thế như vậy mới có thể thản nhiên đối mặt với mấy người Hứa Du kia.
Thế nên anh không thể nói ra mấy lời không hay gì đó, bằng không một khi đánh mất khí thế thì muốn đối phó với nhóm người Hứa Du kia không còn đơn giản nữa.
“Ồ? Cậu có cách? Cách gì? Tôi muốn nghe xem sao.”
Nhậm Phong nghe Chu Dương nói như vậy, trêи mặt lộ ra vẻ bất ngờ, ánh mắt nhìn Chu Dương càng trở nên tò mò.
Chương 722: Biện pháp (2)
Chương 722: Biện pháp (2)
Hiển nhiên, lời nói của Chu Dương khiến Nhậm Phong khá bất ngờ.
Dẫu sao với năng lực của Nhậm Phong, nếu muốn điều tra thông tin về Chu Dương và công ty Danh Dương thì không phải là không thể.
Thậm chí, Nhậm Phong đã điều tra rõ ràng cả lúc Chu Dương học tiểu học, cũng biết chỗ dựa lớn nhất hiện tại của Chu Dương là công ty Danh Dương, Tô gia và cả câu lạc bộ Silver Lake của Trần Thế Hào.
Tuy nhiên, trong lòng Nhậm Phong hiểu rõ, đối phó với người như Hứa Du, chỉ dựa vào chút thế lực này thì chẳng thấm vào đâu.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng tin tức giữa hai bên đã không tương xứng.
Thông tin về Tô gia, công ty Danh Dương, câu lạc bộ Silver Lake rất dễ tra xét, vậy nên tin tức nội bộ cũng khó mà che giấu được.
Thế nhưng, ngoài việc biết đối phương đến từ gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải, bọn họ không hề có thêm bất cứ thông tin nào khác về đám người Hứa Du.
Thậm chí, ngay cả thông tin về gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải cũng rất mơ hồ.
Vì vậy, Nhậm Phong thực sự rất kinh ngạc khi Chu Dương nói anh có cách đối phó với đám người Hứa Du.
Trêи thực tế, mấy ngày trước, đám người Hứa Du đã đến tận nơi, thẳng thắn đưa ra yêu cầu muốn mua lại cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương.
Giá cả trao đổi mà đám người Hứa Du đưa ra không hề thấp, đủ để Nhậm Phong hoàn vốn, còn có thể kiếm lãi lớn.
Nhưng Nhậm Phong đã từ chối.
Hứa Du cũng không cưỡng ép, tuy nhiên trước khi rời đi, hắn lại cho Nhậm Phong một thời hạn.
Bảy ngày.
Sau bảy ngày, đúng vào ngày mồng bốn đầu năm mới, cũng là ngày các cửa hàng ở thành phố mở cửa trở lại sau tết, hắn sẽ quay trở lại.
Tới lúc đó, Hứa Du không muốn nghe lời từ chối từ Nhậm Phong nữa.
Cho dù lời từ chối ấy do chính miệng Nhậm Phong nói ra.
Nhậm Phong không nói gì, đương nhiên ông ta biết rõ, Hứa Du có đủ tự tin để nói như vậy.
Cho dù địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải không hề thấp, ngay cả những nhân vật cấp bậc gia chủ của các gia tộc hạng nhất, cũng có không ít người được xem là thế hệ sau của Nhậm Phong, nhưng trong mắt Hứa Du, Nhậm Phong chỉ là một người có chút thực lực mà thôi, hắn dư sức để gây khó dễ cho ông.
Không chỉ Nhậm Phong nhìn Chu Dương với ánh mắt đầy nghi ngờ, đến cả Ngưu Xuyên, Bào Ca và mấy người khác cũng kinh ngạc nhìn Chu Dương.
Bởi vì những lời này Chu Dương chưa từng nói, cũng chưa hề bàn bạc với họ.
Bây giờ đột nhiên nói ra, nếu anh không nghĩ ra cách thuyết phục Nhậm Phong, hậu quả vô cùng khó lường.
Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Chu Dương thầm cười gượng gạo.
Vốn dĩ, khi chưa hiểu rõ đối phương Chu Dương cũng không muốn liều lĩnh đối đầu với một người thuộc gia tộc ẩn dật Hứa gia như Hứa Du.
Thế nhưng bây giờ xem ra anh không muốn xung đột với người khác, nhưng người ta lại không muốn vậy.
Chỉ trong vài ngày, liên tiếp thu mua tám cửa hàng ở quận Phổ Đà, hơn nữa còn dùng thủ đoạn hung bạo tàn nhẫn, hoàn toàn không giống kiểu muốn nói chuyện tử tế.
Vì vậy Chu Dương buộc phải suy nghĩ đến khả năng tệ nhất.
Quả thật, bất cứ thế lực nào ở Đông Hải, ngay cả gia tộc hạng nhất, câu lạc bộ Silver Lake, tòa nhà Hằng Phong sợ rằng cũng không thể đối phó với Hứa Du xuất thân từ gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Thế nhưng Chu Dương còn có con át chủ bài.
Có điều, lá bài này chưa đến bước cuối cùng thì chưa nên lật.
Gương mặt Chu Dương đầy vẻ do dự, anh nhìn Nhậm Phong và những người khác, trong lòng không thể đưa ra quyết định.
Tất nhiên nếu anh nói ra con át chủ bài của mình, điều này sẽ khiến mọi người yên tâm hơn, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ thông tin ra ngoài.
Chu Dương không biết rõ về đám người Hứa Du, cũng không biết ở đây có người nào sẽ tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài hay không.
Nếu vậy, mấy người Hứa Du sẽ đề phòng, điều này đối với Chu Dương mà nói thì được nhiều hơn mất.
“Xem ra anh bạn Chu Dương thật sự có cách. Lúc này không tiện thì không nhất thiết phải nói đâu.”
“Hôm nay mọi người đến đây, chắc là có kế hoạch cơ bản rồi đúng không? Nói nghe xem nào.”
Nhậm Phong bỗng nhiên lên tiếng, khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Dương.
Nhậm Phong đã mở lời, những người khác mặc dù vẫn tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chu Dương thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ Nhậm Phong truy hỏi đến cùng, anh không biết phải nói thế nào, đến lúc đó dù Chu Dương không muốn nhưng vì đại cuộc vẫn phải lộ ra con át chủ bài.
May thay, Nhậm Phong không phải là kiểu người lỗ mãng.
Ngay lập tức, Chu Dương nói ra một vài kế hoạch của mình.
Chu Dương và các quản lý cấp cao đã thảo luận những kế hoạch này tại phòng họp của công ty Danh Dương.
Bởi vì những kế hoạch này cần tất cả mọi người cùng tham gia, không chỉ bên phía Chu Dương mà còn cần bên phía Nhậm Phong phối hợp, cho nên nói ra cũng không sao cả.
Chu Dương từng bước vạch ra kế hoạch của mình, một phương án tương đối khả thi được trình bày trước mặt mọi người.
Nhậm Phong không ngừng gật đầu, trong mắt đầy vui vẻ, nhìn Chu Dương càng thêm hài lòng.
“…Về cơ bản, điều bây giờ chúng ta cần làm là trước khi đám người Hứa Du trở mặt, chúng ta cũng không nhất thiết phải gây chiến, dù sao mục tiêu của bọn họ là cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, chỉ cần mục tiêu của họ không thay đổi, vậy thì sớm muộn cũng có ngày sẽ ra tay.”
Chu Dương thở dài, kế hoạch này tuy không phức tạp, nhưng lại liên quan đến rất nhiều người.
Nhất là yêu cầu với bên Nhậm Phong không hề thấp.
Vì vậy, lúc Chu Dương nói, cố gắng nhẹ giọng uyển chuyển nhất có thể, để bên phía Nhậm Phong không có quá nhiều sự chống đối.
Nghe kế hoạch của Chu Dương, Nhậm Phong trầm tư, còn La Hải khẽ gật đầu.
Quả thực La Hải cũng có ấn tượng sâu sắc với đám người Hứa Du.
Khi đối diện với Hứa Du, lần đầu tiên La Hải thấy vẻ nghiêm trọng trêи mặt Nhậm Phong.
Kế hoạch của Chu Dương mặc dù chưa chắc chắn có thể đối phó với đám người Hứa Du, nhưng tiếp xúc ban đầu giữa hai bên lại khả thi, đặc biệt là điều này có khả năng liên quan đến vấn đề an toàn của Nhậm Phong.
“Chủ tịch Nhậm, tôi thấy kế hoạch của Chu tiên sinh có thể thực hiện được, trước mắt, chúng ta vẫn chưa biết rõ về đám người Hứa Du, mạo hiểm xung đột hậu quả sẽ rất khó lường, cách tốt nhất chính là án binh bất động, chờ đối phương tự tìm đến.”
La Hải lập tức nhỏ giọng nói.
La Hải là cháu trai kiêm thư ký cũng là cố vấn của Nhậm Phong trong nhiều vấn đề, có thể đưa cho ông ta vài lời khuyên.
Yên tĩnh.
La Hải nói xong, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng.
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào Nhậm Phong, việc nên làm Chu Dương đều đã làm rồi, còn lại là tùy thuộc vào quyết định của Nhậm Phong.
Nếu Nhậm Phong đồng ý thì mọi việc cứ vui vẻ tiến hành theo đúng kế hoạch Chu Dương.
Nhưng nếu Nhậm Phong không đồng ý, vậy thì…
“Được, cứ làm thế đi, có điều về phía tôi, mọi người không cần lo lắng, đám người Hứa Du vẫn chưa dám động đến tôi đâu.”
Nhậm Phong gật đầu, khẽ nói, ánh mắt ông ta sắc bén, giọng điệu hết sức tự tin, lộ ra vẻ bá đạo.
Chương 723: Sắp xếp
Chương 723: Sắp xếp
Hiển nhiên, lời nói của Chu Dương khiến Nhậm Phong khá bất ngờ.
Dẫu sao với năng lực của Nhậm Phong, nếu muốn điều tra thông tin về Chu Dương và công ty Danh Dương thì không phải là không thể.
Thậm chí, Nhậm Phong đã điều tra rõ ràng cả lúc Chu Dương học tiểu học, cũng biết chỗ dựa lớn nhất hiện tại của Chu Dương là công ty Danh Dương, Tô gia và cả câu lạc bộ Silver Lake của Trần Thế Hào.
Tuy nhiên, trong lòng Nhậm Phong hiểu rõ, đối phó với người như Hứa Du, chỉ dựa vào chút thế lực này thì chẳng thấm vào đâu.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng tin tức giữa hai bên đã không tương xứng.
Thông tin về Tô gia, công ty Danh Dương, câu lạc bộ Silver Lake rất dễ tra xét, vậy nên tin tức nội bộ cũng khó mà che giấu được.
Thế nhưng, ngoài việc biết đối phương đến từ gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải, bọn họ không hề có thêm bất cứ thông tin nào khác về đám người Hứa Du.
Thậm chí, ngay cả thông tin về gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải cũng rất mơ hồ.
Vì vậy, Nhậm Phong thực sự rất kinh ngạc khi Chu Dương nói anh có cách đối phó với đám người Hứa Du.
Trêи thực tế, mấy ngày trước, đám người Hứa Du đã đến tận nơi, thẳng thắn đưa ra yêu cầu muốn mua lại cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương.
Giá cả trao đổi mà đám người Hứa Du đưa ra không hề thấp, đủ để Nhậm Phong hoàn vốn, còn có thể kiếm lãi lớn.
Nhưng Nhậm Phong đã từ chối.
Hứa Du cũng không cưỡng ép, tuy nhiên trước khi rời đi, hắn lại cho Nhậm Phong một thời hạn.
Bảy ngày.
Sau bảy ngày, đúng vào ngày mồng bốn đầu năm mới, cũng là ngày các cửa hàng ở thành phố mở cửa trở lại sau tết, hắn sẽ quay trở lại.
Tới lúc đó, Hứa Du không muốn nghe lời từ chối từ Nhậm Phong nữa.
Cho dù lời từ chối ấy do chính miệng Nhậm Phong nói ra.
Nhậm Phong không nói gì, đương nhiên ông ta biết rõ, Hứa Du có đủ tự tin để nói như vậy.
Cho dù địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải không hề thấp, ngay cả những nhân vật cấp bậc gia chủ của các gia tộc hạng nhất, cũng có không ít người được xem là thế hệ sau của Nhậm Phong, nhưng trong mắt Hứa Du, Nhậm Phong chỉ là một người có chút thực lực mà thôi, hắn dư sức để gây khó dễ cho ông.
Không chỉ Nhậm Phong nhìn Chu Dương với ánh mắt đầy nghi ngờ, đến cả Ngưu Xuyên, Bào Ca và mấy người khác cũng kinh ngạc nhìn Chu Dương.
Bởi vì những lời này Chu Dương chưa từng nói, cũng chưa hề bàn bạc với họ.
Bây giờ đột nhiên nói ra, nếu anh không nghĩ ra cách thuyết phục Nhậm Phong, hậu quả vô cùng khó lường.
Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Chu Dương thầm cười gượng gạo.
Vốn dĩ, khi chưa hiểu rõ đối phương Chu Dương cũng không muốn liều lĩnh đối đầu với một người thuộc gia tộc ẩn dật Hứa gia như Hứa Du.
Thế nhưng bây giờ xem ra anh không muốn xung đột với người khác, nhưng người ta lại không muốn vậy.
Chỉ trong vài ngày, liên tiếp thu mua tám cửa hàng ở quận Phổ Đà, hơn nữa còn dùng thủ đoạn hung bạo tàn nhẫn, hoàn toàn không giống kiểu muốn nói chuyện tử tế.
Vì vậy Chu Dương buộc phải suy nghĩ đến khả năng tệ nhất.
Quả thật, bất cứ thế lực nào ở Đông Hải, ngay cả gia tộc hạng nhất, câu lạc bộ Silver Lake, tòa nhà Hằng Phong sợ rằng cũng không thể đối phó với Hứa Du xuất thân từ gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Thế nhưng Chu Dương còn có con át chủ bài.
Có điều, lá bài này chưa đến bước cuối cùng thì chưa nên lật.
Gương mặt Chu Dương đầy vẻ do dự, anh nhìn Nhậm Phong và những người khác, trong lòng không thể đưa ra quyết định.
Tất nhiên nếu anh nói ra con át chủ bài của mình, điều này sẽ khiến mọi người yên tâm hơn, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ thông tin ra ngoài.
Chu Dương không biết rõ về đám người Hứa Du, cũng không biết ở đây có người nào sẽ tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài hay không.
Nếu vậy, mấy người Hứa Du sẽ đề phòng, điều này đối với Chu Dương mà nói thì được nhiều hơn mất.
“Xem ra anh bạn Chu Dương thật sự có cách. Lúc này không tiện thì không nhất thiết phải nói đâu.”
“Hôm nay mọi người đến đây, chắc là có kế hoạch cơ bản rồi đúng không? Nói nghe xem nào.”
Nhậm Phong bỗng nhiên lên tiếng, khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Dương.
Nhậm Phong đã mở lời, những người khác mặc dù vẫn tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chu Dương thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ Nhậm Phong truy hỏi đến cùng, anh không biết phải nói thế nào, đến lúc đó dù Chu Dương không muốn nhưng vì đại cuộc vẫn phải lộ ra con át chủ bài.
May thay, Nhậm Phong không phải là kiểu người lỗ mãng.
Ngay lập tức, Chu Dương nói ra một vài kế hoạch của mình.
Chu Dương và các quản lý cấp cao đã thảo luận những kế hoạch này tại phòng họp của công ty Danh Dương.
Bởi vì những kế hoạch này cần tất cả mọi người cùng tham gia, không chỉ bên phía Chu Dương mà còn cần bên phía Nhậm Phong phối hợp, cho nên nói ra cũng không sao cả.
Chu Dương từng bước vạch ra kế hoạch của mình, một phương án tương đối khả thi được trình bày trước mặt mọi người.
Nhậm Phong không ngừng gật đầu, trong mắt đầy vui vẻ, nhìn Chu Dương càng thêm hài lòng.
“…Về cơ bản, điều bây giờ chúng ta cần làm là trước khi đám người Hứa Du trở mặt, chúng ta cũng không nhất thiết phải gây chiến, dù sao mục tiêu của bọn họ là cửa hàng kinh doanh cuối cùng ở quận Phổ Đà, chỉ cần mục tiêu của họ không thay đổi, vậy thì sớm muộn cũng có ngày sẽ ra tay.”
Chu Dương thở dài, kế hoạch này tuy không phức tạp, nhưng lại liên quan đến rất nhiều người.
Nhất là yêu cầu với bên Nhậm Phong không hề thấp.
Vì vậy, lúc Chu Dương nói, cố gắng nhẹ giọng uyển chuyển nhất có thể, để bên phía Nhậm Phong không có quá nhiều sự chống đối.
Nghe kế hoạch của Chu Dương, Nhậm Phong trầm tư, còn La Hải khẽ gật đầu.
Quả thực La Hải cũng có ấn tượng sâu sắc với đám người Hứa Du.
Khi đối diện với Hứa Du, lần đầu tiên La Hải thấy vẻ nghiêm trọng trêи mặt Nhậm Phong.
Kế hoạch của Chu Dương mặc dù chưa chắc chắn có thể đối phó với đám người Hứa Du, nhưng tiếp xúc ban đầu giữa hai bên lại khả thi, đặc biệt là điều này có khả năng liên quan đến vấn đề an toàn của Nhậm Phong.
“Chủ tịch Nhậm, tôi thấy kế hoạch của Chu tiên sinh có thể thực hiện được, trước mắt, chúng ta vẫn chưa biết rõ về đám người Hứa Du, mạo hiểm xung đột hậu quả sẽ rất khó lường, cách tốt nhất chính là án binh bất động, chờ đối phương tự tìm đến.”
La Hải lập tức nhỏ giọng nói.
La Hải là cháu trai kiêm thư ký cũng là cố vấn của Nhậm Phong trong nhiều vấn đề, có thể đưa cho ông ta vài lời khuyên.
Yên tĩnh.
La Hải nói xong, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng.
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào Nhậm Phong, việc nên làm Chu Dương đều đã làm rồi, còn lại là tùy thuộc vào quyết định của Nhậm Phong.
Nếu Nhậm Phong đồng ý thì mọi việc cứ vui vẻ tiến hành theo đúng kế hoạch Chu Dương.
Nhưng nếu Nhậm Phong không đồng ý, vậy thì…
“Được, cứ làm thế đi, có điều về phía tôi, mọi người không cần lo lắng, đám người Hứa Du vẫn chưa dám động đến tôi đâu.”
Nhậm Phong gật đầu, khẽ nói, ánh mắt ông ta sắc bén, giọng điệu hết sức tự tin, lộ ra vẻ bá đạo.
Chương 724: Cùng nhau tụ tập!
Chương 724: Cùng nhau tụ tập!
Một mình một đường, Chu Dương nhanh chóng đến cổng biệt thự.
Anh chưa mở cửa, đã nghe thấy tiếng cười nói vang lên trong biệt thự.
“Gì vậy? Sao lại cảm thấy có nhiều người thế này?”
Tai Chu Dương tập trung nghe ngóng, cảm giác trong căn nhà trừ mẹ ra, phải có ít nhất hai phụ nữ khác.
Nhưng chỗ này trừ Liễu Tuyết biết, đến Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân còn không rõ, thì trong đó là ai?
Anh giữ nghi vấn trong lòng, nhanh chóng mở cửa, nhìn mấy người trong phòng khách.
Trong nháy mắt, Chu Dương ngẩn ngơ cả người.
Tưởng trong phòng khách chỉ có hai người, hóa ra…
Liễu Tuyết, Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Trần Hân, thậm chí cả Tô Hiểu Manh đều ở bên trong.
Trừ bà Chu thì có đến năm người phụ nữ nữa.
Chuyện gì thế?
Nhất thời anh không biết chuyện gì đang xảy ra, sao lại nhiều người đến biệt thự của anh vậy, mà sao họ biết chỗ này?
Chu Dương nhẹ nhàng mở cửa, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mấy người trong phòng khách.
Lúc anh sững sờ, họ lại dồn dập nhìn anh.
“Anh Dương.”
Tô Hiểu Manh là người tự nhiên nhất, nhỏ tuổi nhất, nhìn qua giống như đứa trẻ, không giống những người khác thu mình lại, lúc thấy Chu Dương thì vội nhảy lên ghế sofa rồi chạy về phía anh, vui mừng nhào vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn liên tục mè nheo trong lồng ngực Chu Dương, một giây cũng không yên.
“Chu Dương, giờ con mới về à.”
Bà Chu thấy Chu Dương trở về, đột nhiên không cười nữa mà giả bộ cáu giận đi nhanh về phía trước, bỏ thứ trong tay anh xuống rồi kéo anh vào phòng khách.
“Nhiều bạn của con tới đây, vậy mà con không bảo mẹ, nên mẹ không kịp chuẩn bị gì.”
Bà Chu dù nghe như đang trách cứ, nhưng giọng điệu hay gương mặt đều nở nụ cười vui vẻ, xem ra tâm trạng của bà khác hẳn với lời bà đang nói.
Chu Dương giống như một con rối, bị mẹ đẩy vào phòng khách, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, anh cứng họng không biết nên nói gì.
Nhất là ánh mắt Tạ Linh Ngọc nhìn anh, trông vô cùng bình tĩnh, nhưng có vẻ ẩn dưới đó là gió bão.
Thẩm Bích Quân nhìn anh ngẫm nghĩ, nhưng cũng có vài tia hứng thú.
Trần Hân thì vừa có vẻ mừng rỡ, lại vừa có chút sợ hãi.
Còn Liễu Tuyết nhìn có chút mong đợi, song lại hơi có sự mất mát.
Ánh mắt bọn họ vô cùng phức tạp, may là năng lực chịu đựng của Chu Dương rất cao, nếu không thì giờ phút này đã không chịu nổi.
Rõ ràng ngoại trừ có mối quan hệ vợ chồng với Tạ Linh Ngọc ra, với những người còn lại anh chẳng có quan hệ gì.
Nhưng Chu Dương cảm thấy anh giống như rơi vào bãi chiến trường, dù làm gì cũng sẽ bị hành hạ.
“Ha ha, mọi người sao đến đây vậy?”
Chu Dương ho khan vài tiếng, tự động lảng tránh ánh mắt không dám đối diện ai, tránh bị bọn họ nhìn ra sự quẫn bách của anh lúc này.
“Không phải mai là giao thừa sao, tôi không có nhà để về, nhớ lại có người nào bảo đảm với tôi, nhưng thấy không đáng tin lắm nên tôi phải tự tìm tới.”
Thẩm Bích Quân lên tiếng đầu tiên, thấy Chu Dương không dám nhìn mình thì khẽ cười một tiếng.
“Bố em bảo em tới.”
Trần Hân vốn là người ít nói, lúc này cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt tươi cười nhìn Chu Dương, như thể thấy anh cô vô cùng vui vẻ.
“Chúng ta là vợ chồng, nên giao thừa muốn ở cùng anh.”
Tạ Linh Ngọc dứt khoát, lạnh lùng nói vài lời.
Cô thẳng thắn đề cập đến mối quan hệ vợ chồng của mình và Chu Dương trước mặt mọi người.
Lần này, không chỉ khiến những người còn lại bất ngờ, đến cả Chu Dương cũng rất kinh ngạc, không tự chủ được nhìn về phía Linh Ngọc.
Anh không ngờ giờ cô lại nói những lời như thế, điều này hoàn toàn khác với cô trước đây.
Chu Dương chưa bao giờ thấy cô chủ động như vậy.
Hơn nữa, anh cũng nhanh trí nhận ra, Tạ Linh Ngọc nói xong, sắc mặt cô lập tức đỏ ửng lên, lan ra tận sau tai, trêи cổ cũng hiện chút hồng hồng, khiến người khác không khỏi chảy nước miếng.
“Ực.”
Chu Dương không kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, anh cảm giác mọi hiểu biết về Linh Ngọc trước đây đều chưa kĩ càng.
Lúc trước anh cho rằng cô không coi trọng cuộc hôn nhân này với anh, nhưng biểu hiện hôm nay, xem ra cô có để tâm.
Nhưng lời này, e là không chỉ nói rõ ý định, mà còn để cảnh cáo người phụ nữ khác, thể hiện lập trường, khiến họ không dám có ý đồ xấu.
Đúng như dự đoán, Tạ Linh Ngọc nói xong, sắc mặt Thẩm Bích Quân bỗng hơi cứng đờ, tuy khôi phục lại rất nhanh, nhưng Chu Dương đã chú ý tới sự thay đổi đó.
Sắc mặt Trần Hân không khác biệt gì, chẳng qua đôi mi thanh tú khẽ chớp, như đang xem xét vấn đề gì khó.
Còn Liễu Tuyết im lặng bên kia thì biểu cảm vô cùng ảm đạm, ánh mắt vừa nãy còn mang sự trông đợi, trong nháy mắt ỉu xìu xuống, gần như không còn sáng long lanh nữa.
Có thể thấy lời nói vừa rồi của Tạ Linh Ngọc cực kì có uy lực.
Dĩ nhiên ở đây còn có cô gái hồn nhiên Tô Hiểu Manh, nghe lời tuyên bố chủ quyền của Tạ Linh Ngọc giống như nước đổ đầu vịt, vẫn cứ dựa chặt trêи vai Chu Dương, tay thậm chí còn vòng ôm lấy anh.
“Tôi đi xem có giúp được thêm cho cô Chu không.”
Giọng Liễu Tuyết trầm trầm, nghe rất lạnh lùng.
Lúc trước, Liễu Tuyết rất ấn tượng về thân phận của Chu Dương – người có thể khiến ông chủ của cô, ông chủ ở vịnh Lục Cảnh cẩn thận tiếp đãi. Chuyện này cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô mãi.
Cho đến mấy ngày trước, Liễu Tuyết gặp lại anh ở vịnh Lục Cảnh, sự hiếu kì đã ngủ yên lại trở mình trỗi dậy.
Rồi trải qua sự việc ở câu lạc bộ Silver Lake, khiến ấn tượng về anh của cô càng sâu sắc hơn.
Nhất là khi Liễu Tuyết bị Lý Minh Phong nhà Lý gia dẫn lên tầng hai câu lạc bộ, chợt Chu Dương xuất hiện ngăn hắn lại. Khoảnh khắc đó, anh trở thành anh hùng trong lòng cô, người cưỡi gió đạp mây đến cứu cô.
Lúc ấy, tâm trí Liễu Tuyết nảy sinh một ý niệm, nỗi mong ngóng Chu Dương ngày càng mất kiểm soát.
Thậm chí khi bà Chu thân thiết với cô, Liễu Tuyết còn nghĩ khéo cô và anh có cơ hội ở bên nhau.
Chương 725
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Ừ.”
Chu Dương khẽ gật đầu, dù trong lòng vẫn hơi bất ngờ trước biểu cảm của bọn họ, nhưng anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Được rồi, buông tay ra nào, người anh toàn mồ hôi.”
Thấy Tô Hiểu Manh vẫn ôm chặt mình, anh bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào đầu cô.
Giờ trong lòng anh cũng dễ chịu hơn một chút, nhìn những người phụ nử ở đây cũng không còn kinh ngạc như trước.
Hơn nữa, bị Tô Hiểu Manh ôm chặt như vậy trước mặt mọi người, thi thoảng bọn họ còn quay lại nhìn đầy dè chừng, khiến anh không khỏi muốn che mặt xấu hổ.
“Được rồi, anh Dương, lần này em qua đây để đặc biệt thăm anh.”
Tô Hiểu Manh chu môi, buông tay ra, trịnh trọng nhìn Chu Dương nói.
“Từ đâu tới? Em từ thủ đô đến đây ư?”
Chu Dương tò mò hỏi, anh biết nhóm Rocket Girls luôn ở thủ đô, hình như để chuẩn bị cho buổi biểu diễn năm mới.
Không hề có tin Rocket Girls sẽ tới Đông Hải.
“À à, bây giờ là mùa xuân, công ty cho chúng em nghỉ, nên em đến Đông Hải.”
Tô Hiểu Manh vui vẻ nói, khuôn mặt nở nụ cười tươi.
“Ừ, ở đây nghỉ một thời gian cho khỏe.”
Chu Dương khẽ gật đầu.
Lúc này, bà Chu thu dọn đồ Chu Dương mang về, sau đó mỉm cười bước ra.
“Chu Dương, bạn bè của con đều đón giao thừa ở nhà chúng ta, vừa hay chúng ta cùng vui vẻ một chút.”
Bà Chu cười nói, nhìn mấy người phụ nữ ngồi trêи ghế sofa, khuôn mặt hài lòng.
Những người phụ nữ này nhan sắc đều rất quyến rũ, xinh đẹp. Ai nấy cũng tốt bụng và lịch sự, hiển nhiên đều là những ứng cử viên tốt nhất cho vị trí con dâu.
Dù Tạ Linh Ngọc và Chu Dương trước mắt vẫn duy trì quan hệ vợ chồng, nhưng mối quan hệ này hữu danh vô thực, hơn nữa Tạ gia cũng xem thường Chu Dương. Chỉ riêng điểm này, bà Chu đã không tán thành mối quan hệ giữa hai người họ.
“Được ạ.”
Chu Dương gật đầu đồng ý.
Nếu giao thừa chỉ có mình anh và mẹ trong một căn biệt thự trống trải, lạnh tanh, quả không giống mùi vị đón tết.
Càng nhiều người, sẽ càng náo nhiệt,
Nhớ lại hai mươi năm nay, chỉ có anh và mẹ bơ vơ nương tựa vào nhau cùng đón giao thừa, bây giờ nhìn thấy nụ cười trêи gương mặt mẹ, Chu Dương thấy hơi chạnh lòng.
“Mẹ, mẹ yên tâm, đợi con trở về Chu gia, sẽ không để mẹ chịu khổ như xưa nữa.”
Chu Dương thầm thề trong lòng, ánh mắt kiên định hẳn lên.
Lần này đối đầu với đám Hứa Du, là gia tộc ẩn dật Hứa gia ở Đông Hải, xuất thân cao sang, thực lực mạnh mẽ, là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay của Chu Dương, cũng là thử thách khó khăn nhất với anh.
Chỉ cần vượt qua cửa ải này, thì sau khi trở lại Chu gia, anh sẽ càng tự tin hơn.
Nhưng nếu không vượt qua được, thì con đường về Chu gia càng gian nan.
Tự nhiên có nhiều người trong nhà như vậy, nên cơm tối mất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Nhưng lần này không chỉ mình bà Chu chuẩn bị, còn có Liễu Tuyết, Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Trần Hân, đến cả người chưa vào bếp bao giờ như Tô Hiểu Mạnh cũng ầm ĩ muốn vào hỗ trợ.
Nếu Chu Dương không kéo cô ra ngoài, không biết cô đã gây chuyện phiền phức nào trong bếp.
Hai tiếng sau, ai nấy đều no nê, thức ăn la liệt trêи bàn.
“Đúng rồi, tối nay mọi người nghỉ ngơi ở đây nhé?”
Chu Dương nhìn bọn họ rồi hỏi.
Không sai, mọi người đều nói sẽ cùng đón giao thừa ở đây.
Nhưng vấn đề giao thừa là ngày mai, nên tối nay, mọi người phải về sao?
Chuyện này ai cũng nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.
Song khuôn mặt ai cũng lộ rõ sự mong đợi.
“Anh Dương, em sẽ ở đây. Vất vả lắm mới tới Đông Hải một chuyến, dĩ nhiên em muốn ở lại lâu với anh Dương.”
Tô Hiểu Manh không chút kiêng dè, nhanh chóng nói, cười đến híp mắt.
Cô không quan tâm những người còn lại nghĩ gì, cô chỉ cần biết hiện tại muốn được nhìn Chu Dương nhiều hơn, được ở với anh lâu hơn.
Dù sao hết xuân, nhiệm vụ và kế hoạch năm mới của nhóm Rocket Girls được xếp kín lịch rồi, cô hoàn toàn không có thời gian ở cùng anh.
“Nếu Hiểu Manh muốn ở đây, thì chúng ta cũng nghỉ một tối ở nhà Chu Dương, dù sao tôi cũng không có nhà để về.”
Thẩm Bích Quân vén tóc thản nhiên nói, nên không ai thấy được khóe miệng cô hơi nhếch lên, như thể cô rất vui khi được ở lại.
Có Tô Hiểu Manh và Thẩm Bích Quân làm gương, Tạ Linh Ngọc và Trần Hân cũng muốn ở lại.
Nhưng Liễu Tuyết ngược lại, cô nở nụ cười ảm đạm.
Những người phụ nữ kia có lí do để ở, còn cô thì không.
“Chắc tôi sẽ về, thú cưng trong nhà không thấy tôi có thể lại xảy ra chuyện gì.”
Liễu Tuyết đành tự tìm cho mình một cái cớ, nhưng cô vẫn nhìn Chu Dương với ánh mắt mong đợi.
Nếu Chu Dương giữ cô lại, không phải có sẽ có lí do đường hoàng để ở sao.
Nhưng nghe Liễu Tuyết nói vậy, anh chỉ gật đầu một cái, cũng không có ý giữ lại.
“Vậy cũng được, về nhà cẩn thận.”
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm tĩnh mịch buông xuống, mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm yên lặng.
Trời sáng, hôm nay là giao thừa.
Sáng sớm, Chu Dương còn đang say giấc mộng. Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy tiếng gọi cửa ầm ĩ.
Sau đó là tiếng cửa phòng bị mở ra, Chu Dương giật mình chưa kịp phản ứng gì, đã bị một bóng người nhào thẳng tới đè lên người anh.
“Anh Dương, dậy thôi.”
Chương 726: Đêm giao thừa! (2)
Chương 726: Đêm giao thừa! (2)
Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai khiến Chu Dương sửng sốt, suýt chút nữa tóm chặt lấy bóng người đang đè trêи người mình.
“Ai da, anh Chu Dương, thả em ra, ha ha.”
Bị Chu Dương giữ chặt thế này, đối phương chẳng những không chút sợ hãi, ngược lại vì bị Chu Dương khiến cho cơ thể ngứa ngáy, không nhịn được liền bật cười.
“Hả? Hiểu Manh?”
Chu Dương hơi mở mắt ra liền thấy đó là Tô Tiểu Manh, lúc này anh mới chậm rãi buông tay ra, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Có vẻ như lúc trước ở Tương Tây, cũng là cảnh tượng như thế này vào một buổi sáng. Có điều lần đó, người đến là Trần Hân.
“Anh Chu Dương, trời nắng đến đít rồi, mọi người đã dậy cả rồi, chỉ còn lại mỗi anh thôi đấy. Cô bảo em lên gọi anh!”
Tô Tiểu Manh nằm soài ở bên giường, nhìn thẳng vào Chu Dương với đôi mắt to long lanh, cười nói.
“Được rồi, anh biết rồi, em xuống dưới trước đi.”
Chu Dương gật đầu, bảo Tô Tiểu Manh đi xuống trước.
Tắm rửa xong, Chu Dương cũng xuống tầng dưới.
Quả nhiên, lúc này tất cả mọi người đều đã dậy rồi và tất cả họ ngồi trêи ghế sofa, dường như đang thảo luận điều gì đó, thỉnh thoảng có một hoặc hai cuộc tranh cãi.
“Sao thế?”
Chu Dương hơi ngạc nhiên, anh không biết là lúc này, bọn họ còn có cái gì để tranh luận.
“Chu Dương, hôm nay là đêm giao thừa, mẹ không ngờ trong nhà lại có nhiều người như vậy nên mẹ cũng không chuẩn bị quá nhiều thứ. Mẹmuốn bàn với mọi người xem họ thích ăn gì để mẹ đi mua luôn.”
Bà Chu vui vẻ nói, rõ ràng là có những người phụ nữ này đón giao thừa ở nhà mình hầu như đều vì Chu Dương, điều này khiến bà rất hài lòng, hơn nữa cũng tràn đầy động lực.
Chu Dương cũng nhận ra rằng cuộc tranh cãi nhỏ giữa mấy người vừa rồi chắc là đang tranh cãi xem nên mua gì.
Dù sao thì ở đây có mấy người, khẩu vị của mọi người đều khác nhau. Nếu mua tất cả theo sở thích của từng người, thì sẽ không biết phải mua bao nhiêu thứ. Mua xong không biết có để hết được ở nhà không, hơn nữa sau khi làm xong, đến tối cũng chưa chắc đã ăn hết được.
Nếu đã như vậy, tốt hơn hết là nên liệt kê những thứ mà mọi người thích ăn để mua, sau đó mua theo mức độ mà mọi người thích.
Chu Dương khẽ gật đầu, anh không nói thêm gì, cũng không có ý xen vào.
Vì dù sao, bản thân anh là người ăn gì cũng được, không có món gì anh không thể ăn được nên cũng tuỳ họ.
Chẳng mấy chốc, các chị em đã lên danh sách những món đồ cần mua trong ngày hôm nay.
Chu Dương chỉ liếc nhìn đại một cái và ngẩn ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Anh vốn cho rằng những người phụ nữ này dù ăn như thế nào cũng có giới hạn, dù sao con gái cũng không ăn được nhiều.
Tuy nhiên, anh hoàn toàn không ngờ rằng chỉ riêng trong danh sách này đã có hơn hai mươi món ăn cần phải mua.
Thêm cả những món bổ sung khác, e rằng tối nay phải có đến gần ba mươi món ăn mất.
Con số này gần gấp đôi so với bữa tối giao thừa ở khách sạn.
“Chậc chậc chậc.”
Chu Dương nhìn các cô gái một cái, không ngờ nhìn họ đều có thân hình nuột nà, nhưng lại ăn tốt như vậy.
Nhưng những thứ này cũng không gây tổn hại gì, Chu Dương sẽ không bị phá sản vì không đủ tiền mua nhiều đồ ăn như vậy.
Chu Dương ở nhà, không có dự định đi ra ngoài, mấy ngày nay anh chỉ muốn nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, lấy lại tinh thần, chờ tiếp tục va chạm với đám người Hứa Du.
Vậy nên lần này, ngoại trừ Chu Dương, những người khác đều ra khỏi nhà, toàn bộ giống như một đội quân các quý cô.
Tại vịnh Lục Cảnh, gia đình Chu Dương đang chuẩn bị cho bữa tối giao thừa rộn ràng, trông như lễ hội.
Ở bên kia tòa nhà Hằng Phong, bầu không khí lúc này trông rất trang nghiêm.
Trước đó Chu Dương đã sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người, chỉ cần làm theo kế hoạch thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hơn nữa, có Ngưu Xuyên và Tiểu Đao đóng đô ở đây, trừ khi đám người Hứa Du đó trực tiếp cử hai tông sư võ giả đi, nếu không thì không thể dùng biện pháp mạnh trong tòa nhà Hằng Phong được.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, ở đây đang có hai phe đối đầu nhau.
“Các người là ai? Tôi là phó chủ tịch công ty Danh Dương. Cửa hàng kinh doanh này thuộc thẩm quyền của công ty Danh Dương chúng tôi, lẽ nào tôi còn không vào được ư? Tòa nhà Hằng Phong của các người đối xử với đối tác như thế này sao?”
Thường Hạo tức đến sắp phát điên, hắn nhìn đám người trước mặt, tức giận gầm lên.
Trước đó xảy ra mâu thuẫn với Chu Dương trong phòng họp của công ty Danh Dương, hắn đã để lại một câu rằng hắn sẽ hành động theo phương án của mình, rồi rời thẳng khỏi phòng họp.
Khi đó, Thường Hạo vô cùng tức giận.
Bản thân hắn cực kỳ có năng lực, nếu không Thẩm Bích Quân sẽ không đích thân mời hắn đảm nhận chức vị phó chủ tịch, và trêи thực tế thực hiện quyền lực của chủ tịch.
Tuy nhiên, sau khi Thường Hạo đến với công ty Danh Dương, mặc dù mọi công việc tiến triển một cách ngăn nắp và trật tự nhưng bên tai Thường Hạo vẫn không ngừng truyền nhau một cái tên.
Chu Dương.
Cổ đông lớn thứ hai của công ty Danh Dương, người phụ trách hai dự án quan trọng nhất của Danh Dương, dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu.
Đối với hai dự án này, Thường Hạo đương nhiên biết rằng chúng cũng vô cùng quan trọng.
Nếu không, lúc đầu hắn đã không đồng ý lời mời của Thẩm Bích Quân.
Thế nhưng, cùng với công việc của hắn được triển khai, hắn cũng nhận thấy gần như khắp nơi ở công ty Danh Dương đều có bóng dáng của Chu Dương.
Điều này khiến Thường Hạo cảm thấy quyền hạn của mình đã bị xâm phạm.
Nhất là khi nghe nhân viên so sánh mình với Chu Dương sau lưng và kết luận rằng Thường Hạo không bằng Chu Dương, lần đó Thường Hạo thực sự rất tức giận.
Tuy nhiên, trong nửa năm qua, không phải là Thường Hạo không làm được gì ở công ty Danh Dương, ít nhất hắn cũng đã đào tạo được nhiều quản lý cấp cao.
Vào ngày họp, rất nhiều quản lý cấp cao có mặt đều là do hắn đề bạt lên chức, cho nên ngày hôm đó, rất nhiều người đã theo Thường Hạo làm khó Chu Dương.
Vốn dĩ Thường Hạo nghĩ hắn tức giận rời khỏi phòng họp, sẽ có người tức giận rời đi cùng mình.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi công ty và đợi ở tầng dưới rất lâu mà không thấy ai xuống, Thường Hạo rất tức giận và cảm thấy mình bị phản bội.
Đặc biệt, kế hoạch ban đầu của hắn cần rất nhiều đàn em có năng lực đi thực hiện.
Nhưng những người đó đều phản bội Thường Hạo, trước mắt chỉ có thể tìm một số nhân viên trực ca khoẻ mạnh của công ty đến tòa nhà Hằng Phong để thực hiện kế hoạch.
Tuy nhiên, Thường Hạo không ngờ rằng tự mình mang theo người, mới chỉ đến gần tòa nhà Hằng Phong, liền bị một đám người vây quanh không biết từ đâu lao ra, khiến hắn lùi không được tiến cũng chẳng xong.
Điều khiến Thường Hạo tức giận hơn cả là sau khi xác định danh tính, đối phương vẫn không chịu buông tha cho hắn.
“Người phụ trách của mấy người là ai, kêu cậu ta ra đây gặp tôi!”
Thường Hạo la lên.
Cho dù ở trong công ty, hắn cũng không phải là đối thủ của Chu Dương, nhưng ở bên ngoài công ty, Thường Hạo sẽ không bao giờ để thân phận của mình bị yếu thế.
Hơn nữa, lúc này phía sau hắn có hơn một chục nhân viên mà hắn đưađến.
Nếu hôm nay mất mặt ở đây, Thường Hạo gần như có thể nghĩ ngay được rằng dù hắn có đưa ra lệnh cấm không được tiết lộ, thì chuyện xảy ra với hắn hôm nay chắc chắn vẫn sẽ được truyền tai nhau trong công ty với tốc độ cực nhanh và trở thành một trò cười.
Chương 727: Thường hạo bi thảm!
Chương 727: Thường Hạo bi thảm!
“Ai đang làm ầm ĩ ở đây vậy?”
La Hải trầm giọng bước ra, lúc nãy khi ở đây xảy ra xung đột, La Hải đã biết rồi.
Có điều, anh ta cảm thấy với thực lực của tòa nhà Hằng Phong, sẽ không có ai có thể gây rắc rối ở đây cả.
Tuy nhiên, có người nói với anh ta rằng có người tự nhận là phó chủ tịch của công ty Danh Dương muốn gặp người phụ trách ở đây.
Mặc dù không biết căn cơ ngọn nguồn thực sự của đối phương, nhưng vì đối phương lấy danh nghĩa là phó chủ tịch của công ty Danh Dương nên La Hải đương nhiên sẽ đến gặp để hỏi cho ra lẽ.
Hơn nữa, trong kế hoạch trước đó, Chu Dương dường như không hề đề cập đến bất kỳ vị phó chủ tịch nào.
“Thư ký La, người này tự xưng là phó chủ tịch của công ty Danh Dương, muốn gặp anh.”
La Thụy ghé vào tai La Hải, chỉ vào Thường Hạo, nói nhỏ.
La Hải hướng ánh mắt về phía Thường Hạo.
“Cậu chính là người phụ trách ở đây. Tôi là Thường Hạo, phó chủ tịch của công ty Danh Dương. Tại sao người của cậu không cho tôi đến gần đây.”
Khi Thường Hạo nhìn thấy La Hải, cơn giận của hắn đột nhiên dâng lên, cơn tức giận tích tụ trong lồng ngực của hắn trước đó đột nhiên như tìm được chất kϊƈɦ thích, hắn chất vấn La Hải với lời nói sắc bén và khí thế hung hãn.
“Anh nói xong chưa?”
Tuy nhiên, đối mặt với sự hung hăng của Thường Hạo, La Hải cứ như không nghe thấy hắn nói gì, anh ta lau tay, ngước mắt lên và liếc nhìn Thường Hạo một cách dửng dưng.
“Hừ, tôi là phó chủ tịch của công ty Danh Dương. Tôi muốn kiểm tra tình trạng cửa hàng kinh doanh ở đây. Cậu mau tránh ra cho tôi.”
Thường Hạo vươn tay muốn đẩy La Hải ra.
Tuy nhiên, trước khi tay hắn chạm vào La Hải, La Thụy ở một bên đã nhéo chặt lấy cổ tay hắn không buông.
“A! Đau quá, buông ra, buông ra…”
Sau khi bị La Thuỵ nhéo một cái, Thường Hạo đột nhiên bị đau, không khỏi hét lên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo.
Khi những nhân viên bị Thường Hạo bắt phải đến đây nhìn thấy như vậy, họ không hề có ý định tiến đến giúp đỡ, thay vào đó, tất cả đều lùi về phía sau vì sợ liên lụy đến bản thân.
“Hừ, biết điều một chút, nếu không tôi không ngại khiến anh phải chịu chút khổ sở đâu.”
La Thuỵ nghiêm túc cảnh cáo, đẩy cổ tay Thường Hạo ra xa vài mét trước khiến hắn loạng choạng một chút mới đứng vững được, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Thường Hạo nắm chặt cổ tay đau đớn nhìn La Hải và La Thuỵ đầy căm hận.
Thường Hạo không ngờ rằng, khi ở trong công ty Danh Dương hắn phải chịu sự ảnh hưởng và coi thường của Chu Dương, ở ngoài công ty, đến toà nhà Hằng Phong này cũng vẫn bị một tên bảo vệ nhỏ nhoi làm nhục như vậy.
“Các người đã nghĩ đến việc đắc tội với tôi sẽ phải gánh chịu kết cục như thế nào chưa?”
Thường Hạo trầm giọng nói, hắn biết hôm nay dựa vào người của mình, rất có thể không cách nào thực hiện được kế hoạch mà hắn đã nghĩ ra trước đó.
Tuy nhiên, để giữ thể diện, hắn bắt buộc phải tỏ rõ phong thái.
“Kết cục khi đắc tội với anh?”
Nghe những gì Thường Hạo nói, La Hải ngẩn ra một chút, sau đó nhìn về phía Thường Hạo cười khẩy.
Tuy rằng lúc trước gặp mấy người Chu Dương, La Hải giống như là một người rất văn minh, dáng vẻ tao nhã, dễ gần, không hề có chút hung hãn nào.
Thế nhưng, mấy người Chu Dương không biết lần đó là vì Chu Dương đến tìm Nhậm Phong, là khách hàng của Nhậm Phong.
Còn lần này, chưa nói đến việc Thường Hạo không mời mà đến, lại còn ở đây ăn nói khiếm nhã và vô cùng ngạo mạn.
Nếu như La Hải không nói gì, thì e rằng trong tương lai, ai cũng có thể đến toà nhà Hằng Phong này làm mưa làm gió.
“Chưa từng có ai dám nói những điều như vậy trong tòa nhà Hằng Phong, anh chính là người đầu tiên.”
“Tôi rất khâm phục dũng khí của anh, nhưng tôi không thể không nói là anh quá ngu dốt, đến thân phận của mình còn không rõ. Toà nhà Hằng Phong là nơi anh có thể giở thói ngang ngược hay sao?”
Ngay khi vừa dứt lời, La Hải đã đá thẳng vào ngực Thường Hạo.
Đột nhiên, Thường Hạo bay ngược ra và va vào một thùng rác cách đó không xa rồi mới dần dừng lại.
Yên tĩnh!
Trước quảng trường Hằng Phong, thật yên tĩnh.
Cho dù là những người vốn đang ở trêи quảng trường Hằng Phong, La Thuỵ và những người khác, hay những người bị Thường Hạo ép phải đến đây, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Thường Hạo bị bay ra ngoài, rồi lại nhìn sang La Hải đang vô cùng bình tĩnh, người nào người nấy không nói được lời nào.
Trong số đó, La Thuỵ còn cảm thấy kinh ngạc hơn.
Anh ta luôn nghĩ rằng người cùng họ với mình là La Hải đây, là một người ít nói.
Nhưng anh ta không ngờ rằng La Hải ra tay lại tàn nhẫn như vậy, hơn nữa uy lực lại mạnh như vậy.
Thậm chí, khi La Thuỵ so sánh sức mạnh vừa rồi của La Hải với mình, liền kinh ngạc phát hiện rằng, nếu đấu với La Hải, anh ta thậm chí còn không phải là đối thủ của La Hải.
“Một số người phải tự hiểu rõ khả năng của mình, nếu không thậm chí đến chết còn không biết mình chết như thế nào đâu.”
La Hải cũng không thèm nhìn Thường Hạo đã bị đá bay ra ngoài, sau khi ném lại một câu, anh ta liền đi vào trong tòa nhà Hằng Phong mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Về phần Thường Hạo khi bị La Hải đá bay ra ngoài, lúc này đầu hắn rất đau, hơn nữa cảm giác xung quanh quay cuồng, trong đầu như có đầy hồ dán vậy.
“Hừ, đây chính là kết cục khi đến toà nhà Hằng Phong gây chuyện, các người còn không mau cút đi!”
La Hải đi rồi, ở đây đương nhiên sẽ do La Thuỵ phụ trách, sau khi liếc mắt lạnh lùng nhìn Thường Hạo, La Thuỵ liền hét lên với những nhân viên còn lại.
“Đi, đi, đi mau, ở đây không phải việc của chúng ta.”
“Vâng, vâng, chúng tôi đi ngay đây.”
…
Mọi người thấy vậy thì không dám ở lại đây nữa, họ lũ lượt nhanh chóng bỏ chạy khỏi đây.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều rời khỏi quảng trường Hằng Phong, chỉ có Thường Hạo vẫn nằm bất động cạnh thùng rác như người chết.
Một lúc lâu sau, trời dần dần tối sầm lại, Thường Hạo mới khẽ nhúc nhích, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa lớn của toà nhà Hằng Phong với ánh mắt chứa đầy sự hận thù.
Tất cả những điều này, Chu Dương đều không hề hay biết.
Chưa nói đến việc Thường Hạo không tồn tại trong kế hoạch của La Hải, thường ngày anh ta cũng không cần phải báo cáo với Chu Dương.
Bản thân Chu Dương cũng không muốn biết chuyện về người tự cao tự đại như Thường Hạo.
Lúc này, Chu Dương giống như một người ngoài ở trong biệt thự vịnh Lục Cảnh, anh đang đứng ở mép bàn, muốn giúp đỡ, nhưng lại không thể nhúng tay vào.
Hôm nay bà Chu cùng những người khác đi ra ngoài mua rất nhiều thứ, gần đầy hai cốp xe.
Lúc này, mọi người đang làm sủi cảo dưới sự hướng dẫn của bà Chu.
“Lẽ nào mọi người để tôi ăn không ngồi rồi sao? Tốt xấu gì cũng để tôi gói vài cái sủi cảo chứ.”
Chu Dương bất lực giang hai tay ra.
“Hì hì, anh Chu Dương, khi nào làm xong sủi cảo, em sẽ lấy vài cái em làm cho anh ăn.”
Tô Hiểu Manh cười nói, lè lưỡi nghịch ngợm nhìn Chu Dương.
Tuy nhiên, khi Chu Dương nhìn thấy sủi cảo do Tô Hiểu Manh làm, anh đột nhiên trợn trừng mắt, tựa hồ không muốn quan tâm đến cô.
Ít nhất thì sủi cảo mà bà Chu, Thẩm Bích Quân, hay Tạ Linh Ngọc, Liễu Tuyết gói còn ra hình ra dáng chút, trông còn giống hình cái sủi cảo.
Nhưng bánh của Tô Hiểu Manh có hình tròn, rồi vuông, rồi dẹt, trông chẳng giống sủi cảo chút nào.
“Chu Dương, đi tìm hai đồng tiền, rửa sạch sẽ, lát nữa bọc vào trong sủi cảo, xem buổi tối ai ăn trúng thì sẽ mừng tuổi cho bao lì xì một nghìn tệ.”
Bà Chu vui vẻ nói.
Chương 728: Sa thải?
Chương 728: Sa thải?
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, mọi năm chỉ có bà Chu và anh, hai người ở cạnh nhau, khó tránh khỏi sự vắng vẻ lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ trong nhà lại náo nhiệt như vậy, khiến tâm trạng của bà cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
“Hì, chắc chắn là em, em nhất định có thể ăn trúng.”
Tô Hiểu Manh là người đầu tiên reo lên, trêи gương mặt đầy vẻ vui mừng và sự tự tin.
“Ồ, anh biết rồi.”
Chu Dương bất lực, bản thân anh trong mắt của mẹ chỉ có thể làm được những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Màn đêm buông xuống, trong căn biệt thự càng lúc càng thơm phức, từng món ăn ngon lần lượt được bưng lên bàn ăn.
Bảy giờ ba mươi tối, tất cả các món ăn đều đã được chuẩn bị xong xuôi, mọi người quây quần trêи bàn ăn, bữa tối giao thừa chính thức bắt đầu.
Thời gian trôi qua, mọi người cùng nhau vui vẻ hòa thuận trò chuyện, xem tivi, vô cùng náo nhiệt.
Đến phần ăn bánh sủi cảo, quả nhiên Tô Hiểu Manh là người ăn được chiếc sủi cảo có đồng xu đầu tiên.
Ngay sau đó Trần Hân cũng ăn được một cái, sắc mặt vui vẻ nhận lấy một phong bao lì xì từ bà Chu.
Chín giờ tối, bữa cơm giao thừa mới kết thúc.
Tuy nhiên, không giống ngày trước để Chu Dương chủ động giúp đỡ, lần này không chờ anh lên tiếng, bà Chu đã trực tiếp ra lệnh cho Chu Dương đi rửa bát, còn bọn họ khoác tay nhau đi xem chương trình gala cuối năm.
Tất cả mọi người đều tán thành, thậm chí Tô Hiểu Manh thiếu chút nữa giơ cả hai tay đồng ý.
Chu Dương bất lực, chỉ có thể cô độc một mình thu dọn bát đũa.
May mà trong nhà có máy rửa bát nên không cần phải ở mãi trong phòng bếp.
Đêm về khuya, Chu Dương thu dọn xong bát đũa, đi ra khỏi phòng bếp, nhìn mọi người vừa cười vừa nói xem tivi ở phòng khách, trong lòng dâng lên một sự ấm áp.
So với mục tiêu quay trở về Chu gia, lúc này trong lòng Chu Dương là sự ấm áp dạt dào khó có được.
Trong dịp tết, dù không ít cửa hàng vẫn mở cửa kinh doanh, nhưng đa số đều đóng cửa nghỉ lễ.
Chu Dương khó có được một buổi sáng yên tĩnh hiếm hoi.
Mùng một tết, Chu Dương ngủ đến tận trưa mới chậm rãi rời khỏi giường.
Lúc này, ngoài Tô Hiểu Manh vẫn còn ở trong nhà, toàn bộ những người khác đều đã rời đi.
Dẫu sao, giao thừa ở lại thì còn có thể hiểu được, nhưng mùng một tết vẫn còn ở lại thì không được hay cho lắm.
“Anh Chu Dương, hôm nay chúng ta chơi gì đây?”
Tô Hiểu Manh ôm lấy búp bê ngồi trêи ghế sofa, cười hi hi nhìn Chu Dương vừa đi xuống tầng.
“Ừ, hôm nay chúng ta đi…”
Chu Dương còn đang nghĩ, hôm nay mãi mới có chút thời gian rảnh, vừa hay có thể đưa Tô Hiểu Manh đi lượn quanh nơi nào đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.
“Chờ một chút, anh đi nghe điện thoại.”
Chu Dương nhận điện thoại, quay người trở về phòng.
Chưa kịp về tới phòng, ngay lập tức sắc mặt của Chu Dương trở nên u ám sau khi nghe thấy tiếng nói từ đầu dây bên kia.
“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ tới công ty, các anh đừng hành động hấp tấp.”
Chu Dương trầm giọng nói.
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt Chu Dương trầm mặc như nước, anh không ngờ rằng mới chỉ có một ngày đã xảy ra chuyện như vậy.
“Hiểu Manh, công ty có việc anh phải đi xử lý một chút, em ở nhà xem tivi với mẹ anh nhé, tốt nhất đừng ra ngoài.”
Sau khi dặn dò xong, chào bà Chu một tiếng, Chu Dương lái xe rời đi, nhanh chóng đến công ty Danh Dương.
Lúc này, tại sảnh tầng một của trụ sở công ty Danh Dương.
Mười mấy nhân viên sắc mặt ai nấy đều khó coi đang đứng cùng nhau, cúi đầu xuống, trêи mặt mang theo sự phẫn nộ.
Trước mặt họ, Thường Hạo – phó chủ tịch công ty đang tức giận dạy dỗ bọn họ, hoàn toàn không nể mặt ai.
“Đám người các anh đều là lũ phế vật vô dụng!”
“Để các anh cùng tôi đi điều tra tình hình cửa hàng kinh doanh thì không ai tình nguyện, đến đó xảy ra xung đột với đối phương lại hèn nhát rút lui.”
“Các anh vậy mà lại lựa chọn rời đi trước bỏ mặc tôi ở đấy, trong mắt các anh có còn phó chủ tịch là tôi nữa không?”
“Nếu như tôi không xử phạt các anh, các anh ở công ty còn không biết sẽ làm ra chuyện đần độn gì nữa.”
“Vì vậy tôi quyết định, sa thải toàn bộ các anh, không giữ lại bất cứ ai!”
Thường Hạo lạnh lùng nói, từ trêи cao nhìn xuống mười mấy người kia, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Nhưng lời của hắn vừa nói ra khiến toàn bộ công ty lập tức chấn động.
Lúc này, không chỉ mười mấy người kia, ngay cả những người ở bên cạnh đứng hóng hớt cũng sững sờ.
Sa thải toàn bộ, không giữ một ai?
Hình phạt này cũng thật quá tàn nhẫn.
Công ty Danh Dương từ khi thành lập cho đến nay, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù trước kia công ty Danh Dương từng gặp khó khăn, đã cắt giảm biên chế.
Nhưng lần đó, số lượng bị cắt giảm cũng không nhiều như hôm nay.
Một lần liền sa thải mười mấy người, hơn nữa trong mười mấy người này, không phải toàn bộ đều là nhân viên ở vị trí cơ bản, mà thậm chí còn có vài người đảm nhận chức vụ quản lý.
Mặc dù với thân phận là phó chủ tịch của công ty như Thường Hạo, hoàn toàn có thể làm được chuyện này, nhưng điều này thực sự quá nực cười.
Đây hoàn toàn là quyết định của một mình Thường Hạo, không có sự thảo luận với ban giám đốc của công ty, cũng không có phán quyết cuối cùng của chủ tịch Thẩm Bích Quân.
Dù thế nào, nếu như có người chỉ trích, hoàn toàn có thể phủ định quyết định vừa rồi của Thường Hạo.
Trước mắt thân phận phó chủ tịch của Thường Hạo là lớn nhất, có thể trấn áp hắn, cũng chỉ có chủ tịch Thẩm Bích Quân và cổ đông lớn thứ hai là Chu Dương.
Nhưng hai người này đều không ở công ty, không có ai có thể chống đối với Thường Hạo.
Một khi Thường Hạo thực sự sa thải hơn chục người này, sau khi bọn họ rời đi, cho dù là Thẩm Bích Quân và Chu Dương có muốn hủy bỏ mệnh lệnh này của hắn cũng vô dụng.
“Thường Hạo, anh dựa vào đâu mà làm như thế?”
“Đúng vậy, anh muốn sa thải chúng tôi, chúng tôi rốt cuộc đã vi phạm quy định nào của công ty?”
“Đúng thế, nếu anh không nói ra được nguyên nhân, chúng tôi không phục, chúng tôi không đi.”
“Đúng thế, Thường Hạo, hôm nay anh nhất định phải đưa ra cho chúng tôi một lời giải thích.”
…
Mười mấy người kia thật sự rất tức giận.
Hôm qua vào đêm giao thừa, bị Thường Hạo ép buộc đi tới tòa nhà Hằng Phong thì đã đành, hắn tự mình xảy ra xung đột với người ở tòa nhà Hằng Phong, bị người ta đánh, bây giờ lại trách phạt lên đầu bọn họ, hơn nữa còn sa thải hết tất cả bọn họ.
Cái khác có thể nhẫn nhịn nhưng cái này thực sự không chịu đựng nổi.
Nếu như bọn họ không một lời phản bác, vậy thì quá oan uổng.
“Hừ, tôi là phó chủ tịch công ty, lời tôi nói chính là mệnh lệnh, các anh làm trái lại mệnh lệnh của lãnh đạo, không nghiêm túc thực hiện chức trách, tôi có quyền sa thải các anh.”
“Hơn nữa, các anh chỉ là nhân viên bình thường, phó chủ tịch tôi đây không cần thiết phải giải thích với các anh, các anh chỉ cần lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty Danh Dương là được.”
Thường Hạo lạnh lùng nói.
“Ha ha, Thường tổng thật là uy phong, tôi cũng muốn xem thử, những người này rốt cuộc đã vi phạm quy định nào của công ty để anh có thể ra quyết định bừa bãi, muốn sa thải bọn họ như vậy.”
Chương 729: Đối đầu gay gắt (1)
Chương 729: Đối đầu gay gắt (1)
Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều kinh sợ, vội vàng nhìn qua, muốn xem rốt cuộc là ai dám nói lời như vậy, phải biết rằng câu nói này đã thách thức quyền uy của một phó chủ tịch như Thường Hạo.
Cả công ty Danh Dương cũng không có mấy người.
“Là Chu tổng!”
“Thật không ngờ Chu tổng lại tới đây, lần này có kịch hay xem rồi đây.”
“Hừ, Chu tổng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mọi người, tôi không tin ở công ty này Thường Hạo có thể một tay che trời!”
“Đúng vậy, Thường Hạo có ngang ngược thế nào đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ được Thẩm tổng mời tới, Chu tổng là cổ đông của công ty, một lời nói liền có thể đuổi Thường Hạo cút khỏi công ty.”
“Chu tổng, anh cuối cùng cũng tới rồi, anh mau cứu chúng tôi với!”
…
Đa số nhân viên của công ty Danh Dương sau khi nhìn thấy Chu Dương đột nhiên vô cùng kϊƈɦ động.
Người tới là Chu Dương, là một trong số ít người có đủ năng lực và khí thế vượt qua được Thường Hạo ở công ty này.
Thường Hạo nhìn thấy Chu Dương xuất hiện, con ngươi co rút lại, trái tim cũng đột nhiên bị thắt chặt, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hắn thực sự không ngờ Chu Dương lại tới đây vào lúc này.
Phải biết rằng hôm nay là mùng một tết, Chu Dương không ngoan ngoãn ở nhà lại chạy đến công ty làm gì, anh bị điên rồi sao?
Hơn nữa, việc ở đây chẳng qua là do Thường Hạo nhất thời nổi hứng, trước đó hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào lộ ra ngoài.
Vậy sao Chu Dương biết được?
Hơn nữa nhìn điệu bộ này, Chu Dương rõ ràng là tới đây để ngăn chặn hành vi sai trái của Thường Hạo.
Vừa nhìn thấy Chu Dương xuất hiện, trong đầu Thường Hạo bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh những chuyện xảy ra ở trước tòa nhà Hằng Phong, cảnh bản thân bị áp bức và sỉ nhục, dường như không thể nào gạt đi được, cứ luẩn quẩn ở trong đầu hắn.
Nếu không bởi vì Chu Dương, sao Thường Hạo có thể chịu sự đối xử và sỉ nhục như vậy chứ?
“Chu tổng, đây là chuyện của tôi, không đến lượt anh nhúng tay vào.”
Thường Hạo hừ lạnh lùng một tiếng, sự xuất hiện của Chu Dương mặc dù khiến trong lòng hắn căng thẳng, dáng vẻ như gặp phải kẻ thù lớn, nhưng bất kể nói như thế nào chức vụ của Chu Dương ở công ty chỉ là người phụ trách dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu.
Còn Thường Hạo lại là phó chủ tịch của công ty.
Nếu như chỉ nói về chức vụ, thì chức phó chủ tịch này của Thường Hạo vẫn cao hơn chức vụ phụ trách dự án của Chu Dương.
Theo lý thuyết ngay cả Chu Dương cũng là do Thường Hạo quản lý, nhưng nhìn vào uy danh lớn của Chu Dương trong công ty, hơn nữa trong tay Chu Dương còn có cổ phần của công ty, vì vậy từ trước đến nay Thường Hạo vẫn đều khách khí với anh.
Nhưng liên tiếp chuyện xảy ra trong phòng họp, chuyện ở tòa nhà Hằng Phong và bây giờ là ở sảnh tầng một của tòa nhà trụ sở công ty Danh Dương, trước mặt nhiều nhân viên như vậy, nếu như Thường Hạo lại một lần nữa rút lui, vậy thì sau này danh tiếng và địa vị của hắn ở công ty sẽ gặp phải đả kϊƈɦ rất lớn.
Đây là chuyện không thể nào chấp nhận được với Thường Hạo.
Vì vậy lần này Thường Hạo quyết định cùng Chu Dương chiến đấu đến cùng.
Hắn lại muốn xem thử nếu như giữa mình và Chu Dương thực sự xảy ra xung đột đến mức không thể kiểm soát được, Thẩm Bích Quân sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.
Nhớ lại lúc đầu Thẩm Bích Quân năm lần bảy lượt mời mình tới đây làm việc, sự tự tin trong lòng của Thường Hạo lại càng nhiều hơn.
Nói về năng lực quản lý, Thường Hạo tự tin ngay cả mười Chu Dương cũng sẽ không phải đối thủ của hắn.
“Chu Dương, anh là cổ đông của công ty, vì vậy tôi vẫn luôn tôn trọng anh, nhưng anh đừng quên anh chẳng qua chỉ là người phụ trách hai dự án ở công ty Danh Dương này thôi, tôi mới là phó chủ tịch của công ty, sa thải nhân viên cũng thuộc quyền lợi chính đáng của tôi!”
Thường Hạo lạnh lùng quát lên.
Lúc này nhiều nhân viên cũng vô cùng sững sờ.
Trước đó mọi người nhìn thấy Chu Dương đến, đều cho rằng Thường Hạo sẽ bớt ngang ngược hơn, vậy thì mười mấy nhân viên bị Thường Hạo sa thải kia sẽ tìm thấy hi vọng.
Nhưng bây giờ nghe thấy Thường Hạo nói như vậy mọi người mới phản ứng lại.
Đúng vậy, trước kia bởi vì danh tiếng của Chu Dương trong công ty rất lớn, hơn nữa cũng không có ai dám đối đầu với Chu Dương vì vậy rất nhiều nhân viên luôn cho rằng sự tồn tại của Chu Dương ở công ty là độc nhất vô nhị.
Nhưng bây giờ nghe Thường Hạo nói như vậy, bọn họ mới đột nhiên có phản ứng lại.
Nói về chức vụ, Chu Dương ở trong công ty này chỉ là người phụ trách hai dự án, còn Thường Hạo mới là phó chủ tịch.
Nếu nói về quyền quản lý, Chu Dương đương nhiên không quản được Thường Hạo.
Nói cách khác, ngoại trừ Thẩm Bích Quân, ngay cả Chu Dương với chức vụ của mình cũng không có cách nào phủ định quyết định mà Thường Hạo đưa ra.
Bao gồm cả việc sa thải nhân viên lần này.
Trong giây lát, tất cả mọi người đều im lặng, còn mười mấy nhân viên bị Thường Hạo sa thải ai nấy đều ủ rũ, vẻ mặt không cam tâm, cuối cùng lại quay về với sự bất lực, cười gượng gạo và thất vọng.
Bọn họ dường như đã nhìn thấy kết cục của chính mình, bị Thường Hạo đuổi thẳng ra khỏi cửa.
Mà tất cả chẳng qua là vì hôm qua Thường Hạo ép bọn họ tới tòa nhà Hằng Phong, nhìn thấy Thường Hạo chịu sỉ nhục nhưng không ra tay giúp đỡ hắn.
Đúng là tai bay vạ gió.
Chỉ là, trong mười mấy nhân viên này sẽ có một hai người không cam tâm bị như vậy. Trần Thăng trẻ tuổi nông nổi, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Thường Hạo thì không kìm nén được sự bức bối trong lòng.
Cậu ta mới nhậm chức ở công ty Danh Dương trong năm nay, chỉ hơn nửa năm đã trở thành một quản lý nhỏ.
Mà tài năng của cậu ta đã từng được lãnh đạo cấp cao thừa nhận, chuẩn bị qua hai năm nữa cậu ta sẽ được thăng chức.
Chỉ cần cố gắng hai năm Trần Thăng có thể trở thành quản lý bộ phận, các thứ như mức lương đãi ngộ đều sẽ tăng lên đáng kể.
Nhưng bây giờ tất cả có thể sẽ không còn nữa.
“Chu tổng, chúng tôi không phục, chúng tôi rõ ràng không làm sai bất kì chuyện gì, đều là do Thường Hạo vô liêm sỉ!”
Lúc này, Trần Thăng cần nắm chắc tất cả cơ hội để có thể ở lại, vì vậy trong cơn tức giận, ngay cả những lời chửi bới vô liêm sỉ đều la hét hết lên.
Không ai ngờ Trần Thăng sẽ nói ra những lời như vậy.
Mười mấy nhân viên kia đều cảm thấy bất ngờ, các nhân viên khác cũng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bọn họ, Trần Thăng quả thực là một người trẻ tuổi năng lực rất rốt, hơn nữa tính cách còn lương thiện, rất nhiều người hài lòng cậu ta.
Một chàng trai hiền lành, lương thiện như mọi người thường nghĩ, lúc này lại nói ra lời như vậy thật khiến cho người ta vô cùng bất ngờ.
Sắc mặt của Thường Hạo u ám, quay đầu trừng mắt với Trần Thăng, ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
Hắn không ngờ rằng, vào lúc này lại có người nói ra những lời như vậy, còn chửi hắn vô liêm sỉ.
Hơn nữa người này còn là một trong số mười mấy nhân viên vừa bị hắn sa thải.
Một người bé nhỏ không đáng kể, tồn tại giống như một con kiến trong mắt của Thường Hạo lại dám chửi hắn khốn nạn ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Láo xược, nơi này có chỗ cho cậu nói sao? Cậu là ai? Lãnh đạo của cậu là ai? Lẽ nào bọn họ không nói cho cậu biết thái độ ứng xử với lãnh đạo là như thế nào sao?”
Thường Hạo tức giận, chỉ vào mũi của Trần Thăng nghiêm khắc chỉ trích.
Lúc này Thường Hạo giống như một con sư tử đang giận dữ, bất kỳ ai xuất hiện cũng sẽ phải nhận lấy những lời chỉ trích không thương tiếc của hắn.